Chương 52: Trăng tròn sẽ khuyết [8]
Nguyên Viện
01/06/2024
Chớp mắt đã đến ngày mười lăm tháng Chạp, bầu trời Kinh thành bắt đầu đổ tuyết, tấu chương vạch tội thái tử cũng như bông tuyết bay tới điện Thái An, Vệ Nghị tay chống trán, đưa một quyển trong đó cho Tạ Quân đang đứng trước mặt, lại thở dài: "Vân Châu báo khẩn, hòa đàm với Khiết Đan thất bại, e là phía bắc lại muốn nổi chiến sự."
Tạ Quân nhận lấy xem kỹ một hồi, lập tức hiểu vì sao hoàng đế lại đè xuống không nhắc đến các tấu chương buộc tội thái tử: "Nếu chiến sự lại nổi lên, bệ hạ ít nhiều phải dùng đến thái tử."
"Hừ." Vệ Nghi lộ sắc mặt lạnh lùng, "Hắn suốt ngày ở hành cung, đúng là tiểu tiên vô sự. Giờ đây sách cũng không đọc, võ cũng không luyện nữa, mỗi ngày chỉ lo vui đùa với đám nô tử, sung sướng biết bao!"
Thấy sắc mặt hoàng đế không tốt lắm, Tạ Quân chỉ cúi đầu nói: "Cứ để thái tử điện hạ ở hành cung mãi cũng không được, việc này đã giao cho Tam Pháp Ty, tóm lại phải có lời giải thích. Bệ hạ nghĩ thế nào?"
Nghĩ đến việc này, Vệ Nghị chỉ thấy trong lòng bức bối, vốn tưởng có thể nhân cơ hội này ép Vệ Sóc chủ động bỏ chức đại tướng quân, không thì cũng có thể dập tắt khí thế của hắn, bảo hắn thành thật chút, nhưng một phong báo khẩn đến kinh lại như trời giúp, nếu thật sự phải đánh trận thì không thể động đến hắn.
"Còn một tháng nữa, thái tử điện hạ sẽ cập quan, bệ hạ cũng nên chuẩn bị trước tự muốn ban." Tạ Quân cung kính thi lễ, "Chi bằng nhân cơ hội này mà đón thái tử điện hạ về cung."
"Chẳng lẽ còn có cách nào khác sao?" Vệ Nghị cảm thấy hơi nhức đầu, tăng lực ấn lên trán, nheo mắt lại: "Ngươi đến hành cung một chuyến đi, xem thái tử tự kiểm điểm thế nào rồi, tuy đồ vật này là lục soát từ tay nội nhân Đông Cung, không liên quan trực tiếp đến hắn, nhưng hắn khó tránh khỏi tội thiếu giám sát và quản giáo không nghiêm. Trừng phạt nội nhân đó một trận, việc này tạm thời bỏ qua đi."
"Việc này..." Tạ Quân lộ vẻ khó hiểu, tay cầm quyển tấu chương của Trần Thế Xương, "Tấu thư của Tả đô ngự sử, từng chữ từng câu đều nói đến tội mưu phản, bệ hạ giơ cao đánh khẽ, e là khó phục chúng thần chăng?"
Vệ Nghị liếc mắt: "Làm sao phục chúng thần? Chém ngươi để giao cho họ sao? Ngươi là thái phó của thái tử do trẫm mời đến, nếu thật sự điều tra thêm, chẳng phải trẫm sẽ thành kẻ vu oan hãm hại thái tử? Lời Cố Chính Hi nói chẳng phải là sự thật từng câu từng chữ, hoàn toàn khẳng định tội danh của trẫm sao?"
"Thần không dám!" Tạ Quân rõ ràng cảm nhận được cơn giận của thiên tử, quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh: "Thần cho rằng, bệ hạ có thể lấy việc này làm cơ hội! Cố Chính Hi là sư phụ của thần, lúc này chi bằng để thần chính thức ra mặt minh oan cho người, nếu sư phụ năm đó quả thực bị người khác mê hoặc, hiểu lầm bệ hạ, sao không nhân cơ hội này chiếu cáo thiên hạ."
Đôi mắt vốn đang hé mở của Vệ Nghị đột nhiên mở to ra, nhìn chằm chằm vào mũ quan trên đầu Tạ Quân trong giây lát, rồi cười lớn: "Trẫm không ngờ Tạ thái phó, hóa ra là cao thủ bắt ve sầu!"*
(*Bậc thầy bắt ve sầu nghĩa bóng ám chỉ người có kỹ năng hoặc tài năng xuất chúng trong một lĩnh vực nào đó.)
"Thần không dám!" Tạ Quân vẫn không ngẩng đầu.
"Thôi thôi.." Vệ Nghị thu lại thần sắc, "Trẫm lúc đầu đã hứa với ngươi sau lễ cập quan của thái tử sẽ minh oan cho Cố Chính Hi, đương nhiên là lời vàng ngọc, nay sinh ra mấy biến cố ngoài ý muốn này, việc này sớm muộn gì cũng vậy thôi. Chỉ là vụ án này phải lật lại thế nào, kẻ xúi giục Cố Chính Hi lại là ai, mấy việc này Tạ thái phó trong lòng có nắm chắc không?"
Ông cúi người xuống muốn để nhìn rõ thần sắc trên mặt Tạ Quân: "Cựu thần tiền triều phần lớn đã chết, quan viên kinh thành bây giờ đều là điều từ địa phương về, lại có ai có thể thân thiết với sư phụ ngươi đến mức ấy, có thể lừa gạt ông ta viết ra những thứ đó?"
Tạ Quân suy nghĩ giây lát: "Người này trước hết nhất định phải có giao tình rất tốt với sư phụ, hơn nữa, phải có động cơ lừa gạt sư phụ."
Nghe hắn nói vậy, trong đầu Vệ Nghị mơ hồ hiện ra một người, lập tức cảm thấy hứng thú, nhưng không biết người trong lòng ông nghĩ có phải chính là người Tạ Quân nói hay không, sắc mặt hơi ửng hồng, giọng nói cũng có phần hơi gấp gáp: "Nói tiếp đi!"
"Trong hịch văn của sư phụ có nói Lệ Đế lập chiếu thư muốn truyền ngôi cho con trai Hành Dương quận chúa, tức là thái tử điện hạ bây giờ." Tạ Quân ngồi thẳng dậy, "Người này nhất định cũng phải là thân cận của thái tử điện hạ, cầu xin bệ hạ tha tội chết cho thần, thần cho rằng, Phong Bình hầu tiền triều, biểu đệ của Hành Dương quận chúa, Hình bộ Thượng thư Dương Văn Tĩnh hiện giờ, e là có hiềm nghi lớn nhất."
"To gan!" Vệ Nghị đập tay lên mặt bàn, sắc mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm Tạ Quân, "Dương Thượng thư là quốc thích!"
"Thái tử càng là quốc bản!*" Tạ Quân biết mình đã đoán trúng ý Vệ Nghị, "Sao có thể để kẻ có dã tâm xúi giục, khiến người ly tâm với bệ hạ? Thần khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn, cho phép thần sớm tái thẩm vụ án Cố Chính Hi! Dẹp tin đồn, ổn lòng dân!"
(*Quốc bản có nghĩa là "gốc của nước", chỉ những yếu tố nền tảng và cốt lõi của một quốc gia.)
Vệ Nghị dùng hai ngón tay xoa đi xoa lại, im lặng thật lâu mới chậm rãi nói: "Việc này toàn quyền giao cho Tạ thái phó điều tra xử lý."
Như đã hạ quyết tâm nào đó: "Ngươi nói không sai, thái tử là quốc bản. Trẫm đã tại vị, tuyệt không thể để có người lung lay quốc bản, sau khi điều tra rõ việc này, bất kể liên quan đến ai, trẫm đều không tha. Về tự của thái tử, trẫm đã có chủ ý trong lòng."
Nói xong, ông cầm bút viết xuống hai chữ nhỏ trên giấy rồi đưa cho Tạ Quân.
"Đến hành cung, đón thái tử về đi."
Ra khỏi điện Thái An, tuyết rơi càng lớn, Tạ Quân nhìn lên mái hiên phủ lớp tuyết mỏng, nếu cứ tiếp tục rơi theo tốc độ này, ngày mai mọi thứ trên mặt đất sẽ đều bị tuyết trắng bao phủ.
Hắn đưa tay hứng một bông tuyết vào lòng bàn tay, lòng bàn tay nóng hổi, chỉ thoáng chốc bông tuyết đã hóa thành mấy giọt mưa, thấm ướt một góc tờ giấy.
Nước tích tụ trong mây, mưa kết tinh trên trời, rơi xuống nhân gian hóa thành tuyết, đợi đến khi mặt trời mọc băng tuyết tan chảy, khi đó lại hóa thành nước.
Sóc là tối tăm, không thấy trăng. Lấy chữ này đặt tên, phần nhiều là mang ý không hay, lại thêm chữ "Phi Minh" này, chính là đã quyết tâm muốn đời hắn u ám.
————————————
Lời của Nguyên Viên:
Đoạn cuối có chút ý ẩn dụ~ Mối quan hệ của mưa tuyết nhật nguyệt (cũng là đường đi của nội dung sau này ʕ •ᴥ•ʔ
Các bạn có lẽ còn nhớ trước đây Vũ Đức đế đánh giá tên của Tạ Quân, Quân là sáng. Nên ông không phải không có văn hóa, mà cố ý đặt chữ này cho thái tử, nhưng... sẽ còn chút biến số, sẽ không để thái tử gánh chữ này mà u ám đâu!
Chương sau ngọt, hẹn gặp tối nay.
Tạ Quân nhận lấy xem kỹ một hồi, lập tức hiểu vì sao hoàng đế lại đè xuống không nhắc đến các tấu chương buộc tội thái tử: "Nếu chiến sự lại nổi lên, bệ hạ ít nhiều phải dùng đến thái tử."
"Hừ." Vệ Nghi lộ sắc mặt lạnh lùng, "Hắn suốt ngày ở hành cung, đúng là tiểu tiên vô sự. Giờ đây sách cũng không đọc, võ cũng không luyện nữa, mỗi ngày chỉ lo vui đùa với đám nô tử, sung sướng biết bao!"
Thấy sắc mặt hoàng đế không tốt lắm, Tạ Quân chỉ cúi đầu nói: "Cứ để thái tử điện hạ ở hành cung mãi cũng không được, việc này đã giao cho Tam Pháp Ty, tóm lại phải có lời giải thích. Bệ hạ nghĩ thế nào?"
Nghĩ đến việc này, Vệ Nghị chỉ thấy trong lòng bức bối, vốn tưởng có thể nhân cơ hội này ép Vệ Sóc chủ động bỏ chức đại tướng quân, không thì cũng có thể dập tắt khí thế của hắn, bảo hắn thành thật chút, nhưng một phong báo khẩn đến kinh lại như trời giúp, nếu thật sự phải đánh trận thì không thể động đến hắn.
"Còn một tháng nữa, thái tử điện hạ sẽ cập quan, bệ hạ cũng nên chuẩn bị trước tự muốn ban." Tạ Quân cung kính thi lễ, "Chi bằng nhân cơ hội này mà đón thái tử điện hạ về cung."
"Chẳng lẽ còn có cách nào khác sao?" Vệ Nghị cảm thấy hơi nhức đầu, tăng lực ấn lên trán, nheo mắt lại: "Ngươi đến hành cung một chuyến đi, xem thái tử tự kiểm điểm thế nào rồi, tuy đồ vật này là lục soát từ tay nội nhân Đông Cung, không liên quan trực tiếp đến hắn, nhưng hắn khó tránh khỏi tội thiếu giám sát và quản giáo không nghiêm. Trừng phạt nội nhân đó một trận, việc này tạm thời bỏ qua đi."
"Việc này..." Tạ Quân lộ vẻ khó hiểu, tay cầm quyển tấu chương của Trần Thế Xương, "Tấu thư của Tả đô ngự sử, từng chữ từng câu đều nói đến tội mưu phản, bệ hạ giơ cao đánh khẽ, e là khó phục chúng thần chăng?"
Vệ Nghị liếc mắt: "Làm sao phục chúng thần? Chém ngươi để giao cho họ sao? Ngươi là thái phó của thái tử do trẫm mời đến, nếu thật sự điều tra thêm, chẳng phải trẫm sẽ thành kẻ vu oan hãm hại thái tử? Lời Cố Chính Hi nói chẳng phải là sự thật từng câu từng chữ, hoàn toàn khẳng định tội danh của trẫm sao?"
"Thần không dám!" Tạ Quân rõ ràng cảm nhận được cơn giận của thiên tử, quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh: "Thần cho rằng, bệ hạ có thể lấy việc này làm cơ hội! Cố Chính Hi là sư phụ của thần, lúc này chi bằng để thần chính thức ra mặt minh oan cho người, nếu sư phụ năm đó quả thực bị người khác mê hoặc, hiểu lầm bệ hạ, sao không nhân cơ hội này chiếu cáo thiên hạ."
Đôi mắt vốn đang hé mở của Vệ Nghị đột nhiên mở to ra, nhìn chằm chằm vào mũ quan trên đầu Tạ Quân trong giây lát, rồi cười lớn: "Trẫm không ngờ Tạ thái phó, hóa ra là cao thủ bắt ve sầu!"*
(*Bậc thầy bắt ve sầu nghĩa bóng ám chỉ người có kỹ năng hoặc tài năng xuất chúng trong một lĩnh vực nào đó.)
"Thần không dám!" Tạ Quân vẫn không ngẩng đầu.
"Thôi thôi.." Vệ Nghị thu lại thần sắc, "Trẫm lúc đầu đã hứa với ngươi sau lễ cập quan của thái tử sẽ minh oan cho Cố Chính Hi, đương nhiên là lời vàng ngọc, nay sinh ra mấy biến cố ngoài ý muốn này, việc này sớm muộn gì cũng vậy thôi. Chỉ là vụ án này phải lật lại thế nào, kẻ xúi giục Cố Chính Hi lại là ai, mấy việc này Tạ thái phó trong lòng có nắm chắc không?"
