Chương 34: Xem mặt
Tống Cửu Cận
02/05/2019
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lâm Giang Nam tắm rửa xong, lúc ra lấy điện thoại thì thấy cuộc gọi nhỡ. Cô nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, hàng mày nhíu lại, đây là số cô không lưu.
Cô cất điện thoại vào túi, cô luôn không nhận số lạ.
Lâm Giang Nam vừa dùng khăn lau tóc vừa đi lấy máy sấy.
“Đại Đậu, cậu xong chưa, nhanh sấy tóc thôi.”
“Được được, mình ra ngay.”
Lúc Lâm Giang Nam đã sấy tóc gần khô, Hà Kỳ Đậu mới quấn khăn tắm từ từ ra ngoài. Lâm Giang Nam đưa máy sấy bên cạnh cho cô ấy.
“Cậu thấy không, tuy hơi nóng nhưng xông hơi xong thật sự rất thoải mái.” Hà Kỳ Đậu vừa sấy tóc vừa nói với Lâm Giang Nam.
“Ừ, đúng là không tệ.”
Khi đi ra ngoài, hai người hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Xông hơi lâu như vậy, cậu không thấy đói bụng à?”
Lâm Giang Nam cúi đầu nhìn bụng mình, hình như là rất đói thật.
“Vậy chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Tốt quá ~ gogogo ~” Hà Kỳ Đậu kéo Lâm Giang Nam lên xế yêu của cô ấy.
...
Lâm Giang Nam tỉnh dậy rất sớm, đêm qua cô đi xông hơi với Hà Kỳ Đậu, sau đó đi ăn cơm, tiêu hao hết năng lượng cả một ngày nên buổi tối về đến nhà, cô còn không kịp nghĩ gì, nằm xuống liền ngủ.
Cô nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, bây giờ mới hơn 6 giờ sáng.
Hiếm khi cô dậy sớm như vậy, chắc là do đêm qua ngủ sớm.
Cô ngồi dậy khỏi giường, sau đó nhìn gối ôm Khương Trừng dưới thân, dường như nó bị đè ép cả buổi tối, bây giờ đã biến hình, cô nhìn nụ cười nhàn nhạt của "Khương Trừng" trên gối ôm, không kiềm chế được mà cho "anh" hai bạt tai, sau đó tùy tiện ném "anh" trên giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cô chỉ làm vệ sinh đơn giản rồi nhanh chóng đi ra.
Lâm Giang Nam dùng khăn lau sạch nước trên mặt, lúc cô chuẩn bị trang điểm, điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên rung lên. Vì thế cô đi đến, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.
Màn hình điện thoại hiển thị mẹ cô.
Cô ấn nhận điện thoại.
“Alo. Mẹ, sao hôm nay gọi con sớm thế?” Cô hỏi.
“Không có gì, chỉ là muốn dặn con tối về ăn một bữa cơm thôi.”
“Chỉ vậy mà mẹ gọi sớm như vậy?” Lâm Giang Nam có chút ba chấm.
“Không phải là vì sợ tối con lại đi làm chuyện xấu gì sao.”
Lâm Giang Nam: “..."
Trong mắt mẹ, cô là loại người thích đi làm chuyện xấu sao?
“Vâng vâng, con biết rồi, tối con sẽ về ăn cơm.”
“Được, tối mẹ sẽ gọi nhắc con.”
“Vâng vâng vâng.”
Trang điểm, thay quần áo xong, Lâm Giang Nam vào bếp làm vài miếng cơm nắm. Cô còn cố ý làm thêm cơm nắm nhân mực cho Longleg. Một người một mèo cứ như vậy mà ngồi trên thảm xử lý bữa sáng của mình.
Ăn sáng xong, bởi vì dậy sớm, cho nên Lâm Giang Nam đi dọn phân cho Longleg, thuận tiện cọ rửa biệt thự nhỏ của nó.
“Longleg này, về sau em phải tiết chế cho chị, chị không dễ dàng gì mới có thể quét tước sạch sẽ cho em đâu.”
Lúc Lâm Giang Nam nói chuyện, Longleg còn đang bận ôm miếng cơm nắm to bự nhăm nhăm.
Dọn sạch cho Longleg xong, Lâm Giang Nam vào phòng vệ sinh rửa sạch tay, sau đó mới đi làm.
...
Khoảng hơn bốn giờ chiều, Lâm Giang Nam lại nhận được điện thoại của mẹ mình.
“Alo, Tiểu Miêu à, con tan tầm chưa?”
“Chưa đâu, còn hơn nửa tiếng nữa.” Lâm Giang Nam nhìn đồng hồ trên tường, nói.
“Vậy thế này, con tan tầm thì trực tiếp đến khách sạn Duyệt Khê đi.”
“Khách sạn Duyệt Khê? Không phải là ở nhà ăn cơm à?” Lâm Giang Nam hoài nghi.
“Ừ… Không phải… Dù sao thì con cứ đến đi. À, nhớ mặc đẹp một chút…” Giọng mẹ Lâm có chút chột dạ, như đang che dấu điều gì đó.
“Được rồi, cứ vậy đi, mẹ cúp máy đây.” Nói xong, mẹ Lâm nhanh chóng treo điện thoại.
Lâm Giang Nam nhìn bị điện thoại bị đứt kết nối, sau đó lại cúi đầu nhìn quần áo trên người.
Vì sao còn phải mặc đẹp?
Cô nhăn mày, bất đắc dĩ bỏ điện thoại vào túi rồi tiếp tục làm việc.
Tan tầm, Lâm Giang Nam đúng giờ mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Tiểu Miêu, đi chung không?” Kim Giai Giai ngồi ở chỗ cô ấy, quay sang nói với cô.
Lâm Giang Nam lắc lắc đầu: “Không được rồi, em phải đi ăn cơm với mẹ, ngày mai nha.”
“Được.”
Lâm Giang Nam thu dọn đồ, chào hỏi một tiếng với đồng nghiệp xong liền rời khỏi. Đi tới đại sảnh, cô trực tiếp gọi taxi đến khách sạn Duyệt Khê.
Lâm Giang Nam vừa đến trước cửa khách sạn thì đã nhìn thấy mẹ mình đang đứng chờ.
“Mẹ.” Cô chạy sang chỗ bà ấy.
Mẹ Lâm nhìn Lâm Giang Nam đang chạy đến chỗ mình.
Lâm Giang Nam vừa đến trước mặt Thái hậu, việc đầu tiên bà ấy làm là lấy phấn nước BB [1] và son môi trong túi Lâm Giang Nam.
[1] BB: BB là chữ viết tắt của Blemish Balm, tạm dịch là kem che khuyết điểm, dĩ nhiên nó không phải là dạng kem che khuyết điểm thông thường. Nó còn mang nhiều tính năng ưu việt như: dưỡng da, chống nắng, được sử dụng thay cho kem lót và kem nền, với độ che phủ tốt và nhiều tone màu khác nhau.
“Con nhìn mình xem, lớp trang điểm chưa dặm lại, son môi cũng nhạt.” Mẹ Lâm vừa nói, vừa mở phấn nước BB dặm lại cho cô.
Lâm Giang Nam phải nhắm hai mắt lại: “Mẹ, mẹ làm gì vậy…”
“Đừng nói chuyện, mẹ đang bôi son cho con, nếu dính răng thì đừng có trách mẹ.”
Lâm Giang Nam: “…”
Lâm Giang Nam đành phải để cho mẹ mình dặm lại phấn nền, tô son.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lâm Giang Nam bị mẹ Lâm kéo vào khách sạn.
Dọc theo đường đi, Lâm Giang Nam vẫn còn ngây ngốc, cho đến khi bị mang đến trước một phòng bao, cô mới tỉnh lại.
Cô lập tức mở to mắt nhìn những người đang ngồi trên bàn cơm. Trên bàn cơm ngoại trừ bố cô, vậy mà còn có cô Đường, chú Đường và một người đàn ông khá điển trai.
Nếu cô đoán không sai, người đàn ông này hẳn là con trai cô Đường, chú Đường - Đường Cẩm.
Lâm Giang Nam lập tức hiểu ra.
Vì sao mẹ cô lại kêu cô mặc đẹp chút, vì sao vừa rồi lại chỉnh lại lớp trang điểm trước khách sạn, đây căn bản không phải là một buổi ăn cơm nhà, mà là xem mặt.
“Thất thần làm gì, còn không mau chào hỏi mọi người.” Mẹ Lâm dùng tay kéo áo Lâm Giang Nam.
Cho dù trong lòng không tình nguyện thế nào thì cô cũng không thể tỏ thái độ được.
“Cháu chào chú, chào cô…” Cô dời mắt về phía Đường Cẩm.
Còn Đường Cẩm, cô nên gọi là gì đây?
Lâm Giang Nam băn khoăn.
Dường như cô Đường cũng nhận ra, bà ấy cười nói: “Sao thế, đã lâu không gặp nên lạ à, khi còn nhỏ không phải lúc nào con cũng đi sau anh ấy gọi anh Cẩm anh Cẩm sao, giờ con cũng có thể gọi anh ấy là anh Cẩm.”
Lâm Giang Nam 囧.
Chính cô Đường cũng nói là lúc nhỏ, lúc nhỏ sao có thể so với bây giờ được, bây giờ muốn cô gọi là anh Cẩm, dù có đánh chết cô, cô cũng không gọi được.
Đường Cẩm ngẩng đầu nhìn Lâm Giang Nam đang rối rắm, nói: “Gọi là anh Đường cũng được”
“Em chào anh Đường.” So với anh Cẩm, anh Đường tốt hơn nhiều.
“Được rồi, tất cả mọi người ngồi xuống đi, thức ăn sắp được bưng lên rồi.” Bố Lâm nói.
Lâm Giang Nam bị mẹ Lâm kéo đến ngồi bên cạnh Đường Cẩm.
Ngồi bên cạnh Đường Cẩm, cả người Lâm Giang Nam đều không thoải mái, cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, dù sao cũng cảm thấy không được tự nhiên.
So với Lâm Giang Nam thì Đường Cẩm từ đầu đến chân đều bình tĩnh hơn nhiều.
Mẹ Lâm nhìn Lâm Giang Nam và Đường Cẩm, rất hài lòng với hình ảnh hai người ngồi cùng nhau. Đường Cẩm là đứa bé bà nhìn từ nhỏ đến lớn, thích thì đương nhiên không cần phải nói, nếu cuối cùng anh có thể trở thành con rể nhà bà, bà cầu còn không được.
“Chị xem hai đứa nhỏ ngồi cùng nhau có xứng đôi không kìa, trai tài gái sắc.” Mẹ Lâm cười nói với dì Đường bên cạnh.
Cô Đường cũng cười không khép được miệng. Sự yêu thích của bà với Lâm Giang Nam, đương nhiên không cần phải nói.
“Đúng vậy, đều là người trẻ tuổi, nhìn vào rất có sức sống.”
Lâm Giang Nam không khỏi cười khổ, cô và anh ấy xứng đôi khi nào, trai tài gái sắc khi nào, tâm tư cô như đã bay khỏi nơi đây, chuyện cô ghét nhất là xem mặt.
Lâm Giang Nam nhàm chán gắp cơm trong bát, cả buổi đều cúi đầu ăn cơm.
...
Sân bay Ninh Hạ.
Không lâu sau khi máy bay hạ cánh, hai người đàn ông dáng người cao gầy đi ra khỏi cửa kiểm tra an ninh.
Khương Trừng mặc áo len màu cà phê, áo khoác dài màu nâu đậm, quần jean thẳng thớm màu đen, giày thể thao màu trắng, mũ lưỡi trai trên đầu được anh kéo thấp, mặt mang khẩu trang màu trắng.
Đôi chân dài đi từng bước nhanh như gió. Khương Trừng vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại. Lúc này, hàng mày của anh hơi nhíu lại.
Sau khi kết thúc buổi quay chụp hôm nay, anh gọi cho Lâm Giang Nam bao nhiêu cuộc cô đều không bắt máy, gửi WeChat cũng không trả lời. Bây giờ xuống máy bay, điện thoại lại kết nối nhưng vẫn không có tin tức gì như cũ.
Bởi vì chuyến đi lần này của Khương Trừng được bảo mật nên không ai biết anh đã đi Hàn Quốc, cũng không ai biết đêm nay Khương Trừng trở về, đột nhiên hạ cánh ở sân bây Ninh Hạ nên họ rất thuận lợi ra cửa.
Sau khi lên xe, Tần Hiểu Thiên ngồi ở phía trước lái xe, Khương Trừng ngồi ở phía sau, anh cởi mũ ra, đôi chân dài hơi hơi duỗi thẳng về phía trước.
Tần Hiểu Thiên nhìn Khương Trừng qua kính chiếu hậu, đôi môi mấp máy, muốn nói lại thôi.
Rốt cuộc một lúc sau, anh vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Cái kia… Anh nói với cậu một chuyện.”
Khương Trừng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên: “Ừ, chuyện gì?”
“Ba ngày ở Hàn Quốc, cậu lại lên hot search.”
“Ừm.” Khương Trừng không tỏ ra hứng thú.
“Là với Điềm Nhiên.” Tần Hiểu Thiên lại bổ sung một câu.
Nghe thấy thế, Khương Trừng mới ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy.
Beta: Quanh
Lâm Giang Nam tắm rửa xong, lúc ra lấy điện thoại thì thấy cuộc gọi nhỡ. Cô nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, hàng mày nhíu lại, đây là số cô không lưu.
Cô cất điện thoại vào túi, cô luôn không nhận số lạ.
Lâm Giang Nam vừa dùng khăn lau tóc vừa đi lấy máy sấy.
“Đại Đậu, cậu xong chưa, nhanh sấy tóc thôi.”
“Được được, mình ra ngay.”
Lúc Lâm Giang Nam đã sấy tóc gần khô, Hà Kỳ Đậu mới quấn khăn tắm từ từ ra ngoài. Lâm Giang Nam đưa máy sấy bên cạnh cho cô ấy.
“Cậu thấy không, tuy hơi nóng nhưng xông hơi xong thật sự rất thoải mái.” Hà Kỳ Đậu vừa sấy tóc vừa nói với Lâm Giang Nam.
“Ừ, đúng là không tệ.”
Khi đi ra ngoài, hai người hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Xông hơi lâu như vậy, cậu không thấy đói bụng à?”
Lâm Giang Nam cúi đầu nhìn bụng mình, hình như là rất đói thật.
“Vậy chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Tốt quá ~ gogogo ~” Hà Kỳ Đậu kéo Lâm Giang Nam lên xế yêu của cô ấy.
...
Lâm Giang Nam tỉnh dậy rất sớm, đêm qua cô đi xông hơi với Hà Kỳ Đậu, sau đó đi ăn cơm, tiêu hao hết năng lượng cả một ngày nên buổi tối về đến nhà, cô còn không kịp nghĩ gì, nằm xuống liền ngủ.
Cô nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, bây giờ mới hơn 6 giờ sáng.
Hiếm khi cô dậy sớm như vậy, chắc là do đêm qua ngủ sớm.
Cô ngồi dậy khỏi giường, sau đó nhìn gối ôm Khương Trừng dưới thân, dường như nó bị đè ép cả buổi tối, bây giờ đã biến hình, cô nhìn nụ cười nhàn nhạt của "Khương Trừng" trên gối ôm, không kiềm chế được mà cho "anh" hai bạt tai, sau đó tùy tiện ném "anh" trên giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cô chỉ làm vệ sinh đơn giản rồi nhanh chóng đi ra.
Lâm Giang Nam dùng khăn lau sạch nước trên mặt, lúc cô chuẩn bị trang điểm, điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên rung lên. Vì thế cô đi đến, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.
Màn hình điện thoại hiển thị mẹ cô.
Cô ấn nhận điện thoại.
“Alo. Mẹ, sao hôm nay gọi con sớm thế?” Cô hỏi.
“Không có gì, chỉ là muốn dặn con tối về ăn một bữa cơm thôi.”
“Chỉ vậy mà mẹ gọi sớm như vậy?” Lâm Giang Nam có chút ba chấm.
“Không phải là vì sợ tối con lại đi làm chuyện xấu gì sao.”
Lâm Giang Nam: “..."
Trong mắt mẹ, cô là loại người thích đi làm chuyện xấu sao?
“Vâng vâng, con biết rồi, tối con sẽ về ăn cơm.”
“Được, tối mẹ sẽ gọi nhắc con.”
“Vâng vâng vâng.”
Trang điểm, thay quần áo xong, Lâm Giang Nam vào bếp làm vài miếng cơm nắm. Cô còn cố ý làm thêm cơm nắm nhân mực cho Longleg. Một người một mèo cứ như vậy mà ngồi trên thảm xử lý bữa sáng của mình.
Ăn sáng xong, bởi vì dậy sớm, cho nên Lâm Giang Nam đi dọn phân cho Longleg, thuận tiện cọ rửa biệt thự nhỏ của nó.
“Longleg này, về sau em phải tiết chế cho chị, chị không dễ dàng gì mới có thể quét tước sạch sẽ cho em đâu.”
Lúc Lâm Giang Nam nói chuyện, Longleg còn đang bận ôm miếng cơm nắm to bự nhăm nhăm.
Dọn sạch cho Longleg xong, Lâm Giang Nam vào phòng vệ sinh rửa sạch tay, sau đó mới đi làm.
...
Khoảng hơn bốn giờ chiều, Lâm Giang Nam lại nhận được điện thoại của mẹ mình.
“Alo, Tiểu Miêu à, con tan tầm chưa?”
“Chưa đâu, còn hơn nửa tiếng nữa.” Lâm Giang Nam nhìn đồng hồ trên tường, nói.
“Vậy thế này, con tan tầm thì trực tiếp đến khách sạn Duyệt Khê đi.”
“Khách sạn Duyệt Khê? Không phải là ở nhà ăn cơm à?” Lâm Giang Nam hoài nghi.
“Ừ… Không phải… Dù sao thì con cứ đến đi. À, nhớ mặc đẹp một chút…” Giọng mẹ Lâm có chút chột dạ, như đang che dấu điều gì đó.
“Được rồi, cứ vậy đi, mẹ cúp máy đây.” Nói xong, mẹ Lâm nhanh chóng treo điện thoại.
Lâm Giang Nam nhìn bị điện thoại bị đứt kết nối, sau đó lại cúi đầu nhìn quần áo trên người.
Vì sao còn phải mặc đẹp?
Cô nhăn mày, bất đắc dĩ bỏ điện thoại vào túi rồi tiếp tục làm việc.
Tan tầm, Lâm Giang Nam đúng giờ mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Tiểu Miêu, đi chung không?” Kim Giai Giai ngồi ở chỗ cô ấy, quay sang nói với cô.
Lâm Giang Nam lắc lắc đầu: “Không được rồi, em phải đi ăn cơm với mẹ, ngày mai nha.”
“Được.”
Lâm Giang Nam thu dọn đồ, chào hỏi một tiếng với đồng nghiệp xong liền rời khỏi. Đi tới đại sảnh, cô trực tiếp gọi taxi đến khách sạn Duyệt Khê.
Lâm Giang Nam vừa đến trước cửa khách sạn thì đã nhìn thấy mẹ mình đang đứng chờ.
“Mẹ.” Cô chạy sang chỗ bà ấy.
Mẹ Lâm nhìn Lâm Giang Nam đang chạy đến chỗ mình.
Lâm Giang Nam vừa đến trước mặt Thái hậu, việc đầu tiên bà ấy làm là lấy phấn nước BB [1] và son môi trong túi Lâm Giang Nam.
[1] BB: BB là chữ viết tắt của Blemish Balm, tạm dịch là kem che khuyết điểm, dĩ nhiên nó không phải là dạng kem che khuyết điểm thông thường. Nó còn mang nhiều tính năng ưu việt như: dưỡng da, chống nắng, được sử dụng thay cho kem lót và kem nền, với độ che phủ tốt và nhiều tone màu khác nhau.
“Con nhìn mình xem, lớp trang điểm chưa dặm lại, son môi cũng nhạt.” Mẹ Lâm vừa nói, vừa mở phấn nước BB dặm lại cho cô.
Lâm Giang Nam phải nhắm hai mắt lại: “Mẹ, mẹ làm gì vậy…”
“Đừng nói chuyện, mẹ đang bôi son cho con, nếu dính răng thì đừng có trách mẹ.”
Lâm Giang Nam: “…”
Lâm Giang Nam đành phải để cho mẹ mình dặm lại phấn nền, tô son.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lâm Giang Nam bị mẹ Lâm kéo vào khách sạn.
Dọc theo đường đi, Lâm Giang Nam vẫn còn ngây ngốc, cho đến khi bị mang đến trước một phòng bao, cô mới tỉnh lại.
Cô lập tức mở to mắt nhìn những người đang ngồi trên bàn cơm. Trên bàn cơm ngoại trừ bố cô, vậy mà còn có cô Đường, chú Đường và một người đàn ông khá điển trai.
Nếu cô đoán không sai, người đàn ông này hẳn là con trai cô Đường, chú Đường - Đường Cẩm.
Lâm Giang Nam lập tức hiểu ra.
Vì sao mẹ cô lại kêu cô mặc đẹp chút, vì sao vừa rồi lại chỉnh lại lớp trang điểm trước khách sạn, đây căn bản không phải là một buổi ăn cơm nhà, mà là xem mặt.
“Thất thần làm gì, còn không mau chào hỏi mọi người.” Mẹ Lâm dùng tay kéo áo Lâm Giang Nam.
Cho dù trong lòng không tình nguyện thế nào thì cô cũng không thể tỏ thái độ được.
“Cháu chào chú, chào cô…” Cô dời mắt về phía Đường Cẩm.
Còn Đường Cẩm, cô nên gọi là gì đây?
Lâm Giang Nam băn khoăn.
Dường như cô Đường cũng nhận ra, bà ấy cười nói: “Sao thế, đã lâu không gặp nên lạ à, khi còn nhỏ không phải lúc nào con cũng đi sau anh ấy gọi anh Cẩm anh Cẩm sao, giờ con cũng có thể gọi anh ấy là anh Cẩm.”
Lâm Giang Nam 囧.
Chính cô Đường cũng nói là lúc nhỏ, lúc nhỏ sao có thể so với bây giờ được, bây giờ muốn cô gọi là anh Cẩm, dù có đánh chết cô, cô cũng không gọi được.
Đường Cẩm ngẩng đầu nhìn Lâm Giang Nam đang rối rắm, nói: “Gọi là anh Đường cũng được”
“Em chào anh Đường.” So với anh Cẩm, anh Đường tốt hơn nhiều.
“Được rồi, tất cả mọi người ngồi xuống đi, thức ăn sắp được bưng lên rồi.” Bố Lâm nói.
Lâm Giang Nam bị mẹ Lâm kéo đến ngồi bên cạnh Đường Cẩm.
Ngồi bên cạnh Đường Cẩm, cả người Lâm Giang Nam đều không thoải mái, cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, dù sao cũng cảm thấy không được tự nhiên.
So với Lâm Giang Nam thì Đường Cẩm từ đầu đến chân đều bình tĩnh hơn nhiều.
Mẹ Lâm nhìn Lâm Giang Nam và Đường Cẩm, rất hài lòng với hình ảnh hai người ngồi cùng nhau. Đường Cẩm là đứa bé bà nhìn từ nhỏ đến lớn, thích thì đương nhiên không cần phải nói, nếu cuối cùng anh có thể trở thành con rể nhà bà, bà cầu còn không được.
“Chị xem hai đứa nhỏ ngồi cùng nhau có xứng đôi không kìa, trai tài gái sắc.” Mẹ Lâm cười nói với dì Đường bên cạnh.
Cô Đường cũng cười không khép được miệng. Sự yêu thích của bà với Lâm Giang Nam, đương nhiên không cần phải nói.
“Đúng vậy, đều là người trẻ tuổi, nhìn vào rất có sức sống.”
Lâm Giang Nam không khỏi cười khổ, cô và anh ấy xứng đôi khi nào, trai tài gái sắc khi nào, tâm tư cô như đã bay khỏi nơi đây, chuyện cô ghét nhất là xem mặt.
Lâm Giang Nam nhàm chán gắp cơm trong bát, cả buổi đều cúi đầu ăn cơm.
...
Sân bay Ninh Hạ.
Không lâu sau khi máy bay hạ cánh, hai người đàn ông dáng người cao gầy đi ra khỏi cửa kiểm tra an ninh.
Khương Trừng mặc áo len màu cà phê, áo khoác dài màu nâu đậm, quần jean thẳng thớm màu đen, giày thể thao màu trắng, mũ lưỡi trai trên đầu được anh kéo thấp, mặt mang khẩu trang màu trắng.
Đôi chân dài đi từng bước nhanh như gió. Khương Trừng vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại. Lúc này, hàng mày của anh hơi nhíu lại.
Sau khi kết thúc buổi quay chụp hôm nay, anh gọi cho Lâm Giang Nam bao nhiêu cuộc cô đều không bắt máy, gửi WeChat cũng không trả lời. Bây giờ xuống máy bay, điện thoại lại kết nối nhưng vẫn không có tin tức gì như cũ.
Bởi vì chuyến đi lần này của Khương Trừng được bảo mật nên không ai biết anh đã đi Hàn Quốc, cũng không ai biết đêm nay Khương Trừng trở về, đột nhiên hạ cánh ở sân bây Ninh Hạ nên họ rất thuận lợi ra cửa.
Sau khi lên xe, Tần Hiểu Thiên ngồi ở phía trước lái xe, Khương Trừng ngồi ở phía sau, anh cởi mũ ra, đôi chân dài hơi hơi duỗi thẳng về phía trước.
Tần Hiểu Thiên nhìn Khương Trừng qua kính chiếu hậu, đôi môi mấp máy, muốn nói lại thôi.
Rốt cuộc một lúc sau, anh vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Cái kia… Anh nói với cậu một chuyện.”
Khương Trừng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên: “Ừ, chuyện gì?”
“Ba ngày ở Hàn Quốc, cậu lại lên hot search.”
“Ừm.” Khương Trừng không tỏ ra hứng thú.
“Là với Điềm Nhiên.” Tần Hiểu Thiên lại bổ sung một câu.
Nghe thấy thế, Khương Trừng mới ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.