Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 46
Cung Tâm Văn
26/10/2024
Editor: Qing Yun
Tuy rằng Sở Thiên Tầm nghĩ như vậy nhưng nhớ tới thiếu nữ vừa mới nhìn mình ở phía xa trong lòng cô vẫn hơi tiếc nuối.
Cô gái kia nhìn tinh thần phấn chấn và đầy sức sống như là không hiểu rõ cái hiểm ác của khu vực săn bắn, tuổi tá như hoa tươi, cứ như vậy mà chôn vùi ở nơi ma quật kia.
Cho dù tiếc nuối thì đây cũng không phải việc nằm trong phạm vi năng lực của Sở Thiên Tầm, cô xông pha chiến trường nhiều năm nên biết rõ cái khủng bố của ma vật hành động theo quần thể. Cô không thể làm việc vượt quá khả năng cho phép vì người xa lạ được.
Trong lòng cô nghĩ như vậy nhưng bước chân vẫn khó tránh khỏi tiến về phương hướng kia vài bước.
Diệp Bùi Thiên đột nhiên ôm eo của Sở Thiên Tầm rồi nâng cô đặt lên nóc chiếc xe ô tô bên đường.
“Thiên Tầm, chỗ đó rất nguy hiểm, em đừng đi vào.” Anh xoa tay Sở Thiên Tầm: “Em ngồi ở đây, nếu em muốn cứu những người đó thì anh có thể đi vào một chuyến thay em.”
Diệp Bùi Thiên không có thói quen cứu người, trái lại không lâu trước đây anh vẫn còn là một Nhân Ma chỉ biết giết người.
Nhưng chỉ cần Thiên Tầm muốn thì anh có thể đi làm toàn bộ.
Anh biết tấm lòng Thiên Tầm mềm mại cỡ nào, lúc trước dù ma quỷ là mình cũng được cô vươn tay giúp đỡ.
Anh kéo tay Sở Thiên Tầm đến bên miệng rồi hôn một cái. Anh nhớ tới tâm trạng khi ở trong lãnh địa của A Hiểu, đúng vậy, vì người này, anh có thể hóa thân thành thánh, cũng có thể biến mình thành ma.
Sở Thiên Tầm duỗi tay vuốt vài sợi tóc bị rơi ra khỏi vành mũ của anh.
“Khờ quá, sao em lại muốn anh đi cứu người được. Tuy rằng nghe thì tàn nhẫn nhưng dù người ta có nguy hiểm tính mạng thì em cũng không thể bắt anh dùng an nguy đi đổi.”
Trong giá trị quan của Sở Thiên Tầm, chỉ có bản thân đủ mạnh mới có thể đi làm phước quan tâm bạn bè hoặc thậm chí là người xa lạ. Nhưng khi năng lực của mình có hạn, dù xét về mặt tình người có thế nào thì cô cũng không bao giờ gạt tính mạng của người mình quan tâm ra để cho người khác chen vào.
Cô cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lấy đại cục làm trọng mà hy sinh chính mình hoặc là người thân của mình.
Nếu Diệp Bùi Thiên không màng việc bại lộ thân phận, sử dụng toàn bộ dị năng là có thể qua lại tự nhiên trong ma quật.
Nhưng Diệp Bùi Thiên là người thương của cô chứ không phải đàn em của cô, sao cô có thể yêu cầu người trong lòng đi trả giá cho hành vi ngu xuẩn bất chấp tính mạng vì người khác của mình được.
Những lời này của Sở Thiên Tầm nghe rất ích kỷ nhưng lại như một chiếc bàn chải dính đường quét qua đáy lòng Diệp Bùi Thiên. Anh nghĩ lại những lời này, hiểu rõ trọng lượng của mình trong lòng Thiên Tầm, lập tức cảm thấy ngọt ngào khó nén.
Ở tòa phế tích sương chiều nặng nề, bê tông cốt thép cao như núi lẫn lộn với thực vật, trải qua cải tạo của Tiết Độc giả, mặt ngoài của tòa núi lớn này bao rùm rất nhiều xác chết của các loại ma vật, ở giữa có ống dẫn và vật nhân tạo cùng với các loại thực vật hình thù kỳ lạ mọc ra từ xác ma vật, nhìn từ xa nó giống như tòa lô cốt khổng lồ kỳ lạ.
Ở giữa lô cốt có mất cái động nhỏ, đó là cửa ra vào của ma quật, bên trong cửa là rất nhiều con đường đâm sâu xuống nền đất đan xen như mạng nhện.
Nhóm Phương Đại Tài hơn mười người lần lượt chui vào từ cửa động. Đường hầm bên trong dài và tối tăm, nhiều khung cửa sổ vặn vẹo biến hình cùng những bộ rễ khổng lồ hiện ra dưới nền đất.
Con đường có nhiều lối rex, đoàn người phải vừa đi vừa để lại ký hiện đề phòng lạc đường.
“Tối quá, chúng ta ở đây thật sự không thành vấn đề chứ?”
Viên Mạn giơ cao cây đuốc tiến đến gần Hạ Mạt, làm người chữa bệnh, cô ấy được cả nhóm bảo vệ ở giữa.
Ánh sáng của cây đuốc chiếu vào thế giới kỳ lạ dưới lòng đất làm người rất hiếm khi ra ngoài săn ma như cô ấy cảm thấy hơi sợ hãi.
Chỗ này thật sự quá yên tĩnh, chỉ nghe thấy được tiếng nước ngầm tí tách cùng với tiếng bước chân vọng lại khi mọi người bước đi. Sâu trong đường hầm truyền ra tiếng gió nghe như tiếng sinh vật nào đó đang đau đớn kêu rên.
“Không sao đâu, em đừng sợ. Anh từng giết rất nhiều Tiết Độc giả, loại ma vật này có cấp bậc không cao, cũng không có năng lực đặc biệt gì, đánh dễ lắm. Chỉ cần em theo sát cũng chú ý phối hợp với anh thì anh nhất định sẽ bảo vệ các em.” Đội trưởng Phương Đại Tài an ủi cô ấy.
Viên Mạn ngây thơ gật đầu.
Là người có năng lực trị liệu giúp cô ấy chỉ cần ở trong căn cứ chữa bệnh cho người khác là có thể có được ma chủng, cho nên cô ấy gần như chưa từng rời khỏi căn cứ ra ngoài săn ma.
Nhưng khi cấp bậc của thánh đồ trong căn cứ tăng cao không ngừng, trị liệu giả cấp cao trong căn cứ ngày càng nhiều, cô ấy luôn ở cấp hai nên cuộc sống bắt đầu khó khăn hơn. Đến mùa Đông khi đồ ăn thiếu thốn, loại khó khăn này ngày càng rõ ràng, cho nên cô ấy đành phải tham dự vào những hành động của các tiểu đội săn ma được tạo ra lâm thời thế này.
Dọc đường đi mọi người vừa nói vừa cười thì cũng còn tốt, đến khi đi vào đường hầm âm u cô ấy mới thật sự biết sắp phải chiến đấu, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực.
Hạ Mạt nắm tay Viên Mạn: “Không sao, còn chị mà, chị nhất định sẽ bảo vệ em.”
Trước đây Hạ Mạt và Viên Mạn là bạn học cùng lớp cấp ba(*). Sau khi ma chủng buông xuống, hai người giúp đỡ nhau đi đến Xuân thành rồi cùng sống ở đây.
Hạ Mạt là thánh đồ hệ khống chế cấp bốn, bởi vì cấp bậc cao hơn nên cô ấy cũng càng ngày càng trưởng thành hơn, ngày thường luôn chăm sóc cho người bạn thân tương đối ngây thơ này của mình. Cho dù bản thân cô ấy cũng chỉ thường dùng dị năng để giúp đỡ các công trường trong căn cứ để đổi lấy ít đồ ăn chứ không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Hai thiếu nữ như hoa gợi lên ý muốn bảo vệ của các thành viên nam của đội.
“Hai em đừng sợ, lát nữa anh bảo vệ các em.”
“Các em nhớ tránh ở sau lưng anh là được, anh là thánh đồ hệ phòng ngự.”
“Chờ hoàn thành nhiệm vụ lấy được tiền, về thành các anh mời hai em ăn ngon.”
Cả nhóm đang nói chuyện náo nhiệt thì đột nhiên một con ma vật thò nửa người ra từ ngã rẽ, mặt con ma vật này không có mắt và mũi, ở vị trí của mũi có hai cái lỗ đỏ, đúng là diện mạo vốn có của Tiết Độc giả. Nó há to mồm để lộ hàm răng sắc nhọn, tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng, chỉ xuất hiện giây lát là lập tức trốn đi không thấy.
“Tới tới, ma vật đó, mọi người chuẩn bị chiến đấu, hệ phòng ngự và hệ cận chiến tiến lên phía trước.” Phương Đại Tài cao giọng chỉ huy.
Các đội viên chưa từng chiến đấu cùng nhau lần nào khiến bọn họ hành động có vẻ bỡ ngỡ rối loạn, chạy lên trước rồi lùi về sau, trận chiến còn chưa bắt đầu đã đánh ra đủ loại dị năng.
Mọi người tập trung tinh thần đề phòng một lúc lâu nhưng chỗ âm u phía trước vẫn trống rỗng như cũ, không hề có một con ma vật nào xuất hiện nữa.
Bỗng có tiếng hét phát ra từ phía sau đội, một con Tiết Độc giả bất ngờ xuất hiện túm được chân của Hạ Mạt rồi kéo cô ấy vào sâu trong động.
Cũng may Viên Mạn nhanh tay lẹ mắt nhào đến túm chặt tay Hạ Mạt, vài đội viên kịp thời phản ứng liên tục nhào tới túm lấy hai cô.
Cùng lúc đó cũng có vài người dùng dị năng, thoáng chốc ba chân bốn cẳng ném tất cả nào là quả cầu lửa, nào là cột nước vào người ma vật, như vậy cũng làm không ít các dị năng triệt tiêu lẫn nhau. Ma vật há mồm gầm rú, móc vuốt sắc đâm xuyên qua mắt cá chân của Hạ Mạt cứng đầu không chịu buông.
“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, một hệ khống chế tới trói ma vật lại.” Phương Đại Tài vội vàng hô to, anh ta đứng ở phía đầu đội ngũ, con đường quá hẹp nên trong chốc lát chưa thể chen qua.
Cuối cùng có một thánh đồ hệ thực vật phản ứng lại dùng dây mây buộc chặt con ma vật đang lăn lộn trên mặt đất, mọi người vây quanh chém mấy chục đao cắt phía sau cổ ma vật, lấy được một viên ma chủng, cũng cứu thoát Hạ Mạt.
Hạ Mạt tránh thoát khỏi móng vuốt của ma vật, cẳng chân bị đâm thủng mấy lỗ, máu chảy đầm đìa. Viên Mạn không nhịn được nước mắt, dốc hết sức dùng dị năng chữa trị vết thương cho bạn, cấp bậc của cô ấy thấp, hao phí hơn nửa dị năng cũng chỉ giúp vết thương ngừng chảy máu.
“Xem đi, tôi đã nói chúng ta có thể làm được mà.” Phương Đại Tài cổ động mọi người: “Lần sau mọi người đừng căng thẳng quá, phối hợp tốt một chút là được.”
Rốt cuộc mới chiến đấu lần đầu đã lấy được thắng lợi làm trong lòng mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, sĩ khí cũng dâng cao.
Mọi người đều mừng thầm, tự tin cảm thấy có thể làm được, không khó giết, chúng ta sẽ thắng.
Tại một khung cửa nghiêng lệch tối tắm xuất hiện một đầu ngón tay đỏ tươi, màu da tái nhợt, nó vặn tay một cái lập tức bẻ gãy khung cửa, có con Tiết Độc giả không có mắt mũi thò ra khỏi cổng tò vò kia. Nó bò trên trần nhà, đẩng đầu nhìn mọi người.
Ngay sau đó có một con ma vật bò ra theo sau nó.
Các cửa động ở xung quanh cũng có ma vật chui ra.
“Sao… Sao lại nhiều thế này.” Viên Mạn run rẩy, cô ấy và Hạ Mạt ôm lấy nhau.
Chiến sĩ trẻ tuổi đứng trước mặt hai cô cũng không khá hơn là bao, cánh tay đang nắm chuôi kiếm của anh ta run rẩy.
Từ khi nào mà số lượng Tiết Độc giả ở đây đã nhiều tới mức này, hoàn toàn khác với thông tin bọn họ thu thập được, cũng hoàn toàn không phải mười mấy người họ có thể đối phó.
“Đừng… Đừng sợ, bình tĩnh, tôi… Á!”
“Cứu mạng! Cứu tôi…”
Chiến sĩ vừa mới cười đùa với Hạ Mạt và Viên Mạn bị ma vật đâm thủng bụng, hoàn toàn mất năng lực phản kháng, Viên Mạn không kịp kéo anh ta quay về chữa trị bởi có hai con Tiết Độc giả đã nhanh chóng nâng tay chân anh ta lên khiêng chạy vào sâu trong động, nửa đường còn không quên dừng lại đổ loại thuốc đặc thù nào đó lên vết thương của anh ta để cầm máu. Đối với chúng nó đây là đang chuẩn bị lương thực dự trữ, chúng sẽ không làm người này tùy tiện chết đi.
Liên tục có đội viên bị thương nặng sau đó bị ma vật bắt lấy, tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ vang lên một đường rồi biến mất ở sâu trong động.
Phương Đại Tài muốn nhào lên cứu giúp nhưng lại bị vô số ma vật bao quanh vây khốn, gân xanh trên trán nổi rõ, anh ta to tiếng kêu gọi, trên người vết thương chồng chất.
Người càng ngày càng ít, dị năng trị liệu của Viên Mạn đã khô kiệt. Hạ Mạt bị trẹo một chân, cô ấy chắn trước mặt Viên Mạt, dùng chút dị năng cuối cùng ném con Tiết Độc giả tới gần ra xa.
Dường như nhóm Tiết Độc giả có hứng thú rất lớn với nữ giới loài người, chúng nó quay quanh hai người, thỉnh thoảng toét miệng gầm rút một tiếng, lại duy độc không ra tay tàn nhẫn với hai cô.
Viên Mạn nhớ tới lời đồn về Tiết Độc giả, hai chân run lên không kiềm chế được.
***
“Con gái mà rơi vào tay Tiết Độc giả thì kết cục sẽ siêu thảm.”
Ở vị trí cách ngoài động không xa, Sở Thiên Tầm vừa mới đến gần, nhìn thấy cửa động hơi lóe sáng liền nói.
Mặc dù cô không tính toán đi vào mạo hiểm nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đến gần để xem xét tình huống.
Cô từng có một chiến hữu bị Tiết Độc giả bắt được, mấy tháng sau cuối cùng bọn họ cũng cứu được người ra nhưng khi ấy tinh thần của nữ chiến sĩ từng cực kỳ kiên cường kia đã tan vỡ hoàn toàn.
Tiết Độc giả nuôi dưỡng con người, hầu hết nam giới sẽ bị dùng làm thức ăn dự trữ, mà nữ giới sẽ thành máy móc sinh sản, chúng nó tàn nhẫn dùng ma dược khống chế làm nữ giới mang thai, trẻ con sinh ra sẽ bị ma hóa, mục đích là để tăng số lượng giống loài.
Người trưởng thành sẽ cực kỳ mâu thuẫn với việc trở thành ma vật ở mặt tinh thần, dù là nữ chúa Tiết Độc giả nếu muốn dụ dỗ một người trưởng thành trở thành đồng loại cũng phải hao phí rất nhiều tinh lực. Nhưng đối với đứa trẻ như tờ giấy trắng thì dễ dàng rất nhiều.
Chỗ cửa động có ánh sáng dị năng lập lòe, rõ ràng là trong đó đang xảy ra trận chiến kịch liệt.
Có tiếng đàn ông khàn giọng hét lên: “Chạy!”
Hai cô gái lảo đảo chạy ra cửa động, một người trong đó đẩy người khác ra ngoài cửa còn mình thì xoay người dùng dị năng ngăn cản con ma vật đuổi sát sau lưng.
Viên Mạn lăn một đường xuống dưới từ đống đổ nát, cô ấy bò lên hét về phía cửa động: “Hạ Mạt, Hạ Mạt!”
Một đôi tay liều mạng giãy giụa vươn ra ngoài ô cửa nhỏ hẹp, dị năng của Hạ Mạt tán loạn, bị ma vật túm mắt cá chân kéo vào động, bàn tay tái nhợt của cô ấy bám chặt lấy cạnh cửa, cố gắng vươn ra bên ngoài bắt lấy thứ gì đó có thể làm mình thoát khỏi địa ngục vô tận phía sau.
Diệp Bùi Thiên nhìn ma vật đông đúc xuất hiện ngoài cửa cùng đôi tay cố sức bám vách đá, ký ức của anh dần trôi về nhiều năm trước.
Thời kỳ đầu khi ma chủng vừa đến, khi ấy anh chưa phát hiện năng lực bất tử của mình, anh và người nhà gặp phải ma vật đuổi giết, cũng liều mình dùng chút dị năng hệ thổ ít ỏi để ngăn chặn ma vật hòng tranh thủ thời gian cho người nhà thoát đi. Đến giây phút cuối cùng, dị năng tán loạn, ma vật bắt được anh, anh cũng từng vươn tay ra như vậy, hy vọng người nhà sẽ lôi mình một phen, nhưng cái trả lời anh chỉ có tiếng ô tô khởi động cùng với đau đớn vô tận khi bị ma vật bao phủ.
Viên Mạn khóc lóc ngồi trên sườn núi, ngơ ngác nhìn về phía cánh tay tuyệt vọng ở chỗ cửa động một lúc, cô ấy dậm chân đứng lên nhưng không rời xa mà quay về cửa động như đứa ngốc.
Một bóng người màu đen đột nhiên lướt qua, ánh đao xanh thẳm lóe lên chém vào đám ma vật đang ào ra. Bóng người và ánh đao kia đều rất nhanh, người ấy xông vào kẽ hở giữa đám ma vật kéo người quen thuộc ra ngoài.
“Chạy, đi theo tôi.” Một giọng nữ ôn hòa vang lên bên tai Viên Mạn, có bàn tay mềm mại mà vững vàng cầm tay cô ấy, kéo cô ấy chạy đi xa.
***
Chú thích:
(*) Chương trước tác giả nói Hạ Mạt lớn tuổi hơn Viên Mạn nên mình để xưng hô chị em, chương này tác giả lại nói hai người học cùng lớp. Cho nên mình giả định rằng Hạ Mạt vẫn lớn tuổi hơn Viên Mạn, học cùng lớp có thể là Hạ Mạt đi học muộn, hoặc là Viên Mạn học nhảy lớp và giữ nguyên cách xưng hô.
Tuy rằng Sở Thiên Tầm nghĩ như vậy nhưng nhớ tới thiếu nữ vừa mới nhìn mình ở phía xa trong lòng cô vẫn hơi tiếc nuối.
Cô gái kia nhìn tinh thần phấn chấn và đầy sức sống như là không hiểu rõ cái hiểm ác của khu vực săn bắn, tuổi tá như hoa tươi, cứ như vậy mà chôn vùi ở nơi ma quật kia.
Cho dù tiếc nuối thì đây cũng không phải việc nằm trong phạm vi năng lực của Sở Thiên Tầm, cô xông pha chiến trường nhiều năm nên biết rõ cái khủng bố của ma vật hành động theo quần thể. Cô không thể làm việc vượt quá khả năng cho phép vì người xa lạ được.
Trong lòng cô nghĩ như vậy nhưng bước chân vẫn khó tránh khỏi tiến về phương hướng kia vài bước.
Diệp Bùi Thiên đột nhiên ôm eo của Sở Thiên Tầm rồi nâng cô đặt lên nóc chiếc xe ô tô bên đường.
“Thiên Tầm, chỗ đó rất nguy hiểm, em đừng đi vào.” Anh xoa tay Sở Thiên Tầm: “Em ngồi ở đây, nếu em muốn cứu những người đó thì anh có thể đi vào một chuyến thay em.”
Diệp Bùi Thiên không có thói quen cứu người, trái lại không lâu trước đây anh vẫn còn là một Nhân Ma chỉ biết giết người.
Nhưng chỉ cần Thiên Tầm muốn thì anh có thể đi làm toàn bộ.
Anh biết tấm lòng Thiên Tầm mềm mại cỡ nào, lúc trước dù ma quỷ là mình cũng được cô vươn tay giúp đỡ.
Anh kéo tay Sở Thiên Tầm đến bên miệng rồi hôn một cái. Anh nhớ tới tâm trạng khi ở trong lãnh địa của A Hiểu, đúng vậy, vì người này, anh có thể hóa thân thành thánh, cũng có thể biến mình thành ma.
Sở Thiên Tầm duỗi tay vuốt vài sợi tóc bị rơi ra khỏi vành mũ của anh.
“Khờ quá, sao em lại muốn anh đi cứu người được. Tuy rằng nghe thì tàn nhẫn nhưng dù người ta có nguy hiểm tính mạng thì em cũng không thể bắt anh dùng an nguy đi đổi.”
Trong giá trị quan của Sở Thiên Tầm, chỉ có bản thân đủ mạnh mới có thể đi làm phước quan tâm bạn bè hoặc thậm chí là người xa lạ. Nhưng khi năng lực của mình có hạn, dù xét về mặt tình người có thế nào thì cô cũng không bao giờ gạt tính mạng của người mình quan tâm ra để cho người khác chen vào.
Cô cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lấy đại cục làm trọng mà hy sinh chính mình hoặc là người thân của mình.
Nếu Diệp Bùi Thiên không màng việc bại lộ thân phận, sử dụng toàn bộ dị năng là có thể qua lại tự nhiên trong ma quật.
Nhưng Diệp Bùi Thiên là người thương của cô chứ không phải đàn em của cô, sao cô có thể yêu cầu người trong lòng đi trả giá cho hành vi ngu xuẩn bất chấp tính mạng vì người khác của mình được.
Những lời này của Sở Thiên Tầm nghe rất ích kỷ nhưng lại như một chiếc bàn chải dính đường quét qua đáy lòng Diệp Bùi Thiên. Anh nghĩ lại những lời này, hiểu rõ trọng lượng của mình trong lòng Thiên Tầm, lập tức cảm thấy ngọt ngào khó nén.
Ở tòa phế tích sương chiều nặng nề, bê tông cốt thép cao như núi lẫn lộn với thực vật, trải qua cải tạo của Tiết Độc giả, mặt ngoài của tòa núi lớn này bao rùm rất nhiều xác chết của các loại ma vật, ở giữa có ống dẫn và vật nhân tạo cùng với các loại thực vật hình thù kỳ lạ mọc ra từ xác ma vật, nhìn từ xa nó giống như tòa lô cốt khổng lồ kỳ lạ.
Ở giữa lô cốt có mất cái động nhỏ, đó là cửa ra vào của ma quật, bên trong cửa là rất nhiều con đường đâm sâu xuống nền đất đan xen như mạng nhện.
Nhóm Phương Đại Tài hơn mười người lần lượt chui vào từ cửa động. Đường hầm bên trong dài và tối tăm, nhiều khung cửa sổ vặn vẹo biến hình cùng những bộ rễ khổng lồ hiện ra dưới nền đất.
Con đường có nhiều lối rex, đoàn người phải vừa đi vừa để lại ký hiện đề phòng lạc đường.
“Tối quá, chúng ta ở đây thật sự không thành vấn đề chứ?”
Viên Mạn giơ cao cây đuốc tiến đến gần Hạ Mạt, làm người chữa bệnh, cô ấy được cả nhóm bảo vệ ở giữa.
Ánh sáng của cây đuốc chiếu vào thế giới kỳ lạ dưới lòng đất làm người rất hiếm khi ra ngoài săn ma như cô ấy cảm thấy hơi sợ hãi.
Chỗ này thật sự quá yên tĩnh, chỉ nghe thấy được tiếng nước ngầm tí tách cùng với tiếng bước chân vọng lại khi mọi người bước đi. Sâu trong đường hầm truyền ra tiếng gió nghe như tiếng sinh vật nào đó đang đau đớn kêu rên.
“Không sao đâu, em đừng sợ. Anh từng giết rất nhiều Tiết Độc giả, loại ma vật này có cấp bậc không cao, cũng không có năng lực đặc biệt gì, đánh dễ lắm. Chỉ cần em theo sát cũng chú ý phối hợp với anh thì anh nhất định sẽ bảo vệ các em.” Đội trưởng Phương Đại Tài an ủi cô ấy.
Viên Mạn ngây thơ gật đầu.
Là người có năng lực trị liệu giúp cô ấy chỉ cần ở trong căn cứ chữa bệnh cho người khác là có thể có được ma chủng, cho nên cô ấy gần như chưa từng rời khỏi căn cứ ra ngoài săn ma.
Nhưng khi cấp bậc của thánh đồ trong căn cứ tăng cao không ngừng, trị liệu giả cấp cao trong căn cứ ngày càng nhiều, cô ấy luôn ở cấp hai nên cuộc sống bắt đầu khó khăn hơn. Đến mùa Đông khi đồ ăn thiếu thốn, loại khó khăn này ngày càng rõ ràng, cho nên cô ấy đành phải tham dự vào những hành động của các tiểu đội săn ma được tạo ra lâm thời thế này.
Dọc đường đi mọi người vừa nói vừa cười thì cũng còn tốt, đến khi đi vào đường hầm âm u cô ấy mới thật sự biết sắp phải chiến đấu, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực.
Hạ Mạt nắm tay Viên Mạn: “Không sao, còn chị mà, chị nhất định sẽ bảo vệ em.”
Trước đây Hạ Mạt và Viên Mạn là bạn học cùng lớp cấp ba(*). Sau khi ma chủng buông xuống, hai người giúp đỡ nhau đi đến Xuân thành rồi cùng sống ở đây.
Hạ Mạt là thánh đồ hệ khống chế cấp bốn, bởi vì cấp bậc cao hơn nên cô ấy cũng càng ngày càng trưởng thành hơn, ngày thường luôn chăm sóc cho người bạn thân tương đối ngây thơ này của mình. Cho dù bản thân cô ấy cũng chỉ thường dùng dị năng để giúp đỡ các công trường trong căn cứ để đổi lấy ít đồ ăn chứ không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Hai thiếu nữ như hoa gợi lên ý muốn bảo vệ của các thành viên nam của đội.
“Hai em đừng sợ, lát nữa anh bảo vệ các em.”
“Các em nhớ tránh ở sau lưng anh là được, anh là thánh đồ hệ phòng ngự.”
“Chờ hoàn thành nhiệm vụ lấy được tiền, về thành các anh mời hai em ăn ngon.”
Cả nhóm đang nói chuyện náo nhiệt thì đột nhiên một con ma vật thò nửa người ra từ ngã rẽ, mặt con ma vật này không có mắt và mũi, ở vị trí của mũi có hai cái lỗ đỏ, đúng là diện mạo vốn có của Tiết Độc giả. Nó há to mồm để lộ hàm răng sắc nhọn, tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng, chỉ xuất hiện giây lát là lập tức trốn đi không thấy.
“Tới tới, ma vật đó, mọi người chuẩn bị chiến đấu, hệ phòng ngự và hệ cận chiến tiến lên phía trước.” Phương Đại Tài cao giọng chỉ huy.
Các đội viên chưa từng chiến đấu cùng nhau lần nào khiến bọn họ hành động có vẻ bỡ ngỡ rối loạn, chạy lên trước rồi lùi về sau, trận chiến còn chưa bắt đầu đã đánh ra đủ loại dị năng.
Mọi người tập trung tinh thần đề phòng một lúc lâu nhưng chỗ âm u phía trước vẫn trống rỗng như cũ, không hề có một con ma vật nào xuất hiện nữa.
Bỗng có tiếng hét phát ra từ phía sau đội, một con Tiết Độc giả bất ngờ xuất hiện túm được chân của Hạ Mạt rồi kéo cô ấy vào sâu trong động.
Cũng may Viên Mạn nhanh tay lẹ mắt nhào đến túm chặt tay Hạ Mạt, vài đội viên kịp thời phản ứng liên tục nhào tới túm lấy hai cô.
Cùng lúc đó cũng có vài người dùng dị năng, thoáng chốc ba chân bốn cẳng ném tất cả nào là quả cầu lửa, nào là cột nước vào người ma vật, như vậy cũng làm không ít các dị năng triệt tiêu lẫn nhau. Ma vật há mồm gầm rú, móc vuốt sắc đâm xuyên qua mắt cá chân của Hạ Mạt cứng đầu không chịu buông.
“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, một hệ khống chế tới trói ma vật lại.” Phương Đại Tài vội vàng hô to, anh ta đứng ở phía đầu đội ngũ, con đường quá hẹp nên trong chốc lát chưa thể chen qua.
Cuối cùng có một thánh đồ hệ thực vật phản ứng lại dùng dây mây buộc chặt con ma vật đang lăn lộn trên mặt đất, mọi người vây quanh chém mấy chục đao cắt phía sau cổ ma vật, lấy được một viên ma chủng, cũng cứu thoát Hạ Mạt.
Hạ Mạt tránh thoát khỏi móng vuốt của ma vật, cẳng chân bị đâm thủng mấy lỗ, máu chảy đầm đìa. Viên Mạn không nhịn được nước mắt, dốc hết sức dùng dị năng chữa trị vết thương cho bạn, cấp bậc của cô ấy thấp, hao phí hơn nửa dị năng cũng chỉ giúp vết thương ngừng chảy máu.
“Xem đi, tôi đã nói chúng ta có thể làm được mà.” Phương Đại Tài cổ động mọi người: “Lần sau mọi người đừng căng thẳng quá, phối hợp tốt một chút là được.”
Rốt cuộc mới chiến đấu lần đầu đã lấy được thắng lợi làm trong lòng mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, sĩ khí cũng dâng cao.
Mọi người đều mừng thầm, tự tin cảm thấy có thể làm được, không khó giết, chúng ta sẽ thắng.
Tại một khung cửa nghiêng lệch tối tắm xuất hiện một đầu ngón tay đỏ tươi, màu da tái nhợt, nó vặn tay một cái lập tức bẻ gãy khung cửa, có con Tiết Độc giả không có mắt mũi thò ra khỏi cổng tò vò kia. Nó bò trên trần nhà, đẩng đầu nhìn mọi người.
Ngay sau đó có một con ma vật bò ra theo sau nó.
Các cửa động ở xung quanh cũng có ma vật chui ra.
“Sao… Sao lại nhiều thế này.” Viên Mạn run rẩy, cô ấy và Hạ Mạt ôm lấy nhau.
Chiến sĩ trẻ tuổi đứng trước mặt hai cô cũng không khá hơn là bao, cánh tay đang nắm chuôi kiếm của anh ta run rẩy.
Từ khi nào mà số lượng Tiết Độc giả ở đây đã nhiều tới mức này, hoàn toàn khác với thông tin bọn họ thu thập được, cũng hoàn toàn không phải mười mấy người họ có thể đối phó.
“Đừng… Đừng sợ, bình tĩnh, tôi… Á!”
“Cứu mạng! Cứu tôi…”
Chiến sĩ vừa mới cười đùa với Hạ Mạt và Viên Mạn bị ma vật đâm thủng bụng, hoàn toàn mất năng lực phản kháng, Viên Mạn không kịp kéo anh ta quay về chữa trị bởi có hai con Tiết Độc giả đã nhanh chóng nâng tay chân anh ta lên khiêng chạy vào sâu trong động, nửa đường còn không quên dừng lại đổ loại thuốc đặc thù nào đó lên vết thương của anh ta để cầm máu. Đối với chúng nó đây là đang chuẩn bị lương thực dự trữ, chúng sẽ không làm người này tùy tiện chết đi.
Liên tục có đội viên bị thương nặng sau đó bị ma vật bắt lấy, tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ vang lên một đường rồi biến mất ở sâu trong động.
Phương Đại Tài muốn nhào lên cứu giúp nhưng lại bị vô số ma vật bao quanh vây khốn, gân xanh trên trán nổi rõ, anh ta to tiếng kêu gọi, trên người vết thương chồng chất.
Người càng ngày càng ít, dị năng trị liệu của Viên Mạn đã khô kiệt. Hạ Mạt bị trẹo một chân, cô ấy chắn trước mặt Viên Mạt, dùng chút dị năng cuối cùng ném con Tiết Độc giả tới gần ra xa.
Dường như nhóm Tiết Độc giả có hứng thú rất lớn với nữ giới loài người, chúng nó quay quanh hai người, thỉnh thoảng toét miệng gầm rút một tiếng, lại duy độc không ra tay tàn nhẫn với hai cô.
Viên Mạn nhớ tới lời đồn về Tiết Độc giả, hai chân run lên không kiềm chế được.
***
“Con gái mà rơi vào tay Tiết Độc giả thì kết cục sẽ siêu thảm.”
Ở vị trí cách ngoài động không xa, Sở Thiên Tầm vừa mới đến gần, nhìn thấy cửa động hơi lóe sáng liền nói.
Mặc dù cô không tính toán đi vào mạo hiểm nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đến gần để xem xét tình huống.
Cô từng có một chiến hữu bị Tiết Độc giả bắt được, mấy tháng sau cuối cùng bọn họ cũng cứu được người ra nhưng khi ấy tinh thần của nữ chiến sĩ từng cực kỳ kiên cường kia đã tan vỡ hoàn toàn.
Tiết Độc giả nuôi dưỡng con người, hầu hết nam giới sẽ bị dùng làm thức ăn dự trữ, mà nữ giới sẽ thành máy móc sinh sản, chúng nó tàn nhẫn dùng ma dược khống chế làm nữ giới mang thai, trẻ con sinh ra sẽ bị ma hóa, mục đích là để tăng số lượng giống loài.
Người trưởng thành sẽ cực kỳ mâu thuẫn với việc trở thành ma vật ở mặt tinh thần, dù là nữ chúa Tiết Độc giả nếu muốn dụ dỗ một người trưởng thành trở thành đồng loại cũng phải hao phí rất nhiều tinh lực. Nhưng đối với đứa trẻ như tờ giấy trắng thì dễ dàng rất nhiều.
Chỗ cửa động có ánh sáng dị năng lập lòe, rõ ràng là trong đó đang xảy ra trận chiến kịch liệt.
Có tiếng đàn ông khàn giọng hét lên: “Chạy!”
Hai cô gái lảo đảo chạy ra cửa động, một người trong đó đẩy người khác ra ngoài cửa còn mình thì xoay người dùng dị năng ngăn cản con ma vật đuổi sát sau lưng.
Viên Mạn lăn một đường xuống dưới từ đống đổ nát, cô ấy bò lên hét về phía cửa động: “Hạ Mạt, Hạ Mạt!”
Một đôi tay liều mạng giãy giụa vươn ra ngoài ô cửa nhỏ hẹp, dị năng của Hạ Mạt tán loạn, bị ma vật túm mắt cá chân kéo vào động, bàn tay tái nhợt của cô ấy bám chặt lấy cạnh cửa, cố gắng vươn ra bên ngoài bắt lấy thứ gì đó có thể làm mình thoát khỏi địa ngục vô tận phía sau.
Diệp Bùi Thiên nhìn ma vật đông đúc xuất hiện ngoài cửa cùng đôi tay cố sức bám vách đá, ký ức của anh dần trôi về nhiều năm trước.
Thời kỳ đầu khi ma chủng vừa đến, khi ấy anh chưa phát hiện năng lực bất tử của mình, anh và người nhà gặp phải ma vật đuổi giết, cũng liều mình dùng chút dị năng hệ thổ ít ỏi để ngăn chặn ma vật hòng tranh thủ thời gian cho người nhà thoát đi. Đến giây phút cuối cùng, dị năng tán loạn, ma vật bắt được anh, anh cũng từng vươn tay ra như vậy, hy vọng người nhà sẽ lôi mình một phen, nhưng cái trả lời anh chỉ có tiếng ô tô khởi động cùng với đau đớn vô tận khi bị ma vật bao phủ.
Viên Mạn khóc lóc ngồi trên sườn núi, ngơ ngác nhìn về phía cánh tay tuyệt vọng ở chỗ cửa động một lúc, cô ấy dậm chân đứng lên nhưng không rời xa mà quay về cửa động như đứa ngốc.
Một bóng người màu đen đột nhiên lướt qua, ánh đao xanh thẳm lóe lên chém vào đám ma vật đang ào ra. Bóng người và ánh đao kia đều rất nhanh, người ấy xông vào kẽ hở giữa đám ma vật kéo người quen thuộc ra ngoài.
“Chạy, đi theo tôi.” Một giọng nữ ôn hòa vang lên bên tai Viên Mạn, có bàn tay mềm mại mà vững vàng cầm tay cô ấy, kéo cô ấy chạy đi xa.
***
Chú thích:
(*) Chương trước tác giả nói Hạ Mạt lớn tuổi hơn Viên Mạn nên mình để xưng hô chị em, chương này tác giả lại nói hai người học cùng lớp. Cho nên mình giả định rằng Hạ Mạt vẫn lớn tuổi hơn Viên Mạn, học cùng lớp có thể là Hạ Mạt đi học muộn, hoặc là Viên Mạn học nhảy lớp và giữ nguyên cách xưng hô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.