Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới
Chương 79: Thất Diệp thật khả nghi
San
14/09/2023
Kết quả điều tra ngày hôm đó có bệnh nhân được đưa vào cấp cứu với tình trạng một tay bị đâm thủng, một tay gần như sắp lìa ra. Ai nấy cũng kinh hồn bạt vía, người nào có thể làm một tiểu thư gia tốc lớn thành nông nổi này?
Đó là bí ẩn.
Chuyện này làm Mạc Gia Uy và Túy Liên kinh ngạc, hai người bọn họ bị cô lừa suốt thời gian qua. Bọn họ giận nhiều lắm chứ, chủ tịch còn phải ôm mặt rơm rớm nước mắt, Thẩm Mị an ủi Túy Liên cả buổi, bà ta thật sự đau đến chảy nước mắt.
Mạc Gia Kỳ rốt cuộc cũng được giải thoát khi tiếng chuông tan học vang lên, mọi người khi biết tay cô bị thương có vẻ không muốn xin chữ ký nữa.
“Chị ơi.” Tiểu Bình vui mừng ôm chầm lấy cô.
Cậu nhóc cao hơn nhiều rồi, khi nhìn thấy được cô đã kinh ngạc rất nhiều. Hiện tại muốn bế cũng không bế được, thể chất phát triển vượt trội hơn những đứa trẻ đồng trang lứa.
“Em có điểm kỳ thi vừa rồi, thành tích không được tốt lắm, chị đừng chê.” Cậu nhóc lấy từ trong cập ra phiếu điểm đưa qua cho Mạc Gia Kỳ.
Mỗi môn tả văn là không được điểm tuyệt đó, cô xoa đầu cậu nhóc: “Bị Yên Xích truyền tư tưởng gì rồi, thành tích như này là không được tốt? Có phải cố ý muốn chọc chị không, bảng điểm của chị đạt được điểm tuyệt đối là một kỳ tích.”
Yên Hải Bình bị làm cho ngơ ngác, ngầm hiểu rằng cô đang đề cao cậu nhóc.
“Em muốn qua nhà chị.” Cậu nhóc vui vẻ nói.
“Đạt được kết quả tốt, chúng ta nên ăn mừng chứ?” Cô vui vẻ nói tiếp “Phải học cách thưởng cho bản thân trước.”
Cậu nhóc nào dám đòi hỏi, khi thấy cô đến rước đã là một phần thưởng lớn.
Tạ Dương Tiễn cho cậu nhóc ngồi vào ghế an toàn mới xuất phát, bọn họ đi đến trung tâm thương mại mua sắm rất nhiều thứ, chủ yếu là những gì cậu nhóc nhìn trúng.
“Chúng ta mua nhiều như vậy sao?” Yên Hải Bình nói với giọng điệu khó xử.
Mạc Gia Kỳ nhướng mày nói: “Chị hiện tại đi làm rồi, là tiền bản thân kiếm được muốn tiêu một chút cũng không được sao?”
Cô tiếp tục nói: “Đây là muốn tặng em.”
Tạ Dương Tiễn đi chuyến này cũng thu hoạch kha khá, cậu ta được Mạc Gia Kỳ tặng cho một set đồ vừa ngầu vừa năng động, đúng với tính cách. Tiểu Bình cũng theo phong cách đó bước ra khỏi phòng thay đồ. Nhìn bọn họ trông rất hợp, cô cũng muốn thử.
Mạc Gia Kỳ nhờ người đi đường chụp một tấm ảnh, bởi vì quá lâu không đăng nhập vào tài khoản xã hội nên quên mất mật khẩu, Tạ Dương Tiễn thấy thế liền xin phép đăng trên tài khoản của mình.
Yên Hải Bình cau mày cả buổi, cô thắc mắc hỏi: “Em không vui?”
“Chị quên mất anh Lâm rồi.”
Câu nói này làm cô bật cười, sau đó đưa tay trái lên: “Anh Lâm của em giữ một vị trí riêng.”
Mạc Gia Kỳ lấy ngón trỏ chạm nhẹ vào giữa trán Tiểu Bình: “Còn nhỏ không nên cau mày, về già rất dễ tạo thành nếp nhăn.”
Cậu nhóc cầm lấy tay cô chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ Yên Xích tặng, cô thừa biết cậu nhóc thật ra nhìn cái gì. Bản thân có chỗ nào tỏ ra mệt mỏi, vậy mà làm người này đến người khác lo lắng, đến một đứa trẻ cũng vì cô mà đau lòng.
Cô quay sang hỏi Tạ Dương Tiễn: “Lục Minh, anh ấy khi nào đến vậy.”
Chú ý thời gian thì bọn họ ngồi ở đây khoảng bốn mươi ba phút rồi, kem kêu ra cũng ăn sạch sẽ.
Cậu ta khó xử nở một nụ cười gượng gạo rồi lắc đầu, chứng mù đường của Lục Minh rất nặng. Đợi thêm ba mươi phút Lục Minh mới có mặt, vừa đến thì nhìn Mạc Gia Kỳ bằng ánh mắt hỗn tạp.
Cậu ta vừa xử lý thông tin từ chỗ Lục Thiếu, qua đây có hơi trễ.
“Anh có chuyện gì muốn nói sao?” Mạc Gia Kỳ ngờ nghệch hỏi.
Cô chẳng biết người đứng trước mặt phải gọi bằng chú.
Lục Minh lắc đầu, lấy số đồ bọn họ mua cả buổi đem về nhà cho Yên Hải Bình, đến trễ nhưng đi rất nhanh. Mạc Gia Kỳ cũng không quá để tâm đến chuyện của Lục Minh, tiếp tục đi với cậu nhóc, bọn họ ghé khu vui chơi thử hết các trò rồi đi đến một nơi.
Căn biệt thự có thiết kế thiên về thời xưa như một tòa cung điện thu nhỏ. Tạ Dương Tiễn ở bên ngoài chờ, cô và Tiểu Bình tiến vào trong như những vị khách được tiếp đón nồng nhiệt.
Hạ Minh Tây đã đứng chờ từ trước cùng cô đi vào trong.
“Em đến đây muốn hỏi chuyện đôi mắt, lúc đó chị không nói nên em hoàn toàn không biết, lời cảm ơn cũng thật muộn màng.” Cô vừa đi vừa nói.
“Người con gái ấy muốn chết, chỉ muốn làm điều có ý nghĩa sau cùng.” Hạ Minh Tây ôn tồn nói “Một fan trung thành của Tiểu Gia.”
Bọn họ vào trong nhà, người làm lập tức mang nước đến. Yên Hải Bình từ khi chào hỏi Hạ Minh Tây thì giữ im lặng cho bọn họ trò chuyện.
“Thật sự rất muộn màng.” Mạc Gia Kỳ vừa tự trách vừa nói.
“Đừng buồn nữa đó là quyết định của cô ấy, em cứ xem như thay cô ấy nhìn mọi thứ xung quanh.” Hạ Minh Tây nói chuyện rất điềm đạm.
Người làm còn phải há hốc mồm, những vị khách trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy. Bọn họ tự hỏi đây là đại nhân vật nhà nào?
“Em có thể công khai cảm ơn không? Liệu cô ấy có đồng ý không?” Mạc Gia Kỳ mong chờ hỏi.
Chuyện này làm cô dằn vặt một thời gian, nếu có thể cho mọi người biết lòng cô sẽ nhẹ nhàng hơn.
Hạ Minh Tây suy nghĩ một lúc thì gật đầu: “Em có thể lấy cái tên Tiểu Gia tiếp tục hoạt động không? Cô ấy nói thích em xuất hiện trước công chúng.”
Mạc Gia Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nếu như vậy thì quá đơn giản rồi.
Hạ Minh Tây nhìn sang cậu nhóc với cách phối đồ năng động, thần thái không có chỗ để chê. Sở hữu nhan sắc có chút lạnh nhạt có lúc lại trở nên ấm áp, có lẽ ấm áp khi nhìn đến khuôn mặt người ngồi bên cạnh.
“Em đã đồng ý làm mẫu ảnh, diện lên người thiết kế của tôi?”
“Đúng vậy, mong rằng thù lao sẽ cao một chút.” Cô đùa giỡn mà nói.
“Vậy thì đứa nhóc này có thể tham gia không? Tôi muốn thử giới hạn của bạn thân.” Hạ Minh Tây nói.
Tiểu Bình khẽ lên tiếng: “Nếu được chụp cùng chị, em đương nhiên đồng ý.”
Mạc Gia Kỳ nhướng mày hỏi: “Còn việc học, em đảm bảo thành tích của mình chứ? Yên Xích có cho phép em không?”
Cậu nhóc bĩu môi khẽ nói: “Em sẽ thuyết phục ba.”
“Em có thực sự thích công việc này không? Chị ấy rất khó tính.” Cô nói xong thì quay sang nhìn Hạ Minh Tây.
“Làm cùng chị thì không sợ, em đều chịu được.” Yên Hải Bình nói vô cùng chắc chắn.
Cuộc trò chuyện của bọn họ kết thúc trong vui vẻ, cô dẫn cậu nhóc trở về nhà. Trên đường đi có vài máy ảnh hướng về bọn họ chụp lấy chụp để, Mạc Gia Kỳ không để tâm đến bọn họ nhưng Yên Hải Bình rất để tâm. Vẫn may là bọn họ bình an về đến nhà, vừa đến nơi đã thấy Yên Xích đứng trước cổng.
Cậu nhóc chậm chạp đổi xe, bọn họ chào tạm biệt nhau.
Mạc Gia Kỳ sải bước vào nhà, kết thúc một ngày của mình.
Cô nằm trên giường phơi cái bụng căng tròn, đang nghĩ đến việc bản thân có hợp với việc chụp ảnh, trước đây làm việc với Thượng Lâm nên khá thoải mái và điều đặc biệt chỉ chụp bàn tay.
Đôi bàn tay mềm mịn, từng ngón tay thon dài điểm nhấn là chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Nhược điểm duy nhất chính là ẩn sau cái đồng hồ đeo trên cổ tay, cô chợt nhớ lại lời nói của Túy Liên nhấc máy gọi cho Thẩm Mị.
Vừa kết nói cô vội lên tiếng: “Bàn tay em chẳng còn hoàn hảo nên việc chụp với sản phẩm không còn thích hợp, em xin rút lui trước.”
Sợ Thẩm Mị hiểu nhầm Mạc Gia Kỳ tiếp tục nói: “Em cũng muốn tiếp tục nhưng không còn cách nào khác.”
“Sợ làm mọi người thất vọng, tôi nghe thấy tiếng lòng của em rồi. Không muốn thì không làm, tôi hiểu mà.”
“Cảm ơn chị đã hiểu.”
Cô chợp mắt một chút, đợi ông bà Mạc về cả nhà dùng bữa tối cùng nhau. Điều đơn giản vậy mà đem đến cảm giác hạnh phúc, bọn họ cùng nhau ngồi nói chuyện một lúc rồi về phòng.
Cuộc sống Mạc Gia Kỳ gần đây rất thuận lợi, hạnh phúc cũng sắp trọn vẹn.
Ngày hôm sau Thất Diệp cùng với An Phong đứng trước nhà cô, bọn họ hình như có mối tranh chấp nhỏ.
Cô bước ra với vẻ mặt ngờ nghệch: “Công việc hôm nay bắt đầu luôn sao?”
Thất Diệp lắc đầu: “Chỉ muốn mời cô đi ăn.”
“Cô ấy còn phải làm việc, ăn sáng đến chỗ làm sẽ dùng, cậu đừng lo thừa.” An Phong châm chọc.
“Đi cùng nhau.” Cô bình thản nói, sau lại nhận ra được vấn đề nan giải.
Bọn họ hình như đều muốn cô lên xe, nhưng Mạc Gia Kỳ đâu thể tách làm hai mỗi nửa một xe?
“Các anh đang muốn làm khó tôi sao?” Cô hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.
Thất Diệp nhường một bước để cô lên xe An Phong, cậu ta hôm nay đặc biệt rảnh rỗi, ở trong phòng làm việc của hắn cả ngày. Ăn sáng cùng nhau, đến giờ ăn trưa cũng đi cùng nhau, hệt như người yêu.
Mạc Gia Kỳ cảm thấy chuyện này cũng có lợi, những tin đồn An Phong có tình ý với cô giảm xuống đáng kể, mọi người chỉ chú ý đến danh tính của Thất Diệp.
Anh Phong cáu kỉnh: “Cậu cũng có công ty riêng mà? Sao lại ở đây hết ăn rồi chơi vậy?”
“Tôi tham quan, tham quan thôi, anh đừng để ý.” Thất Diệp hiếm khi thành thật.
Mạc Gia Kỳ lười quan tâm bọn họ nói gì, cô chỉ chăm chú làm phần công việc được giao. Thất Diệp đột nhiên chuyển hướng, từ từ tiếp cận đến chỗ cô đang ngồi, dùng một lúc quan sát công việc.
Cậu ta khẽ nói: “Cái này tôi làm cũng được, hay là để tôi làm thay cô. Chúng ta làm xong, nhanh nhanh rồi tan làm có được không?”
An Phong ngồi cách đó không xa lên tiếng: “Chưa đến giờ, dẹp ngay cái suy nghĩ đó.”
“Nhân viên của tôi muốn tan làm giờ nào thì tan làm giờ đó.” Thất Diệp cao giọng nói “Anh cổ hữu quá rồi.”
“Tính chất giống nhau sao? Công ty cậu hoạt động trong lĩnh vực gì của tôi là gì, có mắt không?” Hắn nghiêm túc hỏi “Tan làm rồi công việc không hoàn thành ai chịu trách nhiệm đây?”
An Phong chỉ nói để trị Thất Diệp, không hề mang ý nghĩ bắt ép Mạc Gia Kỳ hoàn thành công việc.
Đó là bí ẩn.
Chuyện này làm Mạc Gia Uy và Túy Liên kinh ngạc, hai người bọn họ bị cô lừa suốt thời gian qua. Bọn họ giận nhiều lắm chứ, chủ tịch còn phải ôm mặt rơm rớm nước mắt, Thẩm Mị an ủi Túy Liên cả buổi, bà ta thật sự đau đến chảy nước mắt.
Mạc Gia Kỳ rốt cuộc cũng được giải thoát khi tiếng chuông tan học vang lên, mọi người khi biết tay cô bị thương có vẻ không muốn xin chữ ký nữa.
“Chị ơi.” Tiểu Bình vui mừng ôm chầm lấy cô.
Cậu nhóc cao hơn nhiều rồi, khi nhìn thấy được cô đã kinh ngạc rất nhiều. Hiện tại muốn bế cũng không bế được, thể chất phát triển vượt trội hơn những đứa trẻ đồng trang lứa.
“Em có điểm kỳ thi vừa rồi, thành tích không được tốt lắm, chị đừng chê.” Cậu nhóc lấy từ trong cập ra phiếu điểm đưa qua cho Mạc Gia Kỳ.
Mỗi môn tả văn là không được điểm tuyệt đó, cô xoa đầu cậu nhóc: “Bị Yên Xích truyền tư tưởng gì rồi, thành tích như này là không được tốt? Có phải cố ý muốn chọc chị không, bảng điểm của chị đạt được điểm tuyệt đối là một kỳ tích.”
Yên Hải Bình bị làm cho ngơ ngác, ngầm hiểu rằng cô đang đề cao cậu nhóc.
“Em muốn qua nhà chị.” Cậu nhóc vui vẻ nói.
“Đạt được kết quả tốt, chúng ta nên ăn mừng chứ?” Cô vui vẻ nói tiếp “Phải học cách thưởng cho bản thân trước.”
Cậu nhóc nào dám đòi hỏi, khi thấy cô đến rước đã là một phần thưởng lớn.
Tạ Dương Tiễn cho cậu nhóc ngồi vào ghế an toàn mới xuất phát, bọn họ đi đến trung tâm thương mại mua sắm rất nhiều thứ, chủ yếu là những gì cậu nhóc nhìn trúng.
“Chúng ta mua nhiều như vậy sao?” Yên Hải Bình nói với giọng điệu khó xử.
Mạc Gia Kỳ nhướng mày nói: “Chị hiện tại đi làm rồi, là tiền bản thân kiếm được muốn tiêu một chút cũng không được sao?”
Cô tiếp tục nói: “Đây là muốn tặng em.”
Tạ Dương Tiễn đi chuyến này cũng thu hoạch kha khá, cậu ta được Mạc Gia Kỳ tặng cho một set đồ vừa ngầu vừa năng động, đúng với tính cách. Tiểu Bình cũng theo phong cách đó bước ra khỏi phòng thay đồ. Nhìn bọn họ trông rất hợp, cô cũng muốn thử.
Mạc Gia Kỳ nhờ người đi đường chụp một tấm ảnh, bởi vì quá lâu không đăng nhập vào tài khoản xã hội nên quên mất mật khẩu, Tạ Dương Tiễn thấy thế liền xin phép đăng trên tài khoản của mình.
Yên Hải Bình cau mày cả buổi, cô thắc mắc hỏi: “Em không vui?”
“Chị quên mất anh Lâm rồi.”
Câu nói này làm cô bật cười, sau đó đưa tay trái lên: “Anh Lâm của em giữ một vị trí riêng.”
Mạc Gia Kỳ lấy ngón trỏ chạm nhẹ vào giữa trán Tiểu Bình: “Còn nhỏ không nên cau mày, về già rất dễ tạo thành nếp nhăn.”
Cậu nhóc cầm lấy tay cô chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ Yên Xích tặng, cô thừa biết cậu nhóc thật ra nhìn cái gì. Bản thân có chỗ nào tỏ ra mệt mỏi, vậy mà làm người này đến người khác lo lắng, đến một đứa trẻ cũng vì cô mà đau lòng.
Cô quay sang hỏi Tạ Dương Tiễn: “Lục Minh, anh ấy khi nào đến vậy.”
Chú ý thời gian thì bọn họ ngồi ở đây khoảng bốn mươi ba phút rồi, kem kêu ra cũng ăn sạch sẽ.
Cậu ta khó xử nở một nụ cười gượng gạo rồi lắc đầu, chứng mù đường của Lục Minh rất nặng. Đợi thêm ba mươi phút Lục Minh mới có mặt, vừa đến thì nhìn Mạc Gia Kỳ bằng ánh mắt hỗn tạp.
Cậu ta vừa xử lý thông tin từ chỗ Lục Thiếu, qua đây có hơi trễ.
“Anh có chuyện gì muốn nói sao?” Mạc Gia Kỳ ngờ nghệch hỏi.
Cô chẳng biết người đứng trước mặt phải gọi bằng chú.
Lục Minh lắc đầu, lấy số đồ bọn họ mua cả buổi đem về nhà cho Yên Hải Bình, đến trễ nhưng đi rất nhanh. Mạc Gia Kỳ cũng không quá để tâm đến chuyện của Lục Minh, tiếp tục đi với cậu nhóc, bọn họ ghé khu vui chơi thử hết các trò rồi đi đến một nơi.
Căn biệt thự có thiết kế thiên về thời xưa như một tòa cung điện thu nhỏ. Tạ Dương Tiễn ở bên ngoài chờ, cô và Tiểu Bình tiến vào trong như những vị khách được tiếp đón nồng nhiệt.
Hạ Minh Tây đã đứng chờ từ trước cùng cô đi vào trong.
“Em đến đây muốn hỏi chuyện đôi mắt, lúc đó chị không nói nên em hoàn toàn không biết, lời cảm ơn cũng thật muộn màng.” Cô vừa đi vừa nói.
“Người con gái ấy muốn chết, chỉ muốn làm điều có ý nghĩa sau cùng.” Hạ Minh Tây ôn tồn nói “Một fan trung thành của Tiểu Gia.”
Bọn họ vào trong nhà, người làm lập tức mang nước đến. Yên Hải Bình từ khi chào hỏi Hạ Minh Tây thì giữ im lặng cho bọn họ trò chuyện.
“Thật sự rất muộn màng.” Mạc Gia Kỳ vừa tự trách vừa nói.
“Đừng buồn nữa đó là quyết định của cô ấy, em cứ xem như thay cô ấy nhìn mọi thứ xung quanh.” Hạ Minh Tây nói chuyện rất điềm đạm.
Người làm còn phải há hốc mồm, những vị khách trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy. Bọn họ tự hỏi đây là đại nhân vật nhà nào?
“Em có thể công khai cảm ơn không? Liệu cô ấy có đồng ý không?” Mạc Gia Kỳ mong chờ hỏi.
Chuyện này làm cô dằn vặt một thời gian, nếu có thể cho mọi người biết lòng cô sẽ nhẹ nhàng hơn.
Hạ Minh Tây suy nghĩ một lúc thì gật đầu: “Em có thể lấy cái tên Tiểu Gia tiếp tục hoạt động không? Cô ấy nói thích em xuất hiện trước công chúng.”
Mạc Gia Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nếu như vậy thì quá đơn giản rồi.
Hạ Minh Tây nhìn sang cậu nhóc với cách phối đồ năng động, thần thái không có chỗ để chê. Sở hữu nhan sắc có chút lạnh nhạt có lúc lại trở nên ấm áp, có lẽ ấm áp khi nhìn đến khuôn mặt người ngồi bên cạnh.
“Em đã đồng ý làm mẫu ảnh, diện lên người thiết kế của tôi?”
“Đúng vậy, mong rằng thù lao sẽ cao một chút.” Cô đùa giỡn mà nói.
“Vậy thì đứa nhóc này có thể tham gia không? Tôi muốn thử giới hạn của bạn thân.” Hạ Minh Tây nói.
Tiểu Bình khẽ lên tiếng: “Nếu được chụp cùng chị, em đương nhiên đồng ý.”
Mạc Gia Kỳ nhướng mày hỏi: “Còn việc học, em đảm bảo thành tích của mình chứ? Yên Xích có cho phép em không?”
Cậu nhóc bĩu môi khẽ nói: “Em sẽ thuyết phục ba.”
“Em có thực sự thích công việc này không? Chị ấy rất khó tính.” Cô nói xong thì quay sang nhìn Hạ Minh Tây.
“Làm cùng chị thì không sợ, em đều chịu được.” Yên Hải Bình nói vô cùng chắc chắn.
Cuộc trò chuyện của bọn họ kết thúc trong vui vẻ, cô dẫn cậu nhóc trở về nhà. Trên đường đi có vài máy ảnh hướng về bọn họ chụp lấy chụp để, Mạc Gia Kỳ không để tâm đến bọn họ nhưng Yên Hải Bình rất để tâm. Vẫn may là bọn họ bình an về đến nhà, vừa đến nơi đã thấy Yên Xích đứng trước cổng.
Cậu nhóc chậm chạp đổi xe, bọn họ chào tạm biệt nhau.
Mạc Gia Kỳ sải bước vào nhà, kết thúc một ngày của mình.
Cô nằm trên giường phơi cái bụng căng tròn, đang nghĩ đến việc bản thân có hợp với việc chụp ảnh, trước đây làm việc với Thượng Lâm nên khá thoải mái và điều đặc biệt chỉ chụp bàn tay.
Đôi bàn tay mềm mịn, từng ngón tay thon dài điểm nhấn là chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Nhược điểm duy nhất chính là ẩn sau cái đồng hồ đeo trên cổ tay, cô chợt nhớ lại lời nói của Túy Liên nhấc máy gọi cho Thẩm Mị.
Vừa kết nói cô vội lên tiếng: “Bàn tay em chẳng còn hoàn hảo nên việc chụp với sản phẩm không còn thích hợp, em xin rút lui trước.”
Sợ Thẩm Mị hiểu nhầm Mạc Gia Kỳ tiếp tục nói: “Em cũng muốn tiếp tục nhưng không còn cách nào khác.”
“Sợ làm mọi người thất vọng, tôi nghe thấy tiếng lòng của em rồi. Không muốn thì không làm, tôi hiểu mà.”
“Cảm ơn chị đã hiểu.”
Cô chợp mắt một chút, đợi ông bà Mạc về cả nhà dùng bữa tối cùng nhau. Điều đơn giản vậy mà đem đến cảm giác hạnh phúc, bọn họ cùng nhau ngồi nói chuyện một lúc rồi về phòng.
Cuộc sống Mạc Gia Kỳ gần đây rất thuận lợi, hạnh phúc cũng sắp trọn vẹn.
Ngày hôm sau Thất Diệp cùng với An Phong đứng trước nhà cô, bọn họ hình như có mối tranh chấp nhỏ.
Cô bước ra với vẻ mặt ngờ nghệch: “Công việc hôm nay bắt đầu luôn sao?”
Thất Diệp lắc đầu: “Chỉ muốn mời cô đi ăn.”
“Cô ấy còn phải làm việc, ăn sáng đến chỗ làm sẽ dùng, cậu đừng lo thừa.” An Phong châm chọc.
“Đi cùng nhau.” Cô bình thản nói, sau lại nhận ra được vấn đề nan giải.
Bọn họ hình như đều muốn cô lên xe, nhưng Mạc Gia Kỳ đâu thể tách làm hai mỗi nửa một xe?
“Các anh đang muốn làm khó tôi sao?” Cô hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.
Thất Diệp nhường một bước để cô lên xe An Phong, cậu ta hôm nay đặc biệt rảnh rỗi, ở trong phòng làm việc của hắn cả ngày. Ăn sáng cùng nhau, đến giờ ăn trưa cũng đi cùng nhau, hệt như người yêu.
Mạc Gia Kỳ cảm thấy chuyện này cũng có lợi, những tin đồn An Phong có tình ý với cô giảm xuống đáng kể, mọi người chỉ chú ý đến danh tính của Thất Diệp.
Anh Phong cáu kỉnh: “Cậu cũng có công ty riêng mà? Sao lại ở đây hết ăn rồi chơi vậy?”
“Tôi tham quan, tham quan thôi, anh đừng để ý.” Thất Diệp hiếm khi thành thật.
Mạc Gia Kỳ lười quan tâm bọn họ nói gì, cô chỉ chăm chú làm phần công việc được giao. Thất Diệp đột nhiên chuyển hướng, từ từ tiếp cận đến chỗ cô đang ngồi, dùng một lúc quan sát công việc.
Cậu ta khẽ nói: “Cái này tôi làm cũng được, hay là để tôi làm thay cô. Chúng ta làm xong, nhanh nhanh rồi tan làm có được không?”
An Phong ngồi cách đó không xa lên tiếng: “Chưa đến giờ, dẹp ngay cái suy nghĩ đó.”
“Nhân viên của tôi muốn tan làm giờ nào thì tan làm giờ đó.” Thất Diệp cao giọng nói “Anh cổ hữu quá rồi.”
“Tính chất giống nhau sao? Công ty cậu hoạt động trong lĩnh vực gì của tôi là gì, có mắt không?” Hắn nghiêm túc hỏi “Tan làm rồi công việc không hoàn thành ai chịu trách nhiệm đây?”
An Phong chỉ nói để trị Thất Diệp, không hề mang ý nghĩ bắt ép Mạc Gia Kỳ hoàn thành công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.