Chương 66
Laz [E]
26/05/2014
Mike nói rồi dùng tay ngả đầu tôi lên vai anh. Theo thời gian và sự lắc lư của chiếc xe, đầu tôi trượt dần xuống ngực anh, tai tôi áp sát với quả tim nóng bỏng của anh. Tôi nghe tiếng nó đập đều đều, nghe thấy dư vị của bình yên và hạnh phúc trào lên trong lòng...
Tôi từ từ khép mắt lại.
Chợt thấy hai từ "chúng mình" của anh mới ngọt ngào làm sao.
Khẽ khàng, tôi siết tay anh chặt hơn, môi nở nụ cười quen thuộc.
* * * * * * *
Trong căn hộ cao cấp dành cho siêu mẫu - Thiên vương của làng giải trí âm nhạc Yul - thời gian như ngừng lại. Thái Vũ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt đăm đăm hướng về một nơi xa xăm nào đó. Cốc rượu Brandy trong tay cậu đã cạn từ lâu, nhưng không hiểu sao Yul chẳng còn tâm trí thay thế nó bằng một cốc đầy rượu khác... Cậu chợt thấy đầu óc ù lên, trí não chỉ tồn tại duy nhất một hình ảnh và ý nghĩ:
- Kim My à, rốt cuộc là em đang ở đâu?
Bất chợt, màn hình điện thoại nháy sáng và bài hát Only you của Yul vang vọng trong không gian. Thái Vũ vội vàng quay mặt lại và cầm điện thoại di động lên. Nhưng dòng chữ nhấp nháy trong màn hình không phải là cái tên cậu mong đợi...
Một lát sau thấy tiếng nhạc vẫn réo rắt, Thái Vũ điên tiết ném thẳng cái điện thoại qua cửa kính đối diện. Cậu nắm chặt chiếc ly thủy tinh trong tay như muốn bóp nát nó:
- Mẹ kiếp... - Thái Vũ gằn từng tiếng - Đừng nói với tôi là hai người đang ở bên nhau. Tôi sẽ không tha thứ, nhất định không tha thứ đâu...
Trong đêm đen, ánh mắt cậu lãnh lẽo và xa lạ khác thường.
* * * * * * *
Một buổi sáng trong lành lại bắt đầu.
Tại căn nhà gỗ nhỏ đối diện với bờ biển Honshu, những âm thanh vui vẻ phát ra từ phòng bếp như đánh thức vạn vật.
- Không phải bỏ muối, là bỏ đường mà. - Kim My vui vẻ nói, cô tinh nghịch nhìn Mike trong chiếc tạp dề màu xanh biển có hình con lợn trắng trông rất ngộ nghĩnh.
- Anh nhớ là bỏ muối chứ. - Mike ngẫm nghĩ - Trước đây Myu đã từng làm món này, anh nhớ rõ ràng là thế mà.
- Có ai ăn bánh trứng lại bỏ muối không? - Kim My liếc anh một cái, ý muốn nói: Cấm cãi em, cãi nữa nhất định anh sẽ chết.
Mike đã nhận ra thông điệp ẩn chưa trong đôi mắt ấy, thế là anh đành im thin thít tiếp tục công việc đập trứng của mình. Kim My thấy thế liền vui vẻ trở lại, cô bỗng cảm thấy hai người giống như một cặp vợ chồng son mới cưới. Hình ảnh hai người cùng vào bếp quả thật rất lãng mạn! Anh mặc tạp dề xanh, cô lại mặc tạp dề hồng, con họ sau này nhất định là một trai một gái...
Đang hòa mình với những liên tưởng, chợt tiếng Mike kéo Kim My trở về thực tại:
- Sau đó làm gì nữa em?
Cô vội vàng trấn tĩnh, lấy đôi đũa ở gần đó và bắt đầu quấy đều chỗ trứng Mike vừa đập lên. Tiếp đó cô đổ vào bát bột đã để sẵn ở trên bàn, dùng máy đánh kem trộn chỗ bột và trứng vào nhau thành một thể sền sệt có màu vàng bắt mắt, xong rồi cô cho chiếc khay có các hình ngôi sao và trái tim vào lò vi sóng sau khi đổ đầy thể sền sệt vào đó, trước đấy nhất định không quên rưới một ít mật ong và siro lên trên.
