Chương 119: Kình địch
A Tiều
27/03/2018
Editor: Thơ Thơ
Hồi tưởng lại ban đầu tay trong tay dạo chơi ngắm cảnh, gió xuân vô hạn, xuân tình kéo dài, tơ Liễu bay đầy trời, giang sơn như họa, mỹ nhân Như Ngọc......., ngày tốt cảnh đẹp như thế, thích hợp thú vui nhục dục nhất, vui vẻ sáng tác dâm thi, dâm mỹ tình sắc........ Lúc ấy, nàng vẫn tìm, đem hết thủ đoạn hạ lưu, lương thiện tính toán, khiến cho hoàng thượng trở thành một vị dâm quân Anh Minh Thần Võ có một không hai......
Theo gió xuân lướt qua Giang Nam, lại xảy ra quá nhiều chuyện không tưởng tượng được. Hôm nay, chí khí nàng không thực hiện được, nhưng giang sơn cũng sắp đổi chủ, sắp thay đổi người làm hoàng đế. Hoàng thượng, đến tột cùng người đang ở phương nào?
"Công văn bên trong phủ Đại Tư Không chất đống như núi, Đổng đại nhân phải khêu đèn dạ chiến rồi, chỉ là, cuối cùng lão già rất có lương tâm giúp ngươi tìm trợ thủ tốt, có tiểu tử Ninh Vương giúp đỡ, sẽ rất mau thì có thể xử lý hoàn tất rồi."
"Giúp ta sao?" Khóe miệng Đổng Khanh co quắp lại. Phải là mình giúp hắn chứ? Tao Lão Đầu luôn cho là rất đương nhiên, công sự Đại Tư Không, chính là công sự của Đại Tư Mã nàng; về phần công sự của Đại Tư Mã, đương nhiên vẫn là chuyện thuộc về Đại Tư Mã, không liên quan tới Đại Tư Không. Thotho_
"Thái Thúc Công khiến Ninh Vương hiệp trợ xử lý sự vụ Đại Tư Không, ý là sao?" Đổng Khanh hỏi.
Thái Thúc Công liếc nàng một cái, khép lại một ống tay áo, hơi mỉm cười nói: "Đó là lão già mềm lòng, tâm địa lương thiện, thương cảm ngươi, lo lắng Đổng đại nhân mệt sắp chết rồi."
"Lưu Hâm là hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), cũng không cho hắn đến hiệp trợ xử lý chính vụ, ngược lại khiến Vương Hầu đất phong tới làm......." Nói tới chỗ này, nàng ngừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Thái Thúc Công là tính thay đổi Thái Tử sao? Ngài không phải bất mãn Thái hậu, không để cho chúng vương hả hê, tự tiện sắc lập Anh vương, cho nên tính toán lợi dụng lực lượng Chư Vương, thay đổi Thái Tử khiến Ninh Vương lên làm thái tử sao? Cho nên lấy lý do cùng nhau giải quyết công sự, để cho hắn vào ở trong phủ, thứ nhất quan sát nhân phẩm của hắn, thứ hai hiểu biết năng lực hắn xử lý chính vụ."
"Còn có một chút. Trước mặt mọi người nói ra, lão già ta là cố ý, không phải là muốn nhìn phản ứng đám Chư Vương bọn chúng một chút. Về chuyện khiến Ninh Vương xử lý quốc sự, trừ Lưu Hâm tiểu tử kia thì đám Chư Vương có bất kỳ người nào nhảy ra nói chuyện sao?"
Thái Thúc Công thử lần này, liền hiểu quyết tâm của Chư Vương.
"Thái Thúc Công muốn cho Ninh Vương lên làm hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), giải quyết trong lòng nhiều năm vướng mắc của Chư Vương, một lần giải quyết phân tranh sao?" Thotho_
Thái Thúc Công vuốt chòm râu hoa râm cười nói: "Nha đầu thối, lão già này cơ hồ chuyện gì cũng chẳng giấu được ngươi, ngày thường ngươi không có việc gì thông minh như vậy làm cái gì? Thật không đáng yêu đấy!"
Đổng Khanh nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng tuổi còn trẻ, tương lai nhất định sẽ có con cháu. Vị trí Thái tử, lập huynh đệ, không lập con cháu. Tương lai nhất định sẽ dẫn tới phân tranh!"
"Chư Vương cầm lập Lưu Ký con của Huệ Đế, lập hắn làm thái tử mới là phương pháp giải quyết tốt nhất. Lưu Ký lớn hơn Lưu Lăng ba tuổi, dựa theo tuổi bàn tới, có tỷ lệ rất lớn, Lưu Ký sẽ chết trước Lưu Lăng. Coi như Lưu Ký không có chết trước Lưu Lăng, Lưu Lăng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đường huynh Lưu Ký cũng không có gì không tốt. Vô luận là ai cũng được, đều là con cháu Lưu gia ta, Lưu Ký và Lưu Lăng đều là huyết mạch hoàng tộc Lưu thị ta."
"Chuyện số mệnh, nào có thể nhất định? Từ xưa tới nay, Đế Vương sắc lập con cháu của mình làm hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua). Tất nhiên có nguyên nhân, không lập con, lập huynh đệ. Hai bên con cháu, nhất định sẽ nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế. Thái Thúc Công ngài suy nghĩ cẩn thận một chút, Lưu Lăng là Hoàng đế, Lưu Ký là thái tử, con cháu thái tử Lưu Ký nhất định sẽ mong chờ Lưu Lăng sớm băng hà một chút. Để cho phụ vương mình sớm lên kế vị một chút, sau đó thuận nước đẩy thuyền. Mình làm thái tử, tiếp theo lên ngôi; mà con cháu Hoàng đế Lưu Lăng, cũng tương tự nhất định sẽ mong chờ Lưu Ký ở trên ngôi băng hà nhanh lên một chút, để phụ hoàng có thể thuận lợi sắc lập mình làm thái tử, kế thừa hoàng vị mà lên ngôi....... Trong lúc này, có thể tạo ra bao nhiêu nội đấu tàn khốc?"
Tranh giành ngôi vị hoàng đế, từ xưa tới nay, hy sinh bao nhiêu mạng người rồi.
Cho dù là huynh đệ ruột cũng vì hoàng quyền, có thể trong nháy mắt trở mặt vô tình, càng không nói đến huynh đệ rồi. Thotho_
Hoàng Thái Thúc cau mày nói: "Ban đầu Chư Vương liên hiệp dâng biểu, yêu cầu tiên đế sắc lập Lưu Ký làm Thái tử, Lưu Khang lại khư khư cố chấp, sắc lập Nhi tử của mình, không chịu nghe lời của ta đấy, ta lại rất rõ ràng hắn đang nghĩ cái gì, giống như ngươi nghĩ, Nhi tử của hoàng đế sao có thể trơ mắt nhìn ngôi vị hoàng đế thuộc về mình bị huynh đệ cướp đi, nhất định sẽ liên hiệp nội đấu, đến lúc đó ngược lại sẽ tạo thành nội loạn và phân tranh lớn hơn." Hắn thở thật dài một cái, tiếp tục nói: "Chư Vương ủng hộ Ninh Vương, không phải là vì công đạo trong lòng, cho là Huệ Đế bị tiên đế làm hại, ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về con của Huệ Đế mà bị đoạt đi. Nếu có thể chứng minh, tiên đế cũng không mưu hại huynh trưởng của mình, tất cả đều là Thiên Mệnh, chuyện này sẽ giải quyết."
Đổng Khanh cúi đầu trầm ngâm, Lưu Ký đối với ngôi vị hoàng đế tuyên thệ chắc nịch, yếu tố chủ yếu nhất là Lưu Lăng cũng không phải là ruột thịt của tiên đế, Ninh Vương thân là hoàng tôn của hoàng Thái Tổ khai quốc, không cách nào ngồi nhìn giang sơn rơi vào trong tay người không phải là Hoàng tộc Lưu thị. Nếu trên tay hắn có chứng cớ, ngay lúc trong từ đường sẽ vạch trần thân thế của Lưu Lăng, thuận lợi phế bỏ địa vị hoàng đế của hắn rồi.
Nhưng nàng lại có ý tưởng bất đồng, Hoàng đế họ gì không quan trọng, người nào ruột, nàng căn bản không quan tâm, quan trọng nhất là, ngồi ở Long ỷ kia thiết yếu là một hoàng đế tốt, lệ tinh đồ trị, yêu dân như con, khiến dân chúng cơm no áo ấm, quốc gia giàu mạnh.
Phụ tá hắn hơn hai năm, Lưu Lăng đúng là một Hoàng đế tốt cần chính yêu dân.
Đổng Khanh nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt lại rưng rưng rồi, nàng thì thầm nói: "Thôi, thôi, hoàng thượng sống chết còn không rõ, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nói không chừng, hắn đã........" Thotho_
"Hoàng đế sống chết không rõ sao?" Hoàng Thái Thúc nói: "Thế nào, ta quên nói cho mọi người rồi sao? Hoàng đế ở trong hành cung Ly Sơn."
Nghe vậy, Đổng Khanh kinh ngạc ngước mắt nhìn Hoàng Thái Thúc, đột nhiên thất thanh nói: "Hoàng thượng ở Ly Sơn sao? Sao Hoàng thượng tới Ly Sơn được?"
"Là một nữ nhân cõng hắn tới hành cung tìm ta, lúc ấy Hoàng đế bị bệnh dịch, cộng thêm mệt nhọc, bệnh rất nặng, cơ hồ thoi thóp, gần một tháng đợi trong hành cung Ly Sơn, dùng y dược điều dưỡng tốt nhất, thật vất vả cuối cùng khỏe lại. Không phải ngươi đi theo hắn cùng nhau xuôi nam sao? Hoàng đế ở Giang Nam đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao khiến cho một thân nhếch nhác? Tình cảnh nghèo túng không nói, còn dính vào dịch bệnh, thiếu một chút nữa mất mạng?"
Đổng Khanh hỏi liên tục không ngừng: "Một nữ nhân mang theo hoàng thượng đi hành cung tìm ngài? Là nữ nhân nào?"
Hoàng Thái Thúc nói: "Họ Lâm, gọi Dương nhi ấy."
Lại là Lâm Dương nhi!
Phủ Ninh Vương đang xảy ra náo động, trước khi hỏa hoạn, Lâm Dương nhi đã phụng hoàng mệnh, rời khỏi Thành Cô Tô. Sau khi lửa đốt vương phủ, nàng vào thành ra mắt Ninh Vương, ở lại bên trong thành, tìm hoàng thượng khắp nơi, trong lúc suy xét rất nhiều khả năng, đã từng đi tới phủ Phù lão bản bái phỏng, Thotho_ Phù lão bản lại trả lời Lâm Dương nhi phụng mệnh ra khỏi thành, vẫn chưa có trở lại, nàng không yên lòng, để cho Tiểu An Tử lặng lẽ theo dõi Phù lão bản mấy ngày, lại xét không thấy khác thường, vạn lần không ngờ tới, hoàng thượng là do Lâm Dương nhi mang đi.
Lâm Dương nhi không thể nào biết hàng năm Hoàng Thái Thúc vào lúc này cũng sẽ đi Ly Sơn nghỉ ngơi, nhất định là hoàng thượng nói cho nàng biết.
Lúc ấy, hoàng thượng nhất định bệnh rất nặng, nếu không, hắn hoàn toàn có thể tự mình xuất hiện trước mặt Chư Vương, chứng minh mình chưa băng hà, tự mình an nhiên tới ngăn cản chiến tranh, mà không cần thiết đi Ly Sơn tìm Hoàng Thái Thúc rồi.
"Lâm Dương nhi thông minh tài trí hoàn toàn không thua kém ngươi đấy."
