Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 154: Hình nhân thế mạng

A Tiều

05/06/2018

"Lưu Lăng tiến hành ồ ạt kiểm soát phủ Thừa Tướng, đúng là muốn tạo thành mâu thuẫn Đậu thừa tướng và Anh vương, bức bách Anh vương khởi binh, hắn một lưới bắt hết, chỉ là Anh vương người này, ngược lại ta thật có chút hiểu, hắn tính lãnh, tuyệt đối sẽ không vì Đậu thừa tướng mà gấp rút khởi binh."

"Như vậy, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?"

"Trước án binh bất động đi, vẫn phải kéo dài chú ý động tĩnh Anh vương và đại quân triều đình." Nói xong, hắn ngước mắt, ngưng mắt nhìn kiến trúc Hoàng Thành phương xa cao vút bề thế, từ từ nói: "Ta phải rời đi trước một chút, giờ phút này nàng đang cần ta đi, ta lo lắng nàng sẽ thống khổ, đặt mình vào nguy hiểm rồi."

*

Bầu trời một mảnh mù mịt, màn mây buông xuống, phương xa mờ mịt, mơ hồ truyền đến vài tiếng sấm rền vang.

Lưu Lăng bắt đầu làm, đứng nghiêm ở trên đại điện Cung Vị Ương, hắn ngước mắt nhìn mây đen nơi chân trời, cau mày nói: "Mấy ngày trước đây, thời tiết khác thường, bão tuyết lớn, hôm nay bầu trời âm trầm, màn mây buông xuống, ngược lại cảm giác sinh ra một trận mưa gió sắp đến hết sức vội vã."

Không bao lâu sau, phía trên hoàng cung, nổ một tiếng ầm vang, ngay sau đó một đạo bạch quang thoáng qua, tiếp đó lại là một tiếng sấm, không bao lâu liền "Tí tách, tí tách" cơn mưa xối xả tới. Nước mãnh liệt rơi trên mái hiên, mang đến chút lạnh lẽo, thời tiết càng lộ vẻ rét lạnh.

Lưu Lăng quay đầu nhìn Đổng Khanh nói: "Thời tiết ngày càng rét lạnh, ngươi phải nhớ thêm quần áo, ngàn vạn lần đừng để rét lạnh."

Sau khi Thái hậu đồng ý chuyện tình cùng với nàng, thái độ nàng đối với hắn lại đột nhiên thay đổi, trở nên hết sức lạnh nhạt, luôn luôn như có như không xa lánh hắn.

Đổng Khanh lại nhìn chằm chằm cây phù dung ngoài cửa sổ bị nước mưa đánh ngẩn người, phiền lòng không dứt.

"Đang suy nghĩ gì?" Lưu Lăng khẽ gọi một tiếng, lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại.

"Hoàng thượng xin phân phó." Nàng cung kính mở miệng nói.

Lưu Lăng cũng là phân phó với bên ngoài nói: "Cầm một cái áo choàng hồ ly tới đây!"

"Ừ."Tiểu An Tử khẽ cong người, liền nhanh chóng lui xuống.

Không bao lâu sau, áo choàng lông hồ ly được đưa tới.

Lưu Lăng cầm lên áo choàng lông hồ ly, thẳng tới che kín trên người của Đổng Khanh. Sau đó thuận thế buột dây vào, dịu dàng cười nói với nàng: "Trời giá rét, đừng để bị lạnh!"

Trong lòng Đổng Khanh nhất thời dâng lên một tia ấm áp, lại cắn răng một cái, lạnh nhạt mở miệng nói: "Hoàng thượng cho đòi vi thần tới trước Cung Vị Ương, không phải là vì đưa cho vi thần một cái áo lông hồ ly trân quý chứ?"

Thái độ của nàng là lãnh nhược băng sương như vậy, Lưu Lăng cau mày nói: "vì sao ngươi cự trẫm ở ngoài ngàn dặm đây? Chẳng lẽ tìm ngươi tới chỉ có thể là công sự sao? Trẫm chỉ muốn khiến ngươi đợi ở bên cạnh, tùy thời quay đầu đều có thể nhìn thấy ngươi ở bên người, trẫm chỉ là muốn đối tốt với ngươi thôi."

Nói xong, hắn sâu kín thở dài. "Trẫm làm sao không hiểu, biểu huynh Sùng Văn chết đi, ngoài bi thương. Khiến ngươi tự hiểu là thẹn cho hắn, cho nên ngươi không thể nào tiếp thu được trẫm........, ngươi yên tâm, trẫm tuyệt sẽ không bức bách ngươi, trẫm sẽ từ từ khiến ngươi quên đi áy náy đối với Sùng Văn. Sau đó sẽ tiếp nhận trẫm."

Nghe thấy lời tâm huyết này, ánh mắt Đổng Khanh khẽ nhúc nhích, rồi lại nhỏ giọng nói: "Nếu cả đời này ta tính toán không thành hôn nữa thì sao?"



"Như vậy, trẫm sẽ chờ ngươi cả đời!" Hắn không chút do dự nói.

"Hoàng thượng, ngươi cần gì phải........"

Lời nói vẫn còn chưa xong, lại thấy một Tiểu Nội thị vội vội vàng vàng chạy dọc theo hành lang tới. Vẻ mặt hốt hoảng.

Tiểu An Tử ở cửa ra vào thấy thế, vội vàng trách mắng: "Càn rỡ! Mở mắt cẩn thận thấy rõ ràng nơi này là chỗ nào? Va chạm như thế còn ra thể thống gì?!"

Vẻ mặt tên Tiểu Nội thị kia hốt hoảng, gấp đến độ sắp khóc rồi. Chỉ thấy hắn âu sầu hoảng sợ nói: "Không xong rồi! Vũ Thái phi mang theo một ly rượu độc đến Minh Hoa điện, bà đang muốn bức tử Công chúa Trường An rồi! Xin hoàng thượng nhanh đi cứu công chúa!"

Ở trong điện Lưu Lăng và Đổng Khanh nghe được, sắc mặt chợt biến, hai người vội vàng khởi hành tiến về phía Minh Hoa điện.

*

Minh Hoa điện hôm nay rất không tầm thường, cung điện nguy nga một mảnh vắng lặng. Hàng loạt nô bộc đã tìm đến trên hành lang dài ngoài điện, rũ tay đứng ở đó. Vẻ mặt có cái gì không đúng, ở bên trong mưa sa gió giật, càng lộ vẻ khác thường vắng lặng trong điện, tia chớp màu trắng chiếu vào thành cung màu đỏ, tản mát ra một không khí quỷ quyệt.

Vũ Thái phi ngồi ở đại vị, trên gương mặt tuyệt lệ tràn ngập một cỗ sát khí.

Trường An quỳ trên mặt đất, nước mắt, thút tha thút thít khóc không ngừng.

Ngoài ý muốn nhất chính là, mấy ngày trước đây Anh vương xưng ra thành dưỡng thương thế nhưng trở lại, hắn đang ngồi ở bên trên ghế, vẻ mặt âm trầm bất định.

Nhìn thấy hoàng thượng vội vàng vào điện, mọi người rối rít quỳ đầy đất.

"Tham kiến hoàng thượng."

Sau khi Lưu Lăng vào điện, trực tiếp ngồi xuống trên ghế dựa lớn, sau đó ánh mắt rơi vào trên mặt Anh vương, lạnh lùng nói: "không phải là ngươi ra khỏi thành đi dưỡng thương sao? Sao đột nhiên trở lại?"

Lưu Hâm không nhanh không chậm giải thích: "Là mẫu thân cho đòi Thần Đệ gấp vào cung, Trường An mắc phải lỗi lớn, Thần Đệ phụng Thái phi chi mệnh, vội vàng vào cung, vội vàng mà đến, vì vậy không kịp đi tới trước Cung Vị Ương bái kiến hoàng thượng, xin hoàng huynh tha lỗi."

Lưu Lăng phất tay áo nói: "Trường An phạm vào sai lầm lớn nào? Cần ngươi vào cung xử lý sao? Chuyện trong cung, khi nào đến phiên Vương Hầu nơi khác tới can thiệp rồi hả?"

Sắc mặt Lưu Hâm nặng nề khác thường, thở dài nói: "Hoàng huynh cho bẩm, muội muội cùng mẫu với Thần Đệ phạm là tử tội, cho nên Thái phi liền đặc biệt triệu Thần Đệ vào cung tới gặp muội muội một mặt. Thần Đệ vào cung cũng không phải vì can thiệp chuyện cung đình, chỉ là tới gặp mặt Trường An một lần."

"sao, tử tội?" Lưu Lăng lạnh lùng nói: "Trường An đụng phải Thái phi, tự tiện xuất cung mấy ngày, trẫm đã không có ý định truy cứu chuyện này, sao là tử tội?"

Lúc này, rốt cuộc Vũ Thái phi mở miệng nói chuyện rồi, bà giơ tay lên nói với tả hữu: "Vẫn là lấy đồ đưa cho Hoàng đế tận mắt xem đi."

Vừa dứt lời, cung nữ thân tín bên người nàng, lập tức đứng dậy, đứng dậy từ dưới đất, mang một bồn hoa đặt ở trên đất tới trước mặt hoàng thượng.

Chậu bông kia trồng hoa cảnh đã sớm khô héo.



"Đây là vật gì?" Lưu Lăng nhìn chằm chằm cây kia đã sớm khô héo không biết bao lâu hỏi.

"Là cây cực kỳ hiếm có, được đặt tên là Mạn Đà La Hoa, vẫn trồng trọt ở trong sân nhỏ của Minh Hoa điện, chỉ là, đã khô héo vào ba năm trước."

Lưu Lăng nghe vậy, trong lòng thoáng qua một tia khiếp sợ, vẫn không biến sắc cười lạnh nói: "trong điện các công chúa lại có thể trồng lên loài hoa hiếm có này, mà nhóm cung nhân lại không biết gì cả? Trải qua ba năm, đến nay mới phát hiện, ngay cả trẫm cũng là lần đầu tiên nghe nói chuyện này, hoa này lại lập tức xuất hiện, không khỏi xuất hiện quá mức gượng gạo sao?"

Anh vương nhất định là bị Đậu thừa tướng bức cho chặt, mới có thể cùng Vũ Thái phi ra hạ sách này. Khi hắn lấy lý do Mạn Đà La Hoa. Cổ động lục soát phủ Thừa Tướng, thời khắc căng thẳng này, cố ý đem chuyện hắn bị trúng Độc hoa, toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Trường An.

Hai mẫu tử này hẳn là hiểu rõ, hắn không đành lòng để Trường An chịu trách nhiệm, cho nên mới đặc biệt phái nhân tướng dẫn hắn tới đây, tốt hơn diễn ra tiết mục thảm tuyệt nhân luân Đại Nghĩa Diệt Thân.

Đổng Khanh từ từ mở miệng nói: "Trường An là công chúa cao quý, kim chi ngọc diệp, nào có quản trong vườn trồng những thứ gì? Hẳn là có người cố ý hãm hại công chúa."

Nghe vậy, Trường An rơi nước mắt nói: "Đúng rồi, trong sân nhỏ những kỳ hoa dị thảo. Chỗ của ta nào hiểu được là cái gì, cũng không phải là ta trồng, Mạn Đà La hoa kia lại không biết là từ nơi nào lấy được. Có thể nào đổ hết trên đầu ta, muốn mạng của ta à?"

Vũ Thái phi chậm rãi mở miệng nói: "tôi tớ trong điện Minh Hoa, Bổn cung đều cẩn thận kiểm tra qua, bồn Mạn Đà La Hoa này là ba năm trước đây Trường An thấy Sứ giả Tây Vực tới đem hoa này trên người, nàng nhất thời ưa thích. Liền sai người lén lút tiến vào hoàng cung, lúc đó một cung nữ thân cận ở bên người nàng hầu hạ gọi là Lý Thắng Tuyết thay nàng mang vào Minh Hoa điện. Cung nữ kia, vào ba năm trước lại trượt chân rơi vào trong hồ, chết đuối. Chuyện này là chết không có đối chứng, nhưng những cung nhân khác lại nói chắc như đinh đóng cột, là công chúa thừa dịp xuất cung đi Tự Miếu dâng hương. Che chở Lý Thắng Tuyết lén lút mang về. Hoàng thượng truy xét chuyện ba năm trước đây trúng độc, đuổi đến căng thẳng, chuyện cho tới bây giờ. Bổn cung cũng không cách nào thiên vị rồi."

Trường An ngẩng đầu nhìn thân mẫu của mình, chứa chan lệ, hét lên: "Ngươi chính là chán ghét ta, cần phải giết chết ta mới cam nguyện sao? Ta xuất cung mang theo mấy cung nữ có cái gì kỳ quái, họ lén lút lấy được vật này ở trong vườn. Có thể nào cứng rắn trách mắng ở trên đầu ta đấy?"

"Càn rỡ!"Vũ Thái phi nặng nề vỗ lên bàn. "Đồ ở đây, ngươi còn có cái gì để nguỵ biện hay sao?"

Gương mặt Vũ Thái phi nghiêm trang. Vỗ bàn giận dữ mắng mỏ Trường An, Đổng Khanh thầm nghĩ, hổ dữ không ăn thịt con, Vũ Thái phi không đến nỗi sẽ bức tử nữ nhi ruột thịt của mình thật chứ?

Trong lòng của nàng nhất định có tính toán, lợi dụng Trường An tới thay Đậu thừa tướng cởi tội, dù sao Anh vương rất cần Đậu thừa tướng âm thầm ủng hộ, phải có Đậu thừa tướng ủng hộ, Anh vương mới có thể thuận lợi nắm giữ một nửa thế lực trong triều.

Thư phòng phủ Đậu thừa tướng đã giao phó cho một bó đuốc, chứng cớ duy nhất chính là một cành Mạn Đà La Hoa do Sùng Văn liều chết mang ra ngoài từ Tướng phủ, không tìm được gốc rễ cây hoa, thì không cách nào chứng minh tội lớn Đậu thừa tướng mưu hại hoàng thượng.

Trước mắt, hoàng thượng phái đại đội nhân mã đang bận kiểm soát phủ Thừa Tướng, phủ Thừa Tướng rất lớn đã bị triều đình phái quân bao vây cực kỳ chặt chẽ, đang đào sâu ba thước tìm rễ hoa, người Đậu gia bị buộc tạm thời dời xa.......

Mắt thấy tánh mạng mình đã sắp khó giữ được, Đậu thừa tướng liền bắt đầu bức bách Anh vương khởi binh đi?

Dưới nàng xách động, Đại Thần triều đình đang thương nghị liên hiệp thượng thư nỗ lực bảo vệ Thừa Tướng, bị Thừa Tướng âm thầm ủng hộ Anh vương không thể không có động tác, dưới áp lực loại này, tâm cơ Anh vương thâm trầm vẫn không muốn gấp rút khởi binh, rồi lại không muốn mất đi ủng hộ của Đậu thừa tướng, vì vậy liền quyết định hy sinh Trường An, tiền đánh cuộc này vô cùng mạo hiểm, hắn quả quyết đoán chừng là hoàng thượng nhất định sẽ mềm lòng đối với muội muội Trường An.

Trừ người cận thân hầu hạ, những người làm cũng bị khiến đến ngoài điện đi, Vũ Thái phi và Anh vương đang chờ hoàng thượng vì cứu một mạng Trường An, miễn xá chuyện hắn độc hại, một khi hoàng thượng mở kim khẩu miễn xá, như vậy thì không còn lý do lục soát phủ Thừa Tướng rồi.

Đổng Khanh bước lên trước, thở dài nói: "Vi thần có một đề nghị, chuyện này sự tình liên quan trọng đại, cần thiết điều tra, sao không không đem toàn bộ cung nhân lao dịch ở Minh Hoa điện trong ba năm này, triệu tập tới đây, điều tra thêm, Mạn Đà La hoa này tột cùng là từ đâu mà đến, vì sao trồng ba năm, nhưng lại không có một người nào phát hiện?"

Vũ Thái phi liếc nàng một cái, cười lạnh nói: "Hừ! Chẳng lẽ Đổng Tư Mã không tin năng lực Bổn cung xử lý chuyện này sao? Mạn Đà La hoa quả thật vô cùng hiếm hoi, nước ta khó có thể tìm tới được một buội, nhưng kỳ hoa dị thảo trong hoàng cung còn nhiều mà, người bên ngoài thấy ly kỳ, người trong cung thấy, chỉ biết nhìn lâu một cái, có ai sẽ đặc biệt truy nguyên hay sao? Hơn nữa hoa chết khô hơn ba năm, cũng không có người để ý tới nửa phần."

"Ngày gần đây, Hoàng đế mở lại hồ sơ bị phong tỏa năm đó, bình hoa tửu có độc nhưng Đổng đại nhân tự mình đưa lên trước mặt hoàng thượng đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook