Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới
Chương 1: Cưỡng ép tự sát
San
14/09/2023
“Các người bước đến tôi liền nhảy xuống đó.”
Giọng nói nghẹn ngào của người con gái ở tuổi hai mươi với đôi mắt đẫm lệ. Nơi cô đứng là bờ rìa của cảng biển, chỉ cần lui một bước cơ thể liền hòa cùng sóng nước.
Đôi nam nữ nam đứng đối diện một bước chân cũng không lùi.
Lạc Lạc gương mặt như thể rất thoả mãn, nhưng vẫn phải giữ lại chút hình tượng thuần khiết của bản thân.
Cô ta níu tay An Phong sợ hãi nói: “An Ca, làm như vậy không hay đâu. Nhà họ Mạc biết được chúng ta sẽ gặp rắc rối. Sự nghiệp của anh chỉ mới bắt đầu, em không muốn anh phải…”
An Phong khẽ xoa đầu Lạc Lạc, nhẹ giọng nói: “Hôm nay dự báo thời tiết không được tốt, cô ta có chết cũng là do trượt chân.”
Mạc Gia Kỳ chỉ mới hai mươi tuổi, quá trẻ để cảm nhận được tình yêu của loài người. Tình cảm cô dành cho An Phong chỉ xuất phát từ một phía, bỏ qua cảm nhận của đối phương để thiết lập nên mối hôn sự đầy ràng buộc, ngày hôm nay đứng nơi đây là tự cô chuốc lấy.
Bầu trời đen kịt, vài hạt mưa đã hòa cùng nước mắt của Mạc Gia Kỳ.
Cô không nhảy xuống phía dưới bọn họ sẽ không bỏ qua, còn đang đắm chìm trong đau khổ Mạc Gia Kỳ chợt kinh hãi khi thấy An Phong rút súng, chĩa thẳng về hướng cô.
“Anh nhẫn tâm như vậy sao? Đơn ly hôn tôi sẽ ký, không thể cho tôi một con đường sống sao?”
Mạc Gia Kỳ như muốn quỳ gối cầu xin người đàn ông trước mặt, con người vốn dĩ luôn tham sống sợ chết. Bao nhiêu tham vọng của cô, thế giới có quá nhiều nơi chưa đến, thực sự không thể chết như thế được.
Càng không muốn tin bản thân bị chính người mình yêu đẩy đến con đường cùng.
Mạc Gia Kỳ đem theo nỗi thất vọng, buồn tủi lùi một bước.
Hôm nay dự báo thời tiết rất chính xác, gió của cơn bão tạo nên con sóng lớn nuốt chửng thân người cao một mét bảy.
An Phong mở ô che cho Lạc Lạc, bọn họ rời đi trong sự thỏa mãn.
Ỷ lại vào gia đình có khối tài sản đồ sộ, ba mẹ có máu mặt trong giới thượng lưu. Lầm tưởng bản thân cũng trở nên thượng đẳng, đi đến đâu cũng hất mặt lên cao. Lấy tiền của để ép An Phong đồng ý mối hôn sự, hắn ngoài việc nuốt cục tức đồng ý lấy một người không ra gì.
Góp gió thành bão, rồi có một ngày An Phong sẽ trả lại tất cả cho cô, mà ngày đó lại chính là hôm nay. Mạc Gia Kỳ trói buộc thể xác của hắn nhưng không thể trói cảm xúc lẫn trái tim của người ta.
An Phong từ một tên không có gì trong tay, từng bước từng bước xây dựng công ty của riêng mình, trở thành một người lắm tiền nhiều của, cho dù không bằng nhà họ Mạc cũng không đến mức cúi đầu chịu đựng như trước kia.
Mạc Gia Kỳ sớm không nhận ra bộ mặt thật của Lạc Lạc, từ trước đến giờ vẫn nghĩ cô ta là người bạn tốt. Luôn ủng hộ những chuyện cô làm ra, cho dù là sai trái cũng hùa theo, cổ vũ nhiệt tình nhất, thật chất chúng điều là những lời xúi giục.
Cô không có tư cách để oán hận Lạc Lạc, từ đầu không gặp gỡ đã không có chuyện bị phản bội như ngày hôm nay, từ đầu bản thân minh mẫn nhận ra thì mọi chuyện đã có cái kết tốt đẹp hơn.
Nên trách bản thân sống lồi lõm.
Cơ thể của Mạc Gia Kỳ càng trôi càng xa, bị dìm tận đáy biển. Ngày cô chết đến một tia sáng cũng chẳng chiếu rọi, nên nói là đáng chết hay ngu ngốc đây?
Giá như ngày đó không nhìn trúng An Phong, một tên sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp, giá như không làm bạn với Lạc Lạc, một cô gái luôn tỏ ra quan tâm người khác.
“Mẹ ơi, con muốn gả cho An Phong? Mẹ mau đồng ý đi, con rất thích anh ấy.”
“Con đã điều tra rồi, gia cảnh của An Phong rất khó khăn, không lý nào lại từ chối.”
“Ba, con muốn gả cho anh ấy.”
“Không biết, không biết, nếu không gả cho An Phong, đời này con sẽ không lấy ai."
“Con nói rồi, con chỉ muốn gả cho anh ấy.”
Từng câu nói bây giờ trở thành hồi ức đau khổ, tất cả gom gọn lại bằng hai chữ “Giá như”.
Giá như nhà họ Mạc đừng nuông chiều cô như vậy, giá như họ nghiêm khắc dạy bảo cho dù có phải dùng đòn roi, giá như Mạc Gia Kỳ là con ruột của Mạc Gia Uy và Túy Liên. Thà rằng cứ đau xé da xé thịt còn hơn hiện tại, sắp phải xa bọn họ, người chết đi đau khổ chỉ là nhất thời, người ở lại nỗi đau đeo bám đến cuối đời.
Màu đen vây quanh cùng cảm giác bồng bềnh không xác định, tự do thật đó. Nhưng tự do này có mấy ai muốn, có mấy ai chấp nhận được, đời người còn chưa đi hết nữa chặn đường.
Cô trước khi chết không dám tự hỏi, có ai xót thương cho sự ra đi này ngoài ba mẹ cô hay không? Bản thân bị người khác quay lưng, phản bội rồi thu mình lại đến vọng tưởng người ngoài sẽ cảm thông cũng không dám nghĩ đến.
Mạc Gia Kỳ lại đem theo một chút hy vọng mong manh, hỏi bầu trời đen kịt, hỏi cơn bão đang đổ bộ, hỏi đất liền đang dần một xa.
Còn Có thể làm lại không?
Mang theo câu hỏi xuống tận nơi sâu thẩm, nước mắt hòa cùng biển, đã không còn nhận ra sự hối tiếc của cô gái trẻ nữa rồi.
Giọng nói nghẹn ngào của người con gái ở tuổi hai mươi với đôi mắt đẫm lệ. Nơi cô đứng là bờ rìa của cảng biển, chỉ cần lui một bước cơ thể liền hòa cùng sóng nước.
Đôi nam nữ nam đứng đối diện một bước chân cũng không lùi.
Lạc Lạc gương mặt như thể rất thoả mãn, nhưng vẫn phải giữ lại chút hình tượng thuần khiết của bản thân.
Cô ta níu tay An Phong sợ hãi nói: “An Ca, làm như vậy không hay đâu. Nhà họ Mạc biết được chúng ta sẽ gặp rắc rối. Sự nghiệp của anh chỉ mới bắt đầu, em không muốn anh phải…”
An Phong khẽ xoa đầu Lạc Lạc, nhẹ giọng nói: “Hôm nay dự báo thời tiết không được tốt, cô ta có chết cũng là do trượt chân.”
Mạc Gia Kỳ chỉ mới hai mươi tuổi, quá trẻ để cảm nhận được tình yêu của loài người. Tình cảm cô dành cho An Phong chỉ xuất phát từ một phía, bỏ qua cảm nhận của đối phương để thiết lập nên mối hôn sự đầy ràng buộc, ngày hôm nay đứng nơi đây là tự cô chuốc lấy.
Bầu trời đen kịt, vài hạt mưa đã hòa cùng nước mắt của Mạc Gia Kỳ.
Cô không nhảy xuống phía dưới bọn họ sẽ không bỏ qua, còn đang đắm chìm trong đau khổ Mạc Gia Kỳ chợt kinh hãi khi thấy An Phong rút súng, chĩa thẳng về hướng cô.
“Anh nhẫn tâm như vậy sao? Đơn ly hôn tôi sẽ ký, không thể cho tôi một con đường sống sao?”
Mạc Gia Kỳ như muốn quỳ gối cầu xin người đàn ông trước mặt, con người vốn dĩ luôn tham sống sợ chết. Bao nhiêu tham vọng của cô, thế giới có quá nhiều nơi chưa đến, thực sự không thể chết như thế được.
Càng không muốn tin bản thân bị chính người mình yêu đẩy đến con đường cùng.
Mạc Gia Kỳ đem theo nỗi thất vọng, buồn tủi lùi một bước.
Hôm nay dự báo thời tiết rất chính xác, gió của cơn bão tạo nên con sóng lớn nuốt chửng thân người cao một mét bảy.
An Phong mở ô che cho Lạc Lạc, bọn họ rời đi trong sự thỏa mãn.
Ỷ lại vào gia đình có khối tài sản đồ sộ, ba mẹ có máu mặt trong giới thượng lưu. Lầm tưởng bản thân cũng trở nên thượng đẳng, đi đến đâu cũng hất mặt lên cao. Lấy tiền của để ép An Phong đồng ý mối hôn sự, hắn ngoài việc nuốt cục tức đồng ý lấy một người không ra gì.
Góp gió thành bão, rồi có một ngày An Phong sẽ trả lại tất cả cho cô, mà ngày đó lại chính là hôm nay. Mạc Gia Kỳ trói buộc thể xác của hắn nhưng không thể trói cảm xúc lẫn trái tim của người ta.
An Phong từ một tên không có gì trong tay, từng bước từng bước xây dựng công ty của riêng mình, trở thành một người lắm tiền nhiều của, cho dù không bằng nhà họ Mạc cũng không đến mức cúi đầu chịu đựng như trước kia.
Mạc Gia Kỳ sớm không nhận ra bộ mặt thật của Lạc Lạc, từ trước đến giờ vẫn nghĩ cô ta là người bạn tốt. Luôn ủng hộ những chuyện cô làm ra, cho dù là sai trái cũng hùa theo, cổ vũ nhiệt tình nhất, thật chất chúng điều là những lời xúi giục.
Cô không có tư cách để oán hận Lạc Lạc, từ đầu không gặp gỡ đã không có chuyện bị phản bội như ngày hôm nay, từ đầu bản thân minh mẫn nhận ra thì mọi chuyện đã có cái kết tốt đẹp hơn.
Nên trách bản thân sống lồi lõm.
Cơ thể của Mạc Gia Kỳ càng trôi càng xa, bị dìm tận đáy biển. Ngày cô chết đến một tia sáng cũng chẳng chiếu rọi, nên nói là đáng chết hay ngu ngốc đây?
Giá như ngày đó không nhìn trúng An Phong, một tên sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp, giá như không làm bạn với Lạc Lạc, một cô gái luôn tỏ ra quan tâm người khác.
“Mẹ ơi, con muốn gả cho An Phong? Mẹ mau đồng ý đi, con rất thích anh ấy.”
“Con đã điều tra rồi, gia cảnh của An Phong rất khó khăn, không lý nào lại từ chối.”
“Ba, con muốn gả cho anh ấy.”
“Không biết, không biết, nếu không gả cho An Phong, đời này con sẽ không lấy ai."
“Con nói rồi, con chỉ muốn gả cho anh ấy.”
Từng câu nói bây giờ trở thành hồi ức đau khổ, tất cả gom gọn lại bằng hai chữ “Giá như”.
Giá như nhà họ Mạc đừng nuông chiều cô như vậy, giá như họ nghiêm khắc dạy bảo cho dù có phải dùng đòn roi, giá như Mạc Gia Kỳ là con ruột của Mạc Gia Uy và Túy Liên. Thà rằng cứ đau xé da xé thịt còn hơn hiện tại, sắp phải xa bọn họ, người chết đi đau khổ chỉ là nhất thời, người ở lại nỗi đau đeo bám đến cuối đời.
Màu đen vây quanh cùng cảm giác bồng bềnh không xác định, tự do thật đó. Nhưng tự do này có mấy ai muốn, có mấy ai chấp nhận được, đời người còn chưa đi hết nữa chặn đường.
Cô trước khi chết không dám tự hỏi, có ai xót thương cho sự ra đi này ngoài ba mẹ cô hay không? Bản thân bị người khác quay lưng, phản bội rồi thu mình lại đến vọng tưởng người ngoài sẽ cảm thông cũng không dám nghĩ đến.
Mạc Gia Kỳ lại đem theo một chút hy vọng mong manh, hỏi bầu trời đen kịt, hỏi cơn bão đang đổ bộ, hỏi đất liền đang dần một xa.
Còn Có thể làm lại không?
Mang theo câu hỏi xuống tận nơi sâu thẩm, nước mắt hòa cùng biển, đã không còn nhận ra sự hối tiếc của cô gái trẻ nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.