Hoàng Thái Thúc vuốt chòm râu xám trắng, cười nói: "Kéo quan tài gỗ chứa y quan của tổ tông đi giao chiến, hù dọa ngăn những xú gia hỏa kia, không tốn một binh một tướng, thuận lợi ngăn cản chiến tranh, chính là chủ ý của nàng cho ra."
"Đây là chủ ý cùi bắp!" Nhắc tới chuyện này, rốt cuộc Đổng Khanh không nhịn được rồi, nàng ngước mắt chỉ trích Thái Thúc Công: "Coi như trong quan mộc không phải di thể tổ tiên, chỉ là y quan, động quan tài tổ tông chính là đại bất kính, hù dọa ngăn cản Chư Vương, đồng thời cũng dẫn tới bọn họ chỉ trích, Chư Vương đối với chuyện này nhất định là bất mãn. Coi như vì đạt được mục đích, cũng không thể không chọn thủ đoạn, tình, nghĩa, có thể nào không để ý sao?" Thotho_
Năm đó Thái tổ hoàng đế trước khi chết, bệnh rất nặng, toàn thân sưng đen, bụng to ra, ngài khổ sở khó chịu, cho nên dẫn đèn cầy phóng hỏa, tự thiêu mà chết, không để lại hài cốt, vì vậy mới dùng y quan thay thế.
Hoàng Thái Thúc bị nàng quở trách, thì bộ dạng như làm sai việc gì, cúi đầu nói: "Ta già rồi, có chút hồ đồ rồi......."
Cái này là già mà hồ đồ.......
Hoàng Thái Thúc lớn tuổi, có lúc tinh khôn dọa người, có lúc lại hồ đồ vô cùng. Kinh khủng nhất là, lúc ông nên thông minh lại hồ đồ, lúc nên hồ đồ lại khôn khéo.
Chuyện khẩn cấp, khẳng định Hoàng Thái Thúc trong lúc nhất thời không có ý kiến hay, lại lo lắng giang sơn tổ tông bị bọn hậu bối hủy diệt, dưới tình thế cấp bách, liền đón nhận đề nghị này hoàn toàn vượt quá nhân tình nghĩa lý.
Nếu không phải bối phận ông khá lớn, trong tộc đã không còn người có thể ngồi ngang hàng với ông, cử chỉ này bất kính đối với tổ tông, sớm đã bị hoàng tộc vây lại, đánh tàn bạo một bữa.
"Trong quan mộc chỉ là y quan, nếu thật là di thể tổ tiên, ta dù hồ đồ cũng quả quyết không dám loạn động......." Hoàng Thái Thúc rất thành tâm thành ý nhận sai lầm. Thotho_
Đổng Khanh tức giận nói, "Trong hoàng cung không phải còn có chiến giáp năm đó Thái Tổ khai quốc xuất quân tấn công tiền triều mặc hay sao? Ta khiến Tiểu An Tử giục khoái mã đi trước tìm ngài, khiến ngài mặc vào món cũ kỹ đó mang chiến giáp giao chiến phía trước, Chư Vương thấy bóng dáng Thái Tổ tái hiện, cảm động và nhớ nhung ngài dựng nước không dễ, chắc chắn sẽ để đao xuống, ngồi xuống thương lượng, ngài cần gì phải phạm huý động quan tài chứ?"
"Thì ra là ngươi cũng sớm đã thay lão già nghĩ kỹ chủ ý?!" Hoàng Thái Thúc nghe xong, cực kỳ mừng rỡ. Hoàn toàn quên, chuyện đã phát sinh qua. Mà ông, cũng đã phạm sai lầm rồi.
"Đổng Tư Mã quả thật so với Lâm Dương nhi nhân hậu hơn nhiều, ra chủ ý chính là không giống nhau.........", Hoàng Thái Thúc lấy cùi chỏ đẩy đẩy Đổng Khanh, cười hắc hắc nói: "Đổng nha đầu, ngươi cần cẩn thận rồi, đừng để cho người đoạt đi Hoàng đế. Xem ra Lâm Dương nhi, không phải là một dân nữ bình thường, nếu nàng thật có lòng với Hoàng đế, nha đầu Đậu gia kia cũng giành không lại nàng đấy!"
Hồi tưởng lại ban đầu tay trong tay dạo chơi ngắm cảnh, gió xuân vô hạn, xuân tình kéo dài, tơ Liễu bay đầy trời, giang sơn như họa, mỹ nhân Như Ngọc......., ngày tốt cảnh đẹp như thế, thích hợp thú vui nhục dục nhất, vui vẻ sáng tác dâm thi, dâm mỹ tình sắc........ Lúc ấy, nàng vẫn tìm, đem hết thủ đoạn hạ lưu, lương thiện tính toán, khiến cho hoàng thượng trở thành một vị dâm quân Anh Minh Thần Võ có một không hai......
Theo gió xuân lướt qua Giang Nam, lại xảy ra quá nhiều chuyện không tưởng tượng được. Hôm nay, chí khí nàng không thực hiện được, nhưng giang sơn cũng sắp đổi chủ, sắp thay đổi người làm hoàng đế. Hoàng thượng, đến tột cùng người đang ở phương nào?
"Công văn bên trong phủ Đại Tư Không chất đống như núi, Đổng đại nhân phải khêu đèn dạ chiến rồi, chỉ là, cuối cùng lão già rất có lương tâm giúp ngươi tìm trợ thủ tốt, có tiểu tử Ninh Vương giúp đỡ, sẽ rất mau thì có thể xử lý hoàn tất rồi."
"Giúp ta sao?" Khóe miệng Đổng Khanh co quắp lại. Phải là mình giúp hắn chứ? Tao Lão Đầu luôn cho là rất đương nhiên, công sự Đại Tư Không, chính là công sự của Đại Tư Mã nàng; về phần công sự của Đại Tư Mã, đương nhiên vẫn là chuyện thuộc về Đại Tư Mã, không liên quan tới Đại Tư Không. Thotho_
"Thái Thúc Công khiến Ninh Vương hiệp trợ xử lý sự vụ Đại Tư Không, ý là sao?" Đổng Khanh hỏi.
Thái Thúc Công liếc nàng một cái, khép lại một ống tay áo, hơi mỉm cười nói: "Đó là lão già mềm lòng, tâm địa lương thiện, thương cảm ngươi, lo lắng Đổng đại nhân mệt sắp chết rồi."
"Lưu Hâm là hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), cũng không cho hắn đến hiệp trợ xử lý chính vụ, ngược lại khiến Vương Hầu đất phong tới làm......." Nói tới chỗ này, nàng ngừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Thái Thúc Công là tính thay đổi Thái Tử sao? Ngài không phải bất mãn Thái hậu, không để cho chúng vương hả hê, tự tiện sắc lập Anh vương, cho nên tính toán lợi dụng lực lượng Chư Vương, thay đổi Thái Tử khiến Ninh Vương lên làm thái tử sao? Cho nên lấy lý do cùng nhau giải quyết công sự, để cho hắn vào ở trong phủ, thứ nhất quan sát nhân phẩm của hắn, thứ hai hiểu biết năng lực hắn xử lý chính vụ."
"Còn có một chút. Trước mặt mọi người nói ra, lão già ta là cố ý, không phải là muốn nhìn phản ứng đám Chư Vương bọn chúng một chút. Về chuyện khiến Ninh Vương xử lý quốc sự, trừ Lưu Hâm tiểu tử kia thì đám Chư Vương có bất kỳ người nào nhảy ra nói chuyện sao?"
Thái Thúc Công thử lần này, liền hiểu quyết tâm của Chư Vương.
"Thái Thúc Công muốn cho Ninh Vương lên làm hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), giải quyết trong lòng nhiều năm vướng mắc của Chư Vương, một lần giải quyết phân tranh sao?" Thotho_
Thái Thúc Công vuốt chòm râu hoa râm cười nói: "Nha đầu thối, lão già này cơ hồ chuyện gì cũng chẳng giấu được ngươi, ngày thường ngươi không có việc gì thông minh như vậy làm cái gì? Thật không đáng yêu đấy!"
Đổng Khanh nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng tuổi còn trẻ, tương lai nhất định sẽ có con cháu. Vị trí Thái tử, lập huynh đệ, không lập con cháu. Tương lai nhất định sẽ dẫn tới phân tranh!"
"Chư Vương cầm lập Lưu Ký con của Huệ Đế, lập hắn làm thái tử mới là phương pháp giải quyết tốt nhất. Lưu Ký lớn hơn Lưu Lăng ba tuổi, dựa theo tuổi bàn tới, có tỷ lệ rất lớn, Lưu Ký sẽ chết trước Lưu Lăng. Coi như Lưu Ký không có chết trước Lưu Lăng, Lưu Lăng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đường huynh Lưu Ký cũng không có gì không tốt. Vô luận là ai cũng được, đều là con cháu Lưu gia ta, Lưu Ký và Lưu Lăng đều là huyết mạch hoàng tộc Lưu thị ta."
"Chuyện số mệnh, nào có thể nhất định? Từ xưa tới nay, Đế Vương sắc lập con cháu của mình làm hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua). Tất nhiên có nguyên nhân, không lập con, lập huynh đệ. Hai bên con cháu, nhất định sẽ nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế. Thái Thúc Công ngài suy nghĩ cẩn thận một chút, Lưu Lăng là Hoàng đế, Lưu Ký là thái tử, con cháu thái tử Lưu Ký nhất định sẽ mong chờ Lưu Lăng sớm băng hà một chút. Để cho phụ vương mình sớm lên kế vị một chút, sau đó thuận nước đẩy thuyền. Mình làm thái tử, tiếp theo lên ngôi; mà con cháu Hoàng đế Lưu Lăng, cũng tương tự nhất định sẽ mong chờ Lưu Ký ở trên ngôi băng hà nhanh lên một chút, để phụ hoàng có thể thuận lợi sắc lập mình làm thái tử, kế thừa hoàng vị mà lên ngôi....... Trong lúc này, có thể tạo ra bao nhiêu nội đấu tàn khốc?"
Tranh giành ngôi vị hoàng đế, từ xưa tới nay, hy sinh bao nhiêu mạng người rồi.
Cho dù là huynh đệ ruột cũng vì hoàng quyền, có thể trong nháy mắt trở mặt vô tình, càng không nói đến huynh đệ rồi. Thotho_
Hoàng Thái Thúc cau mày nói: "Ban đầu Chư Vương liên hiệp dâng biểu, yêu cầu tiên đế sắc lập Lưu Ký làm Thái tử, Lưu Khang lại khư khư cố chấp, sắc lập Nhi tử của mình, không chịu nghe lời của ta đấy, ta lại rất rõ ràng hắn đang nghĩ cái gì, giống như ngươi nghĩ, Nhi tử của hoàng đế sao có thể trơ mắt nhìn ngôi vị hoàng đế thuộc về mình bị huynh đệ cướp đi, nhất định sẽ liên hiệp nội đấu, đến lúc đó ngược lại sẽ tạo thành nội loạn và phân tranh lớn hơn." Hắn thở thật dài một cái, tiếp tục nói: "Chư Vương ủng hộ Ninh Vương, không phải là vì công đạo trong lòng, cho là Huệ Đế bị tiên đế làm hại, ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về con của Huệ Đế mà bị đoạt đi. Nếu có thể chứng minh, tiên đế cũng không mưu hại huynh trưởng của mình, tất cả đều là Thiên Mệnh, chuyện này sẽ giải quyết."
Đổng Khanh cúi đầu trầm ngâm, Lưu Ký đối với ngôi vị hoàng đế tuyên thệ chắc nịch, yếu tố chủ yếu nhất là Lưu Lăng cũng không phải là ruột thịt của tiên đế, Ninh Vương thân là hoàng tôn của hoàng Thái Tổ khai quốc, không cách nào ngồi nhìn giang sơn rơi vào trong tay người không phải là Hoàng tộc Lưu thị. Nếu trên tay hắn có chứng cớ, ngay lúc trong từ đường sẽ vạch trần thân thế của Lưu Lăng, thuận lợi phế bỏ địa vị hoàng đế của hắn rồi.
Nhưng nàng lại có ý tưởng bất đồng, Hoàng đế họ gì không quan trọng, người nào ruột, nàng căn bản không quan tâm, quan trọng nhất là, ngồi ở Long ỷ kia thiết yếu là một hoàng đế tốt, lệ tinh đồ trị, yêu dân như con, khiến dân chúng cơm no áo ấm, quốc gia giàu mạnh.
Phụ tá hắn hơn hai năm, Lưu Lăng đúng là một Hoàng đế tốt cần chính yêu dân.
Đổng Khanh nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt lại rưng rưng rồi, nàng thì thầm nói: "Thôi, thôi, hoàng thượng sống chết còn không rõ, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nói không chừng, hắn đã........" Thotho_
"Hoàng đế sống chết không rõ sao?" Hoàng Thái Thúc nói: "Thế nào, ta quên nói cho mọi người rồi sao? Hoàng đế ở trong hành cung Ly Sơn."
Nghe vậy, Đổng Khanh kinh ngạc ngước mắt nhìn Hoàng Thái Thúc, đột nhiên thất thanh nói: "Hoàng thượng ở Ly Sơn sao? Sao Hoàng thượng tới Ly Sơn được?"
"Là một nữ nhân cõng hắn tới hành cung tìm ta, lúc ấy Hoàng đế bị bệnh dịch, cộng thêm mệt nhọc, bệnh rất nặng, cơ hồ thoi thóp, gần một tháng đợi trong hành cung Ly Sơn, dùng y dược điều dưỡng tốt nhất, thật vất vả cuối cùng khỏe lại. Không phải ngươi đi theo hắn cùng nhau xuôi nam sao? Hoàng đế ở Giang Nam đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao khiến cho một thân nhếch nhác? Tình cảnh nghèo túng không nói, còn dính vào dịch bệnh, thiếu một chút nữa mất mạng?"
Đổng Khanh hỏi liên tục không ngừng: "Một nữ nhân mang theo hoàng thượng đi hành cung tìm ngài? Là nữ nhân nào?"
Hoàng Thái Thúc nói: "Họ Lâm, gọi Dương nhi ấy."
Lại là Lâm Dương nhi!
Phủ Ninh Vương đang xảy ra náo động, trước khi hỏa hoạn, Lâm Dương nhi đã phụng hoàng mệnh, rời khỏi Thành Cô Tô. Sau khi lửa đốt vương phủ, nàng vào thành ra mắt Ninh Vương, ở lại bên trong thành, tìm hoàng thượng khắp nơi, trong lúc suy xét rất nhiều khả năng, đã từng đi tới phủ Phù lão bản bái phỏng, Thotho_ Phù lão bản lại trả lời Lâm Dương nhi phụng mệnh ra khỏi thành, vẫn chưa có trở lại, nàng không yên lòng, để cho Tiểu An Tử lặng lẽ theo dõi Phù lão bản mấy ngày, lại xét không thấy khác thường, vạn lần không ngờ tới, hoàng thượng là do Lâm Dương nhi mang đi.
Lâm Dương nhi không thể nào biết hàng năm Hoàng Thái Thúc vào lúc này cũng sẽ đi Ly Sơn nghỉ ngơi, nhất định là hoàng thượng nói cho nàng biết.
Lúc ấy, hoàng thượng nhất định bệnh rất nặng, nếu không, hắn hoàn toàn có thể tự mình xuất hiện trước mặt Chư Vương, chứng minh mình chưa băng hà, tự mình an nhiên tới ngăn cản chiến tranh, mà không cần thiết đi Ly Sơn tìm Hoàng Thái Thúc rồi.
"Lâm Dương nhi thông minh tài trí hoàn toàn không thua kém ngươi đấy."
Hoàng Thái Thúc vuốt chòm râu xám trắng, cười nói: "Kéo quan tài gỗ chứa y quan của tổ tông đi giao chiến, hù dọa ngăn những xú gia hỏa kia, không tốn một binh một tướng, thuận lợi ngăn cản chiến tranh, chính là chủ ý của nàng cho ra."
"Đây là chủ ý cùi bắp!" Nhắc tới chuyện này, rốt cuộc Đổng Khanh không nhịn được rồi, nàng ngước mắt chỉ trích Thái Thúc Công: "Coi như trong quan mộc không phải di thể tổ tiên, chỉ là y quan, động quan tài tổ tông chính là đại bất kính, hù dọa ngăn cản Chư Vương, đồng thời cũng dẫn tới bọn họ chỉ trích, Chư Vương đối với chuyện này nhất định là bất mãn. Coi như vì đạt được mục đích, cũng không thể không chọn thủ đoạn, tình, nghĩa, có thể nào không để ý sao?" Thotho_
Năm đó Thái tổ hoàng đế trước khi chết, bệnh rất nặng, toàn thân sưng đen, bụng to ra, ngài khổ sở khó chịu, cho nên dẫn đèn cầy phóng hỏa, tự thiêu mà chết, không để lại hài cốt, vì vậy mới dùng y quan thay thế.
Hoàng Thái Thúc bị nàng quở trách, thì bộ dạng như làm sai việc gì, cúi đầu nói: "Ta già rồi, có chút hồ đồ rồi......."
Cái này là già mà hồ đồ.......
Hoàng Thái Thúc lớn tuổi, có lúc tinh khôn dọa người, có lúc lại hồ đồ vô cùng. Kinh khủng nhất là, lúc ông nên thông minh lại hồ đồ, lúc nên hồ đồ lại khôn khéo.
Chuyện khẩn cấp, khẳng định Hoàng Thái Thúc trong lúc nhất thời không có ý kiến hay, lại lo lắng giang sơn tổ tông bị bọn hậu bối hủy diệt, dưới tình thế cấp bách, liền đón nhận đề nghị này hoàn toàn vượt quá nhân tình nghĩa lý.
Nếu không phải bối phận ông khá lớn, trong tộc đã không còn người có thể ngồi ngang hàng với ông, cử chỉ này bất kính đối với tổ tông, sớm đã bị hoàng tộc vây lại, đánh tàn bạo một bữa.
"Trong quan mộc chỉ là y quan, nếu thật là di thể tổ tiên, ta dù hồ đồ cũng quả quyết không dám loạn động......." Hoàng Thái Thúc rất thành tâm thành ý nhận sai lầm. Thotho_
Đổng Khanh tức giận nói, "Trong hoàng cung không phải còn có chiến giáp năm đó Thái Tổ khai quốc xuất quân tấn công tiền triều mặc hay sao? Ta khiến Tiểu An Tử giục khoái mã đi trước tìm ngài, khiến ngài mặc vào món cũ kỹ đó mang chiến giáp giao chiến phía trước, Chư Vương thấy bóng dáng Thái Tổ tái hiện, cảm động và nhớ nhung ngài dựng nước không dễ, chắc chắn sẽ để đao xuống, ngồi xuống thương lượng, ngài cần gì phải phạm huý động quan tài chứ?"
"Thì ra là ngươi cũng sớm đã thay lão già nghĩ kỹ chủ ý?!" Hoàng Thái Thúc nghe xong, cực kỳ mừng rỡ. Hoàn toàn quên, chuyện đã phát sinh qua. Mà ông, cũng đã phạm sai lầm rồi.
"Đổng Tư Mã quả thật so với Lâm Dương nhi nhân hậu hơn nhiều, ra chủ ý chính là không giống nhau.........", Hoàng Thái Thúc lấy cùi chỏ đẩy đẩy Đổng Khanh, cười hắc hắc nói: "Đổng nha đầu, ngươi cần cẩn thận rồi, đừng để cho người đoạt đi Hoàng đế. Xem ra Lâm Dương nhi, không phải là một dân nữ bình thường, nếu nàng thật có lòng với Hoàng đế, nha đầu Đậu gia kia cũng giành không lại nàng đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.