Chương 18: Nam nữ bất thụ thân
Dung Hồng Nguyễn
02/10/2018
Dương Vũ đi hết gần nửa ngày mới tới được "Ngũ
Tiên Quán", vội chỉnh sửa lại quần áo rồi tiến vào cửa, vừa vào đến cửa
thì hai tên đạo sĩ trẻ tuổi tiến ra trước mặt hắn nói:
-kẻ nào
Dương Vũ thấy hai tên này trẻ tuổi mà đã thể hiện phách lối như vậy thì có chút bực mình nhưng nghĩ tới lời sư thái dặn dò trước khi đi nên cũng không muốn bộc lộ, rút từ trong túi áo ra một tấm gỗ, trên tấm gỗ khắc một gợn sóng đưa tới trước mặt hai tên đạo sĩ kia, vừa nhìn thấy tấm thẻ kia thì hai tên này vội vàng hành lễ, khép nép nói:
- hóa ra la Dương thiên sư Dương sư thúc, thất lễ....
nhìn bộ dáng này thì tên Dương Vũ có chút phấn khích, cũng chẳng biết hai tên này là ai mà lại kêu mình hai tiếng sư thúc nhưng cũng vẫn thể hiện bộ dáng tiên phong đạo cốt hắng giọng nói:
- miễn lễ, miễn lễ khà khà
sau đó trực tiếp đi thẳng vào trong, nhưng vừa bước được hai bước thì hai tên đạo sĩ kia lại cản lại, nhìn nhau ấp úng nói:
-Dương sư thúc, thiệp mời của người...
Dương Vũ nghe vậy thì mới đưa tay sờ soạn khắp người tìm nhưng chẳng thấy thiệp mời đâu, một hồi lâu sau mới nhớ ra lúc hạ sơn gấp gáp đã quên lấy thiếp mời từ sư phụ. vỗ đầu mấy cái rồi quay qua hai tên đạo sĩ kia nói giọng hòa hoãn
- ta dù gì cũng là thiên sư, chẳng lẽ thiên sư bài của ta không thể thay thế được cái thiệp mời kia sao?
hai tên đạo sĩ nghe câu này của hắn thì thập phần e ngại, nhìn nhau một hồi rồi nói to nhỏ gì đó rồi quay lại phía Dương Vũ nói:
-Dương sư thúc, hay vậy đi để con vào báo với sư phụ một tiếng, xem việc này nên giải quyết ra sao
nói song liền hành lễ với Dương Vũ rồi đi thẳng vào trong, một hồi lâu sau mới chạy ra, bộ dáng e ngại nhìn Dương Vũ ấp úng nói:
-sư phụ nói....nếu người không có thiệp mời thì xin ra về
-cái gì?, đuổi ta?
Dương Vũ quắc mắt lên hỏi
hai tên kia thì chỉ nói vài lời khuyên nhủ rồi hành lễ đi vào trong, để mặc cho Dương Vũ đứng trân trân bên ngoài, được một hồi sau mới lấy lại tinh thần, chửi thầm vài tiếng rồi rời đi "các ngươi nghĩ cái lăng hoa hội này vui lắm sao?"
đang tính trở về đạo quán thì lại nhớ tới những lời của sư phụ trước khi đi nên cũng không còn cách quay về, đành dừng chân lại một quán trọ trên đường đợi ngày mai trời sáng mới tiếp tục đi tìm cái thứ gọi là "ĐẠO"
Chọn đại một quán trọ cách Ngũ tiên quán gần một dặm, đó chỉ là một quán trọ nhỏ bình thường, thậm chí còn là loại rẻ tiền, lúc đó cũng là gần đến nửa đêm thế nhưng quán trọ vẫn sáng đèn nên hắn mới vào đại vì nghĩ cũng chẳng còn quán trọ nào mở cửa, vừa mới vào cửa thì thấy lão chủ quán đang ngồi gẩy gẩy bàn tính rồi viết cái gì đó, thấy có người vào liền vội niềm nở ra đón tiếp, hỏi han đủ điều rồi còn định xuống bếp nấu vài món thiết đãi Dương Vũ, hỏi ra thì tên chủ quán mới nói rằng dạo này quán trọ đang làm ăn thất bát, dĩ nhiên Dương Vũ lại là khách quý, nói chuyện khách khí một hồi thì Dương Vũ cũng đã mệt khi đi một ngày đường, muốn tìm một phòng để nghỉ ngơi, đích thân chủ quán dẫn hắn lên một căn phòng trên lầu, nhìn qua cũng khá khang trang, thế nhưng lại có vài chỗ bám bụi dường như lâu ngày không có người ở, Dương Vũ có vẻ ái ngại nhìn tên chủ quán nói:
-thật sự ở đây lâu ngày không có khách sao?
tên chủ quán nghe vậy thì lộ một chút buồn bã, nhưng lập tức tươi cười nói rằng hắn cứ vào ngồi tạm, nói lúc sau đem mấy món ăn cho hắn rồi sẽ đích thân dọn dẹp, Dương Vũ thấy vậy thì cũng không cố kị, đi vào trong phòng tìm một cái ghế phủi bụi rồi ngồi xuống. một hồi lâu sau thì tên chủ quán đi lên,trên tay cầm hai đĩa thức ăn đặt trước mặt Dương VŨ nói:
- thật ra quán nhỏ này của tôi cũng đã đến lúc phải đóng cửa rồi, có lẽ cậu là vị khách cuối cùng....
Dương Vũ đang nếm thử món ăn mà lão chủ quán mang lên, cũng có chút vừa miệng, nghe lão nói vậy thì cũng đại khái mà trả lời:
- vậy ông định mở cửa tới bao giờ, gần tới canh hai rồi đó.
thấy tên chủ quán lộ ra vẻ buồn bã thì Dương Vũ mới đặt đũa xuống hỏi lại
-ý ông là dẹp tiệm?
thấy tên chủ quán gật gật đầu biểu lộ sự đồng ý, Dương Vũ thấy vậy tính hỏi gì nhưng lại thôi, tiếp tục cầm đũa ăn tiếp, một lúc sau tên chủ quán mới thở dài nói:
- thật sự là trêu ngươi mà, quán trọ của tôi đang làm ăn yên ổn, đột nhiên một ngày có một cô gái tới quán trọ chúng tôi xin ngủ nhờ một đêm, tôi cũng không ái ngại mà cho cổ ở lại, ai ngờ đêm đó cổ lại thắt cổ tự tử ở đây....
nói đoạn lão chủ quán lấy tay áo gạt gạt nước mắt
- sau đó những người khách ở đây nói ở đây có quỷ, không dám tới, tiếng dữ đồn xa, chẳng bao lâu quán trọ của tôi đã không còn ai lui tới, thật là oan nghiệt
-Dương Vũ nghe vậy thì có chút thương cảm, thực sự chuyện này quả là giúp người nhưng hại mình, cũng chỉ an ủi lão vài câu rồi lại ăn tiếp
tên chủ quán thấy người này nghe tới chuyện ma quỷ mà lại dửng dưng thì có chút bất ngờ, hỏi nhỏ:
-cậu không sợ sao, chẳng lẽ cậu không tin?
Dương Vũ cũng vừa ăn song, lấy tay chùi mép rồi nói đại:
-tôi là đạo sĩ, ông nghĩ tôi có sợ không?
tên chủ quán kia nghe vậy thì vội chạy đến bên Dương Vũ lắp bắp nói cái giọng như thể sắp khóc tới nới
- đạo trưởng, đạo trưởng, xin đạo trưởng cứu giúp, nếu ngài làm quán trọ này đông khách trở lại thì xuốt đời này tôi không quên ơn ngài.
Dương Vũ tuy mệt mỏi, nhưng với thiện ý của lão thì cũng không đành lòng từ chối, nhưng cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, thật sự ở đây không có chút quỷ khí, làm sao mà có quỷ
một lúc lâu sau Dương Vũ nói mệt nên lão chủ quán vội lui ra ngoài, để Dương Vũ nghỉ ngơi, người ta nói căng da bụng thì trùng da mắt quả không sai, vừa mới đặt lưng xuống hắn đã ngủ say như chết cũng không để ý tới lời giúp tên chủ quán trọ
đến canh hai, đột nhiên một luồng âm phong thổi vào phòng của hắn, Dương Vũ cảm thấy quỷ khí lưu chuyển trong căn phòng thì có chút cả kinh, luồng quỷ khí này thực sự là có chút cường đại, nhưng với hắn thực chất cũng chỉ là gió thoảng mây trôi, mở mắt định đứng dậy thì cảm thấy có ai đó đang thổi vào gáy mình, quay lại thì cũng chẳng thấy gì, lập tức đứng dậy giả vờ sợ hãi, chùm chăn lên người run bần bật, bất ngờ từ trong khe tủ thoát ra một đạo hư ảnh của một nữ tử, mặt mày bê bết máu, tứ chi đứt gãy, trên mặt chỉ còn một con mắt đang chuẩn bị rớt xuống, từ từ lết tới chỗ hắn, Dương Vũ thấy vậy thì cười thầm trong lòng, nhưng vẫn giả bộ lùi dần vào trong giường, miệng ú ớ kêu lên vài tiếng, đến khi nữ quỷ kia đã bò tới trước mặt của hắn thì hắn mới nở một nụ cười đắc chí nói
- tiểu muội tử, đêm hôm khuya khoắt tới phòng nam nhân là không tốt đâu
-kẻ nào
Dương Vũ thấy hai tên này trẻ tuổi mà đã thể hiện phách lối như vậy thì có chút bực mình nhưng nghĩ tới lời sư thái dặn dò trước khi đi nên cũng không muốn bộc lộ, rút từ trong túi áo ra một tấm gỗ, trên tấm gỗ khắc một gợn sóng đưa tới trước mặt hai tên đạo sĩ kia, vừa nhìn thấy tấm thẻ kia thì hai tên này vội vàng hành lễ, khép nép nói:
- hóa ra la Dương thiên sư Dương sư thúc, thất lễ....
nhìn bộ dáng này thì tên Dương Vũ có chút phấn khích, cũng chẳng biết hai tên này là ai mà lại kêu mình hai tiếng sư thúc nhưng cũng vẫn thể hiện bộ dáng tiên phong đạo cốt hắng giọng nói:
- miễn lễ, miễn lễ khà khà
sau đó trực tiếp đi thẳng vào trong, nhưng vừa bước được hai bước thì hai tên đạo sĩ kia lại cản lại, nhìn nhau ấp úng nói:
-Dương sư thúc, thiệp mời của người...
Dương Vũ nghe vậy thì mới đưa tay sờ soạn khắp người tìm nhưng chẳng thấy thiệp mời đâu, một hồi lâu sau mới nhớ ra lúc hạ sơn gấp gáp đã quên lấy thiếp mời từ sư phụ. vỗ đầu mấy cái rồi quay qua hai tên đạo sĩ kia nói giọng hòa hoãn
- ta dù gì cũng là thiên sư, chẳng lẽ thiên sư bài của ta không thể thay thế được cái thiệp mời kia sao?
hai tên đạo sĩ nghe câu này của hắn thì thập phần e ngại, nhìn nhau một hồi rồi nói to nhỏ gì đó rồi quay lại phía Dương Vũ nói:
-Dương sư thúc, hay vậy đi để con vào báo với sư phụ một tiếng, xem việc này nên giải quyết ra sao
nói song liền hành lễ với Dương Vũ rồi đi thẳng vào trong, một hồi lâu sau mới chạy ra, bộ dáng e ngại nhìn Dương Vũ ấp úng nói:
-sư phụ nói....nếu người không có thiệp mời thì xin ra về
-cái gì?, đuổi ta?
Dương Vũ quắc mắt lên hỏi
hai tên kia thì chỉ nói vài lời khuyên nhủ rồi hành lễ đi vào trong, để mặc cho Dương Vũ đứng trân trân bên ngoài, được một hồi sau mới lấy lại tinh thần, chửi thầm vài tiếng rồi rời đi "các ngươi nghĩ cái lăng hoa hội này vui lắm sao?"
đang tính trở về đạo quán thì lại nhớ tới những lời của sư phụ trước khi đi nên cũng không còn cách quay về, đành dừng chân lại một quán trọ trên đường đợi ngày mai trời sáng mới tiếp tục đi tìm cái thứ gọi là "ĐẠO"
Chọn đại một quán trọ cách Ngũ tiên quán gần một dặm, đó chỉ là một quán trọ nhỏ bình thường, thậm chí còn là loại rẻ tiền, lúc đó cũng là gần đến nửa đêm thế nhưng quán trọ vẫn sáng đèn nên hắn mới vào đại vì nghĩ cũng chẳng còn quán trọ nào mở cửa, vừa mới vào cửa thì thấy lão chủ quán đang ngồi gẩy gẩy bàn tính rồi viết cái gì đó, thấy có người vào liền vội niềm nở ra đón tiếp, hỏi han đủ điều rồi còn định xuống bếp nấu vài món thiết đãi Dương Vũ, hỏi ra thì tên chủ quán mới nói rằng dạo này quán trọ đang làm ăn thất bát, dĩ nhiên Dương Vũ lại là khách quý, nói chuyện khách khí một hồi thì Dương Vũ cũng đã mệt khi đi một ngày đường, muốn tìm một phòng để nghỉ ngơi, đích thân chủ quán dẫn hắn lên một căn phòng trên lầu, nhìn qua cũng khá khang trang, thế nhưng lại có vài chỗ bám bụi dường như lâu ngày không có người ở, Dương Vũ có vẻ ái ngại nhìn tên chủ quán nói:
-thật sự ở đây lâu ngày không có khách sao?
tên chủ quán nghe vậy thì lộ một chút buồn bã, nhưng lập tức tươi cười nói rằng hắn cứ vào ngồi tạm, nói lúc sau đem mấy món ăn cho hắn rồi sẽ đích thân dọn dẹp, Dương Vũ thấy vậy thì cũng không cố kị, đi vào trong phòng tìm một cái ghế phủi bụi rồi ngồi xuống. một hồi lâu sau thì tên chủ quán đi lên,trên tay cầm hai đĩa thức ăn đặt trước mặt Dương VŨ nói:
- thật ra quán nhỏ này của tôi cũng đã đến lúc phải đóng cửa rồi, có lẽ cậu là vị khách cuối cùng....
Dương Vũ đang nếm thử món ăn mà lão chủ quán mang lên, cũng có chút vừa miệng, nghe lão nói vậy thì cũng đại khái mà trả lời:
- vậy ông định mở cửa tới bao giờ, gần tới canh hai rồi đó.
thấy tên chủ quán lộ ra vẻ buồn bã thì Dương Vũ mới đặt đũa xuống hỏi lại
-ý ông là dẹp tiệm?
thấy tên chủ quán gật gật đầu biểu lộ sự đồng ý, Dương Vũ thấy vậy tính hỏi gì nhưng lại thôi, tiếp tục cầm đũa ăn tiếp, một lúc sau tên chủ quán mới thở dài nói:
- thật sự là trêu ngươi mà, quán trọ của tôi đang làm ăn yên ổn, đột nhiên một ngày có một cô gái tới quán trọ chúng tôi xin ngủ nhờ một đêm, tôi cũng không ái ngại mà cho cổ ở lại, ai ngờ đêm đó cổ lại thắt cổ tự tử ở đây....
nói đoạn lão chủ quán lấy tay áo gạt gạt nước mắt
- sau đó những người khách ở đây nói ở đây có quỷ, không dám tới, tiếng dữ đồn xa, chẳng bao lâu quán trọ của tôi đã không còn ai lui tới, thật là oan nghiệt
-Dương Vũ nghe vậy thì có chút thương cảm, thực sự chuyện này quả là giúp người nhưng hại mình, cũng chỉ an ủi lão vài câu rồi lại ăn tiếp
tên chủ quán thấy người này nghe tới chuyện ma quỷ mà lại dửng dưng thì có chút bất ngờ, hỏi nhỏ:
-cậu không sợ sao, chẳng lẽ cậu không tin?
Dương Vũ cũng vừa ăn song, lấy tay chùi mép rồi nói đại:
-tôi là đạo sĩ, ông nghĩ tôi có sợ không?
tên chủ quán kia nghe vậy thì vội chạy đến bên Dương Vũ lắp bắp nói cái giọng như thể sắp khóc tới nới
- đạo trưởng, đạo trưởng, xin đạo trưởng cứu giúp, nếu ngài làm quán trọ này đông khách trở lại thì xuốt đời này tôi không quên ơn ngài.
Dương Vũ tuy mệt mỏi, nhưng với thiện ý của lão thì cũng không đành lòng từ chối, nhưng cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, thật sự ở đây không có chút quỷ khí, làm sao mà có quỷ
một lúc lâu sau Dương Vũ nói mệt nên lão chủ quán vội lui ra ngoài, để Dương Vũ nghỉ ngơi, người ta nói căng da bụng thì trùng da mắt quả không sai, vừa mới đặt lưng xuống hắn đã ngủ say như chết cũng không để ý tới lời giúp tên chủ quán trọ
đến canh hai, đột nhiên một luồng âm phong thổi vào phòng của hắn, Dương Vũ cảm thấy quỷ khí lưu chuyển trong căn phòng thì có chút cả kinh, luồng quỷ khí này thực sự là có chút cường đại, nhưng với hắn thực chất cũng chỉ là gió thoảng mây trôi, mở mắt định đứng dậy thì cảm thấy có ai đó đang thổi vào gáy mình, quay lại thì cũng chẳng thấy gì, lập tức đứng dậy giả vờ sợ hãi, chùm chăn lên người run bần bật, bất ngờ từ trong khe tủ thoát ra một đạo hư ảnh của một nữ tử, mặt mày bê bết máu, tứ chi đứt gãy, trên mặt chỉ còn một con mắt đang chuẩn bị rớt xuống, từ từ lết tới chỗ hắn, Dương Vũ thấy vậy thì cười thầm trong lòng, nhưng vẫn giả bộ lùi dần vào trong giường, miệng ú ớ kêu lên vài tiếng, đến khi nữ quỷ kia đã bò tới trước mặt của hắn thì hắn mới nở một nụ cười đắc chí nói
- tiểu muội tử, đêm hôm khuya khoắt tới phòng nam nhân là không tốt đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.