Chương 224
A Tiều
23/09/2018
Muốn khiến cho dòng máu hai người bài xích lẫn nhau, rất nhiều dược vật
đều chứa đựng tính kháng huyết, chuyện này dễ như trở bàn tay; nhưng
ngược lại muốn cho hai người không hề liên hệ máu mủ máu dung hợp lẫn
nhau, cũng khó như lên trời rồi. Là bởi vì có chút dược vật chứa đựng
tính kháng huyết, có thể khiến cho người phục dược, cùng máu tất cả mọi
người đều bài xích lẫn nhau, nhưng lại cơ hồ không có dược vật, có thể
để cho hai người không hề liên hệ máu mủ, có thể xác định máu dung hợp
lẫn nhau được, cho dù có vài dược vật chứa đựng lượng nhỏ tác dụng, cũng phải không ngừng thí nghiệm, mới có thể xác định lượng dùng."
"Thì ra là như thế......." Cố Tử Khâm nhỏ giọng nói.
"Công tử, ngươi làm sao? Sao đột nhiên ngẩn người ra cơ chứ?"
Lúc này, Tiểu An Tử từ trong nhà đi ra, thấy vẻ mặt chủ tử mờ mịt, hai mắt đờ đẫn, trong đầu lập tức khẩn trương lên, vội vội vàng vàng nói: "không phải đại phu hoa mắt, thoa lầm rồi thuốc, con mắt của ngài lại không nhìn thấy?"
"Không được nói bậy!"Lưu Lăng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, đáy mắt lại thoáng qua một tia kỳ lạ không cách nào nói rõ, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Ta muốn ra ngoài dạo, hóng mát một chút, ngươi đi vào phòng cầm áo lông chồn bạc ra đây đi!"
"Tuân lệnh."Tiểu An Tử nghe xong, lập tức chạy về trong nhà. Thotho_
*
"Quận quân, mới vừa rồi ngươi có thể nhìn rõ rồi chứ......" Ở trong ngõ nhỏ tối, Hương Lan thở phào nhẹ nhõm nói: "Hai mắt của hắn cũng không mù, ta xem rất rõ ràng, động tác của hắn lưu loát, tuyệt không trì trệ, hắn còn lấy cháo gà của mình đổi với đệ đệ của Đổng Khanh, một chút cũng không giống mù người. Người có cặp mắt mù, sao nhìn thấy vị trí cháo gà đặt ở trên cái bàn kia, cháo gà cũng sẽ không tự mình mở miệng nói chuyện."
Ánh mắt của Lâm Dương nhi vẫn xuyên thấu qua song cửa nhìn chằm chằm bóng dáng của Lưu Lăng, nhỏ giọng nói: "mới vừa rồi ngươi có thể nghe bọn họ nói cái gì?"
Nàng nghe được một chuyện lớn!
Hương Lan nói: "Chúng ta ở khoảng cách xa như vậy, tiếng của bọn họ nói chuyện với nhau lại không lớn, tiếng chỉ nghe ra đại khái. Chỉ là y hệt tán gẫu thôi."
"Không!" trong nháy mắt ánh mắt của Lâm Dương nhi lóe ra vài tia sáng ngời, lắc đầu nói: "Vị đại phu tóc trắng kia nhắc tới Đại Tư Không, lại nhắc tới chuyện rỉ máu nhận thân, tại sao Hoàng Thái Thúc cố ý xin ý kiến chuyện này? Chuyện rỉ máu nhận thân ở bên trong miếu thái bá. Trong đó nhất định có vấn đề."
"Hoàng Thái Thúc hỏi thăm chuyện này, là bởi vì hắn cảm thấy chuyện có cái gì không đúng, cảm thấy hoài nghi sao?" Hương Lan đứng thẳng nhún vai nói: "Vậy thì sao? Bây giờ người ngồi ở Long ỷ, đã thay đổi người làm Hoàng thượng!"
Lâm Dương than nhẹ một lát nói: "Nếu Lưu Hâm đã ngồi lên ngôi vị Hoàng đế rồi, chuyện này đã thành định cục, Thotho_ vì Hoàng tộc Lưu thị Thái Bình, theo lý, Thái Thúc Công không nên truy xét chuyện rỉ máu nhận thân ban đầu ở Miếu Thái Bá nữa, mặc kệ có phải là âm mưu hãm hại hay không? Hành động lần này. Nhất định sẽ tạo thành hỗn loạn ở giữa hoàng tộc lần nữa. Mặc dù Thái Thúc Công già nua hồ đồ. Cũng không trở thành như thế, trừ phi....... Hắn đã không coi trọng Lưu Hâm nữa rồi hả? Hắn nghĩ khiến Thiên Quân trở lại vị trí cũ sao?"
Hương Lan nghe xong, khóe miệng nhanh chóng nở nụ cười nói: "Vậy thì thật là quá tốt. Nếu như tốn đế có thể thuận lợi phục tích, như vậy quận quân chính là hoàng hậu nương nương rồi! Người người đều nói, tướng mạo cùng mệnh cách của ngươi đều kỳ lạ, quả thật là mệnh hoàng hậu tôn quý nhé!"
Lâm Dương mới nói: "Nếu ngay cả Hoàng Thái Thúc cũng hoài nghi, chuyện ngày đó rỉ máu nhận thân ở Miếu Thái Bá, như vậy, hắn cũng cho là Thiên Quân là Nhi tử ruột của tiên đế không thể nghi ngờ. Trước mặt quan trọng nhất là, phải tra ra ban đầu ở bên trong miếu Thái Bá, điều tra Vũ Thái phi làm sao làm được? Trước mắt bao người, đổi trắng thay đen, hỗn loạn máu mủ ở giữa thân mẫu tử, chuyện này vô cùng không dễ dàng?"
Hương Lan suy nghĩ một chút nói: "Ta nghe những cung nữ khác nói, sau khi Thái hậu rơi xuống nước, liền hôn mê bất tỉnh, nói không chừng là bị hạ độc rồi."
Lâm Dương mới nói: "Đối với việc bỏ thuốc cho Thái hậu, làm dòng máu của bà cùng dòng máu Thiên Quân không cách nào dung hợp với nhau, chuyện này cũng không khó làm được, vị đại phu mới vừa nói rồi, còn nhiều loại dược vật làm chuyện này; vấn đề là......... Chỗ máu chảy trên người Thiên Quân, làm sao sẽ cùng Kim thị hèn mọn này dung hợp với nhau?" Thotho_
Nghe đại phu nói, trên đời không có loại thuốc này, cho dù có cũng phải làm thí nghiệm lần nữa, mới có thể xác định dùng thuốc, tất nhiên Vũ Thái phi không thể nào có cơ hội bắt được máu trên người hoàng thượng, lần nữa làm thí nghiệm cùng Kim thị. Như vậy, đến tột cùng bà làm sao làm được đây?
"Đây mới là sự kiện kỳ quái nhất, thật làm người ta khó giải!" Hương Lan gãi đầu một cái, trăm mối vẫn không có cách giải.
Đang khi nói chuyện, lại thấy trong sân nhà Đổng gia, Tiểu An Tử vội vàng thay chủ tử phủ thêm áo khoác lông hồ ly ra ngoài, Lưu Lăng liền sải bước đi trong ngõ tắt.
Lâm Dương nhi thấy thế, lập tức đi theo Hương Lan lui ra ngoài, hai người rời khỏi ngõ tối, liền nhanh chóng núp ở phía sau một cây đại thụ, thấy Lưu Lăng bước ra khỏi đường tắt, xoay người rẽ bên phải, Tiểu An Tử đi theo phía sau phục vụ.
Nơi ở cũ Đổng gia cửa hàng vẽ liên tiếp, ngay phía trước cửa hàng chính là đường phố phồn hoa náo nhiệt, trên đường cái, người đến người đi, rộn ràng ầm ỷ rất náo nhiệt.
