Búp Bê Tóc Đen

Chương 43

Laz [E]

26/05/2014

CHIA XA

Giờ thì em đã tìm ra mảnh ghép còn thiếu mang tên " Yêu thương "

của trái tim mình .

Tiếc rằng anh đã mất hút trong biển người mênh mông , xa lạ ...

* * * * * * *

Lại một đêm nhanh chóng qua đi .

Kim My tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc , cô bỗng thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn thường ngày . Có lẽ trận ốm hôm qua cũng không phải là chuyện gì đó quá tồi tệ như cô vẫn tưởng , trái lại cô còn phải cảm ơn nó í chứ ...

Đánh răng , rửa mặt , thay quần áo đi học ... Đều là những công việc đã quá đỗi quen thuộc , nhưng không hiểu sao , Kim My cảm thấy hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt đánh dấu ngoặt trong cuộc đời của cô .

Chả hiểu sao lòng cô cứ nôn nao một cảm giác lo lắng kì lạ , hình như dạo này " lo lắng " là đặc điểm dễ nhận dạng nhất của Phương Kim My ?

Buộc túm tóc lên thật cao , đeo lên cổ chiếc dây chuyền có hình mặt búp bê , Kim My tự mỉm cười và dặn mình không nên quá bối rối : " Một nụ hôn không là gì cả ... " . Thì ra từ nãy giờ cô đang phân vân không biết lúc gặp Mike , cô nên nói gì đây .

Mở cửa .

Và anh lại đứng chờ ở đầu cầu thang như hôm nào anh mới tới nhà cô : vẫn mái tóc rất style , vẫn đôi mắt nâu thông minh rất sáng , vẫn cái sống mũi thẳng không biết đã làm bao nhiêu cô gái điêu đứng , vẫn nụ cười nửa miệng như có như không ... Nhưng tại sao tất cả lại bỗng nhiên xa lạ thế ? Tại sao tất cả lại chìm trong một gam màu bi thương bí ẩn ... ?

- Chào em ! - Anh mở lời trước - Em đã đỡ hơn chưa ?

- Vâng ! - Cô mỉm cười .

....

Khi cùng Mike đi ra bến xe buýt , không biết Kim My đã phải dùng biết bao nhiêu can đảm để không bị tay anh thu hút . Cô thực sự rất muốn nắm lấy tay anh , nhưng nói thế nào nhỉ : " Như thế có kì lắm không ? Có ... biến thái lắm không ? " . Và cuối cùng thì cô quyết định không nắm . Amen , Chúa hãy phù hộ cho con !

Nhưng Kim My không nắm không có nghĩa là người bên cạnh cô cũng sẽ an phận như vậy . Mike không ngại ngần nắm lấy bàn tay của Kim My bằng bàn tay có đeo vòng đen của anh , dĩ nhiên chuyện này làm tim nhân vật nữ chính của chúng ta như tan ra thành nước .

Thỉnh thoảng , cô còn thấy nhiều người đi đường nhìn cô và anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ , thèm khát như cũng muốn được như thế .

Trước đây , Kim My chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người , càng không ngờ rằng cũng có ngày chỉ với một cử chỉ nắm tay của người đó thôi , cũng làm tim cô run lên vì vui sướng ...

Chẳng trách sao người xưa có câu : " Người tính không bằng trời tính " ( Amen lần hai ) .

- Em phải đi học đây !

Kim My nói khi anh và cô đối diện với chiếc xe buýt mang hai tông màu chủ đạo là đỏ và vàng . Nói thì nói thế , chứ cả cô và anh đều chưa muốn buông tay nhau ra ; đều chưa muốn phải xa nhau như vậy .

Nhưng cuối cùng do bị bác lái xe mắng vốn , Kim My lầm bầm trong họng rồi cũng đành buông tay Mike ra . Nhưng trước khi cô kịp lên xe , anh đã kéo cô vào lòng và nói :

- Meme , anh rất hạnh phúc ! - Anh ghì cô chặt hơn - Anh nói thật đấy !

Kim My ngây ra một hồi , rồi cô đỏ mặt , chỉ biết ấp úng vài tiếng :

- Em ... em cũng vậy .

- Trời đất hai cô cậu này , có lên xe không thì bảo ? - Tiếng bác lái xe này có thể giết chết một con ruồi nếu con ruồi đó có tai - Muộn hết cả giờ rồi !

Rồi Mike buông Meme ra , anh hôn lên má cô trong sự chứng kiến của không biết bao nhiêu người đi đường , và dĩ nhiên , có cả ông lái xe đang mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo kia nữa :

- Tạm biệt ! - Anh cười và vẫy tay chào cô .

Kim My ngây ra tiếp , cô cảm thấy hình như hôm nay Mike có gì là lạ . Nhưng mãi đến khi lên xe và gần tới trường , cô mới phát hiện ra sự kì lạ đó ... Trước đây , anh chưa từng nói hai tiếng " tạm biệt " với cô .

....

Khi chỉ còn lại một mình , Mike rút điện thoại ra và bấm số cho Yuki . Nhưng trước khi anh kịp điện , thì màn hình đã hiện ra hàng số với cái tên " Hàn Thái Vũ " :

- Alô ?

- Nhớ lấy lời mày nói , chỉ cần tao về gặp ông ta , thì mày không bao giờ được gặp Phương Kim My nữa , không được có bất kì quan hệ gì với cô ấy .

Một khoảng im lặng .

Và Mike mỉm cười :

- Thái Vũ , tôi hơn tuổi cậu mà ...

" Tút ! Tút ! " - Đầu dây bên kia đã cúp máy tự lúc nào .

Cười cay đắng , anh lẩm bẩm : " Kim My ! Lần này thì anh phải thực sự tạm biệt em rồi ! " .

* * * * * * *

Trường THPT Kim Liên .

Giờ ra chơi :

- Sao mày cứ ngồi cười ngơ ngẩn vậy ? - Cái Na lại mon men ra chỗ tôi , trông sắc mặt nó khá lắm .

- Có gì đâu mà ! - Tôi cười khì khì như khỉ , cũng chẳng hiểu sao mình lại vui như vậy nữa : vì cái ôm của anh , vì nụ hôn của anh , hay vì câu nói mà sáng nay anh đã thì thầm với tôi ?

- Lại chuyện liên quan đến Mike hả ? - Ni Na ngán ngẩm nói - Ngày xưa tưởng mày vô tình thế nào , đúng là " tri nhân , tri diện , bất tri tâm " .

Tôi lăn ra cười , mà thực chất chẳng biết mình cười vì chuyện gì ; chỉ là thấy rất vui mà thôi .

- Khùng ! - Ni Na nhăn mặt , rồi nó lắc đầu quay mặt ra ngoài cửa . Bỗng , Ni Na thốt lên - A , Thái Vũ !

Cái tên ấy như tia sét giáng xuống đầu tôi , ngay lập tức tôi quay mặt lại : Đúng là Thái Vũ ! Nhưng cậu ta không mặc đồng phục trường , mà mặc quần thụng và áo phông trắng : Cậu ấy định đi đâu thì phải ?

- Kim My , có thể nói chuyện một lát không ? - Giọng cậu ấy làm lòng tôi thắt lại , và tôi lục đục đứng lên theo cậu ấy ra ngoài .

Tôi và Thái Vũ đi dạo quay sân trường , ngôi trường không mấy rộng rãi giờ càng thêm chật vì học sinh nhốn nháo chạy nhảy khắp nơi . Đi được một lúc thấy cũng chán , cuối cùng , tôi và Vũ chọn một cái ghế đá gần cây to để che nắng :

- Lâu rồi không gặp ! - Cậu ấy lại là người mở lời trước .

- Lâu rồi không gặp !

Tôi cũng lặp nguyên câu ấy như một con vẹt , thực tình tôi chẳng biết nên nói gì nữa . Từ ngày chuyện đó xảy ra ở phòng y tế , không hiểu sao khi đối diện trước Thái Vũ , tôi cứ thấy bối rối kì lạ . Chắc cái đó người ta gọi là " bản năng phụ nữ " chăng ?



- Chuyện hôm đó ... - Thái Vũ ngập ngừng hồi lâu , nhưng rồi cũng quyết định nói - Xin lỗi , chị sẽ không để bụng chứ ?

Tôi vội vàng xua tay :

- Không ... không có gì đâu !

Nói xong mới biết mình bị hố , gì mà " không có gì " chứ , chuyện liên quan đến cả cuộc đời con gái của tôi mà . Nhưng cũng chẳng biết chữa lửa thế nào , nên tôi đành cúi gằm mặt xuống mà lẩm bẩm vài câu , kiểu như :

- Cậu không cần xin lỗi đâu ! Tôi cũng có lỗi mà !

Rồi Thái Vũ bật cười , với tay xoa đầu tôi :

- Chị vẫn đáng yêu như ngày nào !

- Đáng ghét ! - Tôi xoa lại đầu cậu ấy , và vì cậu ấy cao hơn tôi nên cả khi ngồi , tôi cũng phải rướn mình lên mới nắm được tóc cậu ấy .

Nào ngờ Thái Vũ vòng tay ôm lấy eo tôi , tôi giật mình thốt lên :

- Đồ cơ hội này , có buông ra không thì bảo ?

- Không buông ! - Thái Vũ tinh nghịch nói , hết xoay tôi sang bên này lại xoay tôi sang bên khác .

- Bỏ ra , người ta nhìn kìa ! - Tôi xấu hổ .

- Kệ người ta nhìn , cho đui mắt luôn !

Cái tính nhí nhố vẫn không thay đổi , Thái Vũ ơi là Thái Vũ , rốt cuộc bao giờ cậu mới hết trẻ con đây ? Nhưng kể ra cũng vui , tôi cứ tưởng lúc tôi gặp lại Thái Vũ sẽ nặng nề thế nào , hoá ra mọi chuyện vẫn như bình thường , chỉ là tôi hay tự trầm trọng hoá vấn đề lên đó mà thôi .

- Chị vẫn quyết định không thay đổi ý kiến chứ ? - Thái Vũ khẽ hỏi , tôi nghe hơi thở cậu ấy phả qua cổ , bỗng chạnh lòng thương cảm .

- Xin lỗi , tôi ... - Tôi lúng túng , rõ ràng cậu ấy biết câu trả lời của tôi rồi mà vẫn còn hỏi .

- Từ hôm nay em sẽ phải đi xa một thời gian ... - Cậu ấy vẫn ôm chặt lấy tôi , giống như muốn in sâu giây phút này vào trong lòng - Chị có thể tự bảo vệ mình chứ ?

- Cậu nói cứ như tôi là trẻ con ấy ! - Tôi phồng mồm ra vẻ giận dỗi - Mà cậu đi đâu ? Có chuyện gì à ?

- Em đi để đòi lại những gì thuộc về mình ! - Cậu ấy buông tôi ra , đứng thẳng người lên và nhìn vào mắt tôi - Lần tới gặp lại , em sẽ không dễ dàng buông tha chị như thế này đâu ! Em nhất định sẽ trở thành một người mà chị có thể tin tưởng dựa dẫm !

- Cậu nói gì vậy ? - Tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng - Rốt cuộc là cậu định đi đâu ?

- Japan ! - Cậu ấy nói rồi vẫy tay , chạy một mạch ra ngoài cổng trường mà không thèm ngoái nhìn lại .

" Nhật Bản ? " - Tôi tự nhủ , không hiểu sao trong lòng bỗng trào lên một cảm giác lo lắng kì lạ : " Cậu ấy đi du lịch chăng ? Nhưng đang học mà , có cần đi gấp thế không cơ chứ ? " .

Tôi thở dài , Thái Vũ đúng là người khó hiểu : Rõ ràng trước đây nói ghét Nhật Bản , vậy mà du lịch thì lại chọn Nhật Bản làm điểm đến đầu tiên ? .

Hết giờ ra chơi , tôi lủi thủi đi lên lớp một mình . Bất chợt , Ni Na hớt hơ hớt hải chạy đến chỗ tôi , nó nói không ra tiếng :

- Chết ... chết rồi ...

- Sao thế ? - Tôi lo lắng đỡ nó .

- Thái Vũ rút học bạ rồi ! Mấy con lớp dưới đang đồn ầm lên đó !

- Sao cơ ? - Tôi trợn to mắt hết mức có thể .

" Rút học bạ ? Đi du lịch thì tại sao phải rút học bạ ? " .

" Em nhất định không để hắn đến với chị "

" Chị không biết hắn dùng chị làm mồi nhử để bắt em về Nhật sao ? "

" Mike Kintaru chính là anh của em ở bên Nhật "

" Anh ta không phải là du học sinh " ...

" Anh rất hạnh phúc , anh nói thật đấy ! "

" Tạm biệt ! "

Tất cả , tất cả những câu nói ấy tràn về trong tâm trí tôi , tạo thành một xâu chuỗi các câu chuyện mà lí ra tôi phải biết từ lâu rồi mới phải .

Tôi thần ra một lúc lâu , rồi vội vàng chạy xuống sân trường :

- Mày đi đâu đấy , Kim My ? - Ni Na ngoái theo - Vào học rồi mà !

Không hiểu sao tôi không thể ngăn nổi bước chân mình hướng ra ngoài cổng trường , dường như có chuyện kinh khủng nào đó đang diễn ra quanh đây ?

Mike Kintaru , nhất định anh phải chờ em !!

* * * * * * *

" Meme ... ? " .

- Mike , anh sao vậy ? - Yuki nắm lấy tay anh , lay nhẹ .

- Không , anh chỉ có cảm giác có ai đó đang gọi mình thôi ... - Mike mỉm cười , rồi anh quay sang cậu trai đang ngồi đối diện - Thái Vũ , cám ơn cậu đã chấp nhận yêu cầu của chúng tôi !

- Mẹ kiếp ! - Thái Vũ gắt , cậu ta lấy quyển truyện đang đọc dở che ngang lên mặt - Tôi không vì các người , tôi chỉ vì cô ấy mà thôi !

" Cô ấy ? " - Mike ngẩn ra - " Đúng rồi , là vì cô ấy ! " .

....

- Làm ơn cho cháu ra ngoài đi mà ! - Kim My nài nỉ bác bảo vệ , nước mắt cô bắt đầu giàn ra hai bên má - Làm ơn đi , cháu thực sự có chuyện rất quan trọng cần phải làm ...

- Không được ! - Bác bảo vệ kiên quyết giữ Kim My lại , không cho cô bước thêm dù chỉ là nửa bước - Bây giờ đang là giờ học , muốn gì thì gì cô cũng phải có giấy cho phép của giáo viên chủ nhiệm hoặc của Hiệu trưởng , còn không thì tôi không cho cô ra được !

- Bác ơi , cháu xin bác mà ! - Kim My hét lên , tình cảnh thực sự rất đáng thương - Chỉ một lần này thôi , nếu không sẽ muộn mất , cháu xin bác mà ... Cháu xin bác !

- Cô này thật là ... - Bác bảo vệ dường như đã bất lực , nhưng vẫn kiên định không cho Kim My ra .

Nài nỉ một hồi , bỗng giọng lạnh tanh mà quen thuộc đó vang lên :

- Có chuyện gì thế ?

Cả Kim My và bác bảo vệ cùng quay lại , quả nhiên là Đặng Tiểu Thiên - hiện giờ hắn ta đang ôm một xấp giấy cao vút :



- Cậu Thiên , chuyện là cô bé này cứ đòi ra ngoài cổng trường nhưng không có giấy cho phép của giáo viên chủ nhiệm cũng như của Hiệu trưởng , nên tôi ...

- Để cô ấy ra ! - Thiên nói , không giận mà có uy .

- Nhưng ... - Ông bảo vệ mặt xám xịt .

- Chắc bác không muốn chiều nay nhận được giấy cho phép nghỉ làm chứ ? - Tiểu Thiên châm chích .

- Dạ , tôi mở cổng đây ạ ! - Ông bảo vệ khúm núm , quả nhiên là sợ Tiểu Thiên mất mật .

Trước khi đi ra ngoài đường , Kim My ngoái lại :

- Cám ơn cậu !

Tiểu Thiên cười , rồi hắn đặt chồng giấy lên tay ông bảo vệ và cũng phóng ra ngoài theo hướng Kim My vừa đi .

- Này ! - Hắn gọi - Đi xe máy vẫn nhanh hơn đúng không ?

Và Kim My dừng lại , chợt thấy biết ơn gã bạn học lạnh lùng này hơn bao giờ hết .

" Tiếu Thiên , thực sự cám ơn bạn ! " .

....

Vừa về , Kim My đã lao thẳng lên gác ; quên luôn cả câu hỏi của mẹ :

- Sao về sớm vậy hả con ?

Cô nhanh chóng mở cửa phòng thằng Nam : không có ai hết .

Rồi cô chạy sang phòng mình , xoay nắm tay cầm ...

Cả người Kim My như đông cứng lại .

Cảnh tượng trước mặt làm cô không còn tin nổi vào mắt mình nữa .

Trên tường phòng cô , đâu đâu cũng đầy những ảnh ; những tấm ảnh chỉ có anh và cô . Kia , không phải là ảnh lúc anh và cô tập múa mà thằng Nam đã lén chụp trộm đó sao ? Kia , không phải là ảnh lúc anh và cô ăn cơm mà cũng do thằng Nam làm phó nháy ? Rồi cả những lúc cô nhìn anh cười ngơ ngẩn , những khi hai người cùng xem bài tập của cô ... Những tấm ảnh ấy , những kỉ niệm ấy , anh đều gửi trả hết lại cho cô hay sao ?

Kim My run rẩy bước vào trong phòng - nơi tràn ngập kỉ niệm giữa anh và cô , và My phát hiện có một bức thư để ở trên bàn . Cô cố ngăn tay mình không run lẩy bẩy , cố không khóc để có thể đọc rõ từng lời từng chữ anh muốn nói với mình :

" Meme thân mến , "

- Mẹ , anh Mike đi đâu rồi ? - Kim My tay cầm bức thư , lao nhanh xuống nhà .

- Nó vừa đi đâu ấy , mẹ cũng không rõ nữa .

" Khi em đọc lá thư này , có lẽ anh đã không còn ở bên em nữa . Thật kì lạ , anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết thư cho một cô gái ..."

- Tiểu Thiên , bạn làm ơn có thể chở tôi ra sân bay không ? Làm ơn đi !

- Có chuyện gì ?

- Làm ơn đi !!

" Điều đầu tiên anh muốn nói , là anh xin lỗi em . Anh đã dối em rất nhiều điều : anh không phải là du học sinh , cũng không phải tự nhiên mới nói thích em ... Anh là anh trai của Thái Vũ - cậu bạn của em ấy - và anh vì có chuyện nên mới phải nhờ em để bắt cậu ấy quay về Nhật " .

- Bạn có thể đi nhanh hơn được không ?

- Tôi đã cố gắng rồi đó !

" Em thấy anh đáng khinh lắm đúng không ? Anh đã lừa một cô gái ngây thơ như em để hoàn thành mục đích của mình . Em cứ ghét anh đi , anh nói thật đấy , thậm chí em hận anh cũng được ! "

" Anh thật sự rất thích em ! - Đây cũng là lời nói thật của anh . Nhưng đối với anh còn có một thứ quan trọng hơn tình cảm nam nữ , đó là gia đình và những gì mà anh đang có . Anh không hối hận về quãng thời gian vừa qua , vì nhờ tới Việt Nam , anh mới gặp được em và có nhiều kỉ niệm đáng nhớ như vậy . Bây giờ nghĩ lại , anh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc ! " .

- Đến rồi đó , bạn xuống xe đi !

Kim My lao nhanh vào sân bay , cuống cuồng tìm kiếm một hình bóng quen thuộc . Cô chạy hết chỗ này đến chỗ nọ , nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng người ấy . Trong biển người mênh mông này , rốt cuộc anh ấy đang ở đâu cơ chứ ?

" Khi tất cả mọi chuyện kết thúc , em hãy tới với Thái Vũ . Cậu ấy là một người tốt , là một người có thể hy sinh tất cả để bảo vệ em ... Cậu ấy thực sự rất yêu em , em hãy cho cậu ấy một cơ hội nhé ? "

- Mike ! Mike ! - Kim My vừa chạy vừa gọi to tên anh , cổ họng nghe rát buốt vị mằn mặn của nước mắt .

" Sau này khi về Nhật rồi , anh nhất định sẽ mãi trân trọng những kỉ niệm hồi anh tới Việt Nam . Ở đó , anh đã gặp được một cô gái với mái tóc đen dài rất đáng yêu , thích ăn kem và ngủ gục trên xe buýt ; cô ấy là một người mạnh mẽ , cô ấy là một người có chính kiến của riêng mình , là một người vô tư luôn đem lại nụ cười cho người khác ... "

- Mike ! Em thích anh ! - Kim My hét to , cô mặc kệ những người xung quanh đang xì xào điều gì ; lúc này , cô chỉ muốn được nhìn anh một lần mà thôi - Mike ! Em yêu anh ! Làm ơn hãy quay lại đi !

" Cô ấy mãi mãi là Búp bê tóc đen của anh "

- Mike !!!

" Và cuối cùng , anh cầu chúc cho em luôn hạnh phúc .

Hãy luôn cười và tự tin vào chính mình , em nhé !

Mike Kintaru . "

Và chiếc máy bay cất cánh , mang theo mảnh ghép mang tên " Yêu thương " đó đi thật xa , thật xa khỏi vòng tay người con gái ấy .

Mang theo những kỉ niệm , những niềm vui , và cả những giọt nước mắt ...

Vấp ngã một lần sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn .

Sau những đắng cay , nước mắt ... sẽ là nụ cười và hạnh phúc .

Vậy sau nụ cười và hạnh phúc , sẽ là cái gì đây ?

Kim My của lúc đó , vẫn chưa thể biết được .

Và chúng ta ở lúc đó , cũng chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ...

Lúc này , cứ để cô ấy khóc đi .

Khóc để trôi đi tất cả những nỗi đau , những chuyện buồn của tuổi học trò ; khóc để quên đi mối tình đầu đầy nước mắt ...

Vấp ngã một lần sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Búp Bê Tóc Đen

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook