Chương 127: Thỉnh cầu viên phòng
A Tiều
08/04/2018
"Cô gia?"Nàng thiếu một chút đã quên.
Vệ Sùng Văn, không phải hắn ra khỏi thành đi dàn xếp đại quân sao? Sao trở về nhanh như vậy?
"Hắn đến đây lúc nào? Người đâu?"
"Ta có thể nào chậm trễ cô gia nhà mình? Triệu di nương phân phó xong phục dịch, bây giờ người ta đang uống trà trong phòng tiểu thư, chờ đợi lâu rồi, cô gia chờ tiểu thư trở lại, ước chừng đã đợi một giờ."
Nghe vậy, Đổng Khanh giơ tay lên gỡ mũ quan trên đỉnh đầu xuống, cởi quan bào giao cho Hồng Ngọc, sau đó xoay người tiến về khuê phòng của mình.
Phía sau bức rèm che Lưu Ly, châu quang đung đưa, giao ảnh ở bên trong lần lượt thay đổi, một nam nhân cao lớn anh tuấn ngồi ở trên ghế dựa lớn, trong tay bưng ly trà, ngưng con mắt, trầm tĩnh nhìn nàng đứng nghiêm ngoài cửa sổ, một con chim xanh đậu ở trên đầu cành.
Nàng nhẹ nhàng vạch ra bức rèm che, nhỏ giọng kêu: "Sùng Văn."
Nghe tiếng, Vệ Sùng Văn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy là nàng, khóe miệng nhất thời nở nụ cười, đặt ly trà xuống, đứng dậy đón.
"Tiểu Uyển, ngươi trở lại rồi!"
"Ngươi đang xem cái gì? Cũng xuất thần rồi hả?" Nàng theo ánh mắt hắn vừa mới dò xét đi ra ngoài, thấy con chim xanh kia vẫn đứng ở trên nhánh cây.
"Ngoài cửa sổ, vào một khắc đồng hồ trước, bay tới một con chim nhỏ màu xanh, màu lông phong trạch, thần thái tuyệt đẹp. Đột nhiên bay tới một con chim xanh để cho ta nghĩ tới truyền thuyết thời thượng cổ, trên sách cổ ghi lại, có một loại phượng hoàng màu xanh, cả người sẽ tản mát ra một ánh sáng lam quang, hết sức thần kỳ......., vừa rồi ta vẫn muốn, nếu có thể bỏ đi phàm thế tục sự, ta lại muốn mang ngươi thong dong ở giữa Sơn Thủy thiên địa, đi tìm phượng hoàng trong truyền thuyết kia."
"Thong dong ở giữa Sơn Thủy thiên địa? Vô ưu vô sầu rỗi rãnh nhưng tự tại." Đổng Khanh cười nói: "Vậy cũng không được, nếu ta đi, Đổng gia làm sao? Đệ đệ ta Đổng Chiêu nên làm cái gì? Còn có Đổng gia dựa vào ta mà sống tồn, những người đó nên làm cái gì bây giờ?"
Vệ Sùng Văn lộ ra bộ dáng hiểu rõ, cười nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy, suy nghĩ một chút thôi, ta là trưởng tử Vệ gia. Ngươi là trụ cột Đổng gia, cuối cùng không thể rời bỏ, huống chi, trên vai của ta lại thêm trọng trách ngươi......" Hắn ngưng mắt nhìn nàng, trong nháy mắt ánh mắt dịu dàng vô cùng, hắn nhẹ giọng nói: "Tiểu Uyển, ta nói rồi, ta sẽ thay ngươi gánh lên tất cả trọng trách, về sau, ngươi đừng cực khổ như vậy. Giao tất cả cho ta đi. Hôm nay ta đặc biệt đến đón ngươi trở về......., dù sao ngươi và ta đã thành hôn, ngươi là thê tử của Vệ Sùng Văn ta. Cũng nên bái kiến phụ mẫu của ta rồi."
