Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới
Chương 4: Tôi từ khi nào lại trở thành biến thái
San
14/09/2023
Mạc chủ tịch vừa rời đi, Túy Liên đã nôn nóng hỏi: “Có phải con đang gặp vấn đề gì đúng không, có thể giấu ba con, nhưng đừng hòng qua mặt ta.”
Cô vì câu hỏi này mà nhịn không được, cười mỉm một cái.
Túy Liên đanh mặt nhìn Mạc Gia Kỳ như một người bị bệnh: “Đừng cố tỏ ra kiên cường, ta có thể thấy được.”
Mạc Gia Kỳ quả thật đang tỏ ra cứng rắn, dường như muốn lừa gạt bản thân có thể đương đầu với mọi phong ba phía trước. Con mắt Túy Liên quá tinh tường, nhưng cô nhất định sẽ không thừa nhận điều đó.
“Người ta không có, vẫn còn sợ đến run rẩy.” Cô bày ra bộ mặt sợ hãi.
Cả hai đùa đến vui vẻ, làm gì còn để ý đến xung quanh sáng hay tối. Đây là buổi trò chuyện lâu nhất trong sáu năm trở lại đây, chẳng biết vì sao Mạc Gia Kỳ trước khi trùng sinh lại làm ra những hành động như vậy, có lẽ là phát hiện bản thân không phải con ruột của hai người họ đi.
Cô cảm thấy những thứ thuộc về bản thân là đáng có, là vì bản thân xứng đáng, ngày càng đòi hỏi quá quắc, bọn họ vẫn chiều theo. Chỉ là con nuôi nhưng được nuông chiều như vậy, chứng tỏ ý nghĩ của cô là đúng.
Túy Liên đưa tay lên xem giờ giấc, nhíu mày nói: “Đã giờ này rồi sao, đến bữa chiều rồi ta đi gọi quản gia dặn dò một chút, con nằm nghĩ đi.”
“Mẹ, người có quay về nhà luôn không?”
Dù sao cũng phải về nhà để tắm, thay một bộ trang phục mới. Vị phu nhân cao quý sao có thể tắm ở bệnh viện, Mạc Gia Kỳ đã bắt đầu để ý đến những chuyện mà bản thân trước nay chưa từng để ý.
Túy Liên nghiêm túc khẳng định: “Chỉ ba mươi phút ta sẽ quay lại ngay.”
Mạc Gia Kỳ nghe xong liền thấy chua xót trong lòng, lúc nhỏ sốt đến mê man là người phụ nữ này đã túc trực cả đêm, một bước chân cũng không rời, là vì biết cô nhát gan.
“Người quay về nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay đã bên cạnh con. Công việc nhất định đã chất thành đống rồi, con thật sự không muốn đuổi người đâu, thật đó.”
Túy Liên vừa đứng lên đã ngồi xuống, nhướng mày nhìn về phía cô.
“Người ta muốn tốt cho mẹ mà, sẵn tiện nhờ An quản gia đem đến cho con vài quyển sách.”
Túy Liên vẫn quyết định cắm cọc tại chỗ, Mạc Gia Kỳ có nói gì đi nữa cũng không để vào tai. Cuối cùng chỉ có thể gọi cho Mạc chủ tịch giải thích một lúc, Túy Liên mới chịu về nhà.
Căn phòng sáng đèn chỉ có một mình, Mạc Gia Kỳ lại cảm thấy buồn chán, chân tự động xuống giường. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào đã đứng trước cửa phòng của Thượng Lâm.
Thông qua tấm kính nhìn thấy anh nằm an yên trên giường bệnh.
“Chị là biến thái sao?”
Giọng nói khó nghe vang lên phía sau làm Mạc Gia Kỳ giật bắn người, tay chân luống cuống, vội giải thích: “Tôi, không phải đâu.”
Con bé tầm mười lăm mười sáu tuổi với mái tóc dài thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, khó chịu nói: “Biến thái sẽ tự nhận mình là biến thái sao? Tránh ra.”
Mạc Gia Kỳ kinh ngạc đến ngỡ ngàng, bản thân cũng bước qua một bên chừa chỗ cho con bé ấy vào phòng bệnh của Thượng Lâm.
Cảm thấy quá mất mặt nên cô đành lui về phòng của mình đợi quản gia đem thức ăn đến.
Con bé vừa vào phòng đã chạy đến chỗ Thượng Lâm thuật lại chuyện vừa gặp phải, giọng điệu rất chanh chua: “Anh phải cảnh giác, có người mới nhìn trộm lúc anh ngủ.”
Thượng Lâm tự thấy bản thân không có chỗ nào đẹp mắt, liền gạt bỏ: “Có thể là y tá đi xem tình hình.”
Thượng Thiên Thiên vừa đổ cháo ra bát vừa nói: “Mặc đồ của bệnh nhân, anh tưởng em bị ngu chắc.”
“Có thể là muốn hỏi chuyện.”
Thượng Thiên Thiên bĩu môi: “Mặt lấm la lấm lét, nói sao đi nữa cũng là không có ý tốt. Chị ta đẹp như vậy dáng người cũng chuẩn không ngờ lại là biến thái, đời người không biết ai là ai.”
Anh thuận theo sự sắp xếp của Thiên Thiên, múc từng thìa cháo, trầm tĩnh hỏi: “Mũi cao, mắt phượng, con ngươi nhạt màu, tóc xoăn nhuộm xanh đen, cao một mét bảy?”
Thiên Thiên gật đầu như cái máy bị hỏng, tự dưng lại cảm thấy có điềm. Từng câu từng chữ sao mà lại khớp đến như thế, con bé có hơi lo, ngập ngừng hỏi: “Người quen của anh sao?”
“Tiểu thư của nhà họ Mạc, đối tượng mà anh phải bảo vệ hai bốn trên hai bốn.”
Thượng Lâm dọa con bé sắp ngất đến nơi, Thiên Thiên cố gắng hít thở sâu. Đứng ngồi không yên, con bé hỏi: “Chị ta ở phòng nào vậy?”
Anh dừng động tác hỏi ngược lại: “Em tìm Mạc tiểu thư làm gì? Người này không thể chọc.”
Câu nói càng khiến Thượng Thiên Thiên xanh xanh tím tím, sắc mặt thay đổi liên tục. Vừa rồi không những chọc mà còn buông lời cay đắng, áp đặt tội danh lên người của Mạc Gia Kỳ.
Con bé lảo đảo vài bước, lắc đầu: “Anh cứ nói đi, em đi xem giúp anh chị ta có ổn không?”
Thượng Lâm cười nhẹ: “Không đến lượt em, tầng trên rất an toàn. Mạc chủ tịch đã sắp xếp tất cả rồi, muốn lên sợ rằng cũng không được.”
“Vậy, có thật không?”
Thương Lâm chưa từng đùa giỡn quá mức, Thượng Thiên Thiên đã quá hiểu chuyện này, xem như hôm nay đem đến một rắc rối không hề nhỏ cho anh trai rồi.
Cô vì câu hỏi này mà nhịn không được, cười mỉm một cái.
Túy Liên đanh mặt nhìn Mạc Gia Kỳ như một người bị bệnh: “Đừng cố tỏ ra kiên cường, ta có thể thấy được.”
Mạc Gia Kỳ quả thật đang tỏ ra cứng rắn, dường như muốn lừa gạt bản thân có thể đương đầu với mọi phong ba phía trước. Con mắt Túy Liên quá tinh tường, nhưng cô nhất định sẽ không thừa nhận điều đó.
“Người ta không có, vẫn còn sợ đến run rẩy.” Cô bày ra bộ mặt sợ hãi.
Cả hai đùa đến vui vẻ, làm gì còn để ý đến xung quanh sáng hay tối. Đây là buổi trò chuyện lâu nhất trong sáu năm trở lại đây, chẳng biết vì sao Mạc Gia Kỳ trước khi trùng sinh lại làm ra những hành động như vậy, có lẽ là phát hiện bản thân không phải con ruột của hai người họ đi.
Cô cảm thấy những thứ thuộc về bản thân là đáng có, là vì bản thân xứng đáng, ngày càng đòi hỏi quá quắc, bọn họ vẫn chiều theo. Chỉ là con nuôi nhưng được nuông chiều như vậy, chứng tỏ ý nghĩ của cô là đúng.
Túy Liên đưa tay lên xem giờ giấc, nhíu mày nói: “Đã giờ này rồi sao, đến bữa chiều rồi ta đi gọi quản gia dặn dò một chút, con nằm nghĩ đi.”
“Mẹ, người có quay về nhà luôn không?”
Dù sao cũng phải về nhà để tắm, thay một bộ trang phục mới. Vị phu nhân cao quý sao có thể tắm ở bệnh viện, Mạc Gia Kỳ đã bắt đầu để ý đến những chuyện mà bản thân trước nay chưa từng để ý.
Túy Liên nghiêm túc khẳng định: “Chỉ ba mươi phút ta sẽ quay lại ngay.”
Mạc Gia Kỳ nghe xong liền thấy chua xót trong lòng, lúc nhỏ sốt đến mê man là người phụ nữ này đã túc trực cả đêm, một bước chân cũng không rời, là vì biết cô nhát gan.
“Người quay về nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay đã bên cạnh con. Công việc nhất định đã chất thành đống rồi, con thật sự không muốn đuổi người đâu, thật đó.”
Túy Liên vừa đứng lên đã ngồi xuống, nhướng mày nhìn về phía cô.
“Người ta muốn tốt cho mẹ mà, sẵn tiện nhờ An quản gia đem đến cho con vài quyển sách.”
Túy Liên vẫn quyết định cắm cọc tại chỗ, Mạc Gia Kỳ có nói gì đi nữa cũng không để vào tai. Cuối cùng chỉ có thể gọi cho Mạc chủ tịch giải thích một lúc, Túy Liên mới chịu về nhà.
Căn phòng sáng đèn chỉ có một mình, Mạc Gia Kỳ lại cảm thấy buồn chán, chân tự động xuống giường. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào đã đứng trước cửa phòng của Thượng Lâm.
Thông qua tấm kính nhìn thấy anh nằm an yên trên giường bệnh.
“Chị là biến thái sao?”
Giọng nói khó nghe vang lên phía sau làm Mạc Gia Kỳ giật bắn người, tay chân luống cuống, vội giải thích: “Tôi, không phải đâu.”
Con bé tầm mười lăm mười sáu tuổi với mái tóc dài thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, khó chịu nói: “Biến thái sẽ tự nhận mình là biến thái sao? Tránh ra.”
Mạc Gia Kỳ kinh ngạc đến ngỡ ngàng, bản thân cũng bước qua một bên chừa chỗ cho con bé ấy vào phòng bệnh của Thượng Lâm.
Cảm thấy quá mất mặt nên cô đành lui về phòng của mình đợi quản gia đem thức ăn đến.
Con bé vừa vào phòng đã chạy đến chỗ Thượng Lâm thuật lại chuyện vừa gặp phải, giọng điệu rất chanh chua: “Anh phải cảnh giác, có người mới nhìn trộm lúc anh ngủ.”
Thượng Lâm tự thấy bản thân không có chỗ nào đẹp mắt, liền gạt bỏ: “Có thể là y tá đi xem tình hình.”
Thượng Thiên Thiên vừa đổ cháo ra bát vừa nói: “Mặc đồ của bệnh nhân, anh tưởng em bị ngu chắc.”
“Có thể là muốn hỏi chuyện.”
Thượng Thiên Thiên bĩu môi: “Mặt lấm la lấm lét, nói sao đi nữa cũng là không có ý tốt. Chị ta đẹp như vậy dáng người cũng chuẩn không ngờ lại là biến thái, đời người không biết ai là ai.”
Anh thuận theo sự sắp xếp của Thiên Thiên, múc từng thìa cháo, trầm tĩnh hỏi: “Mũi cao, mắt phượng, con ngươi nhạt màu, tóc xoăn nhuộm xanh đen, cao một mét bảy?”
Thiên Thiên gật đầu như cái máy bị hỏng, tự dưng lại cảm thấy có điềm. Từng câu từng chữ sao mà lại khớp đến như thế, con bé có hơi lo, ngập ngừng hỏi: “Người quen của anh sao?”
“Tiểu thư của nhà họ Mạc, đối tượng mà anh phải bảo vệ hai bốn trên hai bốn.”
Thượng Lâm dọa con bé sắp ngất đến nơi, Thiên Thiên cố gắng hít thở sâu. Đứng ngồi không yên, con bé hỏi: “Chị ta ở phòng nào vậy?”
Anh dừng động tác hỏi ngược lại: “Em tìm Mạc tiểu thư làm gì? Người này không thể chọc.”
Câu nói càng khiến Thượng Thiên Thiên xanh xanh tím tím, sắc mặt thay đổi liên tục. Vừa rồi không những chọc mà còn buông lời cay đắng, áp đặt tội danh lên người của Mạc Gia Kỳ.
Con bé lảo đảo vài bước, lắc đầu: “Anh cứ nói đi, em đi xem giúp anh chị ta có ổn không?”
Thượng Lâm cười nhẹ: “Không đến lượt em, tầng trên rất an toàn. Mạc chủ tịch đã sắp xếp tất cả rồi, muốn lên sợ rằng cũng không được.”
“Vậy, có thật không?”
Thương Lâm chưa từng đùa giỡn quá mức, Thượng Thiên Thiên đã quá hiểu chuyện này, xem như hôm nay đem đến một rắc rối không hề nhỏ cho anh trai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.