Chương 98: Bát tự ngươi và nàng vô cùng tương hợp
A Tiều
18/02/2018
Gã sai vặt nói: "Nghe nói Chân thư ký đã xảy ra chuyện, tổng quản lập
tức đi ra cửa truy cứu nguyên nhân, dẫn tới chúng tôi cũng giúp một tay, tổng quản không dám phớt lờ, truy xét kỹ lưỡng, nguyên nhân hẳn là trên đường bị một con ngựa vô ý dẫm vào gai, cho nên đột nhiên nổi cơn điên, vì vậy liền xông loạn lên, đả thương thật nhiều người, Chân Thế Đạo là
bị con ngựa điên này vô ý giết chết."
Hôn sự trong giây lát lại có thể biến thành tang sự, chuyện này quá mức ngoài ý muốn.
Nếu nói mệnh dương nữ hoàng hậu, quả thật là ý trời sao?
Hôm qua Lâm Dương nhi nói qua trước mặt mọi người, nàng không thể tùy ý kết đôi cùng nam nhân.
Sự thật chứng minh, nam nhân hôn phối cùng Lâm Dương nhi sẽ bỏ mạng, chẳng lẽ nàng thật sự là Thiên Mệnh hoàng hậu, chỉ có thể gả cho hoàng thượng sao?
Càng nghĩ càng cảm giác không thể tin được, trong lòng nhị tổng quản nhất thời hoảng sợ một hồi, hắn trầm mặt nói: "Chuyện này, ta phải sớm trở về bẩm với Thái hậu."
Dứt lời, vội vã quay đầu đi.
***
Lại nói, Ninh Vương Lưu Ký đang đẩy bàn đu dây cho Lâm Dương nhi ở trong vườn, gió xuân nhẹ nhàng, hoa thơm chim hót, hai người cười cười nói nói, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng cười vui, bên trong vườn xuân tình nhộn nhạo, triền miên quấn quýt giữa hai người, gian tình tràn ngập......... Thẩm Mộ Thu ẩn thân ở sau tường của vườn hoa, mắt thấy tình cảnh này, lửa ghen càng bùng cháy, rốt cuộc Thẩm Mộ Thu không nhẫn nhịn được nữa rồi, vì vậy làm bộ vừa đi qua, bước ra ngoài, tính toán quấy nhiễu bọn họ.
Thẩm Mộ Thu nhịn lửa ghen đang hừng hực dấy lên, đi ra khỏi tường của vườn hoa, khóe miệng cố ý hất lên, cười với bọn họ nói: "Cảnh xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, đầu cành treo nghiên, bên trong vườn tiếng cười không ngừng........, hương hoa, tiếng người, tiếng chim hót, lộ ra cảnh đẹp."
Lưu Ký thấy hắn tới, nhướng mày nhẹ nhàng cười nói: "Ta nói, đến tột cùng ngươi đi nơi nào cơ chứ? Cuối cùng cũng xuất hiện rồi." Nói tới chỗ này, cười nói với Lâm Dương nhi: "Ta giới thiệu với nàng, vị này là bạn tốt nhiều năm của ta, lão bản lầu Thu Phong Thẩm Mộ Thu."
Lâm Dương nhi thản nhiên cười với Thẩm Mộ Thu. "Tin tưởng Thẩm lão bản tuyệt không xa lạ với Dương nhi."
"Các ngươi quen nhau sao?"
Lâm Dương nhi chưa kịp mở miệng, Thẩm Mộ Thu ôn hoà nói: "Nữ nhân này, là khách quen lầu Thu Phong."
"Nghĩ đến cũng đúng........." người đi tới thành Cô Tô, sẽ không đi Lầu Thu Phong thưởng thức rượu ngon của Thẩm lão bản cất sao, hai người quen nhau trước cũng là chuyện vô cùng tự nhiên. Lưu Ký cười nói: "Ngươi còn chưa có trả lời đâu, sáng sớm, ngươi đi đâu đó? Chạy thật là nhanh, chớp mắt ngươi liền chạy không để lại dấu vết."
Đương nhiên là hắn đặc biệt đi gặp tân nương tử Đổng Uyển rồi........ lén lút lặng lẽ phá hoại, người bực nhất chính là, trong giây lát tân nương tử lại có thể đã đổi người. Tốc độ thật nhanh, nhanh để cho hắn cũng không có thể tới kịp phải thở gấp.
Thẩm Mộ Thu nhướng mi, ranh mãnh cười nói: "Đi bái kiến đại nhân Đại Tư Mã. Biết nàng ở chỗ này, đặc biệt đi, vốn định vì chuyện thất lễ lần trước, thành tâm thành ý tạ lỗi cùng nàng, không ngờ........ Chậc chậc. Tính tình của nàng thật là xấu xa, chỉ là, ta vẫn cảm thấy cực kỳ vui mừng, lần này nàng đối với ta tốt hơn, cuối cùng không có giơ dao, đằng đằng sát khí đuổi theo chém ta rồi." Hắn liếc Lâm Dương nhi một cái thật nhanh. Lại "Chậc" mấy tiếng, có điều ngụ ý nói: "Ngươi xem ánh mắt nữ nhân, luôn luôn cực kì thất bại."
"Đ~con mẹ ngươi!" trên mặt anh tuấn của Lưu Ký tràn đầy thân mật đối với tri giao hảo hữu. Hắn cất giọng cười nói: "Chớ kéo tới trên người Lâm cô nương, ta chỉ là cảm thấy tò mò đối với nàng, cho nên đến gần, ngươi có nghe nói qua chuyện dương nữ hoàng hậu chứ? Lâm cô nương chính là dương nữ trong truyền thuyết đó."
"Dương nữ sao?" Thẩm Mộ Thu nghe cô gái này lại là thiên mệnh Hoàng hậu trong truyền thuyết kia, trong nháy mắt ánh mắt thoáng qua một tia kỳ dị. Vẻ mặt lập tức nghiêm cẩn, một đôi tròng mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Dương nhi tướng quý trước mặt. Che giấu tươi cười, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi cô nương sinh vào năm nào, tháng nào, ngày nào, khi nào?"
Lâm Dương nhi chi tiết đáp lời.
"Quả thật là dương nữ!" Thẩm Mộ Thu kinh ngạc nói, chân mày hắn nhíu chặt, bấm ngón tay tính chốc lát, sắc mặt đột nhiên thay đổi một lần, ngay sau đó nhanh chóng kéo Lưu Ký tới một bên đường mòn, đầu tiên là cẩn thận ngước mắt quét qua bốn phía, xác nhận bốn bề vắng lặng, lúc này mới thần bí nhỏ giọng nói: "Trường Phong, bát tự nữ nhân này và ngươi vô cùng hợp! Ta đã từng lén lút thay ngươi tính qua bát tự, đứng hàng quá mệnh bàn, mạng ngươi quyền quý, rất có tướng đế vương, tương lai rất có thể sẽ trở thành Đế Vương, chỉ là, chỉ còn chờ cơ hội, mạng ngươi thiếu Kim, mệnh nữ nhân này mang trọng kim, nàng có thể trở thành Đông Phong cho ngươi, nếu như ngươi cưới nàng, một ngày kia nhất định đăng cơ làm Đế Vương!"
Lưu Ký nghe xong, cũng rất xem thường nói: "Ngươi cũng biết, Lưu Ký ta chưa bao giờ tin những thứ thuật sĩ kia nói đến, lúc Thái Tổ Gia Gia ta chán nản, sao không thấy có một thuật sĩ nhảy ra, kết luận như đinh chém sắt hắn chính là chân mệnh Đế Vương? Có phải Đế Vương hay không, trừ cơ hội, còn phải dựa vào chính mình, lúc ấy Thái Tổ Gia Gia chỉ là lưu manh nương nhờ nhà thân thích ăn chùa uống chùa, tình cờ gặp thiên hạ đại loạn, ông mới thừa dịp quật khởi, cũng không phải nhờ cái gì mệnh Đế Vương! Một ngày kia Lưu Ký ta có thể đi lên cửu ngũ chí tôn, trở thành Đế Vương hay không, cũng không phải nhờ cái gì thiên mệnh hoàng hậu, vẫn phải bằng vào xuất thân của ta, chỉ cần đủ để chứng minh Lưu Lăng không phải là con của tiên đế, hắn không phải là hoàng tộc Lưu thị, lập tức có thể phế bỏ hắn, nếu ta vung cánh tay hô lên, Chư Vương nhất định hưởng ứng, chư vương họ Lưu ủng hộ ta." Nói xong, hắn than nhẹ chốc lát, khuôn mặt anh tuấn, khoảng khắc giương lên một nụ cười, nhu tình nói: "Như đã nói qua, ta đã chọn được thê tử........."
"Thê tử sao?" Nhắc tới một từ thê tử, nhìn gương mặt hắn cười đến xuân tình nhộn nhạo, lộ ra bộ dáng bị coi thường. Ở bên trong lòng của Thẩm Mộ Thu rất không tiếp thụ, hai tay hắn vòng quanh, lạnh lùng nói: "Nếu như là chỉ Đổng Đại Tư Mã, người ta quan lớn tính khí lớn, bây giờ nàng đang giận ngươi rồi, sao còn có thể gả cho ngươi? Ai bảo ngươi mới vừa rồi lén lút nói với Lâm cô nương về nàng."
"Giận ta sao?" Gương mặt Lưu Ký không hiểu, ngay sau đó cười nói: "Đừng gạt ta, mới vừa rồi nghe xột xoạt ở bên kia tường của vườn hoa, nhất thiết nói nhỏ kia mà, không phải ngươi và Mộng Bình muội muội sao? Đổng Uyển chánh khí còn ngươi, nàng có thể bình thản cùng với ngươi đợi sau tường của vườn hoa nhìn trộm ta và Lâm cô nương sao? Ta cố ý không vạch trần ngươi... ngược lại ngươi trêu cợt ta trước........, Mộng Bình muội muội đâu? Nhìn thấy ta cười nói với Lâm cô nương, tức khí mà chạy sao? Có thay đổi chủ ý hay không, không gả cho ta làm thiếp thất rồi hả?"
Nếu chỉ có vậy, nha đầu kia nói không chừng có thể tìm tới nam nhân chân chính thuộc về mình, lấy được một trượng phu chân chính thương yêu nàng.
Đáp ứng ban đầu cưới nàng, đúng là bất đắc dĩ........ Hắn phải vì nàng phụ trách, nhưng cũng không muốn lầm lỡ nàng.
"Bình muội muội nha đầu ngốc này biết rõ trong lòng ngươi không có nàng, nàng cũng kiên quyết gả cho ngươi, trăm phương ngàn kế vào cửa nhà ngươi, cam nguyện làm thiếp, xem ra ngu ngốc. Ta lại cảm thấy nữ nhân này, là một nhân vật hung ác, Trường Phong à, phiền phức của ngươi lớn rồi." Oanh yến bên người hắn (Lưu Ký), tất cả nữ nhân đều là tình địch của hắn (Thẩm Mộ Thu), những nữ nhân đáng hận kia luôn xuất hiện dày đặc, đột nhiên chạy đến, dễ như trở bàn tay cướp đi hắn (Lưu Ký), thật đáng ghét lắm. Hắn (Thẩm Mộ Thu) có thể thản nhiên tiếp nhận tương lai hắn (Lưu Ký) là phải lấy vợ sinh con, kéo dài hậu tự. Dù sao hắn (Thẩm Mộ Thu) vĩnh viễn cũng không cách nào làm được cho hắn (Lưu Ký), nhưng hắn (Thẩm Mộ Thu) vẫn vô cùng không thích hắn (Lưu Ký) để quá nhiều tâm tư ở trên người nữ nhân........
Đột nhiên lông mày Thẩm Mộ Thu dương lên, ngay sau đó cười đểu nói: "Chỉ là...... Mới vừa rồi đúng là Đổng Uyển. Nàng vốn là vội vàng lôi kéo ta, không tin, ngươi xem hôm nay có phải nàng mặc áo ngắn màu đỏ thẫm, quần la, búi tóc hay không."
Lại có thể cười đùa như thế sao?
Chỉ cần hắn (Lưu Ký) và nữ nhân sinh ra mâu thuẫn, Thẩm Mộ Thu sẽ vui vẻ như thế.
Quả thật là Đổng Uyển và hắn ở sau tường của vườn hoa. Không phải là Tào Mộng Bình sao?
Hắn rõ ràng liếc thấy nữ nhân mặc quần la sau tường của vườn hoa, liền theo trực giác kết luận là Tào Mộng Bình, Đổng Uyển luôn luôn mặc trường sam nam tử, lần này hắn thấy, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới, Thái hậu lệnh nàng hôm nay ra khỏi thành đi đón Vệ Sùng Văn. Còn đặc biệt phân phó phải đổi xiêm y.
Lập tức sắc mặt Lưu Ký trầm xuống, nhỏ giọng nói: "Các ngươi nghe được những gì?"
Hắn cẩn thận hồi tưởng, vừa mới cùng Lâm cô nương. Hình như không nói gì, chỉ hơi chút đề cập, hắn cũng không hy vọng Đổng Uyển là người như vậy. Hắn quả thật không hy vọng nàng trăm phương ngàn kế tranh đoạt hậu vị, vô luận là vì tình cảm, hoặc là vì quyền thế.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thẩm Mộ Thu trong nháy mắt chứa đựng một chút quỷ kế, cười dịu dàng nói: "Ninh Vương Điện hạ thông tuệ như gương sáng. Khám phá Đổng Đại Tư Mã cố ý khiến dương nữ vào phủ, đưa tới gian kế tranh giành địa vị hoàng hậu, Đổng Đại Tư Mã biết được ngươi đã khám phá quỷ kế của nàng, tự cảm thấy xấu hổ, vì vậy che ống tay áo đi rồi."
Hắn lại cho rằng Đổng Uyển vì tức khí mà chạy?!
"Nguy rồi! Nàng tính tình cương liệt, chắc là sẽ không chịu để ý ta nữa!" Lưu Ký nóng nảy, vội vàng đi ra ngoài, đang định đi tìm nàng giải thích một phen, lúc này, lại thấy một gã sai vặt vội vàng chạy tới, trong khoảng khắc đã "Bùm" một tiếng, quỳ rạp xuống bên cạnh hắn, vội vàng bẩm báo: "Điện hạ! Không xong rồi, sáng nay Chân Thế Đạo đã bị một con ngựa điên đạp chết!"
Nghe vậy, Lưu Ký giật mình........
Vì sao xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế?
Hôm qua còn tốt, còn được Thái hậu tứ hôn, sao đột nhiên chết đây?
Thiên mệnh hoàng hậu...... Chẳng lẽ nữ nhân trong hoa viên này, quả thật có thiên mệnh sao?
Trong lúc đờ đẫn, sau lưng lại truyền đến tiếng Lâm Dương nhi miễn cưỡng, "Quả nhiên........, vẫn là không được rồi, là ta hại hắn."
Lâm Dương nhi rũ con mắt, cầm khăn lụa, đau lòng lau nước mắt.
"Nghe nói, là kim khẩu Thái hậu tứ hôn........" Thẩm Mộ Thu quay đầu nhìn Lâm Dương nhi trong chốc lát, ngay sau đó giọng rất là tàn khốc lạnh lùng nói: " Xem thế này, ngươi....... Chết chắc rồi!"
Trong lòng Lâm Dương nhi nhất thời dấy lên kinh hãi, nàng chảy nước mắt, nhanh chóng chạy vội tới trước mặt Ninh Vương, vội vàng quỳ rạp xuống bên cạnh hắn, thê lương bi ai năn nỉ nói: "Điện hạ cứu mệnh với! Hoàng thái hậu tuyệt không cho ta sống, bà nhất định sẽ giết chết ta đấy, ta cũng không có làm sai bất cứ chuyện gì, cầu xin Điện hạ cứu Dương nhi một mạng!"
Thái hậu tứ hôn, để cho nàng lập gia đình, thuận tiện đoạn tuyệt thiên mệnh hoàng hậu vừa nói, hôm nay hôn sự không thành, Thái hậu còn có thể tha cho nàng toàn mạng sao?
"Ngươi chớ liên lụy hắn!" Thẩm Mộ Thu lạnh lùng nói: "Hoàng thái hậu muốn một cái mạng nhỏ của ngươi, ngươi muốn Ninh Vương làm sao cứu ngươi đây? Định cưới ngươi làm vợ, cho ngươi vào gia phả hoàng tộc Lưu thị sao?"
"Trở thành người hoàng tộc, chẳng khác gì lấy được Kim Bài miễn tử, ngươi lấy được thân phận hoàng tộc, tất nhiên Thái hậu không thể công khai đối với ngươi như vậy, nếu Ninh vương cưới ngươi, không phải có thái độ rõ ràng, có lòng muốn tạo phản xưng đế sao? Nhưng ngươi là thiên mệnh hoàng hậu, Ninh Vương cưới ngươi, hành động lần này khiêu khích rõ rệt đối với hoàng thượng và Thái hậu, thông báo cho bọn họ, hắn là có lòng muốn tự lập làm đế vương sao? Như vậy đại quân đang trú ngoài thành sẽ lập tức vung đao tấn công vào Vương Thành. Nếu ngươi thật muốn mạng sống, chỉ có một cách, đó chính là nghĩ biện pháp khiến hoàng thượng cưới ngươi, thuận theo thiên mệnh của ngươi!"
Lâm Dương nhi nghe lời nói sắc bén như vậy, nhất thời trong tim rung động, nàng làm sao không hiểu quan hệ lợi hại trong đó? Đối với số mạng của mình, nàng càng nghĩ càng đau lòng, rất là uất ức rơi lệ nói: "Trời xanh an bài ta có thể nào biết được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Để cho ta phải có số mệnh hoàng hậu, cũng không cho ta sinh ra ở nhà quyền quý đủ để xứng đôi với hoàng thượng? Như vậy chẳng phải là mang tai hoạ đến cho ta sao? Ta tự nhận chỉ là một dân nữ, cam nguyện hôn phối cùng nam tử bình thường, hôn sự lại thất bại nhiều lần, đến nay giống như lục bình phiêu bạc, chung thân đại sự, không có chỗ dựa......... Chẳng lẽ, Lâm Dương nhi ta không phải là thiên mệnh người bị hại sao?"
Lưu Ký thấy nàng hoa lê đẫm mưa, khóc đến cực kỳ đau lòng, trong lòng không đành, đang muốn khom người xuống, tự mình nâng nàng dậy, Thẩm Mộ Thu lại đột nhiên bước tới một bước dài, không dung tình chút nào cản trở hắn, nghiêm mặt nói: "Ngươi không thể dây vào vũng nước đục này! Ta hiểu rõ ngươi đối với nữ nhân luôn luôn mềm lòng, nhưng, thương hương tiếc ngọc cũng phải tiến hành cùng lúc, chuyện thiên mệnh hoàng hậu, sự tình liên quan trọng đại, lúc này, nếu như ngươi ra tay cứu giúp, rõ ràng đang khiêu chiến với hoàng thượng và Thái hậu sao?"
"Mới vừa rồi ngươi còn nói ta phải cưới nàng đây? Vì sao mâu thuẫn như thế?" Lưu Ký cười nói.
Thẩm Mộ Thu trầm mặt nói: "quả thật bát tự của nàng và ngươi cực kỳ tương hợp, nhưng mà, cũng không phải cưới lúc này, loại phương thức này, ta lo lắng ngươi vì vậy rước họa vào thân! Qua được chuyện này, ngươi mới có thể cưới nàng. Ta đã thay ngươi nghĩ cách, dương nữ cần phải mai danh ẩn tích, lại thay đổi thân phận lần nữa, ngươi mới có thể lấy nàng."
"Ngươi đừng lo mù quáng!" gương mặt Lưu Ký vân đạm phong thanh, nhàn nhạt cười nói: "Chỉ có Đổng Uyển, mới là chánh thê của Lưu Trường Phong ta, ta cũng không tính vì cứu một mạng dương nữ, để cho nàng vào gia phả Lưu thị, trở thành một thành viên hoàng tộc, mà cưới nàng vào cửa. Nếu ta thật cưới nàng, nhất phẩm Đại Tư Mã Đổng Uyển há còn đuổi theo gả cho ta sao?"
Thẩm Mộ Thu kiên trì nói: "Như vậy, ngươi cũng đừng dây vào vũng nước đục này, nếu nàng thật là thiên mệnh hoàng hậu, tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, tiêu tan tai nạn, không cần ngươi phải ra mặt anh hùng cứu mỹ nhân."
Quan trọng nhất trước mắt, hắn lo lắng Ninh Vương vì vậy chọc phải tai hoạ.
"Ngươi muốn ta thấy chết mà không cứu sao?" khuôn mặt Lưu Ký không vui.
Thẩm Mộ Thu hiểu rõ từ trước đến giờ, hắn do một tay quả phụ nuôi dưỡng cho tới lớn khôn, tính tình dễ dàng mềm lòng đối với nữ nhân, giờ phút này dương nữ lại hoa lê đẫm mưa khóc té ở bên cạnh hắn, thê lương bi ai cầu xin hắn cứu giúp, hắn nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Thẩm Mộ Thu lo lắng hắn rước họa vào thân, liền cố ý nói khích: "Phải cứu, cũng không phải là do ngươi Ninh Vương tới cứu, nàng không phải Thiên Mệnh hoàng hậu sao? Như vậy thì do hoàng thượng tới cứu nàng!"
Lâm Dương nhi nghe xong, trong bụng run lên, nức nở nói: "Hoàng thượng vì bảo hộ hoàng hậu của mình, há chịu ra tay cứu giúp sao?"
Thẩm Mộ Thu lạnh lùng nói: "Vậy thì mặc cho thiên mệnh đi! Ngươi trăm phương ngàn kế muốn đến gần hoàng thượng, trước đó nên nghĩ tới nguy hiểm."
Lâm Dương nhi rơi lệ, nuốt nghẹn nói: "Ta cũng chỉ là theo đuổi mệnh của mình mà đến, chẳng lẽ muốn cả đời ta, không thể lập gia đình, không có con cháu, sau này rơi vào kết quả không người nào cúng tế sao?"
Thẩm Mộ Thu lạnh nhạt nói: "Thu hồi nước mắt vô dụng này của ngươi đi, chớ dùng nước mắt của nữ nhân tới lấy sự đồng tình của Ninh Vương."
Đang lúc giằng co, lại thấy nội thị Tiểu An Tử bên cạnh hoàng thượng ba bước chạy thành hai bước tới, đợi ở phụ cận, vấn an Ninh Vương, ngay sau đó nói rõ ý đến: "Hoàng thượng triệu kiến Lâm cô nương!"
Nghe hoàng thượng triệu kiến, Thẩm Mộ Thu nhướng mi về phía Lưu Ký, cười nói: "Nhìn xem, hoàng thượng này không phải vội vàng tới cứu nàng sao?"
Hôn sự trong giây lát lại có thể biến thành tang sự, chuyện này quá mức ngoài ý muốn.
Nếu nói mệnh dương nữ hoàng hậu, quả thật là ý trời sao?
Hôm qua Lâm Dương nhi nói qua trước mặt mọi người, nàng không thể tùy ý kết đôi cùng nam nhân.
Sự thật chứng minh, nam nhân hôn phối cùng Lâm Dương nhi sẽ bỏ mạng, chẳng lẽ nàng thật sự là Thiên Mệnh hoàng hậu, chỉ có thể gả cho hoàng thượng sao?
Càng nghĩ càng cảm giác không thể tin được, trong lòng nhị tổng quản nhất thời hoảng sợ một hồi, hắn trầm mặt nói: "Chuyện này, ta phải sớm trở về bẩm với Thái hậu."
Dứt lời, vội vã quay đầu đi.
***
Lại nói, Ninh Vương Lưu Ký đang đẩy bàn đu dây cho Lâm Dương nhi ở trong vườn, gió xuân nhẹ nhàng, hoa thơm chim hót, hai người cười cười nói nói, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng cười vui, bên trong vườn xuân tình nhộn nhạo, triền miên quấn quýt giữa hai người, gian tình tràn ngập......... Thẩm Mộ Thu ẩn thân ở sau tường của vườn hoa, mắt thấy tình cảnh này, lửa ghen càng bùng cháy, rốt cuộc Thẩm Mộ Thu không nhẫn nhịn được nữa rồi, vì vậy làm bộ vừa đi qua, bước ra ngoài, tính toán quấy nhiễu bọn họ.
Thẩm Mộ Thu nhịn lửa ghen đang hừng hực dấy lên, đi ra khỏi tường của vườn hoa, khóe miệng cố ý hất lên, cười với bọn họ nói: "Cảnh xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, đầu cành treo nghiên, bên trong vườn tiếng cười không ngừng........, hương hoa, tiếng người, tiếng chim hót, lộ ra cảnh đẹp."
Lưu Ký thấy hắn tới, nhướng mày nhẹ nhàng cười nói: "Ta nói, đến tột cùng ngươi đi nơi nào cơ chứ? Cuối cùng cũng xuất hiện rồi." Nói tới chỗ này, cười nói với Lâm Dương nhi: "Ta giới thiệu với nàng, vị này là bạn tốt nhiều năm của ta, lão bản lầu Thu Phong Thẩm Mộ Thu."
Lâm Dương nhi thản nhiên cười với Thẩm Mộ Thu. "Tin tưởng Thẩm lão bản tuyệt không xa lạ với Dương nhi."
"Các ngươi quen nhau sao?"
Lâm Dương nhi chưa kịp mở miệng, Thẩm Mộ Thu ôn hoà nói: "Nữ nhân này, là khách quen lầu Thu Phong."
"Nghĩ đến cũng đúng........." người đi tới thành Cô Tô, sẽ không đi Lầu Thu Phong thưởng thức rượu ngon của Thẩm lão bản cất sao, hai người quen nhau trước cũng là chuyện vô cùng tự nhiên. Lưu Ký cười nói: "Ngươi còn chưa có trả lời đâu, sáng sớm, ngươi đi đâu đó? Chạy thật là nhanh, chớp mắt ngươi liền chạy không để lại dấu vết."
Đương nhiên là hắn đặc biệt đi gặp tân nương tử Đổng Uyển rồi........ lén lút lặng lẽ phá hoại, người bực nhất chính là, trong giây lát tân nương tử lại có thể đã đổi người. Tốc độ thật nhanh, nhanh để cho hắn cũng không có thể tới kịp phải thở gấp.
Thẩm Mộ Thu nhướng mi, ranh mãnh cười nói: "Đi bái kiến đại nhân Đại Tư Mã. Biết nàng ở chỗ này, đặc biệt đi, vốn định vì chuyện thất lễ lần trước, thành tâm thành ý tạ lỗi cùng nàng, không ngờ........ Chậc chậc. Tính tình của nàng thật là xấu xa, chỉ là, ta vẫn cảm thấy cực kỳ vui mừng, lần này nàng đối với ta tốt hơn, cuối cùng không có giơ dao, đằng đằng sát khí đuổi theo chém ta rồi." Hắn liếc Lâm Dương nhi một cái thật nhanh. Lại "Chậc" mấy tiếng, có điều ngụ ý nói: "Ngươi xem ánh mắt nữ nhân, luôn luôn cực kì thất bại."
"Đ~con mẹ ngươi!" trên mặt anh tuấn của Lưu Ký tràn đầy thân mật đối với tri giao hảo hữu. Hắn cất giọng cười nói: "Chớ kéo tới trên người Lâm cô nương, ta chỉ là cảm thấy tò mò đối với nàng, cho nên đến gần, ngươi có nghe nói qua chuyện dương nữ hoàng hậu chứ? Lâm cô nương chính là dương nữ trong truyền thuyết đó."
"Dương nữ sao?" Thẩm Mộ Thu nghe cô gái này lại là thiên mệnh Hoàng hậu trong truyền thuyết kia, trong nháy mắt ánh mắt thoáng qua một tia kỳ dị. Vẻ mặt lập tức nghiêm cẩn, một đôi tròng mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Dương nhi tướng quý trước mặt. Che giấu tươi cười, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi cô nương sinh vào năm nào, tháng nào, ngày nào, khi nào?"
Lâm Dương nhi chi tiết đáp lời.
"Quả thật là dương nữ!" Thẩm Mộ Thu kinh ngạc nói, chân mày hắn nhíu chặt, bấm ngón tay tính chốc lát, sắc mặt đột nhiên thay đổi một lần, ngay sau đó nhanh chóng kéo Lưu Ký tới một bên đường mòn, đầu tiên là cẩn thận ngước mắt quét qua bốn phía, xác nhận bốn bề vắng lặng, lúc này mới thần bí nhỏ giọng nói: "Trường Phong, bát tự nữ nhân này và ngươi vô cùng hợp! Ta đã từng lén lút thay ngươi tính qua bát tự, đứng hàng quá mệnh bàn, mạng ngươi quyền quý, rất có tướng đế vương, tương lai rất có thể sẽ trở thành Đế Vương, chỉ là, chỉ còn chờ cơ hội, mạng ngươi thiếu Kim, mệnh nữ nhân này mang trọng kim, nàng có thể trở thành Đông Phong cho ngươi, nếu như ngươi cưới nàng, một ngày kia nhất định đăng cơ làm Đế Vương!"
Lưu Ký nghe xong, cũng rất xem thường nói: "Ngươi cũng biết, Lưu Ký ta chưa bao giờ tin những thứ thuật sĩ kia nói đến, lúc Thái Tổ Gia Gia ta chán nản, sao không thấy có một thuật sĩ nhảy ra, kết luận như đinh chém sắt hắn chính là chân mệnh Đế Vương? Có phải Đế Vương hay không, trừ cơ hội, còn phải dựa vào chính mình, lúc ấy Thái Tổ Gia Gia chỉ là lưu manh nương nhờ nhà thân thích ăn chùa uống chùa, tình cờ gặp thiên hạ đại loạn, ông mới thừa dịp quật khởi, cũng không phải nhờ cái gì mệnh Đế Vương! Một ngày kia Lưu Ký ta có thể đi lên cửu ngũ chí tôn, trở thành Đế Vương hay không, cũng không phải nhờ cái gì thiên mệnh hoàng hậu, vẫn phải bằng vào xuất thân của ta, chỉ cần đủ để chứng minh Lưu Lăng không phải là con của tiên đế, hắn không phải là hoàng tộc Lưu thị, lập tức có thể phế bỏ hắn, nếu ta vung cánh tay hô lên, Chư Vương nhất định hưởng ứng, chư vương họ Lưu ủng hộ ta." Nói xong, hắn than nhẹ chốc lát, khuôn mặt anh tuấn, khoảng khắc giương lên một nụ cười, nhu tình nói: "Như đã nói qua, ta đã chọn được thê tử........."
"Thê tử sao?" Nhắc tới một từ thê tử, nhìn gương mặt hắn cười đến xuân tình nhộn nhạo, lộ ra bộ dáng bị coi thường. Ở bên trong lòng của Thẩm Mộ Thu rất không tiếp thụ, hai tay hắn vòng quanh, lạnh lùng nói: "Nếu như là chỉ Đổng Đại Tư Mã, người ta quan lớn tính khí lớn, bây giờ nàng đang giận ngươi rồi, sao còn có thể gả cho ngươi? Ai bảo ngươi mới vừa rồi lén lút nói với Lâm cô nương về nàng."
"Giận ta sao?" Gương mặt Lưu Ký không hiểu, ngay sau đó cười nói: "Đừng gạt ta, mới vừa rồi nghe xột xoạt ở bên kia tường của vườn hoa, nhất thiết nói nhỏ kia mà, không phải ngươi và Mộng Bình muội muội sao? Đổng Uyển chánh khí còn ngươi, nàng có thể bình thản cùng với ngươi đợi sau tường của vườn hoa nhìn trộm ta và Lâm cô nương sao? Ta cố ý không vạch trần ngươi... ngược lại ngươi trêu cợt ta trước........, Mộng Bình muội muội đâu? Nhìn thấy ta cười nói với Lâm cô nương, tức khí mà chạy sao? Có thay đổi chủ ý hay không, không gả cho ta làm thiếp thất rồi hả?"
Nếu chỉ có vậy, nha đầu kia nói không chừng có thể tìm tới nam nhân chân chính thuộc về mình, lấy được một trượng phu chân chính thương yêu nàng.
Đáp ứng ban đầu cưới nàng, đúng là bất đắc dĩ........ Hắn phải vì nàng phụ trách, nhưng cũng không muốn lầm lỡ nàng.
"Bình muội muội nha đầu ngốc này biết rõ trong lòng ngươi không có nàng, nàng cũng kiên quyết gả cho ngươi, trăm phương ngàn kế vào cửa nhà ngươi, cam nguyện làm thiếp, xem ra ngu ngốc. Ta lại cảm thấy nữ nhân này, là một nhân vật hung ác, Trường Phong à, phiền phức của ngươi lớn rồi." Oanh yến bên người hắn (Lưu Ký), tất cả nữ nhân đều là tình địch của hắn (Thẩm Mộ Thu), những nữ nhân đáng hận kia luôn xuất hiện dày đặc, đột nhiên chạy đến, dễ như trở bàn tay cướp đi hắn (Lưu Ký), thật đáng ghét lắm. Hắn (Thẩm Mộ Thu) có thể thản nhiên tiếp nhận tương lai hắn (Lưu Ký) là phải lấy vợ sinh con, kéo dài hậu tự. Dù sao hắn (Thẩm Mộ Thu) vĩnh viễn cũng không cách nào làm được cho hắn (Lưu Ký), nhưng hắn (Thẩm Mộ Thu) vẫn vô cùng không thích hắn (Lưu Ký) để quá nhiều tâm tư ở trên người nữ nhân........
Đột nhiên lông mày Thẩm Mộ Thu dương lên, ngay sau đó cười đểu nói: "Chỉ là...... Mới vừa rồi đúng là Đổng Uyển. Nàng vốn là vội vàng lôi kéo ta, không tin, ngươi xem hôm nay có phải nàng mặc áo ngắn màu đỏ thẫm, quần la, búi tóc hay không."
Lại có thể cười đùa như thế sao?
Chỉ cần hắn (Lưu Ký) và nữ nhân sinh ra mâu thuẫn, Thẩm Mộ Thu sẽ vui vẻ như thế.
Quả thật là Đổng Uyển và hắn ở sau tường của vườn hoa. Không phải là Tào Mộng Bình sao?
Hắn rõ ràng liếc thấy nữ nhân mặc quần la sau tường của vườn hoa, liền theo trực giác kết luận là Tào Mộng Bình, Đổng Uyển luôn luôn mặc trường sam nam tử, lần này hắn thấy, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới, Thái hậu lệnh nàng hôm nay ra khỏi thành đi đón Vệ Sùng Văn. Còn đặc biệt phân phó phải đổi xiêm y.
Lập tức sắc mặt Lưu Ký trầm xuống, nhỏ giọng nói: "Các ngươi nghe được những gì?"
Hắn cẩn thận hồi tưởng, vừa mới cùng Lâm cô nương. Hình như không nói gì, chỉ hơi chút đề cập, hắn cũng không hy vọng Đổng Uyển là người như vậy. Hắn quả thật không hy vọng nàng trăm phương ngàn kế tranh đoạt hậu vị, vô luận là vì tình cảm, hoặc là vì quyền thế.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thẩm Mộ Thu trong nháy mắt chứa đựng một chút quỷ kế, cười dịu dàng nói: "Ninh Vương Điện hạ thông tuệ như gương sáng. Khám phá Đổng Đại Tư Mã cố ý khiến dương nữ vào phủ, đưa tới gian kế tranh giành địa vị hoàng hậu, Đổng Đại Tư Mã biết được ngươi đã khám phá quỷ kế của nàng, tự cảm thấy xấu hổ, vì vậy che ống tay áo đi rồi."
Hắn lại cho rằng Đổng Uyển vì tức khí mà chạy?!
"Nguy rồi! Nàng tính tình cương liệt, chắc là sẽ không chịu để ý ta nữa!" Lưu Ký nóng nảy, vội vàng đi ra ngoài, đang định đi tìm nàng giải thích một phen, lúc này, lại thấy một gã sai vặt vội vàng chạy tới, trong khoảng khắc đã "Bùm" một tiếng, quỳ rạp xuống bên cạnh hắn, vội vàng bẩm báo: "Điện hạ! Không xong rồi, sáng nay Chân Thế Đạo đã bị một con ngựa điên đạp chết!"
Nghe vậy, Lưu Ký giật mình........
Vì sao xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế?
Hôm qua còn tốt, còn được Thái hậu tứ hôn, sao đột nhiên chết đây?
Thiên mệnh hoàng hậu...... Chẳng lẽ nữ nhân trong hoa viên này, quả thật có thiên mệnh sao?
Trong lúc đờ đẫn, sau lưng lại truyền đến tiếng Lâm Dương nhi miễn cưỡng, "Quả nhiên........, vẫn là không được rồi, là ta hại hắn."
Lâm Dương nhi rũ con mắt, cầm khăn lụa, đau lòng lau nước mắt.
"Nghe nói, là kim khẩu Thái hậu tứ hôn........" Thẩm Mộ Thu quay đầu nhìn Lâm Dương nhi trong chốc lát, ngay sau đó giọng rất là tàn khốc lạnh lùng nói: " Xem thế này, ngươi....... Chết chắc rồi!"
Trong lòng Lâm Dương nhi nhất thời dấy lên kinh hãi, nàng chảy nước mắt, nhanh chóng chạy vội tới trước mặt Ninh Vương, vội vàng quỳ rạp xuống bên cạnh hắn, thê lương bi ai năn nỉ nói: "Điện hạ cứu mệnh với! Hoàng thái hậu tuyệt không cho ta sống, bà nhất định sẽ giết chết ta đấy, ta cũng không có làm sai bất cứ chuyện gì, cầu xin Điện hạ cứu Dương nhi một mạng!"
Thái hậu tứ hôn, để cho nàng lập gia đình, thuận tiện đoạn tuyệt thiên mệnh hoàng hậu vừa nói, hôm nay hôn sự không thành, Thái hậu còn có thể tha cho nàng toàn mạng sao?
"Ngươi chớ liên lụy hắn!" Thẩm Mộ Thu lạnh lùng nói: "Hoàng thái hậu muốn một cái mạng nhỏ của ngươi, ngươi muốn Ninh Vương làm sao cứu ngươi đây? Định cưới ngươi làm vợ, cho ngươi vào gia phả hoàng tộc Lưu thị sao?"
"Trở thành người hoàng tộc, chẳng khác gì lấy được Kim Bài miễn tử, ngươi lấy được thân phận hoàng tộc, tất nhiên Thái hậu không thể công khai đối với ngươi như vậy, nếu Ninh vương cưới ngươi, không phải có thái độ rõ ràng, có lòng muốn tạo phản xưng đế sao? Nhưng ngươi là thiên mệnh hoàng hậu, Ninh Vương cưới ngươi, hành động lần này khiêu khích rõ rệt đối với hoàng thượng và Thái hậu, thông báo cho bọn họ, hắn là có lòng muốn tự lập làm đế vương sao? Như vậy đại quân đang trú ngoài thành sẽ lập tức vung đao tấn công vào Vương Thành. Nếu ngươi thật muốn mạng sống, chỉ có một cách, đó chính là nghĩ biện pháp khiến hoàng thượng cưới ngươi, thuận theo thiên mệnh của ngươi!"
Lâm Dương nhi nghe lời nói sắc bén như vậy, nhất thời trong tim rung động, nàng làm sao không hiểu quan hệ lợi hại trong đó? Đối với số mạng của mình, nàng càng nghĩ càng đau lòng, rất là uất ức rơi lệ nói: "Trời xanh an bài ta có thể nào biết được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Để cho ta phải có số mệnh hoàng hậu, cũng không cho ta sinh ra ở nhà quyền quý đủ để xứng đôi với hoàng thượng? Như vậy chẳng phải là mang tai hoạ đến cho ta sao? Ta tự nhận chỉ là một dân nữ, cam nguyện hôn phối cùng nam tử bình thường, hôn sự lại thất bại nhiều lần, đến nay giống như lục bình phiêu bạc, chung thân đại sự, không có chỗ dựa......... Chẳng lẽ, Lâm Dương nhi ta không phải là thiên mệnh người bị hại sao?"
Lưu Ký thấy nàng hoa lê đẫm mưa, khóc đến cực kỳ đau lòng, trong lòng không đành, đang muốn khom người xuống, tự mình nâng nàng dậy, Thẩm Mộ Thu lại đột nhiên bước tới một bước dài, không dung tình chút nào cản trở hắn, nghiêm mặt nói: "Ngươi không thể dây vào vũng nước đục này! Ta hiểu rõ ngươi đối với nữ nhân luôn luôn mềm lòng, nhưng, thương hương tiếc ngọc cũng phải tiến hành cùng lúc, chuyện thiên mệnh hoàng hậu, sự tình liên quan trọng đại, lúc này, nếu như ngươi ra tay cứu giúp, rõ ràng đang khiêu chiến với hoàng thượng và Thái hậu sao?"
"Mới vừa rồi ngươi còn nói ta phải cưới nàng đây? Vì sao mâu thuẫn như thế?" Lưu Ký cười nói.
Thẩm Mộ Thu trầm mặt nói: "quả thật bát tự của nàng và ngươi cực kỳ tương hợp, nhưng mà, cũng không phải cưới lúc này, loại phương thức này, ta lo lắng ngươi vì vậy rước họa vào thân! Qua được chuyện này, ngươi mới có thể cưới nàng. Ta đã thay ngươi nghĩ cách, dương nữ cần phải mai danh ẩn tích, lại thay đổi thân phận lần nữa, ngươi mới có thể lấy nàng."
"Ngươi đừng lo mù quáng!" gương mặt Lưu Ký vân đạm phong thanh, nhàn nhạt cười nói: "Chỉ có Đổng Uyển, mới là chánh thê của Lưu Trường Phong ta, ta cũng không tính vì cứu một mạng dương nữ, để cho nàng vào gia phả Lưu thị, trở thành một thành viên hoàng tộc, mà cưới nàng vào cửa. Nếu ta thật cưới nàng, nhất phẩm Đại Tư Mã Đổng Uyển há còn đuổi theo gả cho ta sao?"
Thẩm Mộ Thu kiên trì nói: "Như vậy, ngươi cũng đừng dây vào vũng nước đục này, nếu nàng thật là thiên mệnh hoàng hậu, tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, tiêu tan tai nạn, không cần ngươi phải ra mặt anh hùng cứu mỹ nhân."
Quan trọng nhất trước mắt, hắn lo lắng Ninh Vương vì vậy chọc phải tai hoạ.
"Ngươi muốn ta thấy chết mà không cứu sao?" khuôn mặt Lưu Ký không vui.
Thẩm Mộ Thu hiểu rõ từ trước đến giờ, hắn do một tay quả phụ nuôi dưỡng cho tới lớn khôn, tính tình dễ dàng mềm lòng đối với nữ nhân, giờ phút này dương nữ lại hoa lê đẫm mưa khóc té ở bên cạnh hắn, thê lương bi ai cầu xin hắn cứu giúp, hắn nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Thẩm Mộ Thu lo lắng hắn rước họa vào thân, liền cố ý nói khích: "Phải cứu, cũng không phải là do ngươi Ninh Vương tới cứu, nàng không phải Thiên Mệnh hoàng hậu sao? Như vậy thì do hoàng thượng tới cứu nàng!"
Lâm Dương nhi nghe xong, trong bụng run lên, nức nở nói: "Hoàng thượng vì bảo hộ hoàng hậu của mình, há chịu ra tay cứu giúp sao?"
Thẩm Mộ Thu lạnh lùng nói: "Vậy thì mặc cho thiên mệnh đi! Ngươi trăm phương ngàn kế muốn đến gần hoàng thượng, trước đó nên nghĩ tới nguy hiểm."
Lâm Dương nhi rơi lệ, nuốt nghẹn nói: "Ta cũng chỉ là theo đuổi mệnh của mình mà đến, chẳng lẽ muốn cả đời ta, không thể lập gia đình, không có con cháu, sau này rơi vào kết quả không người nào cúng tế sao?"
Thẩm Mộ Thu lạnh nhạt nói: "Thu hồi nước mắt vô dụng này của ngươi đi, chớ dùng nước mắt của nữ nhân tới lấy sự đồng tình của Ninh Vương."
Đang lúc giằng co, lại thấy nội thị Tiểu An Tử bên cạnh hoàng thượng ba bước chạy thành hai bước tới, đợi ở phụ cận, vấn an Ninh Vương, ngay sau đó nói rõ ý đến: "Hoàng thượng triệu kiến Lâm cô nương!"
Nghe hoàng thượng triệu kiến, Thẩm Mộ Thu nhướng mi về phía Lưu Ký, cười nói: "Nhìn xem, hoàng thượng này không phải vội vàng tới cứu nàng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.