- Rồi, chỉ cần đợi khoảng hai mươi phút nữa là được. - Cô vui vẻ nói với Mike, nheo mắt nhìn anh đang phấn khởi vì lần đầu tiên đập trứng thành công (Amen ==").
Vậy là cô và Mike đã ở trong nhà anh ở đảo Honshu được hai ngày. Căn nhà quả thực rất tuyệt! Nó đối diện biển, được làm bằng gỗ và rất ấm cúng. Tuy không to như biệt thực nhà Kintaru ở Tokyo, cũng không hoành tráng như các căn nhà trước kia của Mike, nhưng kim My thích sự ấm áp và gần gũi cô có được khi ở trong căn nhà nhỏ này. Mike đã kể với cô đây là căn nhà do tự tay anh thiết kế, vốn trước kia chỉ có anh và Myu đến ở một vài lần khi đi chơi ở Honshu. Cũng lâu lắm rồi anh không quay lại đây, nhớ hôm đầu tiên mới đến, Kim My và Mike đã phải nai lưng ra mà dọn dẹp toàn bộ căn nhà và chiến đấu với lớp bụi dày ở ngoài hiên.
Căn nhà có hai tầng: tầng một là nhà bếp với đầy đủ các dụng cụ nấu ăn và một chiếc bàn dành cho hai người; tầng hai là hai phòng ngủ và một hành lang dài nối hai phòng với nhau. Cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai cũng được làm bằng gỗ, được treo đầy những dây đèn sáng nhấp nháy như trong lễ Giáng sinh.
Tuy trong nhà không hề có một phương tiện thông tin đại chúng nào, xung quanh đây cũng chẳng hề có bóng bất kì ai, nhưng Kim My vẫn cảm thấy đầy đủ và chẳng muốn gì hơn thế. Cô muốn cô và Mike cứ mãi sống như vậy, thi vị mà yên bình, đơn giản mà hạnh phúc... Tránh xa Thế giới xô bồ bên ngoài kia, tránh xa những con người và khoảng cách ngăn trở tình yêu của hai người.
Ước gì cứ được mãi thế này...
- Hai mươi phút rồi, đã lấy ra được chưa?
Lại một lần nữa, tiếng nói của Mike kéo Kim My về với thực tại. Hình như từ ngày đến đây, cô thường xuyên lơ đãng và rất hay mơ mộng. Tự dưng Kim My thấy mình giống như bà già bảy mươi tuổi, chỉ muốn nghỉ ngơi an dưỡng chứ chẳng muốn lao động gì nhiều cho mệt... Ây chà, có lẽ cô sẽ phị ra mất thôi!
- Ừ, chúng mình ra ngoài kia ăn nhé. - Kim My nêu ra ý kiến, rồi cô nhanh chóng giúp Mike đổ sữa ra cốc, trong khi anh lúng túng lấy bánh ra từ chiếc khay có đủ các hình dạng rất dễ thương.
Ngoài nhà là một khoảng sân khá rộng, vừa đủ để một chiếc bàn bằng gỗ cũng dành cho hai người. Kim My và Mike hiện giờ đang ngồi ở hai chiếc ghế có hình gốc cây bị xẻ ra làm đôi, miệng không ngớt ăn uống nói cười:
- Mike này, anh nói xem, ước mơ của anh là gì? - Kim My gợi chuyện.
Nghe dứt câu hỏi của người yêu, Mike tự dưng thần ra giây lát. Hình như đây là lần đầu tiên có người hỏi tới ước mơ của anh... Vốn dĩ trước đây, anh giống như một con rối với tương lai đã được định sẵn: Phải học thật giỏi để sau này trở thành người kế nghiệp dòng họ Kintaru. Nhưng dường như, rất lâu rất lâu trước đây, anh cũng đã từng có một ước mơ...
- Anh đã từng ước mình là Superman! - Mike bật cười khi nói ra một bí mật của bản thân.
- Sao? - Kim My tròn mắt hỏi lại - Tại sao?
- Bởi vì khi ở trong cô nhi viện, anh rất yếu đuối, thường xuyên bị bắt nạt. Vì vậy anh nghĩ nếu là Siêu nhân thì có thể mạnh mẽ lên một chút, có thể chống lại bọn nhóc ức hiếp anh... - Ánh mắt Mike mơ màng, hình như anh đang trở lại những trang kí ức của quá khứ.
- Anh đã từng ở trong cô nhi viện? - Kim my bần thần hỏi lại, đúng là trước đây chưa từng nghe anh nói qua về chuyện này.
- Bố mẹ anh mất vì tai nạn giao thông, bác sĩ đã gửi anh và Myu vào cô nhi viện. - Mike giống như đang bộc lộ nỗi lòng, anh nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối - Tuy khoảng thời gian trong cô nhi viện nhiều nước mắt, những cũng có những nụ cười. Anh không hối hận vì đã từng ở đó... Nhưng nếu quả thật ông trời cho anh một cơ hội quay trở lại, anh nhất định sẽ không để bố mẹ lên chuyến xe khủng khiếp đó.
Ánh mắt Kim My trầm xuống, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Mike. Bàn tay anh buốt giá, cô những muốn dùng chút hơi ấm ít ỏi của lòng tay mình sưởi ấm cho anh, vì vậy mà My cố gắng siết tay anh chặt hơn.
- Còn em thì nhất định không để anh làm thế. Vì nếu anh không vào cô nhi viện, cũng sẽ không được gia đình Kintaru nhận nuôi, em và anh cũng chẳng thể gặp nhau... - Ngừng một lát, Kim My nhìn Mike bằng ánh mắt chân thành nhất - Xin lỗi anh vì em quá ích kỉ, em muốn được yêu anh.
Mike sững người trong giây lát, sau đó anh cũng siết chặt bàn tay bé nhỏ của Kim My và nói khẽ - giống như chỉ muốn bản thân anh nghe được:
- Cám ơn em Meme, cám ơn em vì đã yêu anh.
Một thoáng yên lặng trôi qua, Kim My lại hồ hởi hỏi tiếp:
- Vậy anh có còn ước mơ nào nữa không? Kể cho em đi.
- Em thử nhìn xem anh có điểm gì đặc biệt không? - Mike nhướn mày hỏi.
Kim My ngắm nhìn anh một lúc, rồi cô ngơ ngác hỏi lại:
- Có gì bất thường đâu? Hai mắt, một mũi, một miệng... Còn rất đẹp trai là đằng khác! Thân hình anh cũng rất chuẩn... - My nghi hoặc nhìn lại - Hay trong người anh thiếu mất bộ phận nào?
Chẳng hiểu sao lúc nghe tới đây, mặt Mike bỗng đỏ bừng lên, anh gắt:
- Bậy nào! Dĩ nhiên anh có đầy đủ các bộ phận của một người con trai bình thường chứ...
Kim My cũng không hiểu vì chuyện gì anh bỗng ngại ngùng, thế nên cô tiếp tục đưa ra thắc mắc của mình:
- Thế rốt cuộc ước mơ tiếp theo của anh là gì?
- Có phải em thấy anh rất đẹp trai không? - Mike hỏi độp lại, và chỉ khi nhận được cái gật đầu biểu thị sự đồng tình từ phía Kim My thì anh mới tiếp - Vậy nên anh từng có ước mơ làm một người nổi tiếng.
- Thật sao? - Lần này thì càng không thể tin được, Kim My đứng bật dậy - Anh mà cũng có ước mơ trần tục như thế ư?
- Trần tục gì chứ? - Mike ngạc nhiên hỏi lại - Tại hồi đó anh mới mười bốn mười lăm tuổi, ra đường thấy nhiều ca sĩ hoặc diễn viên nổi tiếng, đương nhiên cũng hứng thú chứ... Em xem, tóc anh lúc nào cũng rất style, đảm bảo không đụng hàng bao giờ.
Nhìn vẻ tự hào của Mike mà Kim My phì cười, cô không ngờ người yêu mình cũng có những ước mơ như vậy. Cô không tưởng Mike lại sở hữu một ước mơ như thế... Nhưng chẳng phải như vậy một khúc mắc bấy lâu nay trong lòng Kim My đã được gỡ bỏ rồi đó hay sao? Vậy là cuối cùng cô cũng biết lí do tại sao mái tóc của anh luôn trông rất thời thượng, bắt mắt và siêu tỉ mỉ (Amen tập II ==").
- Vậy anh còn ước mơ gì nữa? - My hấp háy đôi mắt đẹp.
- Đến đây thì hết rồi. - Mike cười - Từ đó tới giờ anh lúc nào cũng chỉ chuyên tâm vào việc điều hành Công ty, vốn cũng không nghĩ mình còn cơ hội thực hiện ước mơ nào.
Kim My gật gù, ra chiều thông cảm.
- Vậy còn em, ước mơ của em là gì? - Mike hỏi Kim my, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô.
- Trước đây, em ước mình có thể là một nhiếp ảnh gia. - Ánh mắt Kim My bỗng chốc sáng long lanh - Trước đây em rất thích chụp ảnh, nhưng do điều kiện kinh tế gia đình nên giờ không còn nữa.
- Thế ước mơ tiếp theo của em?
- Thì em ước mình có thể sớm trả nợ cho gia đình, ước bố mẹ và các em lúc nào cũng khoẻ mạnh, ước chuyện học hành trên lớp tốt đẹp, ước mọi điều may mắn sẽ đến với mình... - Sau khi liệt kê một tràng các mơ ước, Kim My nói - Thật ra em nghĩ ước mơ là những gì chúng ta cần và mong muốn có được nên... Chắc anh nghĩ em trẻ con lắm?
- Không. - Mike cười dịu dàng - Ước mơ của em rất đẹp, rất trong sáng.
- Cám ơn anh.
Tiếng sóng biển rì rào, từng tia nắng mặt trời chiếu xuống thân hình hai người khiến họ như được dát vàng. Một bức tranh nghệ thuật mà tình cảm của nhân vật được biểu hiện từ tận sâu trong đáy mắt...
Được một lúc, Kim My bỗng dưng đứng lên và chạy về phía biển - vừa chạy vừa nói:
- Ai chạy đến biển trước sẽ không phải rửa bát hôm nay.
Mike bị động trong giây lát, rồi anh nhanh chóng đuổi theo Kim My. Sau một hồi rượt đuổi, cuối cùng anh cũng tóm được cô. Bế cô lên không trung bằng hai tay mình, anh xoay liền mấy vòng, thích thú nói to:
- Meme à, em nói xem, tại sao em lại yêu anh?
- Ôi chóng mặt quá ! - Kim My vừa cười vừa nói - Thả em xuống đi!
- Nói đi rồi anh mới thả.
Kim My ngẫm nghĩ trong giây lát, rồi cô hôn nhẹ lên trán Mike:
- Em yêu anh vì anh là chính anh, vì anh là người đã cho em mượn vai để ngủ trên xe buýt, là người đã cùng em đi ăn kem mặc dù không thích ngọt, là người đã cùng em chia sẻ rất nhiều chuyện... Em đã yêu anh từ những chuyện nhỏ nhặt như vậy đấy. Mike, em yêu anh.
Nghe Kim My nói, Mike thấy sự xúc động trào lên trong lòng. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, rồi hôn lên bờ môi mà anh biết là rất mềm mại của cô:
- Anh cũng yêu em vì em là Meme. Là người đã dạy cho anh biết khóc, biết thế nào là hạnh phúc thực sự, là cô gái dễ thương thích ngủ và ăn kem, là cô gái rất kiên cường và mạnh mẽ... Là cô gái yêu anh hết mực. - Mike cụng nhẹ trán mình lên trán Kim My, anh thủ thỉ - Xin lỗi vì đến giờ anh mới chịu đối mặt với việc này. Anh đã khiến em phải đau lòng nhiều rồi... Từ giờ, anh hứa nhất định sẽ bảo vệ em, không làm em buồn nữa. Anh sẽ mang hạnh phúc tới cho em, dù phải trả bất cứ giá nào... Meme, em có đồng ý ở bên anh không?
- Vâng! - Kim My mãn nguyện ôm chặt lấy anh.
Mặt trời hắt bóng hai người thành một đường xiên dài dưới bãi cát vàng óng. Họ ôm chặt nhau, bóng hai người hòa làm một, giống như sẽ mãi không rời xa...
Tôi từ từ khép mắt lại.
Chợt thấy hai từ "chúng mình" của anh mới ngọt ngào làm sao.
Khẽ khàng, tôi siết tay anh chặt hơn, môi nở nụ cười quen thuộc.
* * * * * * *
Trong căn hộ cao cấp dành cho siêu mẫu - Thiên vương của làng giải trí âm nhạc Yul - thời gian như ngừng lại. Thái Vũ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt đăm đăm hướng về một nơi xa xăm nào đó. Cốc rượu Brandy trong tay cậu đã cạn từ lâu, nhưng không hiểu sao Yul chẳng còn tâm trí thay thế nó bằng một cốc đầy rượu khác... Cậu chợt thấy đầu óc ù lên, trí não chỉ tồn tại duy nhất một hình ảnh và ý nghĩ:
- Kim My à, rốt cuộc là em đang ở đâu?
Bất chợt, màn hình điện thoại nháy sáng và bài hát Only you của Yul vang vọng trong không gian. Thái Vũ vội vàng quay mặt lại và cầm điện thoại di động lên. Nhưng dòng chữ nhấp nháy trong màn hình không phải là cái tên cậu mong đợi...
Một lát sau thấy tiếng nhạc vẫn réo rắt, Thái Vũ điên tiết ném thẳng cái điện thoại qua cửa kính đối diện. Cậu nắm chặt chiếc ly thủy tinh trong tay như muốn bóp nát nó:
- Mẹ kiếp... - Thái Vũ gằn từng tiếng - Đừng nói với tôi là hai người đang ở bên nhau. Tôi sẽ không tha thứ, nhất định không tha thứ đâu...
Trong đêm đen, ánh mắt cậu lãnh lẽo và xa lạ khác thường.
* * * * * * *
Một buổi sáng trong lành lại bắt đầu.
Tại căn nhà gỗ nhỏ đối diện với bờ biển Honshu, những âm thanh vui vẻ phát ra từ phòng bếp như đánh thức vạn vật.
- Không phải bỏ muối, là bỏ đường mà. - Kim My vui vẻ nói, cô tinh nghịch nhìn Mike trong chiếc tạp dề màu xanh biển có hình con lợn trắng trông rất ngộ nghĩnh.
- Anh nhớ là bỏ muối chứ. - Mike ngẫm nghĩ - Trước đây Myu đã từng làm món này, anh nhớ rõ ràng là thế mà.
- Có ai ăn bánh trứng lại bỏ muối không? - Kim My liếc anh một cái, ý muốn nói: Cấm cãi em, cãi nữa nhất định anh sẽ chết.
Mike đã nhận ra thông điệp ẩn chưa trong đôi mắt ấy, thế là anh đành im thin thít tiếp tục công việc đập trứng của mình. Kim My thấy thế liền vui vẻ trở lại, cô bỗng cảm thấy hai người giống như một cặp vợ chồng son mới cưới. Hình ảnh hai người cùng vào bếp quả thật rất lãng mạn! Anh mặc tạp dề xanh, cô lại mặc tạp dề hồng, con họ sau này nhất định là một trai một gái...
Đang hòa mình với những liên tưởng, chợt tiếng Mike kéo Kim My trở về thực tại:
- Sau đó làm gì nữa em?
Cô vội vàng trấn tĩnh, lấy đôi đũa ở gần đó và bắt đầu quấy đều chỗ trứng Mike vừa đập lên. Tiếp đó cô đổ vào bát bột đã để sẵn ở trên bàn, dùng máy đánh kem trộn chỗ bột và trứng vào nhau thành một thể sền sệt có màu vàng bắt mắt, xong rồi cô cho chiếc khay có các hình ngôi sao và trái tim vào lò vi sóng sau khi đổ đầy thể sền sệt vào đó, trước đấy nhất định không quên rưới một ít mật ong và siro lên trên.
- Rồi, chỉ cần đợi khoảng hai mươi phút nữa là được. - Cô vui vẻ nói với Mike, nheo mắt nhìn anh đang phấn khởi vì lần đầu tiên đập trứng thành công (Amen ==").
Vậy là cô và Mike đã ở trong nhà anh ở đảo Honshu được hai ngày. Căn nhà quả thực rất tuyệt! Nó đối diện biển, được làm bằng gỗ và rất ấm cúng. Tuy không to như biệt thực nhà Kintaru ở Tokyo, cũng không hoành tráng như các căn nhà trước kia của Mike, nhưng kim My thích sự ấm áp và gần gũi cô có được khi ở trong căn nhà nhỏ này. Mike đã kể với cô đây là căn nhà do tự tay anh thiết kế, vốn trước kia chỉ có anh và Myu đến ở một vài lần khi đi chơi ở Honshu. Cũng lâu lắm rồi anh không quay lại đây, nhớ hôm đầu tiên mới đến, Kim My và Mike đã phải nai lưng ra mà dọn dẹp toàn bộ căn nhà và chiến đấu với lớp bụi dày ở ngoài hiên.
Căn nhà có hai tầng: tầng một là nhà bếp với đầy đủ các dụng cụ nấu ăn và một chiếc bàn dành cho hai người; tầng hai là hai phòng ngủ và một hành lang dài nối hai phòng với nhau. Cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai cũng được làm bằng gỗ, được treo đầy những dây đèn sáng nhấp nháy như trong lễ Giáng sinh.
Tuy trong nhà không hề có một phương tiện thông tin đại chúng nào, xung quanh đây cũng chẳng hề có bóng bất kì ai, nhưng Kim My vẫn cảm thấy đầy đủ và chẳng muốn gì hơn thế. Cô muốn cô và Mike cứ mãi sống như vậy, thi vị mà yên bình, đơn giản mà hạnh phúc... Tránh xa Thế giới xô bồ bên ngoài kia, tránh xa những con người và khoảng cách ngăn trở tình yêu của hai người.
Ước gì cứ được mãi thế này...
- Hai mươi phút rồi, đã lấy ra được chưa?
Lại một lần nữa, tiếng nói của Mike kéo Kim My về với thực tại. Hình như từ ngày đến đây, cô thường xuyên lơ đãng và rất hay mơ mộng. Tự dưng Kim My thấy mình giống như bà già bảy mươi tuổi, chỉ muốn nghỉ ngơi an dưỡng chứ chẳng muốn lao động gì nhiều cho mệt... Ây chà, có lẽ cô sẽ phị ra mất thôi!
- Ừ, chúng mình ra ngoài kia ăn nhé. - Kim My nêu ra ý kiến, rồi cô nhanh chóng giúp Mike đổ sữa ra cốc, trong khi anh lúng túng lấy bánh ra từ chiếc khay có đủ các hình dạng rất dễ thương.
Ngoài nhà là một khoảng sân khá rộng, vừa đủ để một chiếc bàn bằng gỗ cũng dành cho hai người. Kim My và Mike hiện giờ đang ngồi ở hai chiếc ghế có hình gốc cây bị xẻ ra làm đôi, miệng không ngớt ăn uống nói cười:
- Mike này, anh nói xem, ước mơ của anh là gì? - Kim My gợi chuyện.
Nghe dứt câu hỏi của người yêu, Mike tự dưng thần ra giây lát. Hình như đây là lần đầu tiên có người hỏi tới ước mơ của anh... Vốn dĩ trước đây, anh giống như một con rối với tương lai đã được định sẵn: Phải học thật giỏi để sau này trở thành người kế nghiệp dòng họ Kintaru. Nhưng dường như, rất lâu rất lâu trước đây, anh cũng đã từng có một ước mơ...
- Anh đã từng ước mình là Superman! - Mike bật cười khi nói ra một bí mật của bản thân.
- Sao? - Kim My tròn mắt hỏi lại - Tại sao?
- Bởi vì khi ở trong cô nhi viện, anh rất yếu đuối, thường xuyên bị bắt nạt. Vì vậy anh nghĩ nếu là Siêu nhân thì có thể mạnh mẽ lên một chút, có thể chống lại bọn nhóc ức hiếp anh... - Ánh mắt Mike mơ màng, hình như anh đang trở lại những trang kí ức của quá khứ.
- Anh đã từng ở trong cô nhi viện? - Kim my bần thần hỏi lại, đúng là trước đây chưa từng nghe anh nói qua về chuyện này.
- Bố mẹ anh mất vì tai nạn giao thông, bác sĩ đã gửi anh và Myu vào cô nhi viện. - Mike giống như đang bộc lộ nỗi lòng, anh nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối - Tuy khoảng thời gian trong cô nhi viện nhiều nước mắt, những cũng có những nụ cười. Anh không hối hận vì đã từng ở đó... Nhưng nếu quả thật ông trời cho anh một cơ hội quay trở lại, anh nhất định sẽ không để bố mẹ lên chuyến xe khủng khiếp đó.
Ánh mắt Kim My trầm xuống, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Mike. Bàn tay anh buốt giá, cô những muốn dùng chút hơi ấm ít ỏi của lòng tay mình sưởi ấm cho anh, vì vậy mà My cố gắng siết tay anh chặt hơn.
- Còn em thì nhất định không để anh làm thế. Vì nếu anh không vào cô nhi viện, cũng sẽ không được gia đình Kintaru nhận nuôi, em và anh cũng chẳng thể gặp nhau... - Ngừng một lát, Kim My nhìn Mike bằng ánh mắt chân thành nhất - Xin lỗi anh vì em quá ích kỉ, em muốn được yêu anh.
Mike sững người trong giây lát, sau đó anh cũng siết chặt bàn tay bé nhỏ của Kim My và nói khẽ - giống như chỉ muốn bản thân anh nghe được:
- Cám ơn em Meme, cám ơn em vì đã yêu anh.
Một thoáng yên lặng trôi qua, Kim My lại hồ hởi hỏi tiếp:
- Vậy anh có còn ước mơ nào nữa không? Kể cho em đi.
- Em thử nhìn xem anh có điểm gì đặc biệt không? - Mike nhướn mày hỏi.
Kim My ngắm nhìn anh một lúc, rồi cô ngơ ngác hỏi lại:
- Có gì bất thường đâu? Hai mắt, một mũi, một miệng... Còn rất đẹp trai là đằng khác! Thân hình anh cũng rất chuẩn... - My nghi hoặc nhìn lại - Hay trong người anh thiếu mất bộ phận nào?
Chẳng hiểu sao lúc nghe tới đây, mặt Mike bỗng đỏ bừng lên, anh gắt:
- Bậy nào! Dĩ nhiên anh có đầy đủ các bộ phận của một người con trai bình thường chứ...
Kim My cũng không hiểu vì chuyện gì anh bỗng ngại ngùng, thế nên cô tiếp tục đưa ra thắc mắc của mình:
- Thế rốt cuộc ước mơ tiếp theo của anh là gì?
- Có phải em thấy anh rất đẹp trai không? - Mike hỏi độp lại, và chỉ khi nhận được cái gật đầu biểu thị sự đồng tình từ phía Kim My thì anh mới tiếp - Vậy nên anh từng có ước mơ làm một người nổi tiếng.
- Thật sao? - Lần này thì càng không thể tin được, Kim My đứng bật dậy - Anh mà cũng có ước mơ trần tục như thế ư?
- Trần tục gì chứ? - Mike ngạc nhiên hỏi lại - Tại hồi đó anh mới mười bốn mười lăm tuổi, ra đường thấy nhiều ca sĩ hoặc diễn viên nổi tiếng, đương nhiên cũng hứng thú chứ... Em xem, tóc anh lúc nào cũng rất style, đảm bảo không đụng hàng bao giờ.
Nhìn vẻ tự hào của Mike mà Kim My phì cười, cô không ngờ người yêu mình cũng có những ước mơ như vậy. Cô không tưởng Mike lại sở hữu một ước mơ như thế... Nhưng chẳng phải như vậy một khúc mắc bấy lâu nay trong lòng Kim My đã được gỡ bỏ rồi đó hay sao? Vậy là cuối cùng cô cũng biết lí do tại sao mái tóc của anh luôn trông rất thời thượng, bắt mắt và siêu tỉ mỉ (Amen tập II ==").
- Vậy anh còn ước mơ gì nữa? - My hấp háy đôi mắt đẹp.
- Đến đây thì hết rồi. - Mike cười - Từ đó tới giờ anh lúc nào cũng chỉ chuyên tâm vào việc điều hành Công ty, vốn cũng không nghĩ mình còn cơ hội thực hiện ước mơ nào.
Kim My gật gù, ra chiều thông cảm.
- Vậy còn em, ước mơ của em là gì? - Mike hỏi Kim my, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô.
- Trước đây, em ước mình có thể là một nhiếp ảnh gia. - Ánh mắt Kim My bỗng chốc sáng long lanh - Trước đây em rất thích chụp ảnh, nhưng do điều kiện kinh tế gia đình nên giờ không còn nữa.
- Thế ước mơ tiếp theo của em?
- Thì em ước mình có thể sớm trả nợ cho gia đình, ước bố mẹ và các em lúc nào cũng khoẻ mạnh, ước chuyện học hành trên lớp tốt đẹp, ước mọi điều may mắn sẽ đến với mình... - Sau khi liệt kê một tràng các mơ ước, Kim My nói - Thật ra em nghĩ ước mơ là những gì chúng ta cần và mong muốn có được nên... Chắc anh nghĩ em trẻ con lắm?
- Không. - Mike cười dịu dàng - Ước mơ của em rất đẹp, rất trong sáng.
- Cám ơn anh.
Tiếng sóng biển rì rào, từng tia nắng mặt trời chiếu xuống thân hình hai người khiến họ như được dát vàng. Một bức tranh nghệ thuật mà tình cảm của nhân vật được biểu hiện từ tận sâu trong đáy mắt...
Được một lúc, Kim My bỗng dưng đứng lên và chạy về phía biển - vừa chạy vừa nói:
- Ai chạy đến biển trước sẽ không phải rửa bát hôm nay.
Mike bị động trong giây lát, rồi anh nhanh chóng đuổi theo Kim My. Sau một hồi rượt đuổi, cuối cùng anh cũng tóm được cô. Bế cô lên không trung bằng hai tay mình, anh xoay liền mấy vòng, thích thú nói to:
- Meme à, em nói xem, tại sao em lại yêu anh?
- Ôi chóng mặt quá ! - Kim My vừa cười vừa nói - Thả em xuống đi!
- Nói đi rồi anh mới thả.
Kim My ngẫm nghĩ trong giây lát, rồi cô hôn nhẹ lên trán Mike:
- Em yêu anh vì anh là chính anh, vì anh là người đã cho em mượn vai để ngủ trên xe buýt, là người đã cùng em đi ăn kem mặc dù không thích ngọt, là người đã cùng em chia sẻ rất nhiều chuyện... Em đã yêu anh từ những chuyện nhỏ nhặt như vậy đấy. Mike, em yêu anh.
Nghe Kim My nói, Mike thấy sự xúc động trào lên trong lòng. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, rồi hôn lên bờ môi mà anh biết là rất mềm mại của cô:
- Anh cũng yêu em vì em là Meme. Là người đã dạy cho anh biết khóc, biết thế nào là hạnh phúc thực sự, là cô gái dễ thương thích ngủ và ăn kem, là cô gái rất kiên cường và mạnh mẽ... Là cô gái yêu anh hết mực. - Mike cụng nhẹ trán mình lên trán Kim My, anh thủ thỉ - Xin lỗi vì đến giờ anh mới chịu đối mặt với việc này. Anh đã khiến em phải đau lòng nhiều rồi... Từ giờ, anh hứa nhất định sẽ bảo vệ em, không làm em buồn nữa. Anh sẽ mang hạnh phúc tới cho em, dù phải trả bất cứ giá nào... Meme, em có đồng ý ở bên anh không?
- Vâng! - Kim My mãn nguyện ôm chặt lấy anh.
Mặt trời hắt bóng hai người thành một đường xiên dài dưới bãi cát vàng óng. Họ ôm chặt nhau, bóng hai người hòa làm một, giống như sẽ mãi không rời xa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.