Chương 63: Lòng dạ hẹp hòi
Tống Cửu Cận
12/05/2019
Không lâu sau, người phụ trách liền bước vào thúc giục: “Anh Khương Trừng, chụp hình thôi.”
“Ừ.” Khương Trừng lạnh nhạt đáp lại.
Anh đứng dậy nhìn Tần Hiểu Thiên đang cúi đầu một cái, sau đó nhấc chân ra ngoài.
Khương Trừng vừa chuẩn bị lên bục liền có chuyên viên trang điểm gọi lại. “Cái kia… Anh Khương Trừng… Em dặm lại son môi cho anh xíu.” Chuyên viên trang điểm nhỏ giọng nói.
Nhưng cho dù giọng của chuyên viên trang điểm đã rất nhỏ thì vẫn không thiếu người tai thính.
Dặm lại son môi?
Mọi người xung quanh đều không kiềm chế được mà nhìn về phía môi Khương Trừng. Son môi Khương Trừng thế nhưng lại bị trôi!!
Môi nam thần…
Nhân viên công tác im lặng, sau đó không hẹn mà cùng nhìn Lâm Giang Nam cách đó không xa.
Môi Lâm Giang Nam sưng lên…
Vì thế mọi người đều hiểu ra, ánh mắt nhìn Lâm Giang Nam và Khương Trừng cũng không khỏi mang theo chút ái muội.
Lúc chuyên viên trang điểm nói đến môi Khương Trừng, Lâm Giang Nam cũng đã chú ý đến bên này. Khi nhân viên công tác hướng mắt về phía cô, cô liền xẩu hổ đến mức muốn chui xuống đất, nhanh chóng cúi đầu ra vẻ bận rộn.
Chuyên viên trang điểm nhanh chóng lấy cọ tô son và son môi trong túi ra, sau đó dặm lại cho Khương Trừng.
Lúc chuyên viên trang điểm dặm lại son môi cho Khương Trừng, Khương Trừng thấy sắc mặt Lâm Giang Nam cực kỳ mất tự nhiên nhưng lại cố tình giả bộ như không có gì, khóe môi không khỏi cong lên.
Vì thế chuyên viên trang điểm đang dặm lại cho anh liền ngây ngốc. Bởi vì cô ấy không ngờ Khương Trừng sẽ đột nhiên mỉm cười như vậy, thiếu chút nữa tay run lên tô hỏng, cũng may là cô ấy thu tay lại đúng lúc.
Tống Điềm Nhiên đứng ở trên bục, tất cả bên dưới cô ta đều để ở trong mắt, thấy tầm mắt Khương Trừng vẫn luôn dừng trên người Lâm Giang Nam, cùng với đôi môi hơi cong lên của anh. Tay Tống Điềm Nhiên không khỏi nắm chặt, móng tay không ngắn không dài đâm vào lòng bàn tay.
Cô ta chuyển tầm mắt sang Lâm Giang Nam, đúng là càng nhìn càng thấy ghét, cô ta không hiểu, rốt cuộc là Khương Trừng coi trọng Lâm Giang Nam kia ở chỗ nào?
Lúc chụp hình, ánh mắt Khương Trừng chưa từng rời khỏi Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam muốn tránh khỏi ánh mắt nóng cháy kia cũng không có biện pháp, rõ ràng là thoạt nhìn vẫn lạnh lùng như trước mà. Nhưng Lâm Giang Nam cũng không hiểu sao, chỉ cảm thấy ánh mắt Khương Trừng nóng hừng hực như lửa, hại cô cả buổi cũng không dám nhìn vào mắt anh.
Việc chụp hình buổi chiều cũng khá thuận lợi, Khương Trừng và Tống Điềm Nhiên đã hợp tác nhiều năm, cho nên dù thế nào thì vẫn hợp tác ăn ý trong khuôn khổ nhất định. Hơn nữa kỹ thuật chụp hình và kinh nghiệm của Lâm Giang Nam cũng không tồi, mọi người phối hợp nhịp nhàng nên cả ngày hôm nay không có vấn đề gì lớn.
Buổi chiều sau khi kết thúc công việc, nhân viên công tác thu dọn đồ đạc, tắt đèn trên đỉnh đầu, Lâm Giang Nam cũng gửi tất cả ảnh cho Trì Nguyên, sau đó thuận tiện kiểm tra camera một lát.
Khương Trừng tẩy trang rồi vào phòng thay đồ mặc lại quần áo của mình, vừa bước ra liền nhìn thấy Tống Điềm Nhiên.
Tống Điềm Nhiên cũng đã thay quần áo, tẩy trang. Cô ta thấy anh đi ra thì lập tức bước qua: “Khương Trừng, em không lái xe. Anh có thể cho em đi nhờ một đoạn đường không?”
Khương Trừng lạnh nhạt nhìn cô ta.
“Sáng nay là trợ lý em chở đến, nhưng chiều này cô ấy có việc gấp, cần dùng xe nên em để cô ấy lái đi rồi.”
Khương Trừng không trả lời, Tống Điềm Nhiên liền chủ trương giải thích trước. Tống Điềm Nhiên thấy vẻ mặt Khương Trừng vẫn lạnh nhạt như cũ thì không khỏi chột dạ. Đặc biệt là ánh mắt thâm thúy của anh, dường như đã nhìn thấu hết thảy.
Lâm Giang Nam đợi bên ngoài nửa ngày cũng không thấy Khương Trừng đi ra nên vào tìm anh, kết quả vừa vào cửa liền nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi.
Tống Điềm Nhiên nói xong, trong phòng lại trở về yên tĩnh, Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng qua kẽ hở trên cửa, từ vẻ mặt của anh cô đã có thể đoán ra, giờ phút này Khương Trừng đang không kiên nhẫn.
Vì thế lúc Khương Trừng còn chưa kịp trả lời, Lâm Giang Nam đã đẩy cửa đi vào: “Trừng, nếu người ta không có xe, chúng ta cho cô ấy đi nhờ một đoạn đi.”
Khương Trừng bất ngờ nhìn Lâm Giang Nam: “Sao em lại ở đây?”
Lâm Giang Nam đi đến bên cạnh Khương Trừng, Khương Trừng tự nhiên ôm cô vào trong ngực, tay khoác vai cô.
“Em đợi bên ngoài lâu rồi mà anh vẫn chưa ra nên mới vào đây nhìn xem.” Lâm Giang Nam nói, ngữ khí còn có ý trách cứ nhàn nhạt.
Khương Trừng vuốt tóc cô, bởi vì chênh lệch chiều cao nên Khương Trừng có thể vuốt tóc cô rất dễ dàng.
“Để em chờ lâu rồi.” Ngữ khí của anh mang theo sự cưng chiều.
Tống Điềm Nhiên nhìn hai người trước mặt hoàn toàn làm lơ mình, mất tự nhiên hắng giọng.
Lâm Giang Nam nhìn cô ta, sau đó lại nhìn Khương Trừng.
“Chúng ta đưa cô ấy đi một đoạn đi, dù sao cũng không bận gì.” Lâm Giang Nam cố ý ngẩng đầu, cười như gió xuân với Khương Trừng.
Khương Trừng thấy Lâm Giang Nam cười tươi như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của cô. Nếu cô muốn như vậy, đương nhiên anh cũng sẽ không cự tuyệt.
“Vậy đi.”
Có được đáp án mong muốn, Lâm Giang Nam vui vẻ cười cười, sau đó nói với Tống Điềm Nhiên: “Cô Tống, chúng ta đi thôi.”
Vẻ mặt Tống Điềm Nhiên rất khó coi, vừa rồi cô ta nói với Khương Trừng, anh lại im lặng lâu như vậy. Giờ Lâm Giang Nam vừa mới mở miệng, Khương Trừng không suy xét gì đã đồng ý.
Hơn nữa cô ta cảm thấy nụ cười Lâm Giang Nam rất chói mắt, rõ ràng là đang thị uy.
“Ừ.” Nhưng dù vậy, Khương Trừng vẫn đang ở đây, cô ta cũng không tiện làm gì, chỉ có thể ép mình nở ra một nụ cười.
Ba người ra khỏi đại sảnh, Lâm Giang Nam kéo tay Khương Trừng, hai người họ đi ở phía trước, còn Tống Điềm Nhiên thì mang khẩu trang đi theo phía sau. Không biết có phải Lâm Giang Nam cố ý hay không mà Tống Điềm Nhiên cảm thấy nãy giờ vẫn luôn đi theo hướng có nhiều người.
Cô ta vươn tay kéo khẩu trang trên mặt lên cao hơn. Dù sao giờ hai người kia đã công khai tình cảm nên như thế cũng không sao, nhưng cô ta thì không giống, hơn nữa giờ cả ba người đều ở nơi đầu ngọn sóng, nếu bị paparazzi chụp được, vậy hình tượng của cô ta làm sao đây?
“Ngại quá, cô Tống, chúng tôi đậu xe khá xa.” Lâm Giang Nam xoay người nhìn Tống Điềm Nhiên phía sau, cười nói.
Lớp vỏ giả tạo trên mặt Tống Điềm Nhiên cũng đã sớm không kiên nhẫn, nhưng vẫn làm như không có việc gì lắc đầu với cô.
Cuối cùng đến lúc ba người lại xuyên qua một đám người nữa, Tống Điềm Nhiên rốt cuộc cũng không nhịn được.
“Khương Trừng.” Cô ta mở miệng gọi hai người phía trước.
Hai người Khương Trừng và Lâm Giang Nam dừng chân, xoay người nhìn cô ta.
“Cái kia… Trợ lý em đã quay lại rồi… Cho nên không cần phiền hai người nữa.”
“Sao? Nhưng xe chúng tôi ở phía trước rồi, vẫn nên…”
“Thật sự không cần, cô ấy đến ngay rồi, hai người cứ đi trước.”
“Vậy sao? Ừm, thế cũng được.” Lâm Giang Nam vẫn mỉm cười như cũ, sau đó kéo Khương Trừng đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Tống Điềm Nhiên bực bội, nhìn Lâm Giang Nam như chỉ hận không thể nhìn ra một lỗ thủng.
Cho đến khi hai người kia biến mất trong biển người, cô ta mới lấy điện thoại trong túi ra.
“Chị đang ở đâu, đến đón em đi, ừ… được… Em ở đây chờ chị.”
Gần như là Tống Điềm Nhiên vừa nói xong chưa đến vài phút, xe bảo mẫu đã chạy đến trước mặt. Cô ta mở cửa xe, trực tiếp ngồi xuống.
...
“Em xác định là đi tiếp à?” Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam, hỏi.
Lâm Giang Nam dừng chân, cô cúi đầu, Khương Trừng không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
“Vậy… Vậy chúng ta quay lại đi…”
Khương Trừng không trả lời.
“Em làm vậy anh giận à?” Lâm Giang Nam gần như ngừng thở, nhỏ giọng hỏi anh.
Nhưng cô cúi đầu đã lâu mà vẫn không thấy Khương Trừng trả lời. Lâm Giang Nam không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Trừng, cho nên căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân.
“Nếu anh cảm thấy em quá đáng, vậy anh đi xin lỗi cô ấy đi, em tự về.” Giọng Lâm Giang Nam hơi nghẹn ngào.
Cô vươn tay đẩy Khương Trừng ra, sau đó cũng bước đi không hề quay đầu lại.
Khương Trừng bất đắc dĩ nhìn bóng dáng của cô. Anh nói anh tức giận khi nào?
Anh thấy cô càng đi càng nhanh, cô đã đi được một đoạn, anh mới di chuyển chân, đuổi theo cô.
Trong lòng Lâm Giang Nam vừa tủi thân vừa đau đớn, Khương Trừng không đuổi theo cô? Cô yên lặng mắng Khương Trừng trong lòng vô số lần.
“A!”
Lúc cô còn đang thầm mắng, đột nhiên cảm thấy hai chân bay lên, sau đó cả người được khiêng lên. Cô bị Khương Trừng vác trên vai.
“Này, anh làm gì đấy?” Lâm Giang Nam bất mãn vỗ lưng Khương Trừng.
“Về nhà.” Khương Trừng nhàn nhạt nói, anh nhẹ nhàng vác Lâm Giang Nam trên vai, cũng mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, bước những bước dài đến chỗ hai người đậu xe.
“Để em xuống.” Lâm Giang Nam da mặt mỏng, bị Khương Trừng vác trên vai rêu rao khắp nơi như vậy, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
“Không bỏ.”
Lâm Giang Nam không khỏi cố sức vùng vẫy, nhưng Khương Trừng lại ôm chặt cô trên vai.
“Đừng nháo.” Khương Trừng nhẹ nhàng nói cô.
Lâm Giang Nam dồn một bụng tức giận, vươn tay công kích phần lưng Khương Trừng, Khương Trừng lại làm như không có gì, bước chân vẫn vững vàng như cũ.
Lâm Giang Nam thấy mình trốn không thoát, giãy giụa lâu như vậy cũng mệt nên bất chấp tất cả, mềm oặt nằm trên vai Khương Trừng.
“Em không thích cô ấy.” Một lát sau, Lâm Giang Nam tựa vào lưng Khương Trừng, nhỏ giọng nói.
Khương Trừng dừng chân, sau đó mở miệng nói: “Anh cũng không thích.”
Nghe thấy anh nói vậy, khóe môi Lâm Giang Nam không khỏi cong lên: “Vừa rồi em hỏi anh giận phải không, vì sao không trả lời em?”
Khương Trừng tỏ vẻ rất vô tội, lúc đó căn bản anh còn chưa phản ứng thì cô đã tức giận với anh rồi, còn lập tức quay người rời đi.
“Bởi vì chưa kịp.”
Lâm Giang Nam bĩu môi: “Khương Trừng, anh nói xem, anh có cảm thấy em làm như vậy là rất hẹp hòi không?”
Lần này Khương Trừng đã rút kinh nghiệm, lập tức trả lời cô: “Ừ, có hơi…” Lâm Giang Nam còn chưa kịp tức giận, anh lại bổ sung: “Nhưng anh thích em hẹp hòi như vậy.”
Lâm Giang Nam: “…”
Không thể nói một câu hoàn chỉnh luôn à…
“Ừ.” Khương Trừng lạnh nhạt đáp lại.
Anh đứng dậy nhìn Tần Hiểu Thiên đang cúi đầu một cái, sau đó nhấc chân ra ngoài.
Khương Trừng vừa chuẩn bị lên bục liền có chuyên viên trang điểm gọi lại. “Cái kia… Anh Khương Trừng… Em dặm lại son môi cho anh xíu.” Chuyên viên trang điểm nhỏ giọng nói.
Nhưng cho dù giọng của chuyên viên trang điểm đã rất nhỏ thì vẫn không thiếu người tai thính.
Dặm lại son môi?
Mọi người xung quanh đều không kiềm chế được mà nhìn về phía môi Khương Trừng. Son môi Khương Trừng thế nhưng lại bị trôi!!
Môi nam thần…
Nhân viên công tác im lặng, sau đó không hẹn mà cùng nhìn Lâm Giang Nam cách đó không xa.
Môi Lâm Giang Nam sưng lên…
Vì thế mọi người đều hiểu ra, ánh mắt nhìn Lâm Giang Nam và Khương Trừng cũng không khỏi mang theo chút ái muội.
Lúc chuyên viên trang điểm nói đến môi Khương Trừng, Lâm Giang Nam cũng đã chú ý đến bên này. Khi nhân viên công tác hướng mắt về phía cô, cô liền xẩu hổ đến mức muốn chui xuống đất, nhanh chóng cúi đầu ra vẻ bận rộn.
Chuyên viên trang điểm nhanh chóng lấy cọ tô son và son môi trong túi ra, sau đó dặm lại cho Khương Trừng.
Lúc chuyên viên trang điểm dặm lại son môi cho Khương Trừng, Khương Trừng thấy sắc mặt Lâm Giang Nam cực kỳ mất tự nhiên nhưng lại cố tình giả bộ như không có gì, khóe môi không khỏi cong lên.
Vì thế chuyên viên trang điểm đang dặm lại cho anh liền ngây ngốc. Bởi vì cô ấy không ngờ Khương Trừng sẽ đột nhiên mỉm cười như vậy, thiếu chút nữa tay run lên tô hỏng, cũng may là cô ấy thu tay lại đúng lúc.
Tống Điềm Nhiên đứng ở trên bục, tất cả bên dưới cô ta đều để ở trong mắt, thấy tầm mắt Khương Trừng vẫn luôn dừng trên người Lâm Giang Nam, cùng với đôi môi hơi cong lên của anh. Tay Tống Điềm Nhiên không khỏi nắm chặt, móng tay không ngắn không dài đâm vào lòng bàn tay.
Cô ta chuyển tầm mắt sang Lâm Giang Nam, đúng là càng nhìn càng thấy ghét, cô ta không hiểu, rốt cuộc là Khương Trừng coi trọng Lâm Giang Nam kia ở chỗ nào?
Lúc chụp hình, ánh mắt Khương Trừng chưa từng rời khỏi Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam muốn tránh khỏi ánh mắt nóng cháy kia cũng không có biện pháp, rõ ràng là thoạt nhìn vẫn lạnh lùng như trước mà. Nhưng Lâm Giang Nam cũng không hiểu sao, chỉ cảm thấy ánh mắt Khương Trừng nóng hừng hực như lửa, hại cô cả buổi cũng không dám nhìn vào mắt anh.
Việc chụp hình buổi chiều cũng khá thuận lợi, Khương Trừng và Tống Điềm Nhiên đã hợp tác nhiều năm, cho nên dù thế nào thì vẫn hợp tác ăn ý trong khuôn khổ nhất định. Hơn nữa kỹ thuật chụp hình và kinh nghiệm của Lâm Giang Nam cũng không tồi, mọi người phối hợp nhịp nhàng nên cả ngày hôm nay không có vấn đề gì lớn.
Buổi chiều sau khi kết thúc công việc, nhân viên công tác thu dọn đồ đạc, tắt đèn trên đỉnh đầu, Lâm Giang Nam cũng gửi tất cả ảnh cho Trì Nguyên, sau đó thuận tiện kiểm tra camera một lát.
Khương Trừng tẩy trang rồi vào phòng thay đồ mặc lại quần áo của mình, vừa bước ra liền nhìn thấy Tống Điềm Nhiên.
Tống Điềm Nhiên cũng đã thay quần áo, tẩy trang. Cô ta thấy anh đi ra thì lập tức bước qua: “Khương Trừng, em không lái xe. Anh có thể cho em đi nhờ một đoạn đường không?”
Khương Trừng lạnh nhạt nhìn cô ta.
“Sáng nay là trợ lý em chở đến, nhưng chiều này cô ấy có việc gấp, cần dùng xe nên em để cô ấy lái đi rồi.”
Khương Trừng không trả lời, Tống Điềm Nhiên liền chủ trương giải thích trước. Tống Điềm Nhiên thấy vẻ mặt Khương Trừng vẫn lạnh nhạt như cũ thì không khỏi chột dạ. Đặc biệt là ánh mắt thâm thúy của anh, dường như đã nhìn thấu hết thảy.
Lâm Giang Nam đợi bên ngoài nửa ngày cũng không thấy Khương Trừng đi ra nên vào tìm anh, kết quả vừa vào cửa liền nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi.
Tống Điềm Nhiên nói xong, trong phòng lại trở về yên tĩnh, Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng qua kẽ hở trên cửa, từ vẻ mặt của anh cô đã có thể đoán ra, giờ phút này Khương Trừng đang không kiên nhẫn.
Vì thế lúc Khương Trừng còn chưa kịp trả lời, Lâm Giang Nam đã đẩy cửa đi vào: “Trừng, nếu người ta không có xe, chúng ta cho cô ấy đi nhờ một đoạn đi.”
Khương Trừng bất ngờ nhìn Lâm Giang Nam: “Sao em lại ở đây?”
Lâm Giang Nam đi đến bên cạnh Khương Trừng, Khương Trừng tự nhiên ôm cô vào trong ngực, tay khoác vai cô.
“Em đợi bên ngoài lâu rồi mà anh vẫn chưa ra nên mới vào đây nhìn xem.” Lâm Giang Nam nói, ngữ khí còn có ý trách cứ nhàn nhạt.
Khương Trừng vuốt tóc cô, bởi vì chênh lệch chiều cao nên Khương Trừng có thể vuốt tóc cô rất dễ dàng.
“Để em chờ lâu rồi.” Ngữ khí của anh mang theo sự cưng chiều.
Tống Điềm Nhiên nhìn hai người trước mặt hoàn toàn làm lơ mình, mất tự nhiên hắng giọng.
Lâm Giang Nam nhìn cô ta, sau đó lại nhìn Khương Trừng.
“Chúng ta đưa cô ấy đi một đoạn đi, dù sao cũng không bận gì.” Lâm Giang Nam cố ý ngẩng đầu, cười như gió xuân với Khương Trừng.
Khương Trừng thấy Lâm Giang Nam cười tươi như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của cô. Nếu cô muốn như vậy, đương nhiên anh cũng sẽ không cự tuyệt.
“Vậy đi.”
Có được đáp án mong muốn, Lâm Giang Nam vui vẻ cười cười, sau đó nói với Tống Điềm Nhiên: “Cô Tống, chúng ta đi thôi.”
Vẻ mặt Tống Điềm Nhiên rất khó coi, vừa rồi cô ta nói với Khương Trừng, anh lại im lặng lâu như vậy. Giờ Lâm Giang Nam vừa mới mở miệng, Khương Trừng không suy xét gì đã đồng ý.
Hơn nữa cô ta cảm thấy nụ cười Lâm Giang Nam rất chói mắt, rõ ràng là đang thị uy.
“Ừ.” Nhưng dù vậy, Khương Trừng vẫn đang ở đây, cô ta cũng không tiện làm gì, chỉ có thể ép mình nở ra một nụ cười.
Ba người ra khỏi đại sảnh, Lâm Giang Nam kéo tay Khương Trừng, hai người họ đi ở phía trước, còn Tống Điềm Nhiên thì mang khẩu trang đi theo phía sau. Không biết có phải Lâm Giang Nam cố ý hay không mà Tống Điềm Nhiên cảm thấy nãy giờ vẫn luôn đi theo hướng có nhiều người.
Cô ta vươn tay kéo khẩu trang trên mặt lên cao hơn. Dù sao giờ hai người kia đã công khai tình cảm nên như thế cũng không sao, nhưng cô ta thì không giống, hơn nữa giờ cả ba người đều ở nơi đầu ngọn sóng, nếu bị paparazzi chụp được, vậy hình tượng của cô ta làm sao đây?
“Ngại quá, cô Tống, chúng tôi đậu xe khá xa.” Lâm Giang Nam xoay người nhìn Tống Điềm Nhiên phía sau, cười nói.
Lớp vỏ giả tạo trên mặt Tống Điềm Nhiên cũng đã sớm không kiên nhẫn, nhưng vẫn làm như không có việc gì lắc đầu với cô.
Cuối cùng đến lúc ba người lại xuyên qua một đám người nữa, Tống Điềm Nhiên rốt cuộc cũng không nhịn được.
“Khương Trừng.” Cô ta mở miệng gọi hai người phía trước.
Hai người Khương Trừng và Lâm Giang Nam dừng chân, xoay người nhìn cô ta.
“Cái kia… Trợ lý em đã quay lại rồi… Cho nên không cần phiền hai người nữa.”
“Sao? Nhưng xe chúng tôi ở phía trước rồi, vẫn nên…”
“Thật sự không cần, cô ấy đến ngay rồi, hai người cứ đi trước.”
“Vậy sao? Ừm, thế cũng được.” Lâm Giang Nam vẫn mỉm cười như cũ, sau đó kéo Khương Trừng đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Tống Điềm Nhiên bực bội, nhìn Lâm Giang Nam như chỉ hận không thể nhìn ra một lỗ thủng.
Cho đến khi hai người kia biến mất trong biển người, cô ta mới lấy điện thoại trong túi ra.
“Chị đang ở đâu, đến đón em đi, ừ… được… Em ở đây chờ chị.”
Gần như là Tống Điềm Nhiên vừa nói xong chưa đến vài phút, xe bảo mẫu đã chạy đến trước mặt. Cô ta mở cửa xe, trực tiếp ngồi xuống.
...
“Em xác định là đi tiếp à?” Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam, hỏi.
Lâm Giang Nam dừng chân, cô cúi đầu, Khương Trừng không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
“Vậy… Vậy chúng ta quay lại đi…”
Khương Trừng không trả lời.
“Em làm vậy anh giận à?” Lâm Giang Nam gần như ngừng thở, nhỏ giọng hỏi anh.
Nhưng cô cúi đầu đã lâu mà vẫn không thấy Khương Trừng trả lời. Lâm Giang Nam không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Trừng, cho nên căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân.
“Nếu anh cảm thấy em quá đáng, vậy anh đi xin lỗi cô ấy đi, em tự về.” Giọng Lâm Giang Nam hơi nghẹn ngào.
Cô vươn tay đẩy Khương Trừng ra, sau đó cũng bước đi không hề quay đầu lại.
Khương Trừng bất đắc dĩ nhìn bóng dáng của cô. Anh nói anh tức giận khi nào?
Anh thấy cô càng đi càng nhanh, cô đã đi được một đoạn, anh mới di chuyển chân, đuổi theo cô.
Trong lòng Lâm Giang Nam vừa tủi thân vừa đau đớn, Khương Trừng không đuổi theo cô? Cô yên lặng mắng Khương Trừng trong lòng vô số lần.
“A!”
Lúc cô còn đang thầm mắng, đột nhiên cảm thấy hai chân bay lên, sau đó cả người được khiêng lên. Cô bị Khương Trừng vác trên vai.
“Này, anh làm gì đấy?” Lâm Giang Nam bất mãn vỗ lưng Khương Trừng.
“Về nhà.” Khương Trừng nhàn nhạt nói, anh nhẹ nhàng vác Lâm Giang Nam trên vai, cũng mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, bước những bước dài đến chỗ hai người đậu xe.
“Để em xuống.” Lâm Giang Nam da mặt mỏng, bị Khương Trừng vác trên vai rêu rao khắp nơi như vậy, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
“Không bỏ.”
Lâm Giang Nam không khỏi cố sức vùng vẫy, nhưng Khương Trừng lại ôm chặt cô trên vai.
“Đừng nháo.” Khương Trừng nhẹ nhàng nói cô.
Lâm Giang Nam dồn một bụng tức giận, vươn tay công kích phần lưng Khương Trừng, Khương Trừng lại làm như không có gì, bước chân vẫn vững vàng như cũ.
Lâm Giang Nam thấy mình trốn không thoát, giãy giụa lâu như vậy cũng mệt nên bất chấp tất cả, mềm oặt nằm trên vai Khương Trừng.
“Em không thích cô ấy.” Một lát sau, Lâm Giang Nam tựa vào lưng Khương Trừng, nhỏ giọng nói.
Khương Trừng dừng chân, sau đó mở miệng nói: “Anh cũng không thích.”
Nghe thấy anh nói vậy, khóe môi Lâm Giang Nam không khỏi cong lên: “Vừa rồi em hỏi anh giận phải không, vì sao không trả lời em?”
Khương Trừng tỏ vẻ rất vô tội, lúc đó căn bản anh còn chưa phản ứng thì cô đã tức giận với anh rồi, còn lập tức quay người rời đi.
“Bởi vì chưa kịp.”
Lâm Giang Nam bĩu môi: “Khương Trừng, anh nói xem, anh có cảm thấy em làm như vậy là rất hẹp hòi không?”
Lần này Khương Trừng đã rút kinh nghiệm, lập tức trả lời cô: “Ừ, có hơi…” Lâm Giang Nam còn chưa kịp tức giận, anh lại bổ sung: “Nhưng anh thích em hẹp hòi như vậy.”
Lâm Giang Nam: “…”
Không thể nói một câu hoàn chỉnh luôn à…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.