Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 147: Hỏi hắn có cứng rắn không?

A Tiều

18/05/2018

"Đại sự quan trọng sao?" Nàng hít vào một hơi: "chẳng lẽ ngươi?"

Chẳng lẽ Ninh Vương và Đậu thừa tướng liên thủ chứ? Không! Chuyện này không hợp với lẽ thường.

Nữ nhi sẽ lập tức lên làm hoàng hậu, Đậu thừa tướng thật sự là hoàn toàn không có lý do gì đảo hướng Ninh Vương.

Chẳng lẽ, Ninh Vương đã tra ra được mẫu thân của hoàng thượng, bóng dáng Kim thị?

Lưu Ký trầm giọng nói: "Đại sự này, ngày sau, ngươi nhất định có thể hiểu, trước tiên, đồng ý với ta, ngươi chớ có trêu chọc Thừa Tướng, nếu ngươi và Đậu thừa tướng có thù gì, sau khi chuyện của ta thành công, chắc chắn sẽ trả lại cho ngươi một công đạo."

Ý là, đợi đến sau khi hắn đăng cơ làm Hoàng đế, nàng sẽ lợi dụng hắn bãi nhiệm Đậu thừa tướng sao? Có lẽ là giết hắn để giải hận?

Nàng lui về phía sau mấy bước, rất là phòng bị nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Không!"

Ngay sau đó, xoay người, bước nhanh rời đi.

*

Đột nhiên Đổng Tư Mã vội vã rời khỏi thư phòng, Ninh Vương đuổi theo nàng, cũng chạy theo ra ngoài, bên trong phòng, chỉ còn lại Thẩm Mộ Thu, Trường An và Tiểu An Tử.

Tiểu An Tử nhỏ giọng nói ở bên tai Trường An: "Công chúa, hiện nay trong nhà không có những người không có nhiệm vụ rồi, cơ hội khó có được, ngươi xuống tay nhanh lên một chút."

Nghe vậy, Trường An hơi có vẻ khẩn trương nói: "Làm như vậy, có hiệu quả thật sao?"

Tiểu An Tử bảo đảm nói: "Ta theo hoàng thượng tới thanh lâu ở Giang Nam, chính mắt nhìn thấy cô nương hoa khôi làm như thế nào thuần phục nam nhân, hoàng thượng oai hùng thần thánh, cũng thiếu chút nữa chịu khổ bị nàng ta giày xéo...... Không! Cho dù là hoàng thượng cũng không kháng cự được sức quyến rũ của cô nương hoa khôi đấy."

Trường An nói: "Ngươi nói rõ ràng một chút, ta nên làm thế nào đây?"

Tiểu An Tử nói liên tục lần nữa: "cô nương hoa khôi này kéo hoàng thượng đến sau màn lớn, quá trình ta không có nhìn rõ, chỉ là, bộ dáng cô ấy, đã là nam nhân, cũng sẽ không nhịn được bị nàng ta hấp dẫn. Công chúa ơi, lúc ngươi nói chuyện cùng Thẩm Công Tử, mày liễu nhất định phải phong tao nhếch lên nhíu lại, giống như một cô nương phong tình vạn chủng; còn nữa, trò chuyện cùng hắn phải đến gần một chút, mới có thể làm cho nam nhân cảm nhận được hương thơm như hoa của nữ nhân." Nói xong, Tiểu An Tử không quên nhắc nhở: "Công chúa, đừng quên. Mục đích hôm nay chúng ta tới nơi này, ngươi nhất định phải trong một lần hành động bắt hắn lại!"

Trường An nghe xong, dùng sức gật đầu một. Sau đó như trên chiến trường, cố lấy dũng khí, kề vào Thẩm Mộ Thu đang chăm chú đắm chìm vào rượu ngon, khẽ gọi một tiếng: "Thẩm Công Tử......" Sau đó, nỗ lực khiêu mày liễu một. Cố gắng khiến chúng nhìn như lẳng lơ một chút.

Mặc dù, nàng cũng không thực sự hiểu, cái gì gọi là lẳng lơ.

Nghe tiếng, Thẩm Mộ Thu phục hồi tinh thần lại, liếc thấy lông mày công chúa, khóe miệng của hắn co rút mạnh. Sắc mặt biến thành vô cùng quái dị, tấm mỹ nhan tuyệt thế, hiển nhiên bị kinh sợ. Không nhịn được kêu thất thanh: "Công chúa, lông mày ngươi bị rút gân? Chúng đang không ngừng co quắp!"

Trường An vẫn nỗ lực nhướng mày, làm bộ rất tự nhiên tươi cười nói: "Lông mày không quan trọng, nữ nhân phong tình vạn chủng, lông mày không thế nào nghe lời. Bọn chúng sẽ tự nhiên nâng lên, đây là tự nhiên tản mát ra phong tình mê người. Lông mày phong tình ngay cả chính ta cũng không khống chế được."

"Hả?" khóe miệng Thẩm Mộ Thu co quắp càng lợi hại.



"Thẩm Công Tử." Trường An khẽ gọi một tiếng, đi tới trước đến gần hắn, Thẩm Mộ Thu lại nhanh chóng lui một bước dài, liên tục không ngừng thở dài nói: "Công chúa, xin cho thảo dân đi tìm Ninh Vương Điện hạ trở về thôi."

"Không cần, trong nhà còn có Tiểu Nội thị trong cung ở đây, chúng ta không tính là cô nam quả nữ." Trường An ngước mắt nhìn hắn, dịu dàng nói: "Ta giúp ngươi tìm đến rượu ngon tuyệt phẩm, Thẩm Công Tử có ưa thích không?"

"Thích!" Thẩm Mộ Thu cứ nói, nói xong, chính hắn tự mình nghiêng một bình rượu ngon cực tốt, ngón tay trắng mịn thon dài xẹt dọc theo chén sứ trắng, cười nói: "Nhất là bình rượu này, mùi rượu nồng đậm, vào miệng lưu lại mùi hương."

Hắn vừa nói xong, từ từ uống vào rượu ngon tuyệt phẩm, tâm tư của hắn lập tức từ chỗ công chúa rút gân lông mày, trở lại bên rượu ngon, hai mắt nhắm lại, tinh tế thưởng thức mùi rượu.

Tiểu An Tử thấy tâm tình Thẩm Mộ Thu thật tốt, không lạnh nhạt giống lần trước, hắn vội vàng kề tai Trường An nói nhỏ: "Mau! Công chúa, rèn sắt khi còn nóng, ngươi mau hỏi hắn có thích ngươi hay không, có nguyện ý tranh thủ lên làm phò mã hay không?"

Trường An nhất thời hơi đỏ mặt nói: "Nhưng...... Hỏi hắn có thích ta mang rượu tới hay không, hoàn toàn không có chướng ngại, còn trực tiếp hỏi hắn có thích ta hay không, ta...ta...... Không nói ra miệng được?!"

Thì ra là giai đoạn mấu chốt nhất, công chúa lại xấu hổ.

Tiểu An Tử lập tức có chủ ý cùi bắp nói: "Như vậy, ngươi hỏi hắn cứng rắn chưa?"

"Cứng rắn chưa?" Trường An chớp đôi mắt to ngây thơ: "Cái gì cứng rắn?"

Chưa bao giờ yêu qua, bao gồm không thể cứng, Tiểu An Tử thẳng thắn mà nói: "Lúc Hoàng thượng đối với Đổng đại nhân nói cứng rắn, cảm giác cứng rắn, chính là 『cảm giác trong lòng khẽ ngứa ngáy, cái loại tâm thần nhộn nhạo rất khó dùng ngôn ngữ biểu đạt ra ngoài 』. Đơn giản mà nói, cứng rắn là có ý thích, công chúa e lệ, ngượng ngùng hỏi hắn, như vậy ngươi hỏi hắn có cứng rắn không, cũng là cùng một ý. Chỉ cần là nam nhân, đều hiểu 『 cứng rắn 』 là ý gì."

"Trong lòng cảm giác hơi ngứa ngáy, cái loại tâm thần nhộn nhạo rất khó dùng ngôn ngữ biểu đạt ra ngoài......" trong miệng Trường An có từ nói: "Đúng vậy, chính là sinh động chỗ này, ta đối với Thẩm Công Tử chính là loại cảm giác này, quả thật là thích......."

"Việc này không nên chậm trễ, cơ hội chúng ta không nhiều lắm, thừa dịp bây giờ không khí vừa đúng, công chúa đi nhanh lên một chút về phía Thẩm Công Tử biểu đạt tình yêu đi."

Nghe vậy, Trường An nuốt một ngụm nước miếng, lấy lại dũng khí, lần nữa kề bên người Thẩm Mộ Thu, nàng đỏ mặt, mắc cỡ ngại ngùng đến gần hắn, sau đó, ô ô a a chừng mấy tiếng, mới mở miệng nói: "Thẩm Công Tử, ngươi nói rượu này là uống ngon sao?"

Thẩm Mộ Thu mở hai mắt ra, giơ lên ly rượu trong tay, nhàn nhạt cười nói: "tư vị trong này, rất khó dùng ngôn ngữ biểu đạt ra ngoài, chỉ có thể nói, không cần nói." Nói xong, dẫn ly liền miệng, lại uống một hớp, rất là vui sướng thưởng thức hương thơm trong rượu kia.

"Nếu Thẩm Công Tử thích rượu này......" Trường An ửng đỏ má phấn, rũ con mắt, kéo tay áo, rất là xấu hổ nhỏ giọng hỏi: "Như vậy, ngươi đối với Trường An...... Cứng rắn chưa?"

Nghe vậy, Thẩm Mộ Thu đang hớp một ngụm rượu, lập tức phun ra ngoài.

***

Sau khi Đổng Khanh rời khỏi chỗ Ninh Vương, liền trực tiếp trở lại trong khuê phòng ở Đổng phủ, Hồng Ngọc nghe được trên người nàng có mùi rượu, lập tức đưa tới một ly trà đậm.

"Không phải nói theo như lễ chế đi nói lời tạ ơn sao? Sao lại bị lưu lại uống rượu? Tại sao Ninh Vương dường như rất ưa thích dây dưa tiểu thư? Hoàng thượng không chịu buông tay, lại còn ngang ngược ra lệnh cô gia không được bước vào Đổng phủ, hiện nay lại thêm Ninh Vương, người ta còn là một Vương Hầu, nghe nói quyền thế cực lớn, nền móng đủ dày, thường trắng trợn đối nghịch với hoàng thượng, nhân vật như thế, chúng ta sao lại chọc được?" Hồng Ngọc đặt ly trà xuống, cau mày nói: "Tiểu thư, ngươi cần phải có một chỗ dựa vào chứ? Hoàng thượng như vậy, Ninh Vương lại là loại này, giằng co tiếp nữa, chẳng lẽ cả đời này của ngươi từ nay bị hai nam nhân này trì hoãn mãi thôi......"



"Đừng quá nói nhiều." Đổng Khanh đang chuyên chú ở trước án tấu chương, nàng cầm bút lông Chu Sa vẽ một ở trên, không chút để ý hỏi "Con chim quý hiếm kia xử lý như thế nào?"

"Nướng. Ban đầu Triệu di nương nói muốn dùng để chưng, hầm cách thủy cho tiểu thư và thiếu gia bổ thân thể, nhưng chiêu thiếu gia lại đòi dùng nướng, làm mẫu thân, sao thắng được nhi tử, cuối cùng mang đi nướng."

Đổng Khanh nghe vậy cười nói: "Vậy thì đúng rồi, các ngươi chỉ cần quan tâm chuyện nhà lớn nhỏ là tốt rồi, chuyện bên ngoài, nghe qua coi như xong, ngàn vạn đừng nhai loạn cái lưỡi, coi chừng rước họa vào thân."

Hồng Ngọc cười nói: "Dạ! Hồng Ngọc hiểu được không cẩn thận một chút, tiểu thư đói bụng không, ta đi lấy miếng thịt tới?"

"Không cần, mới vừa rồi ăn chút điểm tâm, không đói bụng, ta phải vội phê chữa những thứ thượng biểu cùng tấu chương này, ngươi đi xuống trước đi."

"Vâng" Hồng Ngọc vén áo thi lễ, bèn lui xuống.

Trong nhà, ánh nến hồng dao động, lấp lánh, ánh sáng nhạt dao động lay động ở trong không khí, Đổng Khanh chuyên chú ở trên công văn.

Không bao lâu sau, lại nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng sáo thật thấp, ở bên trong ban đêm yên tĩnh, tiếng kêu trong đêm, dằng dặc vang lên.

Là Vệ Sùng Văn đến rồi!

Đổng Khanh nghe được tiếng sáo truyền tới, lập tức buông tấu chương trong tay, đón tiếng sáo, bước nhanh đi.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, nhưng Vệ Sùng Văn ngang tàng, ngồi ở trên cây sồi thật cao, thấy nàng tới, tiếng sáo im bặt.

Đổng Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: "Xuống đây đi!"

"Không! Ở chỗ này nhìn thấy xa." Vệ Sùng Văn ngước mắt, từ từ xẹt qua bốn phía, ánh trăng trong trẻo, ban đêm một mảnh vắng lặng, trong nhà, hơi lộ ra ánh sáng.

Trong lòng Đổng Khanh làm sao không hiểu, hắn đang lo cái gì, hắn đang lo lắng hoàng thượng đột nhiên tới, nếu nhìn thấy hắn đang trong nhà cùng nàng đợi cùng nhau, không khỏi lại nháo lên một cuộc.

Hoàng quyền không thể xâm phạm, ngay cả hoàng thượng hồ đồ như vậy, Thái hậu cũng hết cách với hắn.

Tuy nói Thái hậu thương yêu chất tử Vệ Sùng Văn, chưa bao giờ thua kém hoàng thượng, lại không thể làm gì chuyện này.

Lúc này, nàng đột nhiên liếc thấy đống đá nhỏ trên tường, buồn bực nói: "đống đá kia là do ngươi xếp?"

Vệ Sùng Văn cười nói: "Ngươi bận rộn như vậy, cho nên, ta muốn chơi một ký hiệu đi, cái ám hiệu này do ta học được tại biên tái (chốt hiểm yếu ở vùng biên cương), dân chúng coi đây là ký hiệu thông báo cho người mình muốn thông báo......" Nói xong, chỉ vào đống đá nhỏ trên tường nói: "Về sau chỉ cần ngươi nhìn thấy đống đá, thì biết ta tới đây, đống đá có ba tầng, quan trọng là ở tầng thứ hai sẽ có một tảng đá vừa phải chỉa vào phương hướng ta đi, nếu ta cho nó chỉ phía đông, thì đại biểu ta hồi cung rồi, nếu là chỉ về phía nam, thì đại biểu ta đi phủ Thừa Tướng, đi phía tây chính là ta trở về phủ...... Nếu ngươi nhìn thấy đống đá, thì đặt một cục đá nhỏ bên cạnh đó, lần sau ta tới liền hiểu ngươi đã nhìn rồi."

Đổng Khanh nhìn kỹ, tảng đá trong khối đá thứ hai, đang chỉ vào phía đông, ý là, nếu như nàng loay hoay không thoát thân được, vừa nhìn trên tường, liền hiểu Vệ Sùng Văn đã tới, hơn nữa hồi cung rồi.

Chỉ là, hôm nay vẻ mặt Vệ Sùng Văn hơi có vẻ nặng nề, hình như là hắn dò xét xảy ra cái gì rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook