Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 220: Thật ra thì thùng nước thiu cũng rất tốt

A Tiều

11/09/2018

Editor: Thơ Thơ

Hai vị ma ma nghe xong, liền lập tức lui xuống, canh giữ ở cửa, A Tú thấy vậy, chống nạnh lần nữa, lớn tiếng mắng: "cút xa một chút! Cũng không cho đợi ở phòng ngoài, đi trong sân đi, không cho các ngươi bước vào tẩm điện nửa bước!"

Ý tứ của Hoàng Thái Phi, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào tẩm điện của Hoàng thái hậu, hai ma ma này đã bị xua đuổi, không thể làm gì khác hơn là tự nhiên đi tới trong sân, rũ tay, quả thật đợi ở nơi đó.

Đuổi người của Vũ Thái phi đi, A Tú lập tức đóng cửa chính lại, sau đó trở lại phòng trong, ngay cả cửa bên trong cũng đều kéo lại.

Lúc này, Đổng Khanh đã từ dưới sàng bò ra, bước nhanh đi tới trước mặt Thái hậu, quỳ trên đất, trầm giọng nói: "Thái hậu, xin ngài cứu Triệu Phong Nguyên!"

Thái hậu đưa tay lôi nàng lên, đồng thời thở dài một hơi nói: "Yên tâm đi, ai gia đã đồng ý hạ chiếu, đợi đến Trung Thư Lệnh nghĩ chỉ tới đây, sau khi ai gia chính thức xuống chỉ dụ, Lưu Hâm tự nhiên sẽ thả Triệu Phong Nguyên rồi, dù sao hắn cũng không muốn bởi vì việc hôn sự này, chọc một thân tiếng xấu, bị Chư Vương bàn luận tập thể."

Đổng Khanh nói: "Thái hậu minh giám." Thotho_

Thái hậu lại cau mày nói: "Ai gia thay Triệu tướng quân cầu quan, cũng không phải vì muốn kéo theo hắn, mà là cảm thấy chuyện hủy hôn cưới người khác, thật sự nên xin lỗi Triệu gia, cho nên một lòng nghĩ bồi thường hắn, không thể nghĩ đến khiến con tiện nhân kia tự dưng sanh nghi?"

"Thái hậu trạch tâm nhân hậu, Thái phi vừa đa nghi vừa ngoan độc, đây chính là hai sự khác biệt!"

"từ trước đến giờ Vũ Thái phi rất đa nghi, hôm nay ai gia ở tẩm điện này, đã bị canh chừng thật chặt, bây giờ ngươi muốn đi ra ngoài sợ rằng sẽ khó khăn một chút."

Không thể nghĩ đến sẽ bị vây ở đây, chân mày Đổng Khanh không khỏi nhíu lại thật chặt.

Chỉ bằng hai vị ma ma, cũng không phải sai phái tầng tầng lớp lớp thị vệ đến quản, dụng ý của Vũ Thái phi rất rõ ràng, mục đích chủ yếu là khiến Thái hậu không cách nào tiếp xúc với bên ngoài. Rời đi tẩm điện của Thái hậu cũng không khó, chỉ cần làm cho xôn xao, dẫn hai vị ma ma đi ra là được, khó khăn là......, làm sao nàng rời khỏi hoàng cung đây?

Lúc này, lại thấy A Tú xung phong nhận việc nói: "Đổng đại nhân chớ vội. Ta cũng không tin hai ma ma ngoài phòng này cả ngày không uống nước? Mỗi ngày đều có hai tên nội thị sẽ đưa chén thuốc tới Từ Ninh cung. Bọn họ là người của thái y, thái y có tên tham tiền, chỉ cần cho chút ngân lượng, để cho bọn họ nghĩ biện pháp lấy chút thuốc mê tới đây, ta lại nghĩ biện pháp bỏ thuốc mê vào trong nước, cho hai ma ma này uống xong, liền có thể làm cho người của Vũ Thái phi mê muội rồi, họ còn có thể cho là mình ngủ thiếp đi rồi, đến lúc đó, Đổng đại nhân đã thoát thân. Ta lại nghĩ cách. Khiến ngươi xuất cung." Thotho_

Đổng Khanh nghe xong, nhỏ giọng nói: "Đa tạ A Tú cô cô tương trợ. Chỉ là, sợ rằng sẽ liên lụy ngươi!"

A Tú nói: "Chỉ cần có thể giúp một tay, A Tú này đã sớm đáng chết ngàn lần, coi như được cái gì?"

Đổng Khanh than nhẹ chốc lát, quyết định hỏi rõ ràng, nàng ngước mắt nhìn A Tú, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng hỏi: "Có một việc, ta rất muốn làm rõ ngọn ngành, ban đầu làm sao Ninh Vương thu mua ngươi?"

Nghe nàng đột nhiên hỏi chuyện này, hai gò má A Tú lập tức đỏ lên, gương mặt nàng xấu hổ, trầm mặc một hồi, lúc này mới rũ con mắt, nhỏ giọng nói: "Không phải Ninh Vương thu mua A Tú. Bên cạnh Ninh Vương điện hạ, có một nam nhân dáng dấp cực kỳ đẹp đẽ......, dọc theo đường đi trở về hoàng cung. Hắn đối đãi ta cực tốt, A Tú nhất thời tâm hồn bị quỷ mê hoặc, vậy mà tin hắn........ Lúc ấy, một lòng nghĩ tới, chỉ cần có thể đi cùng với hắn, chuyện gì ta đều nguyện ý, Móa!" Nói tới chỗ này, nàng đột nhiên "Bùm" Một tiếng, nhanh chóng quỳ gối trước mặt Thái hậu, dập đầu mấy cái, xin nhận tội nói: "Thái hậu, xin bà tha thứ A Tú ngu ngốc, khi đó, ta cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hắn nói, chỉ cần ta làm theo lời của hắn, khiến Thái hậu lọt vào khốn cảnh, tự lo không xong, hắn liền có thể nhân cơ hội mang theo ta rời khỏi, hai người cao bay xa chạy........."

Nói đến đây, A Tú đau lòng muốn chết rơi lệ nói: "Ta tin hắn, hoàn toàn tin tưởng không hề nghi ngờ, một lòng một dạ, muốn cùng nhau cao bay xa chạy, đi cùng với hắn. Lúc ấy, ta rất may mắn nghĩ tới, hoàng thượng đúng là Nhi tử của Thái hậu, bớt trên người của Thái hậu cũng cùng với bớt của hoàng thượng giống nhau như đúc, ta làm như vậy, chỉ sẽ tạo cho Thái hậu và hoàng thượng nhất thời khó khăn, hiểu lầm rất nhanh sẽ được cởi bỏ, mà ta...... Cũng có thể thừa dịp thế cục sắp hỗn loạn, theo hắn cùng nhau đi xa tha hương, chạy tới nơi hạnh phúc......." Thotho_

Nghe đến đó, Đổng Khanh cau mày nói: "Thẩm lão bản là một tuyệt sắc mỹ nam tử không sai, dựa vào tư sắc của hắn, mặc dù có vô số nữ nhân, nhưng trên thực tế, hắn cũng không thích nữ nhân."



"Lúc ấy, ta thật sự cho là hắn đối với ta sẽ thật lòng, không ngờ, A Tú lại làm ra sai lầm lớn, A Tú thật xin lỗi Thái hậu, tội A Tú đáng chết vạn lần!" Một lần sai lầm, vậy mà mang đến tổn thương lớn như vậy, A Tú liều mình dập đầu trước Thái hậu, cho đến khi trên trán đẫm đầy máu.

Dù sao cũng là nha đầu hồi môn của mình, từ nhỏ đi theo bên cạnh, Thái hậu thấy nàng đã biết sai, từ trước đến giờ bản tính bà nhân hậu, thấy không đành lòng, vì vậy liền giơ tay lên với nàng, thở dài một hơi nói: "Đứng lên đi, nha đầu ngu xuẩn này, lời nói nam nhân có thể nào tin hết đây?"

Chân chính hại người của bà, vẫn là Vũ Thái phi, nếu không phải lúc bà đang rỉ máu nhận thân, động tay động chân, tại sao bà lại luân lạc đến đây?

A Tú rơi nước mắt nói: "A Tú đã ba mươi lăm tuổi, lại quá ngu xuẩn, vẫn vọng tưởng nam nhân, dáng dấp hắn đẹp như thế, một nam nhân tuổi còn trẻ, vì sao lại nhìn trúng ta? Mỗi khi nhớ tới chuyện này, A Tú liền xấu hổ không thôi, có thể nào mặt dày ở trên đời này. Nhưng nhị tổng quản đã bị Hoàng Thái Phi kiếm cớ, giam người vào ngục, bên người Thái hậu không còn người nào, nếu không phải Thái hậu cần người tới hầu hạ, A Tú đã sớm đập đầu một cái tự tử!"

Thái hậu liên tiếp thở dài nói: "Thật là một nữ nhân ngốc! Sớm biết ngươi sẽ hồ đồ như thế, mấy năm trước nên để ngươi xuất cung thành hôn, từ nhỏ ngươi theo bên người, đi theo ai gia gả vào Sở vương phủ, lại theo ai gia vào cung, chẳng lẽ là trong lòng ai gia thực không bỏ được để ngươi rời đi, cũng không trở thành lầm lỡ cho ngươi rồi......" Thotho_

A Tú khóc ròng nói: "Thái hậu, là lỗi của A Tú, lần này, A Tú thật sự sợ nam nhân rồi, về sau cũng không dám nữa!"

Đổng Khanh hỏi "Cuối cùng Thẩm Mộ Thu làm sao đuổi ngươi đi."

Nhớ tới nam nhân tuyệt tình đó, A Tú cắn răng nghiến lợi, căm hận nói: "Hắn cho ta nhiều ngân phiếu, còn dõng dạc nói, là ta tự mình hiểu lầm, hắn cũng không có ý muốn dẫn ta rời khỏi......, nam nhân thay đổi sắc mặt, thật là vừa đáng hận vừa đáng sợ!"

Thái hậu lắc đầu thở dài nói: "Thôi! Thôi! Chuyện cho tới bây giờ, lại có thể thế nào rồi hả?"

Nhưng mà mặt A Tú đầy kiên quyết nói: "Cho dù muốn ta đi chết, A Tú cũng sẽ nghĩ biện pháp chuộc tội."

***

Bên cạnh hồ sen, Tiếng nước chảy róc rách. Trăng sáng cô lãnh, treo ở trên trời cao, phát ra ánh sáng ảm đạm, trong vườn ngự uyển, "vạn lại câu tịch" (không có một tiếng động).

"Đổng đại nhân, mau! Đi phía này!" A Tú đi ở đằng trước, dẫn Đổng Khanh vội vội vàng vàng xuyên qua đường mòn trong cung, mặc dù ánh trăng mờ mờ, nhưng hai người cũng không dám đốt đèn. Thotho_

"đường mòn này, bình thường sẽ có rất ít người đi lại. An toàn lại kín đáo."

Ban đêm, trong rừng trúc yên tĩnh. Rậm rạp âm u, cây theo gió chập chờn, lờ mờ như bóng người đung đưa.

Âm u kinh khủng như vậy, khó trách bình thường rất ít có người đi lại.

"Đổng đại nhân, đang chuẩn bị rời khỏi Từ Ninh cung, ta nghe thấy một chuyện rất kỳ quái, là đại thẩm phụ trách nước trà nói cho ta biết......" A Tú vừa dẫn đường vừa nói: "Vừa mới vội vàng ra ngoài, còn không kịp nói cho ngươi rồi, chuyện này đưa tới ồn ào rất lớn trong cung, tất cả các cung điện, đều bí mật đàm luận chuyện này đấy. Nghe nói hoàng thượng cũng bởi vì chuyện này, vội vội vàng vàng triệu kiến Đậu thừa tướng......"

"hả, đến tột cùng là chuyện gì?" Nghe xong, ngay cả Đổng Khanh cũng cảm thấy tò mò.



Bị giam ở trong Từ Ninh cung, tin tức bên ngoài cũng bị đoạn tuyệt rồi. Mấy ngày nay đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Nàng không thể nào biết được.

A Tú nói liên tục, "Nghe nói Hoàng Lăng xuất hiện một đám chim xanh, chim xanh này là chim thần Cát Tường trăm năm khó gặp, cõi đời này căn bản không có mấy người may mắn có thể thấy qua, trong hoàng lăng lại có thể một hơi xuất hiện hơn mười con, nhưng kỳ lạ ở chỗ, đám chim xanh cát tường kia bay lượn ở bầu trời Hoàng Lăng, kết quả lại có thể tự thiêu, biến thành Hỏa Điểu, cháy sạch sáng loáng....... Ngươi nói chuyện này, có kỳ quái hay không?" Thotho_

Nghe chuyện này, ngược lại Đổng Khanh không có kinh ngạc quá lớn, nàng cười nói: "Đâu có cái gì kỳ quái đâu?"

Ở trên người của chim thoa lên nắm bột đá trộn sơn sống lưu huỳnh, nhìn xa xa, sẽ trở thành toàn thân lộ ra chim thần màu xanh rồi, trong sơn sống thêm lân trắng, đợi mặt trời mọc thì chim sẽ gặp nhiệt, sẽ tự cháy.

Đem lân trắng đùa giỡn, nàng làm qua một lần ở trong phủ Ninh Vương.

"Làm sao sẽ không kỳ quái? Chim xanh hiện thế, trời ban điềm lành, đây chính là điềm lành trăm năm khó gặp, nhưng chim xanh lại tự thiêu mà chết...... Mặc dù A Tú đọc sách không nhiều lắm, nhưng cũng nghe nói qua, yêu họa mọc lan tràn, nước sẽ có đại nạn, bây giờ trongcả hoàng cung, bởi vì chuyện này, đang làm cho lòng người bàng hoàng đấy."

Đổng Khanh nhàn nhạt cười nói: "Chuyện này, tuyệt đối là không sao, ngươi đừng quá lo lắng."

A Tú gật gật đầu nói: "Nếu Đổng đại nhân nói vậy, như vậy chính là có người giở trò quỷ rồi hả? Ngươi thông minh như vậy, nói cũng đúng."

Đổng Khanh cải chính nói: "Ta đã không còn là Đổng đại nhân rồi."

A Tú quay đầu nhìn nàng, cười nói: "Đã gọi thành thói quen, trong khoảng thời gian ngắn không sửa được miệng." Thotho_

Ở trên con đường mòn, xa xa liền nhìn thấy tiểu điện phía trước, trong điện hơi lộ ra ánh sáng.

"sắp tới Ngự Thiện Phòng......" A Tú đưa tay chỉ ánh sáng nhạt phía trước nói: "Mỗi sáng sớm, trong cung sẽ vận chuyển thùng nước thiu xuất cung, mặc dù mùi vị hôi thối khó ngửi, nhưng cũng là phương pháp duy nhất có thể chạy ra khỏi cung rồi, chúng ta mau sớm chạy tới Ngự Thiện Phòng đi, thừa dịp trước hừng đông, trốn vào. Mùi vị thùng nước thiu, ngay cả thị vệ cũng sẽ tránh ra, thuận lợi duy nhất trong cung chính là thùng nước thiu của phòng ăn rồi, dựa vào nó, Đổng đại nhân liền có thể bình an xuất cung rồi."

Nàng mua được nội thị thái y, thật vất vả mới lấy được thuốc mê, thuận lợi làm hôn mê người của Vũ Thái phi, bên Ngự Thiện Phòng, nàng cũng đã chuẩn bị tốt.

Đổng Khanh thở dài một hơi nói: "Vốn là, ta nên đi nhanh về nhanh, đi theo Triệu Phong Nguyên xuất cung, không ngờ, biến hóa quá lớn, Triệu Phong Nguyên dằn không được tính khí, giáng xuống tai họa, tự thân khó bảo toàn, mà ta cũng bị vây ở trong cung Từ Ninh, sự chậm trễ này, vậy mà đã qua ba ngày rồi......."

Sau khi nàng biết được Triệu Phong Nguyên tính toán vào cung, vì vậy thừa dịp cơ hội này, cải trang thành thị nữ của nàng, đi theo vào cung.

Bây giờ, xuất cung lại phải chịu mùi vị thùng nước thiu.

Nhớ tới một cổ nhân, bởi vì bị đồng môn sư huynh đệ ghen tỵ, không chỉ có bị gọt đi hai chân, còn phải giả điên, ăn đại tiện của mình, mới có thể chạy trốn, nàng chẳng qua là chịu mùi thúi của thùng nước thiu, tính ra là so với hắn may mắn hơn nhiều rồi...... Chỉ là, nàng duy trì sao so được với cổ nhân? Nàng lại không tính toán viết binh pháp?

Đang suy nghĩ lung tung, lúc này phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng quát to.

"Đứng lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook