Buông Rèm Pha Lê

Chương 87: Trông cậy lòng này [11] (Hết)

Nguyên Viện

01/06/2024

Ba ngày sau, Vệ Sóc bước vào điện của Tông Chính Tự.

Diêm Vũ theo sau chàng, họ bước đi trên bậc thềm đá, mỗi bước chân đều vững chãi và mạnh mẽ, như gánh vác niềm hy vọng và ủy thác của muôn dân thiên hạ. Hôm nay, diện mạo của Vệ Sóc đặc biệt nghiêm nghị, giữa đôi lông mày toát ra một cảm giác sắc bén uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trong điện, không khí vốn đã nghiêm trang lại càng thêm nặng nề vì phiên xét xử hôm nay. Các bề tôi đứng một bên, tất cả đều nín thở, sợ phát ra bất kỳ âm thanh nào sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng này.

Ánh mắt của họ đều tập trung vào Vệ Sóc, trong lòng vừa tràn đầy kính sợ, lại mang theo chút bất an.

Trước đó, Đông Cung không hề truyền ra bất kỳ tin tức gì, không có bất kỳ thân cận nào được triệu tập để thương nghị, không ai biết trong lòng hoàng thái tử đang nghĩ gì. Nếu bàn về sự cương nghị quyết đoán, chàng còn hơn cả phụ hoàng của mình.

Hôm nay, Vệ Nghị ngồi ngay chính giữa điện, đứng bên cạnh là hai tên cấm vệ quân.

Ngai rồng to lớn đã không còn thuộc về ông nữa, giờ đây ông là một hoàng đế sắp bị thần dân xét xử, một phụ thân bị chính nhi tử mình xét xử. Phong thái uy chấn tứ phương ngày xưa đã không còn nữa. Ông hiểu rõ kết cục của hôm nay sẽ là gì, ngồi trên chiếc ghế dài lạnh lẽo đối diện ngai rồng, sắc mặt tiều tụy, trong mắt không có bất kỳ hối hận hay bất cam nào, cũng không có sự sợ hãi trước số phận sắp đến, chỉ có sự lãnh đạm.

Thắng làm vua, thua làm giặc, từ ngày quyết định mưu đồ soán vị, Vệ Nghị đã hiểu rõ đạo lý này.

Hơn nữa, ông không thua trước người khác, mà thua trước nhi tử của chính mình, nhi tử mang một nửa dòng máu của ông.

"Bệ hạ có sợ không?" Tiểu Huyền đứng bên cạnh ông, nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói của nàng không có quá nhiều hoan hỉ, lạnh lùng giống như một sự châm chọc.

"Sợ ư? Phụ thân ngươi đã chết rồi, có lẽ mạng của trẫm cũng không còn dài, vị trí này không dễ ngồi đâu.." Vệ Nghị không thèm nhìn nàng, lại đáp: "Nhưng quả nhiên là sóng sau xô sóng trước, không ngờ một nữ tử nhỏ bé như ngươi lại có thể nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy, hôm nay hãy xem nhi tử của trẫm có thua trước nhi nữ của Lệ Đế hay không."

Nhìn Vệ Sóc và Diêm Vũ đã bước vào điện, Tiểu Huyền thu lại thần sắc, đứng thẳng người, không nói chuyện với ông nữa.

Xuyên qua đám đông, Vệ Sóc đi thẳng đến trước mặt hoàng đế.

Không có bất kỳ lời chào hỏi hay mở đầu nào, chàng cúi người xuống, giọng nói trầm thấp mà kiên định: "Phụ hoàng, người còn điều gì muốn nói nữa không?"

Vệ Nghị ngẩng đầu, nhìn nhi tử trước mặt, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp. Diện mạo của Vệ Sóc giống mẫu thân chàng hơn, tính cách cũng vậy. Trước kia, ông từng canh cánh trong lòng vì Vệ Sóc không giống mình mà lại tương tự Lục Quân Chân. Đến hôm nay, khi Vệ Sóc đưa ra quyết định như vậy, ông mới giật mình nhận ra, bất kể bề ngoài có giống hay không, nhưng trong xương cốt vẫn là chảy dòng máu của ông.

Ông muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Tuy rằng hôm nay lý do nói ra bên ngoài là để trần biện tình hình ngày Tề quốc công suất binh tàn sát hoàng cung sáu năm trước, nhưng với sự hiện diện của công chúa Minh Nghi và Lý Huyền, nhiều chuyện đã không cần phải nhắc lại nữa.

Vệ Sóc đã đưa ra quyết định, im lặng là sự tôn nghiêm cuối cùng ông dành cho bản thân.

Lúc này, một vị lão thần bước ra, y run giọng nhưng kiên định nói: "Hoàng thái tử điện hạ, tuy bệ hạ có lỗi lầm, nhưng xin hãy nghĩ đến tình phụ tử, cho người một cơ hội sửa đổi lỗi lầm."

Còn có mấy vị đại thần khác cũng đứng ra phía sau y, không nhiều, nhưng Vệ Sóc nhận ra hầu hết. Họ từng lui tới phủ Tề quốc công thường xuyên những năm đầu, là mưu sĩ ngày xưa của phụ thân. Họ hoặc cúi đầu hoặc ngẩng đầu, trong mắt đều lộ ra sự thương cảm và khẩn cầu đối với hoàng đế.



Đối mặt với yêu cầu như vậy, Vệ Sóc không lập tức đáp lại, bước vài bước đến bên long ỷ, nhưng không ngồi xuống. Bàn tay chàng vuốt ve trên tay vịn, ánh mắt sâu thẳm và phức tạp, hiểu rõ hôm nay không chỉ là một phiên tòa xét xử, mà còn là một cuộc so tài giữa quyền lực, đạo đức và tình cảm.

"Chỉ khi phạm sai lầm mới cần sửa đổi. Xem ra Vương đại nhân cũng cho rằng phụ hoàng trước kia đã làm sai." Sau khi im lặng một lúc, Vệ Sóc nắm chặt tay vịn, chậm rãi cất lời.

Theo tiếng nói của chàng, cả điện lặng ngắt như tờ, không khí dường như cũng đông cứng lại.

"Các vị ngày xưa theo Tề quốc công chinh phạt phương Nam, sau đó tôn ông ấy làm tân quân, khai sáng Đại Tề. Ta tin rằng tất cả mọi người cầm binh đều vì muốn mang lại cho bách tính một thế đạo an bình. Nhưng giờ đây các vị đã biết, Tề quốc công năm đó dựa vào tàn sát thần dân vô tội để che giấu sự thật mưu đồ soán vị, thậm chí ngay cả nhi tử ruột của mình cũng không tha, thử hỏi một Đại Tề được xây dựng trên dối trá và máu tươi, liệu có thể khiến bách tính thiên hạ cam tâm tình nguyện mà thần phục không?" Chàng ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Phụ hoàng tại vị nhiều năm, quả thật có công với xã tắc. Nhưng ngày xưa người phạm tội nặng, nếu không nghiêm trị, làm sao có thể phục được lòng dân? Làm sao có thể an định thiên hạ? Thái tử là gốc rễ của đất nước, bổn cung không thể vì tình riêng mà coi thường pháp lệnh."

Lời của hoàng thái tử vừa dứt, cả điện lại lần nữa chìm vào im lặng, mấy vị lão thần nhìn nhau, tuy trong lòng vẫn còn không cam lòng, nhưng cũng hiểu quyết định của hoàng thái tử là xuất phát từ việc cân nhắc đến đại cục. Họ lần lượt cúi đầu, không còn cầu tình nữa.

Ánh mắt Vệ Sóc quét qua từng vị đại thần có mặt, chàng hít sâu một hơi, trầm giọng: "Lỗi lầm của phụ hoàng không phải trách nhiệm của một người, bách tính thiên hạ cần một lời giải thích, ta với tư cách là hoàng thái tử, nhất định phải gánh vác trách nhiệm này."

Trong Tông Chính Tự là một mảnh tĩnh lặng. Nhưng giữa sự tĩnh lặng ấy, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của từng người có mặt. Họ đều đang chờ đợi quyết định cuối cùng của hoàng thái tử, cũng đều đang suy ngẫm về bài học sâu sắc mà buổi phán quyết này mang lại cho họ.

Chàng quay người đối diện hoàng đế, lại cúi người xuống, nhẹ giọng: "Phụ hoàng, xin người hãy thành tâm sám hối, vì bách tính thiên hạ mà cầu phúc."

Lời nói ấy mang một sức mạnh vô hình, trói buộc lấy ông, khiến không thể cử động. Vệ Nghị biết, thời đại của mình sắp kết thúc, trong mắt lóe lên thần sắc khó tả, chỉ khẽ gật đầu, như đang chấp nhận sự thật này: "Con cứ ra tay đi, hôm nay được chết dưới tay nhi tử mình, ta cũng coi là chết có chỗ về rồi."

Vệ Sóc nhìn về phía Diêm Vũ, nàng hiểu ý bưng khay gỗ, theo sau chàng bước về phía Vệ Nghị.

Các đại thần đứng ở một góc tối phía đối diện, ánh mắt khóa chặt vào chiếc khay trên tay Diêm Vũ.

Một thanh đoản đao cùng với một quyển sách dày.

Vệ Sóc cầm lấy thanh đoản đao, bước ra phía sau Vệ Nghị.

Không khí tràn ngập sự căng thẳng và nghiêm nghị, các đại thần đều nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chàng, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó tả. Trong tưởng tượng của mọi người, hoàng thái tử điện hạ sẽ cầm thanh đoản đao này, đứng trước mặt tất cả mọi người mà giết vua.

Sau một lúc lâu, ánh sáng lạnh của lưỡi đao vẫn không lóe lên, Diêm Vũ đứng bên cạnh đã cùng Lý Huyền mở quyển sách ra.

Trên đó ghi chằng chịt rất nhiều cái tên, nàng nhìn mọi người rồi mở lời, ánh mắt lại dừng trên người Tiểu Huyền: "Từ triều đại này sang triều đại khác, nội nhân vào cung đều có danh sách lưu lại, trên này là những gì ta đã tra tìm và sao chép lại từ danh sách ấy trong ba ngày qua, ghi chép tên họ của các nội nhân trong cung thời Lệ Đế tại vị, những người đó... tất cả đều đã chết trong ngày Tề quốc công suất binh gây biến trong cung. Có lẽ trong mắt Tề quốc công, những người này đều hèn mọn như cỏ cây, có thể tùy ý chà đạp, nhưng mỗi người trong số họ, đều có tên có họ, đều có cha có mẹ, đều là những con người sống sờ sờ."

"Võ Đức Đế vẫn là thiên tử." Vệ Sóc tiếp lời, "Thiên tử cắt tóc thay đầu, mỗi cái tên trên danh sách, đều sẽ cắt một sợi tóc từ trên người người xuống."

Tay chàng vung lên, cầm lấy mái tóc dài sau đầu Vệ Nghị, cắt đứt toàn bộ.

Tông Chính Tự trang nghiêm uy nghi, công chính vô tư.

Trong đại điện, mọi thứ đều lặng thinh, chỉ có tiếng bước chân vững vàng của Vệ Sóc vang vọng trong điện đường rộng lớn, chàng xoay người, đối diện với những kẻ từng phò tá Vệ Nghị, giờ đây đang cúi đầu thần phục chàng, ánh mắt ôn hòa: "Từ nay về sau, Võ Đức Đế sẽ trường cư tại chùa Bát Nhã để cầu siêu cho vong hồn đã khuất, chuộc tội lỗi của mình cho đến phút cuối cùng. Võ Đức Đế còn sống một ngày, bổn cung sẽ không xưng đế, không dời cung, chỉ thay thiên tử tạm hành giám quốc."



Nghe xong lời này của Vệ Sóc, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng chấn động, Tiểu Huyền đứng trước quyển sách đó, từ đầu đến cuối, dùng ngón tay vuốt qua từng cái tên, đã lệ rơi đầy mặt, nàng không nghĩ rằng, cuối cùng lại dùng một cách như vậy, hoàn thành tâm nguyện của mình.

Điều này khiến nàng cảm thấy tâm hồn được an ủi hơn là trực tiếp cho ông ta một nhát dao.

"Còn thiếu." Tiểu Huyền lau khô nước mắt, lấy bút mực ở một bên, cầm bút viết ra từng cái tên ở chỗ trống.

Diêm Vũ nhìn thấy tên của phụ thân mình, nhìn thấy Vương công công, còn có tên của Vệ Chiêu, khóe mắt cũng không khỏi ướt nhòe.

Tiểu Huyền viết xong, buông bút lông quỳ lạy xuống đất: "Trước kia giết chóc tàn khốc đều do một tay Võ Đức Đế gây ra. Hoàng thái tử điện hạ pháp trị công chính, nhân từ yêu dân, Minh Nghi cảm kích trong lòng. Minh Nghi tuy là công chúa tiền triều, hôm nay cũng chân thành kính phục hoàng thái tử điện hạ, ta ăn lộc trăm họ cũng đã mấy chục năm, cũng nguyện vì bách tính thiên hạ mà đi hòa thân với Đột Quyết, đổi lấy sự an bình cho biên cương Vân Châu."

Các đại thần lần lượt gật đầu, cùng Tiểu Huyền quỳ lạy: "Hoàng thái tử điện hạ anh minh thông thái, chúng thần xin nguyện sống chết vẫn trung thành."

Mặc dù Vệ Sóc đã bảo họ đứng dậy, nhưng tất cả mọi người đều bất động. Họ đều cảm thấy vô cùng kính sợ Vệ Sóc. Trận phán quyết vừa rồi đã thể hiện rõ uy quyền và sự quyết đoán của chàng, đồng thời cũng không thiếu dũng khí và trí tuệ. Sự kính sợ này khiến họ không dám có bất kỳ sự chậm trễ nào, chỉ có thể dùng tư thái cung kính nhất để bày tỏ lòng tôn kính.

Vệ Sóc đứng giữa điện đường, ánh mắt sâu thẳm kiên định, chàng đảo mắt nhìn quanh, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ: "Việc hôm nay là đại sự của triều đình ta. Phán quyết đã kết thúc, phải trái đúng sai đã được phân định rõ ràng. Bổn cung mong các vị khanh gia lấy đây làm gương, cùng nhau duy trì sự thanh liêm và công chính của triều đình. Sự hưng suy của đất nước nằm ở lòng dân. Bổn cung nguyện lấy gia quốc làm trọng, lấy bách tính làm niềm vui, khai sáng một Đại Tề thịnh vượng phồn vinh, quốc thái dân an."

Giữa tiếng tung hô vạn tuế, ánh mắt chàng vượt qua đám đông nhìn Diêm Vũ, như có sự đồng điệu của tâm hồn, nàng cũng đang nhìn vào mắt chàng.

Đôi mắt nàng vẫn đẹp như xưa, tựa như mặt hồ trong vắt, dịu dàng đến mức như có thể làm tan chảy mọi sự lạnh lẽo của thời gian.

Vẫn như lần đầu gặp gỡ.

Ánh nắng yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu vào giữa điện đường, tấm đá lạnh cũng phản chiếu ánh sáng vàng nhạt.

Năm tháng như một khúc ca, cứ thế trôi đi không dừng.

Và tình yêu sẽ như ánh nắng này, mãi mãi rực rỡ chói lọi, không bao giờ vụt tắt.

(Hết)

_____________________

Lời editor: Cảm ơn mọi người đã cùng mình đồng hành tới hết chính văn, cùng chờ Nguyên Viên ra ngoại truyện với mình nhé.

______

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Rèm Pha Lê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook