Chương 170: Ngươi cùng hoàng thượng chết cùng một chỗ đi
A Tiều
09/07/2018
Editor: Thơ Thơ
Lưu Hâm nhìn thấy nàng oán hận như vậy, trong lòng nghĩ trấn an, lại lo lắng gặp phải sóng gió, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Nếu ngươi muốn diệt trừ nàng như vậy, một lòng nghĩ trừ khử làm vui, ít nhất cũng phải không lộ ra dấu vết đi!"
Chuyện cứ thế này, cũng không thể vì ân oán cá nhân mà thất bại trong gang tấc.
Vô luận ra sao, hoàng thượng bên kia nàng đã không trông cậy nổi, nếu Anh vương sắp thành lại bại, đối với nàng trước sau có hại mà vô lợi. Đậu Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, thu lại tức giận đối với hắn, xoay người lại, ngay sau đó lạnh giọng ra lệnh với bọn thị vệ: "trói mấy tên gian tế này lại, toàn bộ ném vào trong hồ cho chết đuối! người ra tay phản kháng, giết hết không tha!"
*
Nàng làm một giấc mộng dài ơi là dài, mơ thấy mình tiến vào trong hồ lạnh lẽo, lạnh đến toàn thân phát run, lạnh đến run lập cập, nàng nỗ lực giãy giụa đi lên, vùng vẫy giành sự sống muốn nổi lên mặt nước, dây thừng trên người lại trói lấy nàng thật chặt, làm nàng không thể động đậy.........., rất nhanh, nàng liền không cách nào hít thở, hồ nước lạnh như băng chợt tưới trong miệng của nàng, trong mũi, làm cho nàng khó chịu.......
Nàng rên rỉ thống khổ một tiếng, đang lúc toàn thân nàng lạnh phát run thì đột nhiên, một tia ấm áp đánh tới, một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn cái trán và khuôn mặt của nàng, nàng rốt cuộc có thể hít thở, nàng tham lam há miệng to hấp khí........, rốt cuộc nàng không giãy dụa nữa rồi, không hề cảm thấy khó chịu nữa, cuối cùng an ổn ngủ thiếp đi. Thotho_
Một tia nắng mặt trời màu vàng kim xuyên thấu qua rèm chiếu xuống trên mặt của nàng, nàng tự nhiên tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt ra........
Nàng từ trên tháp bò dậy, xoa xoa hai mắt, sau đó nhìn chằm chằm tất cả trong phòng.
Không! Nơi này không phải phòng, là một cái lều lớn, nàng ngủ ở trên giường êm phủ lên da lông mềm mại, bên giường để hai cái lò sưởi, bên trong trướng ánh nến đã tắt. Chỉ có ánh sáng nhẹ đi vào, cách bình phong thêu mông lung, trong hoảng hốt thấy một bóng người nằm ở trên cái bàn thấp, động cũng chưa từng động một cái, hình như là ngủ thiếp đi.
"Người đâu tới?" Nàng khẽ gọi một tiếng.
Người nọ nghe tiếng của nàng lập tức giựt mình tỉnh lại, sau đó nhanh chóng từ trên cái bàn thấp bò dậy, chạy vội tới, mặt lo lắng nhìn nàng nói: "Đổng đại nhân, rốt cuộc ngươi đã tỉnh lại, ngươi có biết ngươi hôn mê mấy ngày chưa?"
"Hôn mê sao?" Nàng cúi đầu nhìn qua mình, phát hiện trên người mình chỉ mặc một bộ quần áo trong màu trắng. tóc đen buông xuống dưới, tán lạc tùy ý ở trên giường, nàng ngước mắt hỏi "Tiểu An Tử. Ta đây là sao?"
Tiểu An Tử cau mày nói: "Đổng đại nhân ngươi bệnh hồ đồ rồi, chúng ta bị Đậu tiểu thư ném vào trong hồ lạnh lẽo, chìm vào trong hồ, ta liều mạng nén khí, đợi đến sau khi bọn họ đều rời đi. Liền dùng miệng cắn dây thừng trên người ngươi, sau đó theo nước chảy, lôi ngươi đến bên hồ, vận khí của chúng ta rất tốt, không biết làm sao Ninh Vương biết được ngươi tới tìm hắn, hắn thúc ngựa. Vội vội vàng vàng đi tới bên hồ cấp cứu chúng ta........" Thotho_
"Ninh vương điện hạ đã cứu chúng ta sao?" Nàng ngước mắt ngắm nhìn bốn phía, bên trong đại trướng đơn giản, bài biện lại rất khí thế. Như vậy nơi này là lều lớn của Ninh Vương rồi.
"Ninh Vương đâu?"
"Mới vừa rời đi, mấy ngày nay trận đánh đang kịch liệt, trời vừa sáng, hắn liền đi ra ngoài. Đổng đại nhân, ngươi cũng không thể bởi vì hắn cứu ngươi. Lại tự mình cực nhọc ngày đêm chăm sóc ngươi, ngươi ngã phía bên hắn. Đừng quên, bây giờ hắn đã là nghịch tặc cùng Anh vương tạo phản rồi!"
Ninh Vương quả nhiên đã cùng Anh vương liên thủ.
Cuối cùng, nàng vẫn là đã chậm một bước rồi........
"Hiện tại tình trạng ra sao?" Nàng ngước mắt hỏi.
"Ngươi ở trong hồ nước lạnh như băng bị đông hư rồi, sốt cao không lùi, toàn bộ hôn mê bốn ngày, bốn ngày này xảy ra thật là lắm chuyện, hoàng thượng hắn........." Nói tới chỗ này, Tiểu An Tử đột nhiên hồng vành mắt, cơ hồ là kêu khóc nói: "Hoàng thượng chính là hắn gánh vác vận số!"
Nghe vậy, trong lòng nàng xoắn lại, vẻ mặt chợt biến, vội vàng hỏi "Hoàng thượng, hắn sao? Chiến cuộc đánh ra sao? Chư Vương đều tới sao? Không thể nào? sao tới nhanh như vậy?!" Thotho_
Tiểu An Tử nhất nhất nói tới, "Còn chưa có đây? Nhưng Vĩ vương và Nam Vương đã tới, không biết vì sao bọn họ án binh bất động, hình như là nói chuyện gì lớn quan trọng, phải đợi Chư Vương khác tới làm tiếp quyết nghị. Ninh Vương cùng Anh vương, còn có Triệu vương thứ nhất thông đồng làm bậy tạo phản, hoàn toàn không để ý Vĩ vương và Nam Vương, mà Vĩ vương và Nam Vương hai vị Vương Hầu này vẫn khoanh tay đứng nhìn, thấy bọn họ tấn công hoàng thượng, thế nhưng cũng không ra mặt ngăn cản một cái? Thấy hoàng tộc náo bên trong, thân là người trưởng bối, ít nhất cũng nên ra ngoài ngăn cản một chút đi?"
Đổng Khanh nghe, trong lòng thầm nghĩ, Vĩ vương và Nam Vương nhất định là đã biết được thân thế hoàng thượng rồi, sự tình liên quan trọng đại, tính toán đợi Chư Vương tới bàn lại, nếu không chính là đang quan sát thế cục, cho nên cố ý án binh bất động.
Dù sao trong tay hoàng thượng đang nắm giữ đại quân.
Tiểu An Tử tiếp tiếp tục nói: "Quân phản loạn toàn lực tiến công hoàng thượng, ta lén nghe bọn binh sĩ trong doanh nói, ngày tiêu diệt Hoàng đế đến rồi, hoàng thượng khẩn cấp điều tới được quân đội, lại có thể ở trên đường gặp nguy, bị nhốt rồi, đội quân khác lại ở cự ly quá xa, ủng hộ không kịp, hoàng thượng cô quân chiến đấu hăng hái, đại bại ở Đông Sơn......."
Nghe vậy, Đổng Khanh hít vào một hơi, rung giọng nói: "Ngươi nói cái gì, hoàng thượng đại bại sao? Như vậy hoàng thượng đâu? Còn bình an không?"
Tiểu An Tử rơi lệ, lắc đầu nói: "Hoàng thượng thật là lắm tai nạn, Tiểu An Tử cũng không biết bây giờ tình trạng bên ngoài ra sao, Đổng đại nhân, chúng ta hãy đi tìm hoàng thượng nhanh lên một chút đi!" Thotho_
Đổng Khanh nhanh chóng đứng dậy, mặc lại áo khoác, đem tóc đen vấn lên, đồng thời hỏi "Ninh Vương có hạn chế sự tự do của ngươi không?"
Tiểu An Tử nói: "Cả tòa lều trại đều là đại nam nhân, ta là người duy nhất có thể dùng hầu hạ nữ nhân, cho nên Ninh Vương để cho ta lưu lại gần người chăm sóc ngươi, mấy ngày nay hắn cũng bận rộn đi, tóm lại không có trông nom ta... ngược lại ta chưa có thử qua rời khỏi nơi đóng quân đấy."
Đổng Khanh quay đầu hỏi "Ngươi có biết bây giờ Ninh Vương đang ở nơi nào, hắn rời đi quân doanh sao?"
Tiểu An Tử cau mày nói: "Ninh Vương hắn muốn đi đâu sao nói cho nô tài đây?"
Đổng Khanh than nhẹ chốc lát nói: "Như vậy, buổi sáng ngươi có thể nghe nghe thấy tiếng kèn rồi hả?"
"Đổng đại nhân, ngươi làm sao mà biết tiếng kèn rồi hả?" Trời còn chưa sáng, tiếng kèn kia liền trầm thấp vang lên!"
"Kèn chính là khúc nhạc dạo xuất binh, như vậy, nhất định là Ninh Vương xuất binh khỏi quân doanh rồi, chúng ta vẫn là rời khỏi nơi này nhanh lên đi!"
*
Đổng Khanh cùng Tiểu An Tử vội vàng rời khỏi lều lớn Ninh Vương, đi tới nơi đóng quân tạm thời dùng cột gỗ chế tạo cửa, lại bị cản trở lại. Thotho_
thái độ thị vệ giữ cửa hết sức cung kính, lại không chịu để cho bọn họ rời khỏi nơi đóng quân nửa bước. Hai người không thể làm gì khác hơn là quay trở lại, Đổng Khanh cẩn thận quan sát tình hình nơi đóng quân, nếu quân doanh lớn chỉ còn lại mấy chục người, hiển nhiên đại đội nhân mã đã xuất động.
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng phái hộ vệ tới giúp ta còn dư mấy cái, làm sao liên lạc?"
Tiểu An Tử nói: "Chết sáu, ước chừng còn dư lại mười đi, bọn họ khẳng định vẫn còn chờ ở bên ngoài, nếu ngươi đi trở ra, bọn họ tự nhiên sẽ xuất hiện, hoàng thượng đã phân phó, bọn họ phải thề thủ hộ Đổng đại nhân đấy! Nếu không, chúng ta dùng tiếng còi để cho bọn họ xông tới cứu người?"
"Không được! Mới mười tên hộ vệ, coi như có bản lĩnh vượt trội, để cho bọn họ xông vào nơi đóng quân, không thể nghi ngờ là phải chịu chết rồi."
Xem ra, nàng tự mình tìm cách rời khỏi quân doanh Ninh Vương.
Nàng xoa chân mày, cúi đầu trầm ngâm, đồng thời bước về phía lều lớn Ninh Vương, vừa mới vào trướng, khóe mắt liếc thấy thân thể Tiểu An Tử đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó hắn lớn tiếng uy hiếp nói: "mặc dù Ninh Vương không ở trong nơi đóng quân, nhưng còn có những người khác ở đây, ngươi chớ có động thủ lần nữa sát hại chúng ta!" Thotho_
Dứt lời, liền lui ra bên ngoài một bước, đang muốn gọi người tới.
Nhưng thấy Đậu Nguyên Nguyên vội vàng nói: "Đừng kêu người đến, ta tới cứu các ngươi đấy!"
lúc này Đổng Khanh mới phục hồi tinh thần lại.
Giờ phút này, Đậu Nguyên Nguyên lại có thể ở bên trong đại trướng của Ninh Vương sao?
Nàng ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói: "Cứu chúng ta? Ngươi lại có cái quỷ kế gì? Lính gác cửa làm sao để cho ngươi tiến vào?"
Nàng bị Đậu Nguyên Nguyên ném vào trong hồ lạnh lẽo, bệnh nặng một trận, Ninh Vương tuyệt sẽ không ngồi yên mặc kệ, hắn nhất định là đã cảnh cáo Anh vương rồi, Ninh Vương tuyệt sẽ không cho phép để cho Đậu Nguyên Nguyên bước nữa bước vào chỗ của hắn.
"Ninh Vương dẫn binh xuất doanh rồi, là Thẩm Mộ Thu lén lút thả ta tới, xem ra, Thẩm lão bản rất ghét ngươi......" Nói xong, Đậu Nguyên Nguyên lại cười thất thanh nói: "Không! Chính xác mà nói, hắn ghét tất cả nữ nhân, nhất là nữ nhân đến gần Ninh Vương, lòng hắn biết rõ ràng ta muốn đưa ngươi vào chỗ chết, vì vậy thừa dịp Ninh Vương cùng Vĩ vương và Nam Vương đi ra ngoài hội đàm thì rất mau thả ta tới rồi. Hắn cũng không muốn tự thân động thủ chấm dứt ngươi, không thể làm gì khác hơn là lợi dụng ta." Thotho_
Thì ra là Thẩm Mộ Thu làm chuyện sau lưng Ninh Vương.
Đổng Khanh thoải mái đi vào trong đại trướng, ngồi xuống, sau đó thái độ trầm ổn tự rót ly nước trà, lúc này mới chậm rãi hỏi: "Như vậy, phí tâm tư tới đây gặp ta, đến tột cùng ngươi muốn làm gì?"
Ngay cả Đậu Nguyên Nguyên có bản lãnh tiến vào trong quân doanh, nhưng nàng lại không có bản lãnh ở chỗ Ninh Vương giết nàng.
"Sao, ngươi không sợ ta sao?" dung nhan xinh đẹp của Đậu Nguyên Nguyên lộ ra một nụ cười quỷ quyệt. "Đổng Uyển, ngươi thật đúng là đại nạn không chết, cũng may, ngươi không có chết."
Đổng Khanh rỗi rãnh nâng chén trà lên, hé miệng uống một hơi, từ từ nói tiếp: "Đậu tiểu thư dung nhan tuyệt sắc, lấy ngươi có tư thế khuynh quốc, dù sao nhìn trái phải, cũng không dọa người đâu, có gì phải sợ? Chỉ là, ngươi lầm lỡ chuyện lớn của ta, trướng này, chắc chắn sẽ có cơ hội tính cả."
"Thật là không thú vị, ta thật sự muốn coi trộm dáng dấp Đổng Uyển hoang mang sợ hãi một chút, đáng tiếc......." Đậu Nguyên Nguyên ngồi xuống một bên trên ghế dựa lớn.
Đổng Khanh đặt ly trà xuống, ngước mắt hỏi "Ngươi mới vừa nói muốn cứu ta đi ra ngoài sao? Chính ta ở nơi Ninh Vương, ăn ngon, ngủ ngon, những ngày sau này thật thoải mái, ngươi cũng biết hắn đối xử ta ra sao, Đổng Khanh ta cần gì ngươi tới cứu đây?"
Đậu Nguyên Nguyên nhìn nàng, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia kỳ dị, khóe miệng cũng hơi mỉm cười nói: "Ta cứu ngươi, là vì khiến ngươi và hoàng thượng chết cùng một nơi!"
Nghe vậy, vẻ mặt Đổng Khanh khẽ biến, cũng lặng lẽ nói: "Hoàng thượng, hiện giờ làm sao vậy?"
Lưu Hâm nhìn thấy nàng oán hận như vậy, trong lòng nghĩ trấn an, lại lo lắng gặp phải sóng gió, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Nếu ngươi muốn diệt trừ nàng như vậy, một lòng nghĩ trừ khử làm vui, ít nhất cũng phải không lộ ra dấu vết đi!"
Chuyện cứ thế này, cũng không thể vì ân oán cá nhân mà thất bại trong gang tấc.
Vô luận ra sao, hoàng thượng bên kia nàng đã không trông cậy nổi, nếu Anh vương sắp thành lại bại, đối với nàng trước sau có hại mà vô lợi. Đậu Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, thu lại tức giận đối với hắn, xoay người lại, ngay sau đó lạnh giọng ra lệnh với bọn thị vệ: "trói mấy tên gian tế này lại, toàn bộ ném vào trong hồ cho chết đuối! người ra tay phản kháng, giết hết không tha!"
*
Nàng làm một giấc mộng dài ơi là dài, mơ thấy mình tiến vào trong hồ lạnh lẽo, lạnh đến toàn thân phát run, lạnh đến run lập cập, nàng nỗ lực giãy giụa đi lên, vùng vẫy giành sự sống muốn nổi lên mặt nước, dây thừng trên người lại trói lấy nàng thật chặt, làm nàng không thể động đậy.........., rất nhanh, nàng liền không cách nào hít thở, hồ nước lạnh như băng chợt tưới trong miệng của nàng, trong mũi, làm cho nàng khó chịu.......
Nàng rên rỉ thống khổ một tiếng, đang lúc toàn thân nàng lạnh phát run thì đột nhiên, một tia ấm áp đánh tới, một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn cái trán và khuôn mặt của nàng, nàng rốt cuộc có thể hít thở, nàng tham lam há miệng to hấp khí........, rốt cuộc nàng không giãy dụa nữa rồi, không hề cảm thấy khó chịu nữa, cuối cùng an ổn ngủ thiếp đi. Thotho_
Một tia nắng mặt trời màu vàng kim xuyên thấu qua rèm chiếu xuống trên mặt của nàng, nàng tự nhiên tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt ra........
Nàng từ trên tháp bò dậy, xoa xoa hai mắt, sau đó nhìn chằm chằm tất cả trong phòng.
Không! Nơi này không phải phòng, là một cái lều lớn, nàng ngủ ở trên giường êm phủ lên da lông mềm mại, bên giường để hai cái lò sưởi, bên trong trướng ánh nến đã tắt. Chỉ có ánh sáng nhẹ đi vào, cách bình phong thêu mông lung, trong hoảng hốt thấy một bóng người nằm ở trên cái bàn thấp, động cũng chưa từng động một cái, hình như là ngủ thiếp đi.
"Người đâu tới?" Nàng khẽ gọi một tiếng.
Người nọ nghe tiếng của nàng lập tức giựt mình tỉnh lại, sau đó nhanh chóng từ trên cái bàn thấp bò dậy, chạy vội tới, mặt lo lắng nhìn nàng nói: "Đổng đại nhân, rốt cuộc ngươi đã tỉnh lại, ngươi có biết ngươi hôn mê mấy ngày chưa?"
"Hôn mê sao?" Nàng cúi đầu nhìn qua mình, phát hiện trên người mình chỉ mặc một bộ quần áo trong màu trắng. tóc đen buông xuống dưới, tán lạc tùy ý ở trên giường, nàng ngước mắt hỏi "Tiểu An Tử. Ta đây là sao?"
Tiểu An Tử cau mày nói: "Đổng đại nhân ngươi bệnh hồ đồ rồi, chúng ta bị Đậu tiểu thư ném vào trong hồ lạnh lẽo, chìm vào trong hồ, ta liều mạng nén khí, đợi đến sau khi bọn họ đều rời đi. Liền dùng miệng cắn dây thừng trên người ngươi, sau đó theo nước chảy, lôi ngươi đến bên hồ, vận khí của chúng ta rất tốt, không biết làm sao Ninh Vương biết được ngươi tới tìm hắn, hắn thúc ngựa. Vội vội vàng vàng đi tới bên hồ cấp cứu chúng ta........" Thotho_
"Ninh vương điện hạ đã cứu chúng ta sao?" Nàng ngước mắt ngắm nhìn bốn phía, bên trong đại trướng đơn giản, bài biện lại rất khí thế. Như vậy nơi này là lều lớn của Ninh Vương rồi.
"Ninh Vương đâu?"
"Mới vừa rời đi, mấy ngày nay trận đánh đang kịch liệt, trời vừa sáng, hắn liền đi ra ngoài. Đổng đại nhân, ngươi cũng không thể bởi vì hắn cứu ngươi. Lại tự mình cực nhọc ngày đêm chăm sóc ngươi, ngươi ngã phía bên hắn. Đừng quên, bây giờ hắn đã là nghịch tặc cùng Anh vương tạo phản rồi!"
Ninh Vương quả nhiên đã cùng Anh vương liên thủ.
Cuối cùng, nàng vẫn là đã chậm một bước rồi........
"Hiện tại tình trạng ra sao?" Nàng ngước mắt hỏi.
"Ngươi ở trong hồ nước lạnh như băng bị đông hư rồi, sốt cao không lùi, toàn bộ hôn mê bốn ngày, bốn ngày này xảy ra thật là lắm chuyện, hoàng thượng hắn........." Nói tới chỗ này, Tiểu An Tử đột nhiên hồng vành mắt, cơ hồ là kêu khóc nói: "Hoàng thượng chính là hắn gánh vác vận số!"
Nghe vậy, trong lòng nàng xoắn lại, vẻ mặt chợt biến, vội vàng hỏi "Hoàng thượng, hắn sao? Chiến cuộc đánh ra sao? Chư Vương đều tới sao? Không thể nào? sao tới nhanh như vậy?!" Thotho_
Tiểu An Tử nhất nhất nói tới, "Còn chưa có đây? Nhưng Vĩ vương và Nam Vương đã tới, không biết vì sao bọn họ án binh bất động, hình như là nói chuyện gì lớn quan trọng, phải đợi Chư Vương khác tới làm tiếp quyết nghị. Ninh Vương cùng Anh vương, còn có Triệu vương thứ nhất thông đồng làm bậy tạo phản, hoàn toàn không để ý Vĩ vương và Nam Vương, mà Vĩ vương và Nam Vương hai vị Vương Hầu này vẫn khoanh tay đứng nhìn, thấy bọn họ tấn công hoàng thượng, thế nhưng cũng không ra mặt ngăn cản một cái? Thấy hoàng tộc náo bên trong, thân là người trưởng bối, ít nhất cũng nên ra ngoài ngăn cản một chút đi?"
Đổng Khanh nghe, trong lòng thầm nghĩ, Vĩ vương và Nam Vương nhất định là đã biết được thân thế hoàng thượng rồi, sự tình liên quan trọng đại, tính toán đợi Chư Vương tới bàn lại, nếu không chính là đang quan sát thế cục, cho nên cố ý án binh bất động.
Dù sao trong tay hoàng thượng đang nắm giữ đại quân.
Tiểu An Tử tiếp tiếp tục nói: "Quân phản loạn toàn lực tiến công hoàng thượng, ta lén nghe bọn binh sĩ trong doanh nói, ngày tiêu diệt Hoàng đế đến rồi, hoàng thượng khẩn cấp điều tới được quân đội, lại có thể ở trên đường gặp nguy, bị nhốt rồi, đội quân khác lại ở cự ly quá xa, ủng hộ không kịp, hoàng thượng cô quân chiến đấu hăng hái, đại bại ở Đông Sơn......."
Nghe vậy, Đổng Khanh hít vào một hơi, rung giọng nói: "Ngươi nói cái gì, hoàng thượng đại bại sao? Như vậy hoàng thượng đâu? Còn bình an không?"
Tiểu An Tử rơi lệ, lắc đầu nói: "Hoàng thượng thật là lắm tai nạn, Tiểu An Tử cũng không biết bây giờ tình trạng bên ngoài ra sao, Đổng đại nhân, chúng ta hãy đi tìm hoàng thượng nhanh lên một chút đi!" Thotho_
Đổng Khanh nhanh chóng đứng dậy, mặc lại áo khoác, đem tóc đen vấn lên, đồng thời hỏi "Ninh Vương có hạn chế sự tự do của ngươi không?"
Tiểu An Tử nói: "Cả tòa lều trại đều là đại nam nhân, ta là người duy nhất có thể dùng hầu hạ nữ nhân, cho nên Ninh Vương để cho ta lưu lại gần người chăm sóc ngươi, mấy ngày nay hắn cũng bận rộn đi, tóm lại không có trông nom ta... ngược lại ta chưa có thử qua rời khỏi nơi đóng quân đấy."
Đổng Khanh quay đầu hỏi "Ngươi có biết bây giờ Ninh Vương đang ở nơi nào, hắn rời đi quân doanh sao?"
Tiểu An Tử cau mày nói: "Ninh Vương hắn muốn đi đâu sao nói cho nô tài đây?"
Đổng Khanh than nhẹ chốc lát nói: "Như vậy, buổi sáng ngươi có thể nghe nghe thấy tiếng kèn rồi hả?"
"Đổng đại nhân, ngươi làm sao mà biết tiếng kèn rồi hả?" Trời còn chưa sáng, tiếng kèn kia liền trầm thấp vang lên!"
"Kèn chính là khúc nhạc dạo xuất binh, như vậy, nhất định là Ninh Vương xuất binh khỏi quân doanh rồi, chúng ta vẫn là rời khỏi nơi này nhanh lên đi!"
*
Đổng Khanh cùng Tiểu An Tử vội vàng rời khỏi lều lớn Ninh Vương, đi tới nơi đóng quân tạm thời dùng cột gỗ chế tạo cửa, lại bị cản trở lại. Thotho_
thái độ thị vệ giữ cửa hết sức cung kính, lại không chịu để cho bọn họ rời khỏi nơi đóng quân nửa bước. Hai người không thể làm gì khác hơn là quay trở lại, Đổng Khanh cẩn thận quan sát tình hình nơi đóng quân, nếu quân doanh lớn chỉ còn lại mấy chục người, hiển nhiên đại đội nhân mã đã xuất động.
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng phái hộ vệ tới giúp ta còn dư mấy cái, làm sao liên lạc?"
Tiểu An Tử nói: "Chết sáu, ước chừng còn dư lại mười đi, bọn họ khẳng định vẫn còn chờ ở bên ngoài, nếu ngươi đi trở ra, bọn họ tự nhiên sẽ xuất hiện, hoàng thượng đã phân phó, bọn họ phải thề thủ hộ Đổng đại nhân đấy! Nếu không, chúng ta dùng tiếng còi để cho bọn họ xông tới cứu người?"
"Không được! Mới mười tên hộ vệ, coi như có bản lĩnh vượt trội, để cho bọn họ xông vào nơi đóng quân, không thể nghi ngờ là phải chịu chết rồi."
Xem ra, nàng tự mình tìm cách rời khỏi quân doanh Ninh Vương.
Nàng xoa chân mày, cúi đầu trầm ngâm, đồng thời bước về phía lều lớn Ninh Vương, vừa mới vào trướng, khóe mắt liếc thấy thân thể Tiểu An Tử đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó hắn lớn tiếng uy hiếp nói: "mặc dù Ninh Vương không ở trong nơi đóng quân, nhưng còn có những người khác ở đây, ngươi chớ có động thủ lần nữa sát hại chúng ta!" Thotho_
Dứt lời, liền lui ra bên ngoài một bước, đang muốn gọi người tới.
Nhưng thấy Đậu Nguyên Nguyên vội vàng nói: "Đừng kêu người đến, ta tới cứu các ngươi đấy!"
lúc này Đổng Khanh mới phục hồi tinh thần lại.
Giờ phút này, Đậu Nguyên Nguyên lại có thể ở bên trong đại trướng của Ninh Vương sao?
Nàng ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói: "Cứu chúng ta? Ngươi lại có cái quỷ kế gì? Lính gác cửa làm sao để cho ngươi tiến vào?"
Nàng bị Đậu Nguyên Nguyên ném vào trong hồ lạnh lẽo, bệnh nặng một trận, Ninh Vương tuyệt sẽ không ngồi yên mặc kệ, hắn nhất định là đã cảnh cáo Anh vương rồi, Ninh Vương tuyệt sẽ không cho phép để cho Đậu Nguyên Nguyên bước nữa bước vào chỗ của hắn.
"Ninh Vương dẫn binh xuất doanh rồi, là Thẩm Mộ Thu lén lút thả ta tới, xem ra, Thẩm lão bản rất ghét ngươi......" Nói xong, Đậu Nguyên Nguyên lại cười thất thanh nói: "Không! Chính xác mà nói, hắn ghét tất cả nữ nhân, nhất là nữ nhân đến gần Ninh Vương, lòng hắn biết rõ ràng ta muốn đưa ngươi vào chỗ chết, vì vậy thừa dịp Ninh Vương cùng Vĩ vương và Nam Vương đi ra ngoài hội đàm thì rất mau thả ta tới rồi. Hắn cũng không muốn tự thân động thủ chấm dứt ngươi, không thể làm gì khác hơn là lợi dụng ta." Thotho_
Thì ra là Thẩm Mộ Thu làm chuyện sau lưng Ninh Vương.
Đổng Khanh thoải mái đi vào trong đại trướng, ngồi xuống, sau đó thái độ trầm ổn tự rót ly nước trà, lúc này mới chậm rãi hỏi: "Như vậy, phí tâm tư tới đây gặp ta, đến tột cùng ngươi muốn làm gì?"
Ngay cả Đậu Nguyên Nguyên có bản lãnh tiến vào trong quân doanh, nhưng nàng lại không có bản lãnh ở chỗ Ninh Vương giết nàng.
"Sao, ngươi không sợ ta sao?" dung nhan xinh đẹp của Đậu Nguyên Nguyên lộ ra một nụ cười quỷ quyệt. "Đổng Uyển, ngươi thật đúng là đại nạn không chết, cũng may, ngươi không có chết."
Đổng Khanh rỗi rãnh nâng chén trà lên, hé miệng uống một hơi, từ từ nói tiếp: "Đậu tiểu thư dung nhan tuyệt sắc, lấy ngươi có tư thế khuynh quốc, dù sao nhìn trái phải, cũng không dọa người đâu, có gì phải sợ? Chỉ là, ngươi lầm lỡ chuyện lớn của ta, trướng này, chắc chắn sẽ có cơ hội tính cả."
"Thật là không thú vị, ta thật sự muốn coi trộm dáng dấp Đổng Uyển hoang mang sợ hãi một chút, đáng tiếc......." Đậu Nguyên Nguyên ngồi xuống một bên trên ghế dựa lớn.
Đổng Khanh đặt ly trà xuống, ngước mắt hỏi "Ngươi mới vừa nói muốn cứu ta đi ra ngoài sao? Chính ta ở nơi Ninh Vương, ăn ngon, ngủ ngon, những ngày sau này thật thoải mái, ngươi cũng biết hắn đối xử ta ra sao, Đổng Khanh ta cần gì ngươi tới cứu đây?"
Đậu Nguyên Nguyên nhìn nàng, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia kỳ dị, khóe miệng cũng hơi mỉm cười nói: "Ta cứu ngươi, là vì khiến ngươi và hoàng thượng chết cùng một nơi!"
Nghe vậy, vẻ mặt Đổng Khanh khẽ biến, cũng lặng lẽ nói: "Hoàng thượng, hiện giờ làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.