Chương 43
Laz [E]
26/05/2014
CHIA XA
Giờ thì em đã tìm ra mảnh ghép còn thiếu mang tên " Yêu thương "
của trái tim mình .
Tiếc rằng anh đã mất hút trong biển người mênh mông , xa lạ ...
* * * * * * *
Lại một đêm nhanh chóng qua đi .
Kim My tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc , cô bỗng thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn thường ngày . Có lẽ trận ốm hôm qua cũng không phải là chuyện gì đó quá tồi tệ như cô vẫn tưởng , trái lại cô còn phải cảm ơn nó í chứ ...
Đánh răng , rửa mặt , thay quần áo đi học ... Đều là những công việc đã quá đỗi quen thuộc , nhưng không hiểu sao , Kim My cảm thấy hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt đánh dấu ngoặt trong cuộc đời của cô .
Chả hiểu sao lòng cô cứ nôn nao một cảm giác lo lắng kì lạ , hình như dạo này " lo lắng " là đặc điểm dễ nhận dạng nhất của Phương Kim My ?
Buộc túm tóc lên thật cao , đeo lên cổ chiếc dây chuyền có hình mặt búp bê , Kim My tự mỉm cười và dặn mình không nên quá bối rối : " Một nụ hôn không là gì cả ... " . Thì ra từ nãy giờ cô đang phân vân không biết lúc gặp Mike , cô nên nói gì đây .
Mở cửa .
Và anh lại đứng chờ ở đầu cầu thang như hôm nào anh mới tới nhà cô : vẫn mái tóc rất style , vẫn đôi mắt nâu thông minh rất sáng , vẫn cái sống mũi thẳng không biết đã làm bao nhiêu cô gái điêu đứng , vẫn nụ cười nửa miệng như có như không ... Nhưng tại sao tất cả lại bỗng nhiên xa lạ thế ? Tại sao tất cả lại chìm trong một gam màu bi thương bí ẩn ... ?
- Chào em ! - Anh mở lời trước - Em đã đỡ hơn chưa ?
- Vâng ! - Cô mỉm cười .
....
Khi cùng Mike đi ra bến xe buýt , không biết Kim My đã phải dùng biết bao nhiêu can đảm để không bị tay anh thu hút . Cô thực sự rất muốn nắm lấy tay anh , nhưng nói thế nào nhỉ : " Như thế có kì lắm không ? Có ... biến thái lắm không ? " . Và cuối cùng thì cô quyết định không nắm . Amen , Chúa hãy phù hộ cho con !
Nhưng Kim My không nắm không có nghĩa là người bên cạnh cô cũng sẽ an phận như vậy . Mike không ngại ngần nắm lấy bàn tay của Kim My bằng bàn tay có đeo vòng đen của anh , dĩ nhiên chuyện này làm tim nhân vật nữ chính của chúng ta như tan ra thành nước .
Thỉnh thoảng , cô còn thấy nhiều người đi đường nhìn cô và anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ , thèm khát như cũng muốn được như thế .
Trước đây , Kim My chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người , càng không ngờ rằng cũng có ngày chỉ với một cử chỉ nắm tay của người đó thôi , cũng làm tim cô run lên vì vui sướng ...
Chẳng trách sao người xưa có câu : " Người tính không bằng trời tính " ( Amen lần hai ) .
- Em phải đi học đây !
Kim My nói khi anh và cô đối diện với chiếc xe buýt mang hai tông màu chủ đạo là đỏ và vàng . Nói thì nói thế , chứ cả cô và anh đều chưa muốn buông tay nhau ra ; đều chưa muốn phải xa nhau như vậy .
Nhưng cuối cùng do bị bác lái xe mắng vốn , Kim My lầm bầm trong họng rồi cũng đành buông tay Mike ra . Nhưng trước khi cô kịp lên xe , anh đã kéo cô vào lòng và nói :
- Meme , anh rất hạnh phúc ! - Anh ghì cô chặt hơn - Anh nói thật đấy !
Kim My ngây ra một hồi , rồi cô đỏ mặt , chỉ biết ấp úng vài tiếng :
- Em ... em cũng vậy .
- Trời đất hai cô cậu này , có lên xe không thì bảo ? - Tiếng bác lái xe này có thể giết chết một con ruồi nếu con ruồi đó có tai - Muộn hết cả giờ rồi !
Rồi Mike buông Meme ra , anh hôn lên má cô trong sự chứng kiến của không biết bao nhiêu người đi đường , và dĩ nhiên , có cả ông lái xe đang mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo kia nữa :
- Tạm biệt ! - Anh cười và vẫy tay chào cô .
Kim My ngây ra tiếp , cô cảm thấy hình như hôm nay Mike có gì là lạ . Nhưng mãi đến khi lên xe và gần tới trường , cô mới phát hiện ra sự kì lạ đó ... Trước đây , anh chưa từng nói hai tiếng " tạm biệt " với cô .
....
Khi chỉ còn lại một mình , Mike rút điện thoại ra và bấm số cho Yuki . Nhưng trước khi anh kịp điện , thì màn hình đã hiện ra hàng số với cái tên " Hàn Thái Vũ " :
- Alô ?
- Nhớ lấy lời mày nói , chỉ cần tao về gặp ông ta , thì mày không bao giờ được gặp Phương Kim My nữa , không được có bất kì quan hệ gì với cô ấy .
Một khoảng im lặng .
Và Mike mỉm cười :
- Thái Vũ , tôi hơn tuổi cậu mà ...
" Tút ! Tút ! " - Đầu dây bên kia đã cúp máy tự lúc nào .
Cười cay đắng , anh lẩm bẩm : " Kim My ! Lần này thì anh phải thực sự tạm biệt em rồi ! " .
* * * * * * *
Trường THPT Kim Liên .
Giờ ra chơi :
- Sao mày cứ ngồi cười ngơ ngẩn vậy ? - Cái Na lại mon men ra chỗ tôi , trông sắc mặt nó khá lắm .
- Có gì đâu mà ! - Tôi cười khì khì như khỉ , cũng chẳng hiểu sao mình lại vui như vậy nữa : vì cái ôm của anh , vì nụ hôn của anh , hay vì câu nói mà sáng nay anh đã thì thầm với tôi ?
- Lại chuyện liên quan đến Mike hả ? - Ni Na ngán ngẩm nói - Ngày xưa tưởng mày vô tình thế nào , đúng là " tri nhân , tri diện , bất tri tâm " .
Tôi lăn ra cười , mà thực chất chẳng biết mình cười vì chuyện gì ; chỉ là thấy rất vui mà thôi .
- Khùng ! - Ni Na nhăn mặt , rồi nó lắc đầu quay mặt ra ngoài cửa . Bỗng , Ni Na thốt lên - A , Thái Vũ !
Cái tên ấy như tia sét giáng xuống đầu tôi , ngay lập tức tôi quay mặt lại : Đúng là Thái Vũ ! Nhưng cậu ta không mặc đồng phục trường , mà mặc quần thụng và áo phông trắng : Cậu ấy định đi đâu thì phải ?
- Kim My , có thể nói chuyện một lát không ? - Giọng cậu ấy làm lòng tôi thắt lại , và tôi lục đục đứng lên theo cậu ấy ra ngoài .
Tôi và Thái Vũ đi dạo quay sân trường , ngôi trường không mấy rộng rãi giờ càng thêm chật vì học sinh nhốn nháo chạy nhảy khắp nơi . Đi được một lúc thấy cũng chán , cuối cùng , tôi và Vũ chọn một cái ghế đá gần cây to để che nắng :
- Lâu rồi không gặp ! - Cậu ấy lại là người mở lời trước .
- Lâu rồi không gặp !
Tôi cũng lặp nguyên câu ấy như một con vẹt , thực tình tôi chẳng biết nên nói gì nữa . Từ ngày chuyện đó xảy ra ở phòng y tế , không hiểu sao khi đối diện trước Thái Vũ , tôi cứ thấy bối rối kì lạ . Chắc cái đó người ta gọi là " bản năng phụ nữ " chăng ?
- Chuyện hôm đó ... - Thái Vũ ngập ngừng hồi lâu , nhưng rồi cũng quyết định nói - Xin lỗi , chị sẽ không để bụng chứ ?
Tôi vội vàng xua tay :
- Không ... không có gì đâu !
Nói xong mới biết mình bị hố , gì mà " không có gì " chứ , chuyện liên quan đến cả cuộc đời con gái của tôi mà . Nhưng cũng chẳng biết chữa lửa thế nào , nên tôi đành cúi gằm mặt xuống mà lẩm bẩm vài câu , kiểu như :
- Cậu không cần xin lỗi đâu ! Tôi cũng có lỗi mà !
Rồi Thái Vũ bật cười , với tay xoa đầu tôi :
- Chị vẫn đáng yêu như ngày nào !
- Đáng ghét ! - Tôi xoa lại đầu cậu ấy , và vì cậu ấy cao hơn tôi nên cả khi ngồi , tôi cũng phải rướn mình lên mới nắm được tóc cậu ấy .
Nào ngờ Thái Vũ vòng tay ôm lấy eo tôi , tôi giật mình thốt lên :
- Đồ cơ hội này , có buông ra không thì bảo ?
- Không buông ! - Thái Vũ tinh nghịch nói , hết xoay tôi sang bên này lại xoay tôi sang bên khác .
- Bỏ ra , người ta nhìn kìa ! - Tôi xấu hổ .
- Kệ người ta nhìn , cho đui mắt luôn !
Cái tính nhí nhố vẫn không thay đổi , Thái Vũ ơi là Thái Vũ , rốt cuộc bao giờ cậu mới hết trẻ con đây ? Nhưng kể ra cũng vui , tôi cứ tưởng lúc tôi gặp lại Thái Vũ sẽ nặng nề thế nào , hoá ra mọi chuyện vẫn như bình thường , chỉ là tôi hay tự trầm trọng hoá vấn đề lên đó mà thôi .
- Chị vẫn quyết định không thay đổi ý kiến chứ ? - Thái Vũ khẽ hỏi , tôi nghe hơi thở cậu ấy phả qua cổ , bỗng chạnh lòng thương cảm .
- Xin lỗi , tôi ... - Tôi lúng túng , rõ ràng cậu ấy biết câu trả lời của tôi rồi mà vẫn còn hỏi .
- Từ hôm nay em sẽ phải đi xa một thời gian ... - Cậu ấy vẫn ôm chặt lấy tôi , giống như muốn in sâu giây phút này vào trong lòng - Chị có thể tự bảo vệ mình chứ ?
- Cậu nói cứ như tôi là trẻ con ấy ! - Tôi phồng mồm ra vẻ giận dỗi - Mà cậu đi đâu ? Có chuyện gì à ?
- Em đi để đòi lại những gì thuộc về mình ! - Cậu ấy buông tôi ra , đứng thẳng người lên và nhìn vào mắt tôi - Lần tới gặp lại , em sẽ không dễ dàng buông tha chị như thế này đâu ! Em nhất định sẽ trở thành một người mà chị có thể tin tưởng dựa dẫm !
- Cậu nói gì vậy ? - Tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng - Rốt cuộc là cậu định đi đâu ?
- Japan ! - Cậu ấy nói rồi vẫy tay , chạy một mạch ra ngoài cổng trường mà không thèm ngoái nhìn lại .
" Nhật Bản ? " - Tôi tự nhủ , không hiểu sao trong lòng bỗng trào lên một cảm giác lo lắng kì lạ : " Cậu ấy đi du lịch chăng ? Nhưng đang học mà , có cần đi gấp thế không cơ chứ ? " .
Tôi thở dài , Thái Vũ đúng là người khó hiểu : Rõ ràng trước đây nói ghét Nhật Bản , vậy mà du lịch thì lại chọn Nhật Bản làm điểm đến đầu tiên ? .
Hết giờ ra chơi , tôi lủi thủi đi lên lớp một mình . Bất chợt , Ni Na hớt hơ hớt hải chạy đến chỗ tôi , nó nói không ra tiếng :
- Chết ... chết rồi ...
- Sao thế ? - Tôi lo lắng đỡ nó .
- Thái Vũ rút học bạ rồi ! Mấy con lớp dưới đang đồn ầm lên đó !
- Sao cơ ? - Tôi trợn to mắt hết mức có thể .
" Rút học bạ ? Đi du lịch thì tại sao phải rút học bạ ? " .
" Em nhất định không để hắn đến với chị "
" Chị không biết hắn dùng chị làm mồi nhử để bắt em về Nhật sao ? "
" Mike Kintaru chính là anh của em ở bên Nhật "
" Anh ta không phải là du học sinh " ...
" Anh rất hạnh phúc , anh nói thật đấy ! "
" Tạm biệt ! "
Tất cả , tất cả những câu nói ấy tràn về trong tâm trí tôi , tạo thành một xâu chuỗi các câu chuyện mà lí ra tôi phải biết từ lâu rồi mới phải .
Tôi thần ra một lúc lâu , rồi vội vàng chạy xuống sân trường :
- Mày đi đâu đấy , Kim My ? - Ni Na ngoái theo - Vào học rồi mà !
Không hiểu sao tôi không thể ngăn nổi bước chân mình hướng ra ngoài cổng trường , dường như có chuyện kinh khủng nào đó đang diễn ra quanh đây ?
Mike Kintaru , nhất định anh phải chờ em !!
* * * * * * *
" Meme ... ? " .
- Mike , anh sao vậy ? - Yuki nắm lấy tay anh , lay nhẹ .
- Không , anh chỉ có cảm giác có ai đó đang gọi mình thôi ... - Mike mỉm cười , rồi anh quay sang cậu trai đang ngồi đối diện - Thái Vũ , cám ơn cậu đã chấp nhận yêu cầu của chúng tôi !
- Mẹ kiếp ! - Thái Vũ gắt , cậu ta lấy quyển truyện đang đọc dở che ngang lên mặt - Tôi không vì các người , tôi chỉ vì cô ấy mà thôi !
" Cô ấy ? " - Mike ngẩn ra - " Đúng rồi , là vì cô ấy ! " .
....
- Làm ơn cho cháu ra ngoài đi mà ! - Kim My nài nỉ bác bảo vệ , nước mắt cô bắt đầu giàn ra hai bên má - Làm ơn đi , cháu thực sự có chuyện rất quan trọng cần phải làm ...
- Không được ! - Bác bảo vệ kiên quyết giữ Kim My lại , không cho cô bước thêm dù chỉ là nửa bước - Bây giờ đang là giờ học , muốn gì thì gì cô cũng phải có giấy cho phép của giáo viên chủ nhiệm hoặc của Hiệu trưởng , còn không thì tôi không cho cô ra được !
- Bác ơi , cháu xin bác mà ! - Kim My hét lên , tình cảnh thực sự rất đáng thương - Chỉ một lần này thôi , nếu không sẽ muộn mất , cháu xin bác mà ... Cháu xin bác !
- Cô này thật là ... - Bác bảo vệ dường như đã bất lực , nhưng vẫn kiên định không cho Kim My ra .
Nài nỉ một hồi , bỗng giọng lạnh tanh mà quen thuộc đó vang lên :
- Có chuyện gì thế ?
Cả Kim My và bác bảo vệ cùng quay lại , quả nhiên là Đặng Tiểu Thiên - hiện giờ hắn ta đang ôm một xấp giấy cao vút :
- Cậu Thiên , chuyện là cô bé này cứ đòi ra ngoài cổng trường nhưng không có giấy cho phép của giáo viên chủ nhiệm cũng như của Hiệu trưởng , nên tôi ...
- Để cô ấy ra ! - Thiên nói , không giận mà có uy .
- Nhưng ... - Ông bảo vệ mặt xám xịt .
- Chắc bác không muốn chiều nay nhận được giấy cho phép nghỉ làm chứ ? - Tiểu Thiên châm chích .
- Dạ , tôi mở cổng đây ạ ! - Ông bảo vệ khúm núm , quả nhiên là sợ Tiểu Thiên mất mật .
Trước khi đi ra ngoài đường , Kim My ngoái lại :
- Cám ơn cậu !
Tiểu Thiên cười , rồi hắn đặt chồng giấy lên tay ông bảo vệ và cũng phóng ra ngoài theo hướng Kim My vừa đi .
- Này ! - Hắn gọi - Đi xe máy vẫn nhanh hơn đúng không ?
Và Kim My dừng lại , chợt thấy biết ơn gã bạn học lạnh lùng này hơn bao giờ hết .
" Tiếu Thiên , thực sự cám ơn bạn ! " .
....
Vừa về , Kim My đã lao thẳng lên gác ; quên luôn cả câu hỏi của mẹ :
- Sao về sớm vậy hả con ?
Cô nhanh chóng mở cửa phòng thằng Nam : không có ai hết .
Rồi cô chạy sang phòng mình , xoay nắm tay cầm ...
Cả người Kim My như đông cứng lại .
Cảnh tượng trước mặt làm cô không còn tin nổi vào mắt mình nữa .
Trên tường phòng cô , đâu đâu cũng đầy những ảnh ; những tấm ảnh chỉ có anh và cô . Kia , không phải là ảnh lúc anh và cô tập múa mà thằng Nam đã lén chụp trộm đó sao ? Kia , không phải là ảnh lúc anh và cô ăn cơm mà cũng do thằng Nam làm phó nháy ? Rồi cả những lúc cô nhìn anh cười ngơ ngẩn , những khi hai người cùng xem bài tập của cô ... Những tấm ảnh ấy , những kỉ niệm ấy , anh đều gửi trả hết lại cho cô hay sao ?
Kim My run rẩy bước vào trong phòng - nơi tràn ngập kỉ niệm giữa anh và cô , và My phát hiện có một bức thư để ở trên bàn . Cô cố ngăn tay mình không run lẩy bẩy , cố không khóc để có thể đọc rõ từng lời từng chữ anh muốn nói với mình :
" Meme thân mến , "
- Mẹ , anh Mike đi đâu rồi ? - Kim My tay cầm bức thư , lao nhanh xuống nhà .
- Nó vừa đi đâu ấy , mẹ cũng không rõ nữa .
" Khi em đọc lá thư này , có lẽ anh đã không còn ở bên em nữa . Thật kì lạ , anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết thư cho một cô gái ..."
- Tiểu Thiên , bạn làm ơn có thể chở tôi ra sân bay không ? Làm ơn đi !
- Có chuyện gì ?
- Làm ơn đi !!
" Điều đầu tiên anh muốn nói , là anh xin lỗi em . Anh đã dối em rất nhiều điều : anh không phải là du học sinh , cũng không phải tự nhiên mới nói thích em ... Anh là anh trai của Thái Vũ - cậu bạn của em ấy - và anh vì có chuyện nên mới phải nhờ em để bắt cậu ấy quay về Nhật " .
- Bạn có thể đi nhanh hơn được không ?
- Tôi đã cố gắng rồi đó !
" Em thấy anh đáng khinh lắm đúng không ? Anh đã lừa một cô gái ngây thơ như em để hoàn thành mục đích của mình . Em cứ ghét anh đi , anh nói thật đấy , thậm chí em hận anh cũng được ! "
" Anh thật sự rất thích em ! - Đây cũng là lời nói thật của anh . Nhưng đối với anh còn có một thứ quan trọng hơn tình cảm nam nữ , đó là gia đình và những gì mà anh đang có . Anh không hối hận về quãng thời gian vừa qua , vì nhờ tới Việt Nam , anh mới gặp được em và có nhiều kỉ niệm đáng nhớ như vậy . Bây giờ nghĩ lại , anh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc ! " .
- Đến rồi đó , bạn xuống xe đi !
Kim My lao nhanh vào sân bay , cuống cuồng tìm kiếm một hình bóng quen thuộc . Cô chạy hết chỗ này đến chỗ nọ , nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng người ấy . Trong biển người mênh mông này , rốt cuộc anh ấy đang ở đâu cơ chứ ?
" Khi tất cả mọi chuyện kết thúc , em hãy tới với Thái Vũ . Cậu ấy là một người tốt , là một người có thể hy sinh tất cả để bảo vệ em ... Cậu ấy thực sự rất yêu em , em hãy cho cậu ấy một cơ hội nhé ? "
- Mike ! Mike ! - Kim My vừa chạy vừa gọi to tên anh , cổ họng nghe rát buốt vị mằn mặn của nước mắt .
" Sau này khi về Nhật rồi , anh nhất định sẽ mãi trân trọng những kỉ niệm hồi anh tới Việt Nam . Ở đó , anh đã gặp được một cô gái với mái tóc đen dài rất đáng yêu , thích ăn kem và ngủ gục trên xe buýt ; cô ấy là một người mạnh mẽ , cô ấy là một người có chính kiến của riêng mình , là một người vô tư luôn đem lại nụ cười cho người khác ... "
- Mike ! Em thích anh ! - Kim My hét to , cô mặc kệ những người xung quanh đang xì xào điều gì ; lúc này , cô chỉ muốn được nhìn anh một lần mà thôi - Mike ! Em yêu anh ! Làm ơn hãy quay lại đi !
" Cô ấy mãi mãi là Búp bê tóc đen của anh "
- Mike !!!
" Và cuối cùng , anh cầu chúc cho em luôn hạnh phúc .
Hãy luôn cười và tự tin vào chính mình , em nhé !
Mike Kintaru . "
Và chiếc máy bay cất cánh , mang theo mảnh ghép mang tên " Yêu thương " đó đi thật xa , thật xa khỏi vòng tay người con gái ấy .
Mang theo những kỉ niệm , những niềm vui , và cả những giọt nước mắt ...
Vấp ngã một lần sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn .
Sau những đắng cay , nước mắt ... sẽ là nụ cười và hạnh phúc .
Vậy sau nụ cười và hạnh phúc , sẽ là cái gì đây ?
Kim My của lúc đó , vẫn chưa thể biết được .
Và chúng ta ở lúc đó , cũng chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ...
Lúc này , cứ để cô ấy khóc đi .
Khóc để trôi đi tất cả những nỗi đau , những chuyện buồn của tuổi học trò ; khóc để quên đi mối tình đầu đầy nước mắt ...
Vấp ngã một lần sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn .
Giờ thì em đã tìm ra mảnh ghép còn thiếu mang tên " Yêu thương "
của trái tim mình .
Tiếc rằng anh đã mất hút trong biển người mênh mông , xa lạ ...
* * * * * * *
Lại một đêm nhanh chóng qua đi .
Kim My tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc , cô bỗng thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn thường ngày . Có lẽ trận ốm hôm qua cũng không phải là chuyện gì đó quá tồi tệ như cô vẫn tưởng , trái lại cô còn phải cảm ơn nó í chứ ...
Đánh răng , rửa mặt , thay quần áo đi học ... Đều là những công việc đã quá đỗi quen thuộc , nhưng không hiểu sao , Kim My cảm thấy hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt đánh dấu ngoặt trong cuộc đời của cô .
Chả hiểu sao lòng cô cứ nôn nao một cảm giác lo lắng kì lạ , hình như dạo này " lo lắng " là đặc điểm dễ nhận dạng nhất của Phương Kim My ?
Buộc túm tóc lên thật cao , đeo lên cổ chiếc dây chuyền có hình mặt búp bê , Kim My tự mỉm cười và dặn mình không nên quá bối rối : " Một nụ hôn không là gì cả ... " . Thì ra từ nãy giờ cô đang phân vân không biết lúc gặp Mike , cô nên nói gì đây .
Mở cửa .
Và anh lại đứng chờ ở đầu cầu thang như hôm nào anh mới tới nhà cô : vẫn mái tóc rất style , vẫn đôi mắt nâu thông minh rất sáng , vẫn cái sống mũi thẳng không biết đã làm bao nhiêu cô gái điêu đứng , vẫn nụ cười nửa miệng như có như không ... Nhưng tại sao tất cả lại bỗng nhiên xa lạ thế ? Tại sao tất cả lại chìm trong một gam màu bi thương bí ẩn ... ?
- Chào em ! - Anh mở lời trước - Em đã đỡ hơn chưa ?
- Vâng ! - Cô mỉm cười .
....
Khi cùng Mike đi ra bến xe buýt , không biết Kim My đã phải dùng biết bao nhiêu can đảm để không bị tay anh thu hút . Cô thực sự rất muốn nắm lấy tay anh , nhưng nói thế nào nhỉ : " Như thế có kì lắm không ? Có ... biến thái lắm không ? " . Và cuối cùng thì cô quyết định không nắm . Amen , Chúa hãy phù hộ cho con !
Nhưng Kim My không nắm không có nghĩa là người bên cạnh cô cũng sẽ an phận như vậy . Mike không ngại ngần nắm lấy bàn tay của Kim My bằng bàn tay có đeo vòng đen của anh , dĩ nhiên chuyện này làm tim nhân vật nữ chính của chúng ta như tan ra thành nước .
Thỉnh thoảng , cô còn thấy nhiều người đi đường nhìn cô và anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ , thèm khát như cũng muốn được như thế .
Trước đây , Kim My chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người , càng không ngờ rằng cũng có ngày chỉ với một cử chỉ nắm tay của người đó thôi , cũng làm tim cô run lên vì vui sướng ...
Chẳng trách sao người xưa có câu : " Người tính không bằng trời tính " ( Amen lần hai ) .
- Em phải đi học đây !
Kim My nói khi anh và cô đối diện với chiếc xe buýt mang hai tông màu chủ đạo là đỏ và vàng . Nói thì nói thế , chứ cả cô và anh đều chưa muốn buông tay nhau ra ; đều chưa muốn phải xa nhau như vậy .
Nhưng cuối cùng do bị bác lái xe mắng vốn , Kim My lầm bầm trong họng rồi cũng đành buông tay Mike ra . Nhưng trước khi cô kịp lên xe , anh đã kéo cô vào lòng và nói :
- Meme , anh rất hạnh phúc ! - Anh ghì cô chặt hơn - Anh nói thật đấy !
Kim My ngây ra một hồi , rồi cô đỏ mặt , chỉ biết ấp úng vài tiếng :
- Em ... em cũng vậy .
- Trời đất hai cô cậu này , có lên xe không thì bảo ? - Tiếng bác lái xe này có thể giết chết một con ruồi nếu con ruồi đó có tai - Muộn hết cả giờ rồi !
Rồi Mike buông Meme ra , anh hôn lên má cô trong sự chứng kiến của không biết bao nhiêu người đi đường , và dĩ nhiên , có cả ông lái xe đang mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo kia nữa :
- Tạm biệt ! - Anh cười và vẫy tay chào cô .
Kim My ngây ra tiếp , cô cảm thấy hình như hôm nay Mike có gì là lạ . Nhưng mãi đến khi lên xe và gần tới trường , cô mới phát hiện ra sự kì lạ đó ... Trước đây , anh chưa từng nói hai tiếng " tạm biệt " với cô .
....
Khi chỉ còn lại một mình , Mike rút điện thoại ra và bấm số cho Yuki . Nhưng trước khi anh kịp điện , thì màn hình đã hiện ra hàng số với cái tên " Hàn Thái Vũ " :
- Alô ?
- Nhớ lấy lời mày nói , chỉ cần tao về gặp ông ta , thì mày không bao giờ được gặp Phương Kim My nữa , không được có bất kì quan hệ gì với cô ấy .
Một khoảng im lặng .
Và Mike mỉm cười :
- Thái Vũ , tôi hơn tuổi cậu mà ...
" Tút ! Tút ! " - Đầu dây bên kia đã cúp máy tự lúc nào .
Cười cay đắng , anh lẩm bẩm : " Kim My ! Lần này thì anh phải thực sự tạm biệt em rồi ! " .
* * * * * * *
Trường THPT Kim Liên .
Giờ ra chơi :
- Sao mày cứ ngồi cười ngơ ngẩn vậy ? - Cái Na lại mon men ra chỗ tôi , trông sắc mặt nó khá lắm .
- Có gì đâu mà ! - Tôi cười khì khì như khỉ , cũng chẳng hiểu sao mình lại vui như vậy nữa : vì cái ôm của anh , vì nụ hôn của anh , hay vì câu nói mà sáng nay anh đã thì thầm với tôi ?
- Lại chuyện liên quan đến Mike hả ? - Ni Na ngán ngẩm nói - Ngày xưa tưởng mày vô tình thế nào , đúng là " tri nhân , tri diện , bất tri tâm " .
Tôi lăn ra cười , mà thực chất chẳng biết mình cười vì chuyện gì ; chỉ là thấy rất vui mà thôi .
- Khùng ! - Ni Na nhăn mặt , rồi nó lắc đầu quay mặt ra ngoài cửa . Bỗng , Ni Na thốt lên - A , Thái Vũ !
Cái tên ấy như tia sét giáng xuống đầu tôi , ngay lập tức tôi quay mặt lại : Đúng là Thái Vũ ! Nhưng cậu ta không mặc đồng phục trường , mà mặc quần thụng và áo phông trắng : Cậu ấy định đi đâu thì phải ?
- Kim My , có thể nói chuyện một lát không ? - Giọng cậu ấy làm lòng tôi thắt lại , và tôi lục đục đứng lên theo cậu ấy ra ngoài .
Tôi và Thái Vũ đi dạo quay sân trường , ngôi trường không mấy rộng rãi giờ càng thêm chật vì học sinh nhốn nháo chạy nhảy khắp nơi . Đi được một lúc thấy cũng chán , cuối cùng , tôi và Vũ chọn một cái ghế đá gần cây to để che nắng :
- Lâu rồi không gặp ! - Cậu ấy lại là người mở lời trước .
- Lâu rồi không gặp !
Tôi cũng lặp nguyên câu ấy như một con vẹt , thực tình tôi chẳng biết nên nói gì nữa . Từ ngày chuyện đó xảy ra ở phòng y tế , không hiểu sao khi đối diện trước Thái Vũ , tôi cứ thấy bối rối kì lạ . Chắc cái đó người ta gọi là " bản năng phụ nữ " chăng ?
- Chuyện hôm đó ... - Thái Vũ ngập ngừng hồi lâu , nhưng rồi cũng quyết định nói - Xin lỗi , chị sẽ không để bụng chứ ?
Tôi vội vàng xua tay :
- Không ... không có gì đâu !
Nói xong mới biết mình bị hố , gì mà " không có gì " chứ , chuyện liên quan đến cả cuộc đời con gái của tôi mà . Nhưng cũng chẳng biết chữa lửa thế nào , nên tôi đành cúi gằm mặt xuống mà lẩm bẩm vài câu , kiểu như :
- Cậu không cần xin lỗi đâu ! Tôi cũng có lỗi mà !
Rồi Thái Vũ bật cười , với tay xoa đầu tôi :
- Chị vẫn đáng yêu như ngày nào !
- Đáng ghét ! - Tôi xoa lại đầu cậu ấy , và vì cậu ấy cao hơn tôi nên cả khi ngồi , tôi cũng phải rướn mình lên mới nắm được tóc cậu ấy .
Nào ngờ Thái Vũ vòng tay ôm lấy eo tôi , tôi giật mình thốt lên :
- Đồ cơ hội này , có buông ra không thì bảo ?
- Không buông ! - Thái Vũ tinh nghịch nói , hết xoay tôi sang bên này lại xoay tôi sang bên khác .
- Bỏ ra , người ta nhìn kìa ! - Tôi xấu hổ .
- Kệ người ta nhìn , cho đui mắt luôn !
Cái tính nhí nhố vẫn không thay đổi , Thái Vũ ơi là Thái Vũ , rốt cuộc bao giờ cậu mới hết trẻ con đây ? Nhưng kể ra cũng vui , tôi cứ tưởng lúc tôi gặp lại Thái Vũ sẽ nặng nề thế nào , hoá ra mọi chuyện vẫn như bình thường , chỉ là tôi hay tự trầm trọng hoá vấn đề lên đó mà thôi .
- Chị vẫn quyết định không thay đổi ý kiến chứ ? - Thái Vũ khẽ hỏi , tôi nghe hơi thở cậu ấy phả qua cổ , bỗng chạnh lòng thương cảm .
- Xin lỗi , tôi ... - Tôi lúng túng , rõ ràng cậu ấy biết câu trả lời của tôi rồi mà vẫn còn hỏi .
- Từ hôm nay em sẽ phải đi xa một thời gian ... - Cậu ấy vẫn ôm chặt lấy tôi , giống như muốn in sâu giây phút này vào trong lòng - Chị có thể tự bảo vệ mình chứ ?
- Cậu nói cứ như tôi là trẻ con ấy ! - Tôi phồng mồm ra vẻ giận dỗi - Mà cậu đi đâu ? Có chuyện gì à ?
- Em đi để đòi lại những gì thuộc về mình ! - Cậu ấy buông tôi ra , đứng thẳng người lên và nhìn vào mắt tôi - Lần tới gặp lại , em sẽ không dễ dàng buông tha chị như thế này đâu ! Em nhất định sẽ trở thành một người mà chị có thể tin tưởng dựa dẫm !
- Cậu nói gì vậy ? - Tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng - Rốt cuộc là cậu định đi đâu ?
- Japan ! - Cậu ấy nói rồi vẫy tay , chạy một mạch ra ngoài cổng trường mà không thèm ngoái nhìn lại .
" Nhật Bản ? " - Tôi tự nhủ , không hiểu sao trong lòng bỗng trào lên một cảm giác lo lắng kì lạ : " Cậu ấy đi du lịch chăng ? Nhưng đang học mà , có cần đi gấp thế không cơ chứ ? " .
Tôi thở dài , Thái Vũ đúng là người khó hiểu : Rõ ràng trước đây nói ghét Nhật Bản , vậy mà du lịch thì lại chọn Nhật Bản làm điểm đến đầu tiên ? .
Hết giờ ra chơi , tôi lủi thủi đi lên lớp một mình . Bất chợt , Ni Na hớt hơ hớt hải chạy đến chỗ tôi , nó nói không ra tiếng :
- Chết ... chết rồi ...
- Sao thế ? - Tôi lo lắng đỡ nó .
- Thái Vũ rút học bạ rồi ! Mấy con lớp dưới đang đồn ầm lên đó !
- Sao cơ ? - Tôi trợn to mắt hết mức có thể .
" Rút học bạ ? Đi du lịch thì tại sao phải rút học bạ ? " .
" Em nhất định không để hắn đến với chị "
" Chị không biết hắn dùng chị làm mồi nhử để bắt em về Nhật sao ? "
" Mike Kintaru chính là anh của em ở bên Nhật "
" Anh ta không phải là du học sinh " ...
" Anh rất hạnh phúc , anh nói thật đấy ! "
" Tạm biệt ! "
Tất cả , tất cả những câu nói ấy tràn về trong tâm trí tôi , tạo thành một xâu chuỗi các câu chuyện mà lí ra tôi phải biết từ lâu rồi mới phải .
Tôi thần ra một lúc lâu , rồi vội vàng chạy xuống sân trường :
- Mày đi đâu đấy , Kim My ? - Ni Na ngoái theo - Vào học rồi mà !
Không hiểu sao tôi không thể ngăn nổi bước chân mình hướng ra ngoài cổng trường , dường như có chuyện kinh khủng nào đó đang diễn ra quanh đây ?
Mike Kintaru , nhất định anh phải chờ em !!
* * * * * * *
" Meme ... ? " .
- Mike , anh sao vậy ? - Yuki nắm lấy tay anh , lay nhẹ .
- Không , anh chỉ có cảm giác có ai đó đang gọi mình thôi ... - Mike mỉm cười , rồi anh quay sang cậu trai đang ngồi đối diện - Thái Vũ , cám ơn cậu đã chấp nhận yêu cầu của chúng tôi !
- Mẹ kiếp ! - Thái Vũ gắt , cậu ta lấy quyển truyện đang đọc dở che ngang lên mặt - Tôi không vì các người , tôi chỉ vì cô ấy mà thôi !
" Cô ấy ? " - Mike ngẩn ra - " Đúng rồi , là vì cô ấy ! " .
....
- Làm ơn cho cháu ra ngoài đi mà ! - Kim My nài nỉ bác bảo vệ , nước mắt cô bắt đầu giàn ra hai bên má - Làm ơn đi , cháu thực sự có chuyện rất quan trọng cần phải làm ...
- Không được ! - Bác bảo vệ kiên quyết giữ Kim My lại , không cho cô bước thêm dù chỉ là nửa bước - Bây giờ đang là giờ học , muốn gì thì gì cô cũng phải có giấy cho phép của giáo viên chủ nhiệm hoặc của Hiệu trưởng , còn không thì tôi không cho cô ra được !
- Bác ơi , cháu xin bác mà ! - Kim My hét lên , tình cảnh thực sự rất đáng thương - Chỉ một lần này thôi , nếu không sẽ muộn mất , cháu xin bác mà ... Cháu xin bác !
- Cô này thật là ... - Bác bảo vệ dường như đã bất lực , nhưng vẫn kiên định không cho Kim My ra .
Nài nỉ một hồi , bỗng giọng lạnh tanh mà quen thuộc đó vang lên :
- Có chuyện gì thế ?
Cả Kim My và bác bảo vệ cùng quay lại , quả nhiên là Đặng Tiểu Thiên - hiện giờ hắn ta đang ôm một xấp giấy cao vút :
- Cậu Thiên , chuyện là cô bé này cứ đòi ra ngoài cổng trường nhưng không có giấy cho phép của giáo viên chủ nhiệm cũng như của Hiệu trưởng , nên tôi ...
- Để cô ấy ra ! - Thiên nói , không giận mà có uy .
- Nhưng ... - Ông bảo vệ mặt xám xịt .
- Chắc bác không muốn chiều nay nhận được giấy cho phép nghỉ làm chứ ? - Tiểu Thiên châm chích .
- Dạ , tôi mở cổng đây ạ ! - Ông bảo vệ khúm núm , quả nhiên là sợ Tiểu Thiên mất mật .
Trước khi đi ra ngoài đường , Kim My ngoái lại :
- Cám ơn cậu !
Tiểu Thiên cười , rồi hắn đặt chồng giấy lên tay ông bảo vệ và cũng phóng ra ngoài theo hướng Kim My vừa đi .
- Này ! - Hắn gọi - Đi xe máy vẫn nhanh hơn đúng không ?
Và Kim My dừng lại , chợt thấy biết ơn gã bạn học lạnh lùng này hơn bao giờ hết .
" Tiếu Thiên , thực sự cám ơn bạn ! " .
....
Vừa về , Kim My đã lao thẳng lên gác ; quên luôn cả câu hỏi của mẹ :
- Sao về sớm vậy hả con ?
Cô nhanh chóng mở cửa phòng thằng Nam : không có ai hết .
Rồi cô chạy sang phòng mình , xoay nắm tay cầm ...
Cả người Kim My như đông cứng lại .
Cảnh tượng trước mặt làm cô không còn tin nổi vào mắt mình nữa .
Trên tường phòng cô , đâu đâu cũng đầy những ảnh ; những tấm ảnh chỉ có anh và cô . Kia , không phải là ảnh lúc anh và cô tập múa mà thằng Nam đã lén chụp trộm đó sao ? Kia , không phải là ảnh lúc anh và cô ăn cơm mà cũng do thằng Nam làm phó nháy ? Rồi cả những lúc cô nhìn anh cười ngơ ngẩn , những khi hai người cùng xem bài tập của cô ... Những tấm ảnh ấy , những kỉ niệm ấy , anh đều gửi trả hết lại cho cô hay sao ?
Kim My run rẩy bước vào trong phòng - nơi tràn ngập kỉ niệm giữa anh và cô , và My phát hiện có một bức thư để ở trên bàn . Cô cố ngăn tay mình không run lẩy bẩy , cố không khóc để có thể đọc rõ từng lời từng chữ anh muốn nói với mình :
" Meme thân mến , "
- Mẹ , anh Mike đi đâu rồi ? - Kim My tay cầm bức thư , lao nhanh xuống nhà .
- Nó vừa đi đâu ấy , mẹ cũng không rõ nữa .
" Khi em đọc lá thư này , có lẽ anh đã không còn ở bên em nữa . Thật kì lạ , anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết thư cho một cô gái ..."
- Tiểu Thiên , bạn làm ơn có thể chở tôi ra sân bay không ? Làm ơn đi !
- Có chuyện gì ?
- Làm ơn đi !!
" Điều đầu tiên anh muốn nói , là anh xin lỗi em . Anh đã dối em rất nhiều điều : anh không phải là du học sinh , cũng không phải tự nhiên mới nói thích em ... Anh là anh trai của Thái Vũ - cậu bạn của em ấy - và anh vì có chuyện nên mới phải nhờ em để bắt cậu ấy quay về Nhật " .
- Bạn có thể đi nhanh hơn được không ?
- Tôi đã cố gắng rồi đó !
" Em thấy anh đáng khinh lắm đúng không ? Anh đã lừa một cô gái ngây thơ như em để hoàn thành mục đích của mình . Em cứ ghét anh đi , anh nói thật đấy , thậm chí em hận anh cũng được ! "
" Anh thật sự rất thích em ! - Đây cũng là lời nói thật của anh . Nhưng đối với anh còn có một thứ quan trọng hơn tình cảm nam nữ , đó là gia đình và những gì mà anh đang có . Anh không hối hận về quãng thời gian vừa qua , vì nhờ tới Việt Nam , anh mới gặp được em và có nhiều kỉ niệm đáng nhớ như vậy . Bây giờ nghĩ lại , anh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc ! " .
- Đến rồi đó , bạn xuống xe đi !
Kim My lao nhanh vào sân bay , cuống cuồng tìm kiếm một hình bóng quen thuộc . Cô chạy hết chỗ này đến chỗ nọ , nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng người ấy . Trong biển người mênh mông này , rốt cuộc anh ấy đang ở đâu cơ chứ ?
" Khi tất cả mọi chuyện kết thúc , em hãy tới với Thái Vũ . Cậu ấy là một người tốt , là một người có thể hy sinh tất cả để bảo vệ em ... Cậu ấy thực sự rất yêu em , em hãy cho cậu ấy một cơ hội nhé ? "
- Mike ! Mike ! - Kim My vừa chạy vừa gọi to tên anh , cổ họng nghe rát buốt vị mằn mặn của nước mắt .
" Sau này khi về Nhật rồi , anh nhất định sẽ mãi trân trọng những kỉ niệm hồi anh tới Việt Nam . Ở đó , anh đã gặp được một cô gái với mái tóc đen dài rất đáng yêu , thích ăn kem và ngủ gục trên xe buýt ; cô ấy là một người mạnh mẽ , cô ấy là một người có chính kiến của riêng mình , là một người vô tư luôn đem lại nụ cười cho người khác ... "
- Mike ! Em thích anh ! - Kim My hét to , cô mặc kệ những người xung quanh đang xì xào điều gì ; lúc này , cô chỉ muốn được nhìn anh một lần mà thôi - Mike ! Em yêu anh ! Làm ơn hãy quay lại đi !
" Cô ấy mãi mãi là Búp bê tóc đen của anh "
- Mike !!!
" Và cuối cùng , anh cầu chúc cho em luôn hạnh phúc .
Hãy luôn cười và tự tin vào chính mình , em nhé !
Mike Kintaru . "
Và chiếc máy bay cất cánh , mang theo mảnh ghép mang tên " Yêu thương " đó đi thật xa , thật xa khỏi vòng tay người con gái ấy .
Mang theo những kỉ niệm , những niềm vui , và cả những giọt nước mắt ...
Vấp ngã một lần sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn .
Sau những đắng cay , nước mắt ... sẽ là nụ cười và hạnh phúc .
Vậy sau nụ cười và hạnh phúc , sẽ là cái gì đây ?
Kim My của lúc đó , vẫn chưa thể biết được .
Và chúng ta ở lúc đó , cũng chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ...
Lúc này , cứ để cô ấy khóc đi .
Khóc để trôi đi tất cả những nỗi đau , những chuyện buồn của tuổi học trò ; khóc để quên đi mối tình đầu đầy nước mắt ...
Vấp ngã một lần sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.