Chương 7
Dung Hồng Nguyễn
24/09/2018
Về điều này thì Đằng Thanh cũng đã có nghe trong giới pháp thuật lưu
truyền thất đại thần khí, thập đại thần binh, cũng chỉ biết là đều có uy lực cường đại, nhưng thực hư việc chúng có tồn tại hay không vẫn chỉ là truyền thuyết, chẳng lẽ chúng tồn tại thật sự và bình hồ lô kia là một
trong thất đại thần khí đó, cũng chính vì lẽ đó mà tên sư bá của hắn mới năm lần bảy lượt muốn đến phá đạo quan này, mục đích chắc cũng chỉ vì
cái bình hồ lô kia, nghĩ vậy hắn lại vội hỏi
-" sư phụ, vậy sư tổ và sư công sau khi đắc đạo đã đi đâu? Chẳng lẽ đã không còn ở nhân gian sao?"
-" sư tổ đã toạ tiên cảnh, thụ phong đại la, còn sư phụ ta vì một chuyện mà không thể đắc đạo, hơn nữa còn phải chịu thiên kiếp"
Vị sư thái kia nhàn nhạt nói, đột nhiên đứa bé kia kêu lên vài tiếng khó hiểu, tay đập đập vào mặt sư thái biểu lộ sự khó chịu, vị sư thái thấy vậy quay qua nói với Đằng Thanh
-" mau đi tìm sữa cho nó, nhân tiện tìm một chút thức ăn về đây"
Đằng Thanh nghe vậy không nói một lời lăng không bay đi Trong đạo quan, vị sư thái kia tay vẫn bế đứa trẻ, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tinh thuần phát ra từ trong người nó,vội phóng thích cương khí vào người thằng bé kiểm tra, đột nhiên hai mắt sáng bừng, cả người run lên, ôm chầm lấy đứa trẻ biểu lộ sự vui sướng tột cùng
-" cuối cùng.....đã tìm thấy rồi...đã tìm thấy rồi"
Một lúc sau Đằng Thanh quay về, đem theo mấy cái bánh bao, một con gà quay và một cái bình, mở bình ra đưa cho sư thái, là sữa bò, sư thái ngửi ngửi rồi nhíu mày
-" hôi như vậy, không biết nó có uống nổi không đây"
Đằng thanh nghe vậy thì cười cười nói -" bao nhiêu đứa trẻ trước đây có đứa nào người lại lo lắng như vậy? "
sư thái nghe vậy cũng chẳng nói gì, ngậm lấy một ngụm sữa bò, cẩn thận mớm từng chút cho thằng bé, sau một hồi mới thấy thằng bé lắc đầu nguầy nguậy, có lẽ đã no nê, cũng không phải dỗ dành nhiều, cứ thiu thiu ngủ trên tay của sư thái, nhìn gương mặt phúng phính thập phần đáng yêu, lúc này sư thái mới mỉm cười nói khe khẽ
-" đứa bé này không giống như những đứa bé trước kia, ta cảm thấy một loại khí tức rất kì lạ, đôi lúc thì cuồn cuộn như vũ bão, khi lại nhàn nhạt như mây trôi " Nói rồi lại khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu
-" cũng thật kì quái, một đứa bé có thể chịu đựng một lực lượng cường đại như vậy trong cơ thể, thật quá là vô lý "
Đằng Thanh nghe sư thái nói như vậy, nhẹ nhàng cầm vào tay đứa trẻ kia, phóng thích cương khí, lập tức hai mắt mở trợn trừng, quay qua nói với sư thái
-" sư phụ, là.... là quỷ khí "
Thấy sư thái gật đầu, Đằng Thanh lại vội nói tiếp
-" sư phụ, nếu không tận diệt, sợ rằng sau này gây ra đại hoạ "
Sư thái nghe vậy thì cũng không lộ ra cảm xúc, nhìn Đằng Thanh cười cười
-" vậy năm xưa ta cũng nên diệt ngươi để tránh hậu hoạ? "
Đằng Thanh nghe vậy thì không nói nổi lời gì, phải, hắn cũng là yêu, cũng vì sư phụ hắn từ bi thu nhận hắn, hướng hắn đến chính đạo nên mới có ngày hôm nay, lúc này mới lắp bắp nói
-" vậy...người định thu nó làm đệ tử sao?
Sư thái ngập ngừng một chút, lại lắc đầu
-" năm sưa sư phụ ta vì phá lệ nên mới nhận ta vào sư môn, ta không thể làm vậy nữa"
-" sư phụ, người cũng đâu phải chưởng môn của phái ta, mai sau này sư tôn quay lại cũng không thể trách người "
Đằng Thanh cười cười nói, sư thái thì thấy lời của hắn cũng có chút đạo lí, nhưng như thế thì chẳng khác nào môn quy cũng chỉ là cái thứ bỏ đi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nếu như vậy mấy trăm năm lịch sử của phái ta sẽ thành cái gì đây, làm sao có thể ăn nói với tổ sư gia đây? Còn đang suy nghĩ thì bất chợt một ánh sáng nhu hoà xuất hiện, trên trời hạ xuống một đài sen, đứng trên đó là một đạo nữ nhân mặc một bộ áo bào màu trắng nhìn thập phần thanh khiết, tay cầm một tịnh bình trên đó còn có một cành liễu xanh mướt, bên cạnh còn có hai tiểu đồng một nam một nữ mặc yếm đào, sư thái và Đằng Thanh vừa nhìn thấy thì vội quỳ xuống chắp tay hành lễ
-" bái thỉnh đại sĩ, chẳng hay đại sĩ quang lâm tệ xá có việc gì?
Quan âm đại sĩ đứng trên tòa sen, bước xuống cạnh vị sư thái nói giọng ôn hòa
-" Liễu Giao tiên tử, nay ta đến cũng chính vì đứa bé kia "
-" sư phụ, vậy sư tổ và sư công sau khi đắc đạo đã đi đâu? Chẳng lẽ đã không còn ở nhân gian sao?"
-" sư tổ đã toạ tiên cảnh, thụ phong đại la, còn sư phụ ta vì một chuyện mà không thể đắc đạo, hơn nữa còn phải chịu thiên kiếp"
Vị sư thái kia nhàn nhạt nói, đột nhiên đứa bé kia kêu lên vài tiếng khó hiểu, tay đập đập vào mặt sư thái biểu lộ sự khó chịu, vị sư thái thấy vậy quay qua nói với Đằng Thanh
-" mau đi tìm sữa cho nó, nhân tiện tìm một chút thức ăn về đây"
Đằng Thanh nghe vậy không nói một lời lăng không bay đi Trong đạo quan, vị sư thái kia tay vẫn bế đứa trẻ, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tinh thuần phát ra từ trong người nó,vội phóng thích cương khí vào người thằng bé kiểm tra, đột nhiên hai mắt sáng bừng, cả người run lên, ôm chầm lấy đứa trẻ biểu lộ sự vui sướng tột cùng
-" cuối cùng.....đã tìm thấy rồi...đã tìm thấy rồi"
Một lúc sau Đằng Thanh quay về, đem theo mấy cái bánh bao, một con gà quay và một cái bình, mở bình ra đưa cho sư thái, là sữa bò, sư thái ngửi ngửi rồi nhíu mày
-" hôi như vậy, không biết nó có uống nổi không đây"
Đằng thanh nghe vậy thì cười cười nói -" bao nhiêu đứa trẻ trước đây có đứa nào người lại lo lắng như vậy? "
sư thái nghe vậy cũng chẳng nói gì, ngậm lấy một ngụm sữa bò, cẩn thận mớm từng chút cho thằng bé, sau một hồi mới thấy thằng bé lắc đầu nguầy nguậy, có lẽ đã no nê, cũng không phải dỗ dành nhiều, cứ thiu thiu ngủ trên tay của sư thái, nhìn gương mặt phúng phính thập phần đáng yêu, lúc này sư thái mới mỉm cười nói khe khẽ
-" đứa bé này không giống như những đứa bé trước kia, ta cảm thấy một loại khí tức rất kì lạ, đôi lúc thì cuồn cuộn như vũ bão, khi lại nhàn nhạt như mây trôi " Nói rồi lại khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu
-" cũng thật kì quái, một đứa bé có thể chịu đựng một lực lượng cường đại như vậy trong cơ thể, thật quá là vô lý "
Đằng Thanh nghe sư thái nói như vậy, nhẹ nhàng cầm vào tay đứa trẻ kia, phóng thích cương khí, lập tức hai mắt mở trợn trừng, quay qua nói với sư thái
-" sư phụ, là.... là quỷ khí "
Thấy sư thái gật đầu, Đằng Thanh lại vội nói tiếp
-" sư phụ, nếu không tận diệt, sợ rằng sau này gây ra đại hoạ "
Sư thái nghe vậy thì cũng không lộ ra cảm xúc, nhìn Đằng Thanh cười cười
-" vậy năm xưa ta cũng nên diệt ngươi để tránh hậu hoạ? "
Đằng Thanh nghe vậy thì không nói nổi lời gì, phải, hắn cũng là yêu, cũng vì sư phụ hắn từ bi thu nhận hắn, hướng hắn đến chính đạo nên mới có ngày hôm nay, lúc này mới lắp bắp nói
-" vậy...người định thu nó làm đệ tử sao?
Sư thái ngập ngừng một chút, lại lắc đầu
-" năm sưa sư phụ ta vì phá lệ nên mới nhận ta vào sư môn, ta không thể làm vậy nữa"
-" sư phụ, người cũng đâu phải chưởng môn của phái ta, mai sau này sư tôn quay lại cũng không thể trách người "
Đằng Thanh cười cười nói, sư thái thì thấy lời của hắn cũng có chút đạo lí, nhưng như thế thì chẳng khác nào môn quy cũng chỉ là cái thứ bỏ đi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nếu như vậy mấy trăm năm lịch sử của phái ta sẽ thành cái gì đây, làm sao có thể ăn nói với tổ sư gia đây? Còn đang suy nghĩ thì bất chợt một ánh sáng nhu hoà xuất hiện, trên trời hạ xuống một đài sen, đứng trên đó là một đạo nữ nhân mặc một bộ áo bào màu trắng nhìn thập phần thanh khiết, tay cầm một tịnh bình trên đó còn có một cành liễu xanh mướt, bên cạnh còn có hai tiểu đồng một nam một nữ mặc yếm đào, sư thái và Đằng Thanh vừa nhìn thấy thì vội quỳ xuống chắp tay hành lễ
-" bái thỉnh đại sĩ, chẳng hay đại sĩ quang lâm tệ xá có việc gì?
Quan âm đại sĩ đứng trên tòa sen, bước xuống cạnh vị sư thái nói giọng ôn hòa
-" Liễu Giao tiên tử, nay ta đến cũng chính vì đứa bé kia "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.