Chương 6: Anh bạn, cậu chơi với lửa
Thất Tiểu Liễu
08/12/2016
Edit: Lam
Lúc Khương Vị dắt chó về, tìm được Nhạc San thì phát hiện cô đã ngủ mất.
Không có di động giết thời gian, không có giấy bút để tiến hành sáng tác nghệ thuật, vì vậy Nhạc San – chỉ ngồi trên sofa cũng bị nhựa cọ mông – cuối cùng quyết định đi ngủ để giết thời gian.
Kiện com lê cô thích nhất trong số quần áo được bỏ vào trong bồn tắm lớn, bao gồm cả “tấm nệm” màu hồng nhạt làm bằng nhung và gối đầu, gối ôm sofa, tấm lót sofa được mang ra làm chăn. Thoải mái cuộn tròn trong bồn tắm lớn, ngủ rất ngon lành.
Khương Vị đứng ở bên cửa sổ, hơi cúi người nhìn Nhạc San đang ngủ mơ. Cô như là đang nằm trong một cái kén, vì vô số vải hồng nhạt vây quanh, nên gương mặt trắng nõn cũng hơi hơi hồng lên. Một khối nho nhỏ như là chỉ bóp nhẹ một cái là nát, nhưng khi thật sự nâng trên tay, thì nhất định sẽ không nỡ dùng sức bóp.
“Trong bồn tắm lớn đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân ngủ say” và “Trong nhà phát hiện một cô bé ngón cái” nhất thời đan xen tạo ra đủ loại tâm tình phức tạp. Giống như là lấy trong túi ra một tờ màu xanh, nhìn kỹ thì phát hiện là tờ một đồng; lấy ra một tấm vé mời, nhìn kỹ thì lại là năm xu —— mỹ nhân trong bồn tắm lớn là Nhạc San, hay là số xxxxxxxxs.
Bồn tắm nhỏ hẹp cũng không thích hợp để ngủ, Nhạc San không thể điều chỉnh tư thế ngủ của mình trên diện rộng, cho nên long mày hơi cau lại, cái miệng nho nhỏ cũng không tư giác mà mân mê. Nhưng mấy cái này cũng không ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của cô. Cánh tay đột nhiên va vào thành bồn tắm cũng không có phản ứng gì, ngược lại còn ngủ sâu hơn. Thỉnh thoảng còn nhăn mũi, nhếch miệng.
Khương Vị nhìn có chút mê mẩn, anh muốn giơ tay chọc mặt Nhạc San, nhưng lại sợ đánh thức cô, như vậy thì chẳng khác gì đánh thức một vị Đường Tăng ồn ào.
“Đăng đăng đăng…” Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm hai người bừng tỉnh, là di động Nhạc San.
Khương Vị xoay người cầm di động từ trên giường tới, nhìn thấy Nhạc San nhắm mắt, giơ tay mò mẫm xung quanh một vòng, vẫn không tìm thấy di động, mà chuông thì vẫn kêu.
Nhạc Phong sờ soạng lung trung một vòng không có thu hoạch, đột nhiên sắp chết trong mộng bật dậy: “Di động của tôi đâu rồi?” Giọng cô mơ mơ hồ hồ, mang theo sự mơ hồ vừa tỉnh ngủ.
Khương Vị dựng thẳng di động trước mặt cô, anh thuận tiện nhìn qua màn hình —— Thiếu nữ hệ bên.
Ai đây? Cái tên quái gì thế này.
Nhạc San mạnh mẽ bổ sung tinh thần nghe điện thoại, nghe được giọng nói từ bên kia truyền tới, cô giật mình một cái, rồi lập tức tỉnh lại, run run rẩy rẩy gọi một tiếng: “Mẹ —— “
Đối với Nhạc San to bằng cái di động mà nói, không cần bật loa cũng khó có thể bảo vệ tai.
Vì thế Khương Vị liền nghe thấy mẹ vợ, à không, mẹ Nhạc San nói: “Con vừa ngủ dậy hả? Bây giờ mấy giờ rồi, không phải mẹ đã nói ngủ trưa chỉ được ngủ nhiều nhất một giờ thôi sao, con còn muốn ngủ tối không hả? Thật là âm dương điên đảo mà.”
