Chương 4: Ngũ lôi định hồn kì
Dung Hồng Nguyễn
24/09/2018
Lão trần nghe hắn nói vậy thì cười cười
-"thật sự tôi cũng đôi phần sợ, nhưng vừa nãy lúc đi cầu tôi cũng nghĩ thông rồi, miễn là cậu cứu được con trai tôi thì kể cả hy sinh cái mạng già này cũng chẳng sao"
Nói song liền ngồi cạnh tên đạo đồng, cầm lấy vò rượu của hắn tu ừng ực, lại nói
-" trên đời này thực sự có quỷ yêu sao, tôi sống tới từng tuổi này rồi cũng chỉ được nghe người ta đồn thổi, chưa thấy qua bọi dáng ra sao?"
Dứt câu quay qua tên đạo đồng, chỉ thấy hắn đang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, biết là câu nói vừa rồi có đụng chạm liền giải thích
-" ý tôi là mấy chuyện linh dị như vậy tôi chưa từng thấy qua "
-" ông muốn thấy thật sao? "
Tên đạo đồng hỏi lại
-" chỉ là hiếu kì chút thôi" lão trần cười gượng gạo, tên đạo đồng nghe vậy thì khẽ nhếch miệng cười, đột nhiên hai tay kết ấn tóm vào khoảng không lôi kéo một đạo nhân ảnh đưa tới trước mặt lão trần, nhìn qua bộ dáng giống người, chỉ là thân hình mờ ảo trong xuốt khuôn mặt chỉ còn lại một nửa còn nguyên vẹn, nửa còn lại đã bị phân huỷ ít nhiều, lão trần nhìn thấy bộ dáng người này thì liền chấn kinh, chỉ là thấy hắn bị một tay tên đạo đồng chế trụ nên cũng không đến mức kinh hồn bạt vía
-" xin cao nhân tha mạng, tha mạng, ta chỉ tưởng ngài định hút dương khí lão già này cho nên đến hưởng sái chút thôi...."
Tên quỷ hồn gào khóc van xin
-" hừ, bổn thiên sư ta mà phải làm ra mấy trò dơ bẩn đó sao. Xem khí tức của ngươi chắc chắn từng hại không ít người, còn muốn xin ta tha mạng"
Nói song liền không để cho tên quỷ hồn kia giải thích, tay phải hoá chưởng đập một nhát lên đỉnh đầu tên quỷ hồn kia lập tức hồn phách tan biến trong hư không. Lão trần đứng bên cạnh xem náo nhiêt mà mắt chữ A miệng chữ Ô không nói thành lời, một hồi lâu sau mới lắp bắp
-" là....là quỷ... là quỷ thật sao
-"phải" tên đạo đồng vẫn giữ ngữ khí lạnh nhạt
-" bất quá đã từng hại người, không thể để nó tồn tại nữa"
Lão trần nghe vậy còn muốn nói gì nhưng lời vừa ra tới miệng lập tức nuốt lại vào trong. Tất cả những gì lão thấy đêm nay thật sự đã thay đổi hết tất cả những gì mà lão coi là đúng đắn tren cuộc đời, cảm thấy mình như bước vào một thế giới khác, quả thực là liêu trai
Nửa ngày sau hai người bọn họ đã về tới trần gia trang, lão trần vội chạy tới đập cửa, thế nhưng gọi nửa này cũng chẳng có ai mở cửa, tên đạo đồng kia cảm nhận được có khí tức tà dị liền lao tới đạp cửa sông vào, bất ngờ một mùi hôi thối nồng nặc sông tới hai người cảm nhận thấy chuyện chẳng lành liền lập tức chạy vào t, trong trang viên một thảm cảnh hiện ra, xác người chất thành đống, máu tươi chảy thành dòng, hơn một nửa số gia đinh nhà họ trần đã vong mạng, chuyện quái gì đang sảy ra thế này, lão trần vội hốt hoảng chạy tới hậu viện gọi lớn
-" phu nhân.... hài tử.. phu nhân, hai người đâu rồi"
Trần phu nhân và tên thiếu gia họ trần kia đang núp dưới ban thờ tổ tiên nhà họ trần, nghe thấy tiếng lão gia quay về thì vội vã chạy ra ngoài nói giọng nức nở
-" lão gia, cuối cùng ông đã về... tôi còn tưởng không được gặp ông nữa"
Nói song gục đầu vào người lão trần khóc rống lên, lão trần nghe đến đây thì xót xa vội an ủi
-" không sao, không sao, phu nhân, chí viễn đâu rồi? "
-" ta cùng nó với mấy tên gia đinh đang trốn trong nhà thờ tổ, cũng may tổ tông hiển linh, giúp chúng ta chánh được tai kiếp này " nói song lại sụt sui khóc
Lão trần an ủi phu nhân vài câu, quay qua tên đạo đồng kia nói
-" tôi đã tìm được người giúp chúng ta rồi"
Trần phu nhân nghe thấy vậy thì trấn tĩnh đôi phần,quay lại nhìn tên đạo đồng kia hỏi
-" vị này là?"
-" cứ gọi tôi là đằng thanh"
Tên đạo đồng nhàn nhạt đáp ánh mắt liếc ra phía sau hoa viên, thấy từ đó bốc lên một màn quỷ khí dày đặc
-" cậu tên đằng thanh sao, xuốt dọc đường sao cậu không nói cho tôi?" Lão trần thắc mắc
-" ông đâu có hỏi "
Lão trần lại định nói gì thì đằng thanh đã chạy tới phía sau hoa viên, nhìn chằm chằm vào một cái miệng giếng rồi cười cười, từ trong túi lấy ra 5 cây cờ lục, lam, cam, trắng và tím bố trí bên trên phần đất tạo thành ngũ hành kì trận, lại lấy một đoạn chỉ đỏ có treo mấy đồng tiền ngũ đế kéo hết 5 cây cờ rồi đan vào miệng giếng, còn cảm thấy chưa đủ liền lôi ra hai tấm phù màu ngọc bích viết mấy thứ khó có thể xác định là ngôn ngữ gì, dán một cái trên miệng giếng một cái ở ở cây cờ màu cam, nhắm mắt lầm dầm đọc chú, sau một hồi hô to " khởi"
Lập tức mấy cây cờ rung lên, dây chỉ đỏ cùng tiền ngũ đế sáng bừng toả ra quang mang đỏ rực rồi lại vụt tắt, quay lại nói với lão trần
-" con lệ quỷ đó chết vào ngày nào, xem chừng tu vi còn chưa mạnh, khẳng định là chết chưa lâu"
-" thực ra đó là con dâu tôi, vì khi sinh con băng huyết mà chết"
Lão trần nói tiếp
-" hình như, đúng vào quỷ tiết"
-"Ta hiểu rồi "
nói song lại nhìn về phía miệng giếng, thấy quỷ khí ngùn ngụt bốc ra thì đôi phần kinh ngạc, một thiếu phụ mới chết chưa lâu, cho dù là tình huống đặc biệt, mình đã phải dùng đến ngũ lôi định hồn chân kì mà cũng không thể khống chế nổi quỷ khí, không thể tưởng tượng nổi tu vi của cô ta có thể thâm sâu như vậy
-"thật sự tôi cũng đôi phần sợ, nhưng vừa nãy lúc đi cầu tôi cũng nghĩ thông rồi, miễn là cậu cứu được con trai tôi thì kể cả hy sinh cái mạng già này cũng chẳng sao"
Nói song liền ngồi cạnh tên đạo đồng, cầm lấy vò rượu của hắn tu ừng ực, lại nói
-" trên đời này thực sự có quỷ yêu sao, tôi sống tới từng tuổi này rồi cũng chỉ được nghe người ta đồn thổi, chưa thấy qua bọi dáng ra sao?"
Dứt câu quay qua tên đạo đồng, chỉ thấy hắn đang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, biết là câu nói vừa rồi có đụng chạm liền giải thích
-" ý tôi là mấy chuyện linh dị như vậy tôi chưa từng thấy qua "
-" ông muốn thấy thật sao? "
Tên đạo đồng hỏi lại
-" chỉ là hiếu kì chút thôi" lão trần cười gượng gạo, tên đạo đồng nghe vậy thì khẽ nhếch miệng cười, đột nhiên hai tay kết ấn tóm vào khoảng không lôi kéo một đạo nhân ảnh đưa tới trước mặt lão trần, nhìn qua bộ dáng giống người, chỉ là thân hình mờ ảo trong xuốt khuôn mặt chỉ còn lại một nửa còn nguyên vẹn, nửa còn lại đã bị phân huỷ ít nhiều, lão trần nhìn thấy bộ dáng người này thì liền chấn kinh, chỉ là thấy hắn bị một tay tên đạo đồng chế trụ nên cũng không đến mức kinh hồn bạt vía
-" xin cao nhân tha mạng, tha mạng, ta chỉ tưởng ngài định hút dương khí lão già này cho nên đến hưởng sái chút thôi...."
Tên quỷ hồn gào khóc van xin
-" hừ, bổn thiên sư ta mà phải làm ra mấy trò dơ bẩn đó sao. Xem khí tức của ngươi chắc chắn từng hại không ít người, còn muốn xin ta tha mạng"
Nói song liền không để cho tên quỷ hồn kia giải thích, tay phải hoá chưởng đập một nhát lên đỉnh đầu tên quỷ hồn kia lập tức hồn phách tan biến trong hư không. Lão trần đứng bên cạnh xem náo nhiêt mà mắt chữ A miệng chữ Ô không nói thành lời, một hồi lâu sau mới lắp bắp
-" là....là quỷ... là quỷ thật sao
-"phải" tên đạo đồng vẫn giữ ngữ khí lạnh nhạt
-" bất quá đã từng hại người, không thể để nó tồn tại nữa"
Lão trần nghe vậy còn muốn nói gì nhưng lời vừa ra tới miệng lập tức nuốt lại vào trong. Tất cả những gì lão thấy đêm nay thật sự đã thay đổi hết tất cả những gì mà lão coi là đúng đắn tren cuộc đời, cảm thấy mình như bước vào một thế giới khác, quả thực là liêu trai
Nửa ngày sau hai người bọn họ đã về tới trần gia trang, lão trần vội chạy tới đập cửa, thế nhưng gọi nửa này cũng chẳng có ai mở cửa, tên đạo đồng kia cảm nhận được có khí tức tà dị liền lao tới đạp cửa sông vào, bất ngờ một mùi hôi thối nồng nặc sông tới hai người cảm nhận thấy chuyện chẳng lành liền lập tức chạy vào t, trong trang viên một thảm cảnh hiện ra, xác người chất thành đống, máu tươi chảy thành dòng, hơn một nửa số gia đinh nhà họ trần đã vong mạng, chuyện quái gì đang sảy ra thế này, lão trần vội hốt hoảng chạy tới hậu viện gọi lớn
-" phu nhân.... hài tử.. phu nhân, hai người đâu rồi"
Trần phu nhân và tên thiếu gia họ trần kia đang núp dưới ban thờ tổ tiên nhà họ trần, nghe thấy tiếng lão gia quay về thì vội vã chạy ra ngoài nói giọng nức nở
-" lão gia, cuối cùng ông đã về... tôi còn tưởng không được gặp ông nữa"
Nói song gục đầu vào người lão trần khóc rống lên, lão trần nghe đến đây thì xót xa vội an ủi
-" không sao, không sao, phu nhân, chí viễn đâu rồi? "
-" ta cùng nó với mấy tên gia đinh đang trốn trong nhà thờ tổ, cũng may tổ tông hiển linh, giúp chúng ta chánh được tai kiếp này " nói song lại sụt sui khóc
Lão trần an ủi phu nhân vài câu, quay qua tên đạo đồng kia nói
-" tôi đã tìm được người giúp chúng ta rồi"
Trần phu nhân nghe thấy vậy thì trấn tĩnh đôi phần,quay lại nhìn tên đạo đồng kia hỏi
-" vị này là?"
-" cứ gọi tôi là đằng thanh"
Tên đạo đồng nhàn nhạt đáp ánh mắt liếc ra phía sau hoa viên, thấy từ đó bốc lên một màn quỷ khí dày đặc
-" cậu tên đằng thanh sao, xuốt dọc đường sao cậu không nói cho tôi?" Lão trần thắc mắc
-" ông đâu có hỏi "
Lão trần lại định nói gì thì đằng thanh đã chạy tới phía sau hoa viên, nhìn chằm chằm vào một cái miệng giếng rồi cười cười, từ trong túi lấy ra 5 cây cờ lục, lam, cam, trắng và tím bố trí bên trên phần đất tạo thành ngũ hành kì trận, lại lấy một đoạn chỉ đỏ có treo mấy đồng tiền ngũ đế kéo hết 5 cây cờ rồi đan vào miệng giếng, còn cảm thấy chưa đủ liền lôi ra hai tấm phù màu ngọc bích viết mấy thứ khó có thể xác định là ngôn ngữ gì, dán một cái trên miệng giếng một cái ở ở cây cờ màu cam, nhắm mắt lầm dầm đọc chú, sau một hồi hô to " khởi"
Lập tức mấy cây cờ rung lên, dây chỉ đỏ cùng tiền ngũ đế sáng bừng toả ra quang mang đỏ rực rồi lại vụt tắt, quay lại nói với lão trần
-" con lệ quỷ đó chết vào ngày nào, xem chừng tu vi còn chưa mạnh, khẳng định là chết chưa lâu"
-" thực ra đó là con dâu tôi, vì khi sinh con băng huyết mà chết"
Lão trần nói tiếp
-" hình như, đúng vào quỷ tiết"
-"Ta hiểu rồi "
nói song lại nhìn về phía miệng giếng, thấy quỷ khí ngùn ngụt bốc ra thì đôi phần kinh ngạc, một thiếu phụ mới chết chưa lâu, cho dù là tình huống đặc biệt, mình đã phải dùng đến ngũ lôi định hồn chân kì mà cũng không thể khống chế nổi quỷ khí, không thể tưởng tượng nổi tu vi của cô ta có thể thâm sâu như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.