Ở ngoài thành Cô Tô, hoàn thành hôn lễ, nàng đã gả làm vợ hắn, trở thành dâu cả của Vệ gia rồi.
Sớm hay muộn, nàng phải vào cửa Vệ gia.
Đổng Khanh trầm thấp mở miệng thỉnh cầu: "Sùng Văn. Cho ta thêm một chút ngày giờ được không? Lần này thúc đẩy kết hôn, chợt rời đi Đổng gia, rất nhiều chuyện cũng chưa kịp giao phó xử lý, sẽ khiến cho rối loạn không nhỏ, tạm thời Đổng gia còn không rời ta được."
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, chốc lát.
"Được rồi. Ngươi tạm thời ở Đổng phủ trước. Chuyện bái kiến cha mẹ chồng, có thể về sau lại nói, chỉ là........" Nói tới chỗ này. Sắc mặt Vệ Sùng Văn đột nhiên đỏ lên, hắn có vẻ hơi xấu hổ, quay mặt đi, không chịu nhìn thẳng nàng, ngược lại nhìn tranh sơn thủy phía bên phải trên tường. Nhỏ giọng nói: "Để cho ta cũng ở nhà mẹ cùng với ngươi một thời gian đi, chúng ta cũng nên........ Viên phòng!"
"A. Viên phòng?" Nàng rất là kinh ngạc, há miệng.
"Đúng vậy, vợ chồng phải ngủ cùng nhau, sau đó......." Hắn ê a mấy tiếng, gương mặt tuấn tú hơi có vẻ thẹn thùng, kiên nghị, không được tự nhiên ửng đỏ, đỏ mặt, nói thật nhỏ: "Ngủ cùng nhau........., làm phu thê chân chính, kéo dài đời sau, sinh mấy tiểu tử mập mạp họ Vệ."
Đây là trách nhiệm nàng thân là dâu cả Vệ gia, cũng thân là thê tử Vệ Sùng Văn hắn.
Từ khi Vệ gia bắt đầu lập thành hôn sự, đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Đổng Khanh đã sớm tâm sáng như gương, nàng cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng ngước mắt nhìn hắn nói: "Ngươi khiến mấy gã sai vặt trở về chuẩn bị mấy bộ quần áo đến đây đi, thuận tiện cho ngươi tắm rửa hằng ngày."
"Ngươi đồng ý sao?!" Chợt nghe lời ấy, Vệ Sùng Văn lập tức hân hoan, vốn còn lo lắng nàng sẽ quả quyết cự tuyệt hắn, trì hoãn đấy.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ mở miệng yêu cầu hắn tạm thời không viên phòng trước. Không biết, hôn sự của hắn, những năm gần đây, cha mẹ đã sớm thúc giục rồi, Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại (1), cha mẹ giương mắt mong đợi trưởng tôn ra đời, sâu sắc chờ đợi, Thu Thủy cũng mau nhìn xuyên rồi.
Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại (1): Tội bất hiếu có ba tội, không con nối dõi là tội lớn nhất.
Tiểu Uyển đúng là một nữ nhân hiểu chuyện, biết rõ đạo lý. Không vì cao quan nặng lộc mà tự cao, còn có thể thay hắn suy nghĩ, không làm khó hắn, tương lai ở Vệ phủ nhất định có thể cùng phụ mẫu cô thúc của chồng chung đụng hòa thuận......., trong lòng Vệ Sùng Văn càng nghĩ, càng cảm thấy vui mừng.
Đổng Khanh từ từ mở miệng nói: "Hoàng thượng truyền chiếu, muốn khi mặt trời lặn về tây thì ta vào Cung Vị Ương cùng hắn dùng bữa tối, ngươi...... Chờ ta trở lại thôi."
Vệ Sùng Văn cười nói: "Tiểu Uyển, ta cũng không muốn tạo thành gánh nặng và áp lực cho ngươi, ta đồng ý qua ngươi, không yêu cầu ngươi từ quan. Dù sao ngươi vẫn là đại thần triều đình, quân mệnh không thể trái, ngươi yên tâm vào cung đi, ta ở chỗ này chờ ngươi trở lại là được." Chờ hắn trở lại, viên phòng.
***
Hoàng thượng lén lút truyền khẩu dụ dùng bữa, cũng không phải dạ tiệc chính thức, Đổng Khanh thay một bộ thường phục trường sam, vội vã tiến vào Cung Vị Ương. Ở trên hành lang dài, xa xa lại nhìn thấy mấy cung nữ vây quanh Lâm Dương, nàng mặc một thân áo gấm, trên búi tóc cắm thoa cùng trâm vàng, ăn mặc hết sức cao quý mỹ lệ, đang kéo làn váy, thành thực bước lên một đầu hành lang khác.
Tiểu Nội thị dẫn nàng vào cung cười nói: "Đổng đại nhân, mỹ nhân phía trước là Lâm cô nương mà hoàng thượng mang về từ dân gian, mới vừa được thái phi nương nương thu làm nghĩa nữ, vào ở Nguyên Thần cung, hoàng thượng đã chính thức sắc phong nàng là quận quân Thừa Ân rồi."
Rất nhanh sẽ gặp Lâm Dương nhi ở trên hành lang dài, người nhắc nhở và giới thiệu là công việc cơ bản của nội thị trong cung, để hai bên gặp mặt, không mất lễ nghi.
Phong tước Quận quân không phải là nữ nhi hoàng tộc, nhiều nhất Tứ Phẩm.
Trọng điểm là cái phong hiệu『Thừa Ân』này, rất dễ nhận thấy hoàng thượng ưu ái đối với nàng. Phong tước này, không khỏi báo cho mọi người, nàng từng có ân đối với hoàng thượng.
Đến gần trước, Lâm Dương nhi vén áo thi lễ nàng, nhẹ giọng cười nói: "Đổng đại nhân, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy."
Thái độ Đổng Khanh tựa như giơ tay lên nói: "Tại sao Quận quân lại ở chỗ này? Ngươi cũng là đến bồi hoàng thượng dùng bữa tối sao?"
Lâm Dương nhi khéo cười xinh đẹp nói: "Hoàng thượng nói, khiến Dương nhi và Đổng Tư Mã thân cận hơn một chút, hoàng thượng không rời được bất kỳ một người nào trong hai chúng ta, hi vọng chúng ta có thể có tình cảm thân thiện."
"Sao?" Đổng Khanh lạnh lùng nói: "Ý tưởng của nam nhân, thật là không thể tưởng tượng nổi. Hôm nay hắn ở hậu cung cùng ngươi thân cận, ngày mai ở phòng nghị sự cùng ta thân cận, giữa hai cái này có cái gì tương quan?"
"Có lẽ Hoàng thượng cho là Đổng đại nhân thường ra vào cung đình, tương lai có cơ hội gặp mặt Dương nhi thường xuyên, xét thấy chuyện ngươi và Đậu Nguyên Nguyên không vừa mắt, hắn nghĩ tình cảm giữa hai chúng ta gần hơn thôi."
Đổng Khanh một đôi con mắt lanh lợi, nhìn chằm chằm Lâm Dương, lạnh nhạt nói: "trái lại ngươi rất biết suy đoán tâm tư của hoàng thượng sao? Đổng mỗ là đại thần cánh tay đắc lực của hoàng thượng, là quan to trong triều, cần gì theo sau nữ nhân trong cung thân cận? Chẳng phải uổng công vô ích sao?"
Lâm Dương nhi thấy thái độ Đổng Khanh đối với nàng lạnh nhạt, không khỏi rũ con mắt, nhỏ giọng nói: "Xem ra, Đổng đại nhân không phải thích Dương nhi à?!"
Nàng thế nhưng lộ ra bộ dáng thất ý.
Sắc mặt Đổng Khanh trầm xuống, nói: "Để cho mọi người lui ra đi."
Nghe vậy, Lâm Dương nhi quay đầu lại nói với chúng thị tỳ: "Đều lui ra đi."
Mọi người vén áo thi lễ, rối rít lui ra phía dưới hành lang chờ lệnh.
Chốc lát, trên hành lang gỗ lim dài trống trải, chỉ còn lại bóng hai người, dưới ánh nắng chiều chiếu, kéo dài thật dài.......
Đổng Khanh bắt tay vào làm, ngước mắt nhìn hoàng hôn mênh mông, chậm rãi mở miệng nói: "Thành Cô Tô niêm phong thành thì ngươi có cố ý giấu hoàng thượng đi phải không, để cho ta tìm khắp nơi không thấy?"
"Hoàng thượng đúng là Dương nhi cho giấu ở trong núi sâu, chỉ là, không phải là vì khiến cho Đổng đại nhân tìm khắp nơi không thấy, mà là Dương nhi ngu độn, không cách nào phán đoán chuẩn xác Đổng đại nhân có năng lực cứu hoàng thượng bình yên thoát nguy khốn hay không, trời sanh tính Dương nhi ngu muội chỉ có thể lợi dụng lực lượng của mình, toàn lực bảo vệ hoàng thượng an toàn. Dương nhi toàn tâm toàn ý suy nghĩ, hoàn toàn là vì an nguy của hoàng thượng, Đổng đại nhân sẽ không vì vậy mà trách cứ Dương nhi chứ?"
Trời sanh tính ngu muội sao? Lâm Dương nhi có thể so với Đậu Nguyên Nguyên được nuông chiều ương ngạnh, thông minh hơn nhiều nữ nhân tùy hứng bướng bỉnh này không? Dung mạo và xuất thân cũng kém xa Đậu Nguyên Nguyên nhưng nàng đã nắm vững hoàng thượng trong lòng bàn tay rồi.
Thái độ Đổng Khanh lạnh nhạt nói: "Sao? Xem ra ngươi cũng không tin tưởng Đổng Khanh ta, nếu không, chính là tâm tư mờ ám rồi, nói một chút, ngươi làm sao mang theo hoàng thượng rời khỏi Thành Cô Tô?"
Nàng đã sớm dự liệu được, nhất định Đổng Khanh sẽ hỏi tới.
Đổng Khanh hết sức thông tuệ, tuyệt đối không thể để cho nàng phát giác, ánh mắt của nàng có bất kỳ một tia kỳ dị, chuyện Thành Cô Tô xảy ra bệnh dịch sẽ đánh nàng rớt xuống vực sâu vạn trượng, từ đó thoát thân không được.
Lâm Dương nhi cắn chặt môi dưới, rất là cẩn thận nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng bị nhiễm ôn dịch, chúng tôi đi theo một đám bệnh dân rời đi, nếu Đổng đại nhân không tin lời nói, có thể hỏi hoàng thượng."
Đổng Khanh liếc nàng một, lạnh lùng nói: "Ta sẽ không đi hỏi kỹ hoàng thượng, hắn cùng với ngươi vậy thì sao? Trong quá trình đó, lại có cái gì hay sao? Về chuyện Thành Cô Tô tràn ra bệnh dịch, đây là chuyện quan hệ dân chúng, Ninh Vương đã hạ lệnh Tô Thái Phó truy xét thêm, rất nhanh, chân tướng sẽ rõ ràng. Hiện tại, ta chỉ muốn biết tâm tư ngươi sâu thăm thẳm........" Nói tới chỗ này, nàng quay đầu, ngưng mắt nhìn thẳng vào nữ nhân trước mắt mặc một thân đắt tiền, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ngươi, Lâm Dương, ngươi đối với hoàng thượng có mấy phần thật lòng? Ngươi là bởi vì hắn là hoàng thượng mới trăm phương ngàn kế đến gần hắn, chân tâm ngươi bởi vì hắn là một Hoàng đế, hay là bởi vì hắn là Lưu Lăng."
Lâm Dương nhi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, trong lòng châm chước, giờ phút này nàng trả lời, quan hệ tới quan hệ hữu nghị giữa nàng và Đổng Khanh sau này. Nàng phải cẩn thận, từng chữ từng câu đều không thể phạm sai lầm.
Vệ Sùng Văn, không phải hắn ra khỏi thành đi dàn xếp đại quân sao? Sao trở về nhanh như vậy?
"Hắn đến đây lúc nào? Người đâu?"
"Ta có thể nào chậm trễ cô gia nhà mình? Triệu di nương phân phó xong phục dịch, bây giờ người ta đang uống trà trong phòng tiểu thư, chờ đợi lâu rồi, cô gia chờ tiểu thư trở lại, ước chừng đã đợi một giờ."
Nghe vậy, Đổng Khanh giơ tay lên gỡ mũ quan trên đỉnh đầu xuống, cởi quan bào giao cho Hồng Ngọc, sau đó xoay người tiến về khuê phòng của mình.
Phía sau bức rèm che Lưu Ly, châu quang đung đưa, giao ảnh ở bên trong lần lượt thay đổi, một nam nhân cao lớn anh tuấn ngồi ở trên ghế dựa lớn, trong tay bưng ly trà, ngưng con mắt, trầm tĩnh nhìn nàng đứng nghiêm ngoài cửa sổ, một con chim xanh đậu ở trên đầu cành.
Nàng nhẹ nhàng vạch ra bức rèm che, nhỏ giọng kêu: "Sùng Văn."
Nghe tiếng, Vệ Sùng Văn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy là nàng, khóe miệng nhất thời nở nụ cười, đặt ly trà xuống, đứng dậy đón.
"Tiểu Uyển, ngươi trở lại rồi!"
"Ngươi đang xem cái gì? Cũng xuất thần rồi hả?" Nàng theo ánh mắt hắn vừa mới dò xét đi ra ngoài, thấy con chim xanh kia vẫn đứng ở trên nhánh cây.
"Ngoài cửa sổ, vào một khắc đồng hồ trước, bay tới một con chim nhỏ màu xanh, màu lông phong trạch, thần thái tuyệt đẹp. Đột nhiên bay tới một con chim xanh để cho ta nghĩ tới truyền thuyết thời thượng cổ, trên sách cổ ghi lại, có một loại phượng hoàng màu xanh, cả người sẽ tản mát ra một ánh sáng lam quang, hết sức thần kỳ......., vừa rồi ta vẫn muốn, nếu có thể bỏ đi phàm thế tục sự, ta lại muốn mang ngươi thong dong ở giữa Sơn Thủy thiên địa, đi tìm phượng hoàng trong truyền thuyết kia."
"Thong dong ở giữa Sơn Thủy thiên địa? Vô ưu vô sầu rỗi rãnh nhưng tự tại." Đổng Khanh cười nói: "Vậy cũng không được, nếu ta đi, Đổng gia làm sao? Đệ đệ ta Đổng Chiêu nên làm cái gì? Còn có Đổng gia dựa vào ta mà sống tồn, những người đó nên làm cái gì bây giờ?"
Vệ Sùng Văn lộ ra bộ dáng hiểu rõ, cười nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy, suy nghĩ một chút thôi, ta là trưởng tử Vệ gia. Ngươi là trụ cột Đổng gia, cuối cùng không thể rời bỏ, huống chi, trên vai của ta lại thêm trọng trách ngươi......" Hắn ngưng mắt nhìn nàng, trong nháy mắt ánh mắt dịu dàng vô cùng, hắn nhẹ giọng nói: "Tiểu Uyển, ta nói rồi, ta sẽ thay ngươi gánh lên tất cả trọng trách, về sau, ngươi đừng cực khổ như vậy. Giao tất cả cho ta đi. Hôm nay ta đặc biệt đến đón ngươi trở về......., dù sao ngươi và ta đã thành hôn, ngươi là thê tử của Vệ Sùng Văn ta. Cũng nên bái kiến phụ mẫu của ta rồi."
Ở ngoài thành Cô Tô, hoàn thành hôn lễ, nàng đã gả làm vợ hắn, trở thành dâu cả của Vệ gia rồi.
Sớm hay muộn, nàng phải vào cửa Vệ gia.
Đổng Khanh trầm thấp mở miệng thỉnh cầu: "Sùng Văn. Cho ta thêm một chút ngày giờ được không? Lần này thúc đẩy kết hôn, chợt rời đi Đổng gia, rất nhiều chuyện cũng chưa kịp giao phó xử lý, sẽ khiến cho rối loạn không nhỏ, tạm thời Đổng gia còn không rời ta được."
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, chốc lát.
"Được rồi. Ngươi tạm thời ở Đổng phủ trước. Chuyện bái kiến cha mẹ chồng, có thể về sau lại nói, chỉ là........" Nói tới chỗ này. Sắc mặt Vệ Sùng Văn đột nhiên đỏ lên, hắn có vẻ hơi xấu hổ, quay mặt đi, không chịu nhìn thẳng nàng, ngược lại nhìn tranh sơn thủy phía bên phải trên tường. Nhỏ giọng nói: "Để cho ta cũng ở nhà mẹ cùng với ngươi một thời gian đi, chúng ta cũng nên........ Viên phòng!"
"A. Viên phòng?" Nàng rất là kinh ngạc, há miệng.
"Đúng vậy, vợ chồng phải ngủ cùng nhau, sau đó......." Hắn ê a mấy tiếng, gương mặt tuấn tú hơi có vẻ thẹn thùng, kiên nghị, không được tự nhiên ửng đỏ, đỏ mặt, nói thật nhỏ: "Ngủ cùng nhau........., làm phu thê chân chính, kéo dài đời sau, sinh mấy tiểu tử mập mạp họ Vệ."
Đây là trách nhiệm nàng thân là dâu cả Vệ gia, cũng thân là thê tử Vệ Sùng Văn hắn.
Từ khi Vệ gia bắt đầu lập thành hôn sự, đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Đổng Khanh đã sớm tâm sáng như gương, nàng cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng ngước mắt nhìn hắn nói: "Ngươi khiến mấy gã sai vặt trở về chuẩn bị mấy bộ quần áo đến đây đi, thuận tiện cho ngươi tắm rửa hằng ngày."
"Ngươi đồng ý sao?!" Chợt nghe lời ấy, Vệ Sùng Văn lập tức hân hoan, vốn còn lo lắng nàng sẽ quả quyết cự tuyệt hắn, trì hoãn đấy.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ mở miệng yêu cầu hắn tạm thời không viên phòng trước. Không biết, hôn sự của hắn, những năm gần đây, cha mẹ đã sớm thúc giục rồi, Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại (1), cha mẹ giương mắt mong đợi trưởng tôn ra đời, sâu sắc chờ đợi, Thu Thủy cũng mau nhìn xuyên rồi.
Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại (1): Tội bất hiếu có ba tội, không con nối dõi là tội lớn nhất.
Tiểu Uyển đúng là một nữ nhân hiểu chuyện, biết rõ đạo lý. Không vì cao quan nặng lộc mà tự cao, còn có thể thay hắn suy nghĩ, không làm khó hắn, tương lai ở Vệ phủ nhất định có thể cùng phụ mẫu cô thúc của chồng chung đụng hòa thuận......., trong lòng Vệ Sùng Văn càng nghĩ, càng cảm thấy vui mừng.
Đổng Khanh từ từ mở miệng nói: "Hoàng thượng truyền chiếu, muốn khi mặt trời lặn về tây thì ta vào Cung Vị Ương cùng hắn dùng bữa tối, ngươi...... Chờ ta trở lại thôi."
Vệ Sùng Văn cười nói: "Tiểu Uyển, ta cũng không muốn tạo thành gánh nặng và áp lực cho ngươi, ta đồng ý qua ngươi, không yêu cầu ngươi từ quan. Dù sao ngươi vẫn là đại thần triều đình, quân mệnh không thể trái, ngươi yên tâm vào cung đi, ta ở chỗ này chờ ngươi trở lại là được." Chờ hắn trở lại, viên phòng.
***
Hoàng thượng lén lút truyền khẩu dụ dùng bữa, cũng không phải dạ tiệc chính thức, Đổng Khanh thay một bộ thường phục trường sam, vội vã tiến vào Cung Vị Ương. Ở trên hành lang dài, xa xa lại nhìn thấy mấy cung nữ vây quanh Lâm Dương, nàng mặc một thân áo gấm, trên búi tóc cắm thoa cùng trâm vàng, ăn mặc hết sức cao quý mỹ lệ, đang kéo làn váy, thành thực bước lên một đầu hành lang khác.
Tiểu Nội thị dẫn nàng vào cung cười nói: "Đổng đại nhân, mỹ nhân phía trước là Lâm cô nương mà hoàng thượng mang về từ dân gian, mới vừa được thái phi nương nương thu làm nghĩa nữ, vào ở Nguyên Thần cung, hoàng thượng đã chính thức sắc phong nàng là quận quân Thừa Ân rồi."
Rất nhanh sẽ gặp Lâm Dương nhi ở trên hành lang dài, người nhắc nhở và giới thiệu là công việc cơ bản của nội thị trong cung, để hai bên gặp mặt, không mất lễ nghi.
Phong tước Quận quân không phải là nữ nhi hoàng tộc, nhiều nhất Tứ Phẩm.
Trọng điểm là cái phong hiệu『Thừa Ân』này, rất dễ nhận thấy hoàng thượng ưu ái đối với nàng. Phong tước này, không khỏi báo cho mọi người, nàng từng có ân đối với hoàng thượng.
Đến gần trước, Lâm Dương nhi vén áo thi lễ nàng, nhẹ giọng cười nói: "Đổng đại nhân, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy."
Thái độ Đổng Khanh tựa như giơ tay lên nói: "Tại sao Quận quân lại ở chỗ này? Ngươi cũng là đến bồi hoàng thượng dùng bữa tối sao?"
Lâm Dương nhi khéo cười xinh đẹp nói: "Hoàng thượng nói, khiến Dương nhi và Đổng Tư Mã thân cận hơn một chút, hoàng thượng không rời được bất kỳ một người nào trong hai chúng ta, hi vọng chúng ta có thể có tình cảm thân thiện."
"Sao?" Đổng Khanh lạnh lùng nói: "Ý tưởng của nam nhân, thật là không thể tưởng tượng nổi. Hôm nay hắn ở hậu cung cùng ngươi thân cận, ngày mai ở phòng nghị sự cùng ta thân cận, giữa hai cái này có cái gì tương quan?"
"Có lẽ Hoàng thượng cho là Đổng đại nhân thường ra vào cung đình, tương lai có cơ hội gặp mặt Dương nhi thường xuyên, xét thấy chuyện ngươi và Đậu Nguyên Nguyên không vừa mắt, hắn nghĩ tình cảm giữa hai chúng ta gần hơn thôi."
Đổng Khanh một đôi con mắt lanh lợi, nhìn chằm chằm Lâm Dương, lạnh nhạt nói: "trái lại ngươi rất biết suy đoán tâm tư của hoàng thượng sao? Đổng mỗ là đại thần cánh tay đắc lực của hoàng thượng, là quan to trong triều, cần gì theo sau nữ nhân trong cung thân cận? Chẳng phải uổng công vô ích sao?"
Lâm Dương nhi thấy thái độ Đổng Khanh đối với nàng lạnh nhạt, không khỏi rũ con mắt, nhỏ giọng nói: "Xem ra, Đổng đại nhân không phải thích Dương nhi à?!"
Nàng thế nhưng lộ ra bộ dáng thất ý.
Sắc mặt Đổng Khanh trầm xuống, nói: "Để cho mọi người lui ra đi."
Nghe vậy, Lâm Dương nhi quay đầu lại nói với chúng thị tỳ: "Đều lui ra đi."
Mọi người vén áo thi lễ, rối rít lui ra phía dưới hành lang chờ lệnh.
Chốc lát, trên hành lang gỗ lim dài trống trải, chỉ còn lại bóng hai người, dưới ánh nắng chiều chiếu, kéo dài thật dài.......
Đổng Khanh bắt tay vào làm, ngước mắt nhìn hoàng hôn mênh mông, chậm rãi mở miệng nói: "Thành Cô Tô niêm phong thành thì ngươi có cố ý giấu hoàng thượng đi phải không, để cho ta tìm khắp nơi không thấy?"
"Hoàng thượng đúng là Dương nhi cho giấu ở trong núi sâu, chỉ là, không phải là vì khiến cho Đổng đại nhân tìm khắp nơi không thấy, mà là Dương nhi ngu độn, không cách nào phán đoán chuẩn xác Đổng đại nhân có năng lực cứu hoàng thượng bình yên thoát nguy khốn hay không, trời sanh tính Dương nhi ngu muội chỉ có thể lợi dụng lực lượng của mình, toàn lực bảo vệ hoàng thượng an toàn. Dương nhi toàn tâm toàn ý suy nghĩ, hoàn toàn là vì an nguy của hoàng thượng, Đổng đại nhân sẽ không vì vậy mà trách cứ Dương nhi chứ?"
Trời sanh tính ngu muội sao? Lâm Dương nhi có thể so với Đậu Nguyên Nguyên được nuông chiều ương ngạnh, thông minh hơn nhiều nữ nhân tùy hứng bướng bỉnh này không? Dung mạo và xuất thân cũng kém xa Đậu Nguyên Nguyên nhưng nàng đã nắm vững hoàng thượng trong lòng bàn tay rồi.
Thái độ Đổng Khanh lạnh nhạt nói: "Sao? Xem ra ngươi cũng không tin tưởng Đổng Khanh ta, nếu không, chính là tâm tư mờ ám rồi, nói một chút, ngươi làm sao mang theo hoàng thượng rời khỏi Thành Cô Tô?"
Nàng đã sớm dự liệu được, nhất định Đổng Khanh sẽ hỏi tới.
Đổng Khanh hết sức thông tuệ, tuyệt đối không thể để cho nàng phát giác, ánh mắt của nàng có bất kỳ một tia kỳ dị, chuyện Thành Cô Tô xảy ra bệnh dịch sẽ đánh nàng rớt xuống vực sâu vạn trượng, từ đó thoát thân không được.
Lâm Dương nhi cắn chặt môi dưới, rất là cẩn thận nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng bị nhiễm ôn dịch, chúng tôi đi theo một đám bệnh dân rời đi, nếu Đổng đại nhân không tin lời nói, có thể hỏi hoàng thượng."
Đổng Khanh liếc nàng một, lạnh lùng nói: "Ta sẽ không đi hỏi kỹ hoàng thượng, hắn cùng với ngươi vậy thì sao? Trong quá trình đó, lại có cái gì hay sao? Về chuyện Thành Cô Tô tràn ra bệnh dịch, đây là chuyện quan hệ dân chúng, Ninh Vương đã hạ lệnh Tô Thái Phó truy xét thêm, rất nhanh, chân tướng sẽ rõ ràng. Hiện tại, ta chỉ muốn biết tâm tư ngươi sâu thăm thẳm........" Nói tới chỗ này, nàng quay đầu, ngưng mắt nhìn thẳng vào nữ nhân trước mắt mặc một thân đắt tiền, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ngươi, Lâm Dương, ngươi đối với hoàng thượng có mấy phần thật lòng? Ngươi là bởi vì hắn là hoàng thượng mới trăm phương ngàn kế đến gần hắn, chân tâm ngươi bởi vì hắn là một Hoàng đế, hay là bởi vì hắn là Lưu Lăng."
Lâm Dương nhi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, trong lòng châm chước, giờ phút này nàng trả lời, quan hệ tới quan hệ hữu nghị giữa nàng và Đổng Khanh sau này. Nàng phải cẩn thận, từng chữ từng câu đều không thể phạm sai lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.