Chương 13: Gặp lại con
Thảo Phạm
16/04/2021
“Đình Đình rất thích cha, Đình Đình muốn ở với cha và anh trai mãi mãi cơ.”
“Vậy sao... Đình Đình thích là được...”
Bạc Uyển Vy cố gắng nặn ra một nụ cười, còn trong tim lại là bao nhiêu vết cứa, vết rách do lời nói hồn nhiên đó của Uyển Đình. Con bé mới chỉ gặp cha một ngày, vậy mà nó đã muốn bỏ cô rồi sao ? Cô khổ cực suốt những năm nay là vì muốn cho con bé cuộc sống tốt hơn, lẽ nào nó một chút cũng không thấu sao ?
Giang Phong biết Bạch Uyển Vy đang khó xử, nếu có Uyển Đình ở đây thì không thể nói rõ được, hắn liền bảo con bé ra ngoài chơi một lát rồi hẵng vào. Sau khi con bé ra bãi sân cỏ, Giang Phong mới mở lời.
“Tôi biết là ba năm nay em nuôi nó cũng không dễ dàng gì. Em nói đi, em muốn cái gì ? Tôi có thể cho em mọi thứ, chỉ cần em chuyển nhượng quyền nuôi con cho tôi.”
“Anh nghĩ chuyện này có thể dùng tiền là giải quyết được sao ?”
Nếu như cô muốn dùng Uyển Đình để tống tiền Giang Phong, cô đã làm ngay khi biết tới sự tồn tại của con bé rồi, đâu phải sống trong khổ cực ba năm trời để bản thân tàn tạ như thế này. Sau quãng thời gian dài ở bên nhau như vậy... Giang Phong rốt cục vẫn không hề hiểu cô.
“Ban đầu em ở bên tôi không phải vì tiền sao ? “
“Nhưng... hiện tại em không cần những thứ đó nữa, em cần Đình Đình.”
Sau khi rời khỏi Giang Phong, Uyển Đình chính là nguồn sống duy nhất của cô. Cô đâu phải chưa từng nghĩ tới tự tử... nhưng mỗi khi cô nghĩ đến con bé đã không có cha rồi, giờ đây lại không có mẹ, cô lại không nhẫn tâm để con bé một mình.
Hàn Tử Dương vì cô mà chấp nhận coi Uyển Đình như con ruột của mình, không có cô, anh sẽ còn đối xử với con bé tốt như thế không ?
“Em đừng có được voi đòi tiên. Nếu em không đồng ý hoà giải bằng cách này, tôi vẫn có cách lấy lại quyền nuôi con mà một đồng tiền em cũng không nhận được.”
“Anh nhất định phải làm vậy với em sao ?”
“Em muốn tốt cho con, tôi cũng vậy.”
Bạch Uyển Vy bặm môi lại, hai tay nắm chặt vào gấu váy. Giang Phong nói đúng, dù có làm thế nào thì quyền nuôi con cũng sẽ thuộc về hắn, hơn nữa, Uyển Đình sẽ không phải sống trong cái cuộc sống nghèo khổ này. Cô khổ là đủ rồi, làm sao có thể kéo thêm con bé vào nữa.
“Em muốn gặp con trai của em.”
“Không được.”
“Em biết là hiện tại nó chỉ coi Đường Bích Vân là mẹ, em sẽ không nói em là mẹ nó đâu. Xin anh... đây là thỉnh cầu cuối cùng của em, được không ?”
Nhìn ánh mắt chân thật của Bạch Uyển Vy, Giang Phong dường như đã bị lay động, không do dự mà đồng ý. Cô vẫn luôn đau khổ vì không được gặp con, hắn đương nhiên hiểu. Khi hắn đưa con đi khỏi cô, cô đã khóc rất nhiều, hắn biết nhưng không hề tới để an ủi cô. Người thân duy nhất của cô cũng đã không còn ở bên cô nữa rồi, đây coi như là sự thương hại mà hắn dành cho cô.
“Cuối tuần tôi sẽ đưa em tới gặp nó.”
Sau bữa ăn, Giang Phong đưa Bạch Uyển Vy về căn hộ mà cô đã thuê, còn Uyển Đình vẫn theo hắn trở về nhà mới. Con bé rất vui, vui đến nỗi không nhìn thấy Bạch Uyển Vy đã rơi lệ, không nhìn thấy cô đã gục ngã trên vệ đường mà khóc cạn nước mắt. Đứa con mà cô dành toàn bộ sức lực, tình yêu thương lại vứt bỏ cô...
Bạch Uyển Vy cũng chỉ biết chấp nhận số phận. Cô vốn dĩ là một cô nhi, không có cha mẹ, cũng chẳng có người thân. Trước kia, cô nghĩ cô có Giang Phong, có con trai, con gái là người nhà của mình, nhưng hoá ra lại không phải. Cô không có một ai cả, cô chỉ là một người mà không ai cần.
...
“Tôi cho em một tuần. Tốt nhất là em hãy giữ vững lời hứa của mình.”
“Anh yên tâm, em hiểu mà, nhưng... thằng bé tên là gì ?”
Đến cả tên của con mình cũng không biết, trên thế giới này chắc chỉ có duy nhất một người mẹ như cô.
“Giang Thành.”
Bạch Uyển Vy nhìn đứa nhóc đang đứng đằng xa kia, cô bỗng dưng nở một nụ cười. Cô cuối cùng cũng có thể ở bên con, sau ngần ấy thời gian. Dù không thể quang minh chính đại dùng thân phận của người mẹ, nhưng đối với cô thì như vậy là đủ rồi.
Bạch Uyển Vy cùng Giang Phong bước tới bên cạnh Giang Thành, cô vừa định nắm lấy tay của thằng bé, nó đã quay ngắt đi.
“Dì đừng chạm vào tôi, dì cũng như mấy người khác mà thôi, đều ham vật chất cả !”
“Thành Thành, dì chỉ chăm con một tuần thôi. Tuần sau chúng ta sẽ trở về.”
Bạch Uyển Vy không ngờ tới thằng bé lại lạnh nhạt, ác cảm đối với mình như vậy. Lẽ nào, cả hai gặp lại là một sai lầm sao ? Giang Phong lúc này lại đứng về phía Bạch Uyển Vy, hắn mặc kệ thằng bé không muốn ở bên cô, vẫn lái chiếc xe rồi rời đi. Đây là lần cuối cùng cô được ở bên con rồi, hắn không muốn phá hỏng.
Giang Thành không có cách nào khác, phải đi theo Bạch Uyển Vy về nhà. Cả quãng đường dài, thằng bé hằn học, lúc nào cũng muốn cô tránh xa mình.
“Thành Thành... không thích dì sao ?”
“Đúng ! Tôi ghét dì lắm, tôi ghét dì như mẹ ruột của tôi vậy, tôi chỉ thích mẹ Bích Vân thôi !”
“Vậy sao... Đình Đình thích là được...”
Bạc Uyển Vy cố gắng nặn ra một nụ cười, còn trong tim lại là bao nhiêu vết cứa, vết rách do lời nói hồn nhiên đó của Uyển Đình. Con bé mới chỉ gặp cha một ngày, vậy mà nó đã muốn bỏ cô rồi sao ? Cô khổ cực suốt những năm nay là vì muốn cho con bé cuộc sống tốt hơn, lẽ nào nó một chút cũng không thấu sao ?
Giang Phong biết Bạch Uyển Vy đang khó xử, nếu có Uyển Đình ở đây thì không thể nói rõ được, hắn liền bảo con bé ra ngoài chơi một lát rồi hẵng vào. Sau khi con bé ra bãi sân cỏ, Giang Phong mới mở lời.
“Tôi biết là ba năm nay em nuôi nó cũng không dễ dàng gì. Em nói đi, em muốn cái gì ? Tôi có thể cho em mọi thứ, chỉ cần em chuyển nhượng quyền nuôi con cho tôi.”
“Anh nghĩ chuyện này có thể dùng tiền là giải quyết được sao ?”
Nếu như cô muốn dùng Uyển Đình để tống tiền Giang Phong, cô đã làm ngay khi biết tới sự tồn tại của con bé rồi, đâu phải sống trong khổ cực ba năm trời để bản thân tàn tạ như thế này. Sau quãng thời gian dài ở bên nhau như vậy... Giang Phong rốt cục vẫn không hề hiểu cô.
“Ban đầu em ở bên tôi không phải vì tiền sao ? “
“Nhưng... hiện tại em không cần những thứ đó nữa, em cần Đình Đình.”
Sau khi rời khỏi Giang Phong, Uyển Đình chính là nguồn sống duy nhất của cô. Cô đâu phải chưa từng nghĩ tới tự tử... nhưng mỗi khi cô nghĩ đến con bé đã không có cha rồi, giờ đây lại không có mẹ, cô lại không nhẫn tâm để con bé một mình.
Hàn Tử Dương vì cô mà chấp nhận coi Uyển Đình như con ruột của mình, không có cô, anh sẽ còn đối xử với con bé tốt như thế không ?
“Em đừng có được voi đòi tiên. Nếu em không đồng ý hoà giải bằng cách này, tôi vẫn có cách lấy lại quyền nuôi con mà một đồng tiền em cũng không nhận được.”
“Anh nhất định phải làm vậy với em sao ?”
“Em muốn tốt cho con, tôi cũng vậy.”
Bạch Uyển Vy bặm môi lại, hai tay nắm chặt vào gấu váy. Giang Phong nói đúng, dù có làm thế nào thì quyền nuôi con cũng sẽ thuộc về hắn, hơn nữa, Uyển Đình sẽ không phải sống trong cái cuộc sống nghèo khổ này. Cô khổ là đủ rồi, làm sao có thể kéo thêm con bé vào nữa.
“Em muốn gặp con trai của em.”
“Không được.”
“Em biết là hiện tại nó chỉ coi Đường Bích Vân là mẹ, em sẽ không nói em là mẹ nó đâu. Xin anh... đây là thỉnh cầu cuối cùng của em, được không ?”
Nhìn ánh mắt chân thật của Bạch Uyển Vy, Giang Phong dường như đã bị lay động, không do dự mà đồng ý. Cô vẫn luôn đau khổ vì không được gặp con, hắn đương nhiên hiểu. Khi hắn đưa con đi khỏi cô, cô đã khóc rất nhiều, hắn biết nhưng không hề tới để an ủi cô. Người thân duy nhất của cô cũng đã không còn ở bên cô nữa rồi, đây coi như là sự thương hại mà hắn dành cho cô.
“Cuối tuần tôi sẽ đưa em tới gặp nó.”
Sau bữa ăn, Giang Phong đưa Bạch Uyển Vy về căn hộ mà cô đã thuê, còn Uyển Đình vẫn theo hắn trở về nhà mới. Con bé rất vui, vui đến nỗi không nhìn thấy Bạch Uyển Vy đã rơi lệ, không nhìn thấy cô đã gục ngã trên vệ đường mà khóc cạn nước mắt. Đứa con mà cô dành toàn bộ sức lực, tình yêu thương lại vứt bỏ cô...
Bạch Uyển Vy cũng chỉ biết chấp nhận số phận. Cô vốn dĩ là một cô nhi, không có cha mẹ, cũng chẳng có người thân. Trước kia, cô nghĩ cô có Giang Phong, có con trai, con gái là người nhà của mình, nhưng hoá ra lại không phải. Cô không có một ai cả, cô chỉ là một người mà không ai cần.
...
“Tôi cho em một tuần. Tốt nhất là em hãy giữ vững lời hứa của mình.”
“Anh yên tâm, em hiểu mà, nhưng... thằng bé tên là gì ?”
Đến cả tên của con mình cũng không biết, trên thế giới này chắc chỉ có duy nhất một người mẹ như cô.
“Giang Thành.”
Bạch Uyển Vy nhìn đứa nhóc đang đứng đằng xa kia, cô bỗng dưng nở một nụ cười. Cô cuối cùng cũng có thể ở bên con, sau ngần ấy thời gian. Dù không thể quang minh chính đại dùng thân phận của người mẹ, nhưng đối với cô thì như vậy là đủ rồi.
Bạch Uyển Vy cùng Giang Phong bước tới bên cạnh Giang Thành, cô vừa định nắm lấy tay của thằng bé, nó đã quay ngắt đi.
“Dì đừng chạm vào tôi, dì cũng như mấy người khác mà thôi, đều ham vật chất cả !”
“Thành Thành, dì chỉ chăm con một tuần thôi. Tuần sau chúng ta sẽ trở về.”
Bạch Uyển Vy không ngờ tới thằng bé lại lạnh nhạt, ác cảm đối với mình như vậy. Lẽ nào, cả hai gặp lại là một sai lầm sao ? Giang Phong lúc này lại đứng về phía Bạch Uyển Vy, hắn mặc kệ thằng bé không muốn ở bên cô, vẫn lái chiếc xe rồi rời đi. Đây là lần cuối cùng cô được ở bên con rồi, hắn không muốn phá hỏng.
Giang Thành không có cách nào khác, phải đi theo Bạch Uyển Vy về nhà. Cả quãng đường dài, thằng bé hằn học, lúc nào cũng muốn cô tránh xa mình.
“Thành Thành... không thích dì sao ?”
“Đúng ! Tôi ghét dì lắm, tôi ghét dì như mẹ ruột của tôi vậy, tôi chỉ thích mẹ Bích Vân thôi !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.