Chương 75: Đã từng thấy rồi [9]
Nguyên Viện
01/06/2024
Rốt cuộc hắn hy vọng Vệ Nghị sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?
Chính Vệ Sóc cũng không chắc chắn, nhưng hắn vốn luôn chủ động tấn công, chỉ riêng trong việc này nhường cơ hội trước cho đối phương.
Có lẽ trong lòng vẫn xem Vệ Nghị như cha mình hơn là quân vương thống trị thiên hạ, hoặc có lẽ hắn đã sớm đoán ra quyết định của Vệ Nghị nên mới đưa lệnh bài phán quyết vào tay ông ta, để ông ta tự quyết định kết cục giữa cha con.
Ba ngày sau, Vệ Sóc không đợi được tin tức mới từ triều đình về việc mượn binh Dự Châu, ngược lại lại đợi được một chuyện khác.
"Điện hạ, kinh thành có tin tức truyền đến Vân Châu, tháng sau... Tạ thái phó sẽ thành hôn." Sắc mặt Lý Huyền có hơi lạnh, thấy đôi mắt vốn trầm lặng của Vệ Sóc đột nhiên lóe lên một tia nghi hoặc, rồi lại tiếp tục nói: "Nghe nói là bệ hạ tự ban chiếu chỉ, người cưới chính là nữ nhi của Cố Chính Hi."
"Tạ thái phó từ khi nào lại gấp gáp như vậy? Tin tức phụ hoàng lập hậu cũng không thấy truyền đến vùng xa xôi trước, chỉ sợ rằng đây là ý của phụ hoàng thôi. Ngoài ra, vào thời điểm này còn có ai quan tâm đến những chuyện này chứ?" Khóe miệng Vệ Sóc giật giật, gió đêm quá mạnh, Lý Huyền không nhìn rõ vừa rồi trên mặt hắn thoáng qua rốt cuộc là ý cười hay giận dữ, dưới ánh trăng lạnh lẽo lại nghe thấy một câu: "Xem ra, ông ta đã sớm đưa ra lựa chọn rồi."
"Đã tuyên cáo thiên hạ rồi, kèm theo cả chuyện của Cố Chính Hi, hóa ra Diêm Vũ cô nương là nữ nhi của Cố thượng thư."
Trước đó ở hành cung Thái Vi, Lý Huyền đã gặp nàng, lúc đó chỉ cảm thấy thái tử đối xử với vị nội nhân này không bình thường, lại không ngờ nàng còn có một tầng thân phận này. Đồng thời lại nghĩ đến công chúa, số phận hai người sao mà giống nhau tới vậy, không khỏi cảm thán một câu: "Nữ tử đứng vững ở đời vốn đã khó khăn, những năm này vì sửa danh cho phụ thân, nàng cũng có thể gọi là đã nhẫn nhục chịu khổ."
Nói xong hắn mới nhận ra chỗ nào đó không đúng, cẩn thận đi xem sắc mặt Vệ Sóc. Chuyện của Cố Chính Hi có chuyển biến, cũng có nghĩa là đã có người khác phải gánh tội ép buộc tân quân thoái vị năm đó, mà cữu cữu của điện hạ là Dương Văn Tĩnh, sau khi thái tử rời kinh một tháng, đã bị người ta đẩy ra, trở thành "kẻ thao túng sau màn" mới.
"Kết cục của mỗi người đều là sự lựa chọn của chính mình."
Vệ Sóc hiển nhiên cũng không hề ngạc nhiên, hít mạnh một hơi gió lạnh cố ép mình bình tĩnh lại: "Xem ra, người đó đã chọn xong rồi."
Người đó, sẽ không còn tỉnh ngộ nữa rồi. Bắt đầu từ mẫu thân, rồi đến ngũ đệ, còn có Vương công công, và cữu cữu của hắn... Mỗi lần nhẫn nhịn, hóa ra đều chỉ để người đó dùng làm đá mài dao, sau đó hung hăng đâm ngược lại hắn.
Cho đến giờ phút này, một lần nữa trực tiếp đâm thêm một nhát dao vào trái tim hắn.
"Để Thẩm Tri Chương tiếp tục dâng sớ." Vệ Sóc trầm mặc một lúc cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hắn tính toán binh lực các châu rồi nói: "Mùa xuân mưa nhiều, đường quan đạo từ Lương, Tần nhị châu vào kinh bùn lầy khó đi, sụt lở khó hành quân cũng là chuyện thường. Biện Châu còn xa, còn phải đi đường thủy, nếu không chuẩn bị thuyền từ trước, khả năng cao là không kịp đến."
Lý Huyền nghe ra ý trong lời hắn, lại không ngờ hắn quyết định lại nhanh như vậy: "Việc này có thể từ từ mà tính, điện hạ lúc này nếu hành động, chính là để cho người mượn cớ, ngược lại trúng kế."
Vệ Sóc cười khẩy một tiếng: "Nếu nói đến việc từ từ mà tính, sợ rằng trên đời không ai là đối thủ của vị quân phụ kia của chúng ta. Ngươi có biết ông ta để mưu tính vị trí này, từ mấy chục năm trước đã bắt đầu chuẩn bị rồi không? Chúng ta tính không bằng ông ta, nên lần này chính là phải đánh bất ngờ."
"Tin tức cố ý truyền đến Vân Châu, vậy thì kinh thành tất nhiên sẽ có phòng bị." Lý Huyền có hơi khó xử: "Đây là một cái bẫy, chờ đợi điện hạ chính là thời khắc người không có sự cho phép của bệ hạ tự tiện vào kinh."
Vệ Sóc cười: "Ai bảo ta muốn vào kinh, chẳng lẽ không thể sớm có được sự cho phép của phụ hoàng sao? Thanh minh sắp đến, ông ta chẳng phải sẽ đến hành cung chuẩn bị tế tổ sao?"
-
Võ Đức Đế bác bỏ tấu chương điều binh từ Dự Châu, ra lệnh thái tử tạm ở lại Quan Trung chờ lệnh.
Nhưng sau đó mấy phong tấu thư từ Vân Châu lại đều bị giữ lại không phát, khiến người ta không khỏi sinh nghi, bệ hạ có phải muốn từ bỏ Vân Châu rồi không!
Hoặc là bịt không được miệng quan ngôn, làm cho thiên hạ xem cũng được, hoặc là thật lòng vì tăng viện cũng được. Dù sao vào ngày xuân phân này, Vệ Nghị hạ lệnh điều động năm ngàn quân từ ba châu Lương, Tần, Biện gần kinh thành xuất phát đến Vân Châu.
Vệ Nghị trong lòng tính toán đợi họ đến rồi, tạm thời không chính diện xung đột với bộ tộc A Sử, chỉ đóng quân trong quan, đợi đến khi thái tử giao lại binh quyền rồi mới tính toán là đánh hay nghị hòa. Lại bấm tính ngày tháng, tính đúng ngày tin tức truyền đến Vân Châu, nếu Vệ Sóc ngày đêm không nghỉ, trở về kinh đại khái chính là ngày Tạ Quânthành hôn.
Sau khi tính toán sắp đặt tỉ mỉ, cuối cùng ông ta cũng hài lòng bước lên xe giá đi đến Thái Vi hành cung.
"Bệ hạ, có nên cân nhắc sắc lập một vị trung cung nương nương quản lý hậu cung hay không?"
Dương công công hầu hạ đã lâu, tất nhiên nhìn ra đây là điềm báo mưa gió sắp đến, thấy Vệ Nghị lộ chút mệt mỏi, dù sao cũng ông ta cũng vì thật lòng mà nghĩ, hiếm khi liều chết nói một câu ân cần: "Dù là nam nhi đỉnh thiên lập địa, cũng cần có thê tử bên cạnh mới phải."
Vệ Nghị sững sờ một lúc, hồi lâu không nói gì, trong khoảnh khắc đó, trong đầu ông ta lại hiện lên khuôn mặt của mẫu thân Vệ Sóc.
Dương công công không nghe thấy động tĩnh, trong lòng nghĩ quả nhiên đã chạm đến giận dữ của bệ hạ, thở dài một tiếng đang định thỉnh tội.
Lại nghe Vệ Nghị cười lớn: "Hóa ra Nhị lang si tâm chuyện tình cảm đều là giống trẫm!"
Ông không biết câu nói này rốt cuộc là ý gì, chỉ cảm thấy tiếng cười của Võ Đức Đế thật rợn người, lại đặc biệt âm trầm, giống như bầu trời bên ngoài xe dày dặc mây đen.
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Chính Vệ Sóc cũng không chắc chắn, nhưng hắn vốn luôn chủ động tấn công, chỉ riêng trong việc này nhường cơ hội trước cho đối phương.
Có lẽ trong lòng vẫn xem Vệ Nghị như cha mình hơn là quân vương thống trị thiên hạ, hoặc có lẽ hắn đã sớm đoán ra quyết định của Vệ Nghị nên mới đưa lệnh bài phán quyết vào tay ông ta, để ông ta tự quyết định kết cục giữa cha con.
Ba ngày sau, Vệ Sóc không đợi được tin tức mới từ triều đình về việc mượn binh Dự Châu, ngược lại lại đợi được một chuyện khác.
"Điện hạ, kinh thành có tin tức truyền đến Vân Châu, tháng sau... Tạ thái phó sẽ thành hôn." Sắc mặt Lý Huyền có hơi lạnh, thấy đôi mắt vốn trầm lặng của Vệ Sóc đột nhiên lóe lên một tia nghi hoặc, rồi lại tiếp tục nói: "Nghe nói là bệ hạ tự ban chiếu chỉ, người cưới chính là nữ nhi của Cố Chính Hi."
"Tạ thái phó từ khi nào lại gấp gáp như vậy? Tin tức phụ hoàng lập hậu cũng không thấy truyền đến vùng xa xôi trước, chỉ sợ rằng đây là ý của phụ hoàng thôi. Ngoài ra, vào thời điểm này còn có ai quan tâm đến những chuyện này chứ?" Khóe miệng Vệ Sóc giật giật, gió đêm quá mạnh, Lý Huyền không nhìn rõ vừa rồi trên mặt hắn thoáng qua rốt cuộc là ý cười hay giận dữ, dưới ánh trăng lạnh lẽo lại nghe thấy một câu: "Xem ra, ông ta đã sớm đưa ra lựa chọn rồi."
"Đã tuyên cáo thiên hạ rồi, kèm theo cả chuyện của Cố Chính Hi, hóa ra Diêm Vũ cô nương là nữ nhi của Cố thượng thư."
Trước đó ở hành cung Thái Vi, Lý Huyền đã gặp nàng, lúc đó chỉ cảm thấy thái tử đối xử với vị nội nhân này không bình thường, lại không ngờ nàng còn có một tầng thân phận này. Đồng thời lại nghĩ đến công chúa, số phận hai người sao mà giống nhau tới vậy, không khỏi cảm thán một câu: "Nữ tử đứng vững ở đời vốn đã khó khăn, những năm này vì sửa danh cho phụ thân, nàng cũng có thể gọi là đã nhẫn nhục chịu khổ."
Nói xong hắn mới nhận ra chỗ nào đó không đúng, cẩn thận đi xem sắc mặt Vệ Sóc. Chuyện của Cố Chính Hi có chuyển biến, cũng có nghĩa là đã có người khác phải gánh tội ép buộc tân quân thoái vị năm đó, mà cữu cữu của điện hạ là Dương Văn Tĩnh, sau khi thái tử rời kinh một tháng, đã bị người ta đẩy ra, trở thành "kẻ thao túng sau màn" mới.
"Kết cục của mỗi người đều là sự lựa chọn của chính mình."
Vệ Sóc hiển nhiên cũng không hề ngạc nhiên, hít mạnh một hơi gió lạnh cố ép mình bình tĩnh lại: "Xem ra, người đó đã chọn xong rồi."
Người đó, sẽ không còn tỉnh ngộ nữa rồi. Bắt đầu từ mẫu thân, rồi đến ngũ đệ, còn có Vương công công, và cữu cữu của hắn... Mỗi lần nhẫn nhịn, hóa ra đều chỉ để người đó dùng làm đá mài dao, sau đó hung hăng đâm ngược lại hắn.
Cho đến giờ phút này, một lần nữa trực tiếp đâm thêm một nhát dao vào trái tim hắn.
"Để Thẩm Tri Chương tiếp tục dâng sớ." Vệ Sóc trầm mặc một lúc cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hắn tính toán binh lực các châu rồi nói: "Mùa xuân mưa nhiều, đường quan đạo từ Lương, Tần nhị châu vào kinh bùn lầy khó đi, sụt lở khó hành quân cũng là chuyện thường. Biện Châu còn xa, còn phải đi đường thủy, nếu không chuẩn bị thuyền từ trước, khả năng cao là không kịp đến."
Lý Huyền nghe ra ý trong lời hắn, lại không ngờ hắn quyết định lại nhanh như vậy: "Việc này có thể từ từ mà tính, điện hạ lúc này nếu hành động, chính là để cho người mượn cớ, ngược lại trúng kế."
Vệ Sóc cười khẩy một tiếng: "Nếu nói đến việc từ từ mà tính, sợ rằng trên đời không ai là đối thủ của vị quân phụ kia của chúng ta. Ngươi có biết ông ta để mưu tính vị trí này, từ mấy chục năm trước đã bắt đầu chuẩn bị rồi không? Chúng ta tính không bằng ông ta, nên lần này chính là phải đánh bất ngờ."
"Tin tức cố ý truyền đến Vân Châu, vậy thì kinh thành tất nhiên sẽ có phòng bị." Lý Huyền có hơi khó xử: "Đây là một cái bẫy, chờ đợi điện hạ chính là thời khắc người không có sự cho phép của bệ hạ tự tiện vào kinh."
Vệ Sóc cười: "Ai bảo ta muốn vào kinh, chẳng lẽ không thể sớm có được sự cho phép của phụ hoàng sao? Thanh minh sắp đến, ông ta chẳng phải sẽ đến hành cung chuẩn bị tế tổ sao?"
-
Võ Đức Đế bác bỏ tấu chương điều binh từ Dự Châu, ra lệnh thái tử tạm ở lại Quan Trung chờ lệnh.
Nhưng sau đó mấy phong tấu thư từ Vân Châu lại đều bị giữ lại không phát, khiến người ta không khỏi sinh nghi, bệ hạ có phải muốn từ bỏ Vân Châu rồi không!
Hoặc là bịt không được miệng quan ngôn, làm cho thiên hạ xem cũng được, hoặc là thật lòng vì tăng viện cũng được. Dù sao vào ngày xuân phân này, Vệ Nghị hạ lệnh điều động năm ngàn quân từ ba châu Lương, Tần, Biện gần kinh thành xuất phát đến Vân Châu.
Vệ Nghị trong lòng tính toán đợi họ đến rồi, tạm thời không chính diện xung đột với bộ tộc A Sử, chỉ đóng quân trong quan, đợi đến khi thái tử giao lại binh quyền rồi mới tính toán là đánh hay nghị hòa. Lại bấm tính ngày tháng, tính đúng ngày tin tức truyền đến Vân Châu, nếu Vệ Sóc ngày đêm không nghỉ, trở về kinh đại khái chính là ngày Tạ Quânthành hôn.
Sau khi tính toán sắp đặt tỉ mỉ, cuối cùng ông ta cũng hài lòng bước lên xe giá đi đến Thái Vi hành cung.
"Bệ hạ, có nên cân nhắc sắc lập một vị trung cung nương nương quản lý hậu cung hay không?"
Dương công công hầu hạ đã lâu, tất nhiên nhìn ra đây là điềm báo mưa gió sắp đến, thấy Vệ Nghị lộ chút mệt mỏi, dù sao cũng ông ta cũng vì thật lòng mà nghĩ, hiếm khi liều chết nói một câu ân cần: "Dù là nam nhi đỉnh thiên lập địa, cũng cần có thê tử bên cạnh mới phải."
Vệ Nghị sững sờ một lúc, hồi lâu không nói gì, trong khoảnh khắc đó, trong đầu ông ta lại hiện lên khuôn mặt của mẫu thân Vệ Sóc.
Dương công công không nghe thấy động tĩnh, trong lòng nghĩ quả nhiên đã chạm đến giận dữ của bệ hạ, thở dài một tiếng đang định thỉnh tội.
Lại nghe Vệ Nghị cười lớn: "Hóa ra Nhị lang si tâm chuyện tình cảm đều là giống trẫm!"
Ông không biết câu nói này rốt cuộc là ý gì, chỉ cảm thấy tiếng cười của Võ Đức Đế thật rợn người, lại đặc biệt âm trầm, giống như bầu trời bên ngoài xe dày dặc mây đen.
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.