Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 24
Cung Tâm Văn
17/03/2024
Trong tầng tầng lớp lớp lá cây xanh mướt của khu rừng, một lượng lớn bụi mù dâng lên ầm ầm, cùng với đó là một con ma vật cao lớn ngã xuống.
Một chiến sĩ dáng người cường tráng cắt xương cụt của ma vật, lấy một viên ma chủng ở trong đó ra, bấy giờ anh ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mấy người đồng đội của anh ta chạy ra từ trong rừng, vui mừng vây lên xem xét chiến lợi phẩm của bọn họ.
Tuy rằng chiến đấu thật sự gian nguy, nhưng thu hoạch cũng rất phong phú, bọn họ không chỉ có được một viên ma chủng cấp năm, mà hai mảnh giáp cứng rắn sau lưng ma vật cũng là vật liệu tốt để làm tấm khiên. Cắt ra mang về căn cứ có thể bán được giá tốt.
Đội trưởng Nhạc Thường vuốt cằm suy nghĩ mình có nên giữ một mảnh lại để thay cho tấm khiên cũ dùng đã lâu của mình hay không.
Nhưng anh ta cũng rất muốn giữ viên ma chủng cấp năm kia để tăng cấp dị năng. Có điều nếu vậy thì e rằng của cải anh ta gom được sẽ không đủ dùng, vợ con trong nhà lại phải đói bụng mấy ngày cùng mình.
Thánh đồ hệ trị liệu Kế Tiểu Vũ trong đội ân cần chạy tới: “Anh Thường, anh bị thương rồi, để em chữa cho anh.”
Kế Tiểu Vũ dung mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, nói chuyện nũng nịu, vì không cần trực tiếp tham dự chiến đấu nên da thịt trên người vẫn trơn bóng non mịn, lúc chạy bộ khiến không ít đội viên nam không nhịn được nhìn theo mấy lần.
Vài cô gái khác trong đội trao đổi ánh mắt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Nhặt hết đồ đi, thu đội thu đội, làm xong trận này mọi người chia nhau là mùa Đông không phải lo ăn uống nữa.” Nhạc Thường vừa tiếp nhận Kế Tiểu Vũ trị liệu vừa chỉ huy mọi người thu thập Ma Khu.
Mọi người cùng đồng ý, trong lòng bọn họ đều rõ cái đội trưởng gọi là mùa Đông không phải lo lắng chỉ là đồ vật được phân cho có thể mang đổi lấy đồ ăn duy trì no ấm. Nhưng ngoài ăn no bụng, nếu bọn họ muốn tiếp tục chiến đấu thì còn phải sửa chữa trang bị, đổi mới vũ khí, cũng càng cần ma chủng để tăng cấp dị năng.
Trận chiến sinh tử như vậy cần phải cố gắng đánh thêm hết trận này tới trận khác.
Nhưng dù thế nào hành động lần này không có người chết, thành công săn giết một con ma vật cấp năm đã xem như thu hoạch lớn. Mọi người vui sướng thu dọn đồ vật quay về.
Dọc theo đường núi đi xuống, một phía khác bỗng truyền lại tiếng gầm rú. Đôi cánh khổng lồ có hình dáng như cánh thiêu thân dang rộng trong rừng cây, cánh mỏng hơi trong suốt che đậy bầu trời, trên hai cái cánh ấy hai mặt người, ánh nắng chiếu qua tạo ra bảy sắc cầu vồng đan xen, cánh hơi vỗ, rừng cây lập tức xao động.
“Ma vật cấp sáu.” Nhạc Thường phán đoán cấp bậc của ma vật: “Đây là có người đang chiến đấu với nó, đi, chúng ta đến gần nhìn xem.”
Đoàn người leo lên đỉnh núi, giấu mình giữa lùm cây quan sát bên dưới.
Người đang giao chiến với ma vật là một chàng trai trẻ tuổi, anh không mặc áo giáp, cũng không cầm tấm khiên, tay không chống lại gai nhọn sắc bén của ma vật mà hoàn toàn không rơi xuống thế yếu.
Hành động nhanh như gió, khí thế mạnh như sấm. Trong tay cầm một thanh đao bạc, mấy chục ánh đao xẹt qua không trung tựa như tuyết bay tựa như sao băng, làm người xem kinh ngạc trố mắt.
“Mẹ ơi, trấn Bạch Mã chúng ta có cao thủ như vậy từ khi nào?” Nhạc Thường cùng là hệ cận chiến líu lưỡi.
“Không phải đâu, chỗ chúng ta là căn cứ nhỏ, thánh đồ cấp cao chỉ có vài người, mạnh như vậy không có lý nào không quen biết.” Một đội viên tiếp lời.
“Mấy nay viện nghiên cứu của Thần Ái ở thôn Tiểu Chu bị lộ, rất nhiều người đều chạy đến đây, trên trấn chúng ta cũng xuất hiện không ít người ngoài, có lẽ hai người này từ bên ngoài tới.”
“Chậc chậc, hai người mà chọn ma vật cấp sáu. Nếu đánh ngã được thì bọn họ nhất định sẽ phát tài.”
“Nữ là hệ phong, cấp bậc khoảng cấp 5 gì đó, năng lực không tồi. Chỉ là anh kia rốt cuộc là thánh đồ hệ gì, sao tôi không nhìn ra được dị năng của anh ta?”
“Ngốc à, chắc chắn là hệ tốc độ, tốc độ kinh người như vậy, mắt tôi nhìn không kịp. Không phải tốc độ thì còn có thể là gì?”
“Hệ tốc độ có thể làm chủ lực cận chiến à? Vậy không phải phòng ngự của họ siêu kém sao?”
“Người ta đao pháp tốt, dám liều mạng, có gì không được.”
Các đội viên nam trong đội đều giật mình trước chiêu thức sắc bén của Diệp Bùi Thiên, khâm phục thảo luận không dứt.
Những cái miệng của mặt người trên cánh ma vật há to, phụt ra vô số sợi tơ màu bạc, sợi tơ nhỏ nhìn như mềm mại vô hại nhưng lại như có mắt, chúng múa may ở không trung, đồng thời lao đến quấn lên Diệp Bùi Thiên đang chiến đấu.
Mấy lưỡi dao gió hình trăng non xẹt qua cắt vỡ từng sợi tơ bạc, phát ra tiếng rin rít.
Sở Thiên Tầm đứng ở gần dùng dị năng phối hợp tấn công, Diệp Bùi Thiên nhảy lên qua khe hở mà những lưỡi dao gió tạo ra, chạy thoát khỏi vòng vây của tơ bạc, nhảy xuống một thân cây cao to gần đó.
Tóc mái của anh bị gió thổi tung, ánh mắt sắc bén như đao. Tung chân quét bay sợi tơ ma vật đánh đến, xoay người trên không vung đao ra. Lưỡi dao gió mạnh mẽ của Sở Thiên Tầm quay xung quanh anh, chuẩn xác cắt đứt những sợi tơ đang đánh tới.
“A, anh ta đẹp trai quá. Võ cũng giỏi nữa.” Đội viên nữ lên tiếng.
“Đúng là rất đẹp, vóc dáng còn cao, không nói cái khác, chỉ nhìn đôi chân kia là đủ rồi. Đáng tiếc che mặt, thật muốn biết khuôn mặt dưới khẩu trang kia như thế nào.”
“Đừng mơ, anh ta và cô gái kia là một đôi đi? Phối hợp ăn ý thật.”
“Chắc là vậy rồi, không thì sao anh ta có thể yên tâm giao việc phòng ngự cho thánh đồ hệ phong kia được? Đó không phải giao tính mạng của mình vào tay người khác à, nói không phải vợ chồng tôi còn không tin.”
Trong lúc ma vật và Diệp Bùi Thiên đang chiến đấu kịch liệt, Sở Thiên Tầm bỗng chạy đến phía sau ma vật cắt một nhát lên cổ nó, lấy ra viên ma chủng màu xanh.
Hai chân của ma vật run lên, khuôn mặt trên cánh đồng thời phun ra một lượng lớn sợi tơ, Diệp Bùi Thiên không kịp tránh nên bị đống tơ đó quấn lên, kéo ngã xuống đất cùng ma vật.
Cơ thể to lớn của ma vật rơi xuống, đôi cánh che lấp mặt trời bị một thanh đao cắt rách, Sở Thiên Tầm lôi kéo Diệp Bùi Thiên ra ngoài từ vết cắt, hai người chạy ra mấy bước mới tránh khỏi kết cục bị ma vật đè lên.
“Không sao chứ.” Sở Thiên Tầm giúp Diệp Bùi Thiên cắt những đoạn tơ đang quấn trên người: “Vết thương của anh vẫn chưa khỏi, đã nói để em làm chủ lực mà còn không nghe.”
Sợi tơ quấn rất chặt, còn dẻo dai không dễ cắt đứt, Sở Thiên Tầm sợ làm Diệp Bùi Thiên bị thương nên chỉ cầm một thanh chủy thủ cúi đầu cần thận dùng dị năng cắt từng sợi.
Diệp Bùi Thiên khẽ ừ một tiếng, trên thực thế anh không nghe rõ Sở Thiên Tầm nói gì cả.
Ở trong tầm nhìn của anh, hai má Sở Thiên Tầm đỏ ửng vì chiến đấu kịch liệt, trong mắt có sóng thu lấp cả, cả người sáng rực dưới ánh mặt trời. Hơn nữa cô còn dựa gần anh, cúi đầu chăm chú nhìn anh như vậy.
Diệp Bùi Thiên không nhịn được bèn khẽ cựa một cái.
“Đừng lộn xộn, cẩn thận làm mình bị thương.”
Tiếng nói ôn hòa vang lên bên tai anh, một đường đi từ tai vào trái tim, thoáng trêu chọc ở nơi đó một chút. Chạm nhẹ như vậy, mỏng như vậy, lại nhấc lên tầng tầng gợn sóng trong tim anh.
Sở Thiên Tầm cắt đứt sợi chỉ bạc, thu sợi tơ mà ma vật phun ra trước khi chết lại, đây là vật liệu tốt để chế tạo đồ đạc.
Có một nhóm người đang đi xuống từ sườn núi, những người đó mang theo miếng Ma Khu lớn vừa mới cắt được, rõ ràng bọn họ cũng là người săn ma. Người săn ma cấp bậc không cao hầu hết đều hoạt động ở gần căn cứ, bọn họ ở đây chứng tỏ gần đây có khu tập trung của con người.
Đội trưởng dẫn đầu rất nhiệt tình, anh ta vẫy tay với bọn họ từ xa: “Rất mạnh, hai người mà bắt được ma vật cấp sáu, thật là làm người khâm phục.”
Tiểu đội này là tiểu đội săn ma đóng quân ở gần trấn Bạch Mã, cấp bậc của đội viên đều là cấp bốn cấp năm, là cấp bậc chiếm số lượng lớn nhất của thánh đồ.
Đội trưởng Nhạc Thường là người rất hay nói, vừa lúc Sở Thiên Tầm cũng đang muốn tìm căn cứ ở gần đây để nghỉ ngơi sắp xếp lại đồ đạc, hai bên nói chuyện làm quen với nhau, Nhạc Thường dẫn đường đưa Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên đến căn cứ Bạch Mã ở gần đó.
Thánh đồ trị liệu Kế Tiểu Vũ duỗi tay quấn lọn tóc quăn, làm như lơ đãng kéo cổ áo xuống, tới gần bên cạnh Diệp Bùi Thiên.
“Hình như anh bị thương, tôi là hệ trị liệu, tôi chữa trị cho anh nhé?”
Dung mạo của cô ta nhìn thanh thuần xinh xắn, dáng người lại rất nóng bóng, có một loại sức hấp dẫn to lớn với khác phái, rất ít có đàn ông từ chối cô ta làm quen.
Nhưng chàng trai đeo khẩu trang, im lặng đi ở trong đội lại chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một cái rồi nói: “Cảm ơn, không cần.”
Giọng nói thanh lạnh trầm thấp, mang theo sự lạnh nhạt từ chối người đến gần trái lại còn khiến Kế Tiểu Vũ nổi lòng hứng thú.
“Này, cô xem.” Một thánh đồ nữ trong đội hếch cằm nói với bạn: “Cô ta lại bắt đầu.”
“Đừng để ý tới cô ta, cô ta chỉ thích đeo bám đàn ông có vợ, kỹ nữ, hồ ly tinh.” Người bạn trợn mắt trả lời.
Người quen của Kế Tiểu Vũ đều biết cô ta có một đam mê chính là đi quyến rũ những người đàn ông đã có chủ, dường như đi cướp đoạt của người khác mới có thể khiến cô ta có khoái cảm của thắng lợi.
Kế Tiểu Vũ đi bên cạnh Diệp Bùi Thiên, trên tay hiện lên một vòng sáng chiếu vào một miệng vết thương trên cánh tay của Diệp Bùi Thiên.
“Vừa nãy thấy nhiều máu còn tưởng là thương nặng lắm, không ngờ chỉ là một vết thương nhỏ, chữa một tý là khỏi.” Trong giọng nói của Kế Tiểu Vũ có sự quan tâm, để lộ sự săn sóc dịu dàng đặc trưng của phái nữ.
“Bạn kia là vợ anh à? Tính cách bạn ấy hào phóng ghê, mới chốc đã thân với đội trưởng rồi, tôi thích những người có tính hướng ngoại như vậy, chỉ là tôi không làm được.”
“Bạn ấy cũng sơ ý quá, anh đang bị thương mà không để ý gì cả, chỉ lo nói chuyện với đội trưởng của tôi.”
Chàng trai im lặng đi bên cạnh cô ta đột nhiên dừng bước.
Vóc dáng người này rất cao, tóc mái bị vành mũ ép uống tạo thành cái bóng trùm lên đôi mắt, đôi mắt lạnh lẽo kia nhìn liếc sang đây, nhìn xuống Kế Tiểu Vũ từ trên cao.
Tựa như bị thứ gì khủng bố nhìn xuống, giây phút đó lông tơ trên người Kế Tiểu Vũ dựng hết lên.
Cô ta rụt vai, chậm rãi lùi về phía sau đội.
“Ấy, sao vậy? Hoa khôi của chúng ta cũng có lúc thất thủ à?” Một đội viên nữ luôn không hợp với cô ta chế nhạo.
“Hừ, còn tưởng rằng ai cũng thích dáng vẻ kia của cô hả, hồ ly tinh.”
Kế Tiểu Vũ không để tâm đến lời trào phúng của đồng đội, cô ta từng gặp vô số đàn ông, biết rõ vừa rồi trong mắt người đàn ông kia không chỉ có chán ghét mà còn có sát ý.
Không biết vì sao, khi người đàn ông đó nhìn xuống, cô ta cảm thấy mình còn nói thêm gì nữa là người này sẽ giết mình ngay.
Sở Thiên Tầm đi ở hàng đầu hoàn toàn không chú ý tới phía sau xảy ra chuyện gì, cô đang hỏi thăm tin tức về căn cứ chỗ Nhạc Thường.
“Cô muốn tìm thợ rèn à, căn cứ của chúng tôi rất nhỏ, cũng không có thợ rèn cao cấp gì. Ngày thường muốn chế tạo áo giáp hay vũ khí tôi đều đi tìm lão Quách ở hẻm Tây, cô có thể đi tìm thử xem.” Nhạc Thường nói như vậy.
Khi đoàn người đi đến căn cứ Bạch Mã, ánh chiều tà của hoàng hôn chưa tắt, đèn trong căn cứ cũng mới vừa bật lên.
Ở thời đại này, vì thiếu điện lực nên đèn điện đã mất đi tác dụng của nó, từng chiếc đèn dầu treo ở hai bên đường, ánh đèn vàng lay động giữa không trung.
Ánh sáng của chiều tà và đèn dầu nghênh đón một đội ngũ săn ma bình an trở về, lúc này mới là ngày mà con phố náo nhiệt nhất, mọi người mở quầy ở hai bên đường để bán hoặc đổi những món đồ vất vả săn thú có được. Tiếng la hét chào hàng, tiếng cò kè mặc cả hỗn tạp bên nhau, đám người nối gót vai chạm vai như dòng nước chảy.
Diệp Bùi Thiên nhìn đám đông náo nhiệt, anh dừng bước ở đầu phố, lặng lẽ nắm tay người bên cạnh.
Người đi phía trước như có thần giao cách cảm, cô quay đầu dưới ngọn đèn dầu, mỉm cười với anh:
“Làm sao vậy, cùng nhau vào đi.”
Sở Thiên Tầm quay đầu nắm nhẹ tay anh, kéo anh vào trong đám đông náo nhiệt.
Một chiến sĩ dáng người cường tráng cắt xương cụt của ma vật, lấy một viên ma chủng ở trong đó ra, bấy giờ anh ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mấy người đồng đội của anh ta chạy ra từ trong rừng, vui mừng vây lên xem xét chiến lợi phẩm của bọn họ.
Tuy rằng chiến đấu thật sự gian nguy, nhưng thu hoạch cũng rất phong phú, bọn họ không chỉ có được một viên ma chủng cấp năm, mà hai mảnh giáp cứng rắn sau lưng ma vật cũng là vật liệu tốt để làm tấm khiên. Cắt ra mang về căn cứ có thể bán được giá tốt.
Đội trưởng Nhạc Thường vuốt cằm suy nghĩ mình có nên giữ một mảnh lại để thay cho tấm khiên cũ dùng đã lâu của mình hay không.
Nhưng anh ta cũng rất muốn giữ viên ma chủng cấp năm kia để tăng cấp dị năng. Có điều nếu vậy thì e rằng của cải anh ta gom được sẽ không đủ dùng, vợ con trong nhà lại phải đói bụng mấy ngày cùng mình.
Thánh đồ hệ trị liệu Kế Tiểu Vũ trong đội ân cần chạy tới: “Anh Thường, anh bị thương rồi, để em chữa cho anh.”
Kế Tiểu Vũ dung mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, nói chuyện nũng nịu, vì không cần trực tiếp tham dự chiến đấu nên da thịt trên người vẫn trơn bóng non mịn, lúc chạy bộ khiến không ít đội viên nam không nhịn được nhìn theo mấy lần.
Vài cô gái khác trong đội trao đổi ánh mắt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Nhặt hết đồ đi, thu đội thu đội, làm xong trận này mọi người chia nhau là mùa Đông không phải lo ăn uống nữa.” Nhạc Thường vừa tiếp nhận Kế Tiểu Vũ trị liệu vừa chỉ huy mọi người thu thập Ma Khu.
Mọi người cùng đồng ý, trong lòng bọn họ đều rõ cái đội trưởng gọi là mùa Đông không phải lo lắng chỉ là đồ vật được phân cho có thể mang đổi lấy đồ ăn duy trì no ấm. Nhưng ngoài ăn no bụng, nếu bọn họ muốn tiếp tục chiến đấu thì còn phải sửa chữa trang bị, đổi mới vũ khí, cũng càng cần ma chủng để tăng cấp dị năng.
Trận chiến sinh tử như vậy cần phải cố gắng đánh thêm hết trận này tới trận khác.
Nhưng dù thế nào hành động lần này không có người chết, thành công săn giết một con ma vật cấp năm đã xem như thu hoạch lớn. Mọi người vui sướng thu dọn đồ vật quay về.
Dọc theo đường núi đi xuống, một phía khác bỗng truyền lại tiếng gầm rú. Đôi cánh khổng lồ có hình dáng như cánh thiêu thân dang rộng trong rừng cây, cánh mỏng hơi trong suốt che đậy bầu trời, trên hai cái cánh ấy hai mặt người, ánh nắng chiếu qua tạo ra bảy sắc cầu vồng đan xen, cánh hơi vỗ, rừng cây lập tức xao động.
“Ma vật cấp sáu.” Nhạc Thường phán đoán cấp bậc của ma vật: “Đây là có người đang chiến đấu với nó, đi, chúng ta đến gần nhìn xem.”
Đoàn người leo lên đỉnh núi, giấu mình giữa lùm cây quan sát bên dưới.
Người đang giao chiến với ma vật là một chàng trai trẻ tuổi, anh không mặc áo giáp, cũng không cầm tấm khiên, tay không chống lại gai nhọn sắc bén của ma vật mà hoàn toàn không rơi xuống thế yếu.
Hành động nhanh như gió, khí thế mạnh như sấm. Trong tay cầm một thanh đao bạc, mấy chục ánh đao xẹt qua không trung tựa như tuyết bay tựa như sao băng, làm người xem kinh ngạc trố mắt.
“Mẹ ơi, trấn Bạch Mã chúng ta có cao thủ như vậy từ khi nào?” Nhạc Thường cùng là hệ cận chiến líu lưỡi.
“Không phải đâu, chỗ chúng ta là căn cứ nhỏ, thánh đồ cấp cao chỉ có vài người, mạnh như vậy không có lý nào không quen biết.” Một đội viên tiếp lời.
“Mấy nay viện nghiên cứu của Thần Ái ở thôn Tiểu Chu bị lộ, rất nhiều người đều chạy đến đây, trên trấn chúng ta cũng xuất hiện không ít người ngoài, có lẽ hai người này từ bên ngoài tới.”
“Chậc chậc, hai người mà chọn ma vật cấp sáu. Nếu đánh ngã được thì bọn họ nhất định sẽ phát tài.”
“Nữ là hệ phong, cấp bậc khoảng cấp 5 gì đó, năng lực không tồi. Chỉ là anh kia rốt cuộc là thánh đồ hệ gì, sao tôi không nhìn ra được dị năng của anh ta?”
“Ngốc à, chắc chắn là hệ tốc độ, tốc độ kinh người như vậy, mắt tôi nhìn không kịp. Không phải tốc độ thì còn có thể là gì?”
“Hệ tốc độ có thể làm chủ lực cận chiến à? Vậy không phải phòng ngự của họ siêu kém sao?”
“Người ta đao pháp tốt, dám liều mạng, có gì không được.”
Các đội viên nam trong đội đều giật mình trước chiêu thức sắc bén của Diệp Bùi Thiên, khâm phục thảo luận không dứt.
Những cái miệng của mặt người trên cánh ma vật há to, phụt ra vô số sợi tơ màu bạc, sợi tơ nhỏ nhìn như mềm mại vô hại nhưng lại như có mắt, chúng múa may ở không trung, đồng thời lao đến quấn lên Diệp Bùi Thiên đang chiến đấu.
Mấy lưỡi dao gió hình trăng non xẹt qua cắt vỡ từng sợi tơ bạc, phát ra tiếng rin rít.
Sở Thiên Tầm đứng ở gần dùng dị năng phối hợp tấn công, Diệp Bùi Thiên nhảy lên qua khe hở mà những lưỡi dao gió tạo ra, chạy thoát khỏi vòng vây của tơ bạc, nhảy xuống một thân cây cao to gần đó.
Tóc mái của anh bị gió thổi tung, ánh mắt sắc bén như đao. Tung chân quét bay sợi tơ ma vật đánh đến, xoay người trên không vung đao ra. Lưỡi dao gió mạnh mẽ của Sở Thiên Tầm quay xung quanh anh, chuẩn xác cắt đứt những sợi tơ đang đánh tới.
“A, anh ta đẹp trai quá. Võ cũng giỏi nữa.” Đội viên nữ lên tiếng.
“Đúng là rất đẹp, vóc dáng còn cao, không nói cái khác, chỉ nhìn đôi chân kia là đủ rồi. Đáng tiếc che mặt, thật muốn biết khuôn mặt dưới khẩu trang kia như thế nào.”
“Đừng mơ, anh ta và cô gái kia là một đôi đi? Phối hợp ăn ý thật.”
“Chắc là vậy rồi, không thì sao anh ta có thể yên tâm giao việc phòng ngự cho thánh đồ hệ phong kia được? Đó không phải giao tính mạng của mình vào tay người khác à, nói không phải vợ chồng tôi còn không tin.”
Trong lúc ma vật và Diệp Bùi Thiên đang chiến đấu kịch liệt, Sở Thiên Tầm bỗng chạy đến phía sau ma vật cắt một nhát lên cổ nó, lấy ra viên ma chủng màu xanh.
Hai chân của ma vật run lên, khuôn mặt trên cánh đồng thời phun ra một lượng lớn sợi tơ, Diệp Bùi Thiên không kịp tránh nên bị đống tơ đó quấn lên, kéo ngã xuống đất cùng ma vật.
Cơ thể to lớn của ma vật rơi xuống, đôi cánh che lấp mặt trời bị một thanh đao cắt rách, Sở Thiên Tầm lôi kéo Diệp Bùi Thiên ra ngoài từ vết cắt, hai người chạy ra mấy bước mới tránh khỏi kết cục bị ma vật đè lên.
“Không sao chứ.” Sở Thiên Tầm giúp Diệp Bùi Thiên cắt những đoạn tơ đang quấn trên người: “Vết thương của anh vẫn chưa khỏi, đã nói để em làm chủ lực mà còn không nghe.”
Sợi tơ quấn rất chặt, còn dẻo dai không dễ cắt đứt, Sở Thiên Tầm sợ làm Diệp Bùi Thiên bị thương nên chỉ cầm một thanh chủy thủ cúi đầu cần thận dùng dị năng cắt từng sợi.
Diệp Bùi Thiên khẽ ừ một tiếng, trên thực thế anh không nghe rõ Sở Thiên Tầm nói gì cả.
Ở trong tầm nhìn của anh, hai má Sở Thiên Tầm đỏ ửng vì chiến đấu kịch liệt, trong mắt có sóng thu lấp cả, cả người sáng rực dưới ánh mặt trời. Hơn nữa cô còn dựa gần anh, cúi đầu chăm chú nhìn anh như vậy.
Diệp Bùi Thiên không nhịn được bèn khẽ cựa một cái.
“Đừng lộn xộn, cẩn thận làm mình bị thương.”
Tiếng nói ôn hòa vang lên bên tai anh, một đường đi từ tai vào trái tim, thoáng trêu chọc ở nơi đó một chút. Chạm nhẹ như vậy, mỏng như vậy, lại nhấc lên tầng tầng gợn sóng trong tim anh.
Sở Thiên Tầm cắt đứt sợi chỉ bạc, thu sợi tơ mà ma vật phun ra trước khi chết lại, đây là vật liệu tốt để chế tạo đồ đạc.
Có một nhóm người đang đi xuống từ sườn núi, những người đó mang theo miếng Ma Khu lớn vừa mới cắt được, rõ ràng bọn họ cũng là người săn ma. Người săn ma cấp bậc không cao hầu hết đều hoạt động ở gần căn cứ, bọn họ ở đây chứng tỏ gần đây có khu tập trung của con người.
Đội trưởng dẫn đầu rất nhiệt tình, anh ta vẫy tay với bọn họ từ xa: “Rất mạnh, hai người mà bắt được ma vật cấp sáu, thật là làm người khâm phục.”
Tiểu đội này là tiểu đội săn ma đóng quân ở gần trấn Bạch Mã, cấp bậc của đội viên đều là cấp bốn cấp năm, là cấp bậc chiếm số lượng lớn nhất của thánh đồ.
Đội trưởng Nhạc Thường là người rất hay nói, vừa lúc Sở Thiên Tầm cũng đang muốn tìm căn cứ ở gần đây để nghỉ ngơi sắp xếp lại đồ đạc, hai bên nói chuyện làm quen với nhau, Nhạc Thường dẫn đường đưa Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên đến căn cứ Bạch Mã ở gần đó.
Thánh đồ trị liệu Kế Tiểu Vũ duỗi tay quấn lọn tóc quăn, làm như lơ đãng kéo cổ áo xuống, tới gần bên cạnh Diệp Bùi Thiên.
“Hình như anh bị thương, tôi là hệ trị liệu, tôi chữa trị cho anh nhé?”
Dung mạo của cô ta nhìn thanh thuần xinh xắn, dáng người lại rất nóng bóng, có một loại sức hấp dẫn to lớn với khác phái, rất ít có đàn ông từ chối cô ta làm quen.
Nhưng chàng trai đeo khẩu trang, im lặng đi ở trong đội lại chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một cái rồi nói: “Cảm ơn, không cần.”
Giọng nói thanh lạnh trầm thấp, mang theo sự lạnh nhạt từ chối người đến gần trái lại còn khiến Kế Tiểu Vũ nổi lòng hứng thú.
“Này, cô xem.” Một thánh đồ nữ trong đội hếch cằm nói với bạn: “Cô ta lại bắt đầu.”
“Đừng để ý tới cô ta, cô ta chỉ thích đeo bám đàn ông có vợ, kỹ nữ, hồ ly tinh.” Người bạn trợn mắt trả lời.
Người quen của Kế Tiểu Vũ đều biết cô ta có một đam mê chính là đi quyến rũ những người đàn ông đã có chủ, dường như đi cướp đoạt của người khác mới có thể khiến cô ta có khoái cảm của thắng lợi.
Kế Tiểu Vũ đi bên cạnh Diệp Bùi Thiên, trên tay hiện lên một vòng sáng chiếu vào một miệng vết thương trên cánh tay của Diệp Bùi Thiên.
“Vừa nãy thấy nhiều máu còn tưởng là thương nặng lắm, không ngờ chỉ là một vết thương nhỏ, chữa một tý là khỏi.” Trong giọng nói của Kế Tiểu Vũ có sự quan tâm, để lộ sự săn sóc dịu dàng đặc trưng của phái nữ.
“Bạn kia là vợ anh à? Tính cách bạn ấy hào phóng ghê, mới chốc đã thân với đội trưởng rồi, tôi thích những người có tính hướng ngoại như vậy, chỉ là tôi không làm được.”
“Bạn ấy cũng sơ ý quá, anh đang bị thương mà không để ý gì cả, chỉ lo nói chuyện với đội trưởng của tôi.”
Chàng trai im lặng đi bên cạnh cô ta đột nhiên dừng bước.
Vóc dáng người này rất cao, tóc mái bị vành mũ ép uống tạo thành cái bóng trùm lên đôi mắt, đôi mắt lạnh lẽo kia nhìn liếc sang đây, nhìn xuống Kế Tiểu Vũ từ trên cao.
Tựa như bị thứ gì khủng bố nhìn xuống, giây phút đó lông tơ trên người Kế Tiểu Vũ dựng hết lên.
Cô ta rụt vai, chậm rãi lùi về phía sau đội.
“Ấy, sao vậy? Hoa khôi của chúng ta cũng có lúc thất thủ à?” Một đội viên nữ luôn không hợp với cô ta chế nhạo.
“Hừ, còn tưởng rằng ai cũng thích dáng vẻ kia của cô hả, hồ ly tinh.”
Kế Tiểu Vũ không để tâm đến lời trào phúng của đồng đội, cô ta từng gặp vô số đàn ông, biết rõ vừa rồi trong mắt người đàn ông kia không chỉ có chán ghét mà còn có sát ý.
Không biết vì sao, khi người đàn ông đó nhìn xuống, cô ta cảm thấy mình còn nói thêm gì nữa là người này sẽ giết mình ngay.
Sở Thiên Tầm đi ở hàng đầu hoàn toàn không chú ý tới phía sau xảy ra chuyện gì, cô đang hỏi thăm tin tức về căn cứ chỗ Nhạc Thường.
“Cô muốn tìm thợ rèn à, căn cứ của chúng tôi rất nhỏ, cũng không có thợ rèn cao cấp gì. Ngày thường muốn chế tạo áo giáp hay vũ khí tôi đều đi tìm lão Quách ở hẻm Tây, cô có thể đi tìm thử xem.” Nhạc Thường nói như vậy.
Khi đoàn người đi đến căn cứ Bạch Mã, ánh chiều tà của hoàng hôn chưa tắt, đèn trong căn cứ cũng mới vừa bật lên.
Ở thời đại này, vì thiếu điện lực nên đèn điện đã mất đi tác dụng của nó, từng chiếc đèn dầu treo ở hai bên đường, ánh đèn vàng lay động giữa không trung.
Ánh sáng của chiều tà và đèn dầu nghênh đón một đội ngũ săn ma bình an trở về, lúc này mới là ngày mà con phố náo nhiệt nhất, mọi người mở quầy ở hai bên đường để bán hoặc đổi những món đồ vất vả săn thú có được. Tiếng la hét chào hàng, tiếng cò kè mặc cả hỗn tạp bên nhau, đám người nối gót vai chạm vai như dòng nước chảy.
Diệp Bùi Thiên nhìn đám đông náo nhiệt, anh dừng bước ở đầu phố, lặng lẽ nắm tay người bên cạnh.
Người đi phía trước như có thần giao cách cảm, cô quay đầu dưới ngọn đèn dầu, mỉm cười với anh:
“Làm sao vậy, cùng nhau vào đi.”
Sở Thiên Tầm quay đầu nắm nhẹ tay anh, kéo anh vào trong đám đông náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.