"Công tử, ta nghe Hồng Ngọc cô nương nói, mấy ngày gần đây, trong miếu chung quanh đây đang cử hành hội chùa, bên kia đang múa rồng múa sư, hết sức náo nhiệt, không bằng chúng ta cũng qua hội chùa đi dạo một vòng thôi." Tiểu An Tử thấy vẻ mặt chủ tử quái dị, lộ ra bộ dáng như có điều suy nghĩ, không biết đến tột cùng đang suy nghĩ gì, lo lắng hắn gặp tâm ma, vì vậy vội vàng làm người vui vẻ. Thotho_
"Cũng tốt." lòng Lưu Lăng không yên giơ tay lên nói: "Dẫn đường đi."
Hội chùa quả thật hết sức náo nhiệt, một tòa miếu Kim Bích Huy Hoàng lớn trước mặt, náo nhiệt không dứt, đông đảo bách tính tụ tập chung một chỗ, vây ở trên bãi đất trống trước miếu, nhìn trước miếu biểu diễn múa rồng múa sư đặc sắc tuyệt luân, nếu không lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tiếng nhạc khua chiêng gõ trống xen lẫn tiếng ầm ĩ của bách tính, bên tai không dứt.
"Tốt! Tốt!" Tiểu An Tử vừa mới đến hội chùa, liền bị không khí nồng nhiệt này vô cùng hấp dẫn, vội vàng cùng mọi người cùng nhau đánh trống reo hò trầm trồ khen ngợi, từ sau khi hắn vào cung, đã thật lâu không thể tham gia náo nhiệt hội chùa rồi, dù sao niên kỷ còn trẻ, yêu thích náo nhiệt, hắn cực kỳ hưng phấn, đi theo quần chúng tụ tập chung một chỗ đánh trống reo hò, huýt gió trợ hứng, trong khoảng thời gian ngắn lại quên tình hình.
Lưu Lăng từ nhỏ tôn quý, tập tính sống trong nhung lụa, để cho hắn từ trước đến giờ không đụng chạm với người, huống chi hội chùa là một đống người tụ tập chung một chỗ, đẩy tới đẩy lui, đánh tới, mày kiếm của hắn vừa nhíu thật chặt, liền định lui ra.
Lúc này, bên người lại truyền đến một giọng nữ nhân vô cùng dịu dàng, nhẹ giọng gọi tên hắn......
"Thiên Quân."
Thiên Quân?
Hắn bỗng nhiên quay đầu, lại nhìn thấy Lâm Dương nhi đang đứng ở bên người hắn, lộ ra nụ cười lúm đồng tiền như hoa. Thotho_
"Ah, Dương nhi? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Liếc thấy Lâm Dương nhi, trong ánh mắt Lưu Lăng kinh ngạc, mang tới một chút hoài nghi.
Lâm Dương nhi khẽ cúi đầu cười nói: "Nơi này quá ồn ào, hay là chúng ta đi chỗ khác đi!"
*
Trời trong nắng ấm, nắng ấm chiếu từ trên cao, mấy ngày trước đây ban đêm Tuyết trắng đã tan, thảm cỏ bên đường, đọng chút tuyết.
Bên bờ ao nhỏ, gió nhẹ từ từ, mùi mai thơm nhào tới trước mặt, thấm vào tim gan, nước hồ xanh ngọc bích không có sóng, cỏ thơm, cầu cửu khúc dẫn tới đình thủy tạ, hoàn toàn yên tĩnh.
Lưu Lăng và Lâm Dương nhi cùng nhau bước chân vào trong đình thủy tạ yên tĩnh, tránh được bên ngoài ồn ào náo động.
"Ngươi làm sao biết ta ở nơi này?" Lưu Lăng mở miệng liền hỏi.
Hốc mắt Lâm Dương nhi cũng ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu, cuối cùng nghẹn ngào mở miệng nói: "Thiên Quân, ngươi gầy nhiều, gần đây trôi qua khỏe không? Thái hậu rất lo lắng cho ngươi, chỉ cần nghĩ đến ngươi lưu lạc bên ngoài, bà liền không thể an nghỉ hàng đêm, thường lấy nước mắt rửa mặt, ngay cả ta mỗi ngày tới Từ Ninh cung hầu hạ, khuyên bà an tâm, bà vẫn không nhịn được bi thương rơi lệ, một lòng mong đợi ngươi!" Thotho_
Nhắc tới Thái hậu, hốc mắt Lưu Lăng bỗng chốc đỏ, hắn không nhịn được nức nở nói: "Là ta bất hiếu, làm hại mẫu hậu không được an hưởng tuổi già, cả ngày vì một đứa con bất hiếu là ta đây mà ưu phiền......"
"Thiên Quân, ngươi không cần quá đau lòng, nhất định phải lấy lại tinh thần!" Lâm Dương nhi kề bên cạnh hắn, dịu dàng an ủi: "Chỉ trách mẫu tử Vũ Thái phi thật sự quá gian trá rồi, vậy mà đổi trắng thay đen, âm mưu hỗn loạn máu mủ hoàng thất. Ngươi hãy yên tâm đi, ngươi và Thái hậu là thân mẫu tử, quan hệ huyết thống mẫu tử làm sao cũng không sửa đổi được, coi như gian kế người khác mai kia được như ý, nhưng mà một ngày nào đó vẫn sẽ được phơi bày, chân tướng rõ ràng."
Nghe vậy, Lưu Lăng kinh ngạc nhìn Lâm Dương nhi, vẻ mặt vô cùng phức tạp, sau một lúc lâu, hắn thì thầm nói: "ngay cả ngươi cũng tin chắc ta là chỗ ruột thịt với mẫu hậu sao? Nhưng.......... Ở đó, ta lại dao động, hoài nghi, thậm chí tuyệt vọng, hỏng mất......." Nói tới chỗ này, rốt cuộc hắn không nhịn được rơi lệ, thì thầm nói: "Đến tột cùng, ta xin lỗi mẫu hậu! Vô luận ra sao, ta đều nên tin tưởng bà, còn nữa, Uyển Nhi, nàng tin chắc như thế không nghi ngờ......, mà ta lại......."
"Thiên Quân, ngươi đừng đau lòng, chỉ cần ngươi là hoàng tự Lưu thị, huyết thống còn tại đó, vàng thật sao sợ lửa luyện? Chuyện chắc chắn sẽ có chuyển cơ......." Lâm Dương nhi ngước mắt nhìn thẳng hắn, chân thành nói: "Mấy ngày trước đây, Hoàng Lăng xuất hiện dị tượng, trong bầu trời đột nhiên xuất hiện một chim xanh, chim xanh xuất hiện, hiện tượng may mắn, chim xanh này là điềm lành, nhưng đám chim xanh kia, lại đột nhiên tự thiêu rơi xuống đất, trong nháy mắt điềm lành biến trở thành điềm đại hung, chuyện này nghị luận ầm ĩ ở trong hoàng thành, bách tính đều cho rằng nguyên nhân là tân Hoàng thượng không đức, vì vậy mới có thể ngày hiện triệu chứng xấu, đây là ông trời trách phạt, bách tính sợ hãi tai họa lớn, sắp sửa xảy ra. Hiện nay trong hoàng thành lòng người bàng hoàng, mấy ngày nữa, chuyện này tất nhiên sẽ truyền đi, rất nhanh sẽ xôn xao lan tới tất cả quận huyện trong nước rồi........." Thotho_
Lợi dụng mê tín trong lòng, tới khống chế lòng người, nàng vô cùng thuần thục.
Vốn là, nàng tính toán cùng hắn cao bay xa chạy, hôm nay, lại đột nhiên xuất hiện chuyển cơ.
Nếu khả năng Lưu Lăng có thể là con ruột tiên đế cực lớn, hơn nữa ngay cả Hoàng Thái Thúc cũng thay đổi lập trường rồi, như vậy hắn rất có thể sẽ trở lại vị trí cũ, nàng lợi dụng chuyện chim xanh đến giúp đỡ hắn.
"Chim xanh sao?" Lưu Lăng nghe nói chuyện này, hiển nhiên quái lạ, hắn nhỏ giọng nói: "Ta đợi ở nơi ở cũ Đổng gia, bởi vì duyên cớ cặp mắt khó chịu, cực ít tiếp xúc cùng bên ngoài, cơ hồ gần như ngăn cách, không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như thế?"
Ngay sau đó Lâm Dương nhi không nhanh không chậm nói: "Đây chính là cơ hội tốt để Thiên Quân ngươi đoạt lại ngôi vị Hoàng đế!"
"Thì ra là như thế......." Cố Tử Khâm nhỏ giọng nói.
"Công tử, ngươi làm sao? Sao đột nhiên ngẩn người ra cơ chứ?"
Lúc này, Tiểu An Tử từ trong nhà đi ra, thấy vẻ mặt chủ tử mờ mịt, hai mắt đờ đẫn, trong đầu lập tức khẩn trương lên, vội vội vàng vàng nói: "không phải đại phu hoa mắt, thoa lầm rồi thuốc, con mắt của ngài lại không nhìn thấy?"
"Không được nói bậy!"Lưu Lăng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, đáy mắt lại thoáng qua một tia kỳ lạ không cách nào nói rõ, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Ta muốn ra ngoài dạo, hóng mát một chút, ngươi đi vào phòng cầm áo lông chồn bạc ra đây đi!"
"Tuân lệnh."Tiểu An Tử nghe xong, lập tức chạy về trong nhà. Thotho_
*
"Quận quân, mới vừa rồi ngươi có thể nhìn rõ rồi chứ......" Ở trong ngõ nhỏ tối, Hương Lan thở phào nhẹ nhõm nói: "Hai mắt của hắn cũng không mù, ta xem rất rõ ràng, động tác của hắn lưu loát, tuyệt không trì trệ, hắn còn lấy cháo gà của mình đổi với đệ đệ của Đổng Khanh, một chút cũng không giống mù người. Người có cặp mắt mù, sao nhìn thấy vị trí cháo gà đặt ở trên cái bàn kia, cháo gà cũng sẽ không tự mình mở miệng nói chuyện."
Ánh mắt của Lâm Dương nhi vẫn xuyên thấu qua song cửa nhìn chằm chằm bóng dáng của Lưu Lăng, nhỏ giọng nói: "mới vừa rồi ngươi có thể nghe bọn họ nói cái gì?"
Nàng nghe được một chuyện lớn!
Hương Lan nói: "Chúng ta ở khoảng cách xa như vậy, tiếng của bọn họ nói chuyện với nhau lại không lớn, tiếng chỉ nghe ra đại khái. Chỉ là y hệt tán gẫu thôi."
"Không!" trong nháy mắt ánh mắt của Lâm Dương nhi lóe ra vài tia sáng ngời, lắc đầu nói: "Vị đại phu tóc trắng kia nhắc tới Đại Tư Không, lại nhắc tới chuyện rỉ máu nhận thân, tại sao Hoàng Thái Thúc cố ý xin ý kiến chuyện này? Chuyện rỉ máu nhận thân ở bên trong miếu thái bá. Trong đó nhất định có vấn đề."
"Hoàng Thái Thúc hỏi thăm chuyện này, là bởi vì hắn cảm thấy chuyện có cái gì không đúng, cảm thấy hoài nghi sao?" Hương Lan đứng thẳng nhún vai nói: "Vậy thì sao? Bây giờ người ngồi ở Long ỷ, đã thay đổi người làm Hoàng thượng!"
Lâm Dương than nhẹ một lát nói: "Nếu Lưu Hâm đã ngồi lên ngôi vị Hoàng đế rồi, chuyện này đã thành định cục, Thotho_ vì Hoàng tộc Lưu thị Thái Bình, theo lý, Thái Thúc Công không nên truy xét chuyện rỉ máu nhận thân ban đầu ở Miếu Thái Bá nữa, mặc kệ có phải là âm mưu hãm hại hay không? Hành động lần này. Nhất định sẽ tạo thành hỗn loạn ở giữa hoàng tộc lần nữa. Mặc dù Thái Thúc Công già nua hồ đồ. Cũng không trở thành như thế, trừ phi....... Hắn đã không coi trọng Lưu Hâm nữa rồi hả? Hắn nghĩ khiến Thiên Quân trở lại vị trí cũ sao?"
Hương Lan nghe xong, khóe miệng nhanh chóng nở nụ cười nói: "Vậy thì thật là quá tốt. Nếu như tốn đế có thể thuận lợi phục tích, như vậy quận quân chính là hoàng hậu nương nương rồi! Người người đều nói, tướng mạo cùng mệnh cách của ngươi đều kỳ lạ, quả thật là mệnh hoàng hậu tôn quý nhé!"
Lâm Dương mới nói: "Nếu ngay cả Hoàng Thái Thúc cũng hoài nghi, chuyện ngày đó rỉ máu nhận thân ở Miếu Thái Bá, như vậy, hắn cũng cho là Thiên Quân là Nhi tử ruột của tiên đế không thể nghi ngờ. Trước mặt quan trọng nhất là, phải tra ra ban đầu ở bên trong miếu Thái Bá, điều tra Vũ Thái phi làm sao làm được? Trước mắt bao người, đổi trắng thay đen, hỗn loạn máu mủ ở giữa thân mẫu tử, chuyện này vô cùng không dễ dàng?"
Hương Lan suy nghĩ một chút nói: "Ta nghe những cung nữ khác nói, sau khi Thái hậu rơi xuống nước, liền hôn mê bất tỉnh, nói không chừng là bị hạ độc rồi."
Lâm Dương mới nói: "Đối với việc bỏ thuốc cho Thái hậu, làm dòng máu của bà cùng dòng máu Thiên Quân không cách nào dung hợp với nhau, chuyện này cũng không khó làm được, vị đại phu mới vừa nói rồi, còn nhiều loại dược vật làm chuyện này; vấn đề là......... Chỗ máu chảy trên người Thiên Quân, làm sao sẽ cùng Kim thị hèn mọn này dung hợp với nhau?" Thotho_
Nghe đại phu nói, trên đời không có loại thuốc này, cho dù có cũng phải làm thí nghiệm lần nữa, mới có thể xác định dùng thuốc, tất nhiên Vũ Thái phi không thể nào có cơ hội bắt được máu trên người hoàng thượng, lần nữa làm thí nghiệm cùng Kim thị. Như vậy, đến tột cùng bà làm sao làm được đây?
"Đây mới là sự kiện kỳ quái nhất, thật làm người ta khó giải!" Hương Lan gãi đầu một cái, trăm mối vẫn không có cách giải.
Đang khi nói chuyện, lại thấy trong sân nhà Đổng gia, Tiểu An Tử vội vàng thay chủ tử phủ thêm áo khoác lông hồ ly ra ngoài, Lưu Lăng liền sải bước đi trong ngõ tắt.
Lâm Dương nhi thấy thế, lập tức đi theo Hương Lan lui ra ngoài, hai người rời khỏi ngõ tối, liền nhanh chóng núp ở phía sau một cây đại thụ, thấy Lưu Lăng bước ra khỏi đường tắt, xoay người rẽ bên phải, Tiểu An Tử đi theo phía sau phục vụ.
Nơi ở cũ Đổng gia cửa hàng vẽ liên tiếp, ngay phía trước cửa hàng chính là đường phố phồn hoa náo nhiệt, trên đường cái, người đến người đi, rộn ràng ầm ỷ rất náo nhiệt.
"Công tử, ta nghe Hồng Ngọc cô nương nói, mấy ngày gần đây, trong miếu chung quanh đây đang cử hành hội chùa, bên kia đang múa rồng múa sư, hết sức náo nhiệt, không bằng chúng ta cũng qua hội chùa đi dạo một vòng thôi." Tiểu An Tử thấy vẻ mặt chủ tử quái dị, lộ ra bộ dáng như có điều suy nghĩ, không biết đến tột cùng đang suy nghĩ gì, lo lắng hắn gặp tâm ma, vì vậy vội vàng làm người vui vẻ. Thotho_
"Cũng tốt." lòng Lưu Lăng không yên giơ tay lên nói: "Dẫn đường đi."
Hội chùa quả thật hết sức náo nhiệt, một tòa miếu Kim Bích Huy Hoàng lớn trước mặt, náo nhiệt không dứt, đông đảo bách tính tụ tập chung một chỗ, vây ở trên bãi đất trống trước miếu, nhìn trước miếu biểu diễn múa rồng múa sư đặc sắc tuyệt luân, nếu không lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tiếng nhạc khua chiêng gõ trống xen lẫn tiếng ầm ĩ của bách tính, bên tai không dứt.
"Tốt! Tốt!" Tiểu An Tử vừa mới đến hội chùa, liền bị không khí nồng nhiệt này vô cùng hấp dẫn, vội vàng cùng mọi người cùng nhau đánh trống reo hò trầm trồ khen ngợi, từ sau khi hắn vào cung, đã thật lâu không thể tham gia náo nhiệt hội chùa rồi, dù sao niên kỷ còn trẻ, yêu thích náo nhiệt, hắn cực kỳ hưng phấn, đi theo quần chúng tụ tập chung một chỗ đánh trống reo hò, huýt gió trợ hứng, trong khoảng thời gian ngắn lại quên tình hình.
Lưu Lăng từ nhỏ tôn quý, tập tính sống trong nhung lụa, để cho hắn từ trước đến giờ không đụng chạm với người, huống chi hội chùa là một đống người tụ tập chung một chỗ, đẩy tới đẩy lui, đánh tới, mày kiếm của hắn vừa nhíu thật chặt, liền định lui ra.
Lúc này, bên người lại truyền đến một giọng nữ nhân vô cùng dịu dàng, nhẹ giọng gọi tên hắn......
"Thiên Quân."
Thiên Quân?
Hắn bỗng nhiên quay đầu, lại nhìn thấy Lâm Dương nhi đang đứng ở bên người hắn, lộ ra nụ cười lúm đồng tiền như hoa. Thotho_
"Ah, Dương nhi? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Liếc thấy Lâm Dương nhi, trong ánh mắt Lưu Lăng kinh ngạc, mang tới một chút hoài nghi.
Lâm Dương nhi khẽ cúi đầu cười nói: "Nơi này quá ồn ào, hay là chúng ta đi chỗ khác đi!"
*
Trời trong nắng ấm, nắng ấm chiếu từ trên cao, mấy ngày trước đây ban đêm Tuyết trắng đã tan, thảm cỏ bên đường, đọng chút tuyết.
Bên bờ ao nhỏ, gió nhẹ từ từ, mùi mai thơm nhào tới trước mặt, thấm vào tim gan, nước hồ xanh ngọc bích không có sóng, cỏ thơm, cầu cửu khúc dẫn tới đình thủy tạ, hoàn toàn yên tĩnh.
Lưu Lăng và Lâm Dương nhi cùng nhau bước chân vào trong đình thủy tạ yên tĩnh, tránh được bên ngoài ồn ào náo động.
"Ngươi làm sao biết ta ở nơi này?" Lưu Lăng mở miệng liền hỏi.
Hốc mắt Lâm Dương nhi cũng ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu, cuối cùng nghẹn ngào mở miệng nói: "Thiên Quân, ngươi gầy nhiều, gần đây trôi qua khỏe không? Thái hậu rất lo lắng cho ngươi, chỉ cần nghĩ đến ngươi lưu lạc bên ngoài, bà liền không thể an nghỉ hàng đêm, thường lấy nước mắt rửa mặt, ngay cả ta mỗi ngày tới Từ Ninh cung hầu hạ, khuyên bà an tâm, bà vẫn không nhịn được bi thương rơi lệ, một lòng mong đợi ngươi!" Thotho_
Nhắc tới Thái hậu, hốc mắt Lưu Lăng bỗng chốc đỏ, hắn không nhịn được nức nở nói: "Là ta bất hiếu, làm hại mẫu hậu không được an hưởng tuổi già, cả ngày vì một đứa con bất hiếu là ta đây mà ưu phiền......"
"Thiên Quân, ngươi không cần quá đau lòng, nhất định phải lấy lại tinh thần!" Lâm Dương nhi kề bên cạnh hắn, dịu dàng an ủi: "Chỉ trách mẫu tử Vũ Thái phi thật sự quá gian trá rồi, vậy mà đổi trắng thay đen, âm mưu hỗn loạn máu mủ hoàng thất. Ngươi hãy yên tâm đi, ngươi và Thái hậu là thân mẫu tử, quan hệ huyết thống mẫu tử làm sao cũng không sửa đổi được, coi như gian kế người khác mai kia được như ý, nhưng mà một ngày nào đó vẫn sẽ được phơi bày, chân tướng rõ ràng."
Nghe vậy, Lưu Lăng kinh ngạc nhìn Lâm Dương nhi, vẻ mặt vô cùng phức tạp, sau một lúc lâu, hắn thì thầm nói: "ngay cả ngươi cũng tin chắc ta là chỗ ruột thịt với mẫu hậu sao? Nhưng.......... Ở đó, ta lại dao động, hoài nghi, thậm chí tuyệt vọng, hỏng mất......." Nói tới chỗ này, rốt cuộc hắn không nhịn được rơi lệ, thì thầm nói: "Đến tột cùng, ta xin lỗi mẫu hậu! Vô luận ra sao, ta đều nên tin tưởng bà, còn nữa, Uyển Nhi, nàng tin chắc như thế không nghi ngờ......, mà ta lại......."
"Thiên Quân, ngươi đừng đau lòng, chỉ cần ngươi là hoàng tự Lưu thị, huyết thống còn tại đó, vàng thật sao sợ lửa luyện? Chuyện chắc chắn sẽ có chuyển cơ......." Lâm Dương nhi ngước mắt nhìn thẳng hắn, chân thành nói: "Mấy ngày trước đây, Hoàng Lăng xuất hiện dị tượng, trong bầu trời đột nhiên xuất hiện một chim xanh, chim xanh xuất hiện, hiện tượng may mắn, chim xanh này là điềm lành, nhưng đám chim xanh kia, lại đột nhiên tự thiêu rơi xuống đất, trong nháy mắt điềm lành biến trở thành điềm đại hung, chuyện này nghị luận ầm ĩ ở trong hoàng thành, bách tính đều cho rằng nguyên nhân là tân Hoàng thượng không đức, vì vậy mới có thể ngày hiện triệu chứng xấu, đây là ông trời trách phạt, bách tính sợ hãi tai họa lớn, sắp sửa xảy ra. Hiện nay trong hoàng thành lòng người bàng hoàng, mấy ngày nữa, chuyện này tất nhiên sẽ truyền đi, rất nhanh sẽ xôn xao lan tới tất cả quận huyện trong nước rồi........." Thotho_
Lợi dụng mê tín trong lòng, tới khống chế lòng người, nàng vô cùng thuần thục.
Vốn là, nàng tính toán cùng hắn cao bay xa chạy, hôm nay, lại đột nhiên xuất hiện chuyển cơ.
Nếu khả năng Lưu Lăng có thể là con ruột tiên đế cực lớn, hơn nữa ngay cả Hoàng Thái Thúc cũng thay đổi lập trường rồi, như vậy hắn rất có thể sẽ trở lại vị trí cũ, nàng lợi dụng chuyện chim xanh đến giúp đỡ hắn.
"Chim xanh sao?" Lưu Lăng nghe nói chuyện này, hiển nhiên quái lạ, hắn nhỏ giọng nói: "Ta đợi ở nơi ở cũ Đổng gia, bởi vì duyên cớ cặp mắt khó chịu, cực ít tiếp xúc cùng bên ngoài, cơ hồ gần như ngăn cách, không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như thế?"
Ngay sau đó Lâm Dương nhi không nhanh không chậm nói: "Đây chính là cơ hội tốt để Thiên Quân ngươi đoạt lại ngôi vị Hoàng đế!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.