Chương 47: Trăng tròn sẽ khuyết [3] (H)
Nguyên Viện
01/06/2024
Lòng bàn tay nàng nóng rực, hơi thở lập tức trở nên hỗn loạn, năm ngón tay căng thẳng co rúm lại, lại như đang khép lại nắm chặt mà vuốt ve.
Tư thế này đối với Vệ Sóc mà nói là khiêu khích, hắn không nhịn được khẽ hít vào một hơi: "..Ưm."
Sau đó hắn ngửa mặt duỗi cổ, hầu kết nhô lên trượt xuống, giọng điệu ám muội: "Tay khanh khanh thật mềm, sờ vào làm ta càng cứng hơn, huyệt cũng mềm, làm một cái được không?"
Thái tử điện hạ ngày thường lạnh lùng không thấy chút dục vọng, trong chuyện tình dục lại có thể nói ra mọi lời dâm đãng vô liêm sỉ, gò má Diêm Vũ lập tức nóng bừng lên, trong lòng nghĩ, ta không nói không được, chàng sẽ không đụng vào ta nữa sao? Chẳng qua là muốn xem ta không muốn, lại không thể không nghe lời.
Vậy sao phải để hắn càng đắc ý hơn chứ? Nàng nghĩ vậy, cứng rắn không thèm trả lời.
Sự lạnh nhạt của nàng lại khiến Vệ Sóc muốn xâm phạm đi vào hơn.
"Ướt đến nhỏ nước rồi, trực tiếp làm thôi." Hắn nhếch khóe miệng, "Dù sao hắn đưa nàng đến, chính là để cho ta làm."
"Ngài!" Diêm Vũ hung hăng trừng mắt nhìn sang, nhưng tay hắn đã bóp lấy eo nàng.
Không biết từ khi nào, vạt áo Vệ Sóc đã bị vén lên, lộ ra côn th*t vừa to vừa dài.
Trên người nàng vẫn còn y phục nhưng bên dưới lại trống trơn, lúc này huyệt nhỏ trần trụi mà ngồi trên người hắn, kẹp lấy eo bụng gầy mà rắn chắc của hắn, độ mở rộng khiến đùi trong run rẩy, Vệ Sóc véo lấy thịt mềm trên eo nàng, dùng đầu ngón tay thô ráp đầy chai sần vuốt ve một hồi, nâng dương v*t lên bắt đầu cọ loạn, cọ xát từng tấc.
Phần giữa thân côn đã căng đến tím đỏ, gân xanh như rễ cây, chằng chịt khắp nơi, đỉnh quy đầu vì dục vọng cuồng bạo của hắn mà khẽ giật, đang lắc lư trên chỗ nối giữa âm hộ và bụng dưới của nàng, dâm loạn đến cực điểm.
Diêm Vũ đỏ ửng cả tai, tay bất đắc dĩ đặt lên ngực hắn.
Không đặt trên ngực thì phải chống lên giường, cánh tay nàng không dài như vậy, phải cúi người xuống mới làm được, nếu như vậy, đầu v* nhô cao sẽ liên tục quét qua làn da hắn, chỉ cần hắn cúi đầu sẽ có thể dễ dàng nâng đôi vú mà vuốt ve, thậm chí ngậm vào miệng.
"Trăng tròn sẽ khuyết không có ý này, bệ hạ người... cũng không biết mấy chuyện này."
Trong cung có con kiến chết, ông ta cũng phải biết!!
Vệ Sóc khinh thường cười lạnh, nhưng không phản bác nàng nữa, tiếp tục dùng quy đầu cọ nàng.
Hôm nay hắn vốn ý là muốn thương xót nàng bị đánh, mông vẫn còn tím bầm, nếu nằm xuống làm chắc chắn sẽ đau nên mới đổi tư thế, ôm nàng ở trên.
Nào ngờ hắn lại bất ngờ có hứng thú, không nghĩ tới mình bị nàng cưỡi như ngựa cũng có một tư vị riêng, ngón tay trêu chọc mà vạch ra hai cánh thịt, xoa nắn, đẩy vào nửa ngón tay, ra vào hàng chục cái, nghe câu nói kia của nàng, đột nhiên hắn lên tiếng: "Mười lăm tháng giêng là sinh nhật của ta, ngày đó trăng tròn, vậy mà phụ hoàng lại đặt tên ta là Sóc."
Sóc thời bất kiến nguyệt, ám vô thiên nhật*. Tên của hắn là mang ý nghĩa này.
("Sóc thời bất kiến nguyệt": Ngày mồng một (ngày sóc) không thấy mặt trăng. Trong âm lịch, ngày mồng một (朔日 - sóc nhật) là ngày đầu tháng, khi mặt trăng không xuất hiện trên bầu trời vì nó ở vị trí gần nhất với mặt trời. "Ám vô thiên nhật": Tối tăm không có ánh mặt trời. Hai câu chỉ bầu trời ngày mồng một u ám, thiếu ánh sáng cả mặt trời và mặt trăng.)
Ngày trăng tròn đáng lẽ phải là khoảnh khắc sáng nhất trong cuộc đời hắn, hoàng đế lại chỉ có một câu cảnh tỉnh "trăng tròn sẽ khuyết".
Nghĩ đến Tạ Quân và mình, dù trực tiếp hay gián tiếp lần này đều đã làm tổn thương Vệ Sóc, trong lòng Diêm Vũ đột nhiên cảm thấy áy náy với hắn.
Nhưng điều đó cũng chỉ duy trì trong thoáng chốc.
"A..."
Đã đủ ướt át, Vệ Sóc nâng dương v*t trực tiếp cắm vào cơ thể nàng, xuyên thấu đến tận cùng.
Miệng huyệt co rút lại, hắn thở hổn hển, mỗi lần ưỡn eo lên đều dùng sức mạnh, giờ phút này dù hắn ở dưới thân nàng, lại hoàn toàn nắm giữ cơ thể nàng, mỗi một tấc biểu cảm, mỗi một lần sóng triều đều rõ ràng trước mắt.
Mỗi lần giao hợp với nàng, chỗ trống trong lòng Vệ Sóc đều được lấp đầy, cảm giác hưng phấn khiến hắn không biết nặng nhẹ, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất.
Hắn thực sự quá to, Diêm Vũ chịu hơn chục cái đã thấy không chịu nổi, bên dưới tuôn nước ròng ròng, nước mắt cũng rơi theo, đều nhỏ xuống chỗ giao hợp, vừa lạnh vừa nhớp, nàng nhíu mày: "Không thoải mái..."
"Nhịn chút.." Tay Vệ Sóc phủ sau lưng nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Bên dưới vang lên tiếng bôm bốp không ngừng, hắn đang làm đến hứng khởi, hoàn toàn không để ý chút cảm giác nhớp nháp đó, tư thế này so với mấy lần trước đâm vào còn sâu hơn, chưa làm được bao lâu, thịt huyệt đã bắt đầu hút hắn, dùng sức siết chặt, không biết thứ muốn hút đi là tinh dịch của hắn hay là linh hồn.
Không biết lại ra vào bao lâu, tiếng giao hợp cứ vang khắp cả phòng.
Diêm Vũ cắn môi, dù nàng rất khó buông thả bản thân tận hưởng khoái cảm chuyện nam nữ, giờ phút này cũng bị làm đến cao trào liên tiếp, Vệ Sóc không biết sao lại như vậy, hung hăng đâm vào một cái rồi dừng lại chốc lát rồi bắt đầu bắn.
Tinh dịch phun trào như thác nước ở bên trong, có thể cảm nhận rõ ràng sự xối xả, Diêm Vũ mười ngón co quắp, chặt chẽ bấu vào ngực hắn, không nhịn được mà hít vào một hơi.
Đầu óc Vệ Sóc trước tiên là một trận ong ong, sau đó lại là khoái cảm như sóng triều, dương v*t sau khi bắn xong vẫn cương cứng như cũ, chôn trong cơ thể nàng một hồi lâu vẫn không chịu mềm xuống.
"Trăng tròn sẽ khuyết." Hắn trước tiên cười trầm thấp, lòng bàn tay Diêm Vũ vẫn áp trên ngực hắn, có thể cảm nhận đượcsự rung động nhẹ truyền ra từ lồng ngực, sau đó lại tiếng cười lớn thoải mái.
Cùng với tiếng cười, Vệ Sóc ấn đầu nàng dán vào ngực mình, trái tim kia đang đập mạnh mẽ, rung động đến lỗ tai nàng. Diêm Vũ rất ít khi thấy Vệ Sóc cười, phóng túng như vậy lại càng là lần đầu, trong lòng nàng mơ hồ một nỗi sợ hãi, lại có chút không hiểu: "... Ngài cười gì vậy?"
"Trân Trân..." Giọng nói trầm thấp của hắn vang ngay bên tai, như đang gọi tên nàng.
Trái tim Diêm Vũ thắt lại, thân thể cũng cứng đờ, nàng dựa vào lòng hắn rất không tự nhiên: "Điện hạ nói gì cơ?"
"Không có gì... Thật là buồn cười!" Vệ Sóc cười bí hiểm, "Được đến đâu hay tới đó, ngủ sớm đi, ngày mai ta dẫn nàng ra ngoài chơi."
Diêm Vũ động động eo, mặt đỏ bừng: "Thiếp ngủ thế nào được... Ngài lấy nó ra trước đi."
Hắn nghiêm khắc nói lời cự tuyệt, cũng ôm nàng càng chặt hơn: "Hình phạt này phải để cả đêm. Nếu nó mềm rồi tuột ra, ngày mai còn phải phạt nữa."
"Thiếp..." Diêm Vũ á khẩu, sao có thể làm thế được, nàng tức giận đến hơi thở cũng gấp gáp, "Rõ ràng ngài cố ý!"
"Không khó đâu." Vệ Sóc áp sát tai nàng cắn nhẹ: "Nếu nó mềm, khanh khanh cứ động eo kẹp một cái, sẽ lại cứng ngay, không tin nàng thử xem."
Tư thế này đối với Vệ Sóc mà nói là khiêu khích, hắn không nhịn được khẽ hít vào một hơi: "..Ưm."
Sau đó hắn ngửa mặt duỗi cổ, hầu kết nhô lên trượt xuống, giọng điệu ám muội: "Tay khanh khanh thật mềm, sờ vào làm ta càng cứng hơn, huyệt cũng mềm, làm một cái được không?"
Thái tử điện hạ ngày thường lạnh lùng không thấy chút dục vọng, trong chuyện tình dục lại có thể nói ra mọi lời dâm đãng vô liêm sỉ, gò má Diêm Vũ lập tức nóng bừng lên, trong lòng nghĩ, ta không nói không được, chàng sẽ không đụng vào ta nữa sao? Chẳng qua là muốn xem ta không muốn, lại không thể không nghe lời.
Vậy sao phải để hắn càng đắc ý hơn chứ? Nàng nghĩ vậy, cứng rắn không thèm trả lời.
Sự lạnh nhạt của nàng lại khiến Vệ Sóc muốn xâm phạm đi vào hơn.
"Ướt đến nhỏ nước rồi, trực tiếp làm thôi." Hắn nhếch khóe miệng, "Dù sao hắn đưa nàng đến, chính là để cho ta làm."
"Ngài!" Diêm Vũ hung hăng trừng mắt nhìn sang, nhưng tay hắn đã bóp lấy eo nàng.
Không biết từ khi nào, vạt áo Vệ Sóc đã bị vén lên, lộ ra côn th*t vừa to vừa dài.
Trên người nàng vẫn còn y phục nhưng bên dưới lại trống trơn, lúc này huyệt nhỏ trần trụi mà ngồi trên người hắn, kẹp lấy eo bụng gầy mà rắn chắc của hắn, độ mở rộng khiến đùi trong run rẩy, Vệ Sóc véo lấy thịt mềm trên eo nàng, dùng đầu ngón tay thô ráp đầy chai sần vuốt ve một hồi, nâng dương v*t lên bắt đầu cọ loạn, cọ xát từng tấc.
Phần giữa thân côn đã căng đến tím đỏ, gân xanh như rễ cây, chằng chịt khắp nơi, đỉnh quy đầu vì dục vọng cuồng bạo của hắn mà khẽ giật, đang lắc lư trên chỗ nối giữa âm hộ và bụng dưới của nàng, dâm loạn đến cực điểm.
Diêm Vũ đỏ ửng cả tai, tay bất đắc dĩ đặt lên ngực hắn.
Không đặt trên ngực thì phải chống lên giường, cánh tay nàng không dài như vậy, phải cúi người xuống mới làm được, nếu như vậy, đầu v* nhô cao sẽ liên tục quét qua làn da hắn, chỉ cần hắn cúi đầu sẽ có thể dễ dàng nâng đôi vú mà vuốt ve, thậm chí ngậm vào miệng.
"Trăng tròn sẽ khuyết không có ý này, bệ hạ người... cũng không biết mấy chuyện này."
Trong cung có con kiến chết, ông ta cũng phải biết!!
Vệ Sóc khinh thường cười lạnh, nhưng không phản bác nàng nữa, tiếp tục dùng quy đầu cọ nàng.
Hôm nay hắn vốn ý là muốn thương xót nàng bị đánh, mông vẫn còn tím bầm, nếu nằm xuống làm chắc chắn sẽ đau nên mới đổi tư thế, ôm nàng ở trên.
Nào ngờ hắn lại bất ngờ có hứng thú, không nghĩ tới mình bị nàng cưỡi như ngựa cũng có một tư vị riêng, ngón tay trêu chọc mà vạch ra hai cánh thịt, xoa nắn, đẩy vào nửa ngón tay, ra vào hàng chục cái, nghe câu nói kia của nàng, đột nhiên hắn lên tiếng: "Mười lăm tháng giêng là sinh nhật của ta, ngày đó trăng tròn, vậy mà phụ hoàng lại đặt tên ta là Sóc."
Sóc thời bất kiến nguyệt, ám vô thiên nhật*. Tên của hắn là mang ý nghĩa này.
("Sóc thời bất kiến nguyệt": Ngày mồng một (ngày sóc) không thấy mặt trăng. Trong âm lịch, ngày mồng một (朔日 - sóc nhật) là ngày đầu tháng, khi mặt trăng không xuất hiện trên bầu trời vì nó ở vị trí gần nhất với mặt trời. "Ám vô thiên nhật": Tối tăm không có ánh mặt trời. Hai câu chỉ bầu trời ngày mồng một u ám, thiếu ánh sáng cả mặt trời và mặt trăng.)
Ngày trăng tròn đáng lẽ phải là khoảnh khắc sáng nhất trong cuộc đời hắn, hoàng đế lại chỉ có một câu cảnh tỉnh "trăng tròn sẽ khuyết".
Nghĩ đến Tạ Quân và mình, dù trực tiếp hay gián tiếp lần này đều đã làm tổn thương Vệ Sóc, trong lòng Diêm Vũ đột nhiên cảm thấy áy náy với hắn.
Nhưng điều đó cũng chỉ duy trì trong thoáng chốc.
"A..."
Đã đủ ướt át, Vệ Sóc nâng dương v*t trực tiếp cắm vào cơ thể nàng, xuyên thấu đến tận cùng.
Miệng huyệt co rút lại, hắn thở hổn hển, mỗi lần ưỡn eo lên đều dùng sức mạnh, giờ phút này dù hắn ở dưới thân nàng, lại hoàn toàn nắm giữ cơ thể nàng, mỗi một tấc biểu cảm, mỗi một lần sóng triều đều rõ ràng trước mắt.
