Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 17
Cung Tâm Văn
01/02/2024
“Tôi mua rất nhiều đồ ăn.” Sở Thiên Tầm thắp sáng mấy cái đèn dầu trong phòng khách, ánh đèn chiếu lên gò má đỏ hồng do chạy vội của cô, chiếu vào đôi mắt đang cười của cô.
Bầu trời ngoài cửa sổ ngày càng tối, sao trời lũ lượt dâng lên.
“Buổi tối nấu món gì đây?” Cô vừa lẩm bẩm vừa đi vào phòng bếp. Trong bếp cũng nhanh chóng sáng lên, ánh đèn vàng ấm lay động đong đưa lấp đầy nhà ăn trống rỗng.
Diệp Bùi Thiên ngồi trong ánh đèn ngọn đèn dầu chiếu ra.
Mỗi tối, anh thích đốt sáng tất cả ngọn đèn trong lâu đài, khiến cho mỗi một góc đều sáng trưng. Anh ngồi trong vùng sáng lóa mắt, cảm nhận sự trống vắng tới hoảng hốt trong lòng.
Lúc này đây, người ấy tiến vào, một đường thắp sáng mấy ngọn đèn dầu nho nhỏ, lòng anh cũng như được thứ gì đó lấp đầy, đầy đến mức sắp sửa tràn ra ngoài.
Cô gái kia đưa lưng về phía anh, bận rộn nấu nướng trong ánh sáng lay động của phòng bếp, thỉnh thoảng lại quay mặt cười với anh một cái.
“Sẽ xong nhanh thôi, anh chờ thêm một chút nhé.”
Mùi hương tràn ngập trong không trung, đó là mùi vị của khói lửa chỉ sinh ra trong thế giới của người sống.
Diệp Bùi Thiên cảm thấy mình rất sẵn lòng ngồi chờ ở chỗ này mãi, chờ bao lâu cũng được.
Nhưng Sở Thiên Tầm không làm anh chờ quá lâu, chẳng mấy chốc cô đã bưng lên hai bát súp bột nóng hầm hập. Món này làm rất đơn giản, dùng bột mì và nước cán thành một bánh bột mì có độ dày mỏng tùy ý, thêm thịt, nấm hương, rau thơm, thêm một ít muối ăn và gia vị khác, khi nước súp sôi thì bỏ bánh bột mì ấy vào nồi, như vậy sẽ làm miếng bột vỡ thành từng miếng bánh bột nhỏ ngon miệng.
Trong trí nhớ của Sở Thiên Tầm, cô từng nhìn thấy Diệp Bùi Thiên làm món này rất nhiều lần, cô đoán là vì anh thích ăn. Bởi vì làm không khó cho nên cô cũng thử làm một lần.
Nếu không phải đã nhìn thấy tài phú giàu có quá mức của Diệp Bùi Thiên thì cô tuyệt đối không nỡ bỏ tiền mua những thứ xa xỉ như bột mì, rau xà lách và thịt tươi.
“Tới nếm thử xem.” Sở Thiên Tầm chờ mong nhìn Diệp Bùi Thiên, cô đã tự nếm thử một miếng rồi, cảm thấy canh hơi mặn, cục bột cũng không đủ chín, nhưng không ảnh hưởng tới việc cô cảm thấy đây là món ngon hiếm có, chỉ là không biết Diệp Bùi Thiên cảm thấy thế nào.
Diệp Bùi Thiên cầm chiếc thìa Sở Thiên Tầm đưa cho, cái thìa mới tinh chần chờ trên thành bát.
Anh cúi đầu ăn từng miếng nhỏ. Anh ăn thật sự rất chậm, rất yên tĩnh, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Sở Thiên Tầm không nhịn được liếc nhìn đôi tay đặt trên mặt bàn của Diệp Bùi Thiên.
Đôi tay kia có khớp xương rõ ràng, hình dạng thon dài xinh đẹp, đáng tiếc nó bị bỏng nặng do trận chiến hôm qua, bây giờ đã khôi phục nhờ năng lực khép lại khủng bố của anh, lớp da cũ bị bóc hơn nửa, một tầng da chết treo trên tay nhìn hơi đáng sợ.
Dường như anh đã nhận thấy tầm mắt của Sở Thiên Tầm, anh cầm bát súp lên, nhanh chóng uống hết chút nước còn lại trong bát sau đó nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn, giấu đôi tay xuống dưới, mím môi rũ mắt nhìn chằm chằm cái bát không, một câu cũng không nói.
“Còn ăn nữa không?” Sở Thiên Tầm thử hỏi.
Chàng trai ngồi đối diện chần chờ một lát rồi yên lặng gật đầu.
Sở Thiên Tầm không nhịn được cong khóe môi, dù là đầu bếp có trình độ thế nào thì đều thích người khác tán thành đồ ăn mình làm.
Đồng thời cô cũng phát hiện động tác nhỏ này của Diệp Bùi Thiên, mỗi khi trong lòng anh có lời muốn nói nhưng lại ngại ngùng không dám nói ra là đôi mắt xinh đẹp kia sẽ vô thức dao động một chút, cuối cùng dừng lại ở một góc bên trái.
Vì thế cô đứng lên lấy thêm cho mỗi người một bát súp đầy.
“Tốt quá, tôi nấu ăn không giỏi, còn sợ anh thấy không ăn được.” Cô nói.
Từng miếng bánh trắng trẻo mập mạp lơ lửng trong bát trước mặt Diệp Bùi Thiên, hành lá xanh lơ dao động trên mặt nước cùng với vài sợi dầu mè lấp lánh, hơi nước bốc lên thấm ướt mặt mày của anh.
Lần trước món cô nấu là mì lúa mạch có vị ngọt, đó là món ăn anh thích ăn nhất, có thể coi đó là một loại trùng hợp.
Lần này dù cách nấu hay là phối gia vị đều là những thứ anh quen thuộc từ khi còn nhỏ, từ khi anh chưa cao bằng bệ bếp đã đứng trên ghế nấu món ăn này vô số lần.
Anh không quá dám tin tưởng đây là một loại trùng hợp. Nhưng anh không muốn dò hỏi, ngón tay của anh vuốt nhẹ trên mặt bàn.
Đã rất lâu rồi không có ai nói chuyện với anh, ăn cơm cùng anh, cùng anh vượt qua đêm tối, tươi cười với anh.
Dù cô muốn có được cái gì cũng không quan trọng.
Diệp Bùi Thiên thầm nói với lòng.
Chỉ cần cô là sự tồn tại chân thật.
Một cô gái hiền dịu ở lại trong lâu đài của ác ma, ở bên một quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ như anh mà không mang mục đích nào sẽ làm anh sinh ra bất an như đang chìm trong ảo cảnh, làm anh sợ hãi mình rơi vào ảo cảnh của kẻ địch và chưa tỉnh lại.
Trong lòng anh hơi đau đớn vì lo âu, anh im lặng ăn xong đồ ăn liền đứng dậy chậm rãi đi lên tầng.
Về tới chiếc giường của mình, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân và tạp âm lần đầu tiên xuất hiện trong tòa lâu đài yên tĩnh bao lâu nay.
Không lâu sau, tiếng bước chân của người ấy vang lên trên cầu thang, cô gõ nhẹ hai cái lên cửa phòng của anh.
“Tôi mua thuốc rồi, hiệu quả kháng ăn mòn rất tốt.”
Sở Thiên Tầm xách theo một túi thuốc, có thuốc cho vết thương ngoài da, thuốc trị bỏng, thuốc uống, ngăn chảy máu và kháng ăn mòn, nhiều vô số kể, cô đặt túi thuốc lên tủ đầu giường của Diệp Bùi Thiên.
Diệp Bùi Thiên ngước mắt nhìn cô. Đôi mắt đen nhánh của anh mang theo sự chờ mong, Sở Thiên Tầm nhìn thấy nhưng lại không hiểu được.
“Cần tôi… Giúp anh không?”
Sở Thiên Tầm cho rằng anh đã có thể hành động nhiên nên sẽ từ chối đề nghị của cô, nhưng không ngờ rằng sau vài giây suy nghĩ, người kia lại khẽ ừ một tiếng.
Sở Thiên Tầm liền cười, cô không biết Diệp Bùi Thiên đang do dự cái gì, nhưng cô cảm thấy khá vui vẻ vì Diệp Bùi Thiên có thể tiếp thu sự giúp đỡ của cô.
Cô lưu loát rút chiếc dao găm nhỏ tùy thân ra rồi tiêu độc cho nó, xử lý vết thương là kỹ năng cần thiết của mỗi một chiến sĩ sinh tồn ở thời đại này, người thường xuyên ra chiến trường như cô đã không còn sợ hãi những vết thương dữ tợn tới mức không thể xuống tay xử lý được nữa.
Sống lưng trước mặt cô hơi uốn cong, thân hình anh gầy ốm, tái nhợt vô cùng, nhưng đồng thời cũng cứng cỏi như sắt thép.
Lưỡi dao sắc bén cắt lên da thịt, đau đớn không chỉ không làm anh phát ra âm thanh đau đớn mà thậm chí còn không làm khuôn mặt bình tĩnh kia có chút thay đổi nào. Sở Thiên Tầm xử lý rất nhanh nhẹn, thân hình trẻ tuổi dưới tay cô vững như bàn thạch, không run rẩy một chút nào hết.
“Có đau không?”
Đôi môi hơi mỏng của anh khẽ động: “Tôi là người bất tử.”
“Tôi biết anh sẽ không chết, cái tôi hỏi chính là anh có đau hay không.”
Diệp Bùi Thiên hơi mím môi khi nghe cô nói như vậy.
“Đau thì nói cho tôi, tôi sẽ cố gắng nhẹ hơn một chút.” Sở Thiên Tầm nhanh nhẹn rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc lên, sau đó quấn từng vòng băng vải trắng lên bụng anh.
“Những cái này đều mua bằng tiền của anh cho nên anh không cần phải cảm ơn tôi.”
Sở Thiên Tầm đứng lên, cô giơ tay nhìn mu bàn tay của mình, chỗ đó có một vết bỏng, lúc xử lý miệng vết thương cô đã bất cẩn làm dịch trên vết thương bắn vào đó, chất dịch ấy quả nhiên rất kinh khủng, nó nhanh chóng ăn mòn một khoảng nhỏ trên tay cô, sau đó nhanh chóng lan sâu xuống lòng bàn tay.
Chỉ bắn một giọt nhỏ đã đau thành như vậy, cô không thể tưởng tượng nổi một lỗ thủng bị xỏ xuyên qua trên bụng kia sẽ làm Diệp Bùi Thiên đau tới mức nào. Nếu không phải có năng lực khôi phục mạnh mẽ thì khi bị lưỡi đao kia đâm xuyên qua, đừng nói có thể đứng lên đi đường rồi ăn uống, có lẽ bây giờ cả người đã bị ăn mòn hết rồi.
Sở Thiên Tầm lắc mu bàn tay, cô tùy tiện bôi một ít thuốc lên rồi đứng dậy dọn dẹp chuẩn bị rời đi.
Có người túm tay cô kéo lại.
Diệp Bùi Thiên vươn tay lấy chiếc dao găm trong tay Sở Thiên Tầm, anh cắt một đường nhỏ trong lòng bàn tay mình, sau đó kéo tay Sở Thiên Tầm sang, dùng máu của mình bôi lên vết ăn mòn trên mu bàn tay của cô.
Vết ăn mòn đang liên tục lan rộng ấy lập tức ngừng lại, Diệp Bùi Thiên bôi máu lên miệng vết thương, máu đỏ chảy xuống trải đầy tay cô, cho đến khi miệng vết thương kia biến mất anh mới rút tay lại.
Anh cởi trần ngồi ở mép giường, trên người quấn băng vải trắng, mái tóc đen mềm rối tung che đậy hơn nửa khuôn mặt tái nhợt, làm cô không nhìn rõ được vẻ mặt của anh.
“A, cảm ơn.” Lúc này Sở Thiên Tầm mới phản ứng lại, trên tay cô dính máu của người kia, vết thương lập tức được chữa khỏi, bây giờ mới rõ ràng nhận thấy vết thương đã không còn đau nữa, trên mu bàn tay vẫn còn lưu lại cảm xúc của ngón tay kia chạm vào.
Diệp Bùi Thiên buông tay, anh không trả lời, sau một lúc im lặng, anh chậm rãi quay lại giường, nằm xuống quay lưng về phía Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm quay về phòng ngủ của mình, căn phòng này rất rộng, cửa sổ cũng rất to, có thể nhìn thấy rõ bầu trời đầy sao bên ngoài.
Chiếc giường lạnh lẽo cứng rắn của cô được trải đệm mềm mại, cô kéo gối đầu ra, chui vào trong chăn ấm.
Sở Thiên Tầm nhắm mắt lại, cô nhớ tới căn phòng ngủ nhỏ hẹp của Diệp Bùi Thiên, chiếc giường không có bất cứ một cái đệm chăn nào, cùng với người đàn ông gầy ốm cuộn mình trong góc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Thiên Tầm bị mùi hương của đồ ăn đánh thức.
Mùi thơm mê người của đồ ăn truyền đến từ dưới nhà đánh thức dạ dày của cô.
Sở Thiên Tầm để chân trần chạy xuống cầu thang, có một người đang đứng ở phòng bếp, cơ thể gầy ốm quá độ kia mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình.
Anh đang bận rộn với nồi niêu trong bếp.
Nghe thấy Sở Thiên Tầm xuống nhà, anh chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua một cái rồi lại quay đi.
Sở Thiên Tầm đi rửa mặt sau đó chạy ra phòng ăn đặt mông ngồi xuống bàn ăn, trong lòng có hơi chờ mong.
Cô biết khả năng nấu nướng của Diệp Bùi Thiên rất tốt, nhưng không nghĩ tới có ngày mình may mắn được ăn đồ anh nấu.
Không lâu sau, một nồi cháo trắng thơm ngon xuất hiện trước mặt cô, trứng cuộn chân giò hun khói được chiên vàng ruộm, cắt thành từng miếng sắp gọn gàng trong đĩa. Một đĩa dưa leo dập nát và muối, một đĩa mộc nhĩ xào cùng rau, giấm chua và ớt đỏ, còn có phần rau xà lách chấm mắm tỏi xay nhuyễn.
Nguyên liệu rất đơn giản, đều là những thứ Sở Thiên Tầm mua ngày hôm qua, nhưng vào tay người khác lại có thể nhìn ra tài nghệ nấu ăn cách biệt một trời một vực.
Sở Thiên Tầm uống một ngụm cháo, chỉ một ngụm nhỏ cũng đủ làm cô cảm thấy lỗ chân lông cả người nở ra.
Tay nghề của người đàn ông này lập tức chinh phục được dạ dày của cô.
Cho dù là thời đại Hoàng Kim trước khi ma chủng buông xuống thì hình như cô cũng chưa từng được ăn bữa sáng mỹ vị thế này.
“Ăn ngon quá, đúng là hạnh phúc. Tay nghề của anh thật tuyệt.” Sở Thiên Tầm ra sức khen ngợi anh.
Diệp Bùi Thiên ngước mắt nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu im lặng uống cháo.
Anh nói ít thật đó.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng vui sướng của Sở Thiên Tầm.
“Anh ăn nhã nhặn như vậy là không được, nếu ở trong đội của chúng tôi thì với cách ăn này của anh, cơ bản là vừa cầm đũa lên đã không còn gì để ăn.”
“Nhưng mà không sao, may mà chúng ta ở cùng nhau, tôi cũng ăn không nhanh.” Sở Thiên Tầm trợn tròn mắt nói dối.
Nếu không phải mới quen biết nhau, cần phải bận tâm đến hình tượng thì cô có thể lập tức xử lý cả bàn đồ ăn, đừng ai hòng đoạt với cô.
Sở Thiên Tầm uống một hơi hết ba bát cháo mới đã thèm đặt bát xuống.
“Anh cũng sắp khỏi rồi, tôi… Hôm nay tôi quay về.” Vốn là một câu tạm biệt rất bình thường nhưng khi nói ra, Sở Thiên Tầm lại phát hiện trong lòng mình có phần luyến tiếc.
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, cô liền thấy cánh tay đang cầm đũa của người đối diện lập tức khựng lại, qua một lúc lâu sau ngón tay ấy mới chậm rãi đặt đôi đũa trong tay xuống.
Rõ ràng anh không nói gì cả nhưng Sở Thiên Tầm đột nhiên thấy không đành lòng, như là mình đã làm chuyện gì đó cực kỳ tàn nhẫn.
Không biết vì sao, cô cảm thấy chỉ cần mình rời khỏi đây, người này lại quay về với cuộc sống cô độc cực hạn, sẽ không bật lửa nấu cơm, sẽ không nói chuyện với người khác, ngày nào cũng cuộn người trong căn phòng nhỏ, trắng đêm không ngủ.
“Hay là tôi lại ở thêm một ngày nhé, anh xem chỗ này cái gì cũng không có, có phải anh không tiện ra ngoài mua đồ không, anh có muốn tôi mua giúp anh cái gì không?” Sở Thiên Tầm tự bịa lý do cho mình, nói ra chính cô cũng thấy hơi xấu hổ.
“Có, có rất nhiều.”
Tiếng nói trầm thấp trả lời câu hỏi này của cô nhanh một cái lạ thường, nhưng nói xong lại không thấy anh yêu cầu cụ thể cái gì cả.
Đến giữa trưa khi Sở Thiên Tầm mang rất nhiều đồ đạc mua sắm quay về, trên mặt bàn đã đầy đồ ăn được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề.
Món ăn đủ loại màu sắc, bày biện phức tạp, làm cho Sở Thiên Tầm nghi ngờ rằng anh đã dùng cả buổi sáng để chuẩn bị bữa cơm trưa này.
Trên bàn là mười mấy đĩa thức ăn, anh im lặng ngồi bên bàn chờ cô trở về.
Khuôn mặt lạnh nhạt hằng năm ấy không có biểu cảm gì cả, nhưng Sở Thiên Tầm lại có thể đọc ra ý muốn giữ lại trên khuôn mặt vô cảm của anh.
Bầu trời ngoài cửa sổ ngày càng tối, sao trời lũ lượt dâng lên.
“Buổi tối nấu món gì đây?” Cô vừa lẩm bẩm vừa đi vào phòng bếp. Trong bếp cũng nhanh chóng sáng lên, ánh đèn vàng ấm lay động đong đưa lấp đầy nhà ăn trống rỗng.
Diệp Bùi Thiên ngồi trong ánh đèn ngọn đèn dầu chiếu ra.
Mỗi tối, anh thích đốt sáng tất cả ngọn đèn trong lâu đài, khiến cho mỗi một góc đều sáng trưng. Anh ngồi trong vùng sáng lóa mắt, cảm nhận sự trống vắng tới hoảng hốt trong lòng.
Lúc này đây, người ấy tiến vào, một đường thắp sáng mấy ngọn đèn dầu nho nhỏ, lòng anh cũng như được thứ gì đó lấp đầy, đầy đến mức sắp sửa tràn ra ngoài.
Cô gái kia đưa lưng về phía anh, bận rộn nấu nướng trong ánh sáng lay động của phòng bếp, thỉnh thoảng lại quay mặt cười với anh một cái.
“Sẽ xong nhanh thôi, anh chờ thêm một chút nhé.”
Mùi hương tràn ngập trong không trung, đó là mùi vị của khói lửa chỉ sinh ra trong thế giới của người sống.
Diệp Bùi Thiên cảm thấy mình rất sẵn lòng ngồi chờ ở chỗ này mãi, chờ bao lâu cũng được.
Nhưng Sở Thiên Tầm không làm anh chờ quá lâu, chẳng mấy chốc cô đã bưng lên hai bát súp bột nóng hầm hập. Món này làm rất đơn giản, dùng bột mì và nước cán thành một bánh bột mì có độ dày mỏng tùy ý, thêm thịt, nấm hương, rau thơm, thêm một ít muối ăn và gia vị khác, khi nước súp sôi thì bỏ bánh bột mì ấy vào nồi, như vậy sẽ làm miếng bột vỡ thành từng miếng bánh bột nhỏ ngon miệng.
Trong trí nhớ của Sở Thiên Tầm, cô từng nhìn thấy Diệp Bùi Thiên làm món này rất nhiều lần, cô đoán là vì anh thích ăn. Bởi vì làm không khó cho nên cô cũng thử làm một lần.
Nếu không phải đã nhìn thấy tài phú giàu có quá mức của Diệp Bùi Thiên thì cô tuyệt đối không nỡ bỏ tiền mua những thứ xa xỉ như bột mì, rau xà lách và thịt tươi.
“Tới nếm thử xem.” Sở Thiên Tầm chờ mong nhìn Diệp Bùi Thiên, cô đã tự nếm thử một miếng rồi, cảm thấy canh hơi mặn, cục bột cũng không đủ chín, nhưng không ảnh hưởng tới việc cô cảm thấy đây là món ngon hiếm có, chỉ là không biết Diệp Bùi Thiên cảm thấy thế nào.
Diệp Bùi Thiên cầm chiếc thìa Sở Thiên Tầm đưa cho, cái thìa mới tinh chần chờ trên thành bát.
Anh cúi đầu ăn từng miếng nhỏ. Anh ăn thật sự rất chậm, rất yên tĩnh, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Sở Thiên Tầm không nhịn được liếc nhìn đôi tay đặt trên mặt bàn của Diệp Bùi Thiên.
Đôi tay kia có khớp xương rõ ràng, hình dạng thon dài xinh đẹp, đáng tiếc nó bị bỏng nặng do trận chiến hôm qua, bây giờ đã khôi phục nhờ năng lực khép lại khủng bố của anh, lớp da cũ bị bóc hơn nửa, một tầng da chết treo trên tay nhìn hơi đáng sợ.
Dường như anh đã nhận thấy tầm mắt của Sở Thiên Tầm, anh cầm bát súp lên, nhanh chóng uống hết chút nước còn lại trong bát sau đó nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn, giấu đôi tay xuống dưới, mím môi rũ mắt nhìn chằm chằm cái bát không, một câu cũng không nói.
“Còn ăn nữa không?” Sở Thiên Tầm thử hỏi.
Chàng trai ngồi đối diện chần chờ một lát rồi yên lặng gật đầu.
Sở Thiên Tầm không nhịn được cong khóe môi, dù là đầu bếp có trình độ thế nào thì đều thích người khác tán thành đồ ăn mình làm.
Đồng thời cô cũng phát hiện động tác nhỏ này của Diệp Bùi Thiên, mỗi khi trong lòng anh có lời muốn nói nhưng lại ngại ngùng không dám nói ra là đôi mắt xinh đẹp kia sẽ vô thức dao động một chút, cuối cùng dừng lại ở một góc bên trái.
Vì thế cô đứng lên lấy thêm cho mỗi người một bát súp đầy.
“Tốt quá, tôi nấu ăn không giỏi, còn sợ anh thấy không ăn được.” Cô nói.
Từng miếng bánh trắng trẻo mập mạp lơ lửng trong bát trước mặt Diệp Bùi Thiên, hành lá xanh lơ dao động trên mặt nước cùng với vài sợi dầu mè lấp lánh, hơi nước bốc lên thấm ướt mặt mày của anh.
Lần trước món cô nấu là mì lúa mạch có vị ngọt, đó là món ăn anh thích ăn nhất, có thể coi đó là một loại trùng hợp.
Lần này dù cách nấu hay là phối gia vị đều là những thứ anh quen thuộc từ khi còn nhỏ, từ khi anh chưa cao bằng bệ bếp đã đứng trên ghế nấu món ăn này vô số lần.
Anh không quá dám tin tưởng đây là một loại trùng hợp. Nhưng anh không muốn dò hỏi, ngón tay của anh vuốt nhẹ trên mặt bàn.
Đã rất lâu rồi không có ai nói chuyện với anh, ăn cơm cùng anh, cùng anh vượt qua đêm tối, tươi cười với anh.
Dù cô muốn có được cái gì cũng không quan trọng.
Diệp Bùi Thiên thầm nói với lòng.
Chỉ cần cô là sự tồn tại chân thật.
Một cô gái hiền dịu ở lại trong lâu đài của ác ma, ở bên một quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ như anh mà không mang mục đích nào sẽ làm anh sinh ra bất an như đang chìm trong ảo cảnh, làm anh sợ hãi mình rơi vào ảo cảnh của kẻ địch và chưa tỉnh lại.
Trong lòng anh hơi đau đớn vì lo âu, anh im lặng ăn xong đồ ăn liền đứng dậy chậm rãi đi lên tầng.
Về tới chiếc giường của mình, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân và tạp âm lần đầu tiên xuất hiện trong tòa lâu đài yên tĩnh bao lâu nay.
Không lâu sau, tiếng bước chân của người ấy vang lên trên cầu thang, cô gõ nhẹ hai cái lên cửa phòng của anh.
“Tôi mua thuốc rồi, hiệu quả kháng ăn mòn rất tốt.”
Sở Thiên Tầm xách theo một túi thuốc, có thuốc cho vết thương ngoài da, thuốc trị bỏng, thuốc uống, ngăn chảy máu và kháng ăn mòn, nhiều vô số kể, cô đặt túi thuốc lên tủ đầu giường của Diệp Bùi Thiên.
Diệp Bùi Thiên ngước mắt nhìn cô. Đôi mắt đen nhánh của anh mang theo sự chờ mong, Sở Thiên Tầm nhìn thấy nhưng lại không hiểu được.
“Cần tôi… Giúp anh không?”
Sở Thiên Tầm cho rằng anh đã có thể hành động nhiên nên sẽ từ chối đề nghị của cô, nhưng không ngờ rằng sau vài giây suy nghĩ, người kia lại khẽ ừ một tiếng.
Sở Thiên Tầm liền cười, cô không biết Diệp Bùi Thiên đang do dự cái gì, nhưng cô cảm thấy khá vui vẻ vì Diệp Bùi Thiên có thể tiếp thu sự giúp đỡ của cô.
Cô lưu loát rút chiếc dao găm nhỏ tùy thân ra rồi tiêu độc cho nó, xử lý vết thương là kỹ năng cần thiết của mỗi một chiến sĩ sinh tồn ở thời đại này, người thường xuyên ra chiến trường như cô đã không còn sợ hãi những vết thương dữ tợn tới mức không thể xuống tay xử lý được nữa.
Sống lưng trước mặt cô hơi uốn cong, thân hình anh gầy ốm, tái nhợt vô cùng, nhưng đồng thời cũng cứng cỏi như sắt thép.
Lưỡi dao sắc bén cắt lên da thịt, đau đớn không chỉ không làm anh phát ra âm thanh đau đớn mà thậm chí còn không làm khuôn mặt bình tĩnh kia có chút thay đổi nào. Sở Thiên Tầm xử lý rất nhanh nhẹn, thân hình trẻ tuổi dưới tay cô vững như bàn thạch, không run rẩy một chút nào hết.
“Có đau không?”
Đôi môi hơi mỏng của anh khẽ động: “Tôi là người bất tử.”
“Tôi biết anh sẽ không chết, cái tôi hỏi chính là anh có đau hay không.”
Diệp Bùi Thiên hơi mím môi khi nghe cô nói như vậy.
“Đau thì nói cho tôi, tôi sẽ cố gắng nhẹ hơn một chút.” Sở Thiên Tầm nhanh nhẹn rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc lên, sau đó quấn từng vòng băng vải trắng lên bụng anh.
“Những cái này đều mua bằng tiền của anh cho nên anh không cần phải cảm ơn tôi.”
Sở Thiên Tầm đứng lên, cô giơ tay nhìn mu bàn tay của mình, chỗ đó có một vết bỏng, lúc xử lý miệng vết thương cô đã bất cẩn làm dịch trên vết thương bắn vào đó, chất dịch ấy quả nhiên rất kinh khủng, nó nhanh chóng ăn mòn một khoảng nhỏ trên tay cô, sau đó nhanh chóng lan sâu xuống lòng bàn tay.
Chỉ bắn một giọt nhỏ đã đau thành như vậy, cô không thể tưởng tượng nổi một lỗ thủng bị xỏ xuyên qua trên bụng kia sẽ làm Diệp Bùi Thiên đau tới mức nào. Nếu không phải có năng lực khôi phục mạnh mẽ thì khi bị lưỡi đao kia đâm xuyên qua, đừng nói có thể đứng lên đi đường rồi ăn uống, có lẽ bây giờ cả người đã bị ăn mòn hết rồi.
Sở Thiên Tầm lắc mu bàn tay, cô tùy tiện bôi một ít thuốc lên rồi đứng dậy dọn dẹp chuẩn bị rời đi.
Có người túm tay cô kéo lại.
Diệp Bùi Thiên vươn tay lấy chiếc dao găm trong tay Sở Thiên Tầm, anh cắt một đường nhỏ trong lòng bàn tay mình, sau đó kéo tay Sở Thiên Tầm sang, dùng máu của mình bôi lên vết ăn mòn trên mu bàn tay của cô.
Vết ăn mòn đang liên tục lan rộng ấy lập tức ngừng lại, Diệp Bùi Thiên bôi máu lên miệng vết thương, máu đỏ chảy xuống trải đầy tay cô, cho đến khi miệng vết thương kia biến mất anh mới rút tay lại.
Anh cởi trần ngồi ở mép giường, trên người quấn băng vải trắng, mái tóc đen mềm rối tung che đậy hơn nửa khuôn mặt tái nhợt, làm cô không nhìn rõ được vẻ mặt của anh.
“A, cảm ơn.” Lúc này Sở Thiên Tầm mới phản ứng lại, trên tay cô dính máu của người kia, vết thương lập tức được chữa khỏi, bây giờ mới rõ ràng nhận thấy vết thương đã không còn đau nữa, trên mu bàn tay vẫn còn lưu lại cảm xúc của ngón tay kia chạm vào.
Diệp Bùi Thiên buông tay, anh không trả lời, sau một lúc im lặng, anh chậm rãi quay lại giường, nằm xuống quay lưng về phía Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm quay về phòng ngủ của mình, căn phòng này rất rộng, cửa sổ cũng rất to, có thể nhìn thấy rõ bầu trời đầy sao bên ngoài.
Chiếc giường lạnh lẽo cứng rắn của cô được trải đệm mềm mại, cô kéo gối đầu ra, chui vào trong chăn ấm.
Sở Thiên Tầm nhắm mắt lại, cô nhớ tới căn phòng ngủ nhỏ hẹp của Diệp Bùi Thiên, chiếc giường không có bất cứ một cái đệm chăn nào, cùng với người đàn ông gầy ốm cuộn mình trong góc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Thiên Tầm bị mùi hương của đồ ăn đánh thức.
Mùi thơm mê người của đồ ăn truyền đến từ dưới nhà đánh thức dạ dày của cô.
Sở Thiên Tầm để chân trần chạy xuống cầu thang, có một người đang đứng ở phòng bếp, cơ thể gầy ốm quá độ kia mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình.
Anh đang bận rộn với nồi niêu trong bếp.
Nghe thấy Sở Thiên Tầm xuống nhà, anh chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua một cái rồi lại quay đi.
Sở Thiên Tầm đi rửa mặt sau đó chạy ra phòng ăn đặt mông ngồi xuống bàn ăn, trong lòng có hơi chờ mong.
Cô biết khả năng nấu nướng của Diệp Bùi Thiên rất tốt, nhưng không nghĩ tới có ngày mình may mắn được ăn đồ anh nấu.
Không lâu sau, một nồi cháo trắng thơm ngon xuất hiện trước mặt cô, trứng cuộn chân giò hun khói được chiên vàng ruộm, cắt thành từng miếng sắp gọn gàng trong đĩa. Một đĩa dưa leo dập nát và muối, một đĩa mộc nhĩ xào cùng rau, giấm chua và ớt đỏ, còn có phần rau xà lách chấm mắm tỏi xay nhuyễn.
Nguyên liệu rất đơn giản, đều là những thứ Sở Thiên Tầm mua ngày hôm qua, nhưng vào tay người khác lại có thể nhìn ra tài nghệ nấu ăn cách biệt một trời một vực.
Sở Thiên Tầm uống một ngụm cháo, chỉ một ngụm nhỏ cũng đủ làm cô cảm thấy lỗ chân lông cả người nở ra.
Tay nghề của người đàn ông này lập tức chinh phục được dạ dày của cô.
Cho dù là thời đại Hoàng Kim trước khi ma chủng buông xuống thì hình như cô cũng chưa từng được ăn bữa sáng mỹ vị thế này.
“Ăn ngon quá, đúng là hạnh phúc. Tay nghề của anh thật tuyệt.” Sở Thiên Tầm ra sức khen ngợi anh.
Diệp Bùi Thiên ngước mắt nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu im lặng uống cháo.
Anh nói ít thật đó.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng vui sướng của Sở Thiên Tầm.
“Anh ăn nhã nhặn như vậy là không được, nếu ở trong đội của chúng tôi thì với cách ăn này của anh, cơ bản là vừa cầm đũa lên đã không còn gì để ăn.”
“Nhưng mà không sao, may mà chúng ta ở cùng nhau, tôi cũng ăn không nhanh.” Sở Thiên Tầm trợn tròn mắt nói dối.
Nếu không phải mới quen biết nhau, cần phải bận tâm đến hình tượng thì cô có thể lập tức xử lý cả bàn đồ ăn, đừng ai hòng đoạt với cô.
Sở Thiên Tầm uống một hơi hết ba bát cháo mới đã thèm đặt bát xuống.
“Anh cũng sắp khỏi rồi, tôi… Hôm nay tôi quay về.” Vốn là một câu tạm biệt rất bình thường nhưng khi nói ra, Sở Thiên Tầm lại phát hiện trong lòng mình có phần luyến tiếc.
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, cô liền thấy cánh tay đang cầm đũa của người đối diện lập tức khựng lại, qua một lúc lâu sau ngón tay ấy mới chậm rãi đặt đôi đũa trong tay xuống.
Rõ ràng anh không nói gì cả nhưng Sở Thiên Tầm đột nhiên thấy không đành lòng, như là mình đã làm chuyện gì đó cực kỳ tàn nhẫn.
Không biết vì sao, cô cảm thấy chỉ cần mình rời khỏi đây, người này lại quay về với cuộc sống cô độc cực hạn, sẽ không bật lửa nấu cơm, sẽ không nói chuyện với người khác, ngày nào cũng cuộn người trong căn phòng nhỏ, trắng đêm không ngủ.
“Hay là tôi lại ở thêm một ngày nhé, anh xem chỗ này cái gì cũng không có, có phải anh không tiện ra ngoài mua đồ không, anh có muốn tôi mua giúp anh cái gì không?” Sở Thiên Tầm tự bịa lý do cho mình, nói ra chính cô cũng thấy hơi xấu hổ.
“Có, có rất nhiều.”
Tiếng nói trầm thấp trả lời câu hỏi này của cô nhanh một cái lạ thường, nhưng nói xong lại không thấy anh yêu cầu cụ thể cái gì cả.
Đến giữa trưa khi Sở Thiên Tầm mang rất nhiều đồ đạc mua sắm quay về, trên mặt bàn đã đầy đồ ăn được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề.
Món ăn đủ loại màu sắc, bày biện phức tạp, làm cho Sở Thiên Tầm nghi ngờ rằng anh đã dùng cả buổi sáng để chuẩn bị bữa cơm trưa này.
Trên bàn là mười mấy đĩa thức ăn, anh im lặng ngồi bên bàn chờ cô trở về.
Khuôn mặt lạnh nhạt hằng năm ấy không có biểu cảm gì cả, nhưng Sở Thiên Tầm lại có thể đọc ra ý muốn giữ lại trên khuôn mặt vô cảm của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.