Chương 351: Đại Kết Cục
A Tiều
18/02/2019
"Ba năm, hàng năm
nàng cũng sẽ vào cung trước sinh nhật tiểu thái tử, sau đó ở Vĩnh Lạc
Cung nghỉ ngơi khoảng ba ngày." Tiểu An Tử đáp chi tiết.
Lúc này, vẻ mặt Lưu Lăng đột nhiên trở nên phức tạp, ánh mắt hắn có vẻ tĩnh mịch khác thường, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng nói: "Như vậy, ba năm này, rốt cuộc nàng có từng lặng lẽ tới nhìn qua trẫm không?"
Nếu như mỗi lần nàng vào cung chỉ là đến xem nhi tử, như vậy. . . . . . Dù đau lòng vô cùng, hắn cũng sẽ buông tay, không hề khổ sở truy tìm nữa, để cho nàng trải qua cuộc sống mình muốn đi, người không phải là cỏ cây, dù sao nàng đối với Lưu Ký cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình.
Hắn yêu mặc dù sâu, nhưng không nghĩ tạo thành gánh nặng trong lòng nàng cùng với bứt rứt sâu hơn.
Hắn có thể tiếp tục chờ đợi, chỉ sợ là mười năm, hai mươi năm, thậm chí là ba mươi năm. . . . . . Hoặc là cả đời, hắn đều nguyện ý yên lặng chờ đợi, cho đến một ngày, nàng nghĩ là yêu hắn, cần nơi ấm áp để dựa vào.
Tiểu An Tử lập tức nói liên tục: "Đổng Khanh nàng mỗi lần tới cũng sẽ núp trong gian điện phụ khác ở Ngự Thư Phòng, ở nơi đó lặng lẽ thăm hoàng thượng, nàng còn phân phó Tiểu An Tử, hoàng thượng thống trị quốc sự, vốn không trễ nãi, ngày đêm cần cù đến nỗi quên ăn quên ngủ, mỗi ngày cần thiết đưa lên một chung nhân sâm canh gà, gà trong súp còn phải cộng thêm trúc sanh cùng cẩu kỷ, giống năm đó lúc gặp rủi ro ở Đổng gia ăn như vậy, hoàng thượng mới có thể ăn vào; còn nữa, coi như khí hậu ấm, ban đêm vẫn cảm thấy gió rét, mỗi ngày sau khi vào đêm, chỉ cần nơi hoàng thượng ở, cửa sổ phía bắc cần thiết đóng thật chặt, để ngừa gió lạnh vào, khiến hoàng thượng gặp lạnh."
Nói tới chỗ này, Tiểu An Tử ngước mắt nhìn chủ tử nói: "Nàng không phải một lần tha thiết dặn dò Tiểu An Tử phải chăm sóc hoàng thượng thích đáng, từ nhiều năm như vậy đó, Đổng Khanh nàng chưa từng dừng quan tâm hoàng thượng!"
Nghe vậy, Lưu Lăng nhanh chóng đứng dậy từ trên ghế dựa lớn, ngay sau đó phân phó nói: "Mau thay xiêm y cho trẫm thôi."
Phát hiện nàng lẻn vào hoàng cung, dĩ nhiên, hắn sẽ không mặc cho nàng rời đi luôn, hai tên cao thủ bản lĩnh giảo kiện, đã thần không biết, Quỷ không hay đi theo nàng xuất cung rồi. Rất nhanh, hắn sẽ biết được nàng đến tột cùng cư trú ở nơi nào.
***.
Bầu trời một mảnh sương mù, màn mây buông xuống, phía chân trời phương xa hiện ra cảnh tượng mờ mịt, mơ hồ truyền đến mấy tiếng sét, không lâu, bầu trời liền tích tích đáp đáp bắt đầu mưa rồi, nước mưa tích tích gõ mái hiên. Mang đến cảm giác mát một chút.
Đổng Uyển nhanh chóng chạy vào dưới mái hiên, tránh né mưa to, liền cởi bỏ áo tơi trên người, sau đó thuận tay giắt nó bên ngoài kệ. Lúc này trong nhà đã nghe động tĩnh, Hồng Ngọc lập tức từ bên trong ra đón, ngước mắt nhìn nàng cười nói; "Tiểu thư, cuối cùng ngươi cũng trở lại, lần này sao mau như vậy đây? Cố công tử đã tới. Đang chờ trong nhà đây."
Đổng Uyển để ý một búi tóc hơi ướt, liền xoay người tiến vào trong nhà.
Mùi thơm trà tràn ngập đầy phòng, Cố Tử Khâm ngồi trên chiếc ghế đẩu, đang tự thân động thủ pha trà, nhìn thấy nàng vào cửa. Liền ngẩng đầu với nàng cười vang nói: "Ngươi trở về thật đúng lúc, ta mang theo một lon lá trà thượng hạng tới đây, một lát nữa chúng ta liền có thể vui vẻ phẩm trà rồi."
Đổng Uyển cũng không vội vàng hàn huyên, vừa vào cửa nàng liền ngước mắt xẹt qua bốn phía trong nhà, trong ánh mắt mang theo tìm tòi, lộ ra dáng dấp tìm người, Hồng Ngọc cười nói: "Còn đang ngủ đấy. Ngươi rời đi mấy ngày, nàng cũng khéo léo, không khóc cũng không náo đấy."
"Vào lúc này cũng nên tỉnh lại." Dứt lời, Hồng Ngọc liền đi vào trong phòng, không bao lâu sau, liền ôm một tiểu cô nương xinh đẹp ra ngoài.
Tiểu cô nương vuốt mắt, gương mặt còn buồn ngủ, nhìn thấy Đổng Uyển, lập tức nhếch miệng cười nói: "Thân mẫu, ngài trở lại, Huyên Nhi muốn chải tóc!"
Cố Tử Khâm ngẩng đầu liếc Huyên Nhi một cái, nhếch mép lên cười nói: "tiểu tử này rất thích ngươi giúp nàng chải đầu, có lẽ là sanh con thì thai vị bất chánh, chân đi ra trước, cho nên nàng mới có thể đặc biệt chú trọng mấy cọng tóc trên đầu này thôi."
Hồi tưởng lại một ngày kia nàng ra đời, thật là giày vò người, hoàn toàn có thể nói là Cửu Tử Nhất Sinh rồi.
Đổng Uyển lúc sinh Lưu Huyên khó sanh, còn lộ vẻ suýt mất mạng, lúc ấy quá nguy hiểm, ngay cả thúc công hắn cũng không để ý lễ nghi thế tục, trực tiếp vọt vào trong phòng sinh, khẩn cấp làm cấp cứu, chỉ kém không có nghe rợn cả người, tự mình thay nàng đỡ đẻ rồi, vạn hạnh, ông trời phù hộ, cuối cùng mẫu tử đều bình an.
Hắn đã sớm ngờ tới thai nàng sẽ khó sanh, hơn nữa vô cùng nguy hiểm, thế là liền đem các trưởng bối Cố gia cũng mời tới đây. Danh y ba đời Cố Gia tụ tập ở trong một gian tiểu ốc, vội vàng châu đầu ghé tai hội chẩn, trận chiến kia, bà mụ bị sợ đến tưởng lầm là hoàng hậu nương nương tự mình xuất cung, đi tới một địa phương nhỏ u tĩnh, đang lén sinh con riêng đấy.
"Chớ nói nhảm rồi, Huyên Nhi là giống như phụ thân của nó." Đổng Uyển ôm nữ nhi, ngồi xuống ở trên cái ghế lớn gần đó, nàng khiến tiểu nữ nhi ngồi ở trên đùi nàng, sau đó cầm lên cây lược gỗ, từ từ thay nàng chải đầu, trong miệng đồng thời nhàn nhã ngâm nga tiểu khúc.
Cố Tử Khâm pha một chén trà nhỏ mùi thơm bốn phía, đặt nó ở trên bàn bên cạnh Đổng Uyển, sau đó cúi đầu nhìn Lưu Huyên, cười nói: "Huyên Nhi càng lúc càng lớn rồi, không sai biệt lắm có thể học y, ta muốn để cho nàng giống như ta có thể hiểu được y lý. . . . . . , dù sao tập y chỉ có chỗ tốt, mà không chỗ xấu."
Đổng Uyển cười hỏi nữ nhi: "Huyên Nhi, ngươi có muốn giống như Cố thúc thúc học tập y thuật hay không?"
Lưu Huyên cái hiểu cái không gật đầu một cái, nói: "Huyên Nhi đồng ý giống Cố thúc thúc."
Nghe vậy, Cố Tử Khâm nâng cằm thật cao lên, đáy mắt lóe ra vạn trượng mong đợi, khen ngợi và khuyến khích nói: "Trẻ con thật dễ dạy!"
Đổng Uyển thay nữ nhi búi tóc đơn giản, lúc này, tay Huyên Nhi chỉ ngoài cửa sổ, rất là hưng phấn cười nói: "Thân mẫu, ngươi xem, xuất hiện cầu vồng rồi!"
Quay đầu nhìn lại, thấy mưa to đã ngừng, mây đen tán cực nhanh, ánh mặt trời xuyên qua mây chiếu khắp mặt đất, chân trời chiếu một cầu vồng bảy màu xinh đẹp, rực rỡ mà chói mắt.
"Thân mẫu, Huyên Nhi muốn xem cầu vồng!" Lưu Huyên nháy cặp mắt tròn vo, nhìn cầu vồng ngoài cửa sổ, gương mặt kích động.
Đổng Uyển cúi đầu với tiểu nữ nhi trong ngực, dịu dàng cười nói: "Đi đi, đi bên ngoài hái mấy đóa xinh đẹp cài trên búi tóc, đừng chạy xa. Thân mẫu nói mấy câu cùng Cố thúc thúc, lập tức đi tìm con."
Huyên Nhi nghe lời, liền lưu loát từ trên người của mẫu thân trượt xuống, cười hì hì chạy ra ngoài phòng.
*
Khoảng không núi sau mưa, thời tiết hơi lạnh, nhìn ra xa, một mảng lớn xanh miết rậm rì, xuân ý dào dạt, gió nhẹ nhàng phất qua, trên đỉnh đầu cành lá đung đưa, Vang sào sạt.
Dưới chân núi, khắp nơi trăm hoa đua nở, hương thơm đón gió trận trận đánh tới. Cánh hoa nho nhỏ màu đỏ, màu trắng tung bay trên không trung, hoa rụng rối rít. Giống như Tiên Cảnh Nhân Gian, đẹp không sao tả xiết.
Cuối cầu vồng bảy màu, tọa lạc một căn nhà lịch sự tao nhã. Trong hậu viện, canh tác một mảnh đất, trồng trọt rau cải, bên cạnh đất trống dùng hàng rào cản, bên trong nuôi mấy con gà vịt. Một dòng suối nhỏ sạch sẽ quanh co vòng quanh, chảy qua róc rách, càng lộ vẻ nơi này nhàn nhã yên tĩnh.
Bên ngoài nhà chính bao quanh Thúy Trúc Thanh Tùng, phía trước là dốc cỏ mênh mông bát ngát. Nhiều loại hoa dại trải dài, hoàn cảnh thanh u như thế, hơn mang theo một mùi vị cách xa trần thế.
Lưu Lăng nhảy xuống tuấn mã, đi bộ tới, lại thấy một thân thể nho nhỏ đang đứng ở bên cạnh bụi hoa dại. Vội vàng hái hoa, nhìn kỹ, là một tiểu cô nương tuổi chừng bốn tuổi, dung nhan của nàng cực đẹp, cái mũi nhỏ cao thẳng. Lông mi dày ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khẽ run, là một mỹ nhân, tướng mạo có mấy phần tựa như nàng.
Khóe miệng Lưu Lăng chứa đựng nụ cười, bước qua, kề bên cạnh bé gái, cúi đầu hỏi "Ngươi ở nơi này làm cái gì?"
Tay nhỏ bé Lưu Huyên nắm mấy đóa hoa mới vừa hái xuống, nàng ngẩng đầu nhìn người xa lạ trước mắt, cười một tiếng với hắn, ngây thơ nói: "Đây là cho thân mẫu, Huyên Nhi muốn hái hoa cho thân mẫu, khiến thân mẫu cài tóc."
"Ngươi tên là Huyên Nhi sao? Huyên là vong ưu, cũng là đọc mẫu, đặt tên là Huyên, đây là mong mỏi ngươi có thể không buồn không lo lớn lên. Huyên Nhi, tên của ngươi thật là dễ nghe. . . . . . , ở dưới che chở của trẫm, ngươi cũng nhất định có thể cả đời Vô Ưu." Lưu Lăng tiện tay hái một đóa hoa hạnh, sau đó đem nó cài trên búi tóc Lưu Huyên mới vừa cắt tỉa chỉnh tề, cười nói: "dáng dấp ngươi với thân mẫu ngươi giống nhau."
Huyên Nhi ngước mắt nhìn hắn, gương mặt nho nhỏ, gương mặt nghiêm túc, nói: "Cố thúc thúc nói tên của ta là hắn đặt, hắn lớn tiếng nói không có hắn, cũng chưa có ta! Ta có một nửa phân ngạch, cũng muốn coi như hắn. Cho nên, sau này lớn lên ta phải giống như hắn."
Giống như Cố Tử Khâm sao? !
Nghe vậy, khóe miệng Lưu Lăng rút mạnh lại rút ra. . . . . .
Nhiệt tình yêu thương thú vui nhục dục, lấy tinh thần phát triển hoàn khố là chỉ tiêu tối cao, cùng rượu thịt pha trộn làm mục đích cuối cùng của cuộc đời, đùa giỡn nữ nhân làm thành niềm vui thú lớn nhất cuộc sống, viết ra dâm thơ trắng trợn coi là thành tựu cao nhất cuộc sống, cả ngày Phong Hoa Tuyết Nguyệt, đấu kê tay sai, không gì không giỏi đệ nhất hoàn khố Giang Nam Cố Tử Khâm!
Trong óc của hắn không khỏi nhớ lại, sau này Lưu Huyên lớn lên mặc nam trang, cả ngày thú vui nhục dục, dâm thi tác vui bộ dáng hoàn khố hạ lưu.
Lưu Lăng ho nhẹ mấy tiếng, vỗ đầu vai nàng nho nhỏ, nói: "công chúa Hoàng tộc có thể nào lập chí làm hoàn khố hạ lưu đây? Trẫm, tuyệt không cho phép! Trẫm không đồng ý chuyện này, không thể xảy ra ở nước ta, ngươi chính là sớm thay đổi ý chí thôi."
Lưu Huyên nhìn hắn, chớp mắt to ngây thơ, gương mặt ngơ ngác. . . . . .
Lưu Lăng tha thiết dạy bảo nói tiếp: "Làm một công chúa hạnh phúc vui vẻ, hoặc là công chúa tùy hứng sống trong nhung lụa, hay là công chúa hoạt bát bướng bỉnh đáng yêu . . . . . . Tóm lại, vô luận chính là công chúa gì, cũng tốt hơn so với làm một gã hoàn khố tìm thú vui nhục dục thật nhiều. . . . . . Chí hướng của ngươi phải thay đổi lần nữa! Trẫm không phải đang cùng ngươi thương lượng, mà là dụ lệnh, ngươi phải tuân theo."
". . . . . ." Lưu Huyên hút ngón tay cái, ngơ ngác nhìn hắn.
Tuổi nàng còn nhỏ, sao nghe hiểu được đấy?
"Ừ, trẫm phải đi tìm thân mẫu ngươi cẩn thận nói một chút, liên quan đến tương lai của ngươi. . . . . ." Dứt lời, Lưu Lăng liền xoay người về phía nhà, sải bước đi tới.
*
Lưu Lăng tự mình mở ra cửa căn phòng nhỏ, sau đó tựa như thong dong bước vào trong phòng, Cố Tử Khâm còn đợi ở ghế đẩu pha trà, dư quang khóe mắt hắn nhìn thấy một bóng người đi vào cửa, liền cười dịu dàng nói: "Đem hoa đặt ở trên bàn, Cố thúc thúc đợi lát nữa giúp ngươi nhặt một đóa hoa đặc biệt đẹp cài trên búi tóc." Nói xong, đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, đồng thời bị sợ đến sắc mặt nhất thời vô cùng trắng bệch.
Hoàng thượng đã từng đặc biệt cho đòi hắn vào cung hỏi vị trí Đổng Uyển, hắn không chỉ có một lần chỉ trời thề son sắt, hắn tuyệt đối không biết Đổng Uyển đi nơi nào. . . . . . , vì để cho diễn xuất giống như thật, hắn còn khóc lóc kể lể cắn đầu ngón tay, dùng máu tươi của mình, rất là đau buồn viết xuống ở trên nền gạch Cung Vị Ương『 ông trời chứng giám, Cố Tử Khâm tuyệt đối không biết Đổng Uyển đang nơi nào 』 câu chữ, làm cho huynh của hắn Cố Trọng cho là hắn bị hoàng thượng nghiêm hình bức cung rồi, bị sợ đến nỗi vội vàng dẫn mấy tên đại thần quỳ gối trước Cung Vị Ương khóc lóc, lấy tư thế buồn bã tiêu điều lạnh lẽo, bức bách hoàng thượng thả người.
Cố Tử Khâm nhìn nam nhân to lớn cao ngạo ở cửa, kinh ngạc vừa lên tiếng, còn không kịp kinh hãi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nữa, liền đưa tay chỉ hậu viên, ô ô a a nói: "Hoàng thượng. . . . . . , hoàng. . . . . . Đổng Đổng Đổng. . . . . . , thảo dân đột nhiên phát hiện Đổng, Đổng Khanh. . . . . . Lại có thể ở trong gian phòng đó. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, Lưu Lăng đã dời bước đến hậu viên rồi.
Ánh sáng nhạt sau mưa, xuyên thấu qua cửa sổ trúc rộng mở giọi vào trong phòng, mang đến một phòng sáng ngời, bóng hình xinh đẹp kia cũng cực kỳ quen thuộc, đang đứng nghiêm ở bên cửa sổ, dựa song cửa sổ, lẳng lặng ngưng mắt nhìn trên người cô bé trên dốc cỏ ngoài phòng đang vội vàng hái hoa.
Thì ra là. . . . . . Nàng đã sớm nhìn thấy hắn tới.
Bao năm không thấy, đáy mắt hắn tràn đầy tình cảm đè nén đã lâu, khàn khàn khẽ gọi nàng một tiếng. "Uyển Nhi? !"
Nàng ngay cả đầu cũng còn không chịu quay trở về, chỉ là rũ mắt xuống, sâu kín thở dài một cái, nói: "Hoàng thượng, ngươi không nên tới!"
Hắn sải bước lại gần, cùng với nàng đợi bên cửa sổ, cùng nhìn tiểu cô nương trong bụi hoa. Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt của hắn tuấn mỹ vô trù, càng lộ vẻ kiên nghị, hắn trầm thấp mở miệng nói: "Ngươi cho là trẫm không cách nào cho ngươi và Huyên Nhi hạnh phúc sao?"
Nàng quay đầu nhìn nam nhân ở trước mắt, hai mắt hắn nóng bỏng ngưng mắt thật sâu nhìn nàng, con mắt này giao tình thâm ý thiết sâu. . . . . . Uyển chuyển lưu luyến không đi.
Nhiều năm trước tới nay, đều là như thế, hắn chung tình trước sau như một, nàng sao không cực kỳ cảm động, sao nhẫn tâm cô phụ hắn một mảnh thâm tình? Sao nhẫn nhịn hắn một đời cô độc đây? Nhưng mỗi khi nàng nghĩ đi tới bên cạnh hắn thì chung quy lại nhớ tới một nam nhân anh tuấn tiêu sái, nhu tình vạn thiên.
Khoảnh khắc, hai mắt Đổng Uyển nhẹ nhàng nén lệ, nhỏ giọng nói: "Tánh mạng của ta là bởi vì hắn rời đi mà kéo dài, tất cả đều bởi vì hắn yêu ta, ta có thể nào. . . . . . , ta không cách nào không cảm thấy đau xót, ta không bỏ được. . . . . . , ta không qua được cửa ải chính mình; hoàng thượng yêu làm ta cảm thấy nặng nề, không thể chịu đựng, vẫn là thỉnh hoàng thượng buông tay thôi."
Vậy mà hắn lại ôm lấy nàng thật chặt vào trong ngực, chốc lát, phía trên truyền đến tiếng của hắn kiên định, nói: "Chính là bởi vì Lưu Ký như thế, cho nên ngươi càng thêm lấy được hạnh phúc, hắn hi vọng ngươi có thể có hạnh phúc; nếu như là trẫm, cũng sẽ làm như vậy, thuần túy là bởi vì yêu, cho nên ngươi phải hạnh phúc. Lần này, trẫm tuyệt đối sẽ không để cho ngươi rời đi, vô luận ra sao, tuyệt đối sẽ không buông tay. . . . . . Đã trải qua nhiều năm mưa gió như vậy, đi qua bi thương, đi qua sung sướng, ta tin chắc chỉ cần chúng ta có thể ôm nhau lần nữa, liền nhất định có thể có được hạnh phúc, tuyệt đối có thể khiến ngươi hạnh phúc. . . . .
--- ------ooo---- -----
Lời của editor: Sau khi bạn trước bỏ cuộc, mình nhận tiếp nối bộ này từ diễn đàn, nhìn độ dài mà cũng không dám chắc đi đến cuối cùng. Vậy mà sau hơn một năm lăn lê bò toài cũng đi đến hồi cuối. Xin cám ơn các đọc giả đã đồng hành cùng mình đến đây.
So với một vài bộ truyện mà mình đã đọc thì đây cũng có thể coi là một bộ truyện hay, tuy kết thúc không như mong đợi để lại nhiều tiếc nuối cho đọc giả. Phần cuối cho thấy tác giả có phần lúng túng, nhưng truyện thiên về tranh đấu trí tuệ, nếu đi theo mong muốn bình thường thì sẽ nhạt nhẽo, nhưng đi tiếp lên một tầng cao hơn thì đòi hỏi trí lực của tác giả, kết thúc thế này cũng coi như có hậu rồi.
Trước đây mình trao giải ai viết một bài thơ mình tặng một chương truyện, chờ đến hết truyện hông thấy ai trổ tài, vậy thôi mình viết một bài kết thúc vậy.
Tình đầu dang dở bởi tại ai?
Khoát áo nam trang ra thi tài
Tấm thân bồ liễu an thiên hạ
Mắt ngọc mày ngài so chí trai...
Một tay nâng đỡ gánh giang san
Sống chết an nguy dạ chẳng màng
Lập chí gian thần lưu hậu thế
Xoay vần thế cuộc cho biết gan
Tranh đấu hơn thua đến đây thôi
Buông gánh công danh bỏ sự đời
Một túp lều tranh nơi sơn dã
Châu về hợp phố lại nên đôi.
