Chương 13: Mây mù lững lờ [3] [Hơi H]
Nguyên Viện
01/06/2024
Vệ Sóc đối xử với nàng lạnh nhạt hay tàn nhẫn đều là chuyện thường, tuyệt đối sẽ không lộ ra thái độ ám muội như thế này.
Nhất định là do thuốc có vấn đề!
Những năm qua ở trong cung, Diêm Vũ ít nhiều cũng từng chứng kiến, cũng từng nghe qua mấy vị hậu phi làm thế nào để giữ chân hoàng thượng, từ hương thúy tình, hợp hoan tán, cho đến canh dê máu hươu... Những cách có thể dùng đều dùng cả, Võ Đức Đế lại không nhìn ra được chút nào.
Nếu như có kẻ mưu đồ bỏ thêm thứ khác vào trong thuốc an thần của thái tử, chắc chắn sẽ khó mà phát hiện.
Khi hoàn hồn lại, nàng mới nhận ra ngón tay của hắn đang dần dần bao trùm lên đường eo cong mềm mại, chỉ trong chốc lát, cả người đã áp sát sau lưng nàng, lột mở cổ áo, dục vọng cuồn cuộn cầu hoan.
"Cho ta." Nói xong, Vệ Sóc ngậm lấy bờ vai tròn trịa kia nhẹ nhàng mút một cái, trong đôi mắt dài hẹp, tình dục đã dâng trào, đầu vẫn rất đau, nhưng có nàng ở bên cạnh, thì có thể giải tỏa phần nào.
Nhìn bộ dạng này của hắn thì nàng khó mà thoát được dễ dàng, lúc này đêm đã khuya, bên ngoài có cung tỳ canh gác và cấm quân tuần tra luân phiên, nếu nàng ra sức chống cự nhất định sẽ chọc giận hắn, đến lúc đó gây ra động tĩnh truyền đến Thái An điện, Võ Đức Đế sẽ nhìn nhận nàng thế nào, xử trí nàng ra sao?
Liệu có cho rằng, nàng vì không muốn đi đến vùng man di hòa thân, mà cố ý hạ thuốc dụ dỗ thái tử?
Tuy không biết trong thuốc này có gì, là ai làm, muốn hại ai, nhưng đêm nay nàng và thái tử có thể coi là thật sự bị trói chặt trên cùng một con thuyền.
Nàng rụt vai lại, giọng nói mềm mại mang theo chút giận dỗi: "Hôm nay thiếp không được khỏe lắm."
Vẫn phải ổn định hắn trước đã, có thể qua mặt được là tốt nhất, nếu không được... Diêm Vũ hơi tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, thân thể căng cứng lại.
Ngày mai đợi hắn tỉnh táo lại, hồi tưởng lại tình cảnh đêm nay, không biết sẽ cảm thấy thế nào.
"Thiếp không được thoải mái lắm." đầu v* bị đầu ngón tay hắn cọ xát, đã véo đến tê dại, bụng dưới tuy chưa bị chạm vào, nhưng cũng hơi đau nhói, nàng lại không biết vì sao. Trước kia dù bị trừng phạt thế nào, Diêm Vũ chỉ im lặng chịu đựng, chưa bao giờ cầu xin, hôm nay lại phá lệ, "Thái tử điện hạ tha cho thiếp đi."
"Sao không gọi tên ta?" Vệ Sóc nhìn thấy vết hôn màu tím đỏ trên cổ nàng, ánh mắt tối tăm không rõ, "Lúc trước nàng đâu có gọi ta là thái tử điện hạ."
Diêm Vũ trong nháy mắt thoáng thất thần, lúc trước? Là ai vậy?
Trong trí nhớ, nàng vẫn luôn gọi hắn như vậy, chưa từng gọi cái khác.
Bên này Vệ Sóc không nhận được lời đáp lại, càng quấn chặt hơn, bàn tay cũng bắt đầu không ngoan ngoãn, từ từ dịch chuyển, cuối cùng lại chậm rãi luồn vào trong cổ áo, nâng đôi gò bồng đảo đang rủ xuống lên lòng bàn tay sờ soạng: "Thơm quá, mềm quá. Bé ngoan, trong này giấu món đồ tốt gì vậy, cho ta ăn một miếng đi?"
Một người bình thường lạnh lùng vô tình như vậy, lại có thể hạ thấp thân phận dỗ dành người ta, những lời sến sẩm kia từ miệng hắn thốt ra lại có thể đa tình quyến luyến đến thế.
Nghe hắn gọi tiếng "bé ngoan" kia, mặt Diêm Vũ lúc đỏ lúc trắng, cắn chặt răng, khẳng định hắn nhất định đã nếm trải qua mùi vị ân ái, lúc này đang nhận lầm nàng là người khác.
Vậy thì càng không thể tạo thành sai lầm lớn được!
Nàng kéo chặt xiêm y, giọng nói dịu dàng nhưng kiên quyết: "Thiếp thật sự không muốn."
".... Vậy ta phải làm sao bây giờ? Hửm?" Trận đau đầu vừa rồi chậm rãi biến mất, Vệ Sóc mê man không phân rõ được mơ hay thực, nghe thấy Diêm Vũ cự tuyệt, hắn chỉ ấn vào, tách hai chân nàng ra rồi nhét thứ đồ đang hưng phấn vào giữa cánh mông nàng, "Làm với ta một hồi, ta liền thả nàng ra."
Diêm Vũ: "......"
"Quay người lại đi."
Giao cấu trong mơ đều là lưỡng tình tương duyệt, lúc sau được nàng đáp ứng, hắn dần cởi bỏ quần áo của nàng thành một đống chồng chất ở eo.
Mảng lớn nơi tấm lưng xinh đẹp loã lồ ngay trước mặt, ngón tay Vệ Sóc nhẹ nhàng chạm vào sống lưng, cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc so với trước kia còn tinh tế và chân thật hơn.
Hắn dùng tay nắm lấy thứ đã sớm cương cứng kia, nhẹ nhàng đẩy tầng da mỏng về đằng trước, đợi đến khi quy đầu loã lồ bên ngoài được hoàn toàn bao bọc, lại lấy hai ngón tay vuốt ve phía dưới, lặp đi lặp lại, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng mỗi lúc một lớn.
.....
Thân hình Vệ Sóc theo hô hấp mà kịch liệt phập phồng, trong một khoảnh khắc, trán và cổ đã ướt đẫm mồ hôi, có vài giọt còn rơi trên tấm lưng mịn màng trơn bóng của Diêm Vũ, đầu vai nàng cũng nhẹ nhàng phập phồng một chút, có chút nóng bức.
Không nghĩ tới, còn có xúc cảm thứ gì đó vừa nóng, vừa sền sệt.
Tinh dịch đậm đặc, cổ họng Vệ Sóc tràn ra một tiếng thở dài: "...Ah."
Một mảng lớn tinh dịch phun trào ra, toàn bộ bắn lên trên lưng nàng, sau đó nhỏ xuống theo hoa văn da thịt của nàng, mùi gỗ bạch đàn và xạ hương cùng hoà quyện trong không khí.
Thực sự khó mà phân biệt được.
Vệ Sóc được thoả mãn, hết ôm nàng rồi lại hôn, triền miên một hồi lâu, cuối cùng cũng nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.
Nhất định là do thuốc có vấn đề!
Những năm qua ở trong cung, Diêm Vũ ít nhiều cũng từng chứng kiến, cũng từng nghe qua mấy vị hậu phi làm thế nào để giữ chân hoàng thượng, từ hương thúy tình, hợp hoan tán, cho đến canh dê máu hươu... Những cách có thể dùng đều dùng cả, Võ Đức Đế lại không nhìn ra được chút nào.
Nếu như có kẻ mưu đồ bỏ thêm thứ khác vào trong thuốc an thần của thái tử, chắc chắn sẽ khó mà phát hiện.
Khi hoàn hồn lại, nàng mới nhận ra ngón tay của hắn đang dần dần bao trùm lên đường eo cong mềm mại, chỉ trong chốc lát, cả người đã áp sát sau lưng nàng, lột mở cổ áo, dục vọng cuồn cuộn cầu hoan.
"Cho ta." Nói xong, Vệ Sóc ngậm lấy bờ vai tròn trịa kia nhẹ nhàng mút một cái, trong đôi mắt dài hẹp, tình dục đã dâng trào, đầu vẫn rất đau, nhưng có nàng ở bên cạnh, thì có thể giải tỏa phần nào.
Nhìn bộ dạng này của hắn thì nàng khó mà thoát được dễ dàng, lúc này đêm đã khuya, bên ngoài có cung tỳ canh gác và cấm quân tuần tra luân phiên, nếu nàng ra sức chống cự nhất định sẽ chọc giận hắn, đến lúc đó gây ra động tĩnh truyền đến Thái An điện, Võ Đức Đế sẽ nhìn nhận nàng thế nào, xử trí nàng ra sao?
Liệu có cho rằng, nàng vì không muốn đi đến vùng man di hòa thân, mà cố ý hạ thuốc dụ dỗ thái tử?
Tuy không biết trong thuốc này có gì, là ai làm, muốn hại ai, nhưng đêm nay nàng và thái tử có thể coi là thật sự bị trói chặt trên cùng một con thuyền.
Nàng rụt vai lại, giọng nói mềm mại mang theo chút giận dỗi: "Hôm nay thiếp không được khỏe lắm."
Vẫn phải ổn định hắn trước đã, có thể qua mặt được là tốt nhất, nếu không được... Diêm Vũ hơi tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, thân thể căng cứng lại.
Ngày mai đợi hắn tỉnh táo lại, hồi tưởng lại tình cảnh đêm nay, không biết sẽ cảm thấy thế nào.
"Thiếp không được thoải mái lắm." đầu v* bị đầu ngón tay hắn cọ xát, đã véo đến tê dại, bụng dưới tuy chưa bị chạm vào, nhưng cũng hơi đau nhói, nàng lại không biết vì sao. Trước kia dù bị trừng phạt thế nào, Diêm Vũ chỉ im lặng chịu đựng, chưa bao giờ cầu xin, hôm nay lại phá lệ, "Thái tử điện hạ tha cho thiếp đi."
"Sao không gọi tên ta?" Vệ Sóc nhìn thấy vết hôn màu tím đỏ trên cổ nàng, ánh mắt tối tăm không rõ, "Lúc trước nàng đâu có gọi ta là thái tử điện hạ."
Diêm Vũ trong nháy mắt thoáng thất thần, lúc trước? Là ai vậy?
Trong trí nhớ, nàng vẫn luôn gọi hắn như vậy, chưa từng gọi cái khác.
Bên này Vệ Sóc không nhận được lời đáp lại, càng quấn chặt hơn, bàn tay cũng bắt đầu không ngoan ngoãn, từ từ dịch chuyển, cuối cùng lại chậm rãi luồn vào trong cổ áo, nâng đôi gò bồng đảo đang rủ xuống lên lòng bàn tay sờ soạng: "Thơm quá, mềm quá. Bé ngoan, trong này giấu món đồ tốt gì vậy, cho ta ăn một miếng đi?"
Một người bình thường lạnh lùng vô tình như vậy, lại có thể hạ thấp thân phận dỗ dành người ta, những lời sến sẩm kia từ miệng hắn thốt ra lại có thể đa tình quyến luyến đến thế.
Nghe hắn gọi tiếng "bé ngoan" kia, mặt Diêm Vũ lúc đỏ lúc trắng, cắn chặt răng, khẳng định hắn nhất định đã nếm trải qua mùi vị ân ái, lúc này đang nhận lầm nàng là người khác.
Vậy thì càng không thể tạo thành sai lầm lớn được!
Nàng kéo chặt xiêm y, giọng nói dịu dàng nhưng kiên quyết: "Thiếp thật sự không muốn."
".... Vậy ta phải làm sao bây giờ? Hửm?" Trận đau đầu vừa rồi chậm rãi biến mất, Vệ Sóc mê man không phân rõ được mơ hay thực, nghe thấy Diêm Vũ cự tuyệt, hắn chỉ ấn vào, tách hai chân nàng ra rồi nhét thứ đồ đang hưng phấn vào giữa cánh mông nàng, "Làm với ta một hồi, ta liền thả nàng ra."
Diêm Vũ: "......"
"Quay người lại đi."
Giao cấu trong mơ đều là lưỡng tình tương duyệt, lúc sau được nàng đáp ứng, hắn dần cởi bỏ quần áo của nàng thành một đống chồng chất ở eo.
Mảng lớn nơi tấm lưng xinh đẹp loã lồ ngay trước mặt, ngón tay Vệ Sóc nhẹ nhàng chạm vào sống lưng, cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc so với trước kia còn tinh tế và chân thật hơn.
Hắn dùng tay nắm lấy thứ đã sớm cương cứng kia, nhẹ nhàng đẩy tầng da mỏng về đằng trước, đợi đến khi quy đầu loã lồ bên ngoài được hoàn toàn bao bọc, lại lấy hai ngón tay vuốt ve phía dưới, lặp đi lặp lại, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng mỗi lúc một lớn.
.....
Thân hình Vệ Sóc theo hô hấp mà kịch liệt phập phồng, trong một khoảnh khắc, trán và cổ đã ướt đẫm mồ hôi, có vài giọt còn rơi trên tấm lưng mịn màng trơn bóng của Diêm Vũ, đầu vai nàng cũng nhẹ nhàng phập phồng một chút, có chút nóng bức.
Không nghĩ tới, còn có xúc cảm thứ gì đó vừa nóng, vừa sền sệt.
Tinh dịch đậm đặc, cổ họng Vệ Sóc tràn ra một tiếng thở dài: "...Ah."
Một mảng lớn tinh dịch phun trào ra, toàn bộ bắn lên trên lưng nàng, sau đó nhỏ xuống theo hoa văn da thịt của nàng, mùi gỗ bạch đàn và xạ hương cùng hoà quyện trong không khí.
Thực sự khó mà phân biệt được.
Vệ Sóc được thoả mãn, hết ôm nàng rồi lại hôn, triền miên một hồi lâu, cuối cùng cũng nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.