Chương 23: Dì chết đi
Thảo Phạm
16/04/2021
“Không cần đâu... Thành Thành hận em, thằng bé không muốn gặp em... “
Mặc dù vô cùng nhớ hai đứa con nhỏ, nhưng Bạch Uyển Vy vẫn không muốn gặp, bởi cô không còn dũng khí nữa. Giang Thành đã nghĩ rằng cô bỏ rơi thằng bé một lần rồi, sao cô có thể đảm bảo với nó là cô không vứt bỏ nó một lần nữa ?
“Nếu lần này em không gặp, vậy thì cả đời đừng mong gặp lại nữa.”
“Nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì hết. Em muốn đi hay không ?”
Cảm thấy Giang Phong đã bắt đầu hết kiên nhẫn với mình, Bạch Uyển Vy gật đầu. Cô thực sự rất sợ hắn không vừa ý... chỉ cần hắn tức giận, hắn chắc chắn sẽ bỏ rơi cô, mặc kệ cô tự sinh tự diệt. Hôm nay hắn có thể cưng chiều cô, nhưng ngày mai lại có thể ném cô đi như một món đồ chơi đã cũ.
Giang Phong bỗng dưng cười nhẹ, khiến cho Bạch Uyển Vy ngỡ ngàng, nhất thời mất đi lí trí. Hắn đang cười với cô sao ? Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn như thế.
“Vậy thì phải chăm sóc bản thân thật tốt, tôi mới đưa em đi.”
Sau đó hai tháng, Bạch Uyển Vy khá lên rất nhiều, không còn thiếu sức sống như trước nữa, cô cũng chịu khó nói chuyện nhiều hơn. Chỉ là đôi chân không thể hồi phục hoàn toàn, cô đi đứng không vững, vẫn cần có Giang Phong giúp đỡ. Thế nhưng, như vậy thì Giang Phong cũng yên tâm để cô gặp con. Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể để chúng nghĩ rằng hắn ngược đãi cô được.
Hắn muốn nói cho Giang Thành biết Bạch Uyển Vy mới chính là mẹ ruột của nó, còn Đường Bích Vân thì hắn sẽ tìm cách hoà giải với cô ta để cô ta rời đi. Dù gì, về mặt pháp lí, hai người không có quan hệ gì cả.
“Mẹ, mẹ, Đình Đình rất nhớ mẹ !”
Bạch Uyển Vy vừa nhìn thấy Uyển Đình chạy ra đón mình, cô đã ôm chặt con bé lại. Đã bao lâu rồi cô không có được cái cảm giác này ? Cô thật sự rất hạnh phúc, sinh nhật của cô cũng chỉ cần đơn giản thế này thôi, được ở cạnh con mình và Giang Phong.
“Tiểu thiếu gia đâu ? Bảo nó ra đây.”
“Tiên sinh... cậu ấy không muốn ra ngoài.”
Bạch Uyển Vy biết Giang Phong đang tức giận vì chuyện gì, nhưng đây là lỗi của hai người mà, không thể trách Giang Thành có ác cảm với cô được. Ngay khi Bạch Uyển Vy vừa định khuyên bảo hắn đừng làm phiền thằng bé nữa, Giang Phong đã tự mình lên phòng riêng của nó.
“Giang Thành ! Con ra đây ! “
Giang Thành rất cố chấp. Nó không muốn gặp mẹ ruột, cũng không muốn biết người đó là ai, nó chỉ biết là ngay khi nó vừa được sinh ra, mẹ đã vứt bỏ nó.
“Nếu con còn không ra, cha sẽ đuổi mẹ Bích Vân của con đi !”
Cánh cửa ngay lập tức được mở ra, nhìn ánh mắt uất hận của Giang Thành, trái tim của Bạch Uyển Vy như muốn vỡ tan. Thằng bé là vì Đường Bích Vân cho nên mới chịu gặp cô sao ? Hoá ra... nó lại yêu quý cô ta đến vậy. Hôm nay cô đến đây chẳng phải là chia rẽ tình cảm của hai người sao ?
“Tại sao dì lại ở đây ? “
“Tôi ghét dì ! Dì là đồ xấu ! Dì biến đi !”
“Đây là mẹ con !”
Đường Bích Vân cũng rất biết nắm bắt thời cơ, ngay khi Bạch Uyển Vy rời đi, cô ta đã cố gắng đối xử thật tốt với Giang Thành, chuyện gì cũng đứng về phía nó, thậm chí khi nó ốm còn chăm sóc tận tình. Cho nên, trong trái tim của Giang Thành, từ đó chỉ có một mình Đường Bích Vân là mẹ, thằng bé thậm chí không ít lần còn vì cô ta mà cãi lại hắn.
“Con không cần mẹ ruột ! Con muốn mẹ Bích Vân ! “
Bạch Uyển Vy vẫn cố gắng gượng để không phải khóc, mặc dù tim đang quặn thắt lại. Đây là lỗi của cô mà... là cô không có dũng khí để ở bên thằng bé, cho nên nó ghét cô như bây giờ là phải thôi.
Tuy nhiên, Giang Phong lại không nghĩ như vậy. Hắn đã từng để Uyển Đình phải lưu lạc ba năm trời mà, nhưng con bé đâu có hận hắn, thậm chí nó còn rất yêu người cha này, cho nên Giang Thành không việc gì phải hận Bạch Uyển Vy cả.
“Chỉ cần hôm nay con nghe lời, cha sẽ cho con gặp mẹ Bích Vân.”
Giang Thành cho dù không muốn thì cũng phải đồng ý, thằng bé quay ngoắt đi, không thèm để ý tới Bạch Uyển Vy. Thất vọng có chứ... nhưng nếu đã đến đây thì Bạch Uyển Vy cũng phải chấp nhận sự thật rằng con trai của cô không cần mẹ ruột của nó, nó chỉ cần người đã yêu thương nó, ở bên nó suốt quãng thời gian qua thôi.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Bạch Uyển Vy, Giang Phong thở dài. Một ngày đẹp như thế... lại vì Giang Thành mà sụp đổ rồi, cô chắc hẳn đang rất buồn.
“Sau này tôi sẽ dạy bảo lại nó, nó sẽ không giận em lâu đâu.”
“Em hiểu mà... không sao đâu, anh đừng trách thằng bé nữa.”
Giang Phong quay về phòng của mình để lấy chút đồ, còn ba mẹ con xuống lầu trước. Tuy nhiên, ngay khi Bạch Uyển Vy vừa bước được một bậc, Giang Thành bỗng dưng đẩy mạnh cô xuống, khiến cho cô chỉ kịp ôm lấy Uyển Đình để che chắn cho con bé.
“Dì chết đi ! Tôi hận dì ! Là dì hại mẹ Bích Vân !”
Mặc dù vô cùng nhớ hai đứa con nhỏ, nhưng Bạch Uyển Vy vẫn không muốn gặp, bởi cô không còn dũng khí nữa. Giang Thành đã nghĩ rằng cô bỏ rơi thằng bé một lần rồi, sao cô có thể đảm bảo với nó là cô không vứt bỏ nó một lần nữa ?
“Nếu lần này em không gặp, vậy thì cả đời đừng mong gặp lại nữa.”
“Nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì hết. Em muốn đi hay không ?”
Cảm thấy Giang Phong đã bắt đầu hết kiên nhẫn với mình, Bạch Uyển Vy gật đầu. Cô thực sự rất sợ hắn không vừa ý... chỉ cần hắn tức giận, hắn chắc chắn sẽ bỏ rơi cô, mặc kệ cô tự sinh tự diệt. Hôm nay hắn có thể cưng chiều cô, nhưng ngày mai lại có thể ném cô đi như một món đồ chơi đã cũ.
Giang Phong bỗng dưng cười nhẹ, khiến cho Bạch Uyển Vy ngỡ ngàng, nhất thời mất đi lí trí. Hắn đang cười với cô sao ? Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn như thế.
“Vậy thì phải chăm sóc bản thân thật tốt, tôi mới đưa em đi.”
Sau đó hai tháng, Bạch Uyển Vy khá lên rất nhiều, không còn thiếu sức sống như trước nữa, cô cũng chịu khó nói chuyện nhiều hơn. Chỉ là đôi chân không thể hồi phục hoàn toàn, cô đi đứng không vững, vẫn cần có Giang Phong giúp đỡ. Thế nhưng, như vậy thì Giang Phong cũng yên tâm để cô gặp con. Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể để chúng nghĩ rằng hắn ngược đãi cô được.
Hắn muốn nói cho Giang Thành biết Bạch Uyển Vy mới chính là mẹ ruột của nó, còn Đường Bích Vân thì hắn sẽ tìm cách hoà giải với cô ta để cô ta rời đi. Dù gì, về mặt pháp lí, hai người không có quan hệ gì cả.
“Mẹ, mẹ, Đình Đình rất nhớ mẹ !”
Bạch Uyển Vy vừa nhìn thấy Uyển Đình chạy ra đón mình, cô đã ôm chặt con bé lại. Đã bao lâu rồi cô không có được cái cảm giác này ? Cô thật sự rất hạnh phúc, sinh nhật của cô cũng chỉ cần đơn giản thế này thôi, được ở cạnh con mình và Giang Phong.
“Tiểu thiếu gia đâu ? Bảo nó ra đây.”
“Tiên sinh... cậu ấy không muốn ra ngoài.”
Bạch Uyển Vy biết Giang Phong đang tức giận vì chuyện gì, nhưng đây là lỗi của hai người mà, không thể trách Giang Thành có ác cảm với cô được. Ngay khi Bạch Uyển Vy vừa định khuyên bảo hắn đừng làm phiền thằng bé nữa, Giang Phong đã tự mình lên phòng riêng của nó.
“Giang Thành ! Con ra đây ! “
Giang Thành rất cố chấp. Nó không muốn gặp mẹ ruột, cũng không muốn biết người đó là ai, nó chỉ biết là ngay khi nó vừa được sinh ra, mẹ đã vứt bỏ nó.
“Nếu con còn không ra, cha sẽ đuổi mẹ Bích Vân của con đi !”
Cánh cửa ngay lập tức được mở ra, nhìn ánh mắt uất hận của Giang Thành, trái tim của Bạch Uyển Vy như muốn vỡ tan. Thằng bé là vì Đường Bích Vân cho nên mới chịu gặp cô sao ? Hoá ra... nó lại yêu quý cô ta đến vậy. Hôm nay cô đến đây chẳng phải là chia rẽ tình cảm của hai người sao ?
“Tại sao dì lại ở đây ? “
“Tôi ghét dì ! Dì là đồ xấu ! Dì biến đi !”
“Đây là mẹ con !”
Đường Bích Vân cũng rất biết nắm bắt thời cơ, ngay khi Bạch Uyển Vy rời đi, cô ta đã cố gắng đối xử thật tốt với Giang Thành, chuyện gì cũng đứng về phía nó, thậm chí khi nó ốm còn chăm sóc tận tình. Cho nên, trong trái tim của Giang Thành, từ đó chỉ có một mình Đường Bích Vân là mẹ, thằng bé thậm chí không ít lần còn vì cô ta mà cãi lại hắn.
“Con không cần mẹ ruột ! Con muốn mẹ Bích Vân ! “
Bạch Uyển Vy vẫn cố gắng gượng để không phải khóc, mặc dù tim đang quặn thắt lại. Đây là lỗi của cô mà... là cô không có dũng khí để ở bên thằng bé, cho nên nó ghét cô như bây giờ là phải thôi.
Tuy nhiên, Giang Phong lại không nghĩ như vậy. Hắn đã từng để Uyển Đình phải lưu lạc ba năm trời mà, nhưng con bé đâu có hận hắn, thậm chí nó còn rất yêu người cha này, cho nên Giang Thành không việc gì phải hận Bạch Uyển Vy cả.
“Chỉ cần hôm nay con nghe lời, cha sẽ cho con gặp mẹ Bích Vân.”
Giang Thành cho dù không muốn thì cũng phải đồng ý, thằng bé quay ngoắt đi, không thèm để ý tới Bạch Uyển Vy. Thất vọng có chứ... nhưng nếu đã đến đây thì Bạch Uyển Vy cũng phải chấp nhận sự thật rằng con trai của cô không cần mẹ ruột của nó, nó chỉ cần người đã yêu thương nó, ở bên nó suốt quãng thời gian qua thôi.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Bạch Uyển Vy, Giang Phong thở dài. Một ngày đẹp như thế... lại vì Giang Thành mà sụp đổ rồi, cô chắc hẳn đang rất buồn.
“Sau này tôi sẽ dạy bảo lại nó, nó sẽ không giận em lâu đâu.”
“Em hiểu mà... không sao đâu, anh đừng trách thằng bé nữa.”
Giang Phong quay về phòng của mình để lấy chút đồ, còn ba mẹ con xuống lầu trước. Tuy nhiên, ngay khi Bạch Uyển Vy vừa bước được một bậc, Giang Thành bỗng dưng đẩy mạnh cô xuống, khiến cho cô chỉ kịp ôm lấy Uyển Đình để che chắn cho con bé.
“Dì chết đi ! Tôi hận dì ! Là dì hại mẹ Bích Vân !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.