Ông cúi người xuống muốn để nhìn rõ thần sắc trên mặt Tạ Quân: "Cựu thần tiền triều phần lớn đã chết, quan viên kinh thành bây giờ đều là điều từ địa phương về, lại có ai có thể thân thiết với sư phụ ngươi đến mức ấy, có thể lừa gạt ông ta viết ra những thứ đó?"
Tạ Quân suy nghĩ giây lát: "Người này trước hết nhất định phải có giao tình rất tốt với sư phụ, hơn nữa, phải có động cơ lừa gạt sư phụ."
Nghe hắn nói vậy, trong đầu Vệ Nghị mơ hồ hiện ra một người, lập tức cảm thấy hứng thú, nhưng không biết người trong lòng ông nghĩ có phải chính là người Tạ Quân nói hay không, sắc mặt hơi ửng hồng, giọng nói cũng có phần hơi gấp gáp: "Nói tiếp đi!"
"Trong hịch văn của sư phụ có nói Lệ Đế lập chiếu thư muốn truyền ngôi cho con trai Hành Dương quận chúa, tức là thái tử điện hạ bây giờ." Tạ Quân ngồi thẳng dậy, "Người này nhất định cũng phải là thân cận của thái tử điện hạ, cầu xin bệ hạ tha tội chết cho thần, thần cho rằng, Phong Bình hầu tiền triều, biểu đệ của Hành Dương quận chúa, Hình bộ Thượng thư Dương Văn Tĩnh hiện giờ, e là có hiềm nghi lớn nhất."
"To gan!" Vệ Nghị đập tay lên mặt bàn, sắc mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm Tạ Quân, "Dương Thượng thư là quốc thích!"
"Thái tử càng là quốc bản!*" Tạ Quân biết mình đã đoán trúng ý Vệ Nghị, "Sao có thể để kẻ có dã tâm xúi giục, khiến người ly tâm với bệ hạ? Thần khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn, cho phép thần sớm tái thẩm vụ án Cố Chính Hi! Dẹp tin đồn, ổn lòng dân!"
(*Quốc bản có nghĩa là "gốc của nước", chỉ những yếu tố nền tảng và cốt lõi của một quốc gia.)
Vệ Nghị dùng hai ngón tay xoa đi xoa lại, im lặng thật lâu mới chậm rãi nói: "Việc này toàn quyền giao cho Tạ thái phó điều tra xử lý."
Như đã hạ quyết tâm nào đó: "Ngươi nói không sai, thái tử là quốc bản. Trẫm đã tại vị, tuyệt không thể để có người lung lay quốc bản, sau khi điều tra rõ việc này, bất kể liên quan đến ai, trẫm đều không tha. Về tự của thái tử, trẫm đã có chủ ý trong lòng."
Nói xong, ông cầm bút viết xuống hai chữ nhỏ trên giấy rồi đưa cho Tạ Quân.
"Đến hành cung, đón thái tử về đi."
Ra khỏi điện Thái An, tuyết rơi càng lớn, Tạ Quân nhìn lên mái hiên phủ lớp tuyết mỏng, nếu cứ tiếp tục rơi theo tốc độ này, ngày mai mọi thứ trên mặt đất sẽ đều bị tuyết trắng bao phủ.
Hắn đưa tay hứng một bông tuyết vào lòng bàn tay, lòng bàn tay nóng hổi, chỉ thoáng chốc bông tuyết đã hóa thành mấy giọt mưa, thấm ướt một góc tờ giấy.
Nước tích tụ trong mây, mưa kết tinh trên trời, rơi xuống nhân gian hóa thành tuyết, đợi đến khi mặt trời mọc băng tuyết tan chảy, khi đó lại hóa thành nước.
Sóc là tối tăm, không thấy trăng. Lấy chữ này đặt tên, phần nhiều là mang ý không hay, lại thêm chữ "Phi Minh" này, chính là đã quyết tâm muốn đời hắn u ám.
————————————
Lời của Nguyên Viên:
Đoạn cuối có chút ý ẩn dụ~ Mối quan hệ của mưa tuyết nhật nguyệt (cũng là đường đi của nội dung sau này ʕ •ᴥ•ʔ
Các bạn có lẽ còn nhớ trước đây Vũ Đức đế đánh giá tên của Tạ Quân, Quân là sáng. Nên ông không phải không có văn hóa, mà cố ý đặt chữ này cho thái tử, nhưng... sẽ còn chút biến số, sẽ không để thái tử gánh chữ này mà u ám đâu!
Chương sau ngọt, hẹn gặp tối nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.