Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới
Chương 19: Ngang nhiên vậy sao?
San
14/09/2023
Túy Liên nói như thế là có lý do cả, Mạc Gia Kỳ chắn một bạt.
Mạc tiểu thư vì người khác mà để bản thân bị đau, có sao? Bà ta có thể chắc chắn nói không có, trước giờ chưa từng có. Lời nói ra toàn là bênh vực người vệ sĩ tên Thượng Lâm.
Anh quay lưng bỏ đi, gia đình bọn họ không hay biết cuộc trò chuyện vừa rồi xuất hiện người thứ tư.
Ngày mới lại đến, Mạc Gia Kỳ mở mắt đã cầm lấy cái điện thoại.
Tin tức ngày hôm nay quả nhiên có xuất hiện vụ tai nạn máy bay, số người thiệt mạng chính xác là hai mươi ba người. Biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện nhưng cô không thể ngăn cản, dùng uy quyền của mình để hủy một chuyến bay phần thiệt chỉ nghiêng về Mạc Gia, người khác không hiểu sẽ nói bao nhiêu điều không hay về Mạc Gia Kỳ đây?
Cô bước xuống nhà trong trang phục chỉnh tề, ngồi vào bàn ăn trang trọng, mặc dù gia đình chỉ có ba thành viên.
“Con biết trước chuyến bay sẽ xảy ra vấn đề sao?”
Nghe Mạc Gia Uy hỏi mà lòng cô lộp bộp vài tiếng, sắc mặt cố gắng như bình thường.
“Người trách con làm lỡ việc lớn?”
Ông ta hỏi như thế nhất định đã xem bản tin tức của ngày hôm nay, vậy thì cô chọn cách giả vờ như chưa xem, chưa biết gì cả.
Mạc Gia Uy lắc đầu: “Ta làm sao nỡ.”
Túy Liên cũng xem tin tức ngày hôm nay, bà ta vừa vui mừng vì lão Uy thoát được một kiếp nạn vừa lo vì sự trùng hợp này có phải là cố ý hay không.
Thượng Lâm đã chuẩn bị xe, đợi bên ngoài từ lâu.
Mạc Gia Uy xuất phát đến sân bay, cô đến trường học như thường lệ.
Không khí trong xe dường như có vẻ khác mọi khi, trước đây im lặng cũng không có khó xử như hiện tại. Mạc Gia Kỳ đang tìm chủ đề để bàn luận, nhưng nhìn thái độ của Thượng Lâm, tốt nhất là im lặng.
Sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt, cô cứ không sợ chết mà đâm đầu vào mới chính là kẻ ngốc.
Đến nơi cô chần chừ nói: “Nhà anh có việc cứ về trước đi, gọi người khác đến thay thế.”
“Vẫn ổn, cô chủ không cần quan tâm.”
Mạc Gia Kỳ không hiểu người này nghĩ gì, cũng không biết được lý do cho sự khó chịu. Cô làm chuyện của cô không đụng đến anh là được, nghĩ như thế liền sải bước vào giảng được, cay đắng thay lại trùng tiết với Lạc Lạc.
Thái độ của cô ta rất khác, ngày hôm qua còn đeo bám thái độ giống như con chó bám người đòi ăn, hôm nay lại nằm yên tự mình hưởng thụ sự vui vẻ.
Mạc Gia Kỳ lại để ý thấy một chi tiết, bàn tay của Lạc Lạc xuất hiện chiếc nhẫn hệt như của cô, lại là âm mưu gì đây?
Kết thúc buổi học, cô ta vội vàng rời khỏi giảng đường. Mạc Gia Kỳ không muốn chú ý nhưng hành động thật khả nghi, cô âm thầm đi theo.
Lạc Lạc vậy mà lại đến bệnh viện, cô ta làm thủ tục xuất viện, Mạc Gia Kỳ còn đang tự hỏi làm cho ai, chỉ một lát sau câu hỏi đã có câu trả lời.
Yên Hải Bình nắm lấy tay cô ta, vui vẻ bước đi. Đôi mắt vẫn còn quấn băng, tay bó bột, dường như đôi mắt bị ảnh hưởng của vụ việc ngày hôm đó.
Cô cau mày hỏi: “Đôi mắt của Tiểu Bình bị làm sao vậy?”
Thượng Lâm đứng một bên đáp: “Máu bầm trong não vẫn chưa tan, bị mù tạm thời.”
Anh cũng rất ngạc nhiên khi thấy Lạc Lạc dẫn Yên Hải Bình đi, tiền viện phí là do Mạc Gia trả có quyết định cũng là Mạc Gia Kỳ có quyền hạn, không liên quan đến người ngoài, lại nói anh đã làm theo lời cô dặn tìm người nhà của Tiểu Bình, còn chưa có tin tức gì.
Mạc Gia Kỳ nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, dù nó có đúng với sự thật hay không, không quan trọng. Cô biết một chuyện Lạc Lạc đang giành công lao, có thể là tuyên bố với cánh báo chí là do cô ta cứu đứa bé trong mưa, thật ghê tởm.
“Anh vẫn chưa tìm được người nhà của nó sao?”
Thượng Lâm nhanh chóng gật đầu.
Cô tiếp tục nói: “Thực lực nhà họ Mạc từ khi nào lại suy giảm rồi, tìm thông tin của một người lâu lắc như vậy?”
Lấy điện thoại gọi cho một người, cô còn không để cho Thượng Lâm nghe thấy nội dung của của đoạn hội thoại đó.
Vừa rồi cô gọi cho Nguyệt Nhi, vị hôn thê của Hàn Nhiên, chị ta là một hacker có tiếng. Nhưng cái danh tiếng của Mạc tiểu thư lại lớn hơn, chị ta không ưa gì cô. Giữ khoảng cách là bởi vì không muốn Thượng Lâm nghe thấy Nguyệt Nhi mắng người.
Kết quả không tệ, Nguyệt Nhi đã đồng ý giúp đỡ, nghe mắng thật sự không uổng phí.
Đời trước cô sẽ đợi tạnh mưa, cùng đi với An Phong đến chỗ làm thêm, không có sự xuất hiện của Thượng Lâm, càng không đi con đường ngày hôm đó, đương nhiên không hề hay biết về vụ tai nạn của Yên Hải Bình.
Xe qua lại rất ít, lượng máu chảy ra thì nhiều, nếu phát hiện trễ thì sao đây, thật không dám nghĩ đến. Nếu bọn họ không xuất hiện liệu Tiểu Bình có được kết quả như bây giờ hay không?
Mạc tiểu thư vì người khác mà để bản thân bị đau, có sao? Bà ta có thể chắc chắn nói không có, trước giờ chưa từng có. Lời nói ra toàn là bênh vực người vệ sĩ tên Thượng Lâm.
Anh quay lưng bỏ đi, gia đình bọn họ không hay biết cuộc trò chuyện vừa rồi xuất hiện người thứ tư.
Ngày mới lại đến, Mạc Gia Kỳ mở mắt đã cầm lấy cái điện thoại.
Tin tức ngày hôm nay quả nhiên có xuất hiện vụ tai nạn máy bay, số người thiệt mạng chính xác là hai mươi ba người. Biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện nhưng cô không thể ngăn cản, dùng uy quyền của mình để hủy một chuyến bay phần thiệt chỉ nghiêng về Mạc Gia, người khác không hiểu sẽ nói bao nhiêu điều không hay về Mạc Gia Kỳ đây?
Cô bước xuống nhà trong trang phục chỉnh tề, ngồi vào bàn ăn trang trọng, mặc dù gia đình chỉ có ba thành viên.
“Con biết trước chuyến bay sẽ xảy ra vấn đề sao?”
Nghe Mạc Gia Uy hỏi mà lòng cô lộp bộp vài tiếng, sắc mặt cố gắng như bình thường.
“Người trách con làm lỡ việc lớn?”
Ông ta hỏi như thế nhất định đã xem bản tin tức của ngày hôm nay, vậy thì cô chọn cách giả vờ như chưa xem, chưa biết gì cả.
Mạc Gia Uy lắc đầu: “Ta làm sao nỡ.”
Túy Liên cũng xem tin tức ngày hôm nay, bà ta vừa vui mừng vì lão Uy thoát được một kiếp nạn vừa lo vì sự trùng hợp này có phải là cố ý hay không.
Thượng Lâm đã chuẩn bị xe, đợi bên ngoài từ lâu.
Mạc Gia Uy xuất phát đến sân bay, cô đến trường học như thường lệ.
Không khí trong xe dường như có vẻ khác mọi khi, trước đây im lặng cũng không có khó xử như hiện tại. Mạc Gia Kỳ đang tìm chủ đề để bàn luận, nhưng nhìn thái độ của Thượng Lâm, tốt nhất là im lặng.
Sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt, cô cứ không sợ chết mà đâm đầu vào mới chính là kẻ ngốc.
Đến nơi cô chần chừ nói: “Nhà anh có việc cứ về trước đi, gọi người khác đến thay thế.”
“Vẫn ổn, cô chủ không cần quan tâm.”
Mạc Gia Kỳ không hiểu người này nghĩ gì, cũng không biết được lý do cho sự khó chịu. Cô làm chuyện của cô không đụng đến anh là được, nghĩ như thế liền sải bước vào giảng được, cay đắng thay lại trùng tiết với Lạc Lạc.
Thái độ của cô ta rất khác, ngày hôm qua còn đeo bám thái độ giống như con chó bám người đòi ăn, hôm nay lại nằm yên tự mình hưởng thụ sự vui vẻ.
Mạc Gia Kỳ lại để ý thấy một chi tiết, bàn tay của Lạc Lạc xuất hiện chiếc nhẫn hệt như của cô, lại là âm mưu gì đây?
Kết thúc buổi học, cô ta vội vàng rời khỏi giảng đường. Mạc Gia Kỳ không muốn chú ý nhưng hành động thật khả nghi, cô âm thầm đi theo.
Lạc Lạc vậy mà lại đến bệnh viện, cô ta làm thủ tục xuất viện, Mạc Gia Kỳ còn đang tự hỏi làm cho ai, chỉ một lát sau câu hỏi đã có câu trả lời.
Yên Hải Bình nắm lấy tay cô ta, vui vẻ bước đi. Đôi mắt vẫn còn quấn băng, tay bó bột, dường như đôi mắt bị ảnh hưởng của vụ việc ngày hôm đó.
Cô cau mày hỏi: “Đôi mắt của Tiểu Bình bị làm sao vậy?”
Thượng Lâm đứng một bên đáp: “Máu bầm trong não vẫn chưa tan, bị mù tạm thời.”
Anh cũng rất ngạc nhiên khi thấy Lạc Lạc dẫn Yên Hải Bình đi, tiền viện phí là do Mạc Gia trả có quyết định cũng là Mạc Gia Kỳ có quyền hạn, không liên quan đến người ngoài, lại nói anh đã làm theo lời cô dặn tìm người nhà của Tiểu Bình, còn chưa có tin tức gì.
Mạc Gia Kỳ nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, dù nó có đúng với sự thật hay không, không quan trọng. Cô biết một chuyện Lạc Lạc đang giành công lao, có thể là tuyên bố với cánh báo chí là do cô ta cứu đứa bé trong mưa, thật ghê tởm.
“Anh vẫn chưa tìm được người nhà của nó sao?”
Thượng Lâm nhanh chóng gật đầu.
Cô tiếp tục nói: “Thực lực nhà họ Mạc từ khi nào lại suy giảm rồi, tìm thông tin của một người lâu lắc như vậy?”
Lấy điện thoại gọi cho một người, cô còn không để cho Thượng Lâm nghe thấy nội dung của của đoạn hội thoại đó.
Vừa rồi cô gọi cho Nguyệt Nhi, vị hôn thê của Hàn Nhiên, chị ta là một hacker có tiếng. Nhưng cái danh tiếng của Mạc tiểu thư lại lớn hơn, chị ta không ưa gì cô. Giữ khoảng cách là bởi vì không muốn Thượng Lâm nghe thấy Nguyệt Nhi mắng người.
Kết quả không tệ, Nguyệt Nhi đã đồng ý giúp đỡ, nghe mắng thật sự không uổng phí.
Đời trước cô sẽ đợi tạnh mưa, cùng đi với An Phong đến chỗ làm thêm, không có sự xuất hiện của Thượng Lâm, càng không đi con đường ngày hôm đó, đương nhiên không hề hay biết về vụ tai nạn của Yên Hải Bình.
Xe qua lại rất ít, lượng máu chảy ra thì nhiều, nếu phát hiện trễ thì sao đây, thật không dám nghĩ đến. Nếu bọn họ không xuất hiện liệu Tiểu Bình có được kết quả như bây giờ hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.