Mỗi lần giao hợp với nàng, chỗ trống trong lòng Vệ Sóc đều được lấp đầy, cảm giác hưng phấn khiến hắn không biết nặng nhẹ, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất.
Hắn thực sự quá to, Diêm Vũ chịu hơn chục cái đã thấy không chịu nổi, bên dưới tuôn nước ròng ròng, nước mắt cũng rơi theo, đều nhỏ xuống chỗ giao hợp, vừa lạnh vừa nhớp, nàng nhíu mày: "Không thoải mái..."
"Nhịn chút.." Tay Vệ Sóc phủ sau lưng nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Bên dưới vang lên tiếng bôm bốp không ngừng, hắn đang làm đến hứng khởi, hoàn toàn không để ý chút cảm giác nhớp nháp đó, tư thế này so với mấy lần trước đâm vào còn sâu hơn, chưa làm được bao lâu, thịt huyệt đã bắt đầu hút hắn, dùng sức siết chặt, không biết thứ muốn hút đi là tinh dịch của hắn hay là linh hồn.
Không biết lại ra vào bao lâu, tiếng giao hợp cứ vang khắp cả phòng.
Diêm Vũ cắn môi, dù nàng rất khó buông thả bản thân tận hưởng khoái cảm chuyện nam nữ, giờ phút này cũng bị làm đến cao trào liên tiếp, Vệ Sóc không biết sao lại như vậy, hung hăng đâm vào một cái rồi dừng lại chốc lát rồi bắt đầu bắn.
Tinh dịch phun trào như thác nước ở bên trong, có thể cảm nhận rõ ràng sự xối xả, Diêm Vũ mười ngón co quắp, chặt chẽ bấu vào ngực hắn, không nhịn được mà hít vào một hơi.
Đầu óc Vệ Sóc trước tiên là một trận ong ong, sau đó lại là khoái cảm như sóng triều, dương v*t sau khi bắn xong vẫn cương cứng như cũ, chôn trong cơ thể nàng một hồi lâu vẫn không chịu mềm xuống.
"Trăng tròn sẽ khuyết." Hắn trước tiên cười trầm thấp, lòng bàn tay Diêm Vũ vẫn áp trên ngực hắn, có thể cảm nhận đượcsự rung động nhẹ truyền ra từ lồng ngực, sau đó lại tiếng cười lớn thoải mái.
Cùng với tiếng cười, Vệ Sóc ấn đầu nàng dán vào ngực mình, trái tim kia đang đập mạnh mẽ, rung động đến lỗ tai nàng. Diêm Vũ rất ít khi thấy Vệ Sóc cười, phóng túng như vậy lại càng là lần đầu, trong lòng nàng mơ hồ một nỗi sợ hãi, lại có chút không hiểu: "... Ngài cười gì vậy?"
"Trân Trân..." Giọng nói trầm thấp của hắn vang ngay bên tai, như đang gọi tên nàng.
Trái tim Diêm Vũ thắt lại, thân thể cũng cứng đờ, nàng dựa vào lòng hắn rất không tự nhiên: "Điện hạ nói gì cơ?"
"Không có gì... Thật là buồn cười!" Vệ Sóc cười bí hiểm, "Được đến đâu hay tới đó, ngủ sớm đi, ngày mai ta dẫn nàng ra ngoài chơi."
Diêm Vũ động động eo, mặt đỏ bừng: "Thiếp ngủ thế nào được... Ngài lấy nó ra trước đi."
Hắn nghiêm khắc nói lời cự tuyệt, cũng ôm nàng càng chặt hơn: "Hình phạt này phải để cả đêm. Nếu nó mềm rồi tuột ra, ngày mai còn phải phạt nữa."
"Thiếp..." Diêm Vũ á khẩu, sao có thể làm thế được, nàng tức giận đến hơi thở cũng gấp gáp, "Rõ ràng ngài cố ý!"
"Không khó đâu." Vệ Sóc áp sát tai nàng cắn nhẹ: "Nếu nó mềm, khanh khanh cứ động eo kẹp một cái, sẽ lại cứng ngay, không tin nàng thử xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.