Chương 74
Laz [E]
26/05/2014
CÁCH ĐỂ BÊN NHAU
Trên đồng hồ lúc nào cũng tồn tại hai cây kim: kim ngắn tượng trưng cho kim giờ và kim dài tượng trưng cho kim phút.
Hai cây kim này chẳng mấy khi chạm mặt nhau vì chúng một nhanh, một chậm.
Rồi mỗi lần chạm nhau, chúng lại lướt qua nhau; và lại bắt đầu một hành trình đuổi bắt khác...
Nếu bạn là kim giờ, còn người bạn yêu là kim phút...
Bạn sẽ làm thế nào để hai người được mãi ở bên nhau?
Cũng như hai kim sẽ chạm nhau mãi mãi, không bao giờ vô tình đi ngang qua nhau nữa?
* * * * * * *
Hôm nay là một ngày chẳng đẹp chút nào.
Trời sầm sì, mưa lâm thâm.
Nếu hôm nay, dù vô tình hay hữu ý, bạn bước chân ra khỏi nhà để đến một nơi nào đó, bạn nhất định cảm thấy rất khó chịu. Vì sao khó chịu ư? Đừng hỏi tôi, câu trả lời nằm trong chính bạn... Chết, lại nhiễm thói ăn nói linh tinh rồi, quay về chủ đề chính nào ==". Sau đây, chúng ta sẽ theo chân một cô bạn có mái tóc tém rất đáng yêu, đang ung dung đứng ở sạp báo đằng kia. Cùng xem cô bạn ấy đang đọc tin tức gì nhé:
"Rạng sáng ngày hôm nay, một thanh niên đã được đưa vào cấp cứu tại bệnh viện tỉnh Nagano thuộc Chubu trong tình trạng mất máu trầm trọng. Qua quá trình khám xét, đã xác định được danh tính chàng thanh niên chính là Mike Kintaru - Tổng giám đốc Công ty Nero, người mà ngày hôm qua đã vì một cô gái khác mà từ bỏ Lễ thành hôn với Tiểu thư Yuki của nhà Hanagakushi. Sau khi gia đình của Mike biết chuyện, đã lập tức chuyển anh từ Nagano về Tokyo để kịp thời truyền máu. Theo nguồn tin của bệnh viện trực thuộc tỉnh Nagano, nhóm máu của Mike hiện giờ là vô cùng hiếm, mạng sống của anh là ngàn cân treo sợi tóc..."
Đọc đến đây, bỗng dưng cô gái xinh xắn cảm thấy kì lạ:
- Ủa, sao không nhắc gì tới cô gái ở cùng anh ta vậy? - Cô lẩm bẩm.
- Em đang làm gì thế? - Một chàng trai lên tiếng gọi cô từ phía sau - Họ lấy lời khai xong rồi, chúng ta đi thôi.
- Tiểu Phong à, anh lại xem cái này đi. - Cô gái vẫy vẫy tay - Rõ ràng họ ém toàn bộ thông tin liên quan tới cô gái ở cạnh anh Mike gì gì đó. Lúc chúng ta phát hiện ra hai người họ, rõ ràng tình trạng của cô gái cũng rất xấu... Vậy mà...
Chàng trai im lặng, nheo mày chờ cô bạn gái nói tiếp:
- Anh nói xem, có phải đây là một chuyện tình lãng mạn kiểu như: Mike vì phải kết hôn mà cùng cô gái kia bỏ trốn, sau đó cả hai người cùng tự tử... Anh xem, thế có phải là quá lãng mạn không?
- Thôi đi. - Chàng trai vừa nói vừa cốc nhẹ vào đầu cô gái - Em đừng mơ mơ mộng mộng những chuyện tình kiểu như vậy nữa, kì lắm...
- Nhưng chẳng phải anh cũng hay viết những chuyện "mơ mơ mộng mộng, kì lắm" đó sao? - Cô gái bĩu môi xoa đầu, lập lại lời chàng trai như một con vẹt với vẻ dứt khoát không chịu khuất phục.
- Truyện khác, đời khác... - Anh chàng ngán ngẩm - Không thể đem chuyện thật so với những hình mẫu trong tiểu thuyết được.
Nghe đến đây, cô gái xếp tờ báo lại sạp, rồi vung vẩy cất bước đi:
- Anh nói chuyện cứ như ông già... - Cô gái lắc lắc đầu - Con gái thì mơ mộng một chút cũng được chứ sao?
Thấy cô gái không nói gì thêm, anh chàng đâm ra sợ cô giận, lại thanh minh ngay:
- Này, em dỗi à?
- Hứ, không thèm nói chuyện với anh nữa.
- Thôi được rồi, anh chịu thua em đó, khi về Việt Nam anh sẽ viết một truyện tặng em, được chưa? Lấy nội dung là chuyện tình lãng mạn giữa anh chàng giám đốc và cô gái ấy nhé?
Dứt lời, cô gái vui mừng quay lại, gương mặt hớn hở như trẻ con được quà:
- Thật chứ, anh viết tặng em thật chứ?
- Ừ, anh hứa! - Anh chàng cười cầu hòa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người yêu.
- Thế anh nói nên đặt tên truyện là gì đây?
- Chuyện đó để sau đã, giờ thì chúng ta nên đi chơi cho bõ cái công sang Nhật thăm bố mẹ em mới được. - Anh chàng bật cười trước gương mặt phụng phịu của cô gái, lại tiện tay nhéo má cô một cái.
- Nhất định phải viết tặng em đấy! - Cô gái lừ mắt, rồi cũng phì cười.
...
Và tiếng nói cứ xa dần, xa dần...
Tiếng cười cũng biến mất.
* * * * * * *
Hai ngày sau, tại bệnh viện Tokyo.
Thái Vũ lặng lẽ đặt tờ báo mới ra lò hôm nay xuống mặt bàn, cậu nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Myu, rồi đi vòng sang bên giường kia kéo lại chăn cho Mike và Kim My. Trưa hôm trước, Mike đã được đưa về bệnh viện Tokyo, và người tình nguyện hiến máu cho cậu không ai khác chính là Myu – dù thực sự chính tình trạng của nhỏ hiện giờ cũng không khả quan hơn là mấy. Bác sĩ Watanabe nói Mike bị mất máu trầm trọng, Kim My thì bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao… Tình trạng của hai ngườ quả thật rất đáng lo!
Nhưng hai ngày qua, nhờ sự chăm sóc tận tình của các bác sĩ và y tá chuyên nghiệp, tình trạng hai người đã khởi sắc lên hẳn. Tuy nhiên, Mike vẫn cần một lượng máu nhất định từ Myu mỗi ngày, không nhiều lắm nhưng cũng vô cùng cần thiết để hồi lại số máu anh đã để mất.
Mà có một điều vô cùng kì lạ đối với Mike và Kim My, đó là kể từ lúc có người phát hiện ra bọn họ bên bờ biển, cho đến lúc tới bệnh viện Nagano trực thuộc Chubu và chuyển lên bệnh viên Tokyo, bàn tay hai người nhất quyết nắm chặt lấy nhau, không chịu buông. Ban đầu cũng có một vài bác sĩ vì khó khăn trong lúc điều trị mà tìm cách gỡ họ ra, kết quả họ càng bám chặt lấy nhau hơn. Dần dà một hai ngày qua đi, chuyện này trở thành biểu tượng vĩnh cửu của tình yêu được lưu truyền trong bệnh viện Tokyo.
Thái Vũ thở một hơi dài, im lặng ngắm nhìn hình ảnh hai người họ tựa vào nhau, vì nhau mà sống. Cậu biết chắc dưới lớp chăn mỏng manh kia là hình ảnh hai bàn tay nắm chặt, vĩnh viễn chẳng buông lơi. Bỗng dưng, cậu cảm thấy thật ghen tị với họ. Vũ biết, tình cảm của cậu đối với Kim My không phải tình cảm một sớm một chiều là có thể quên ngay được… Nhưng cậu cũng biết, miễn cưỡng tình yêu một người không phải là chuyện hay.
Nghĩ đến đây, cậu chậm chạp đá ánh mắt qua phía cô gái bé nhỏ bên giường này:
- Có phải… cảm giác của cô cũng giống như tôi hiện giờ? – Thái Vũ lẩm bẩm, ánh mắt càng tha thiết hơn.
Đôi mi của Myu khẽ động đậy, rồi nhỏ tỉnh giấc. Vì người đầu tiên nhỏ nhìn thấy là Thái Vũ, nên nhỏ tự thưởng cho mình một nụ cười thật tươi. Tuy phải truyền khá nhiều máu và căn bệnh bẩm sinh khiến Myu trở nên xanh xao, nhưng nụ cười của nhỏ thì vẫn lung linh như phát ra ánh hào quang của Thiên sứ vậy:
- Cô… thấy khá hơn chưa? – Thái Vũ ấp úng khi thấy nụ cười của Myu, cậu vội vàng chạy lại đỡ nhỏ dậy.
- Ưm. – Myu vẫn không thôi cười, chẳng hề để ý tới trái tim đang đập loạn nhịp của kẻ trước mặt. Thêm hai hay ba giây nữa, rồi nhỏ khẽ đánh mắt qua phía giường của Mike và Kim My, thở dài – Họ vẫn chưa tỉnh dậy sao? Đã hai ngày rồi…
- Đừng lo, tuy chưa tỉnh dậy nhưng bác sĩ nói tình trạng họ đã khá hơn ngày đầu tiên rất nhiều. – Thái Vũ tìm cách an ủi Myu – Mọi người cũng thường xuyên đến thăm, chắc chắn họ sẽ sớm tỉnh lại mà thôi.
- Bà ấy… - Myu ngắc ngứ - Phu Nhân… bà ta có đến không?
Thái Vũ im lặng, cậu vẫn đang nghĩ nên nói gì mới đúng.
- Thôi, anh không cần trả lời đâu, tôi hiểu mà. – Myu cười trừ với Thái Vũ, đôi mắt lại cong thành hình trăng lưỡi liềm. Nụ cuời của Myu có nét gì đó rất giống Kim My – Chỉ là… Mike đã tin tưởng bà ta quá nhiều, nhiều đến nỗi… tôi cũng muốn thử tin bà ta một lần.
Sau câu nói ấy, không gian giữa hai người thốt nhiên trở nên trầm lắng, không ai nói hay làm bất kì hành động gì. Mãi một lúc sau, khi cô y tá với thân hình mập mạp bước vào thay nước, Thái Vũ mới sực tỉnh và nói:
- Cô có muốn đi dạo một lát không?
Nói rồi, cậu đỡ lấy tay Myu vòng qua vai mình, giúp nhỏ xuống giường và ngồi vào xe lăn. Tuy chân Myu không bị làm sao, nhưng Vũ không muốn nhỏ mất sức vì những chuyện lặt vặt như vậy. Nhận được cử chỉ dịu dàng như vậy từ Thái Vũ, trái tim nhỏ bé của Myu không ngớt rung rinh những nhịp đập kì lạ.
- Cám ơn anh. – Nhỏ cuời, nụ cười lấp lánh ánh sáng.
Thái Vũ khịt mũi, tiện tay đẩy xe lăn theo hướng hành lang tiến về phía thang máy, có lẽ nên đem Myu ra sân sau của bệnh viện. Vô tình bắt gặp nụ cười thứ hai của Myu, Thái Vũ chột dạ: “Có lẽ phải thay đổi suy nghĩ ban nãy, không phải nụ cười của cô ta giống Kim My… Mà là nụ cười của Kim My giống cô ấy mới đúng!”
Ngay sau khi hai người khuất sau cửa thang máy, một bóng người mảnh mai nhanh chóng bước vào phòng bệnh của Mike và Kim My. Dừng trước giường, bóng người khẽ lay động, dùng bàn tay mình chạm lên da mặt người con trai trước mặt. Nước mắt không hiểu từ đâu bỗng lăn dài. Rồi bóng người dần dần chuyển hướng sang Kim My, chất giọng nghèn nghẹn nơi cổ họng chứa đầy sự căm tức và thù hận:
- Mày… Nếu không có mày…
“Tít…” – Một tiếng tít kéo dài và chiếc dây nối với máy thở bị rút xuống. Kim My vẫn nằm yên bên cạnh Mike, đôi mắt nhắm nghiền rất bình yên. Hai người tựa vào nhau, tưởng như không gì có thể chia cắt được…
- Mày chết đi, đồ kì đà.
Sau khi xác nhận chính xác nhịp tim của Kim My đang ngày càng yếu đi, bóng người khẽ nhoẻn một nụ cười rồi chậm rãi bước ra ngoài hành lang. Để lại trong phòng bệnh hai con người, với giọt nước mắt lăn dài trên má, đến khi thấm uớt vào chiếc vỏ gối màu trắng…
.
.
.
Một lát sau, cả bệnh viện nhốn nháo hẳn lên:
- Bệnh nhân ở phòng 502 nhịp tim rất yếu! Mau cấp cứu!
- Mau gọi bác sĩ Watanabe…
- Cấp cứu!!
Nghe thấy những âm thanh nhốn nháo đó, Thái Vũ và Myu cũng lo lắng tức tốc chạy lên xem sao, họ gặp ai cũng hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng không ai chịu trả lời, mỗi người đều đuổi theo những công việc riêng của mình. Bất quá, Thái Vũ kéo tay Myu lên thẳng phòng bệnh của Mike và Kim My.
Vừa đến đầu hành lang tầng năm, họ đã nghe thấy tiếng la hét phát ra trước cửa phòng bệnh. Một cô gái với gương mặt và dáng người quen thuộc đang cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của một y tá nam:
- Thả tôi ra! Đã bảo không phải là tôi làm mà… Thả tôi ra!
- Yuki! – Myu thốt lên, chạy lại phía đó quên cả thở - Sao lại ở đây?
- May quá! – Vừa nhìn thấy Myu, Yuki đã vui sướng hét lên – Myu mau nói cho bọn họ là không phải tớ làm đi, tớ không có giết người!
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? – Thái Vũ cũng tiến lại phía đám đông với một câu hỏi – Kim My làm sao? Cô ấy làm sao rồi?
- Bệnh nhân Kim My bị tuột ống thở, tình trạng hiện giờ vô cùng nguy kịch… - Y tá nam đang giữ tay Yuki vội lên tiếng – Lúc chúng tôi đến thấy cô gái này đang lảng vảng quanh phòng bệnh, nên nghĩ cô ta chính là người đã rút ống thở của bệnh nhân.
- Đừng có nói bậy! – Yuki hét toáng lên, nét giận dữ hiện rõ trên nét mặt – Anh có bằng chứng gì mà vu tội cho tôi? Rõ ràng tôi chỉ tới thăm Mike thôi, tôi không làm gì cả!
- Chính cô đã rút ống thở của Kim My ư? – Thái Vũ liền lao vào nắm lấy cổ áo Yuki – Cô đúng là đồ rắn độc!
- Im miệng đi, tôi không có làm! – Yuki vẫn nhất quyết không nhận, khóe mắt đã ngân ngấn nước – Dù không thích Kim My nhưng tôi sẽ không bao giờ làm như vậy! Tôi chỉ tới thăm Mike thôi mà…
- Thôi đi! – Myu đẩy tay Thái Vũ ra – Yuki không làm như vậy đâu, tôi tin bạn ấy!
- Cô… - Thái Vũ cứng họng, nhưng hình ảnh Kim My nằm trên giường bệnh cứ ám ảnh cậu mãi. Tức giận không thể kiềm chế, Thái Vũ rít lên – Nếu Kim My làm sao, tôi nhất định không tha thứ cho cô và cả con rắn độc này nữa!
Sau đó cậu liền chạy ngay vào trong phòng, thấy bác sĩ Watanabe đang kích điện cho Kim My. Thái Vũ bị một y tá đẩy ra ngoài, nhưng cậu nhất quyết không chịu đi, chỉ đứng im ở một góc phòng; ánh mắt ngập tràn lo lắng nhìn Kim My như thể cô là cả Thế giới của cậu. Bên ngoài cánh cửa, Myu cũng ngước nhìn Thái Vũ; đôi mắt nhỏ hoe đỏ: “Vậy là cuối cùng, cậu vẫn chọn cô ấy chứ không phải tôi…”
- Thôi nào cô bé xinh đẹp, hãy cho tôi làm anh hùng một lần đi… - Bác sĩ Watanabe nói trong khi chiếc máy kích điện không ngừng tăng vôn – Lạy chúa tôi, cô mạnh mẽ lắm kia mà!
Vô ích.
Nhịp tim Kim My hiển thị trên máy vẫn không ngừng giảm sự nhấp nhô…
- Thôi nào, mau tỉnh dậy đi chứ!! – Bác sĩ nói như nài xin, ánh mắt ông tràn đầy sự lo lắng.
Bỗng nhiên, tiếng cô y tá ở gần đấy vang lên:
- Nguy rồi Viện trưởng, nhịp tim của bệnh nhân Mike Kintaru cũng đang giảm theo nhịp tim của bệnh nhân Kim My!!
Phát hiện đó làm cả phòng bệnh đông cứng lại.
Thái Vũ cũng không nhúc nhích nổi: Đây là sự lựa chọn để được ở bên nhau mãi mãi của họ hay sao?
- Trời đất, hai người định chết cùng nhau hay sao? – Bác sĩ rên lên, ông cố gắng dùng chút sức lực còn lại của mình mà ấn những nhịp mạnh lên vùng ngực của Mike – Đừng buông xuôi như thế chứ, mau tỉnh lại đi!
Hết rồi, đây chính là sự chọn lựa của họ!
Hết thật rồi…
Trong lúc Thái Vũ đang tự dìm mình trong tuyệt vọng, Myu và Yuki lại đi làm một việc khác.
Không thể ngờ người đó lại độc ác như vậy! Thật không thể ngờ được!
“Nếu muốn kim dài và kim ngắn mãi mãi luôn ở bên nhau,
Thì lúc chúng gặp nhau...
Hãy làm cho chiếc đồng hồ ấy không còn sử dụng được nữa”
HẾT
Trên đồng hồ lúc nào cũng tồn tại hai cây kim: kim ngắn tượng trưng cho kim giờ và kim dài tượng trưng cho kim phút.
Hai cây kim này chẳng mấy khi chạm mặt nhau vì chúng một nhanh, một chậm.
Rồi mỗi lần chạm nhau, chúng lại lướt qua nhau; và lại bắt đầu một hành trình đuổi bắt khác...
Nếu bạn là kim giờ, còn người bạn yêu là kim phút...
Bạn sẽ làm thế nào để hai người được mãi ở bên nhau?
Cũng như hai kim sẽ chạm nhau mãi mãi, không bao giờ vô tình đi ngang qua nhau nữa?
* * * * * * *
Hôm nay là một ngày chẳng đẹp chút nào.
Trời sầm sì, mưa lâm thâm.
Nếu hôm nay, dù vô tình hay hữu ý, bạn bước chân ra khỏi nhà để đến một nơi nào đó, bạn nhất định cảm thấy rất khó chịu. Vì sao khó chịu ư? Đừng hỏi tôi, câu trả lời nằm trong chính bạn... Chết, lại nhiễm thói ăn nói linh tinh rồi, quay về chủ đề chính nào ==". Sau đây, chúng ta sẽ theo chân một cô bạn có mái tóc tém rất đáng yêu, đang ung dung đứng ở sạp báo đằng kia. Cùng xem cô bạn ấy đang đọc tin tức gì nhé:
"Rạng sáng ngày hôm nay, một thanh niên đã được đưa vào cấp cứu tại bệnh viện tỉnh Nagano thuộc Chubu trong tình trạng mất máu trầm trọng. Qua quá trình khám xét, đã xác định được danh tính chàng thanh niên chính là Mike Kintaru - Tổng giám đốc Công ty Nero, người mà ngày hôm qua đã vì một cô gái khác mà từ bỏ Lễ thành hôn với Tiểu thư Yuki của nhà Hanagakushi. Sau khi gia đình của Mike biết chuyện, đã lập tức chuyển anh từ Nagano về Tokyo để kịp thời truyền máu. Theo nguồn tin của bệnh viện trực thuộc tỉnh Nagano, nhóm máu của Mike hiện giờ là vô cùng hiếm, mạng sống của anh là ngàn cân treo sợi tóc..."
Đọc đến đây, bỗng dưng cô gái xinh xắn cảm thấy kì lạ:
- Ủa, sao không nhắc gì tới cô gái ở cùng anh ta vậy? - Cô lẩm bẩm.
- Em đang làm gì thế? - Một chàng trai lên tiếng gọi cô từ phía sau - Họ lấy lời khai xong rồi, chúng ta đi thôi.
- Tiểu Phong à, anh lại xem cái này đi. - Cô gái vẫy vẫy tay - Rõ ràng họ ém toàn bộ thông tin liên quan tới cô gái ở cạnh anh Mike gì gì đó. Lúc chúng ta phát hiện ra hai người họ, rõ ràng tình trạng của cô gái cũng rất xấu... Vậy mà...
Chàng trai im lặng, nheo mày chờ cô bạn gái nói tiếp:
- Anh nói xem, có phải đây là một chuyện tình lãng mạn kiểu như: Mike vì phải kết hôn mà cùng cô gái kia bỏ trốn, sau đó cả hai người cùng tự tử... Anh xem, thế có phải là quá lãng mạn không?
- Thôi đi. - Chàng trai vừa nói vừa cốc nhẹ vào đầu cô gái - Em đừng mơ mơ mộng mộng những chuyện tình kiểu như vậy nữa, kì lắm...
- Nhưng chẳng phải anh cũng hay viết những chuyện "mơ mơ mộng mộng, kì lắm" đó sao? - Cô gái bĩu môi xoa đầu, lập lại lời chàng trai như một con vẹt với vẻ dứt khoát không chịu khuất phục.
- Truyện khác, đời khác... - Anh chàng ngán ngẩm - Không thể đem chuyện thật so với những hình mẫu trong tiểu thuyết được.
Nghe đến đây, cô gái xếp tờ báo lại sạp, rồi vung vẩy cất bước đi:
- Anh nói chuyện cứ như ông già... - Cô gái lắc lắc đầu - Con gái thì mơ mộng một chút cũng được chứ sao?
Thấy cô gái không nói gì thêm, anh chàng đâm ra sợ cô giận, lại thanh minh ngay:
- Này, em dỗi à?
- Hứ, không thèm nói chuyện với anh nữa.
- Thôi được rồi, anh chịu thua em đó, khi về Việt Nam anh sẽ viết một truyện tặng em, được chưa? Lấy nội dung là chuyện tình lãng mạn giữa anh chàng giám đốc và cô gái ấy nhé?
Dứt lời, cô gái vui mừng quay lại, gương mặt hớn hở như trẻ con được quà:
- Thật chứ, anh viết tặng em thật chứ?
- Ừ, anh hứa! - Anh chàng cười cầu hòa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người yêu.
- Thế anh nói nên đặt tên truyện là gì đây?
- Chuyện đó để sau đã, giờ thì chúng ta nên đi chơi cho bõ cái công sang Nhật thăm bố mẹ em mới được. - Anh chàng bật cười trước gương mặt phụng phịu của cô gái, lại tiện tay nhéo má cô một cái.
- Nhất định phải viết tặng em đấy! - Cô gái lừ mắt, rồi cũng phì cười.
...
Và tiếng nói cứ xa dần, xa dần...
Tiếng cười cũng biến mất.
* * * * * * *
Hai ngày sau, tại bệnh viện Tokyo.
Thái Vũ lặng lẽ đặt tờ báo mới ra lò hôm nay xuống mặt bàn, cậu nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Myu, rồi đi vòng sang bên giường kia kéo lại chăn cho Mike và Kim My. Trưa hôm trước, Mike đã được đưa về bệnh viện Tokyo, và người tình nguyện hiến máu cho cậu không ai khác chính là Myu – dù thực sự chính tình trạng của nhỏ hiện giờ cũng không khả quan hơn là mấy. Bác sĩ Watanabe nói Mike bị mất máu trầm trọng, Kim My thì bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao… Tình trạng của hai ngườ quả thật rất đáng lo!
Nhưng hai ngày qua, nhờ sự chăm sóc tận tình của các bác sĩ và y tá chuyên nghiệp, tình trạng hai người đã khởi sắc lên hẳn. Tuy nhiên, Mike vẫn cần một lượng máu nhất định từ Myu mỗi ngày, không nhiều lắm nhưng cũng vô cùng cần thiết để hồi lại số máu anh đã để mất.
Mà có một điều vô cùng kì lạ đối với Mike và Kim My, đó là kể từ lúc có người phát hiện ra bọn họ bên bờ biển, cho đến lúc tới bệnh viện Nagano trực thuộc Chubu và chuyển lên bệnh viên Tokyo, bàn tay hai người nhất quyết nắm chặt lấy nhau, không chịu buông. Ban đầu cũng có một vài bác sĩ vì khó khăn trong lúc điều trị mà tìm cách gỡ họ ra, kết quả họ càng bám chặt lấy nhau hơn. Dần dà một hai ngày qua đi, chuyện này trở thành biểu tượng vĩnh cửu của tình yêu được lưu truyền trong bệnh viện Tokyo.
Thái Vũ thở một hơi dài, im lặng ngắm nhìn hình ảnh hai người họ tựa vào nhau, vì nhau mà sống. Cậu biết chắc dưới lớp chăn mỏng manh kia là hình ảnh hai bàn tay nắm chặt, vĩnh viễn chẳng buông lơi. Bỗng dưng, cậu cảm thấy thật ghen tị với họ. Vũ biết, tình cảm của cậu đối với Kim My không phải tình cảm một sớm một chiều là có thể quên ngay được… Nhưng cậu cũng biết, miễn cưỡng tình yêu một người không phải là chuyện hay.
Nghĩ đến đây, cậu chậm chạp đá ánh mắt qua phía cô gái bé nhỏ bên giường này:
- Có phải… cảm giác của cô cũng giống như tôi hiện giờ? – Thái Vũ lẩm bẩm, ánh mắt càng tha thiết hơn.
Đôi mi của Myu khẽ động đậy, rồi nhỏ tỉnh giấc. Vì người đầu tiên nhỏ nhìn thấy là Thái Vũ, nên nhỏ tự thưởng cho mình một nụ cười thật tươi. Tuy phải truyền khá nhiều máu và căn bệnh bẩm sinh khiến Myu trở nên xanh xao, nhưng nụ cười của nhỏ thì vẫn lung linh như phát ra ánh hào quang của Thiên sứ vậy:
- Cô… thấy khá hơn chưa? – Thái Vũ ấp úng khi thấy nụ cười của Myu, cậu vội vàng chạy lại đỡ nhỏ dậy.
- Ưm. – Myu vẫn không thôi cười, chẳng hề để ý tới trái tim đang đập loạn nhịp của kẻ trước mặt. Thêm hai hay ba giây nữa, rồi nhỏ khẽ đánh mắt qua phía giường của Mike và Kim My, thở dài – Họ vẫn chưa tỉnh dậy sao? Đã hai ngày rồi…
- Đừng lo, tuy chưa tỉnh dậy nhưng bác sĩ nói tình trạng họ đã khá hơn ngày đầu tiên rất nhiều. – Thái Vũ tìm cách an ủi Myu – Mọi người cũng thường xuyên đến thăm, chắc chắn họ sẽ sớm tỉnh lại mà thôi.
- Bà ấy… - Myu ngắc ngứ - Phu Nhân… bà ta có đến không?
Thái Vũ im lặng, cậu vẫn đang nghĩ nên nói gì mới đúng.
- Thôi, anh không cần trả lời đâu, tôi hiểu mà. – Myu cười trừ với Thái Vũ, đôi mắt lại cong thành hình trăng lưỡi liềm. Nụ cuời của Myu có nét gì đó rất giống Kim My – Chỉ là… Mike đã tin tưởng bà ta quá nhiều, nhiều đến nỗi… tôi cũng muốn thử tin bà ta một lần.
Sau câu nói ấy, không gian giữa hai người thốt nhiên trở nên trầm lắng, không ai nói hay làm bất kì hành động gì. Mãi một lúc sau, khi cô y tá với thân hình mập mạp bước vào thay nước, Thái Vũ mới sực tỉnh và nói:
- Cô có muốn đi dạo một lát không?
Nói rồi, cậu đỡ lấy tay Myu vòng qua vai mình, giúp nhỏ xuống giường và ngồi vào xe lăn. Tuy chân Myu không bị làm sao, nhưng Vũ không muốn nhỏ mất sức vì những chuyện lặt vặt như vậy. Nhận được cử chỉ dịu dàng như vậy từ Thái Vũ, trái tim nhỏ bé của Myu không ngớt rung rinh những nhịp đập kì lạ.
- Cám ơn anh. – Nhỏ cuời, nụ cười lấp lánh ánh sáng.
Thái Vũ khịt mũi, tiện tay đẩy xe lăn theo hướng hành lang tiến về phía thang máy, có lẽ nên đem Myu ra sân sau của bệnh viện. Vô tình bắt gặp nụ cười thứ hai của Myu, Thái Vũ chột dạ: “Có lẽ phải thay đổi suy nghĩ ban nãy, không phải nụ cười của cô ta giống Kim My… Mà là nụ cười của Kim My giống cô ấy mới đúng!”
Ngay sau khi hai người khuất sau cửa thang máy, một bóng người mảnh mai nhanh chóng bước vào phòng bệnh của Mike và Kim My. Dừng trước giường, bóng người khẽ lay động, dùng bàn tay mình chạm lên da mặt người con trai trước mặt. Nước mắt không hiểu từ đâu bỗng lăn dài. Rồi bóng người dần dần chuyển hướng sang Kim My, chất giọng nghèn nghẹn nơi cổ họng chứa đầy sự căm tức và thù hận:
- Mày… Nếu không có mày…
“Tít…” – Một tiếng tít kéo dài và chiếc dây nối với máy thở bị rút xuống. Kim My vẫn nằm yên bên cạnh Mike, đôi mắt nhắm nghiền rất bình yên. Hai người tựa vào nhau, tưởng như không gì có thể chia cắt được…
- Mày chết đi, đồ kì đà.
Sau khi xác nhận chính xác nhịp tim của Kim My đang ngày càng yếu đi, bóng người khẽ nhoẻn một nụ cười rồi chậm rãi bước ra ngoài hành lang. Để lại trong phòng bệnh hai con người, với giọt nước mắt lăn dài trên má, đến khi thấm uớt vào chiếc vỏ gối màu trắng…
.
.
.
Một lát sau, cả bệnh viện nhốn nháo hẳn lên:
- Bệnh nhân ở phòng 502 nhịp tim rất yếu! Mau cấp cứu!
- Mau gọi bác sĩ Watanabe…
- Cấp cứu!!
Nghe thấy những âm thanh nhốn nháo đó, Thái Vũ và Myu cũng lo lắng tức tốc chạy lên xem sao, họ gặp ai cũng hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng không ai chịu trả lời, mỗi người đều đuổi theo những công việc riêng của mình. Bất quá, Thái Vũ kéo tay Myu lên thẳng phòng bệnh của Mike và Kim My.
Vừa đến đầu hành lang tầng năm, họ đã nghe thấy tiếng la hét phát ra trước cửa phòng bệnh. Một cô gái với gương mặt và dáng người quen thuộc đang cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của một y tá nam:
- Thả tôi ra! Đã bảo không phải là tôi làm mà… Thả tôi ra!
- Yuki! – Myu thốt lên, chạy lại phía đó quên cả thở - Sao lại ở đây?
- May quá! – Vừa nhìn thấy Myu, Yuki đã vui sướng hét lên – Myu mau nói cho bọn họ là không phải tớ làm đi, tớ không có giết người!
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? – Thái Vũ cũng tiến lại phía đám đông với một câu hỏi – Kim My làm sao? Cô ấy làm sao rồi?
- Bệnh nhân Kim My bị tuột ống thở, tình trạng hiện giờ vô cùng nguy kịch… - Y tá nam đang giữ tay Yuki vội lên tiếng – Lúc chúng tôi đến thấy cô gái này đang lảng vảng quanh phòng bệnh, nên nghĩ cô ta chính là người đã rút ống thở của bệnh nhân.
- Đừng có nói bậy! – Yuki hét toáng lên, nét giận dữ hiện rõ trên nét mặt – Anh có bằng chứng gì mà vu tội cho tôi? Rõ ràng tôi chỉ tới thăm Mike thôi, tôi không làm gì cả!
- Chính cô đã rút ống thở của Kim My ư? – Thái Vũ liền lao vào nắm lấy cổ áo Yuki – Cô đúng là đồ rắn độc!
- Im miệng đi, tôi không có làm! – Yuki vẫn nhất quyết không nhận, khóe mắt đã ngân ngấn nước – Dù không thích Kim My nhưng tôi sẽ không bao giờ làm như vậy! Tôi chỉ tới thăm Mike thôi mà…
- Thôi đi! – Myu đẩy tay Thái Vũ ra – Yuki không làm như vậy đâu, tôi tin bạn ấy!
- Cô… - Thái Vũ cứng họng, nhưng hình ảnh Kim My nằm trên giường bệnh cứ ám ảnh cậu mãi. Tức giận không thể kiềm chế, Thái Vũ rít lên – Nếu Kim My làm sao, tôi nhất định không tha thứ cho cô và cả con rắn độc này nữa!
Sau đó cậu liền chạy ngay vào trong phòng, thấy bác sĩ Watanabe đang kích điện cho Kim My. Thái Vũ bị một y tá đẩy ra ngoài, nhưng cậu nhất quyết không chịu đi, chỉ đứng im ở một góc phòng; ánh mắt ngập tràn lo lắng nhìn Kim My như thể cô là cả Thế giới của cậu. Bên ngoài cánh cửa, Myu cũng ngước nhìn Thái Vũ; đôi mắt nhỏ hoe đỏ: “Vậy là cuối cùng, cậu vẫn chọn cô ấy chứ không phải tôi…”
- Thôi nào cô bé xinh đẹp, hãy cho tôi làm anh hùng một lần đi… - Bác sĩ Watanabe nói trong khi chiếc máy kích điện không ngừng tăng vôn – Lạy chúa tôi, cô mạnh mẽ lắm kia mà!
Vô ích.
Nhịp tim Kim My hiển thị trên máy vẫn không ngừng giảm sự nhấp nhô…
- Thôi nào, mau tỉnh dậy đi chứ!! – Bác sĩ nói như nài xin, ánh mắt ông tràn đầy sự lo lắng.
Bỗng nhiên, tiếng cô y tá ở gần đấy vang lên:
- Nguy rồi Viện trưởng, nhịp tim của bệnh nhân Mike Kintaru cũng đang giảm theo nhịp tim của bệnh nhân Kim My!!
Phát hiện đó làm cả phòng bệnh đông cứng lại.
Thái Vũ cũng không nhúc nhích nổi: Đây là sự lựa chọn để được ở bên nhau mãi mãi của họ hay sao?
- Trời đất, hai người định chết cùng nhau hay sao? – Bác sĩ rên lên, ông cố gắng dùng chút sức lực còn lại của mình mà ấn những nhịp mạnh lên vùng ngực của Mike – Đừng buông xuôi như thế chứ, mau tỉnh lại đi!
Hết rồi, đây chính là sự chọn lựa của họ!
Hết thật rồi…
Trong lúc Thái Vũ đang tự dìm mình trong tuyệt vọng, Myu và Yuki lại đi làm một việc khác.
Không thể ngờ người đó lại độc ác như vậy! Thật không thể ngờ được!
“Nếu muốn kim dài và kim ngắn mãi mãi luôn ở bên nhau,
Thì lúc chúng gặp nhau...
Hãy làm cho chiếc đồng hồ ấy không còn sử dụng được nữa”
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.