Lúc này, vẻ mặt Lưu Lăng đột nhiên trở nên phức tạp, ánh mắt hắn có vẻ tĩnh mịch khác thường, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng nói: "Như vậy, ba năm này, rốt cuộc nàng có từng lặng lẽ tới nhìn qua trẫm không?"
Nếu như mỗi lần nàng vào cung chỉ là đến xem nhi tử, như vậy. . . . . . Dù đau lòng vô cùng, hắn cũng sẽ buông tay, không hề khổ sở truy tìm nữa, để cho nàng trải qua cuộc sống mình muốn đi, người không phải là cỏ cây, dù sao nàng đối với Lưu Ký cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình.
Hắn yêu mặc dù sâu, nhưng không nghĩ tạo thành gánh nặng trong lòng nàng cùng với bứt rứt sâu hơn.
Hắn có thể tiếp tục chờ đợi, chỉ sợ là mười năm, hai mươi năm, thậm chí là ba mươi năm. . . . . . Hoặc là cả đời, hắn đều nguyện ý yên lặng chờ đợi, cho đến một ngày, nàng nghĩ là yêu hắn, cần nơi ấm áp để dựa vào.
Tiểu An Tử lập tức nói liên tục: "Đổng Khanh nàng mỗi lần tới cũng sẽ núp trong gian điện phụ khác ở Ngự Thư Phòng, ở nơi đó lặng lẽ thăm hoàng thượng, nàng còn phân phó Tiểu An Tử, hoàng thượng thống trị quốc sự, vốn không trễ nãi, ngày đêm cần cù đến nỗi quên ăn quên ngủ, mỗi ngày cần thiết đưa lên một chung nhân sâm canh gà, gà trong súp còn phải cộng thêm trúc sanh cùng cẩu kỷ, giống năm đó lúc gặp rủi ro ở Đổng gia ăn như vậy, hoàng thượng mới có thể ăn vào; còn nữa, coi như khí hậu ấm, ban đêm vẫn cảm thấy gió rét, mỗi ngày sau khi vào đêm, chỉ cần nơi hoàng thượng ở, cửa sổ phía bắc cần thiết đóng thật chặt, để ngừa gió lạnh vào, khiến hoàng thượng gặp lạnh."
Nói tới chỗ này, Tiểu An Tử ngước mắt nhìn chủ tử nói: "Nàng không phải một lần tha thiết dặn dò Tiểu An Tử phải chăm sóc hoàng thượng thích đáng, từ nhiều năm như vậy đó, Đổng Khanh nàng chưa từng dừng quan tâm hoàng thượng!"
Nghe vậy, Lưu Lăng nhanh chóng đứng dậy từ trên ghế dựa lớn, ngay sau đó phân phó nói: "Mau thay xiêm y cho trẫm thôi."
Phát hiện nàng lẻn vào hoàng cung, dĩ nhiên, hắn sẽ không mặc cho nàng rời đi luôn, hai tên cao thủ bản lĩnh giảo kiện, đã thần không biết, Quỷ không hay đi theo nàng xuất cung rồi. Rất nhanh, hắn sẽ biết được nàng đến tột cùng cư trú ở nơi nào.
***.
Bầu trời một mảnh sương mù, màn mây buông xuống, phía chân trời phương xa hiện ra cảnh tượng mờ mịt, mơ hồ truyền đến mấy tiếng sét, không lâu, bầu trời liền tích tích đáp đáp bắt đầu mưa rồi, nước mưa tích tích gõ mái hiên. Mang đến cảm giác mát một chút.
Đổng Uyển nhanh chóng chạy vào dưới mái hiên, tránh né mưa to, liền cởi bỏ áo tơi trên người, sau đó thuận tay giắt nó bên ngoài kệ. Lúc này trong nhà đã nghe động tĩnh, Hồng Ngọc lập tức từ bên trong ra đón, ngước mắt nhìn nàng cười nói; "Tiểu thư, cuối cùng ngươi cũng trở lại, lần này sao mau như vậy đây? Cố công tử đã tới. Đang chờ trong nhà đây."
Đổng Uyển để ý một búi tóc hơi ướt, liền xoay người tiến vào trong nhà.
Mùi thơm trà tràn ngập đầy phòng, Cố Tử Khâm ngồi trên chiếc ghế đẩu, đang tự thân động thủ pha trà, nhìn thấy nàng vào cửa. Liền ngẩng đầu với nàng cười vang nói: "Ngươi trở về thật đúng lúc, ta mang theo một lon lá trà thượng hạng tới đây, một lát nữa chúng ta liền có thể vui vẻ phẩm trà rồi."
Đổng Uyển cũng không vội vàng hàn huyên, vừa vào cửa nàng liền ngước mắt xẹt qua bốn phía trong nhà, trong ánh mắt mang theo tìm tòi, lộ ra dáng dấp tìm người, Hồng Ngọc cười nói: "Còn đang ngủ đấy. Ngươi rời đi mấy ngày, nàng cũng khéo léo, không khóc cũng không náo đấy."
"Vào lúc này cũng nên tỉnh lại." Dứt lời, Hồng Ngọc liền đi vào trong phòng, không bao lâu sau, liền ôm một tiểu cô nương xinh đẹp ra ngoài.
Tiểu cô nương vuốt mắt, gương mặt còn buồn ngủ, nhìn thấy Đổng Uyển, lập tức nhếch miệng cười nói: "Thân mẫu, ngài trở lại, Huyên Nhi muốn chải tóc!"
Cố Tử Khâm ngẩng đầu liếc Huyên Nhi một cái, nhếch mép lên cười nói: "tiểu tử này rất thích ngươi giúp nàng chải đầu, có lẽ là sanh con thì thai vị bất chánh, chân đi ra trước, cho nên nàng mới có thể đặc biệt chú trọng mấy cọng tóc trên đầu này thôi."
Hồi tưởng lại một ngày kia nàng ra đời, thật là giày vò người, hoàn toàn có thể nói là Cửu Tử Nhất Sinh rồi.
Đổng Uyển lúc sinh Lưu Huyên khó sanh, còn lộ vẻ suýt mất mạng, lúc ấy quá nguy hiểm, ngay cả thúc công hắn cũng không để ý lễ nghi thế tục, trực tiếp vọt vào trong phòng sinh, khẩn cấp làm cấp cứu, chỉ kém không có nghe rợn cả người, tự mình thay nàng đỡ đẻ rồi, vạn hạnh, ông trời phù hộ, cuối cùng mẫu tử đều bình an.
Hắn đã sớm ngờ tới thai nàng sẽ khó sanh, hơn nữa vô cùng nguy hiểm, thế là liền đem các trưởng bối Cố gia cũng mời tới đây. Danh y ba đời Cố Gia tụ tập ở trong một gian tiểu ốc, vội vàng châu đầu ghé tai hội chẩn, trận chiến kia, bà mụ bị sợ đến tưởng lầm là hoàng hậu nương nương tự mình xuất cung, đi tới một địa phương nhỏ u tĩnh, đang lén sinh con riêng đấy.
"Chớ nói nhảm rồi, Huyên Nhi là giống như phụ thân của nó." Đổng Uyển ôm nữ nhi, ngồi xuống ở trên cái ghế lớn gần đó, nàng khiến tiểu nữ nhi ngồi ở trên đùi nàng, sau đó cầm lên cây lược gỗ, từ từ thay nàng chải đầu, trong miệng đồng thời nhàn nhã ngâm nga tiểu khúc.
Cố Tử Khâm pha một chén trà nhỏ mùi thơm bốn phía, đặt nó ở trên bàn bên cạnh Đổng Uyển, sau đó cúi đầu nhìn Lưu Huyên, cười nói: "Huyên Nhi càng lúc càng lớn rồi, không sai biệt lắm có thể học y, ta muốn để cho nàng giống như ta có thể hiểu được y lý. . . . . . , dù sao tập y chỉ có chỗ tốt, mà không chỗ xấu."
Đổng Uyển cười hỏi nữ nhi: "Huyên Nhi, ngươi có muốn giống như Cố thúc thúc học tập y thuật hay không?"
Lưu Huyên cái hiểu cái không gật đầu một cái, nói: "Huyên Nhi đồng ý giống Cố thúc thúc."
Nghe vậy, Cố Tử Khâm nâng cằm thật cao lên, đáy mắt lóe ra vạn trượng mong đợi, khen ngợi và khuyến khích nói: "Trẻ con thật dễ dạy!"
Đổng Uyển thay nữ nhi búi tóc đơn giản, lúc này, tay Huyên Nhi chỉ ngoài cửa sổ, rất là hưng phấn cười nói: "Thân mẫu, ngươi xem, xuất hiện cầu vồng rồi!"
Quay đầu nhìn lại, thấy mưa to đã ngừng, mây đen tán cực nhanh, ánh mặt trời xuyên qua mây chiếu khắp mặt đất, chân trời chiếu một cầu vồng bảy màu xinh đẹp, rực rỡ mà chói mắt.
"Thân mẫu, Huyên Nhi muốn xem cầu vồng!" Lưu Huyên nháy cặp mắt tròn vo, nhìn cầu vồng ngoài cửa sổ, gương mặt kích động.
Đổng Uyển cúi đầu với tiểu nữ nhi trong ngực, dịu dàng cười nói: "Đi đi, đi bên ngoài hái mấy đóa xinh đẹp cài trên búi tóc, đừng chạy xa. Thân mẫu nói mấy câu cùng Cố thúc thúc, lập tức đi tìm con."
Huyên Nhi nghe lời, liền lưu loát từ trên người của mẫu thân trượt xuống, cười hì hì chạy ra ngoài phòng.
*
Khoảng không núi sau mưa, thời tiết hơi lạnh, nhìn ra xa, một mảng lớn xanh miết rậm rì, xuân ý dào dạt, gió nhẹ nhàng phất qua, trên đỉnh đầu cành lá đung đưa, Vang sào sạt.
Dưới chân núi, khắp nơi trăm hoa đua nở, hương thơm đón gió trận trận đánh tới. Cánh hoa nho nhỏ màu đỏ, màu trắng tung bay trên không trung, hoa rụng rối rít. Giống như Tiên Cảnh Nhân Gian, đẹp không sao tả xiết.
Cuối cầu vồng bảy màu, tọa lạc một căn nhà lịch sự tao nhã. Trong hậu viện, canh tác một mảnh đất, trồng trọt rau cải, bên cạnh đất trống dùng hàng rào cản, bên trong nuôi mấy con gà vịt. Một dòng suối nhỏ sạch sẽ quanh co vòng quanh, chảy qua róc rách, càng lộ vẻ nơi này nhàn nhã yên tĩnh.
Bên ngoài nhà chính bao quanh Thúy Trúc Thanh Tùng, phía trước là dốc cỏ mênh mông bát ngát. Nhiều loại hoa dại trải dài, hoàn cảnh thanh u như thế, hơn mang theo một mùi vị cách xa trần thế.
Lưu Lăng nhảy xuống tuấn mã, đi bộ tới, lại thấy một thân thể nho nhỏ đang đứng ở bên cạnh bụi hoa dại. Vội vàng hái hoa, nhìn kỹ, là một tiểu cô nương tuổi chừng bốn tuổi, dung nhan của nàng cực đẹp, cái mũi nhỏ cao thẳng. Lông mi dày ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khẽ run, là một mỹ nhân, tướng mạo có mấy phần tựa như nàng.
Khóe miệng Lưu Lăng chứa đựng nụ cười, bước qua, kề bên cạnh bé gái, cúi đầu hỏi "Ngươi ở nơi này làm cái gì?"
Tay nhỏ bé Lưu Huyên nắm mấy đóa hoa mới vừa hái xuống, nàng ngẩng đầu nhìn người xa lạ trước mắt, cười một tiếng với hắn, ngây thơ nói: "Đây là cho thân mẫu, Huyên Nhi muốn hái hoa cho thân mẫu, khiến thân mẫu cài tóc."
"Ngươi tên là Huyên Nhi sao? Huyên là vong ưu, cũng là đọc mẫu, đặt tên là Huyên, đây là mong mỏi ngươi có thể không buồn không lo lớn lên. Huyên Nhi, tên của ngươi thật là dễ nghe. . . . . . , ở dưới che chở của trẫm, ngươi cũng nhất định có thể cả đời Vô Ưu." Lưu Lăng tiện tay hái một đóa hoa hạnh, sau đó đem nó cài trên búi tóc Lưu Huyên mới vừa cắt tỉa chỉnh tề, cười nói: "dáng dấp ngươi với thân mẫu ngươi giống nhau."
Huyên Nhi ngước mắt nhìn hắn, gương mặt nho nhỏ, gương mặt nghiêm túc, nói: "Cố thúc thúc nói tên của ta là hắn đặt, hắn lớn tiếng nói không có hắn, cũng chưa có ta! Ta có một nửa phân ngạch, cũng muốn coi như hắn. Cho nên, sau này lớn lên ta phải giống như hắn."
Giống như Cố Tử Khâm sao? !
Nghe vậy, khóe miệng Lưu Lăng rút mạnh lại rút ra. . . . . .
Nhiệt tình yêu thương thú vui nhục dục, lấy tinh thần phát triển hoàn khố là chỉ tiêu tối cao, cùng rượu thịt pha trộn làm mục đích cuối cùng của cuộc đời, đùa giỡn nữ nhân làm thành niềm vui thú lớn nhất cuộc sống, viết ra dâm thơ trắng trợn coi là thành tựu cao nhất cuộc sống, cả ngày Phong Hoa Tuyết Nguyệt, đấu kê tay sai, không gì không giỏi đệ nhất hoàn khố Giang Nam Cố Tử Khâm!
Trong óc của hắn không khỏi nhớ lại, sau này Lưu Huyên lớn lên mặc nam trang, cả ngày thú vui nhục dục, dâm thi tác vui bộ dáng hoàn khố hạ lưu.
Lưu Lăng ho nhẹ mấy tiếng, vỗ đầu vai nàng nho nhỏ, nói: "công chúa Hoàng tộc có thể nào lập chí làm hoàn khố hạ lưu đây? Trẫm, tuyệt không cho phép! Trẫm không đồng ý chuyện này, không thể xảy ra ở nước ta, ngươi chính là sớm thay đổi ý chí thôi."
Lưu Huyên nhìn hắn, chớp mắt to ngây thơ, gương mặt ngơ ngác. . . . . .
Lưu Lăng tha thiết dạy bảo nói tiếp: "Làm một công chúa hạnh phúc vui vẻ, hoặc là công chúa tùy hứng sống trong nhung lụa, hay là công chúa hoạt bát bướng bỉnh đáng yêu . . . . . . Tóm lại, vô luận chính là công chúa gì, cũng tốt hơn so với làm một gã hoàn khố tìm thú vui nhục dục thật nhiều. . . . . . Chí hướng của ngươi phải thay đổi lần nữa! Trẫm không phải đang cùng ngươi thương lượng, mà là dụ lệnh, ngươi phải tuân theo."
". . . . . ." Lưu Huyên hút ngón tay cái, ngơ ngác nhìn hắn.
Tuổi nàng còn nhỏ, sao nghe hiểu được đấy?
"Ừ, trẫm phải đi tìm thân mẫu ngươi cẩn thận nói một chút, liên quan đến tương lai của ngươi. . . . . ." Dứt lời, Lưu Lăng liền xoay người về phía nhà, sải bước đi tới.
*
Lưu Lăng tự mình mở ra cửa căn phòng nhỏ, sau đó tựa như thong dong bước vào trong phòng, Cố Tử Khâm còn đợi ở ghế đẩu pha trà, dư quang khóe mắt hắn nhìn thấy một bóng người đi vào cửa, liền cười dịu dàng nói: "Đem hoa đặt ở trên bàn, Cố thúc thúc đợi lát nữa giúp ngươi nhặt một đóa hoa đặc biệt đẹp cài trên búi tóc." Nói xong, đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, đồng thời bị sợ đến sắc mặt nhất thời vô cùng trắng bệch.
Hoàng thượng đã từng đặc biệt cho đòi hắn vào cung hỏi vị trí Đổng Uyển, hắn không chỉ có một lần chỉ trời thề son sắt, hắn tuyệt đối không biết Đổng Uyển đi nơi nào. . . . . . , vì để cho diễn xuất giống như thật, hắn còn khóc lóc kể lể cắn đầu ngón tay, dùng máu tươi của mình, rất là đau buồn viết xuống ở trên nền gạch Cung Vị Ương『 ông trời chứng giám, Cố Tử Khâm tuyệt đối không biết Đổng Uyển đang nơi nào 』 câu chữ, làm cho huynh của hắn Cố Trọng cho là hắn bị hoàng thượng nghiêm hình bức cung rồi, bị sợ đến nỗi vội vàng dẫn mấy tên đại thần quỳ gối trước Cung Vị Ương khóc lóc, lấy tư thế buồn bã tiêu điều lạnh lẽo, bức bách hoàng thượng thả người.
Cố Tử Khâm nhìn nam nhân to lớn cao ngạo ở cửa, kinh ngạc vừa lên tiếng, còn không kịp kinh hãi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nữa, liền đưa tay chỉ hậu viên, ô ô a a nói: "Hoàng thượng. . . . . . , hoàng. . . . . . Đổng Đổng Đổng. . . . . . , thảo dân đột nhiên phát hiện Đổng, Đổng Khanh. . . . . . Lại có thể ở trong gian phòng đó. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, Lưu Lăng đã dời bước đến hậu viên rồi.
Ánh sáng nhạt sau mưa, xuyên thấu qua cửa sổ trúc rộng mở giọi vào trong phòng, mang đến một phòng sáng ngời, bóng hình xinh đẹp kia cũng cực kỳ quen thuộc, đang đứng nghiêm ở bên cửa sổ, dựa song cửa sổ, lẳng lặng ngưng mắt nhìn trên người cô bé trên dốc cỏ ngoài phòng đang vội vàng hái hoa.
Thì ra là. . . . . . Nàng đã sớm nhìn thấy hắn tới.
Bao năm không thấy, đáy mắt hắn tràn đầy tình cảm đè nén đã lâu, khàn khàn khẽ gọi nàng một tiếng. "Uyển Nhi? !"
Nàng ngay cả đầu cũng còn không chịu quay trở về, chỉ là rũ mắt xuống, sâu kín thở dài một cái, nói: "Hoàng thượng, ngươi không nên tới!"
Hắn sải bước lại gần, cùng với nàng đợi bên cửa sổ, cùng nhìn tiểu cô nương trong bụi hoa. Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt của hắn tuấn mỹ vô trù, càng lộ vẻ kiên nghị, hắn trầm thấp mở miệng nói: "Ngươi cho là trẫm không cách nào cho ngươi và Huyên Nhi hạnh phúc sao?"
Nàng quay đầu nhìn nam nhân ở trước mắt, hai mắt hắn nóng bỏng ngưng mắt thật sâu nhìn nàng, con mắt này giao tình thâm ý thiết sâu. . . . . . Uyển chuyển lưu luyến không đi.
Nhiều năm trước tới nay, đều là như thế, hắn chung tình trước sau như một, nàng sao không cực kỳ cảm động, sao nhẫn tâm cô phụ hắn một mảnh thâm tình? Sao nhẫn nhịn hắn một đời cô độc đây? Nhưng mỗi khi nàng nghĩ đi tới bên cạnh hắn thì chung quy lại nhớ tới một nam nhân anh tuấn tiêu sái, nhu tình vạn thiên.
Khoảnh khắc, hai mắt Đổng Uyển nhẹ nhàng nén lệ, nhỏ giọng nói: "Tánh mạng của ta là bởi vì hắn rời đi mà kéo dài, tất cả đều bởi vì hắn yêu ta, ta có thể nào. . . . . . , ta không cách nào không cảm thấy đau xót, ta không bỏ được. . . . . . , ta không qua được cửa ải chính mình; hoàng thượng yêu làm ta cảm thấy nặng nề, không thể chịu đựng, vẫn là thỉnh hoàng thượng buông tay thôi."
Vậy mà hắn lại ôm lấy nàng thật chặt vào trong ngực, chốc lát, phía trên truyền đến tiếng của hắn kiên định, nói: "Chính là bởi vì Lưu Ký như thế, cho nên ngươi càng thêm lấy được hạnh phúc, hắn hi vọng ngươi có thể có hạnh phúc; nếu như là trẫm, cũng sẽ làm như vậy, thuần túy là bởi vì yêu, cho nên ngươi phải hạnh phúc. Lần này, trẫm tuyệt đối sẽ không để cho ngươi rời đi, vô luận ra sao, tuyệt đối sẽ không buông tay. . . . . . Đã trải qua nhiều năm mưa gió như vậy, đi qua bi thương, đi qua sung sướng, ta tin chắc chỉ cần chúng ta có thể ôm nhau lần nữa, liền nhất định có thể có được hạnh phúc, tuyệt đối có thể khiến ngươi hạnh phúc. . . . .
--- ------ooo---- -----
Lời của editor: Sau khi bạn trước bỏ cuộc, mình nhận tiếp nối bộ này từ diễn đàn, nhìn độ dài mà cũng không dám chắc đi đến cuối cùng. Vậy mà sau hơn một năm lăn lê bò toài cũng đi đến hồi cuối. Xin cám ơn các đọc giả đã đồng hành cùng mình đến đây.
So với một vài bộ truyện mà mình đã đọc thì đây cũng có thể coi là một bộ truyện hay, tuy kết thúc không như mong đợi để lại nhiều tiếc nuối cho đọc giả. Phần cuối cho thấy tác giả có phần lúng túng, nhưng truyện thiên về tranh đấu trí tuệ, nếu đi theo mong muốn bình thường thì sẽ nhạt nhẽo, nhưng đi tiếp lên một tầng cao hơn thì đòi hỏi trí lực của tác giả, kết thúc thế này cũng coi như có hậu rồi.
Trước đây mình trao giải ai viết một bài thơ mình tặng một chương truyện, chờ đến hết truyện hông thấy ai trổ tài, vậy thôi mình viết một bài kết thúc vậy.
Tình đầu dang dở bởi tại ai?
Khoát áo nam trang ra thi tài
Tấm thân bồ liễu an thiên hạ
Mắt ngọc mày ngài so chí trai...
Một tay nâng đỡ gánh giang san
Sống chết an nguy dạ chẳng màng
Lập chí gian thần lưu hậu thế
Xoay vần thế cuộc cho biết gan
Tranh đấu hơn thua đến đây thôi
Buông gánh công danh bỏ sự đời
Một túp lều tranh nơi sơn dã
Châu về hợp phố lại nên đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.