Chương 188: là ngươi một cước đá trẫm đi xuống
A Tiều
06/08/2018
Editor: Thơ Thơ
Thấy Đổng Khanh trầm mặc không nói, Thẩm Mộ Thu cười lạnh nói: "Ngươi có bằng lòng vì Lưu Trường Phong, bán hoàng thượng hay không?"
Hai mắt Đổng Khanh nén giận, cắn răng nói: "Thẩm Mộ Thu, ngươi đừng ép người quá đáng!"
Lưu Ký lạnh lùng nhìn nàng, trầm giọng nói: "Sao, vẫn là không cách nào bỏ qua Lưu Lăng sao?"
"Như vậy, đừng trách ta vô tình!" Dứt lời, Lưu Ký sải bước xoay người lại, lúc này, đột nhiên Đổng Khanh đưa tay kéo cánh tay hắn lại.
Chốc lát, truyền đến tiếng thật thấp từ sau lưng nàng.
"chuyện hai bà mụ này, là ta tự chủ trương, hoàng thượng hoàn toàn không biết chuyện này. Ta hiểu rõ các ngươi không tin, hoàng thượng hắn đúng là ruột thịt của Vệ Thái hậu, là huyết mạch Lưu thị chân chính, câu đố Kim thị, chưa giải ra, mà Chư Vương cũng đã tới, thời gian cấp bách, ta là hoàn toàn bất đắc dĩ, mới có thể làm như vậy, tất cả đều vì muốn định tội Anh vương dã tâm bừng bừng, nhưng nếu yêu cầu ta dùng đến cái này hãm hại hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể." Đổng Khanh quay người lại, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, thấp giọng mở miệng thỉnh cầu nói: "Vô luận ngươi muốn làm cái gì, đừng đi làm! Lưu Hâm và Đậu thừa tướng đã thất thế, không có ngươi, Vũ Thái phi không có thành tựu, chuyện gì bà đều làm không được....... Nếu như đây là ngươi mong muốn, ta với ngươi rời đi, chỉ là, phải rời khỏi quốc thổ, cao bay xa chạy." Thotho_
"Ngươi thật nguyện ý dứt bỏ hắn, đi theo ta cao bay xa chạy sao?" tâm thần của Lưu Ký khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhanh chóng thoáng qua vài tia do dự, thì thầm nói.
Thẩm Mộ Thu thấy thế, trong lòng thầm hận không dứt.
Thật đáng chết, hắn còn đang tính nàng, cực kỳ để ý, vượt xa tất cả.
Bản tính của hắn trọng tình hào phóng, không trọng quyền thế, nhất chịu không chịu được nữ nhân quyến rũ.
Thẩm Mộ Thu nhướng mày, ánh mắt hung hăng xẹt qua Đổng Khanh, khóe miệng nâng lên một tia cười lạnh, nói: "Hừ, tính toán làm lại, Trường Phong. Ngươi còn muốn mắc mưu nàng sao? Tất cả nữ nhân đều thích nắm giữ hoàng quyền, đứng ở trước nam nhân, Đậu Nguyên Nguyên như thế, Đổng Uyển cũng thế, nếu không, sao nàng không thể rời bỏ hoàng thượng đây? Chỉ có lấy được hoàng quyền chí cao vô thượng, ngươi mới có thể chân chính lấy được tất cả, ngươi phải đoạt lại giang sơn của phụ hoàng ngươi! Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra được, lần này nàng tới van ngươi, là vì hoàng thượng sao?"
Thẩm Mộ Thu nghiêm sắc mặt. Quay đầu lại nói với Lưu Ký: "Trong miệng nàng biểu đạt tình ý, rồi lại vì Lưu Lăng. Ngươi có thể tin sao? Đoạt lại giang sơn của phụ hoàng ngươi quan trọng hơn, lần này. Ngươi tuyệt không thể lại vì nữ nhân dao động!" Thotho_
Sắc mặt của Lưu Ký lập tức trầm xuống.
Nàng tới đây, vì bảo hộ Lưu Lăng chu toàn.
"Như vậy, ta hỏi ngươi. Lưu Ký, ngươi chân chính muốn là hoàng quyền sao? Hay là Đổng Uyển?" Đổng Khanh ngước mắt nhìn Lưu Ký, cắn chặt môi dưới nói: "Nếu ngươi cần chính là Đổng Uyển. Ta lập tức đi theo ngươi! Nếu ngươi cần chính là hoàng quyền, như vậy từ nay chúng ta chính là kẻ địch!"
"Hoàng quyền!"
Lưu Ký lạnh lùng nói. Hắn không chần chờ nữa, bước chân lần nữa, bỏ rơi nàng, cùng Thẩm Mộ Thu bước nhanh mà rời đi.
*
Trong rừng cây, chỉ còn lại nàng một bóng dáng nhỏ yếu. Dưới tia nắng ban mai, càng lộ vẻ ốm yếu.
"Hoàng thượng......" ánh mắt Đổng Khanh trong suốt nhìn nơi đóng quân ở bờ sông, đáy mắt sầu lo chớp động thật sâu. Khẽ gọi mấy tiếng.
Thì ra là, thân tín bên cạnh Thái hậu đã bị thu mua rồi, nàng phải gấp đi thông báo cho hoàng thượng. Thotho_
Xem ra, Ninh Vương rất nhanh sẽ có hành động rồi, hận chỉ hận nàng bệnh mấy ngày nay. Cả ngày ngủ say, không thể đề phòng....... Hiện tại chỉ sợ đã chậm quá.
Nàng phải đuổi gấp đi tìm hiểu rõ ràng, người bên cạnh Thái hậu phải kiểm tra từng người...... Không! Không có thời gian rồi, coi như đắc tội Thái hậu, người hầu hạ bên người bà cũng thiết yếu triệt tiêu, chỉ sợ là bà mang theo A Tú là của hồi môn vào cung, hay là nhị tổng quản hầu hạ bà nhiều năm.
Nàng càng nghĩ càng lo lắng, vì vậy bước nhanh hơn, lại cảm thấy đầu hoa mắt chóng mặt một hồi, nàng cắn răng một cái nói: "phong hàn đáng chết kia......."
Bỗng dưng, đầu của nàng gặp đòn nghiêm trọng, một mảnh tăm tối đánh tới, thân thể của nàng đột nhiên mềm nhũn, liền không biết nhân sự rồi.
***
Bầu trời đã nổi lên tuyết mịn lần nữa, Phi Dương đón gió, giữa trời đất một mảnh trắng xóa. Một hồi Sóc Phong thổi qua, tuyết đọng trên nhánh cây nhao nhao sụp đổ, phát ra tiếng vang sa sa sa hơi yếu.
Đoàn xe Hoàng thượng và Thái hậu đang định khởi hành.
Lúc này, lại đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, tiếng bén nhọn kia, cơ hồ xông tới tận trời, hấp dẫn mọi người. Thotho_
"Người đâu! Mau tới nhé! Thái hậu rơi xuống sông rồi!"
Hiện trường, lập tức một mảnh hốt hoảng.
Lưu Lăng nghe nói Thái hậu rơi xuống sông, sắc mặt chợt biến, lập tức bỏ lại tất cả, nhanh chóng chạy gấp tới.
Đồng thời vào lúc này, Hoàng Thái Thúc, Vũ Thái phi, Lưu Ký, Lưu Hâm đều đã đến.
Nước sông cực mỏng, đáy hồ trong suốt, trên mặt sông kết miếng băng mỏng, bờ sông bao phủ băng hàn tuyết trắng.
Ở nơi này rét căm căm, sông cạn không chìm chết người, lại có thể chết rét người.
Khi hắn tới được hiện trường thì Thái hậu đã được một đám tôi tớ giúp đỡ kéo lên bờ, lại lạnh run lập cập, đôi môi tím tái.
"Mẫu hậu, ngài đây làm sao vậy, tại sao đột nhiên ngã vào trong sông rồi hả?" Lưu Lăng vừa lo lắng vừa gấp gáp, sải bước kề trước mặt Thái hậu, vội vàng hỏi.
Toàn thân Thái hậu ướt đẫm, lộ ra nhếch nhác, bà lạnh phát run, toàn thân run run, trong khoảng thời gian ngắn lại không mở miệng được, chỉ nhìn chằm chằm thị nữ A Tú bên người. Thotho_
Lúc này, lại thấy Vũ Thái phi nói: "Mau! Mau đỡ Thái hậu trở về xe ngựa, không thấy toàn thân Thái hậu đều ướt đẫm sao? Phải mau sớm thay xiêm áo sạch sẽ, ngàn vạn đừng gặp lạnh........."
Vì vậy, ở trong một mảnh rối loạn, Thái hậu được dìu lên xe ngựa, Vũ Thái phi giả vờ lo lắng, vội vàng nói: "Tỷ tỷ, ngươi tuyệt đối đừng gặp chuyện không may!"
"Mau! Đi lấy mấy lò sưởi tới đây, Thái hậu muốn thay xiêm y rồi!" Vũ Thái phi ân cần phân phó nhị tổng quản.
Nhị tổng quản lo lắng Thái hậu vì vậy mà cảm lạnh "Ừ" Một tiếng, liền nhanh chóng lui xuống.
Lúc này, Vũ Thái phi chưa cho gọi, bà lại cũng chui vào trong xe ngựa, động tác nhanh làm người ta ứng phó không kịp.
Bỗng dưng, bên trong xe lại truyền đến tiếng của bà cố ý kéo lớn, nói: "Ah, Thái hậu, bớt sau lưng ngươi, sao phai màu rồi?"
A Tú thị nữ thiếp thân của Thái hậu lập tức phụ họa nói: "Nói bậy, bớt sau lưng Thái hậu ở đâu tới, từ trước tới nay, rất sạch sẽ, ngay cả nốt ruồi cũng không có!"
Nghe tiếng, Hoàng Thái Thúc chờ ở bên ngoài xe ngựa quay đầu ngạc nhiên nhìn Hoàng đế Lưu Lăng, há miệng....... Thotho_
*
"Đổng đại nhân! Đổng đại nhân! Ngươi mau tỉnh lại, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Từng đợt thanh âm dồn dập vang lên ở bên tai, thân thể nàng ốm yếu bị thô lỗ lắc, Đổng Khanh mở ra mí mắt nặng trĩu, thấy vẻ mặt Tiểu An Tử hoảng sợ, không ngừng lay động nàng.
Nhất định là xảy ra chuyện lớn!
Đổng Khanh cả kinh, sợ tới mức lập tức từ trên giường êm đứng dậy, nói: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?!"
Nàng chỉ nhớ đi trong rừng cây, đang chạy về, lại bị tập kích, sau đó liền không biết nhân sự rồi.
Nhất định là Thẩm Mộ Thu đã xuống tay, lo lắng nàng cảnh cáo hoàng thượng, vì vậy đánh cho nàng ngất xỉu.
Tiểu An Tử chứa lệ, mang theo tiếng khóc: "thân thế Hoàng thượng bị vạch trần, hắn không phải nhi tử của Thái hậu!" Thotho_
Nghe vậy, Đổng Khanh nổi giận nói: "Ngươi ở đây nói bậy gì đó? Hoàng thượng là nhi tử của Thái hậu không có lầm, ngươi đem chuyện nói rõ ràng, đến tột cùng là xảy ra chuyện lớn gì."
"Thái hậu ngã vào trong sông lạnh lẽo, trở lại trong xe ngựa thay xiêm y thì bị Vũ Thái phi và A Tú thị nữ thiếp thân của mình vạch trần, bớt sau lưng Thái hậu là giả tạo........, không! Sau lưng Thái hậu căn bản không có cái bớt gì, bà lừa mọi người......."
Sắc mặt của Đổng Khanh lập tức trầm xuống, chuyện nàng lo lắng, đúng là vẫn còn xảy ra.
Thái hậu sẽ không vô duyên vô cớ ngã vào trong sông, nhất định là bị đẩy xuống nước.
Thì ra là, A Tú đã bị thu mua......, nàng đi theo Thái hậu hai mươi mấy năm, vẫn là nha đầu của hồi môn từ nhà thân mẫu mang vào cung, người bà thân cận nhất, lòng người bạc nhược, hẳn là đáng sợ như thế.
Chỉ là, nàng không hiểu rõ, vì sao Thái hậu phải giả tạo bớt?
Đổng Khanh vội vàng hỏi "Như vậy, hiện tại Thái hậu và hoàng thượng đâu?"
"Thái hậu bị nước sông lạnh cóng rét căm căm, hôn mê bất tỉnh........"
Lời còn chưa nói hết, lập tức bị Đổng Khanh cắt đứt, "Nói bậy, sông cạn thế kia, Thái hậu căn bản sẽ không bị chìm, căn bản không sặc, bà làm sao hôn mê bất tỉnh, không phải ngươi đã từng bị ném vào trong hồ sao? Sao còn có thể không hiểu?" Thotho_
Thái hậu nhất định là bị hạ thuốc mê rồi.
Ở thời khắc quan trọng này, chỉ có Thái hậu mới có thể hoàn toàn chứng minh thân thế hoàng thượng.
Vệ Sùng Văn khẳng định như vậy, Thái hậu và hoàng thượng là thân mẫu tử, hắn nhất định đã từng thấy qua cái gì, hoặc là biết được cái gì. Thái hậu không chịu bày tỏ ở trước mặt Chư Vương, nhất định là hữu nan ngôn chi ẩn (có nỗi niềm khó nói).
Vũ Thái phi cũng biết điểm này, cho nên mới cố ý làm Thái hậu hôn mê sao?
Đổng Khanh vội vàng phân phó nói: "Ngươi lập tức đi đến tìm nhị tổng quản, bỏ cũ thay mới mọi người bên cạnh Thái hậu, nhất là A Tú, đừng để nàng đến gần Thái hậu, xin hắn tìm đại phu đáng tin tưởng, cần phải mau sớm khiến Thái hậu tỉnh lại!"
Tiểu An Tử đầm đìa nước mắt nói: "Chỗ của ta có thời gian Quản thái hậu à? Ngụy Vương, Sầm vương, Bắc Vương, Vĩ vương đã tới, đi theo Hoàng Thái Thúc còn có hoàng thượng và Ninh Vương, Anh vương cùng nhau đến chung quanh miếu Thái Bá rồi! Bọn họ đi miếu Thái Bá làm cái gì? Có phải nghĩ bức bách hoàng thượng hay không?" Thotho_
Ngụy Vương, Sầm vương, Bắc Vương, Vĩ vương sao tới nhanh như vậy?
Bọn họ nhất định là lén lút ở lại Thôn Thanh Hà rồi, cũng không trở về đất phong.
Thái Bá là Nhi tử của Chu Thái Vương, Chu Thái Vương muốn truyền ngôi cho Hiền Danh tiểu nhi tử Quý Lịch bên ngoài, thân là Trưởng Tử người thừa kế đầu não Thái Bá, vì không để cho phụ thân Thái Vương làm khó, vì vậy liền dẫn nhị đệ Trọng Ung, chạy tới nơi hoang dã, xăm mình đứt đoạn, từ đó không hề trở lại cố thổ nữa.......
Chuyện Thái Bá lìa quốc, vì vậy danh lưu thiên cổ, được hậu nhân truyền tụng lại.
Bọn họ đi Miếu Thái Bá, ý đồ cực kỳ rõ ràng. Xem ra vì mặt mũi tiên đế, Chư Vương cũng không tính công khai thân thế hoàng thượng ra ngoài, mà là tính toán khiến hoàng thượng chủ động thóai vị.
Đương nhiên Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý, một khi đồng ý, chẳng phải là thừa nhận mình không phải là huyết mạch của tiên đế sao?
Như vậy, tương lai hắn dùng cái gì đặt chân?
Đổng Khanh vội vã đứng dậy từ trên giường êm, phủ thêm áo lông, liền vội vàng xuống xe ngựa, chạy tới trước xe, nhanh chóng cởi xuống thớt ngựa, kị binh nhẹ mà đi, giục đi tới trước Miếu Thái Bá.
Thấy Đổng Khanh trầm mặc không nói, Thẩm Mộ Thu cười lạnh nói: "Ngươi có bằng lòng vì Lưu Trường Phong, bán hoàng thượng hay không?"
Hai mắt Đổng Khanh nén giận, cắn răng nói: "Thẩm Mộ Thu, ngươi đừng ép người quá đáng!"
Lưu Ký lạnh lùng nhìn nàng, trầm giọng nói: "Sao, vẫn là không cách nào bỏ qua Lưu Lăng sao?"
"Như vậy, đừng trách ta vô tình!" Dứt lời, Lưu Ký sải bước xoay người lại, lúc này, đột nhiên Đổng Khanh đưa tay kéo cánh tay hắn lại.
Chốc lát, truyền đến tiếng thật thấp từ sau lưng nàng.
"chuyện hai bà mụ này, là ta tự chủ trương, hoàng thượng hoàn toàn không biết chuyện này. Ta hiểu rõ các ngươi không tin, hoàng thượng hắn đúng là ruột thịt của Vệ Thái hậu, là huyết mạch Lưu thị chân chính, câu đố Kim thị, chưa giải ra, mà Chư Vương cũng đã tới, thời gian cấp bách, ta là hoàn toàn bất đắc dĩ, mới có thể làm như vậy, tất cả đều vì muốn định tội Anh vương dã tâm bừng bừng, nhưng nếu yêu cầu ta dùng đến cái này hãm hại hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể." Đổng Khanh quay người lại, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, thấp giọng mở miệng thỉnh cầu nói: "Vô luận ngươi muốn làm cái gì, đừng đi làm! Lưu Hâm và Đậu thừa tướng đã thất thế, không có ngươi, Vũ Thái phi không có thành tựu, chuyện gì bà đều làm không được....... Nếu như đây là ngươi mong muốn, ta với ngươi rời đi, chỉ là, phải rời khỏi quốc thổ, cao bay xa chạy." Thotho_
"Ngươi thật nguyện ý dứt bỏ hắn, đi theo ta cao bay xa chạy sao?" tâm thần của Lưu Ký khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhanh chóng thoáng qua vài tia do dự, thì thầm nói.
Thẩm Mộ Thu thấy thế, trong lòng thầm hận không dứt.
Thật đáng chết, hắn còn đang tính nàng, cực kỳ để ý, vượt xa tất cả.
Bản tính của hắn trọng tình hào phóng, không trọng quyền thế, nhất chịu không chịu được nữ nhân quyến rũ.
Thẩm Mộ Thu nhướng mày, ánh mắt hung hăng xẹt qua Đổng Khanh, khóe miệng nâng lên một tia cười lạnh, nói: "Hừ, tính toán làm lại, Trường Phong. Ngươi còn muốn mắc mưu nàng sao? Tất cả nữ nhân đều thích nắm giữ hoàng quyền, đứng ở trước nam nhân, Đậu Nguyên Nguyên như thế, Đổng Uyển cũng thế, nếu không, sao nàng không thể rời bỏ hoàng thượng đây? Chỉ có lấy được hoàng quyền chí cao vô thượng, ngươi mới có thể chân chính lấy được tất cả, ngươi phải đoạt lại giang sơn của phụ hoàng ngươi! Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra được, lần này nàng tới van ngươi, là vì hoàng thượng sao?"
Thẩm Mộ Thu nghiêm sắc mặt. Quay đầu lại nói với Lưu Ký: "Trong miệng nàng biểu đạt tình ý, rồi lại vì Lưu Lăng. Ngươi có thể tin sao? Đoạt lại giang sơn của phụ hoàng ngươi quan trọng hơn, lần này. Ngươi tuyệt không thể lại vì nữ nhân dao động!" Thotho_
Sắc mặt của Lưu Ký lập tức trầm xuống.
Nàng tới đây, vì bảo hộ Lưu Lăng chu toàn.
"Như vậy, ta hỏi ngươi. Lưu Ký, ngươi chân chính muốn là hoàng quyền sao? Hay là Đổng Uyển?" Đổng Khanh ngước mắt nhìn Lưu Ký, cắn chặt môi dưới nói: "Nếu ngươi cần chính là Đổng Uyển. Ta lập tức đi theo ngươi! Nếu ngươi cần chính là hoàng quyền, như vậy từ nay chúng ta chính là kẻ địch!"
"Hoàng quyền!"
Lưu Ký lạnh lùng nói. Hắn không chần chờ nữa, bước chân lần nữa, bỏ rơi nàng, cùng Thẩm Mộ Thu bước nhanh mà rời đi.
*
Trong rừng cây, chỉ còn lại nàng một bóng dáng nhỏ yếu. Dưới tia nắng ban mai, càng lộ vẻ ốm yếu.
"Hoàng thượng......" ánh mắt Đổng Khanh trong suốt nhìn nơi đóng quân ở bờ sông, đáy mắt sầu lo chớp động thật sâu. Khẽ gọi mấy tiếng.
Thì ra là, thân tín bên cạnh Thái hậu đã bị thu mua rồi, nàng phải gấp đi thông báo cho hoàng thượng. Thotho_
Xem ra, Ninh Vương rất nhanh sẽ có hành động rồi, hận chỉ hận nàng bệnh mấy ngày nay. Cả ngày ngủ say, không thể đề phòng....... Hiện tại chỉ sợ đã chậm quá.
Nàng phải đuổi gấp đi tìm hiểu rõ ràng, người bên cạnh Thái hậu phải kiểm tra từng người...... Không! Không có thời gian rồi, coi như đắc tội Thái hậu, người hầu hạ bên người bà cũng thiết yếu triệt tiêu, chỉ sợ là bà mang theo A Tú là của hồi môn vào cung, hay là nhị tổng quản hầu hạ bà nhiều năm.
Nàng càng nghĩ càng lo lắng, vì vậy bước nhanh hơn, lại cảm thấy đầu hoa mắt chóng mặt một hồi, nàng cắn răng một cái nói: "phong hàn đáng chết kia......."
Bỗng dưng, đầu của nàng gặp đòn nghiêm trọng, một mảnh tăm tối đánh tới, thân thể của nàng đột nhiên mềm nhũn, liền không biết nhân sự rồi.
***
Bầu trời đã nổi lên tuyết mịn lần nữa, Phi Dương đón gió, giữa trời đất một mảnh trắng xóa. Một hồi Sóc Phong thổi qua, tuyết đọng trên nhánh cây nhao nhao sụp đổ, phát ra tiếng vang sa sa sa hơi yếu.
Đoàn xe Hoàng thượng và Thái hậu đang định khởi hành.
Lúc này, lại đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, tiếng bén nhọn kia, cơ hồ xông tới tận trời, hấp dẫn mọi người. Thotho_
"Người đâu! Mau tới nhé! Thái hậu rơi xuống sông rồi!"
Hiện trường, lập tức một mảnh hốt hoảng.
Lưu Lăng nghe nói Thái hậu rơi xuống sông, sắc mặt chợt biến, lập tức bỏ lại tất cả, nhanh chóng chạy gấp tới.
Đồng thời vào lúc này, Hoàng Thái Thúc, Vũ Thái phi, Lưu Ký, Lưu Hâm đều đã đến.
Nước sông cực mỏng, đáy hồ trong suốt, trên mặt sông kết miếng băng mỏng, bờ sông bao phủ băng hàn tuyết trắng.
Ở nơi này rét căm căm, sông cạn không chìm chết người, lại có thể chết rét người.
Khi hắn tới được hiện trường thì Thái hậu đã được một đám tôi tớ giúp đỡ kéo lên bờ, lại lạnh run lập cập, đôi môi tím tái.
"Mẫu hậu, ngài đây làm sao vậy, tại sao đột nhiên ngã vào trong sông rồi hả?" Lưu Lăng vừa lo lắng vừa gấp gáp, sải bước kề trước mặt Thái hậu, vội vàng hỏi.
Toàn thân Thái hậu ướt đẫm, lộ ra nhếch nhác, bà lạnh phát run, toàn thân run run, trong khoảng thời gian ngắn lại không mở miệng được, chỉ nhìn chằm chằm thị nữ A Tú bên người. Thotho_
Lúc này, lại thấy Vũ Thái phi nói: "Mau! Mau đỡ Thái hậu trở về xe ngựa, không thấy toàn thân Thái hậu đều ướt đẫm sao? Phải mau sớm thay xiêm áo sạch sẽ, ngàn vạn đừng gặp lạnh........."
Vì vậy, ở trong một mảnh rối loạn, Thái hậu được dìu lên xe ngựa, Vũ Thái phi giả vờ lo lắng, vội vàng nói: "Tỷ tỷ, ngươi tuyệt đối đừng gặp chuyện không may!"
"Mau! Đi lấy mấy lò sưởi tới đây, Thái hậu muốn thay xiêm y rồi!" Vũ Thái phi ân cần phân phó nhị tổng quản.
Nhị tổng quản lo lắng Thái hậu vì vậy mà cảm lạnh "Ừ" Một tiếng, liền nhanh chóng lui xuống.
Lúc này, Vũ Thái phi chưa cho gọi, bà lại cũng chui vào trong xe ngựa, động tác nhanh làm người ta ứng phó không kịp.
Bỗng dưng, bên trong xe lại truyền đến tiếng của bà cố ý kéo lớn, nói: "Ah, Thái hậu, bớt sau lưng ngươi, sao phai màu rồi?"
A Tú thị nữ thiếp thân của Thái hậu lập tức phụ họa nói: "Nói bậy, bớt sau lưng Thái hậu ở đâu tới, từ trước tới nay, rất sạch sẽ, ngay cả nốt ruồi cũng không có!"
Nghe tiếng, Hoàng Thái Thúc chờ ở bên ngoài xe ngựa quay đầu ngạc nhiên nhìn Hoàng đế Lưu Lăng, há miệng....... Thotho_
*
"Đổng đại nhân! Đổng đại nhân! Ngươi mau tỉnh lại, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Từng đợt thanh âm dồn dập vang lên ở bên tai, thân thể nàng ốm yếu bị thô lỗ lắc, Đổng Khanh mở ra mí mắt nặng trĩu, thấy vẻ mặt Tiểu An Tử hoảng sợ, không ngừng lay động nàng.
Nhất định là xảy ra chuyện lớn!
Đổng Khanh cả kinh, sợ tới mức lập tức từ trên giường êm đứng dậy, nói: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?!"
Nàng chỉ nhớ đi trong rừng cây, đang chạy về, lại bị tập kích, sau đó liền không biết nhân sự rồi.
Nhất định là Thẩm Mộ Thu đã xuống tay, lo lắng nàng cảnh cáo hoàng thượng, vì vậy đánh cho nàng ngất xỉu.
Tiểu An Tử chứa lệ, mang theo tiếng khóc: "thân thế Hoàng thượng bị vạch trần, hắn không phải nhi tử của Thái hậu!" Thotho_
Nghe vậy, Đổng Khanh nổi giận nói: "Ngươi ở đây nói bậy gì đó? Hoàng thượng là nhi tử của Thái hậu không có lầm, ngươi đem chuyện nói rõ ràng, đến tột cùng là xảy ra chuyện lớn gì."
"Thái hậu ngã vào trong sông lạnh lẽo, trở lại trong xe ngựa thay xiêm y thì bị Vũ Thái phi và A Tú thị nữ thiếp thân của mình vạch trần, bớt sau lưng Thái hậu là giả tạo........, không! Sau lưng Thái hậu căn bản không có cái bớt gì, bà lừa mọi người......."
Sắc mặt của Đổng Khanh lập tức trầm xuống, chuyện nàng lo lắng, đúng là vẫn còn xảy ra.
Thái hậu sẽ không vô duyên vô cớ ngã vào trong sông, nhất định là bị đẩy xuống nước.
Thì ra là, A Tú đã bị thu mua......, nàng đi theo Thái hậu hai mươi mấy năm, vẫn là nha đầu của hồi môn từ nhà thân mẫu mang vào cung, người bà thân cận nhất, lòng người bạc nhược, hẳn là đáng sợ như thế.
Chỉ là, nàng không hiểu rõ, vì sao Thái hậu phải giả tạo bớt?
Đổng Khanh vội vàng hỏi "Như vậy, hiện tại Thái hậu và hoàng thượng đâu?"
"Thái hậu bị nước sông lạnh cóng rét căm căm, hôn mê bất tỉnh........"
Lời còn chưa nói hết, lập tức bị Đổng Khanh cắt đứt, "Nói bậy, sông cạn thế kia, Thái hậu căn bản sẽ không bị chìm, căn bản không sặc, bà làm sao hôn mê bất tỉnh, không phải ngươi đã từng bị ném vào trong hồ sao? Sao còn có thể không hiểu?" Thotho_
Thái hậu nhất định là bị hạ thuốc mê rồi.
Ở thời khắc quan trọng này, chỉ có Thái hậu mới có thể hoàn toàn chứng minh thân thế hoàng thượng.
Vệ Sùng Văn khẳng định như vậy, Thái hậu và hoàng thượng là thân mẫu tử, hắn nhất định đã từng thấy qua cái gì, hoặc là biết được cái gì. Thái hậu không chịu bày tỏ ở trước mặt Chư Vương, nhất định là hữu nan ngôn chi ẩn (có nỗi niềm khó nói).
Vũ Thái phi cũng biết điểm này, cho nên mới cố ý làm Thái hậu hôn mê sao?
Đổng Khanh vội vàng phân phó nói: "Ngươi lập tức đi đến tìm nhị tổng quản, bỏ cũ thay mới mọi người bên cạnh Thái hậu, nhất là A Tú, đừng để nàng đến gần Thái hậu, xin hắn tìm đại phu đáng tin tưởng, cần phải mau sớm khiến Thái hậu tỉnh lại!"
Tiểu An Tử đầm đìa nước mắt nói: "Chỗ của ta có thời gian Quản thái hậu à? Ngụy Vương, Sầm vương, Bắc Vương, Vĩ vương đã tới, đi theo Hoàng Thái Thúc còn có hoàng thượng và Ninh Vương, Anh vương cùng nhau đến chung quanh miếu Thái Bá rồi! Bọn họ đi miếu Thái Bá làm cái gì? Có phải nghĩ bức bách hoàng thượng hay không?" Thotho_
Ngụy Vương, Sầm vương, Bắc Vương, Vĩ vương sao tới nhanh như vậy?
Bọn họ nhất định là lén lút ở lại Thôn Thanh Hà rồi, cũng không trở về đất phong.
Thái Bá là Nhi tử của Chu Thái Vương, Chu Thái Vương muốn truyền ngôi cho Hiền Danh tiểu nhi tử Quý Lịch bên ngoài, thân là Trưởng Tử người thừa kế đầu não Thái Bá, vì không để cho phụ thân Thái Vương làm khó, vì vậy liền dẫn nhị đệ Trọng Ung, chạy tới nơi hoang dã, xăm mình đứt đoạn, từ đó không hề trở lại cố thổ nữa.......
Chuyện Thái Bá lìa quốc, vì vậy danh lưu thiên cổ, được hậu nhân truyền tụng lại.
Bọn họ đi Miếu Thái Bá, ý đồ cực kỳ rõ ràng. Xem ra vì mặt mũi tiên đế, Chư Vương cũng không tính công khai thân thế hoàng thượng ra ngoài, mà là tính toán khiến hoàng thượng chủ động thóai vị.
Đương nhiên Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý, một khi đồng ý, chẳng phải là thừa nhận mình không phải là huyết mạch của tiên đế sao?
Như vậy, tương lai hắn dùng cái gì đặt chân?
Đổng Khanh vội vã đứng dậy từ trên giường êm, phủ thêm áo lông, liền vội vàng xuống xe ngựa, chạy tới trước xe, nhanh chóng cởi xuống thớt ngựa, kị binh nhẹ mà đi, giục đi tới trước Miếu Thái Bá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.