Chương 65: Nay ta về với suy tư [10]
Nguyên Viện
01/06/2024
Mấy tên thái giám đến hành hình không ngờ vừa rồi lại đánh trúng người thái tử điện hạ, hãi hùng không ít, e sợ sau này sẽ bị tính sổ, vội vã muốn đi, ai ngờ lay hai cái, Diêm Vũ vẫn nằm sấp trên ghế dài bất động. Thế là mỗi bên một người kẹp nách, cứng rắn lôi nàng xuống.
Tứ chi nàng vẫn cứng đờ, cứ thế ngã ngồi trên tuyết, một lúc lâu cũng không đứng dậy.
Nội điện Đông Cung lại trở nên lạnh lẽo, lúc này đã không còn một ai. Diêm Vũ nhìn cánh cửa lớn màu đỏ thẫm, ánh mắt mơ hồ không biết đang trôi dạt nơi đâu. Nàng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên bước qua cánh cửa này, gặp Vệ Sóc. Rồi theo cảnh tượng liên tục thay đổi, trải qua mấy mùa xuân hạ, những kỷ niệm ở chung với Vệ Sóc những năm qua đều như dòng nước chảy qua trước mắt.
"Ngươi vào cung là vì ta, ở lại Đông Cung cũng là vì ta. Năm năm rồi..." Tiểu Huyền không biết từ khi nào đã đến, đứng bên cạnh Diêm Vũ, rồi từ từ ngồi xuống đỡ lấy cánh tay nàng, đôi mắt đã ngấn lệ, "Ta nợ ngươi thật sự quá nhiều."
Diêm Vũ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nàng. Lúc này Tiểu Huyền không còn vẻ hoạt bát linh động như ngày xưa, ánh mắt bi thương ngấn lệ, nàng nói: "Ta muốn tìm cơ hội đưa ngươi rời đi. Diêm Vũ cô nương, ta muốn trả lại tự do vốn thuộc về ngươi."
"Tự do?" Diêm Vũ ngẫm nghĩ mà đem hai chữ này đặt trong miệng, rồi bật cười trong nước mắt. Nàng nắm chặt cổ tay Tiểu Huyền, "Ngươi, rốt cuộc là ai? Năm năm trước, người đổi y phục với ta rời cung, không phải là ngươi."
"Ngươi thông minh như vậy, thật ra sớm nên đoán ra rồi chứ?" Tiểu Huyền nhíu mày, "Năm đó, người được ngươi đổi ra khỏi cung quả thật không phải là ta, vốn đó là một thị nữ chải đầu trong cung của ta. Vừa hay sự xuất hiện của ngươi đã cho nàng ấy cơ hội, thật sự để nàng ấy trốn thoát."
Ký ức của Diêm Vũ lại quay về năm năm trước, khi phụ thân đưa nàng vào hậu cung. Trong tẩm điện của công chúa, nàng nhìn thấy qua tấm bình phong có bóng người như đang trang điểm, liền khẳng định đó là Minh Nghi công chúa, liền vội vàng nói: "Phụ thân thần lo sẽ có biến cố, công chúa mau đổi y phục với thần rồi ra khỏi cung đi, xe ngựa đang đợi ở ngoài Đông Hoa môn."
Người phía sau bình phong khựng lại, giọng nói vừa run rẩy lại kích động: "Ta có thể ra khỏi cung sao?"
"Phải." Diêm Vũ không nghĩ ngợi, hạ giọng nói, "Hôm nay thần vào cung, chính là để đưa công chúa điện hạ an toàn rời đi."
"Cô nương tên họ là gì? Nếu ta ra khỏi cung, có vật gì làm tin vậy?" Người đó vội vàng bước ra từ sau bình phong, trán đính hoa trâm, đầu đội hoa quan, hẳn là công chúa.
Diêm Vũ suy nghĩ một chút rồi tháo chiếc khóa trường mệnh trên người xuống, đưa tay về phía trước: "Tiểu nữ họ Cố, nhũ danh là Trân Trân, vật này là mẫu thân lúc sinh thời đánh cho thần, công chúa chỉ cần cầm, xa phu nhà thần tất nhiên sẽ biết."
Sau khi đổi xong y phục, một đôi bàn tay ngọc nhận lấy chiếc khóa bạc nàng đưa tới. Diêm Vũ hơi lưu luyến, ngước mắt nhìn người trước mặt: "Sau khi công chúa an toàn rời đi, thỉnh cầu người nhất định phải giao trả lại cho phụ thân thần."
...
Diêm Vũ vẫn không thể tin được, "Nhưng người đó, đã... chết ba năm trước rồi."
"Ta đương nhiên biết nàng ấy đã chết." Tiểu Huyền cũng không còn che giấu, sắc mặt lạnh đi, "Ngày cung biến hôm ấy, tất cả cung nhân đều bị Vệ Nghị tru sát, nàng ấy đã sống thêm được hai năm. Hai năm này, là do ngươi ban ơn cho nàng ấy."
Không biết vì sao, Diêm Vũ chỉ thấy sau lưng lạnh buốt, Tiểu Huyền trước mắt khiến nàng cảm thấy xa lạ.
Hoặc là, nàng nên gọi nàng ấy là Minh Nghi công chúa.
Nàng luôn cảm thấy còn có một đoạn nàng không biết, binh sĩ của Tề quốc công khống chế triều đình và hậu cung, thị nữ kia đã trốn thoát, nhưng công chúa thật sự khi đó lại thoát nạn như thế nào?
Nàng liền hỏi, "Lúc đó các cửa cung đều đã bị khống chế, nàng làm sao trốn được?"
Lời này gợi lên đoạn ký ức đau khổ nhất, khóe mắt Tiểu Huyền ửng đỏ, chìm vào cảm xúc hồi ức: "Là Vệ Chiêu, chàng nói sẽ đưa ta đi, chàng nói nhất định sẽ bảo vệ ta chu toàn. Trước kia ta nói với chàng, hoàng cung... là một ngục giam, nhưng cuối cùng, chàng đưa ta ra ngoài, còn bản thân lại mãi mãi bị giam cầm ở đây."
"... Mấy ngày canh phòng nghiêm ngặt nhất, ta nằm trong quan tài của chàng mới rời khỏi kinh thành. Vệ Chiêu, một người tốt đẹp, thiện lương như vậy, ta ôm chàng suốt hai ngày, thân thể chàng lạnh ngắt, không bao giờ còn ấm áp nữa."
Nói đến đây, ánh mắt nàng bùng lên sự oán hận: "Ta tận mắt chứng kiến Vũ Đức Đế Vệ Nghị tàn nhẫn vô tình ra sao, vì dục vọng quyền lực đã giết chết bao nhiêu cung nhân tiền triều, đã giết chết nhi tử mình như thế nào. Hắn phạm bao nhiêu tội ác như vậy, hắn cũng phải trả giá lớn."
Diêm Vũ đột nhiên cảm thấy có điều bất ổn, chống người lên muốn bỏ chạy, nhưng ngồi trên tuyết quá lâu, tay chân nàng đã tê cóng mất cảm giác, tứ chi muốn co lại cũng trở nên khó khăn.
"Ngươi định làm gì?" Tiểu Huyền tuyệt không đơn giản chỉ muốn giết hoàng đế. Một lúc sau, suy nghĩ của nàng chợt trở nên rõ ràng, "Ngươi muốn lợi dụng thái tử, nên ngươi ẩn núp ở Đông cung lâu như vậy, chính là vì một ngày nào đó, ngươi muốn..."
Dù là trốn khỏi kinh thành, hay là quay lại cung, Tiểu Huyền tuyệt không thể một mình có thể làm được hết những việc này. Diêm Vũ khó tin lắc đầu, rồi nhìn quanh một vòng, "Vương công công đâu? Ngày thường ông ấy tuyệt không tự ý rời chức trách, hôm nay lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy ông ấy xuất hiện! Các người rốt cuộc muốn làm gì?!"
Tiểu Huyền mỉm cười: "Quả nhiên là nữ nhi của Cố Chính Hi, cũng khó trách thái tử si mê ngươi như vậy. Vừa rồi ngươi đã đoán ra Vương công công vì sao chọn Phong Hoa điện, chẳng phải vì biết thái tử điện hạ quan tâm nhất điều gì, biết làm sao để khiến hắn càng đau khổ hơn sao."
"Nhưng mà..." Diêm Vũ không thể dùng từ chấn động để hình dung nữa, "Chàng ấy không làm hại bất cứ ai."
"Ta chỉ giúp hắn hạ quyết tâm cuối cùng thôi." Nụ cười của Tiểu Huyền càng trở nên rạng rỡ, "Diêm Vũ, nghĩ xem Vũ Đức Đế sợ nhất điều gì? Hắn đối với thái tử... vẫn luôn ra tay tàn nhẫn."
Diêm Vũ liên tục lắc đầu, nàng tốn rất nhiều sức mới bò dậy được, chân đã gần như mất cảm giác, đi lại trên tuyết cực kỳ khó khăn, nàng gần như phải lết từng bước về phía trước.
Khi đi gần đến cửa, nghe thấy Tiểu Huyền gọi nàng ở phía sau: "Ngươi không muốn xem màn cuối của vở kịch này sao?"
Nàng chạy lên vài bước, khoác tay nàng, tươi cười như trước kia: "Ngươi hẳn rất hiểu Vệ Sóc, nếu ta nói cho hắn biết ngũ hoàng tử chết trong tay cha mình như thế nào, những việc hắn làm chỉ có thể tàn nhẫn hơn bây giờ."
Tay Diêm Vũ nắm chặt cạnh cửa, không tiến thêm bước nào nữa, môi run rẩy, gần như muốn nghiến nát hàm răng: "Hôm nay mới thấy, cha ta chết thật uổng."
Tiểu Huyền vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Coi như là để báo đáp ơn tình của ngươi, ta cũng sẽ không làm hại thái tử điện hạ đâu. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đừng nói lung tung, cũng đừng làm chuyện ngu ngốc, hắn nhất định sẽ bình an vô sự, có được tất cả."
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Tứ chi nàng vẫn cứng đờ, cứ thế ngã ngồi trên tuyết, một lúc lâu cũng không đứng dậy.
Nội điện Đông Cung lại trở nên lạnh lẽo, lúc này đã không còn một ai. Diêm Vũ nhìn cánh cửa lớn màu đỏ thẫm, ánh mắt mơ hồ không biết đang trôi dạt nơi đâu. Nàng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên bước qua cánh cửa này, gặp Vệ Sóc. Rồi theo cảnh tượng liên tục thay đổi, trải qua mấy mùa xuân hạ, những kỷ niệm ở chung với Vệ Sóc những năm qua đều như dòng nước chảy qua trước mắt.
"Ngươi vào cung là vì ta, ở lại Đông Cung cũng là vì ta. Năm năm rồi..." Tiểu Huyền không biết từ khi nào đã đến, đứng bên cạnh Diêm Vũ, rồi từ từ ngồi xuống đỡ lấy cánh tay nàng, đôi mắt đã ngấn lệ, "Ta nợ ngươi thật sự quá nhiều."
Diêm Vũ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nàng. Lúc này Tiểu Huyền không còn vẻ hoạt bát linh động như ngày xưa, ánh mắt bi thương ngấn lệ, nàng nói: "Ta muốn tìm cơ hội đưa ngươi rời đi. Diêm Vũ cô nương, ta muốn trả lại tự do vốn thuộc về ngươi."
"Tự do?" Diêm Vũ ngẫm nghĩ mà đem hai chữ này đặt trong miệng, rồi bật cười trong nước mắt. Nàng nắm chặt cổ tay Tiểu Huyền, "Ngươi, rốt cuộc là ai? Năm năm trước, người đổi y phục với ta rời cung, không phải là ngươi."
"Ngươi thông minh như vậy, thật ra sớm nên đoán ra rồi chứ?" Tiểu Huyền nhíu mày, "Năm đó, người được ngươi đổi ra khỏi cung quả thật không phải là ta, vốn đó là một thị nữ chải đầu trong cung của ta. Vừa hay sự xuất hiện của ngươi đã cho nàng ấy cơ hội, thật sự để nàng ấy trốn thoát."
Ký ức của Diêm Vũ lại quay về năm năm trước, khi phụ thân đưa nàng vào hậu cung. Trong tẩm điện của công chúa, nàng nhìn thấy qua tấm bình phong có bóng người như đang trang điểm, liền khẳng định đó là Minh Nghi công chúa, liền vội vàng nói: "Phụ thân thần lo sẽ có biến cố, công chúa mau đổi y phục với thần rồi ra khỏi cung đi, xe ngựa đang đợi ở ngoài Đông Hoa môn."
Người phía sau bình phong khựng lại, giọng nói vừa run rẩy lại kích động: "Ta có thể ra khỏi cung sao?"
"Phải." Diêm Vũ không nghĩ ngợi, hạ giọng nói, "Hôm nay thần vào cung, chính là để đưa công chúa điện hạ an toàn rời đi."
"Cô nương tên họ là gì? Nếu ta ra khỏi cung, có vật gì làm tin vậy?" Người đó vội vàng bước ra từ sau bình phong, trán đính hoa trâm, đầu đội hoa quan, hẳn là công chúa.
Diêm Vũ suy nghĩ một chút rồi tháo chiếc khóa trường mệnh trên người xuống, đưa tay về phía trước: "Tiểu nữ họ Cố, nhũ danh là Trân Trân, vật này là mẫu thân lúc sinh thời đánh cho thần, công chúa chỉ cần cầm, xa phu nhà thần tất nhiên sẽ biết."
Sau khi đổi xong y phục, một đôi bàn tay ngọc nhận lấy chiếc khóa bạc nàng đưa tới. Diêm Vũ hơi lưu luyến, ngước mắt nhìn người trước mặt: "Sau khi công chúa an toàn rời đi, thỉnh cầu người nhất định phải giao trả lại cho phụ thân thần."
...
Diêm Vũ vẫn không thể tin được, "Nhưng người đó, đã... chết ba năm trước rồi."
"Ta đương nhiên biết nàng ấy đã chết." Tiểu Huyền cũng không còn che giấu, sắc mặt lạnh đi, "Ngày cung biến hôm ấy, tất cả cung nhân đều bị Vệ Nghị tru sát, nàng ấy đã sống thêm được hai năm. Hai năm này, là do ngươi ban ơn cho nàng ấy."
Không biết vì sao, Diêm Vũ chỉ thấy sau lưng lạnh buốt, Tiểu Huyền trước mắt khiến nàng cảm thấy xa lạ.
Hoặc là, nàng nên gọi nàng ấy là Minh Nghi công chúa.
Nàng luôn cảm thấy còn có một đoạn nàng không biết, binh sĩ của Tề quốc công khống chế triều đình và hậu cung, thị nữ kia đã trốn thoát, nhưng công chúa thật sự khi đó lại thoát nạn như thế nào?
Nàng liền hỏi, "Lúc đó các cửa cung đều đã bị khống chế, nàng làm sao trốn được?"
Lời này gợi lên đoạn ký ức đau khổ nhất, khóe mắt Tiểu Huyền ửng đỏ, chìm vào cảm xúc hồi ức: "Là Vệ Chiêu, chàng nói sẽ đưa ta đi, chàng nói nhất định sẽ bảo vệ ta chu toàn. Trước kia ta nói với chàng, hoàng cung... là một ngục giam, nhưng cuối cùng, chàng đưa ta ra ngoài, còn bản thân lại mãi mãi bị giam cầm ở đây."
"... Mấy ngày canh phòng nghiêm ngặt nhất, ta nằm trong quan tài của chàng mới rời khỏi kinh thành. Vệ Chiêu, một người tốt đẹp, thiện lương như vậy, ta ôm chàng suốt hai ngày, thân thể chàng lạnh ngắt, không bao giờ còn ấm áp nữa."
Nói đến đây, ánh mắt nàng bùng lên sự oán hận: "Ta tận mắt chứng kiến Vũ Đức Đế Vệ Nghị tàn nhẫn vô tình ra sao, vì dục vọng quyền lực đã giết chết bao nhiêu cung nhân tiền triều, đã giết chết nhi tử mình như thế nào. Hắn phạm bao nhiêu tội ác như vậy, hắn cũng phải trả giá lớn."
Diêm Vũ đột nhiên cảm thấy có điều bất ổn, chống người lên muốn bỏ chạy, nhưng ngồi trên tuyết quá lâu, tay chân nàng đã tê cóng mất cảm giác, tứ chi muốn co lại cũng trở nên khó khăn.
"Ngươi định làm gì?" Tiểu Huyền tuyệt không đơn giản chỉ muốn giết hoàng đế. Một lúc sau, suy nghĩ của nàng chợt trở nên rõ ràng, "Ngươi muốn lợi dụng thái tử, nên ngươi ẩn núp ở Đông cung lâu như vậy, chính là vì một ngày nào đó, ngươi muốn..."
Dù là trốn khỏi kinh thành, hay là quay lại cung, Tiểu Huyền tuyệt không thể một mình có thể làm được hết những việc này. Diêm Vũ khó tin lắc đầu, rồi nhìn quanh một vòng, "Vương công công đâu? Ngày thường ông ấy tuyệt không tự ý rời chức trách, hôm nay lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy ông ấy xuất hiện! Các người rốt cuộc muốn làm gì?!"
Tiểu Huyền mỉm cười: "Quả nhiên là nữ nhi của Cố Chính Hi, cũng khó trách thái tử si mê ngươi như vậy. Vừa rồi ngươi đã đoán ra Vương công công vì sao chọn Phong Hoa điện, chẳng phải vì biết thái tử điện hạ quan tâm nhất điều gì, biết làm sao để khiến hắn càng đau khổ hơn sao."
"Nhưng mà..." Diêm Vũ không thể dùng từ chấn động để hình dung nữa, "Chàng ấy không làm hại bất cứ ai."
"Ta chỉ giúp hắn hạ quyết tâm cuối cùng thôi." Nụ cười của Tiểu Huyền càng trở nên rạng rỡ, "Diêm Vũ, nghĩ xem Vũ Đức Đế sợ nhất điều gì? Hắn đối với thái tử... vẫn luôn ra tay tàn nhẫn."
Diêm Vũ liên tục lắc đầu, nàng tốn rất nhiều sức mới bò dậy được, chân đã gần như mất cảm giác, đi lại trên tuyết cực kỳ khó khăn, nàng gần như phải lết từng bước về phía trước.
Khi đi gần đến cửa, nghe thấy Tiểu Huyền gọi nàng ở phía sau: "Ngươi không muốn xem màn cuối của vở kịch này sao?"
Nàng chạy lên vài bước, khoác tay nàng, tươi cười như trước kia: "Ngươi hẳn rất hiểu Vệ Sóc, nếu ta nói cho hắn biết ngũ hoàng tử chết trong tay cha mình như thế nào, những việc hắn làm chỉ có thể tàn nhẫn hơn bây giờ."
Tay Diêm Vũ nắm chặt cạnh cửa, không tiến thêm bước nào nữa, môi run rẩy, gần như muốn nghiến nát hàm răng: "Hôm nay mới thấy, cha ta chết thật uổng."
Tiểu Huyền vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Coi như là để báo đáp ơn tình của ngươi, ta cũng sẽ không làm hại thái tử điện hạ đâu. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đừng nói lung tung, cũng đừng làm chuyện ngu ngốc, hắn nhất định sẽ bình an vô sự, có được tất cả."
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.