“Đương nhiên không phải, con không ngủ.” Nhạc San lập tức đề cao giọng, tinh thần tràn đầy trả lời, cô vừa nói chuyện vừa xoa mặt mình, ép mình phải nhanh chóng tỉnh lại.
Mẹ Nhạc San hỏi tiếp: “Tối qua mấy giờ con đi ngủ?”
“Hơn mười hai giờ…” Nhạc San nói.
Hơn một giờ.
“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần …”
“Aiz mẹ, mẹ ở Hải Nam có thích ứng không? Gọi điện đường dài rất đắt, nói gì quan trọng thôi.” Nhạc San lập tức nói sang chuyện khác.
“Thích ứng chứ, mẹ và ba con mỗi ngày đều đi rèn luyện ở bên ngoài, bệnh ho của ông ấy đã tốt hơn nhiều rồi.” Mẹ Nhạc San rõ ràng đã bị dời lực chú ý đi, bắt đầu hưng trí bừng bừng tán gẫu chuyện sinh hoạt của mình ở Hải Nam.
Nhạc San là con gái lúc về già, bây giờ ba mẹ đã về hưu. Ba Nhạc San vì hút thuốc nhiều mà phổi không tốt, luôn ho khan. Mẹ Nhạc San liền quyết định hai người cùng đi Hải Nam an dưỡng một thời gian, dù sao con gái cũng lớn, ít việc phải quan tâm.
“Con thấy ba mẹ không nên đi Hải Nam vào mùa hè, trời rất nóng đấy.” Nhạc San nói. Cô nói xong thì dè dặt cẩn thận bò ra khỏi bồn tắm lớn, ý bảo Khương Vị bỏ di động xuống, rồi vừa bò vừa nghe điện thoại.
Hai tay cô chống “Mặt đất”, khuôn mặt kề sát mu bàn tay, hơi hơi quay đầu, để miệng mình đến gần micro. Vì vậy tư thế của cô là mông nhếch lên cao, thoạt nhìn như là chỉ cần chạm vào, liền có thể đẩy ngã cô.
Khương Vị nhìn, đè nén sự thú vị tàn ác này dưới đáy lòng.
“Chính là mùa hè mới tốt, nóng mới đổ mồ hôi, mới có thể bài xuất hơi ấm trong cơ thể.” Nhà dưỡng sinh tự học thành tài qua bạn bè trên wechat – mẹ Nhạc San kiên trì nói: “Lẽ ra con cũng nên đi cùng ba mẹ.”
“Con không cần đâu, đi đến đó một tuần thì đen sì.” Nhạc San quyệt quyệt miệng, “Đừng nói là không đen, đi Hải Nam sẽ phơi đen con gái bảo bối của ba mẹ đó.”
“Nói gì chứ.” Mẹ Nhạc San cười nói, “Con đang ở đâu? Cơm chiều ăn cái gì? Đừng gọi đồ ăn ngoài, không an toàn lại không vệ sinh.”
“Con cọ cơm ở nhà Khương Vị, vừa an toàn vừa vệ sinh, đến lúc đó chụp ảnh gửi cho ba mẹ.” Nói tới đây, Nhạc San ngẩng đầu nhìn Khương Vị.
Khương Vị không có biểu cảm dư thừa, lông mày anh giãn ra, khóe miệng mỉm cười.
Mỉm cười này thật có cảm giác nguy hiểm.
“Đừng luôn làm phiền Vị Lai, người ta còn bận làm việc chứ.” Mẹ Nhạc San vừa nói xong ở đầu bên kia, Nhạc San liền vừa nghe vừa liếc Khương Vị.
Khương Vị nhịn không được giơ tay muốn đẩy Nhạc San, Nhạc San liền bày ra bộ dáng muốn cắn anh, rồi trốn sang bên cạnh.
“Con biết rồi.” Nhạc San trừng Khương Vị, “Không nói nữa, ai nha con phải đi giúp Khương Vị nấu cơm đây, nói chuyện sau nha mẹ.”
“Con ngủ sớm chút đi, đừng có thức đêm đấy.” Nói xong, mẹ Nhạc San tắt điện thoại.
“Đã chạy xa như vậy mà vẫn còn quan tâm.” Nhạc San than thở nói.
Tớ không phải mẹ cậu, tớ cũng phải quan tâm.Khương Vị nghĩ.
“May mà họ không ở đây, chứ không thì bộ dạng này của tớ sao đi gặp họ được. Một bó tuổi rồi, năng lực thừa nhận không mạnh, nhớ đâu bị dọa xảy ra việc gì thì hỏng bét.” Nhạc San dịch mông, đẩy điện thoại ra một bên, vỗ tay đứng dậy, “Hy vọng tớ sẽ nhanh chóng hồi phục như cũ, ngao.”
Cô giơ cánh tay bé nhỏ lên, vừa vung tay vừa hô. Bộ dạng này rất là đáng yêu, trong nháy mắt, Khương Vị lại hy vọng Nhạc San cứ như vậy một thời gian.
Nhạc San ngẩng đầu nhìn Khương Vị, nhíu mày, hỏi: “Tớ luôn lạc quan, tích cực hướng về phía trướng cho nên nhanh chóng tiếp thu việc mình biến nhỏ. Thế sao cậu cũng tiếp nhận nhanh thế hả?”
“…” Khương Vị suy nghĩ một chút, không xác định nói, “Có thể là tớ cảm thấy đối với cậu thì cái gì cũng có thể xảy ra đi.”
Đây là khen hả?
“Tớ coi nó là khen vậy.” Nhạc San nói.
“Cậu thật sự muốn phụ giúp tớ hả?” Khương Vị hỏi, “Cậu có thể làm gì?”
“Tớ có thể ngửi mùi, nếm thử đấy ——” Nhạc San dùng giọng điệu đọc diễn cảm “Diễn thuyết dưới Quốc kỳ” của học sinh tiểu học nói, “Đó là linh hồn của đồ ăn đấy, còn tớ là một kỹ sư linh hồn.” cô ưỡn ngực.
Cậu nghĩ nhiều rồi.
“Một ít muối của tớ là có thể mặn chết cậu.” Khương Vị lạnh lùng.
“Ngao ô, Khương Vị cậu thật là nhẫn tâm, vậy mà cậu lại muốn mặn chết tớ!” Nhạc San tâm trạng, “Hóa ra cậu là Khương Vị như vậy, cậu vẫn là cho tớ một viên kẹo để tớ tự sinh tự diệt đi.”
“…” Khương Vị nhấc Nhạc San lên, bỏ vào lòng bàn tay trái, đi vào phòng bếp.
“Y —— Khương Vị tớ căn bản không giúp được gì đâu, để tớ đi chơi ipad đi.” Nhạc San từ chối một lúc trong lòng bàn tay Khương Vị, rồi bị thả lên trên tủ quầy.
“Kỳ thực tớ cũng không muốn cho cậu vào phòng bếp.” Khương Vị tới gần Nhạc San, dịu dàng nói, “Tớ không muốn lúc thái khoai tây, lại coi cậu là khoai tây rồi cho lên thớt.”
“Tớ mới không phải khoai tây!” Nhạc San phản bác nói, “Nhưng mà hiện tại cậu hối hận vẫn còn kịp, mau thả tớ ra đi.”
“Không, tớ quyết định cho cậu phát huy một chút tác dụng của kỹ sư kinh hồn.” Khương Vị ấn ấn đầu Nhạc San, “Bằng không làm một cái máy hút khói dầu mini cũng được.”
Ác ma! Đây là loại ác ma gì chứ?
Nhạc San làm mặt quỷ với Khương Vị đang mở tủ lạnh, bình tĩnh lại thì bắt đầu thăm dò bản đồ mới. Cô bò một lát trên kệ bếp làm bằng đá cẩm thạch, rồi đứng dậy, lúc đi qua lò vi sóng thì nhìn mình qua kính, rồi trèo lên bếp gas.
Cô chạy quanh bếp một vòng, rồi giang hai tay ra, vẽ một vòng tròn: “Nếu mà có một vòng người như tớ thế này thì có thể đốt lửa trại ở đây rồi.”
Lúc này Khương Vị cũng trở lại trước kệ bếp. Nếu lúc này mình làm bộ mở gas, thì nhất định cô ấy sẽ kêu chói tai nhảy ra, rồi gào to “mưu sát”. Khương Vị nghĩ, nhưng cũng không dọa Nhạc San như vậy, chỉ xoay người đi lấy đồ hôm nay mua ở siêu thị.
Tiếng túi bóng sột soạt này đối với Nhạc San thì đúng là tra tấn. Nhưng cô vẫn cứ che lỗ tai tiến lại gần, vô cùng chuyên chú nhìn Khương Vị —— lấy từ bên trong ra một cái cốc.
“Ồ, là cốc của tớ.” Nhạc San bỏ hai tay đang che lỗ tai xuống. Bên trong cái cốc này còn có một con nai con dễ thương.
“Ừ, là cốc của cậu.” Khương Vị gật đầu, nói xong, anh nhấc Nhạc San lên, bỏ cô vào trong cốc.
Quả nhiên, lúc mua đã so sánh độ cao, Nhạc San bỏ vào thì vừa vặn chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
“Sao cậu lại bỏ tớ vào đây hả!” Nhạc San thét chói tai, hai tay cô bám vào thành cốc, vừa bật vừa nhảy, nhưng không ra được, mà bên trong cốc bóng loáng lại cản trở khả năng cô bò ra.
“Cậu quá gian trá.” Nhạc San bị nhốt trong lồng khóc lóc nói, vậy mà đã có dự mưu từ trước, lúc mua còn đối chiếu độ cao. Cô đặt mông ngồi trên lưng con hươu con, quay đầu nhìn, “Quá gian trá !” Thế mà còn có cả ghế nhỏ —— ôi, lại bị an ủi rồi.
Khương Vị thả cả cốc cả Nhạc San lên đỉnh lò vi sóng, để cô nhìn mình từ xa xa. Anh là thật sự lo lắng Nhạc San sẽ bị thương lúc mình nấu cơm. Nhưng mà điều anh càng lo lắng hơn là, mình thật sự coi Nhạc San là khoai tây hoặc cà rốt.
Anh rửa xong đồ ăn, bỏ lên thớt, rồi đặt nửa nồi nước lên bếp.
Đi một bước, lấy một con dao phay từ trên giá dao xuống, tay trái cầm sang, tay phải mở khóa gas.
“A —— anh bạn, cậu chơi với lửa.” Nhạc San thâm trầm nói.
“Ba!” Khương Vị chém một nhát xuống giữa chỗ rau xanh.
Lúc Khương Vị dắt chó về, tìm được Nhạc San thì phát hiện cô đã ngủ mất.
Không có di động giết thời gian, không có giấy bút để tiến hành sáng tác nghệ thuật, vì vậy Nhạc San – chỉ ngồi trên sofa cũng bị nhựa cọ mông – cuối cùng quyết định đi ngủ để giết thời gian.
Kiện com lê cô thích nhất trong số quần áo được bỏ vào trong bồn tắm lớn, bao gồm cả “tấm nệm” màu hồng nhạt làm bằng nhung và gối đầu, gối ôm sofa, tấm lót sofa được mang ra làm chăn. Thoải mái cuộn tròn trong bồn tắm lớn, ngủ rất ngon lành.
Khương Vị đứng ở bên cửa sổ, hơi cúi người nhìn Nhạc San đang ngủ mơ. Cô như là đang nằm trong một cái kén, vì vô số vải hồng nhạt vây quanh, nên gương mặt trắng nõn cũng hơi hơi hồng lên. Một khối nho nhỏ như là chỉ bóp nhẹ một cái là nát, nhưng khi thật sự nâng trên tay, thì nhất định sẽ không nỡ dùng sức bóp.
“Trong bồn tắm lớn đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân ngủ say” và “Trong nhà phát hiện một cô bé ngón cái” nhất thời đan xen tạo ra đủ loại tâm tình phức tạp. Giống như là lấy trong túi ra một tờ màu xanh, nhìn kỹ thì phát hiện là tờ một đồng; lấy ra một tấm vé mời, nhìn kỹ thì lại là năm xu —— mỹ nhân trong bồn tắm lớn là Nhạc San, hay là số xxxxxxxxs.
Bồn tắm nhỏ hẹp cũng không thích hợp để ngủ, Nhạc San không thể điều chỉnh tư thế ngủ của mình trên diện rộng, cho nên long mày hơi cau lại, cái miệng nho nhỏ cũng không tư giác mà mân mê. Nhưng mấy cái này cũng không ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của cô. Cánh tay đột nhiên va vào thành bồn tắm cũng không có phản ứng gì, ngược lại còn ngủ sâu hơn. Thỉnh thoảng còn nhăn mũi, nhếch miệng.
Khương Vị nhìn có chút mê mẩn, anh muốn giơ tay chọc mặt Nhạc San, nhưng lại sợ đánh thức cô, như vậy thì chẳng khác gì đánh thức một vị Đường Tăng ồn ào.
“Đăng đăng đăng…” Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm hai người bừng tỉnh, là di động Nhạc San.
Khương Vị xoay người cầm di động từ trên giường tới, nhìn thấy Nhạc San nhắm mắt, giơ tay mò mẫm xung quanh một vòng, vẫn không tìm thấy di động, mà chuông thì vẫn kêu.
Nhạc Phong sờ soạng lung trung một vòng không có thu hoạch, đột nhiên sắp chết trong mộng bật dậy: “Di động của tôi đâu rồi?” Giọng cô mơ mơ hồ hồ, mang theo sự mơ hồ vừa tỉnh ngủ.
Khương Vị dựng thẳng di động trước mặt cô, anh thuận tiện nhìn qua màn hình —— Thiếu nữ hệ bên.
Ai đây? Cái tên quái gì thế này.
Nhạc San mạnh mẽ bổ sung tinh thần nghe điện thoại, nghe được giọng nói từ bên kia truyền tới, cô giật mình một cái, rồi lập tức tỉnh lại, run run rẩy rẩy gọi một tiếng: “Mẹ —— “
Đối với Nhạc San to bằng cái di động mà nói, không cần bật loa cũng khó có thể bảo vệ tai.
Vì thế Khương Vị liền nghe thấy mẹ vợ, à không, mẹ Nhạc San nói: “Con vừa ngủ dậy hả? Bây giờ mấy giờ rồi, không phải mẹ đã nói ngủ trưa chỉ được ngủ nhiều nhất một giờ thôi sao, con còn muốn ngủ tối không hả? Thật là âm dương điên đảo mà.”
“Đương nhiên không phải, con không ngủ.” Nhạc San lập tức đề cao giọng, tinh thần tràn đầy trả lời, cô vừa nói chuyện vừa xoa mặt mình, ép mình phải nhanh chóng tỉnh lại.
Mẹ Nhạc San hỏi tiếp: “Tối qua mấy giờ con đi ngủ?”
“Hơn mười hai giờ…” Nhạc San nói.
Hơn một giờ.
“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần …”
“Aiz mẹ, mẹ ở Hải Nam có thích ứng không? Gọi điện đường dài rất đắt, nói gì quan trọng thôi.” Nhạc San lập tức nói sang chuyện khác.
“Thích ứng chứ, mẹ và ba con mỗi ngày đều đi rèn luyện ở bên ngoài, bệnh ho của ông ấy đã tốt hơn nhiều rồi.” Mẹ Nhạc San rõ ràng đã bị dời lực chú ý đi, bắt đầu hưng trí bừng bừng tán gẫu chuyện sinh hoạt của mình ở Hải Nam.
Nhạc San là con gái lúc về già, bây giờ ba mẹ đã về hưu. Ba Nhạc San vì hút thuốc nhiều mà phổi không tốt, luôn ho khan. Mẹ Nhạc San liền quyết định hai người cùng đi Hải Nam an dưỡng một thời gian, dù sao con gái cũng lớn, ít việc phải quan tâm.
“Con thấy ba mẹ không nên đi Hải Nam vào mùa hè, trời rất nóng đấy.” Nhạc San nói. Cô nói xong thì dè dặt cẩn thận bò ra khỏi bồn tắm lớn, ý bảo Khương Vị bỏ di động xuống, rồi vừa bò vừa nghe điện thoại.
Hai tay cô chống “Mặt đất”, khuôn mặt kề sát mu bàn tay, hơi hơi quay đầu, để miệng mình đến gần micro. Vì vậy tư thế của cô là mông nhếch lên cao, thoạt nhìn như là chỉ cần chạm vào, liền có thể đẩy ngã cô.
Khương Vị nhìn, đè nén sự thú vị tàn ác này dưới đáy lòng.
“Chính là mùa hè mới tốt, nóng mới đổ mồ hôi, mới có thể bài xuất hơi ấm trong cơ thể.” Nhà dưỡng sinh tự học thành tài qua bạn bè trên wechat – mẹ Nhạc San kiên trì nói: “Lẽ ra con cũng nên đi cùng ba mẹ.”
“Con không cần đâu, đi đến đó một tuần thì đen sì.” Nhạc San quyệt quyệt miệng, “Đừng nói là không đen, đi Hải Nam sẽ phơi đen con gái bảo bối của ba mẹ đó.”
“Nói gì chứ.” Mẹ Nhạc San cười nói, “Con đang ở đâu? Cơm chiều ăn cái gì? Đừng gọi đồ ăn ngoài, không an toàn lại không vệ sinh.”
“Con cọ cơm ở nhà Khương Vị, vừa an toàn vừa vệ sinh, đến lúc đó chụp ảnh gửi cho ba mẹ.” Nói tới đây, Nhạc San ngẩng đầu nhìn Khương Vị.
Khương Vị không có biểu cảm dư thừa, lông mày anh giãn ra, khóe miệng mỉm cười.
Mỉm cười này thật có cảm giác nguy hiểm.
“Đừng luôn làm phiền Vị Lai, người ta còn bận làm việc chứ.” Mẹ Nhạc San vừa nói xong ở đầu bên kia, Nhạc San liền vừa nghe vừa liếc Khương Vị.
Khương Vị nhịn không được giơ tay muốn đẩy Nhạc San, Nhạc San liền bày ra bộ dáng muốn cắn anh, rồi trốn sang bên cạnh.
“Con biết rồi.” Nhạc San trừng Khương Vị, “Không nói nữa, ai nha con phải đi giúp Khương Vị nấu cơm đây, nói chuyện sau nha mẹ.”
“Con ngủ sớm chút đi, đừng có thức đêm đấy.” Nói xong, mẹ Nhạc San tắt điện thoại.
“Đã chạy xa như vậy mà vẫn còn quan tâm.” Nhạc San than thở nói.
Tớ không phải mẹ cậu, tớ cũng phải quan tâm.Khương Vị nghĩ.
“May mà họ không ở đây, chứ không thì bộ dạng này của tớ sao đi gặp họ được. Một bó tuổi rồi, năng lực thừa nhận không mạnh, nhớ đâu bị dọa xảy ra việc gì thì hỏng bét.” Nhạc San dịch mông, đẩy điện thoại ra một bên, vỗ tay đứng dậy, “Hy vọng tớ sẽ nhanh chóng hồi phục như cũ, ngao.”
Cô giơ cánh tay bé nhỏ lên, vừa vung tay vừa hô. Bộ dạng này rất là đáng yêu, trong nháy mắt, Khương Vị lại hy vọng Nhạc San cứ như vậy một thời gian.
Nhạc San ngẩng đầu nhìn Khương Vị, nhíu mày, hỏi: “Tớ luôn lạc quan, tích cực hướng về phía trướng cho nên nhanh chóng tiếp thu việc mình biến nhỏ. Thế sao cậu cũng tiếp nhận nhanh thế hả?”
“…” Khương Vị suy nghĩ một chút, không xác định nói, “Có thể là tớ cảm thấy đối với cậu thì cái gì cũng có thể xảy ra đi.”
Đây là khen hả?
“Tớ coi nó là khen vậy.” Nhạc San nói.
“Cậu thật sự muốn phụ giúp tớ hả?” Khương Vị hỏi, “Cậu có thể làm gì?”
“Tớ có thể ngửi mùi, nếm thử đấy ——” Nhạc San dùng giọng điệu đọc diễn cảm “Diễn thuyết dưới Quốc kỳ” của học sinh tiểu học nói, “Đó là linh hồn của đồ ăn đấy, còn tớ là một kỹ sư linh hồn.” cô ưỡn ngực.
Cậu nghĩ nhiều rồi.
“Một ít muối của tớ là có thể mặn chết cậu.” Khương Vị lạnh lùng.
“Ngao ô, Khương Vị cậu thật là nhẫn tâm, vậy mà cậu lại muốn mặn chết tớ!” Nhạc San tâm trạng, “Hóa ra cậu là Khương Vị như vậy, cậu vẫn là cho tớ một viên kẹo để tớ tự sinh tự diệt đi.”
“…” Khương Vị nhấc Nhạc San lên, bỏ vào lòng bàn tay trái, đi vào phòng bếp.
“Y —— Khương Vị tớ căn bản không giúp được gì đâu, để tớ đi chơi ipad đi.” Nhạc San từ chối một lúc trong lòng bàn tay Khương Vị, rồi bị thả lên trên tủ quầy.
“Kỳ thực tớ cũng không muốn cho cậu vào phòng bếp.” Khương Vị tới gần Nhạc San, dịu dàng nói, “Tớ không muốn lúc thái khoai tây, lại coi cậu là khoai tây rồi cho lên thớt.”
“Tớ mới không phải khoai tây!” Nhạc San phản bác nói, “Nhưng mà hiện tại cậu hối hận vẫn còn kịp, mau thả tớ ra đi.”
“Không, tớ quyết định cho cậu phát huy một chút tác dụng của kỹ sư kinh hồn.” Khương Vị ấn ấn đầu Nhạc San, “Bằng không làm một cái máy hút khói dầu mini cũng được.”
Ác ma! Đây là loại ác ma gì chứ?
Nhạc San làm mặt quỷ với Khương Vị đang mở tủ lạnh, bình tĩnh lại thì bắt đầu thăm dò bản đồ mới. Cô bò một lát trên kệ bếp làm bằng đá cẩm thạch, rồi đứng dậy, lúc đi qua lò vi sóng thì nhìn mình qua kính, rồi trèo lên bếp gas.
Cô chạy quanh bếp một vòng, rồi giang hai tay ra, vẽ một vòng tròn: “Nếu mà có một vòng người như tớ thế này thì có thể đốt lửa trại ở đây rồi.”
Lúc này Khương Vị cũng trở lại trước kệ bếp. Nếu lúc này mình làm bộ mở gas, thì nhất định cô ấy sẽ kêu chói tai nhảy ra, rồi gào to “mưu sát”. Khương Vị nghĩ, nhưng cũng không dọa Nhạc San như vậy, chỉ xoay người đi lấy đồ hôm nay mua ở siêu thị.
Tiếng túi bóng sột soạt này đối với Nhạc San thì đúng là tra tấn. Nhưng cô vẫn cứ che lỗ tai tiến lại gần, vô cùng chuyên chú nhìn Khương Vị —— lấy từ bên trong ra một cái cốc.
“Ồ, là cốc của tớ.” Nhạc San bỏ hai tay đang che lỗ tai xuống. Bên trong cái cốc này còn có một con nai con dễ thương.
“Ừ, là cốc của cậu.” Khương Vị gật đầu, nói xong, anh nhấc Nhạc San lên, bỏ cô vào trong cốc.
Quả nhiên, lúc mua đã so sánh độ cao, Nhạc San bỏ vào thì vừa vặn chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
“Sao cậu lại bỏ tớ vào đây hả!” Nhạc San thét chói tai, hai tay cô bám vào thành cốc, vừa bật vừa nhảy, nhưng không ra được, mà bên trong cốc bóng loáng lại cản trở khả năng cô bò ra.
“Cậu quá gian trá.” Nhạc San bị nhốt trong lồng khóc lóc nói, vậy mà đã có dự mưu từ trước, lúc mua còn đối chiếu độ cao. Cô đặt mông ngồi trên lưng con hươu con, quay đầu nhìn, “Quá gian trá !” Thế mà còn có cả ghế nhỏ —— ôi, lại bị an ủi rồi.
Khương Vị thả cả cốc cả Nhạc San lên đỉnh lò vi sóng, để cô nhìn mình từ xa xa. Anh là thật sự lo lắng Nhạc San sẽ bị thương lúc mình nấu cơm. Nhưng mà điều anh càng lo lắng hơn là, mình thật sự coi Nhạc San là khoai tây hoặc cà rốt.
Anh rửa xong đồ ăn, bỏ lên thớt, rồi đặt nửa nồi nước lên bếp.
Đi một bước, lấy một con dao phay từ trên giá dao xuống, tay trái cầm sang, tay phải mở khóa gas.
“A —— anh bạn, cậu chơi với lửa.” Nhạc San thâm trầm nói.
“Ba!” Khương Vị chém một nhát xuống giữa chỗ rau xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.