Chương 20: Khuyết tật não bộ
Kle
05/07/2023
Bản nhạc kết thúc cũng là lúc mưa lại tiếp tục rơi. Chiếc đàn được chuyển xuống phòng nhạc của Khắc Cát Diệp, nơi Đế Thiết Thành cẩn thận sắm sửa rất nhiều nhạc cụ và sách bút.
Chưa kịp quay gót rời đi, cô đã bị anh níu lại.
"Bảo bối, thiếu hơi em tôi không ngủ được." anh hạ giọng, trưng ra bộ dạng lưu luyến đáng thương.
Vài phút trước còn có ai đó nói "Diệp Diệp cũng là em bé đáng yêu của riêng tôi". Nhưng rõ ràng ở đây đang có một nhóc Đế giở thói làm nũng mới phải.
Chuyện gì đến cũng đến, Cát Diệp không thể từ chối anh. Cô đắp chung chăn, để mặc cho đứa trẻ hai mươi sáu tuổi này khoan khoái ôm hôn đủ kiểu.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, bên cạnh anh đã trống người từ bao giờ. Cát Diệp tỉnh giấc lúc bình minh mới chập choạng, khẽ khàng rời khỏi biệt thự, và chạy thật nhanh tới góc phố hôm qua.
Tàn dư của mưa rào đầu hạ giờ chỉ còn lại những vũng nước đọng trên đường. Chiếc ô của cô vẫn ở đó, nhưng chú chó thì không thấy đâu nữa.
Cả sợi xích đã buộc chặt trên cột đèn đường cũng mất tăm...
"Tội nghiệp bạn ấy..." cô xót xa tự nhủ thầm.
Chợt có mấy gã sâu rượu lờ đờ bá vai nhau đi lướt qua, có vẻ đã ăn nhậu suốt đêm nên tới tờ mờ sáng mới chịu dứt chén ra về.
Một trong đám đó giọng nhè nhè, nói:
"Hở, cô em muốn mua bán chó à? Thế thì đi nhầm rồi...chỗ này đêm mới mở cơ mà...thích vào thì chui đường ngách đằng kia kìa."
Tên đi bên cạnh ngửa mặt lên tu rượu ừng ực, tiếp lời:
"Nể tình người đẹp, bọn anh mới kể cho nghe đấy nhé! Hiếm lắm mới có dịp tổ chức chọi chó lớn, đêm nay nhớ ghé qua xem với bọn anh."
Nấc cụt một tiếng, chúng lại lê bước lảo đảo, dìu nhau đi mất.
Cát Diệp đứng chôn chân ngỡ ngàng. Mắt cô mở to, trái tim bức bối như có chất xúc tác đổ vào.
Chọi chó, một trò mua vui tiêu khiển của những tên mặt người dạ thú.
Cát Diệp thấy hãi hùng trước sự tàn nhẫn không tưởng này.
Cả một ngày hôm đó, cô bồn chồn đi qua đi lại trong vườn, chẳng nổi chút tâm trạng để chơi chiếc piano mới được tặng. Lòng nhân ái và tình thương động vật bản năng khiến cô không thể khoanh tay đứng nhìn vô vàn bạn chó đáng thương bị hành hạ.
Cô cần phải hành động.
Thế nhưng một người không có chút quyền lực nào như cô thì còn làm được gì chứ? Cát Diệp đủ thông minh để tự ý thức được những chuyện nên và không nên làm.
Vốn dĩ người đầu tiên mà Cát Diệp nhớ đến là Đế Thiết Thành, nhưng cô lại thôi không hỏi giúp vì nghĩ anh chỉ nắm quyền ở thương trường, còn những chuyện liên quan tới hình sự và bảo vệ động vật thì không dính dáng tới.
Nghĩ rồi, cô liền đi tìm sự trợ giúp của phía cảnh sát.
Trước đồn, có một cô gái trẻ mặc đồng phục cảnh sát đang hậm hực cầm chiếc chổi quét bậc thềm.
"Rồi cái nghề cao quý này sẽ đi về đâu nếu ai cũng ngớ ngẩn như mấy người!" cô ta bất bình lẩm nhẩm trong miệng. Mái tóc bồng bềnh như bông gòn rũ xuống gương mặt dễ mến.
Cát Diệp không để ý cho lắm, chỉ lướt qua và tiến thẳng tới bàn tiếp công dân. Cô lịch sự nói với viên cảnh sát trực chốt:
"Chào ngài, tôi muốn báo cáo về một vụ ngược đãi động vật và tổ chức cá cược ăn tiền trái phép."
Người đàn ông kia nâng gọng kính lên sống mũi để nhìn rõ hơn gương mặt cô.
"Phiền cô xuất trình bằng chứng cáo buộc." ông lật đật lôi hồ sơ ra chuẩn bị ghi chép.
Cát Diệp trả lời:
"Hiện tại tôi chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng tôi biết địa điểm của chúng."
Và rồi sau đó, sở sẽ cử đi một vài người cảnh sát tốt để cùng cô triệt phá đường dây ấy. Nhưng đó chỉ là những gì mà Cát Diệp dự đoán, còn thực tế thì họ lại gạt phắt đi:
"Xin thứ lỗi, có thể đây chỉ là một sự hiểu lầm thưa cô. Chúng tôi sẽ cho người đi xác minh sau nếu có thêm phản ánh về chuyện tương tự."
Đây là một lời từ chối hết sức rõ ràng và nhanh gọn.
Cát Diệp chau mày trước thái độ làm việc quá hờ hững trước mắt. Môi cô run lên, toan cố thử thuyết phục họ thêm lần nữa.
Bất chợt có một bàn tay từ đâu đặt lên vai cô.
"Thưa tiền bối, tôi cho rằng không nên xem nhẹ vụ việc này. Trách nhiệm của cảnh sát chúng ta là phải đảm bảo an ninh và trật tự pháp luật." cô gái trẻ ban nãy lên tiếng, chất giọng cương quyết và thẳng thắn.
Đầu cán chổi gõ gõ lên tường, cô nghiêm túc tranh luận để giành lại sự hỗ trợ cho Khắc Cát Diệp.
Tuy nhiên dù có chân thành và nhiệt huyết với nghề đến đâu, thì cuối cùng, vẫn không một ai công nhận những lý lẽ của cô ấy. Cô chỉ là một thôn nữ mười chín tuổi vừa rời quê lên chốn thành thị để theo đuổi đam mê làm cảnh sát, non nớt và bị xem là ngốc nghếch trong mắt các đồng nghiệp ở cái trạm nhỏ này. Công việc của cô hiện tại chỉ là một phụ tá quản lí giấy tờ, đôi lúc thì lại trở thành chân sai vặt.
Nhìn người chưa từng quen biết đang trong thế bị chèn ép, ngó lơ, Cát Diệp cũng bất bình thay, cô không nhịn được mà tuyên bố:
"Cậu không cần nhiều lời với những kẻ khuyết tật não bộ, tôi có thể tự mình giải quyết chuyện này."
Ánh mắt xanh biếc thưở nào giờ đây phủ một màn khói mờ sắc lạnh. Cơ mặt thả lỏng, mi mắt hờ hững, từng câu từ nói ra đều thâm sâu và tự tôn ngút trời. Dáng vẻ thơ ngây hiền dịu vụt biến đi đâu mất.
Khí chất này đặc biệt chỉ riêng cô mới có được, vô cùng bản năng và uy quyền, mang nặng một sức ép khiến người ta phải lập tức dè chừng.
Dứt lời, Cát Diệp hít một hơi sâu, khôi phục lại sự bình tĩnh và quay gót bước khỏi.
Cô cảnh sát trẻ vứt vội chổi vào góc phòng, chạy theo sau:
"Tôi đi cùng cậu!"
.........
Cùng lúc này, ở tập đoàn, Đế Thiết Thành trầm ngâm tựa lưng vào ghế. Anh thấy lòng cứ rộn rạo khó chịu.
Sáng nay thức dậy đã không thấy bảo bối đâu, chờ cô về ăn sáng chung thì cô chỉ nhai qua vài lát bánh mì bơ, thi thoảng lại ngước lên nhìn anh như thăm dò, rồi ăn xong thì liền chuồn ngay ra đường.
Đế Thiết Thành ghét cảm giác bị cho ăn bơ.
Thư kí Hiển sau khi đã lục lọi camera trên khắp thành phố mới thở phào nhẹ nhõm và báo với sếp:
"Khắc tiểu thư hiện đang ở đường X, cách biệt thự Đế Phong hai cây số theo hướng bắc, đi cùng với một người phụ nữ chạc tuổi cô ấy. Tôi nghĩ cả hai là bạn bè do có sự tương tác rất vui vẻ và thân thiết."
Nghe xong, Đế Thiết Thành mừng thầm trong lòng. Cuối cùng Diệp Diệp đáng yêu của anh cũng đã có bạn rồi.
Chưa kịp quay gót rời đi, cô đã bị anh níu lại.
"Bảo bối, thiếu hơi em tôi không ngủ được." anh hạ giọng, trưng ra bộ dạng lưu luyến đáng thương.
Vài phút trước còn có ai đó nói "Diệp Diệp cũng là em bé đáng yêu của riêng tôi". Nhưng rõ ràng ở đây đang có một nhóc Đế giở thói làm nũng mới phải.
Chuyện gì đến cũng đến, Cát Diệp không thể từ chối anh. Cô đắp chung chăn, để mặc cho đứa trẻ hai mươi sáu tuổi này khoan khoái ôm hôn đủ kiểu.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, bên cạnh anh đã trống người từ bao giờ. Cát Diệp tỉnh giấc lúc bình minh mới chập choạng, khẽ khàng rời khỏi biệt thự, và chạy thật nhanh tới góc phố hôm qua.
Tàn dư của mưa rào đầu hạ giờ chỉ còn lại những vũng nước đọng trên đường. Chiếc ô của cô vẫn ở đó, nhưng chú chó thì không thấy đâu nữa.
Cả sợi xích đã buộc chặt trên cột đèn đường cũng mất tăm...
"Tội nghiệp bạn ấy..." cô xót xa tự nhủ thầm.
Chợt có mấy gã sâu rượu lờ đờ bá vai nhau đi lướt qua, có vẻ đã ăn nhậu suốt đêm nên tới tờ mờ sáng mới chịu dứt chén ra về.
Một trong đám đó giọng nhè nhè, nói:
"Hở, cô em muốn mua bán chó à? Thế thì đi nhầm rồi...chỗ này đêm mới mở cơ mà...thích vào thì chui đường ngách đằng kia kìa."
Tên đi bên cạnh ngửa mặt lên tu rượu ừng ực, tiếp lời:
"Nể tình người đẹp, bọn anh mới kể cho nghe đấy nhé! Hiếm lắm mới có dịp tổ chức chọi chó lớn, đêm nay nhớ ghé qua xem với bọn anh."
Nấc cụt một tiếng, chúng lại lê bước lảo đảo, dìu nhau đi mất.
Cát Diệp đứng chôn chân ngỡ ngàng. Mắt cô mở to, trái tim bức bối như có chất xúc tác đổ vào.
Chọi chó, một trò mua vui tiêu khiển của những tên mặt người dạ thú.
Cát Diệp thấy hãi hùng trước sự tàn nhẫn không tưởng này.
Cả một ngày hôm đó, cô bồn chồn đi qua đi lại trong vườn, chẳng nổi chút tâm trạng để chơi chiếc piano mới được tặng. Lòng nhân ái và tình thương động vật bản năng khiến cô không thể khoanh tay đứng nhìn vô vàn bạn chó đáng thương bị hành hạ.
Cô cần phải hành động.
Thế nhưng một người không có chút quyền lực nào như cô thì còn làm được gì chứ? Cát Diệp đủ thông minh để tự ý thức được những chuyện nên và không nên làm.
Vốn dĩ người đầu tiên mà Cát Diệp nhớ đến là Đế Thiết Thành, nhưng cô lại thôi không hỏi giúp vì nghĩ anh chỉ nắm quyền ở thương trường, còn những chuyện liên quan tới hình sự và bảo vệ động vật thì không dính dáng tới.
Nghĩ rồi, cô liền đi tìm sự trợ giúp của phía cảnh sát.
Trước đồn, có một cô gái trẻ mặc đồng phục cảnh sát đang hậm hực cầm chiếc chổi quét bậc thềm.
"Rồi cái nghề cao quý này sẽ đi về đâu nếu ai cũng ngớ ngẩn như mấy người!" cô ta bất bình lẩm nhẩm trong miệng. Mái tóc bồng bềnh như bông gòn rũ xuống gương mặt dễ mến.
Cát Diệp không để ý cho lắm, chỉ lướt qua và tiến thẳng tới bàn tiếp công dân. Cô lịch sự nói với viên cảnh sát trực chốt:
"Chào ngài, tôi muốn báo cáo về một vụ ngược đãi động vật và tổ chức cá cược ăn tiền trái phép."
Người đàn ông kia nâng gọng kính lên sống mũi để nhìn rõ hơn gương mặt cô.
"Phiền cô xuất trình bằng chứng cáo buộc." ông lật đật lôi hồ sơ ra chuẩn bị ghi chép.
Cát Diệp trả lời:
"Hiện tại tôi chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng tôi biết địa điểm của chúng."
Và rồi sau đó, sở sẽ cử đi một vài người cảnh sát tốt để cùng cô triệt phá đường dây ấy. Nhưng đó chỉ là những gì mà Cát Diệp dự đoán, còn thực tế thì họ lại gạt phắt đi:
"Xin thứ lỗi, có thể đây chỉ là một sự hiểu lầm thưa cô. Chúng tôi sẽ cho người đi xác minh sau nếu có thêm phản ánh về chuyện tương tự."
Đây là một lời từ chối hết sức rõ ràng và nhanh gọn.
Cát Diệp chau mày trước thái độ làm việc quá hờ hững trước mắt. Môi cô run lên, toan cố thử thuyết phục họ thêm lần nữa.
Bất chợt có một bàn tay từ đâu đặt lên vai cô.
"Thưa tiền bối, tôi cho rằng không nên xem nhẹ vụ việc này. Trách nhiệm của cảnh sát chúng ta là phải đảm bảo an ninh và trật tự pháp luật." cô gái trẻ ban nãy lên tiếng, chất giọng cương quyết và thẳng thắn.
Đầu cán chổi gõ gõ lên tường, cô nghiêm túc tranh luận để giành lại sự hỗ trợ cho Khắc Cát Diệp.
Tuy nhiên dù có chân thành và nhiệt huyết với nghề đến đâu, thì cuối cùng, vẫn không một ai công nhận những lý lẽ của cô ấy. Cô chỉ là một thôn nữ mười chín tuổi vừa rời quê lên chốn thành thị để theo đuổi đam mê làm cảnh sát, non nớt và bị xem là ngốc nghếch trong mắt các đồng nghiệp ở cái trạm nhỏ này. Công việc của cô hiện tại chỉ là một phụ tá quản lí giấy tờ, đôi lúc thì lại trở thành chân sai vặt.
Nhìn người chưa từng quen biết đang trong thế bị chèn ép, ngó lơ, Cát Diệp cũng bất bình thay, cô không nhịn được mà tuyên bố:
"Cậu không cần nhiều lời với những kẻ khuyết tật não bộ, tôi có thể tự mình giải quyết chuyện này."
Ánh mắt xanh biếc thưở nào giờ đây phủ một màn khói mờ sắc lạnh. Cơ mặt thả lỏng, mi mắt hờ hững, từng câu từ nói ra đều thâm sâu và tự tôn ngút trời. Dáng vẻ thơ ngây hiền dịu vụt biến đi đâu mất.
Khí chất này đặc biệt chỉ riêng cô mới có được, vô cùng bản năng và uy quyền, mang nặng một sức ép khiến người ta phải lập tức dè chừng.
Dứt lời, Cát Diệp hít một hơi sâu, khôi phục lại sự bình tĩnh và quay gót bước khỏi.
Cô cảnh sát trẻ vứt vội chổi vào góc phòng, chạy theo sau:
"Tôi đi cùng cậu!"
.........
Cùng lúc này, ở tập đoàn, Đế Thiết Thành trầm ngâm tựa lưng vào ghế. Anh thấy lòng cứ rộn rạo khó chịu.
Sáng nay thức dậy đã không thấy bảo bối đâu, chờ cô về ăn sáng chung thì cô chỉ nhai qua vài lát bánh mì bơ, thi thoảng lại ngước lên nhìn anh như thăm dò, rồi ăn xong thì liền chuồn ngay ra đường.
Đế Thiết Thành ghét cảm giác bị cho ăn bơ.
Thư kí Hiển sau khi đã lục lọi camera trên khắp thành phố mới thở phào nhẹ nhõm và báo với sếp:
"Khắc tiểu thư hiện đang ở đường X, cách biệt thự Đế Phong hai cây số theo hướng bắc, đi cùng với một người phụ nữ chạc tuổi cô ấy. Tôi nghĩ cả hai là bạn bè do có sự tương tác rất vui vẻ và thân thiết."
Nghe xong, Đế Thiết Thành mừng thầm trong lòng. Cuối cùng Diệp Diệp đáng yêu của anh cũng đã có bạn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.