Chương 42: Anh là vương giả trên đài
Tống Cửu Cận
02/05/2019
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lâm Giang Nam vừa vào cửa liền thấy Hạ An Nịnh mặc áo tắm, trên đầu quấn khăn tắm, ngồi xếp bằng trên sô pha xem phim Hàn Quốc.
"Về rồi à." Hạ An Nịnh ngẩng đầu nhìn cô một cái.
"Về rồi thì mau đến ăn cơm đi, mình mua cơm gà chiên giòn cho cậu."
Bởi vì căn bản mấy ngày nay Lâm Giang Nam tối nào cũng tăng ca, cho nên cơm tối đều là Hạ An Nịnh tự mình giải quyết, nhưng nếu trông cậy vào việc Hạ An Nịnh xuống bếp nấu cơm thì không có khả năng. Người lười như cô ấy tuyệt đối sẽ không tự mình động thủ, cho nên mấy ngày nay cô ấy đều ăn cơm ở ngoài, thuận tiện mua giúp cho Lâm Giang Nam một phần.
Lâm Giang Nam ném túi xách lên sô pha, sau đó ngồi bên cạnh Hạ An Nịnh, duỗi tay mở ra hộp cơm trên bàn.
Sờ lên vẫn còn ấm.
Vừa mở ra, nước miếng Lâm Giang Nam suýt chút nữa là rơi xuống. Trong hộp tràn đầy gà chiên giòn, phần cơm phía dưới bị che kín mít, hoàn toàn khác với những chỗ thông thường. Xung quanh còn có rất nhiều rau xà lách, bông cải xanh, nộm khoai tây, gà chiên giòn được rưới một lớp tương, còn vẽ hình vuông khá mới lạ. Vừa mở nắp, hương thơm đã ập vào mũi.
Lâm Giang Nam xé mở bao đũa và thìa tiện lợi, sau đó bưng hộp lên, bắt đầu ăn ngon lành.
Hạ An Nịnh nhìn cô một cái, quắc mắt liền thấy chiếc khăn quàng màu xanh sẫm trên cổ Lâm Giang Nam. Hôm nay lúc ra ngoài Lâm Giang Nam không có quàng khăn quàng cổ mà.
"Khương Trừng về rồi à?" Hạ An Nịnh thuận miệng hỏi.
Lâm Giang Nam vốn đang ăn cơm, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên: "Sao cậu biết?"
"Xì, trên cổ cậu là gì đấy?"
Lâm Giang Nam theo bản năng nhìn khăn quàng cổ của mình.
"Hì hì." Cô cười cười.
Hạ An Nịnh lắc lắc đầu: "Cậu vẫn nên nhanh chóng ăn cơm đi, nếu không cơm cũng lạnh rồi."
"Được được." Lâm Giang Nam nói xong lại tiếp tục vùi đầu lùa cơm.
Cơm nước xong, Lâm Giang Nam nhét rác rưởi vào bao nilon, sau đó ném vào thùng rác.
"Mình đi tắm đây." Lâm Giang Nam nói.
"Ừ ừ." Hạ An Nịnh đang xem say mê, ngay cả liếc cũng không liếc cô một cái, chỉ nhàn nhạt trả lời.
Lâm Giang Nam cầm túi trên sô pha, sau đó đi vào phòng ngủ của mình.
Vào phòng, Lâm Giang Nam lấy điện thoại ra cắm sạc, sau đó đến tủ quần áo, lấy đồ rồi trực tiếp đi tắm rửa.
...
Vừa về đến nhà, Khương Trừng còn chưa vào cửa, Coca đã sớm "chực" ở sau cửa đột nhiên nhào tới.
Khương Trừng vững vàng tiếp được nó, nhưng mà Coca nhà anh cũng nên giảm béo rồi. Nó đã to lớn như vậy, nếu còn lớn thêm nữa, anh cảm thấy mình sắp nuôi không nổi.
Coca đã vài ngày không nhìn thấy Khương Trừng, cho nên giờ phút này vô cùng hưng phấn, cứ chạy quanh chân anh phát ra từng tiếng rầm rì, lúc thì dùng đầu cọ cọ ống quần anh, lúc thì dùng móng vuốt vỗ giày anh.
Khương Trừng không nhịn được cười, anh ngồi xổm xuống nhìn nó.
"Sao vậy, không lẽ mấy ngày nay Tiểu Trần không cho mày ăn uống đàng hoàng à?"
Tiểu Trần là trợ lý của Khương Trừng, bởi vì anh ra ngoài nên mấy ngày nay đều là Tiểu Trần chăm sóc Coca.
Khương Trừng duỗi tay xoa đầu Coca, đem bộ lông chỉnh tề làm cho rối loạn. Khương Trừng đột nhiên cảm thấy, mỗi lần anh xoa Lâm Tiểu Miêu như vậy, Lâm Tiểu Miêu cũng giống Coca, ngoan đến không ngờ.
Khương Trừng cầm lấy móng vuốt của nó, cùng chơi với nó một lát, sau đó mới đứng dậy.
Anh đi vào phòng ngủ, Coca cũng bám chặt theo anh.
Đến khi đi ra, anh đã thay đổi một bộ đồ thể thao màu cà phê.
Khương Trừng vào phòng bếp, chuẩn bị lấy gì đó để ăn. Anh mở tủ lạnh, tay vừa chạm đến mì gói, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến lời của Lâm Giang Nam.
"Sau này anh đừng ăn mì gói nữa, không tốt cho cơ thể."
Vì thế tay anh vô tình dừng lại, anh nhìn một vòng trong tủ lạnh, tủ lạnh ngoài mì gói thì chỉ có miến mà Tiểu Trần mua để bồi bổ cho anh.
Nếu không thể ăn mì gói, vậy ăn miến chắc là cũng được đi, thế là anh lấy miến trong tủ lạnh ra.
...
Bắc Kinh, hậu trường show diễn ra mắt bộ sưu tập mới của TFBRY [1].
[1] Do tác giả sáng tạo ra, thực chất ngoài đời không có nhãn hãng này.
Khương Trừng ngồi trước gương, đang để chuyên viên trang điểm hóa trang cho mình.
Lâm Giang Nam mang khẩu trang, mặc áo phao bánh mì màu đen ngồi cách Khương Trừng một khoảng, tay cầm áo khoác của Khương Trừng, đại đa số quần áo đều ở trên đùi cô.
Tuy rằng hậu trường mở điều hòa nhưng người ra kẻ vào, cho nên độ ấm đương nhiên cũng không cao.
Ánh mắt Lâm Giang Nam vẫn luôn nhìn Khương Trừng. Khương Trừng ngồi yên ở chỗ kia, tùy ý để chuyên viên trang điểm hoá trang cho mình. Cô nhìn anh trong gương, nhìn thấy anh hơi khép mí mắt, thoạt nhìn lạnh nhạt, ôn hòa không nói nên lời.
Thi thoảng anh cũng sẽ ngẩng đầu nhìn trong gương, sau đó tầm mắt anh và cô giao nhau, khi đó anh sẽ mỉm cười với cô trong gương, trong mắt tràn đầy sự yêu chiều.
Vài người mẫu nam khác trong hậu trường cũng đang bận rộn hóa trang, nhưng có một ít chú ý đến Lâm Giang Nam vẫn luôn ngồi yên trong góc.
Bọn họ biết cô được Khương Trừng mang đến đây, có lẽ là trợ lý của Khương Trừng, nhưng như vậy cũng đủ để bọn họ kinh ngạc, bởi Khương Trừng chưa từng mang theo một cô gái nào khi xuất hiện trước công chúng, hơn nữa không phải trợ lý của Khương Trừng là nam sao?
Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đang bận rộn, sự luống cuống tay chân đã áp xuống tò mò của họ, ai ai đều nhanh chóng xử lý công việc của mình.
Chuyên viên trang điểm hóa trang cho Khương Trừng xong, anh liền đi vào phòng thay đồ.
Khi anh bước vào thay quần áo thì cũng bắt đầu có nhân viên đến thúc giục mọi người.
Show diễn sắp bắt đầu.
Khương Trừng là người diễn cuối cùng, cho nên phần trang phục của anh cũng yêu cầu cao hơn so với những người khác.
Đến khi trong hậu trường chỉ còn lại bốn người mẫu, Khương Trừng mới thay xong quần áo đi ra.
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng đi ra từ phòng thay quần áo.
Thật sự... Thật sự quá đẹp trai... Quá yêu nghiệt...
Khương Trừng mặc áo khoác TFBRY kinh điển màu kaki dài đến cẳng chân, chiếc áo khoác khiến vóc dáng vốn đã cao ráo của anh càng thêm cao hơn.
Bên trong anh mặc áo thể thao TFBRY cổ cao màu xanh, chốt kéo được kéo hết cỡ, cổ áo dựng thẳng, gần như là chạm đến cằm anh.
Bên dưới là quần tây TFBRY màu đen, đôi chân thẳng tắp nhìn cũng dài hơn nhiều.
Hơn nữa cô chưa bao giờ biết, thì ra con trai trang điểm mắt khói lại có thể đẹp đến như vậy.
Cả người anh mười phần là hơi thở cao ngạo lạnh lùng, anh chỉ đứng yên, dù không làm gì, không nói gì thì sức ép cường đại cũng khiến người ta muốn bỏ qua cũng không được.
Trang điểm mắt khói làm cả người anh lạnh lùng xa cách hơn, trong mắt không chút độ ấm, anh như vậy khiến Lâm Giang Nam không khỏi nghĩ đến hai chữ cấm dục, cô cảm thấy hiện tại Khương Trừng mới mang hơi thở cấm dục thực sự.
Khóe môi Khương Trừng nhếch lên một nụ cười nhẹ, tay anh để trong túi áo khoác, cứ như vậy không nhanh không chậm đi qua chỗ cô, Lâm Giang Nam khẩn trương đến mức trái tim gần như nhảy ra ngoài, theo bản năng bật dậy khỏi chỗ.
Ánh mắt Khương Trừng chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô, anh càng ngày càng đến gần cô, nhưng lúc đi qua cô, anh cũng không dừng lại, chỉ là duỗi tay xoa nhẹ tóc cô, vô cùng cưng chiều.
Xoa xong, anh liền đi đến chỗ của mình, bởi vì người tiếp theo lên sân khấu chính là anh.
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng lóa mắt như thế liền không nhịn được mà nhấc chân đi qua chỗ anh, đến gần anh thêm một chút.
Một giây cuối cùng trước khi lên đài, Khương Trừng quay đầu nhìn Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Khương Trừng, anh đúng là người có góc nghiêng hoàn mỹ nhất, ngũ quan rõ ràng góc cạnh, đôi mắt thong dong nhìn thẳng phía trước, môi hơi mím, toàn thân sang trọng nói không nên lời, hiện giờ cô cảm thấy vẻ đẹp như vậy khó có thể tiếp xúc, giống như một vị thần vậy.
Đến khi người mẫu trước anh đi đến giữa sàn, Khương Trừng mới bước chân lên sân khấu.
Nhịp chân của Khương Trừng khi đi catwalk không quá nhanh, Lâm Giang Nam để ý mỗi một bước của anh đều bắt nhịp với tiết tấu của âm nhạc.
Khi đi đến giữa đài, có lẽ là điểm dừng thứ nhất của người mẫu, Khương Trừng dừng bước.
Anh hơi xoay người, phô quần áo ra trên người với ba hướng trái, giữa, phải.
Trên mặt anh không có biểu tình dư thừa, nói đến sự chuyên nghiệp, chính là lạnh lùng, đôi mắt ai cũng lạnh lùng không một độ ấm, điều người mẫu quốc tế muốn nhất không phải là loại gương mặt lạnh lùng như thế này sao?
Ánh đèn trên đài chữ T chiếu thẳng vào người Khương Trừng, giây phút đó, trong lòng Lâm Giang Nam có một cảm giác không nói nên lời, chỉ cảm thấy Khương Trừng lúc này vô cùng hoàn mỹ, tựa như vương giả trên sàn chữ T, hờ hững đặt tất cả dưới lòng bàn chân mình.
Bước chân anh gọn gàng lưu loát, chưa từng có nhiều động tác, biểu tình hay đình trệ.
Cuối khi đi đến trước sàn chữ T, anh dừng lại khoảng năm giây, sau đó xoay người một lần nữa trở về.
Giây phút khi xoay người kia, anh thấy được Lâm Giang Nam đứng sau sân khấu.
Mắt anh nhìn vào mắt cô, trên mặt vẫn không có biểu tình gì khác như cũ.
Nhưng không hiểu vì sao, Lâm Giang Nam lại cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô vừa ấm áp, lại vừa dịu dàng.
Anh cứ như vậy đi dọc sàn chữ T, cảm giác như đang đi về phía cô vậy.
Lúc Khương Trừng đi đến ngã ba, anh đột nhiên xoay người một cái, tay đặt trong túi áo khoác, áo khoác trên người vì lực gió và lực tác động từ tay Khương Trừng mà tung ra, phô toàn bộ mặt chính diện và mặt trong cho người xem.
Lâm Giang Nam bị cái xoay người kia của Khương Trừng làm cho mê mẩn.
Sau khi Khương Trừng hoàn thành phần catwalk riêng khoảng tám giây, âm nhạc lại vang lên.
Khương Trừng dẫn đầu tốp người mẫu, bắt nhịp với âm nhạc, tốp người mẫu chia làm hai nhóm, đứng ở hai bên sàn chữ T.
Sau đó lại đến một giai điệu khác vang lên, dưới sự dẫn dắt của Khương Trừng, một tốp người mẫu thống nhất đi đến phía trước đài chữ T, thống nhất xác định địa điểm, thống nhất cất bước.
Khương Trừng dẫn đầu tốp người mẫu tiến hành nghi thức bế mạc cuối cùng.
Show diễn lần này đương nhiên là thành công không thể nghi ngờ, sau khi Khương Trừng và tốp người mẫu khom lưng cúi chào lúc bế mạc, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Beta: Quanh
Lâm Giang Nam vừa vào cửa liền thấy Hạ An Nịnh mặc áo tắm, trên đầu quấn khăn tắm, ngồi xếp bằng trên sô pha xem phim Hàn Quốc.
"Về rồi à." Hạ An Nịnh ngẩng đầu nhìn cô một cái.
"Về rồi thì mau đến ăn cơm đi, mình mua cơm gà chiên giòn cho cậu."
Bởi vì căn bản mấy ngày nay Lâm Giang Nam tối nào cũng tăng ca, cho nên cơm tối đều là Hạ An Nịnh tự mình giải quyết, nhưng nếu trông cậy vào việc Hạ An Nịnh xuống bếp nấu cơm thì không có khả năng. Người lười như cô ấy tuyệt đối sẽ không tự mình động thủ, cho nên mấy ngày nay cô ấy đều ăn cơm ở ngoài, thuận tiện mua giúp cho Lâm Giang Nam một phần.
Lâm Giang Nam ném túi xách lên sô pha, sau đó ngồi bên cạnh Hạ An Nịnh, duỗi tay mở ra hộp cơm trên bàn.
Sờ lên vẫn còn ấm.
Vừa mở ra, nước miếng Lâm Giang Nam suýt chút nữa là rơi xuống. Trong hộp tràn đầy gà chiên giòn, phần cơm phía dưới bị che kín mít, hoàn toàn khác với những chỗ thông thường. Xung quanh còn có rất nhiều rau xà lách, bông cải xanh, nộm khoai tây, gà chiên giòn được rưới một lớp tương, còn vẽ hình vuông khá mới lạ. Vừa mở nắp, hương thơm đã ập vào mũi.
Lâm Giang Nam xé mở bao đũa và thìa tiện lợi, sau đó bưng hộp lên, bắt đầu ăn ngon lành.
Hạ An Nịnh nhìn cô một cái, quắc mắt liền thấy chiếc khăn quàng màu xanh sẫm trên cổ Lâm Giang Nam. Hôm nay lúc ra ngoài Lâm Giang Nam không có quàng khăn quàng cổ mà.
"Khương Trừng về rồi à?" Hạ An Nịnh thuận miệng hỏi.
Lâm Giang Nam vốn đang ăn cơm, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên: "Sao cậu biết?"
"Xì, trên cổ cậu là gì đấy?"
Lâm Giang Nam theo bản năng nhìn khăn quàng cổ của mình.
"Hì hì." Cô cười cười.
Hạ An Nịnh lắc lắc đầu: "Cậu vẫn nên nhanh chóng ăn cơm đi, nếu không cơm cũng lạnh rồi."
"Được được." Lâm Giang Nam nói xong lại tiếp tục vùi đầu lùa cơm.
Cơm nước xong, Lâm Giang Nam nhét rác rưởi vào bao nilon, sau đó ném vào thùng rác.
"Mình đi tắm đây." Lâm Giang Nam nói.
"Ừ ừ." Hạ An Nịnh đang xem say mê, ngay cả liếc cũng không liếc cô một cái, chỉ nhàn nhạt trả lời.
Lâm Giang Nam cầm túi trên sô pha, sau đó đi vào phòng ngủ của mình.
Vào phòng, Lâm Giang Nam lấy điện thoại ra cắm sạc, sau đó đến tủ quần áo, lấy đồ rồi trực tiếp đi tắm rửa.
...
Vừa về đến nhà, Khương Trừng còn chưa vào cửa, Coca đã sớm "chực" ở sau cửa đột nhiên nhào tới.
Khương Trừng vững vàng tiếp được nó, nhưng mà Coca nhà anh cũng nên giảm béo rồi. Nó đã to lớn như vậy, nếu còn lớn thêm nữa, anh cảm thấy mình sắp nuôi không nổi.
Coca đã vài ngày không nhìn thấy Khương Trừng, cho nên giờ phút này vô cùng hưng phấn, cứ chạy quanh chân anh phát ra từng tiếng rầm rì, lúc thì dùng đầu cọ cọ ống quần anh, lúc thì dùng móng vuốt vỗ giày anh.
Khương Trừng không nhịn được cười, anh ngồi xổm xuống nhìn nó.
"Sao vậy, không lẽ mấy ngày nay Tiểu Trần không cho mày ăn uống đàng hoàng à?"
Tiểu Trần là trợ lý của Khương Trừng, bởi vì anh ra ngoài nên mấy ngày nay đều là Tiểu Trần chăm sóc Coca.
Khương Trừng duỗi tay xoa đầu Coca, đem bộ lông chỉnh tề làm cho rối loạn. Khương Trừng đột nhiên cảm thấy, mỗi lần anh xoa Lâm Tiểu Miêu như vậy, Lâm Tiểu Miêu cũng giống Coca, ngoan đến không ngờ.
Khương Trừng cầm lấy móng vuốt của nó, cùng chơi với nó một lát, sau đó mới đứng dậy.
Anh đi vào phòng ngủ, Coca cũng bám chặt theo anh.
Đến khi đi ra, anh đã thay đổi một bộ đồ thể thao màu cà phê.
Khương Trừng vào phòng bếp, chuẩn bị lấy gì đó để ăn. Anh mở tủ lạnh, tay vừa chạm đến mì gói, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến lời của Lâm Giang Nam.
"Sau này anh đừng ăn mì gói nữa, không tốt cho cơ thể."
Vì thế tay anh vô tình dừng lại, anh nhìn một vòng trong tủ lạnh, tủ lạnh ngoài mì gói thì chỉ có miến mà Tiểu Trần mua để bồi bổ cho anh.
Nếu không thể ăn mì gói, vậy ăn miến chắc là cũng được đi, thế là anh lấy miến trong tủ lạnh ra.
...
Bắc Kinh, hậu trường show diễn ra mắt bộ sưu tập mới của TFBRY [1].
[1] Do tác giả sáng tạo ra, thực chất ngoài đời không có nhãn hãng này.
Khương Trừng ngồi trước gương, đang để chuyên viên trang điểm hóa trang cho mình.
Lâm Giang Nam mang khẩu trang, mặc áo phao bánh mì màu đen ngồi cách Khương Trừng một khoảng, tay cầm áo khoác của Khương Trừng, đại đa số quần áo đều ở trên đùi cô.
Tuy rằng hậu trường mở điều hòa nhưng người ra kẻ vào, cho nên độ ấm đương nhiên cũng không cao.
Ánh mắt Lâm Giang Nam vẫn luôn nhìn Khương Trừng. Khương Trừng ngồi yên ở chỗ kia, tùy ý để chuyên viên trang điểm hoá trang cho mình. Cô nhìn anh trong gương, nhìn thấy anh hơi khép mí mắt, thoạt nhìn lạnh nhạt, ôn hòa không nói nên lời.
Thi thoảng anh cũng sẽ ngẩng đầu nhìn trong gương, sau đó tầm mắt anh và cô giao nhau, khi đó anh sẽ mỉm cười với cô trong gương, trong mắt tràn đầy sự yêu chiều.
Vài người mẫu nam khác trong hậu trường cũng đang bận rộn hóa trang, nhưng có một ít chú ý đến Lâm Giang Nam vẫn luôn ngồi yên trong góc.
Bọn họ biết cô được Khương Trừng mang đến đây, có lẽ là trợ lý của Khương Trừng, nhưng như vậy cũng đủ để bọn họ kinh ngạc, bởi Khương Trừng chưa từng mang theo một cô gái nào khi xuất hiện trước công chúng, hơn nữa không phải trợ lý của Khương Trừng là nam sao?
Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đang bận rộn, sự luống cuống tay chân đã áp xuống tò mò của họ, ai ai đều nhanh chóng xử lý công việc của mình.
Chuyên viên trang điểm hóa trang cho Khương Trừng xong, anh liền đi vào phòng thay đồ.
Khi anh bước vào thay quần áo thì cũng bắt đầu có nhân viên đến thúc giục mọi người.
Show diễn sắp bắt đầu.
Khương Trừng là người diễn cuối cùng, cho nên phần trang phục của anh cũng yêu cầu cao hơn so với những người khác.
Đến khi trong hậu trường chỉ còn lại bốn người mẫu, Khương Trừng mới thay xong quần áo đi ra.
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng đi ra từ phòng thay quần áo.
Thật sự... Thật sự quá đẹp trai... Quá yêu nghiệt...
Khương Trừng mặc áo khoác TFBRY kinh điển màu kaki dài đến cẳng chân, chiếc áo khoác khiến vóc dáng vốn đã cao ráo của anh càng thêm cao hơn.
Bên trong anh mặc áo thể thao TFBRY cổ cao màu xanh, chốt kéo được kéo hết cỡ, cổ áo dựng thẳng, gần như là chạm đến cằm anh.
Bên dưới là quần tây TFBRY màu đen, đôi chân thẳng tắp nhìn cũng dài hơn nhiều.
Hơn nữa cô chưa bao giờ biết, thì ra con trai trang điểm mắt khói lại có thể đẹp đến như vậy.
Cả người anh mười phần là hơi thở cao ngạo lạnh lùng, anh chỉ đứng yên, dù không làm gì, không nói gì thì sức ép cường đại cũng khiến người ta muốn bỏ qua cũng không được.
Trang điểm mắt khói làm cả người anh lạnh lùng xa cách hơn, trong mắt không chút độ ấm, anh như vậy khiến Lâm Giang Nam không khỏi nghĩ đến hai chữ cấm dục, cô cảm thấy hiện tại Khương Trừng mới mang hơi thở cấm dục thực sự.
Khóe môi Khương Trừng nhếch lên một nụ cười nhẹ, tay anh để trong túi áo khoác, cứ như vậy không nhanh không chậm đi qua chỗ cô, Lâm Giang Nam khẩn trương đến mức trái tim gần như nhảy ra ngoài, theo bản năng bật dậy khỏi chỗ.
Ánh mắt Khương Trừng chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô, anh càng ngày càng đến gần cô, nhưng lúc đi qua cô, anh cũng không dừng lại, chỉ là duỗi tay xoa nhẹ tóc cô, vô cùng cưng chiều.
Xoa xong, anh liền đi đến chỗ của mình, bởi vì người tiếp theo lên sân khấu chính là anh.
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng lóa mắt như thế liền không nhịn được mà nhấc chân đi qua chỗ anh, đến gần anh thêm một chút.
Một giây cuối cùng trước khi lên đài, Khương Trừng quay đầu nhìn Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Khương Trừng, anh đúng là người có góc nghiêng hoàn mỹ nhất, ngũ quan rõ ràng góc cạnh, đôi mắt thong dong nhìn thẳng phía trước, môi hơi mím, toàn thân sang trọng nói không nên lời, hiện giờ cô cảm thấy vẻ đẹp như vậy khó có thể tiếp xúc, giống như một vị thần vậy.
Đến khi người mẫu trước anh đi đến giữa sàn, Khương Trừng mới bước chân lên sân khấu.
Nhịp chân của Khương Trừng khi đi catwalk không quá nhanh, Lâm Giang Nam để ý mỗi một bước của anh đều bắt nhịp với tiết tấu của âm nhạc.
Khi đi đến giữa đài, có lẽ là điểm dừng thứ nhất của người mẫu, Khương Trừng dừng bước.
Anh hơi xoay người, phô quần áo ra trên người với ba hướng trái, giữa, phải.
Trên mặt anh không có biểu tình dư thừa, nói đến sự chuyên nghiệp, chính là lạnh lùng, đôi mắt ai cũng lạnh lùng không một độ ấm, điều người mẫu quốc tế muốn nhất không phải là loại gương mặt lạnh lùng như thế này sao?
Ánh đèn trên đài chữ T chiếu thẳng vào người Khương Trừng, giây phút đó, trong lòng Lâm Giang Nam có một cảm giác không nói nên lời, chỉ cảm thấy Khương Trừng lúc này vô cùng hoàn mỹ, tựa như vương giả trên sàn chữ T, hờ hững đặt tất cả dưới lòng bàn chân mình.
Bước chân anh gọn gàng lưu loát, chưa từng có nhiều động tác, biểu tình hay đình trệ.
Cuối khi đi đến trước sàn chữ T, anh dừng lại khoảng năm giây, sau đó xoay người một lần nữa trở về.
Giây phút khi xoay người kia, anh thấy được Lâm Giang Nam đứng sau sân khấu.
Mắt anh nhìn vào mắt cô, trên mặt vẫn không có biểu tình gì khác như cũ.
Nhưng không hiểu vì sao, Lâm Giang Nam lại cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô vừa ấm áp, lại vừa dịu dàng.
Anh cứ như vậy đi dọc sàn chữ T, cảm giác như đang đi về phía cô vậy.
Lúc Khương Trừng đi đến ngã ba, anh đột nhiên xoay người một cái, tay đặt trong túi áo khoác, áo khoác trên người vì lực gió và lực tác động từ tay Khương Trừng mà tung ra, phô toàn bộ mặt chính diện và mặt trong cho người xem.
Lâm Giang Nam bị cái xoay người kia của Khương Trừng làm cho mê mẩn.
Sau khi Khương Trừng hoàn thành phần catwalk riêng khoảng tám giây, âm nhạc lại vang lên.
Khương Trừng dẫn đầu tốp người mẫu, bắt nhịp với âm nhạc, tốp người mẫu chia làm hai nhóm, đứng ở hai bên sàn chữ T.
Sau đó lại đến một giai điệu khác vang lên, dưới sự dẫn dắt của Khương Trừng, một tốp người mẫu thống nhất đi đến phía trước đài chữ T, thống nhất xác định địa điểm, thống nhất cất bước.
Khương Trừng dẫn đầu tốp người mẫu tiến hành nghi thức bế mạc cuối cùng.
Show diễn lần này đương nhiên là thành công không thể nghi ngờ, sau khi Khương Trừng và tốp người mẫu khom lưng cúi chào lúc bế mạc, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.