Chương 54
Lệ Lệ
12/06/2016
Mãnh thú như muốn nghiền nát điểm mẫn cảm kia của cô, cô thật sự chịu không nổi kích thích đến như vậy, kêu to lên, “Ông xã, ông xã, tha em đi...”
Diệp Mạnh Giác làm gì chịu bỏ qua cho cô, anh vẫn nắm chặt mông cô ra sức đâm vào như cũ.
“Tha... em đi, ông xã...” Diệp Tư vừa líu ríu khóc, vừa cầu xin tha thứ.
Diệp Mạnh Giác lại tiếp tục dùng lực thật lớn đâm thật sâu vài cái. Thân thể cô vốn đã xụi lơ thành một bãi nước bỗng đột nhiên cứng ngắc, đầu hất mạnh về phía sau, mái tóc bị Diệp Mạnh Giác đẩy mạnh đã rũ xuống phía trước ngực, hai tay cô nắm chặt lấy khăn trải giường trắng tinh như muốn bóp nát chúng ra, mà cái miệng nhỏ nhắn mềm mại phía dưới càng lúc càng bóp chặt đến khít khao vô cùng, liên tục mạnh mẽ co rút lại, kẹp Diệp Mạnh Giác đến khiến cả người anh tê dại, chỉ cảm thấy như có một dòng điện mạnh từ chỗ đang khít khao kết hợp với cô truyền theo mãnh thú tiến lên phía trên, toàn thân run rẩy dữ dội, thẳng tiến tới tận óc.
Thấy mãnh thú sắp chống chọi không nổi, Diệp Mạnh Giác vội vàng rút nó ra khỏi cái nơi ấm áp ẩm chặt của cô. Phần sâu thẳm mềm mại của cô cắn anh quá mức chặt chẽ, đến nỗi Diệp Mạnh Giác có thể rõ ràng cảm nhận được phần nóng rực của thân mình đang chà sát vách tường non mịn khi rút ra ngoài, “Bụp” một tiếng như tiếng nổ khi rút nút bần khỏi miệng chai rượu đỏ, mang theo một cảm giác mất hồn ăn sâu vào xương tủy. Diệp Mạnh Giác nhịn không được cúi đầu rên rỉ một tiếng.
Diệp Tư cũng đồng thời kêu rên lên thật to như khoái ý còn chưa thật hết chưa thật đủ, xoay người ngã lên giường. Bên trong mật huyệt vẫn còn tiếp tục co rút khiến toàn thân cô cũng run rẩy theo biên độ nhỏ theo.
Cô nằm lỳ trên giường, mặt quay sang một bên, đôi môi anh đào kiều diễm cắn cắn ngón tay trắng mịn vừa rên hừ hừ, mông vểnh cao, nằm đối diện với Diệp Mạnh Giác. Giữa một đống vải dệt quần áo rườm rà màu hồng nhạt, Diệp Mạnh Giác chỉ nhìn thấy cái mông no đủ này, tiểu cúc hoa trắng mịn cũng bị cuốn theo tần suất co rút của cô mà thu lại nhỏ hẹp, anh nhìn mà nhịn không được, lại muốn chà đạp cô tiếp.
Giúp cô nâng cái mông trơn mềm rất tròn lên, dò tìm được nhụy hoa hiện đang ướt đẫm lầy lội đến không chịu nổi, lưng lại dùng sức đâm một cái, mãnh thú liền vùi thật sâu vào bên trong ẩm nóng của cô.
Co rút cao triều của cô còn chưa chấm dứt, từng phát từng phát cắn tiểu thú của anh, Diệp Mạnh Giác cúi đầu cười, “Thích đến vậy? Co rút lâu vậy mà chưa có ngừng.”
Diệp Tư giần giật vài cái, bởi anh đột nhiên xâm nhập nên làm cho cô không thoải mái tí nào.
“Ahhh ~” Diệp Mạnh Giác hít sâu một hơi, vỗ mông cô một cái, “Ngoan, đừng bắt chặt như vậy, chú lại cho bé cưng được thích thêm một lần nữa.”
Rồi lại thêm một lần nghỉ ngơi rồi lại một lần ép buộc, mãi đến khi nghe thấy Diệp Tư dưới thân anh hét lên lạc cả giọng thì Diệp Mạnh Giác mới hài lòng buông tha cho cô. Sau đó, anh ôm lấy bé con đã xụi lơ thành một vũng bùn bắt đầu nỗ lực nghiên cứu làm thế nào để cởi quần áo trên người cô ra.
Có vẻ như Diệp Tư chẳng còn chút khí lực nào nên cứ nằm trong lòng anh, mặc kệ anh loay hoay cả nửa ngày mới cởi món quần áo đó ra được.
“Bé cưng, chú ôm bé cưng đi tắm nhé.” Tinh thần Diệp Mạnh Giác vô cùng phấn chấn.
Đôi mắt khép hờ nhìn nhìn anh, Diệp Tư nói bằng giọng cảnh cáo: “Chỉ cho phép tắm rửa, không được làm gì khác.”
Nhưng bất đắc dĩ là cảnh cáo của cô không có bất kỳ lực uy hiếp nào.
Diệp Mạnh Giác cao hứng phấn chấn chạy vào phòng tắm, sau khi pha nước kỹ càng quay lại phòng đã thấy Diệp Tư ngủ lăn trên giường. Toàn thân cô nổi rõ màu hồng nhạt đến mê người của một người vừa được yêu thương tận tình, đôi môi nhẹ chu, ngủ thật say sưa.
Diệp Mạnh Giác hối hận vạn phần, đáng lý ra lúc nãy không nên ép buộc lâu như vậy, cả những động tác vốn xưa nay không dám thực hiện giờ cũng đã được trình diễn, làm cho cô mệt đến mức không còn một chút thể lực nào, nên giờ chỉ đành phải buồn bực ôm Diệp Tư vào phòng tắm, rửa ráy qua một lượt.
Tắm rửa xong, Diệp Mạnh Giác đang vô cùng bất mãn cũng nhảy lên giường, ôm Diệp Tư từ phía sau, uất ức cọ xát nửa ngày, rốt cuộc không chịu nổi mà trượt vào phía dưới cô.
Diệp Tư vừa mới tắm rửa xong nên chỗ đó rất khô, anh ra ra vào vào làm một hồi, Diệp Tư mất kiên nhẫn vung cánh tay, không đồng ý cho anh quấy rầy mộng đẹp của cô.
“Bé cưng, bé cưng tỉnh đi, chú ngủ không được, chẳng phải bé cưng đáp ứng là sẽ dùng miệng thương chú rồi đó sao?” Diệp Mạnh Giác nhấc cao một chân của cô, vừa ra sức động, vừa uất ức hỏi.
“Mệt!” Diệp Tư nửa làm nũng nửa không kiên nhẫn nói, “Ngủ một giấc đã!”
Một giấc ngủ này kéo dài đến hơn chín giờ tối, lúc Diệp Tư mở mắt ra chỉ nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mạnh Giác đang rạng rỡ phát sáng trong bóng đêm. Anh hưng phấn hỏi: “Tỉnh rồi hả?”
Diệp Tư như nhìn thấy ánh mắt lòe lòe màu xanh lá của một chú sói đói, “a… Đói bụng.”
“Vừa khéo, chú cũng đói bụng.” Tay Diệp Mạnh Giác bắt đầu đi dạo tự do trên thân thể cô.
“Người ta đói bụng thật mà.” Diệp Tư kháng nghị.
“Chú cho bé cưng ăn, nhé? Ngoan.” Diệp Mạnh Giác dõng dạc tuyên bố.
Diệp Mạnh Giác lăn một vòng đứng lên, mở đèn ngủ đầu giường, càng khiến cho Diệp Tư lao ra khỏi chăn một cách nhanh chóng.
“Người ta muốn ăn…” cơm!
“Cho bé cưng ăn mà, sẽ cho bé cưng ăn!” Diệp Mạnh Giác xấu xa nói, tay cầm tiểu thú đã hưng phấn bừng bừng, đút tọt vào miệng Diệp Tư, “Cho bé cưng ăn nè, bé cưng.”
Mãnh thú tiến vào mãnh liệt, thẳng đến yết hầu, Diệp Tư ho khan hai tiếng, phun tiểu thú trong miệng ra, lấy tay chặn miệng lại, trợn đôi mắt đẹp lên, “Chú này, vừa nãy cho cái này vào phía dưới người ta!”
“Ngoan! Lúc bé cưng ngủ, chú tắm hai lần rồi.” Diệp Mạnh Giác trưng ra vẻ mặt đau khổ uất ức mè nheo, “Bé cưng nói không giữ lời, lúc trước đồng ý rồi mà.”
Diệp Tư trợn trắng mắt, hình như lúc đó là phải khuất phục dưới dâm uy của người nào đó mới ù ù cạc cạc đáp ứng điều kiện như vậy.
“Bé cưng, bé cưng nhẫn tâm nhìn chú khó chịu sao?” Diệp Mạnh Giác nhõng nhẽo tiếp.
“Bé cưng nếm thử một chút thôi, nhé? Nghe nói phụ nữ thích ăn cái này.” Diệp Mạnh Giác dỗ dành cô.
“Ai nói mấy lời không đáng tin như vậy?” Diệp Tư kinh ngạc hỏi.
“Tần Vi Khiêm.” có vẻ như bạn bè đúng là dùng để bán đứng.
“Ai nói cho chú ấy biết?”
“Bạn gái của cậu ấy.”
“Xì ~” Diệp Tư khinh bỉ nói, “Chú ngu ngốc! Sao có thể có người thích ăn nơi đó được.”
Diệp Mạnh Giác giương mắt nhìn cái miệng nhỏ đang chu dài của cô, “Cậu ấy cũng nói là mùi vị nơi này hay lắm.”
“Bé cưng, bé cưng cũng đã ngậm rồi đó thôi, ngậm thêm vài cái đi.”
“Bé cưng, chú thương bé cưng như vậy, bé cưng cũng thương lại chú chứ.”
“Bé cưng…”
Diệp Tư chịu không nổi nhõng nhẽo của anh, lại thấy anh lúc này đang vô cùng muốn ăn, đành nói một cách không tình nguyện: “Nhanh chút nhé!”
Được thánh chỉ, Diệp Mạnh Giác lập tức động thân vọt vào bên trong hai cánh hoa môi xinh đẹp của Diệp Tư, chỉ mới nhìn thấy Diệp Tư ngậm lấy cự long của anh mà anh đã hưng phấn muốn chết, hít thở rên rỉ, hoàn toàn không biết kỹ xảo mà rút ra đâm vào ở trong miệng cô.
Diệp Tư chỉ cảm thấy miệng không chứa hết được vật to đến vĩ đại của anh, cơ bắp trên mặt như bị kéo căng ra đến phát đau, cô càng thêm hoài nghi ai lại thích ăn vật này.
Cả hai người đều không có kỹ xảo, chỉ đơn thuần một người đẩy tới một người tiếp nhận. Cho dù là như vậy, Diệp Mạnh Giác lần đầu tiên mới được nếm thử loại cảm giác này nên cảm thấy vô cùng hưng phấn và kích thích.
Biên độ giao động của anh càng lúc càng lớn, đâm mạnh đến nỗi Diệp Tư cứ phải lui về phía sau từng chút. Khi cảm thấy được ý đồ của cô, bàn tay anh vội vàng giữ chặt đầu cô, không cho cô né tránh.
Tơ dính trong suốt trong miệng bị kéo dài thật dài mỗi khi cự long rút ra.
“Bé cưng, dùng đầu lưỡi liếm, dùng đầu lưỡi liếm thử xem.”
Diệp Tư nghe lời thử thử, nhưng cơ bản là miệng không có khoảng trống để đầu lưỡi có thể nhúc nhích được. Đợi đến khi anh rút gần hết ra ngoài cô mới có thể vươn đầu lưỡi phấn hồng, đón tiểu thú của anh mà liếm lên.
Diệp Mạnh Giác kích động rên rỉ hai tiếng, túm lấy tóc của cô, giữ chặt đầu cô ngay dưới háng, từng luồng nóng rực tinh túy trắng đục phun ra ào ạt. Anh lại trầm giọng gào thét vài tiếng rồi mới chậm rãi buông tóc cô ra.
Diệp Tư lập tức ghé vào cạnh giường mà ho khan, phun chất trắng đục trong miệng xuống đất, ho mạnh kéo dài đến ứa cả nước mắt. Diệp Mạnh Giác vội vàng ôm cô chạy đến phòng tắm rót cho cô ly nước. Vẻ mặt anh vừa vô tội vừa có chút ảo não, “Bé cưng, chú không làm nữa đâu, không có lần sau đâu.” Bởi anh thật sự nhịn không được, cảm giác từ cái lưỡi đinh hương của cô quá mức mất hồn đã khiến anh lập tức bỏ giáp quy hàng.
Diệp Tư nôn nửa ngày, hớp nước súc miệng, còn cầm lấy bàn chải đánh răng mà chà răng điên cuồng, nhìn sang thì thấy Diệp Mạnh Giác vẫn còn đang nhìn cô một cách đầy ủ rũ đến tội nghiệp.
“Không có lần sau!” Diệp Tư quẳng xuống một câu tàn nhẫn, ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi phòng tắm.
Diệp Mạnh Giác cùng ra khỏi phòng tắm ngay sau lưng cô, khi nhìn đến cái vũng lớn tinh dịch trắng đục kia trên tấm thảm trước giường thì lập tức nhanh tay cuốn tấm thảm trên đất, ném ra ngoài hành lang, xong vừa cười vừa sà lại gần cô, “Bé cưng, chú nói thật, lần sau nhất định chú sẽ không như vậy nữa, được không?”
Nhìn Diệp Tư không thèm quan tâm ẩn ý trong câu nói của anh, anh thức thời nói sang chuyện khác: “Bé cưng, đói bụng không? Chú dẫn bé cưng đi ăn ngon nhé.”
Nghe được ăn, Diệp Tư nhíu cái mũi lại, “Không ăn! Đều tại chú! Người ta bây giờ hết muốn ăn rồi!”
“Chè sầu riêng ở Tây Hồ thì sao? Hay chè đậu đỏ ở Cảng? Hay bánh flan caramel ở Nhà hàng Cây Xoài? Hay là sữa hai lớp ở Thương Kiều?”
Mưu kế của Diệp Mạnh Giác rất nhanh đạt được hiệu quả mong muốn, bụng Diệp Tư bắt đầu kêu rột rột, “Người ta muốn ăn chè sầu riêng, caramen ở Cây Xoài, vịt quay ở Trần Gia, chân giò kho tương ở Phố Lớn.”
“Được! Lập tức kêu ngay!” Diệp Mạnh Giác hôn chụt một cái trên mặt cô, “Chú lập tức gọi mua cho bé cưng ngoan của chú.”
Diệp Mạnh Giác cầm điện thoại đi ra ngoài, không vài giây sau, anh đã bưng trong tay bát chè đậu đỏ tiến vào.
Diệp Tư đang ôm bụng lăn lộn trên giường, miệng thì la hét: “Chết đói rồi, chết đói đến nơi rồi.”
May mà Dì Thái dự kiến trước nên trước khi đi đã ủ sẵn chè đậu đỏ trong nồi, chứ không thì bé cưng của anh chắc đói đến lăn lộn từ đầu này đến đầu kia nhà quá.
Không bao lâu sau, các món đồ ăn đã được đưa tới cửa từng món một.
Sau khi ăn uống no nê, Diệp Tư đột nhiên nhớ tới một vấn đề, “Chú à, đêm động phòng hoa chúc không phải ở khách sạn hay chỗ nào lãng mạn sao, sao mình lại về nhà thế này? Đây có nên tính là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu không?”
“Chẳng phải bé cưng đã nói hôm nay không phải là tân hôn rồi sao?”
“… Vậy tại sao chú muốn có đêm động phòng hoa chúc?”
…
Đại hội Cổ đông còn chưa kịp mời họp thì kẻ nội gián trong công ty đã bị bắt, mà ông ta đúng là nhân viên kỳ cựu của Diệp thị mới đáng sợ. Nghe nói ông ta vô tình tiết lộ việc này khi cùng nhậu nhẹt với một gã công nhân là tay chân của Trương Tử Nghiêm. Khi Diệp Mạnh Giác nghe Trương Tử Nghiêm nói vậy, anh cũng không phát biểu ý kiến gì. Nhưng tình huống thật sự như thế nào, trong lòng anh rất rõ ràng. Anh chỉ không hiểu được một việc, tại sao lại có quan hệ đến công ty của Trương Tử Nghiêm? Hay là, Lý Hoa Quyên và Trương Sắc đã ngầm bắt tay nhau?
Bởi tên nhân viên kia không phải cố ý phạm tội, mà chỉ được xem như là nghe lời xúi giục, nên cuối cùng cảnh sát không xử lý mạnh tay được.
Trương Tử Nghiêm vô tình trở thành người chịu tội thay khiến anh ta buồn bực dị thường, rồi cấp tốc điều tra theo đầu mối mà Diệp Mạnh Giác cung cấp thì quả nhiên phát hiện vấn đề. Không chỉ có công ty xây dựng của anh ta, mà ngay cả Tòa soạn báo nhà anh ta cũng bị ai đó cài gián điệp vào.
Diệp Mạnh Giác làm gì chịu bỏ qua cho cô, anh vẫn nắm chặt mông cô ra sức đâm vào như cũ.
“Tha... em đi, ông xã...” Diệp Tư vừa líu ríu khóc, vừa cầu xin tha thứ.
Diệp Mạnh Giác lại tiếp tục dùng lực thật lớn đâm thật sâu vài cái. Thân thể cô vốn đã xụi lơ thành một bãi nước bỗng đột nhiên cứng ngắc, đầu hất mạnh về phía sau, mái tóc bị Diệp Mạnh Giác đẩy mạnh đã rũ xuống phía trước ngực, hai tay cô nắm chặt lấy khăn trải giường trắng tinh như muốn bóp nát chúng ra, mà cái miệng nhỏ nhắn mềm mại phía dưới càng lúc càng bóp chặt đến khít khao vô cùng, liên tục mạnh mẽ co rút lại, kẹp Diệp Mạnh Giác đến khiến cả người anh tê dại, chỉ cảm thấy như có một dòng điện mạnh từ chỗ đang khít khao kết hợp với cô truyền theo mãnh thú tiến lên phía trên, toàn thân run rẩy dữ dội, thẳng tiến tới tận óc.
Thấy mãnh thú sắp chống chọi không nổi, Diệp Mạnh Giác vội vàng rút nó ra khỏi cái nơi ấm áp ẩm chặt của cô. Phần sâu thẳm mềm mại của cô cắn anh quá mức chặt chẽ, đến nỗi Diệp Mạnh Giác có thể rõ ràng cảm nhận được phần nóng rực của thân mình đang chà sát vách tường non mịn khi rút ra ngoài, “Bụp” một tiếng như tiếng nổ khi rút nút bần khỏi miệng chai rượu đỏ, mang theo một cảm giác mất hồn ăn sâu vào xương tủy. Diệp Mạnh Giác nhịn không được cúi đầu rên rỉ một tiếng.
Diệp Tư cũng đồng thời kêu rên lên thật to như khoái ý còn chưa thật hết chưa thật đủ, xoay người ngã lên giường. Bên trong mật huyệt vẫn còn tiếp tục co rút khiến toàn thân cô cũng run rẩy theo biên độ nhỏ theo.
Cô nằm lỳ trên giường, mặt quay sang một bên, đôi môi anh đào kiều diễm cắn cắn ngón tay trắng mịn vừa rên hừ hừ, mông vểnh cao, nằm đối diện với Diệp Mạnh Giác. Giữa một đống vải dệt quần áo rườm rà màu hồng nhạt, Diệp Mạnh Giác chỉ nhìn thấy cái mông no đủ này, tiểu cúc hoa trắng mịn cũng bị cuốn theo tần suất co rút của cô mà thu lại nhỏ hẹp, anh nhìn mà nhịn không được, lại muốn chà đạp cô tiếp.
Giúp cô nâng cái mông trơn mềm rất tròn lên, dò tìm được nhụy hoa hiện đang ướt đẫm lầy lội đến không chịu nổi, lưng lại dùng sức đâm một cái, mãnh thú liền vùi thật sâu vào bên trong ẩm nóng của cô.
Co rút cao triều của cô còn chưa chấm dứt, từng phát từng phát cắn tiểu thú của anh, Diệp Mạnh Giác cúi đầu cười, “Thích đến vậy? Co rút lâu vậy mà chưa có ngừng.”
Diệp Tư giần giật vài cái, bởi anh đột nhiên xâm nhập nên làm cho cô không thoải mái tí nào.
“Ahhh ~” Diệp Mạnh Giác hít sâu một hơi, vỗ mông cô một cái, “Ngoan, đừng bắt chặt như vậy, chú lại cho bé cưng được thích thêm một lần nữa.”
Rồi lại thêm một lần nghỉ ngơi rồi lại một lần ép buộc, mãi đến khi nghe thấy Diệp Tư dưới thân anh hét lên lạc cả giọng thì Diệp Mạnh Giác mới hài lòng buông tha cho cô. Sau đó, anh ôm lấy bé con đã xụi lơ thành một vũng bùn bắt đầu nỗ lực nghiên cứu làm thế nào để cởi quần áo trên người cô ra.
Có vẻ như Diệp Tư chẳng còn chút khí lực nào nên cứ nằm trong lòng anh, mặc kệ anh loay hoay cả nửa ngày mới cởi món quần áo đó ra được.
“Bé cưng, chú ôm bé cưng đi tắm nhé.” Tinh thần Diệp Mạnh Giác vô cùng phấn chấn.
Đôi mắt khép hờ nhìn nhìn anh, Diệp Tư nói bằng giọng cảnh cáo: “Chỉ cho phép tắm rửa, không được làm gì khác.”
Nhưng bất đắc dĩ là cảnh cáo của cô không có bất kỳ lực uy hiếp nào.
Diệp Mạnh Giác cao hứng phấn chấn chạy vào phòng tắm, sau khi pha nước kỹ càng quay lại phòng đã thấy Diệp Tư ngủ lăn trên giường. Toàn thân cô nổi rõ màu hồng nhạt đến mê người của một người vừa được yêu thương tận tình, đôi môi nhẹ chu, ngủ thật say sưa.
Diệp Mạnh Giác hối hận vạn phần, đáng lý ra lúc nãy không nên ép buộc lâu như vậy, cả những động tác vốn xưa nay không dám thực hiện giờ cũng đã được trình diễn, làm cho cô mệt đến mức không còn một chút thể lực nào, nên giờ chỉ đành phải buồn bực ôm Diệp Tư vào phòng tắm, rửa ráy qua một lượt.
Tắm rửa xong, Diệp Mạnh Giác đang vô cùng bất mãn cũng nhảy lên giường, ôm Diệp Tư từ phía sau, uất ức cọ xát nửa ngày, rốt cuộc không chịu nổi mà trượt vào phía dưới cô.
Diệp Tư vừa mới tắm rửa xong nên chỗ đó rất khô, anh ra ra vào vào làm một hồi, Diệp Tư mất kiên nhẫn vung cánh tay, không đồng ý cho anh quấy rầy mộng đẹp của cô.
“Bé cưng, bé cưng tỉnh đi, chú ngủ không được, chẳng phải bé cưng đáp ứng là sẽ dùng miệng thương chú rồi đó sao?” Diệp Mạnh Giác nhấc cao một chân của cô, vừa ra sức động, vừa uất ức hỏi.
“Mệt!” Diệp Tư nửa làm nũng nửa không kiên nhẫn nói, “Ngủ một giấc đã!”
Một giấc ngủ này kéo dài đến hơn chín giờ tối, lúc Diệp Tư mở mắt ra chỉ nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mạnh Giác đang rạng rỡ phát sáng trong bóng đêm. Anh hưng phấn hỏi: “Tỉnh rồi hả?”
Diệp Tư như nhìn thấy ánh mắt lòe lòe màu xanh lá của một chú sói đói, “a… Đói bụng.”
“Vừa khéo, chú cũng đói bụng.” Tay Diệp Mạnh Giác bắt đầu đi dạo tự do trên thân thể cô.
“Người ta đói bụng thật mà.” Diệp Tư kháng nghị.
“Chú cho bé cưng ăn, nhé? Ngoan.” Diệp Mạnh Giác dõng dạc tuyên bố.
Diệp Mạnh Giác lăn một vòng đứng lên, mở đèn ngủ đầu giường, càng khiến cho Diệp Tư lao ra khỏi chăn một cách nhanh chóng.
“Người ta muốn ăn…” cơm!
“Cho bé cưng ăn mà, sẽ cho bé cưng ăn!” Diệp Mạnh Giác xấu xa nói, tay cầm tiểu thú đã hưng phấn bừng bừng, đút tọt vào miệng Diệp Tư, “Cho bé cưng ăn nè, bé cưng.”
Mãnh thú tiến vào mãnh liệt, thẳng đến yết hầu, Diệp Tư ho khan hai tiếng, phun tiểu thú trong miệng ra, lấy tay chặn miệng lại, trợn đôi mắt đẹp lên, “Chú này, vừa nãy cho cái này vào phía dưới người ta!”
“Ngoan! Lúc bé cưng ngủ, chú tắm hai lần rồi.” Diệp Mạnh Giác trưng ra vẻ mặt đau khổ uất ức mè nheo, “Bé cưng nói không giữ lời, lúc trước đồng ý rồi mà.”
Diệp Tư trợn trắng mắt, hình như lúc đó là phải khuất phục dưới dâm uy của người nào đó mới ù ù cạc cạc đáp ứng điều kiện như vậy.
“Bé cưng, bé cưng nhẫn tâm nhìn chú khó chịu sao?” Diệp Mạnh Giác nhõng nhẽo tiếp.
“Bé cưng nếm thử một chút thôi, nhé? Nghe nói phụ nữ thích ăn cái này.” Diệp Mạnh Giác dỗ dành cô.
“Ai nói mấy lời không đáng tin như vậy?” Diệp Tư kinh ngạc hỏi.
“Tần Vi Khiêm.” có vẻ như bạn bè đúng là dùng để bán đứng.
“Ai nói cho chú ấy biết?”
“Bạn gái của cậu ấy.”
“Xì ~” Diệp Tư khinh bỉ nói, “Chú ngu ngốc! Sao có thể có người thích ăn nơi đó được.”
Diệp Mạnh Giác giương mắt nhìn cái miệng nhỏ đang chu dài của cô, “Cậu ấy cũng nói là mùi vị nơi này hay lắm.”
“Bé cưng, bé cưng cũng đã ngậm rồi đó thôi, ngậm thêm vài cái đi.”
“Bé cưng, chú thương bé cưng như vậy, bé cưng cũng thương lại chú chứ.”
“Bé cưng…”
Diệp Tư chịu không nổi nhõng nhẽo của anh, lại thấy anh lúc này đang vô cùng muốn ăn, đành nói một cách không tình nguyện: “Nhanh chút nhé!”
Được thánh chỉ, Diệp Mạnh Giác lập tức động thân vọt vào bên trong hai cánh hoa môi xinh đẹp của Diệp Tư, chỉ mới nhìn thấy Diệp Tư ngậm lấy cự long của anh mà anh đã hưng phấn muốn chết, hít thở rên rỉ, hoàn toàn không biết kỹ xảo mà rút ra đâm vào ở trong miệng cô.
Diệp Tư chỉ cảm thấy miệng không chứa hết được vật to đến vĩ đại của anh, cơ bắp trên mặt như bị kéo căng ra đến phát đau, cô càng thêm hoài nghi ai lại thích ăn vật này.
Cả hai người đều không có kỹ xảo, chỉ đơn thuần một người đẩy tới một người tiếp nhận. Cho dù là như vậy, Diệp Mạnh Giác lần đầu tiên mới được nếm thử loại cảm giác này nên cảm thấy vô cùng hưng phấn và kích thích.
Biên độ giao động của anh càng lúc càng lớn, đâm mạnh đến nỗi Diệp Tư cứ phải lui về phía sau từng chút. Khi cảm thấy được ý đồ của cô, bàn tay anh vội vàng giữ chặt đầu cô, không cho cô né tránh.
Tơ dính trong suốt trong miệng bị kéo dài thật dài mỗi khi cự long rút ra.
“Bé cưng, dùng đầu lưỡi liếm, dùng đầu lưỡi liếm thử xem.”
Diệp Tư nghe lời thử thử, nhưng cơ bản là miệng không có khoảng trống để đầu lưỡi có thể nhúc nhích được. Đợi đến khi anh rút gần hết ra ngoài cô mới có thể vươn đầu lưỡi phấn hồng, đón tiểu thú của anh mà liếm lên.
Diệp Mạnh Giác kích động rên rỉ hai tiếng, túm lấy tóc của cô, giữ chặt đầu cô ngay dưới háng, từng luồng nóng rực tinh túy trắng đục phun ra ào ạt. Anh lại trầm giọng gào thét vài tiếng rồi mới chậm rãi buông tóc cô ra.
Diệp Tư lập tức ghé vào cạnh giường mà ho khan, phun chất trắng đục trong miệng xuống đất, ho mạnh kéo dài đến ứa cả nước mắt. Diệp Mạnh Giác vội vàng ôm cô chạy đến phòng tắm rót cho cô ly nước. Vẻ mặt anh vừa vô tội vừa có chút ảo não, “Bé cưng, chú không làm nữa đâu, không có lần sau đâu.” Bởi anh thật sự nhịn không được, cảm giác từ cái lưỡi đinh hương của cô quá mức mất hồn đã khiến anh lập tức bỏ giáp quy hàng.
Diệp Tư nôn nửa ngày, hớp nước súc miệng, còn cầm lấy bàn chải đánh răng mà chà răng điên cuồng, nhìn sang thì thấy Diệp Mạnh Giác vẫn còn đang nhìn cô một cách đầy ủ rũ đến tội nghiệp.
“Không có lần sau!” Diệp Tư quẳng xuống một câu tàn nhẫn, ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi phòng tắm.
Diệp Mạnh Giác cùng ra khỏi phòng tắm ngay sau lưng cô, khi nhìn đến cái vũng lớn tinh dịch trắng đục kia trên tấm thảm trước giường thì lập tức nhanh tay cuốn tấm thảm trên đất, ném ra ngoài hành lang, xong vừa cười vừa sà lại gần cô, “Bé cưng, chú nói thật, lần sau nhất định chú sẽ không như vậy nữa, được không?”
Nhìn Diệp Tư không thèm quan tâm ẩn ý trong câu nói của anh, anh thức thời nói sang chuyện khác: “Bé cưng, đói bụng không? Chú dẫn bé cưng đi ăn ngon nhé.”
Nghe được ăn, Diệp Tư nhíu cái mũi lại, “Không ăn! Đều tại chú! Người ta bây giờ hết muốn ăn rồi!”
“Chè sầu riêng ở Tây Hồ thì sao? Hay chè đậu đỏ ở Cảng? Hay bánh flan caramel ở Nhà hàng Cây Xoài? Hay là sữa hai lớp ở Thương Kiều?”
Mưu kế của Diệp Mạnh Giác rất nhanh đạt được hiệu quả mong muốn, bụng Diệp Tư bắt đầu kêu rột rột, “Người ta muốn ăn chè sầu riêng, caramen ở Cây Xoài, vịt quay ở Trần Gia, chân giò kho tương ở Phố Lớn.”
“Được! Lập tức kêu ngay!” Diệp Mạnh Giác hôn chụt một cái trên mặt cô, “Chú lập tức gọi mua cho bé cưng ngoan của chú.”
Diệp Mạnh Giác cầm điện thoại đi ra ngoài, không vài giây sau, anh đã bưng trong tay bát chè đậu đỏ tiến vào.
Diệp Tư đang ôm bụng lăn lộn trên giường, miệng thì la hét: “Chết đói rồi, chết đói đến nơi rồi.”
May mà Dì Thái dự kiến trước nên trước khi đi đã ủ sẵn chè đậu đỏ trong nồi, chứ không thì bé cưng của anh chắc đói đến lăn lộn từ đầu này đến đầu kia nhà quá.
Không bao lâu sau, các món đồ ăn đã được đưa tới cửa từng món một.
Sau khi ăn uống no nê, Diệp Tư đột nhiên nhớ tới một vấn đề, “Chú à, đêm động phòng hoa chúc không phải ở khách sạn hay chỗ nào lãng mạn sao, sao mình lại về nhà thế này? Đây có nên tính là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu không?”
“Chẳng phải bé cưng đã nói hôm nay không phải là tân hôn rồi sao?”
“… Vậy tại sao chú muốn có đêm động phòng hoa chúc?”
…
Đại hội Cổ đông còn chưa kịp mời họp thì kẻ nội gián trong công ty đã bị bắt, mà ông ta đúng là nhân viên kỳ cựu của Diệp thị mới đáng sợ. Nghe nói ông ta vô tình tiết lộ việc này khi cùng nhậu nhẹt với một gã công nhân là tay chân của Trương Tử Nghiêm. Khi Diệp Mạnh Giác nghe Trương Tử Nghiêm nói vậy, anh cũng không phát biểu ý kiến gì. Nhưng tình huống thật sự như thế nào, trong lòng anh rất rõ ràng. Anh chỉ không hiểu được một việc, tại sao lại có quan hệ đến công ty của Trương Tử Nghiêm? Hay là, Lý Hoa Quyên và Trương Sắc đã ngầm bắt tay nhau?
Bởi tên nhân viên kia không phải cố ý phạm tội, mà chỉ được xem như là nghe lời xúi giục, nên cuối cùng cảnh sát không xử lý mạnh tay được.
Trương Tử Nghiêm vô tình trở thành người chịu tội thay khiến anh ta buồn bực dị thường, rồi cấp tốc điều tra theo đầu mối mà Diệp Mạnh Giác cung cấp thì quả nhiên phát hiện vấn đề. Không chỉ có công ty xây dựng của anh ta, mà ngay cả Tòa soạn báo nhà anh ta cũng bị ai đó cài gián điệp vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.