Buông Tay Để Níu Kéo

Chương 10

Dạ Tư Tĩnh

03/10/2014

Sự việc trong tiệc rượu đêm hôm đó rất nhanh liền lan truyền trong công ty, nhất là chuyện chủ tịch hát một đoạn cầu xin vợ tha thứ càng khủng bố hơn, không chỉ công nhân viên trong công ty hầu hết đều xem qua, mà ngay cả đến người nằm ở nhà tĩnh dưỡng như Lịch Vọng Quốc cũng may mắn xem được đoạn cắt đã được biên tập này.

“A, thực sự là không nghĩ tới thì ra Lập Cương cũng có mặt lãng mạn như vậy.” Ngồi trên sofa chậm rãi ăn hoa quả, một bên ông xem ti vi ghi lại đoạn cắt kia, một bên buồn cười lén nhìn trộm người nào đó ngồi bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn không nhúc nhích.

Nghiêm Lập Cương ngồi một bên xem tài liệu, đối với sự trêu chọc của bố vợ không chút để ý, ngược lại Lịch Thư Hòa bị bố xem thấy hình ảnh hai người lãng mạn thật sự rất xấu hổ.

“Được rồi, được rồi, đừng xem nữa.” Cô tắt TV đi, tiện thể lấy luôn đĩa CD ra.

“Không xem thì không xem.” Lịch Vọng Quốc nói. Dù sao chờ mấy ngày nữa cùng mấy người bạn già nói chuyện phiếm lại lấy ra xem kĩ càng là được.

“Được rồi, bây giờ hai đứa hòa hợp rồi, vậy khi nào mới chịu sinh cho ông già này một đứa cháu trai đây? Ta vậy mà già rồi, không cách nào chờ thêm một năm lại một năm nữa đâu.” Lịch Vọng Quốc nửa đùa nửa thật hỏi.

“Điều này…con không biết, hỏi anh ấy đi.” Từ lúc kết hôn cho tới giờ, Lịch Thư Hòa cũng rất muốn có một đứa con, nhưng mà công việc của chồng cô bận rộn, hơn nữa trước đây tình trạng của bọn họ không được tốt, cũng không thích hợp mang thai đứa nhỏ, cho dù cô muốn sinh cũng sinh không được.

Dù sao cô cũng không phải là amip có thể tự mình sinh con.

(Amip hay trùng biến hình hoặc trùng chân giả là các dạng sự sống đơn bào có đặc trưng là hình dáng không theo quy luật nhất định, sinh sản bằng cách tự phân chia.)

Nghiêm Lập Cương xem xong tài liệu liền cất đi, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, sau đó dựa sát vào người cô nói: “Còn chưa xuất phát sao? Nếu không đi bây giờ, chúng ta sẽ đến hôn lễ muộn mất.”

“Đúng vậy nha!” Lịch Thư Hòa lúc này mới phát hiện đúng là sắp đến giờ hôn lễ bắt đầu, cô liền vội vàng đứng lên, sửa sang quần áo đầu tóc một chút, sau đó cầm lấy áo choàng vắt trên tay.

“Vậy bọn con đi đây.” Sau khi vẫy tay với bố, cô kéo chồng đi ra phía cửa.

Lịch Vọng Quốc nhìn bóng lưng hai người rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Aizz, thật hi vọng bọn trẻ sớm sinh cho ông một đứa cháu trai, như vậy bọn chúng một nhà ba người sẽ thực sự viên mãn.

Tiêu Trân Trân tuy tổ chức hôn lễ vào mùa đông, nhưng hiển nhiên ông trời đối với cô ấy cũng không tệ, hôm nay thời tiết ấm áp, có mặt trời xuất hiện, nhiệt độ cũng tăng lên không ít.

Vốn Tiêu Trân Trân dự định để Lịch Thư Hòa làm phù dâu, nhưng cô kiên quyết từ chối.

Nguyên nhân thứ nhất là bởi vì cô sớm đã là phụ nữ có chồng, phù dâu vẫn nên để cô gái độc thân tới làm thì thích hợp hơn. Thứ hai là vì phù dâu còn lại là Tần Tang.

Có Nghiêm Lập Cương ở đây, Tần Tang cũng sẽ không giống như lần trước phát điên xông lên đánh cô, nhưng cô cũng không dám bảo đảm ngày hôm đó Tần Tang có bày ra khuôn mặt không dễ chịu hay không.

Bởi vì Tần Nguyên Lãng mời không ít đồng nghiệp ở công ty tới tham gia hôn lễ, cho nên khi vợ chồng Nghiêm Lập Cương đến, nhận được không ít tiếng kinh hô từ mọi người.

“Người kia có phải là chủ tịch không vậy? Thực ra nhìn gần cũng không đến nỗi khủng bố mà, hơn nữa anh ấy đối với vợ thật lãng mạn nha, nghe nói hôm tiệc rượu cuối năm, còn hát tình ca cho chủ tịch phu nhân nghe nữa.”

“Đúng vậy, hơn nữa nghe nói bọn họ kết hôn cũng lâu rồi, kết hôn nhiều năm như vậy mà tình cảm vẫn rất tốt đẹp, khiến người khác hâm mộ chết đi được.”

“Lúc đầu cứ tưởng chủ tịch cực kì nghiêm túc, nhưng mà sau khi nghe qua anh ấy hát, đột nhiên cảm thấy chủ tịch rất hấp dẫn nha…”

Một đám phụ nữ tụ tập một chỗ thảo luận sôi nổi, vừa đi vừa trò chuyện còn không nói lại còn chậm rãi đi ra phía xa, giống như muốn tìm một chỗ rộng rãi để các cô có thể nói chuyện một cách thoải mái.

Đứng cách đó không xa Nghiêm Lập Cương và Tần Nguyên Lãng đang nói chuyện trên trời dưới đất, sắc mặt đều không khỏi có chút mất tự nhiên, chỉ có điều Tần Nguyên Lãng là vì chuyện nhẫn cưới dẫn đến gương mặt nhăn nhó, còn Nghiêm Lập Cương sắc mặt lại có chút không vui.

Tuy rằng đã sớm dự liệu sẽ gây ra một ít rắc rối, nhưng Nghiêm Lập Cương chỉ nghĩ cùng lắm làm cho mọi người ngạc nhiên sợ hãi một chút thôi, ai ngờ không nghĩ đến lại kéo ra một đống những lời bàn luận mê trai.

Phụ nữa bây giờ ngoài xoi mói những chuyện bát quái sẽ không có đề tài khác có thể thảo luận hay sao?

“Chủ tịch, xem ra có ngài ở đây khí thế của người trong công ty chúng ta sẽ rất thịnh.” Tần Nguyên Lãng không sợ chết trêu chọc anh.

Thật ra bọn họ là bạn học thời đại học, quen biết đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy anh được hoan nghênh như vậy ở trong đám phụ nữ. Tần Nguyên Lãng có chút cảm khái nghĩ.

Nếu không phải trước đây Nghiêm Lập Cương lúc nào cũng bày ra bộ mặt cá chết, thì dựa vào ngoại hình tuấn tú, năng lực xuất sắc của anh sao lại không có hoa đào? Chỉ có thể trách tính tình anh không tốt cho nên đến ngay cả một cái nụ hoa cũng không có, chính mình lần đầu tiên nghe được tên anh với tên một người con gái dính liền một chỗ chính là cô vợ của anh bây giờ.

Có điều khi đó hai người bọn họ đã đính hôn, tin tức này khiến anh ta và bạn bè quen biết Nghiêm Lập Cương hầu như sợ tới mức lảo đảo.

Điều bọn họ không thể tin được chính là thật sự có một người con gái có thể chịu được một người nghiêm túc, không thú vị, đem công việc trở thành “vợ bé” như Nghiêm Lập Cương?

Nghiêm Lập Cương lúc đó nghèo ai cũng biết, quần áo trên người luôn luôn bao ngày như một, cùng một kiểu dáng, cùng một nhãn hiệu (kiểu như mua cả lô về mặc dần chỉ khác màu thôi ý), không có bất cứ cảm xúc thiết kế nào trên trang phục của anh.

Ăn uống càng không cần phải nói, nơi anh thường hay lui tới chắn chắn là những quán ăn nhỏ, chỉ cần hơn mười tệ là có thể ăn no, anh tuyệt đối không lãng phí tiền để mua những thứ đồ ăn khác.

Một người đàn ông đối với mình bủn xỉn như vậy, làm bọn họ nhịn không được yên lặng suy đoán người phụ nữ mà anh muốn kết hôn rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại bằng lòng trở thành “người phụ nữ vĩ đại” ở phía sau người đàn ông này?

Bọn họ nghĩ, cô gái này nếu không phải so với Nghiêm Lập Cương còn tiết kiệm hơn, thì chính là một người đã quen chịu khổ rồi.

Nhưng mà không nghĩ tới, khi lần đầu tiên thấy cô dâu trong ngày kết hôn, tất cả đều kinh sợ…

Vợ anh cho người khác cảm giác của một tiểu thư khuê các, tuy rằng không mặc lễ phục cô dâu, nhưng chỉ cần nhìn là biết lễ phục trên người không hề tùy tiện, còn có giọng nói dịu dàng, nụ cười ngọt ngào, thỉnh thoảng đối với chồng bày tỏ e thẹn, tất cả khiến cho bạn bè của Nghiêm Lập Cương có mặt ở đây không ngớt cảm thán anh tốt số, có thể lấy được một người vợ như vậy.

“Nếu cậu đã ăn uống no say rồi, tôi có thể không ngại tại tiệc cưới này vui chơi một trận, điều kiện tiên quyết là hôm nay cậu và vợ cậu phải phân phòng ngủ.” Nghiêm Lập Cương hừ lạnh một tiếng, đối với sự trêu trọc của anh ta không chút lưu tình phản kích.

“Hôm nay tôi là chú rể nha, sao anh có thể nguyền rủa tôi tối nay giường không phòng trống, đây là chuyện bạn bè nên làm sao?”



“Bỏ mặc em gái đánh vợ của tôi không can thiệp, chính là việc bạn bè nên thể hiện sao?” Nghiêm Lập Cương lập tức mang chuyện hôm trước nói ra.

Khi đó, mặc dù anh không hỏi Thư Hòa dấu vết trên mặt là thế nào, nhưng không có nghĩa là anh không quan tâm, sẽ không đi hỏi, đi thăm dò. Mà Tần Tang thân là người gây ra chuyện, sau hôm đánh người cũng tự động tạm thời rời khỏi vị trí công tác, cho dù thiếu một trợ lý giỏi có chút không muốn, nhưng hành động cô ta ra tay đánh Thư Hòa chính là không đúng.

Chỉ có điều, Tần Tang hiện tại không thuộc sự quản lý của anh, nhưng nếu món nợ này tính trên đầu vị anh trai tốt – Tần Nguyên Lãng này cũng không quá đáng đi?

“Đều là chuyện trước đây rồi…” Tần Nguyên Lãng sửng sốt, không nghĩ tới anh cũng biết chuyện đó.

Bởi vì Nghiêm Lập Cương vẫn luôn không nói, chính mình liền cho rằng anh không biết chuyện, sau đó bận rộn chuẩn bị lễ cưới liền quên đi chuyện đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ kĩ một chút, bản thân mình căn bản là nghĩ quá tốt đẹp rồi, dựa vào việc yêu vợ như mạng của anh làm sao có thể quên được. Qủa nhiên…

“Có một số việc không phải thời gian trôi qua là có thể quên được.”

“Đúng là như vậy. Nhưng mà…Tiểu Tang hiện tại đã rời đi rồi, cậu xem như nể mặt tôi, coi như chuyện này không tồn tại, dù sao Tiểu Tang chỉ là quá thích cậu…”

“Thích tôi?” Nghiêm Lập Cương không cho là đúng nhìn anh ta: “Cô ta thích tôi là chuyện của cô ta, liên quan gì đến vợ tôi. Nếu như cậu nói không có cách nào đáp lại tình cảm của cô ta là lỗi của tôi, tôi đây có thể để cho cô ta đánh, không sao cả, chỉ cần cô ta dám, nhưng vợ tôi đã làm sai điều gì, cũng không phải để cô ta tùy tiện đánh.”

Tần Nguyên Lãng sờ sờ cái mũi, sau đó thở dài nói: “Lập Cương, tính cách của cậu cũng quá cực đoan đi, thích thì đem người ta cưng chiều lên tận trời, không thích lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả một chút hi vọng cũng không để cho người ta.”

“Nghiêm Lập Cương dùng loại ánh mắt ngu ngốc nhìn anh ta: “Không thích chính là không thích, vì sao phải mập mờ làm gì? Huống chi, tôi cũng đã sớm kết hôn rồi, nếu còn biết xấu hổ thì cũng sẽ không có ý nghĩ không an phận nào khác. Mà đối với loại người ngay cả tự tôn, đạo đức cũng không có, tôi cần gì phải quá khách khí đối với cô ta?”

Bị anh nói đến cứng mồm cứng miệng, Tần Nguyên Lãng xấu hổ cười cười.

Nghiêm Lập Cương nhìn về phía vợ anh đang đi về bên này, nghĩ không cần phải cùng Tần Nguyên Lãng tốn hơi thừa lời anh liền vội vã cất bước.

Đi được ba bước, anh đột nhiên quay đầu nói: “Tần Nguyên Lãng, vì cậu là bạn tôi nên tôi mới nói cho cậu biết, với tôi mà nói, tình yêu không có mảnh đất màu xám, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, có vài người không phải là không đủ tốt, mà là bởi vì ngoại trừ Thư Hòa tôi căn bản là không thấy ai khác cả. Cậu nghĩ tôi ngay cả một tia hi vọng cũng keo kiệt cho người ta, thực ra tôi chỉ cảm thấy tàn nhẫn một chút mới tốt cho họ.”

Tần Nguyên Lãng ngây ngốc đứng tại chỗ, thật lâu không hoàn hồn, không thể tin được Nghiêm Lập Cương, cái con người kia cũng sẽ nói ra những lời như vậy.

Một hồi lâu sau, anh ta vòng qua chỗ mới vừa rồi hai người đứng, đi tới bên cạnh một bồn hoa, nhìn người đứng ở đằng sau, thật sâu thở dài nói: “Nghe được rồi chứ? Nên chết tâm đi.”

Tần Tang thần sắc quật cường nói: “Tất cả em đều nghe thấy, cùng với suy nghĩ của em cũng không khác biệt mấy.” Cô ta sớm biết chính mình chỉ là ôm giấc mộng không bao giờ trở thành hiện thực.

Cô đã sớm hiểu rõ rồi, Nghiêm Lập Cương người như vậy, xử lý tình cảm cũng có nguyên tắc của anh, đen và trắng hoàn toàn đối lập, không có màu xám mập mờ không rõ.

Lịch Thư Hòa đối với anh mà nói, chính là tình yêu say đắm, mà cô ta cùng lắm chỉ là một trong số những người thích anh mà thôi.

***

Nhìn chồng từ bên kia hành lang đi tới, Lịch Thư Hòa nhịn không được hỏi: “Sao vậy? Ai chọc tới anh? Sắc mặt kém như vậy?”

Nghiêm Lập Cương dừng bước lại nhìn cô, không để ý nói: “Anh tưởng biểu cảm trên mặt anh hẳn là hầu như không thay đổi chứ.” Nói cách khác, cô từ đâu lại có thể nhìn ra tâm trạng anh không tốt?

Cô nở nụ cười, dùng ngón tay đo lông mi, mắt, khóe miệng còn có cái trán, bốn chỗ trên mặt anh.

“Thực ra cũng không rõ lắm, nhưng chỉ cần thời gian quan sát, vẫn nhận ra khác biệt. Ví dụ khi anh nhíu mày biểu thị nghi vấn, lúc vui vẻ thì khóe mắt sẽ hơi giương cao, nếu là rất vui sướng thì ngay cả khóe miệng cũng sẽ cong lên, tuy rằng không quá rõ ràng.

Khi tức giận, trán anh sẽ nhăn lại, nếu như là rất tức giận, ngoài cái trán nhăn ra, khóe miệng cũng sẽ mím lại thành một đường thẳng tắp…Nói chung, cũng chỉ là những biểu hiện nhỏ xíu xíu thôi.” Nói xong, chính cô cũng có chút ngượng ngùng.

Cô tự hào có thể nhận ra tâm tư của anh từ những chi tiết rất nhỏ, nhưng cũng xấu hổ không thôi, giống như cô không có việc gì đều đi quan sát vẻ mặt của anh vậy.

Anh bất ngờ nhìn cô: “Anh còn không biết thì ra đối với anh em bỏ nhiều tâm tư nghiên cứu như vậy?”

Đôi mắt sóng sánh hờn dỗi liếc nhìn anh: “Anh đối với em cũng nghiên cứu không ít đi.”

“Có ý gì?” Anh lại nhíu mày.

“Thứ ba, khi pha nước đường đỏ, nhớ phải thêm một chút mật táo, chỉ đường đỏ tinh khiết không sẽ quá ngấy, cô chủ không thích uống…Thứ nhất, cô chủ thỉnh thoảng không thích ăn bữa sáng, nhớ kĩ ít nhất phải bắt cô ấy uống một cốc sữa tươi, nếu như có thể bên trong thêm một ít bột yến mạch để bổ sung dinh dưỡng…Còn có, giặt quần áo thì phải dùng nước giặt tinh khiết từ thiên nhiên, không thể dùng nhãn hiệu bột giặt X, da cô chủ sẽ bị dị ứng…Phía sau còn có rất nhiều, cần em nói ra từng việc một không?”

Thực ra, khi cô nói đến câu thứ hai, anh liền biết cô sẽ nói cái gì tiếp theo, vì đó là tất cả những gì anh đã ghi lại trong quyển sổ nhỏ đưa cho thím Lâm.

Bỗng nhiên anh cảm thấy lúng túng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trầm mặc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô.

Giờ phút này, hai người đứng ở ngoài phòng nghỉ của khách sạn, giống như là bỗng nhiên đều phát hiện bí mật của nhau.

“Em chưa bao giờ nghĩ, thì ra đối với những chi tiết nhỏ trong cuộc sống sinh hoạt của em anh lại rõ ràng đến như vậy?” Cô trêu ghẹo nhìn người đàn ông vẻ mặt lúng túng kia, trong lòng tràn ngập cảm động.

Quyển sổ nhỏ kia khiến trái tim cô đều muốn hòa tan, cảm động còn hơn so với lần anh hát tình ca trước đó.

Một người phụ nữ một đời muốn có bao nhiêu? Chỉ cần một người đàn ông hiểu mình, một người đàn ông có thể cưng chiều mình, một người đàn ông yêu mình nhiều hơn so với mình yêu anh ấy.

Mà cô sao có thể may mắn đến vậy, ông trời để cho cô gặp một người đàn ông như vậy, lại còn để bọn họ có duyên phận dắt tay nhau đi hết cuộc đời.

Nếu như không phải sau khi về nhà cô kiên trì muốn phụ trách việc bếp núc, khả năng cô sẽ mãi mãi không bao giờ nhìn thấy quyển sổ kia bị thím Lâm để quên trong phòng bếp. Mãi mãi sẽ không biết, thì ra người bên gối nhìn như vô tâm kia lại có thể đem từng lời từng lời trước đây cô thường thì thầm bên tai anh đều ghi nhớ dưới đáy lòng.

Anh nhớ rõ thỉnh thoảng cô bị dị ứng da, cũng nhớ rõ cô từng nói chỉ cần dùng sản phầm nào là có thể tránh được.

Anh nhớ rõ cô từng nói không thích đường đỏ quá ngọt, cho nên mới có thói quen thêm vào trong nước đường đỏ một ít mật táo. Anh nhớ rõ cô không thích ăn bữa sáng, ngoài việc nhắc nhở thêm bột yến mạnh vào trong sữa tươi, thậm chí ngay cả việc cô thích ăn trứng luộc bằng nước trà, thích ăn bánh bao nhân thập cẩm bao gồm những gia vị gì,…anh đều ghi lại một cách rõ ràng.

Khi cô nhìn thấy quyển số đó đã rất ngạc nhiện, thì ra trên đời này thực sự sẽ có một người còn hiểu chính mình hơn cả bản thân mình.



Nghiêm Lập Cương không phải là người bị động, nhất là đối mặt với người mình thích, thấy cô ngọt ngào pha trò trêu chọc anh, anh dứt khoát đưa tay ôm lấy hông cô, cúi đầu gặm cắn cánh môi cô, sau đó trong lúc cô kinh hô há miệng liền làm cho nụ hôn trở nên sâu hơn, đem đôi môi cô càng thêm đỏ bừng kiều diễm.

Cho đến khi hai người thở hổn hển tách ra, Lịch Thư Hòa mới đỏ mặt nũng nịu: “Anh đây là dùng phương thức không văn minh.”

“Đối với vợ mình, anh cần gì phải dùng phương thức văn minh?” Anh dùng ngón tay xoa xoa khóe miệng đỏ bừng của mình, biểu lộ vẻ mặt “vốn nên như vậy”.

Cô không cam lòng tỏ ra yếu thế trả lời: “Có lẽ, em nên viết thêm vào quyển sổ kia rằng bởi vì lúc bình thường vợ chồng không hề sử dụng phương thức văn minh, cho nên lúc nói chuyện ít nhất phải cách xa nhau một mét?” Một mét không chừng còn quá gần, cô nghĩ.

“Vậy anh liền chuẩn bị cho em một quyển sổ nhỏ khác để em viết nhật ký đối với việc quan sát của anh là được rồi. Anh nghĩ đối với độ dày của quyển sổ kia so với quyển của anh cũng không mỏng hơn đâu.”

“Hừ, trước em cần phải đem quyển “gia quy” mới biên soạn của em cho anh xem mới được.” Cô đột nhiên nghĩ tới mình đã sớm chuẩn bị một cái “kinh ngạc” cho anh rồi.

“Gia quy gì?”

Cô tỏ vẻ thông minh ngó nhìn anh, bắt đầu vặn ngón tay nói: “Đầu tiên, một tuần ít nhất phải có ba lần nghỉ ngơi, thời gian dài ngắn không giới hạn, nhưng phải đủ để có thể cùng nhau ăn một bữa cơm thật ngon, đó là mức độ thấp nhất. Thứ hai, ai cũng không thể bởi vì bận rộn công việc mà quên người kia. Thứ ba, hai ngày ít nhất phải có một lần giao lưu. Đã nói đến đơn giản như vậy, nhưng với con người có cuộc sống quá bận rộn mà nói hẳn là vừa vặn có thể miễn cưỡng đạt được mà thôi.”

“Đây là gia quy của em?”

Cô lắc lắc ngón tay “Không, là gia quy của chúng ta.”

Anh đưa tay kéo cô vào lòng, hôn lên mắt cô rồi nói: “Như vậy anh cũng muốn bổ sung gia quy.”

“Thứ nhất, lúc giao lưu không thể cách anh quá xa, anh muốn khoảng cách mà chúng ta có thể hôn môi được. Thứ hai, không bao giờ được nói xa nhau nữa. Thứ ba, tuyệt đối không được chiến tranh lạnh.” Mấy tháng này cuộc sống trôi qua anh đã chịu đủ rồi, cho nên nhất định phải nói ra vài cái quy định vô cùng cần thiết này.

Đối với mấy điều này, cô không có nghi ngờ gì quá lớn, chỉ có điều thứ hai, cô có lòng tin bọn họ sẽ không phải dùng đến điều quy định này.

“Như vậy, hai bên đã thỏa thuận xong, chúng ta về nhà viết lại rồi đóng dấu?” Cô đề nghị.

“Anh nghĩ không cần phiền phức như vậy, anh có một biện pháp tốt hơn.”

“Biện pháp gì?”

Rất nhanh, cô lập tức biết anh nói “phương pháp hay” là cái gì, chỉ là cô cũng không có cách nào phát biểu ý kiến gì, bởi vì hai cánh môi lần thứ hai ngọt ngào dây dưa cùng một chỗ.

***

Hôn lễ của Tiêu Trân Trân tuy rằng không tổ chức ở giáo đường, nhưng toàn bộ quá trình và hội trường không khác kiểu hôn lễ phương Tây là mấy.

Không gian tiệc rượu thật lớn trên nền thảm đỏ, khắp nơi đều có bóng bay và hoa tươi, mỗi một vị khách tiến vào đều có thể cảm nhận được mùi vị nhẹ nhàng thanh thoát.

Hội trường bố trí hàng chục bàn tròn, mỗi bàn đều kín chỗ bạn bè thân thích của cô dâu, chú rể. Lịch Thư Hòa và Nghiêm Lập Cương lại ngồi gần với vị trí chủ nhà nhưng cũng không quá bắt mắt, tầm nhìn không tệ, có thể bao quát hết toàn bộ mọi người từ cửa lớn đi vào.

Trên bục cao, một vị mục sư cầm kinh thánh, trang nghiêm nhìn cô dâu, chú rể, theo thói quen đọc lời thề nguyện.

Hai người làm theo thứ tự, sau khi trả lời, trao đổi nhẫn cưới, kết thúc buổi lễ.

Lịch Thư Hòa chăm chú nhìn cả quá trình, mà ngồi bên cạnh cô – Nghiêm Lập Cương chú ý tới đáy mắt cô lấp lánh lệ quang cảm động.

Cửu lớn lễ đường mở ra, trên thảm đỏ rải thật nhiều cánh hoa tươi, khi tất cả khách khứa đều theo cô dâu, chú rể đi ra ngoài để thực hiện nghi thức tung hoa cưới, chỉ có hai người bọn họ chậm rãi tụt lại phía sau, giống như một đôi cô dâu, chú rể khác.

Anh nắm tay cô, ở phía trước tiếng hoan hô vui sướng của mọi người vang lên, anh cúi đầu ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Tôi cũng nguyện ý. Tôi – Nghiêm Lập Cương đối với Lịch Thư Hòa tiểu thư, nguyện làm bạn suốt cuộc đời không rời không xa, chỉ dốc lòng yêu cô ấy, không làm chuyện khiến cô ấy đau lòng, dùng yêu thương lấp đầy cuộc sống của cô ấy.”

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, thấy vẻ nghiêm túc trên mặt anh, sau khi mỉm cười, cũng dựa theo lời anh nhẹ giọng hứa hẹn.

“Tôi cũng nguyện ý hứa hẹn. Tôi – Lịch Thư Hòa đối với Nghiêm Lập Cương tiên sinh, nguyện làm bạn suốt cuộc đời không rời không xa, chỉ dốc lòng yêu anh ấy, không làm chuyện khiến anh ấy đau lòng, có thể tự tin đứng bên cạnh anh ấy, dùng ấm áp chiếu sáng ngôi nhà của chúng tôi.”

Trong giây phút này, ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt của bọn họ, nhìn dáng vẻ tươi cười của nhau, cảm giác hạnh phúc tràn ngập toàn thân, bọn họ dường như trở về ngày đó nhiều năm trước khi kết hôn.

Ngày đó, ánh nắng ban mai cũng rực rỡ như vậy, cho dù trên người không phải lễ phục kết hôn, nhưng có tình yêu bọn họ dành cho nhau. Ngày nào đó, bọn họ hứa hẹn nguyện dắt tay nhau, hi vọng có thể làm bạn suốt đời.

Tiêu Trân Trân và Tần Nguyên Lãng đã ở bên ngoài hội trường thực hiện nghi thức tung hoa, nhìn trong đám người không thấy vợ chồng Nghiêm Lập Cương, vì vậy ánh mắt đồng thời quay lại tìm kiếm phía trong hội trường.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô dâu, chú rể, sau khi thấy hình ảnh bên trong Tần Nguyên Lãng nhịn không được ôm trán thở dài “Trời ạ! Hôm nay cuối cùng là ai kết hôn đây? Vì sao tôi cảm thấy bọn họ hấp dẫn càng nhiều ánh mắt hơn?”

Thì ra trong hội trường hôn lễ không có bóng người, Nghiêm Lập Cương bế bổng Lịch Thư Hòa lên, cô đưa tay ôm cổ anh, môi lưỡi hai người dây dưa nóng bỏng, một chút cũng không để ý tới những người đang ở một bên nhìn họ.

Tiêu Trân Trân rất đồng cảm gật đầu, nhưng vẫn không quên tiện thể đả kích anh chồng mới cưới của mình một chút: “Đều tại anh, không có sức lực, cũng không có khí thế của nhân vật chính. Nhìn nhà người ta đi, ôm kiểu công chúa nha, hơn nữa còn vừa ôm vừa hôn môi, anh thì chắc là làm không được rồi.”

Tần Nguyên Lãng đã quen với việc bị miệng lưỡi độc ác của cô ấy đả kích, ngược lại không cảm thấy sao cả, chỉ là tân hôn bị vợ ngại “không được” thật sự quá mất mặt.

Anh ta vỗ vỗ bộ ngực, nghĩ muốn biểu đạt một chút khả năng của mình “Em muốn thử một chút cũng có thể, anh tin tưởng anh có thể làm được cái hành động không tính là có độ khó cao kia.”

Tiêu Trân Trân thô lỗ thở hổn hển đá anh ta một cước, sau đó kéo cà vạt của anh ta nói: “Ngu ngốc! Trọng điểm không phải là hành động, trọng điểm là cái này!” Nói xong, cô chủ động dâng lên môi thơm.

Vợ yêu chủ động dâng lên nụ hôn, Tần Nguyên Lãng tự nhiên sẽ không để vụt mất cơ hội, lập tức phối hợp động tác.

Ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu trên người bọn họ, khiến bọn họ không còn cảm giác lạnh lẽo, ngược lại khiến bọn họ trở nên ấm áp, không chỉ có ánh nắng rực rỡ, mà còn có tình nhân đang nhiệt tình triền miên…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Tay Để Níu Kéo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook