Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 331: điều kiện của Thái hậu

A Tiều

03/02/2019

Đổng Uyển liếc hắn một cái, ngay sau đó thở dài một hơi nói: "làm sao không trách đây? Ngươi không khỏi cũng quá mức nóng vội hả? Sắc lập thái tử là bao nhiêu chuyện, có thể gấp đến độ đó sao? Ngươi đừng quên, Chân nhi còn nhỏ đấy."

"Bổn vương là hoàng tôn thừa kế Thái Tổ Hoàng Gia, vốn là nên thừa kế hoàng nghiệp, sau khi Chân nhi ra đời, càng cảm thấy ngôi vị Hoàng đế không nên chắp tay nhường cho người ta, để cho hậu thế mình mất đi đại vị, có lẽ sẽ sinh ra oán hận, thế là thay hắn tranh thủ ngôi vị Hoàng đế, nhưng Chân nhi đột nhiên bệnh nặng, làm rối loạn tất cả kế hoạch của Bổn vương, bây giờ vua và dân ý kiến khác nhau nghiêm trọng, việc đã đến nước này, tên đã lắp vào cung, không bắn không được. Lúc này nếu dễ dàng bỏ qua, sau này muốn giúp Chân nhi tranh thủ ngôi vị Hoàng đế, sẽ gặp nhiều khó khăn hơn." một đôi mắt sâu tối tăm, cẩn thận nhìn chằm chằm nàng, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi yên tâm thôi, vô luận ra sao, khi Bổn vương còn sống, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi và Chân nhi tách ra."

Lời này thẳng tắp nói đến nơi bi thương của nàng.

"Không xa rời nhau? Chuyện này ngươi có thể có biện pháp gì?" dưới ánh hoàng hôn chiếu xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Đổng Uyển trong nháy mắt ảm đạm xuống, nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt nhi tử non nớt, nói giọng khàn khàn: "Một khi Chân nhi được sắc lập làm Thái tử, hắn phải vào cung ở, cuối cùng hắn sẽ rời đi bên cạnh ta đó, tuổi của hắn còn nhỏ như thế. . . . . . Ta có thể nào yên tâm sao?"

Quả thật tên thuật sĩ kia nói trúng sao? Cuối cùng hôn duyên ở giữa nàng và nhi tử là quá mức ngắn sao?

Một mẫu thân tình cảm hẳn là phức tạp như thế, nàng thật sâu kỳ vọng có thể tự mình nuôi nấng nhi tử, nhìn hắn trưởng thành, nhưng lại đồng thời sợ sẽ làm trễ tiền trình tương lai của hắn.

Nàng không thể bởi vì mình khó có thể dứt bỏ, mà khiến nhi tử mất đi khả năng có được ngôi vị Hoàng đế, cái đó là địa vị cao nhất trong hoàng tộc Lưu thị.

Thấy nàng thương tâm khổ sở, rồi lại cố nén không dễ dàng khiến nước mắt rơi xuống, ở bên trong lòng của Lưu Ký khó chịu, đang định dùng lời nhỏ nhẹ dịu dàng an ủi một phen, lúc này, một nội thị vội vội vàng vàng chạy vào, cung kính với hắn, nhắc nhở: "Khải bẩm Ninh Vương Điện hạ. Bây giờ đã sắp nửa đêm, cửa cung chưa tới một khắc đồng hồ nữa sẽ đóng, theo quy củ, ngài không được ở lại qua đêm trong cung."

Ý là, hắn cũng nên xuất cung rồi.

"Biết rồi, lui ra đi." Lưu Ký giơ tay lên nói.

Đợi người nọ lui ra, mày kiếm hắn gấp gáp, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Đổng Uyển: "Đừng quá mệt nhọc, tốt nhất ngươi nghỉ ngơi đi, sáng mai chờ cửa cung mở ra. Bổn vương lại thỉnh chỉ vào cung tới thăm ngươi và Chân nhi."

Đổng Uyển gật đầu nói: "Đi đi."

Lưu Ký cúi đầu nhìn tư thế Chân nhi ngọt ngào ngủ một lát. Liền quay đầu sải bước rời đi.

Sau khi Lưu Ký rời đi. Thiên Điện rất lớn lập tức yên tĩnh lại, từ từ ảm đạm trong bóng đêm, càng lộ vẻ một mảnh vắng lặng.

Đổng Uyển cúi đầu ngưng mắt nhìn nhi tử trên giường đang ngủ say, nhớ tới cuối cùng là khó có thể dứt bỏ. Trong lòng nhất thời một hồi bi thương khổ sở, thế là liền lặng lẽ rơi xuống không ít nước mắt.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trong nhà đột nhiên dâng lên một hồi sáng ngời.

Nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, ngước mắt nhìn lại, lại thấy hoàng thượng cầm nến kề bên cạnh bàn, sau đó đặt nó ở trên bàn, liền xoay người lại cười nói với nàng: "Đang suy nghĩ cái gì đây? Nhập thần như thế, ngay cả sắc trời tối xuống cũng không có phát hiện rồi hả?"



Ánh nến mang đến ánh sáng trong phòng ảm đạm.

Nàng lập tức đứng dậy tham bái, hắn nhanh chóng đưa tay nâng nàng lên. Nói: "Nơi này cũng không người ngoài, miễn đi."

Dứt lời, Lưu Lăng liếc thân thể nho nhỏ trên giường một cái, cười nói: "hôm nay sao Chân nhi ngủ sớm như thế? Các ngươi còn chưa có dùng bữa chứ? Trẫm lập tức sai người đưa vào, tối nay ngươi liền bồi trẫm cùng nhau dùng bữa thôi." Dứt lời, cũng không đạt được nàng đồng ý, liền tự mình kêu với bên ngoài: "Tiểu An Tử, chuẩn bị thiện."

"Vâng"

Lời vừa mới dứt, thấy Tiểu An Tử đã dẫn mấy tên cung nhân tay mang thức ăn, nối đuôi mà vào, chỉ chốc lát sau, trên bàn bên ngoài đã bày đầy các kiểu sơn trân hải vị cùng rượu ngon.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong nhà tràn ngập mùi thơm thức ăn.

Sau khi Lưu Lăng lôi kéo Đổng Uyển ngồi xuống, lập tức vội vàng thay nàng gắp đồ ăn, nhu tình cười nói: "gần đây ngươi gầy đi không ít, ăn nhiều một chút, chăm sóc trẻ con còn tấm bé là công việc cực kỳ phí tâm lực, đầu tiên ngươi phải chăm sóc tốt mình trước, mới có thể chăm sóc tốt Chân nhi!"

Đổng Uyển không dám làm trái với thánh ý, chỉ đành phải ăn vài miếng cơm cùng với hoàng thượng, lại uống mấy ly rượu, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng hỏi: "Hoàng thượng mới từ Từ Ninh cung tới đây sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lưu Lăng lập tức trầm xuống.

Xem ra, quả nhiên Thái hậu hết sức kiên trì, Ninh Vương trước ở cửa cung, tựa như cùng trải qua mấy ngày nay, hắn tới Thiên Điện nhìn Chân nhi, mặc dù chưa nói cái gì, lúc ấy sắc mặt của hắn lại có vẻ nặng nề khác thường, Hoàng Thái Thúc và Ninh Vương rời cung trước lúc trời tối, hoàng thượng vẫn tiếp tục đợi ở trong Từ Ninh cung, giữa mẫu tử hoàn toàn nói chuyện đi? Lại nổi tranh chấp rồi hả?

Đổng Uyển rũ con mắt, nhỏ giọng nói: "Ta có thể hiểu lập trườngthái hậu, xin hoàng thượng không cần cùng Thái hậu xảy ra bất kỳ tranh chấp nào! Đến tột cùng Chân nhi có thể ngồi lên ngôi vị thái tử hay không, thân là mẫu thân, ta không thể đi ngăn trở tiền trình của hắn; nhưng mà, ta cũng không muốn đi cưỡng cầu, có lẽ hắn cũng chưa biết thiên mệnh, ta trước sau tin chắc chỉ cần có thể thuận theo Thiên Mệnh, là có thể nước chảy thành sông, không đưa tới tai ách."

"Ngươi nghĩ bảo vệ Chân nhi, trẫm và Ninh Vương làm sao không phải đây?" Lưu Lăng cầm rượu ngon trong tay miệng to uống cạn, sau đó hạ ly rượu, một đôi mắt sáng ngưng mắt nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi yên tâm thôi, trẫm cũng không cùng Thái hậu nổi lên va chạm, cũng chưa từng sinh ra bất kỳ tranh chấp nào. Thật ra thì. . . . . . Khi mẫu hậu nhìn thấy trẫm và Hoàng Thái Thúc, còn có Ninh Vương cùng nhau tiến vào Từ Ninh cung bái yết thì trong lòng của bà đã hiểu, chúng ta bị tình thế bắt buộc. . . . . ."

"Như vậy, Thái hậu đồng ý sắc lập Chân nhi làm Thái tử rồi hả?" Đổng Uyển cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Thái hậu sao có thể dễ dàng đồng ý như thế? Mặc dù lấy xuất thân Chân nhi, vô luận hắn là Nhi tử của ai, hắn đều có ưu thế cực lớn đi lên ngôi vị thái tử.

"Ninh Vương cự tuyệt. . . . . ." Lưu Lăng lại nói những lời này hết sức nặng nề.

Thái hậu sẽ không dễ dàng nhượng bộ, sở dĩ nói ra điều kiện khiến Ninh Vương không thể nào tiếp thu được, vì vậy hắn mới cự tuyệt rồi.



Đổng Uyển hơi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Thái hậu nói lên điều kiện gì?"

Lưu Lăng trầm giọng nói: "Trẫm đồng ý Ninh Vương làm phép, liên quan đến chuyện này ngươi cũng đừng hỏi nữa."

"Liên quan đến chuyện tình con ta, vẫn là thỉnh hoàng thượng cứ nói cho chứ?" thái độ Đổng Uyển kiên quyết nói: "Ta cũng không phải một kẻ mềm yếu ngu ngốc, càng không muốn không minh bạch sống qua ngày, ta muốn biết Thái hậu đến tột cùng là đưa ra điều kiện gì? Kính xin hoàng thượng báo cho chứ?"

Lưu Lăng đặt tay ở trên tay của nàng, nhẹ nhàng nắm, trầm thấp mở miệng nói: "Chân nhi được sắc lập làm Hoàng Thái Tử, hắn cần thiết vào ở hoàng cung, chuyện này là quy củ lễ chế, trẫm không thể phản bác Thái hậu; nhưng Thái hậu lại yêu cầu ngươi cắt đứt hôn duyên mẫu tử cùng Lưu Chân. Để Chân nhi ở lại trong hoàng cung, ngươi cần thiết lập tức trở về Giang Nam, không có Thái hậu tuyên chiếu, cả đời không được tùy ý tiến vào Hoàng Thành. . . . . ."

Đổng Uyển nghe nói thế, sắc mặt thay đổi.

Khó trách, trước khi Ninh Vương rời cung, đặc biệt tỏ rõ thái độ với nàng, khi hắn còn sống, tuyệt đối không để cho nàng và Chân nhi tách ra.

Lưu Chân được sắc lập làm Thái tử, phải trả giá cao, là nàng cần thiết cắt đứt thân tình mẫu tử cùng hắn, đồng nhất ly biệt, từ đó có thật nhiều năm không gặp nhau, có lẽ mười năm, có lẽ hai mươi năm. . . . . . Hơn nữa có lẽ ba mươi năm.

Chuyện này, chỉ có thể lúc Thái hậu sinh thời, mới có thể làm được, nhưng Thái hậu chẳng qua mới 38 tuổi, thân thể kiện khang, Thái hậu bắt nàng cũng chưa biết tuổi thọ đảm đương điều kiện, mục đích gì rất dễ nhận thấy, là muốn cho Ninh Vương biết khó mà lui.

Đổng Uyển hạ quyết tâm, hai tay ở trong tay áo nắm chặt, trầm giọng nói: "Ta nói rồi, nếu Chân nhi phải có Thiên Mệnh, phải đứng ở đỉnh núi, dù là phải đau lòng chia lìa, thân là một mẫu thân cũng sẽ không đi ngăn trở tiền trình của hắn, liên quan đến chuyện này, ta đã làm xong chuẩn bị tâm lý rồi. Chỉ cần là phương thức bình thản vả lại an toàn đạt thành, ta có thể để cho lui."

Nàng kiên cường, lại làm hắn cảm thấy vô cùng đau lòng. Hơi sớm lúc vào cửa, hắn rõ ràng nhìn thấy nàng lặng lẽ rơi lệ. . . . . .

"Không! Trẫm tuyệt không cho phép! Trẫm sẽ không để cho hai mẫu tử các ngươi tách ra, trẫm sắc lập Chân nhi làm Thái tử, không phải là vì để cho ngươi cùng ấu tử đau lòng chia lìa." thái độ Lưu Lăng kiên quyết, trầm giọng nói: "Chân nhi còn quá nhỏ, cần ngươi ở bên cạnh. Thật ra thì, Ninh Vương đã từng lén lút cùng trẫm thương nghị, sau khi sắc lập Chân nhi làm Thái tử, hắn sẽ để cho ngươi trở lại Hoàng Thành, một nơi tốt để ngươi tùy thời vào cung cùng nhi tử gặp nhau. Cho nên, coi như Chân nhi là Hoàng Thái Tử, ngươi vẫn có thể mỗi ngày vào cung làm bạn với hắn, Thái hậu lại yêu cầu phải tách mẫu tử bọn ngươi ra. Chuyện này, không chỉ có Ninh Vương không đồng ý, trẫm cũng tuyệt không cho phép."

Lưu Chân là nhi tử của hắn, hắn muốn để cho Nhi tử của Đổng Uyển kế vị hắn, lên làm Hoàng thượng, trở thành Đế Tôn một nước.

Coi như. . . . . . Chỉ là một bên tình nguyện, có lẽ có như vậy một chút, Lưu Chân không phải nhi tử của hắn, hắn cũng muốn khiến Nhi tử của Đổng Uyển lên làm Hoàng thượng; như vậy sau khi hắn băng hà, nàng sẽ trở thành Hoàng thái hậu địa vị vô cùng tôn vinh, khiến cho không người nào trên đời có thể đứng ở trên đầu nàng.

Đối với thân thế Lưu Chân, lòng Thái hậu tồn nghi ngờ, vì vậy không chịu đồng ý, trải qua mấy ngày nay, động tác từng cơn sóng liên tiếp, chưa từng dừng.

Đầu tiên là tự tiện thay nữ hầu ở Cung Vị Ương, các Thiên Tư Quốc Sắc không nói, còn có thể câu mị, nghe Tiểu An Tử bí mật tìm được tin tức, Thái hậu lại có thể xin má mì dân gian đặc biệt đến hoạt động dạy nhóm mỹ nhân xuất thân hơi tệ, trực tiếp đem Cung Vị Ương làm thành thanh lâu rồi, đơn giản là hoang đường vô cùng; càng làm cho hắn cảm thấy rung động, Thái hậu lén lút với Thái Y Viện cầm không ít xuân dược, hơn nữa phân phó những mỹ nhân kia, nếu không mềm, sẽ tới cứng rắn, tuyên bố chỉ cần có thể dùng mọi thủ đoạn mang thai hoàng tử, không chỉ có không vì vậy mà hoạch tội, chỉ cần thuận lợi sinh hạ nhi tử, còn có thể trở thành hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.

Hôm nay, chỉ có sớm sắc lập Chân nhi làm Thái tử, mới có thể đoạn tuyệt tâm tư của Thái hậu.

Đang than nhẹ ở bên trong, lúc này, cạnh cửa phòng trong lại truyền đến một tiếng khẽ gọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook