Chương 95: Thiên kiếp khó tránh
Dung Hồng Nguyễn
01/01/2019
Rốt cuộc là nàng ta đã đi, Dương Vũ nhìn lại chỗ nàng ta đứng ban nãy
rồi lại ngó đầu vào nhìn cha con Thu Linh, trong lòng khẽ động một tràng nhưng cũng rất nhanh bình ổn, đi về phía bàn ăn tiếp tục ăn uống cùng
mọi người, một lúc sau Thu Linh cũng đi ra, thấy Dương Vũ đối với nàng
gật đầu một cái thì nàng cũng hiểu mọi chuyện đã êm xuôi, tuy có chút
thương tiếc cho biểu tỷ của mình nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng ta cũng đã
chết cách đây hơn hai năm, để cho nàng ta tiến nhập âm ty cũng là điều
nên làm.
Cách đó không xa trên một ngọn cây cổ phong, một bóng dáng đen xì đang nhìn chằm chằm bọn họ bằng một cặp mắt đỏ thẫm sáng quắc, cũng không biết hắn đã ở đó từ lúc nào thế nhưng khi vừa thấy nhân ảnh của An Di tan biến đi thì hắn liền nở một nụ cười nhâm hiểm rồi quay đi, co chân mà nhảy lên, mỗi phát nhảy lại bay đến một ngọn cây cách đó mấy thước rồi hòa lẫn vào trong bóng đêm mà biến mất.
Trở lại với nhà Lương bá, sau khi mọi người ăn uống nó say thì ai làm việc nấy, vì đã đặt ra kế hoạch ba ngày cho nên bọn họ muốn thảnh thơi một chút, Dương Vũ vừa ăn song liền muốn tới thăm tên a Tam kia, vì không có việc gì làm cho nên tiểu Nguyệt nói muốn đi cùng hắn, sẵn tiện nàng cũng muốn tản bộ một chút, Dương Vũ thấy nàng cứ phải ngồi buồn chán, thi thoảng chỉ nói chuyện cùng Thu Linh và Lệ nhi nên cũng đành phải dẫn nàng theo, trên đường đi thì hai người cũng có nói chuyện đôi ba câu, đại khái chỉ là tiểu Nguyệt tò mò về một số điều liên quan đến tâm linh, Dương Vũ cũng thẳng thắn mà trả lời, đột nhiên hắn vô thức mà nhìn lên bầu trời, khuôn mặt lập tức xám lại, tiểu Nguyệt thấy hắn đang vui vẻ bỗng chốc tâm trạng ngưng trọng như vậy thì cũng hướng mắt theo hướng mà hắn đang nhìn, chỉ thấy trên trời là một bầu trời đầy sao giống hệt như mọi buổi tối khác thì thắc mắc
-ngươi đang nhìn cái gì vậy?
Dương Vũ vẫn giữ nguyên nét mặt đó thế nhưng không nói nguyên do mà lại tiếp tục bước đi, tiểu Nguyệt vốn bản tính không thích lòng vòng giấu diếm nên có phần cả giận mà chạy lên phía trước mặt hắn mà gặng hỏi, lúc này Dương Vũ mới lại hướng mắt lên bầu trời, giọng điệu tỏ ra ảo não
-cô còn nhớ ta từng nói về ba ngôi sao kì lạ kia không?
Tiểu Nguyệt nghe hắn nói vậy thì lục lại trí nhớ một chút, liền nhớ ra nên gật đầu tỏ vẻ nàng còn nhớ, Dương Vũ thấy thế liền chỉ tay lên trời nói
-lần trước tôi nói có một ngôi sao bị mờ đi tức là mạng sống của tôi sắp gặp nguy hiểm, tưởng rằng sau lần tôi cho nổ địa đạo kia đã là tận mạng, ai ngờ vẫn có thể sống đến ngày hôm nay, tưởng rằng tai kiếp đã qua nhưng có vẻ tôi đã nhầm
Tiểu Nguyệt liền tỏ ra hốt hoảng, hướng mắt lên trời nhìn quanh một lượt, ánh mắt liền đổ dồn lên ba ngôi sao kia, đúng thực là một trong số đó vẫn bị lu mờ hơn hai ngôi sao còn lại, có vẻ như đã hiểu ý định hắn muốn nói nhưng không biết phải làm gì lúc này, suy nghĩ một chút rồi mới nói
-ngươi đã tai qua nạn khỏi một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai
Dương Vũ lắc đầu
-có một số chuyện đã được định sẵn, nếu như ông trời bắt ta chết thì có lẽ ta không chống nổi, dù có sống được thêm một lần thì đã sao? ngôi sao đó vẫn bị mờ chứng tỏ số kiếp của ta đã định là không thể sống tiếp được rồi.
Thế nhưng đến đây hắn lại phì cười, nhìn sang tiểu Nguyệt thấy nàng đang thập phần lo lắng thì liền đưa tay gõ nhẹ lên đầu nàng một cái
-ta đùa thôi, nếu ta không muốn chết thì ai bắt ta chết được, ta phải sống tới một trăm tuổi, phải chứng kiến con cái ta trưởng thành nữa chứ
Tiểu Nguyệt liền cả giận, lắc mình nguầy ngậy
-con cái, ngươi tính xa quá vậy, ai mà thèm lấy ngươi!
Dương Vũ liền tỏ ra ngơ ngác
-cô chứ ai
Bị hắn chiếm tiện nghi quá mức cho nên tiểu Nguyệt liền bị đả kích, khuôn mặt nóng ran lên, tự biết mình không giữ nổi cảm xúc cho nên cố chống chế
-ta nhổ vào, ta sẽ không thèm lấy ngươi đâu
Nói rồi liền quay lưng bước thẳng tới phía trước, Dương Vũ cũng không thèm đuổi theo, khẽ mỉm cười rồi nói vọng tới
-sai đường rồi
Nói đoạn liền rẽ vào một con ngõ nhỏ, tiểu Nguyệt thấy vậy tuy vẫn còn chút giận rỗi thế nhưng lại chẳng còn cách nào khác mà đành đuổi theo
Đến nhà a Tam thì thấy mẹ hắn đang đút cho hắn ăn mấy thìa cháo, Dương Vũ cùng tiểu Nguyệt liền chào hỏi mấy câu, thấy hắn đến thì bà mẹ kia còn chút nữa quỳ xuống mà chào hắn, phải ngăn cản mãi thì bà ta mới chịu bỏ qua, liền mời hắn ngồi vào trong phòng khách, Dương Vũ cũng tự tiện mà đi vào thế nhưng không vội ngồi xuống mà trực tiến tới phía a Tam, đưa tay bắt mạch của hắn, cảm nhận mạch đập đã bình thường, gật đầu một cái rồi trực tiếp phóng xuất một luồng cương khí cảm nhận, đến một lúc sau mới quay qua phía người mẹ kia ân cần nói
-tà khí đã tiêu tán hết, chỉ cần tĩnh dưỡng dăm bữa nửa tháng là có thể hoàn toàn bình phục
Người mẹ kia nghe hắn nói vậy thì lập tức mừng rỡ mà cảm ơn rối rít, đối với Dương Vũ thì mấy chuyện khách sáo như thế này hắn thực lòng không chịu nổi, cũng chỉ gật đầu mà cho qua, ngồi nói chuyện với hai mẹ con họ một lúc thì Lương bá cũng tới, thấy Dương Vũ thì cũng biết hắn tới thăm bệnh nên chỉ hỏi vài câu qua loa. bản thân Dương Vũ lúc nãy đã bắt mạch cho a Tam thế nhưng vẫn không muốn Lương bá sang đây vô ích nên đành im lặng cho ông ta làm việc, Lương bá bắt mạch cho hắn một lúc, tỏ vẻ mọi chuyện đã bình ổn, lại lấy từ trong cặp ra mấy thang thuốc đưa cho người mẹ kia, dặn dò kĩ lưỡng cách sắc thuốc, những điều cần lưu ý, người mẹ kia cũng nghe kĩ từng lời rặn rồi cảm ơn ông ta rối rít, Lương bá cũng ngồi đó mà nói chuyện với họ một hồi, được vài ba câu thì quay sang Dương Vũ
-ta có chuyện muốn nói với cậu, đi ra ngoài sân đi, chúng ta nói chuyện một chút
Liền lập tức tiến ra ngoài cửa, Dương Vũ khẽ nhíu mày, hắn với ông ta thì có chuyện gì để nói cơ chứ? còn đang suy nghĩ xem là chuyện gì thì có vẻ như chỉ có một loại khả năng là về đám người bọn họ, có khi nào ông ta không đồng ý việc họ tự tiện ở nhà ông ta hay không? thế nhưng hắn lập tức mà gạt ngay suy nghĩ đó, Lương bá chắc không phải người hẹp hòi như vậy, đến đây thì tiểu Nguyệt khẽ túm lấy tay áo hắn giật giật
-ngươi cứ ra ngoài đó xem, biết đâu là chuyện gì quan trọng thì sao
Dương Vũ nghĩ cũng phải, gật đầu một cái rồi trực tiếp đi ra ngoài, hướng phía Lương bá mà đi tới, thấy hắn đã đứng cạnh bên mình thì Lương bá lập tức lên tiếng
-cảm ơn cậu
Rồi thở dài một hơi, Dương Vũ trong lòng vô cùng mập mờ, còn không biết ông ta đang nói về chuyện gì thì Lương bá lại lên tiếng
-không phải vì chuyện của Lương gia thôn, chúng tôi không có lí do gì bắt cậu phải giúp chúng tôi cả, cậu hiểu chứ, việc tôi nói là về An Di, con gái đầu lòng của tôi
Dương Vũ có chút hốt hoảng về câu nói của ông ta, trong miệng lập tức lắp bắp
-sao …sao bá biết chuyện này?
Lương bá khẽ mỉm cười, giọng điệu có vẻ chua chát
-tình cảm thân thích ruột thịt kì diệu vậy đấy, ta có thể cảm nhận được nó, nhận ra nó ở rất gần ta, thế nhưng ta biết cậu có nỗi khổ riêng mà không thể để ta gặp nó, chí ít cậu cũng để cho nó có thể gặp
Dương Vũ liền cảm thấy tâm thần nhẹ nhõm, nhẹ nhàng gật đầu một cái, lại nói
-cô ấy đi đầu thai rồi
Lương bá có vẻ như đã nghĩ tới cái kết cục này, lại mỉm cười nhè nhẹ, một lúc sau lại thở dài ra một hơi não nề, quay sang vỗ vai hắn một cái rồi đi thẳng vào trong nhà, Dương Vũ nhìn theo bóng ông ta một chút, cảm giác như một loại cảm giác đặc biệt vừa chạy đến toàn thân, một lúc sau định thần lại mới có thể đi vào bên trong
Cách đó không xa trên một ngọn cây cổ phong, một bóng dáng đen xì đang nhìn chằm chằm bọn họ bằng một cặp mắt đỏ thẫm sáng quắc, cũng không biết hắn đã ở đó từ lúc nào thế nhưng khi vừa thấy nhân ảnh của An Di tan biến đi thì hắn liền nở một nụ cười nhâm hiểm rồi quay đi, co chân mà nhảy lên, mỗi phát nhảy lại bay đến một ngọn cây cách đó mấy thước rồi hòa lẫn vào trong bóng đêm mà biến mất.
Trở lại với nhà Lương bá, sau khi mọi người ăn uống nó say thì ai làm việc nấy, vì đã đặt ra kế hoạch ba ngày cho nên bọn họ muốn thảnh thơi một chút, Dương Vũ vừa ăn song liền muốn tới thăm tên a Tam kia, vì không có việc gì làm cho nên tiểu Nguyệt nói muốn đi cùng hắn, sẵn tiện nàng cũng muốn tản bộ một chút, Dương Vũ thấy nàng cứ phải ngồi buồn chán, thi thoảng chỉ nói chuyện cùng Thu Linh và Lệ nhi nên cũng đành phải dẫn nàng theo, trên đường đi thì hai người cũng có nói chuyện đôi ba câu, đại khái chỉ là tiểu Nguyệt tò mò về một số điều liên quan đến tâm linh, Dương Vũ cũng thẳng thắn mà trả lời, đột nhiên hắn vô thức mà nhìn lên bầu trời, khuôn mặt lập tức xám lại, tiểu Nguyệt thấy hắn đang vui vẻ bỗng chốc tâm trạng ngưng trọng như vậy thì cũng hướng mắt theo hướng mà hắn đang nhìn, chỉ thấy trên trời là một bầu trời đầy sao giống hệt như mọi buổi tối khác thì thắc mắc
-ngươi đang nhìn cái gì vậy?
Dương Vũ vẫn giữ nguyên nét mặt đó thế nhưng không nói nguyên do mà lại tiếp tục bước đi, tiểu Nguyệt vốn bản tính không thích lòng vòng giấu diếm nên có phần cả giận mà chạy lên phía trước mặt hắn mà gặng hỏi, lúc này Dương Vũ mới lại hướng mắt lên bầu trời, giọng điệu tỏ ra ảo não
-cô còn nhớ ta từng nói về ba ngôi sao kì lạ kia không?
Tiểu Nguyệt nghe hắn nói vậy thì lục lại trí nhớ một chút, liền nhớ ra nên gật đầu tỏ vẻ nàng còn nhớ, Dương Vũ thấy thế liền chỉ tay lên trời nói
-lần trước tôi nói có một ngôi sao bị mờ đi tức là mạng sống của tôi sắp gặp nguy hiểm, tưởng rằng sau lần tôi cho nổ địa đạo kia đã là tận mạng, ai ngờ vẫn có thể sống đến ngày hôm nay, tưởng rằng tai kiếp đã qua nhưng có vẻ tôi đã nhầm
Tiểu Nguyệt liền tỏ ra hốt hoảng, hướng mắt lên trời nhìn quanh một lượt, ánh mắt liền đổ dồn lên ba ngôi sao kia, đúng thực là một trong số đó vẫn bị lu mờ hơn hai ngôi sao còn lại, có vẻ như đã hiểu ý định hắn muốn nói nhưng không biết phải làm gì lúc này, suy nghĩ một chút rồi mới nói
-ngươi đã tai qua nạn khỏi một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai
Dương Vũ lắc đầu
-có một số chuyện đã được định sẵn, nếu như ông trời bắt ta chết thì có lẽ ta không chống nổi, dù có sống được thêm một lần thì đã sao? ngôi sao đó vẫn bị mờ chứng tỏ số kiếp của ta đã định là không thể sống tiếp được rồi.
Thế nhưng đến đây hắn lại phì cười, nhìn sang tiểu Nguyệt thấy nàng đang thập phần lo lắng thì liền đưa tay gõ nhẹ lên đầu nàng một cái
-ta đùa thôi, nếu ta không muốn chết thì ai bắt ta chết được, ta phải sống tới một trăm tuổi, phải chứng kiến con cái ta trưởng thành nữa chứ
Tiểu Nguyệt liền cả giận, lắc mình nguầy ngậy
-con cái, ngươi tính xa quá vậy, ai mà thèm lấy ngươi!
Dương Vũ liền tỏ ra ngơ ngác
-cô chứ ai
Bị hắn chiếm tiện nghi quá mức cho nên tiểu Nguyệt liền bị đả kích, khuôn mặt nóng ran lên, tự biết mình không giữ nổi cảm xúc cho nên cố chống chế
-ta nhổ vào, ta sẽ không thèm lấy ngươi đâu
Nói rồi liền quay lưng bước thẳng tới phía trước, Dương Vũ cũng không thèm đuổi theo, khẽ mỉm cười rồi nói vọng tới
-sai đường rồi
Nói đoạn liền rẽ vào một con ngõ nhỏ, tiểu Nguyệt thấy vậy tuy vẫn còn chút giận rỗi thế nhưng lại chẳng còn cách nào khác mà đành đuổi theo
Đến nhà a Tam thì thấy mẹ hắn đang đút cho hắn ăn mấy thìa cháo, Dương Vũ cùng tiểu Nguyệt liền chào hỏi mấy câu, thấy hắn đến thì bà mẹ kia còn chút nữa quỳ xuống mà chào hắn, phải ngăn cản mãi thì bà ta mới chịu bỏ qua, liền mời hắn ngồi vào trong phòng khách, Dương Vũ cũng tự tiện mà đi vào thế nhưng không vội ngồi xuống mà trực tiến tới phía a Tam, đưa tay bắt mạch của hắn, cảm nhận mạch đập đã bình thường, gật đầu một cái rồi trực tiếp phóng xuất một luồng cương khí cảm nhận, đến một lúc sau mới quay qua phía người mẹ kia ân cần nói
-tà khí đã tiêu tán hết, chỉ cần tĩnh dưỡng dăm bữa nửa tháng là có thể hoàn toàn bình phục
Người mẹ kia nghe hắn nói vậy thì lập tức mừng rỡ mà cảm ơn rối rít, đối với Dương Vũ thì mấy chuyện khách sáo như thế này hắn thực lòng không chịu nổi, cũng chỉ gật đầu mà cho qua, ngồi nói chuyện với hai mẹ con họ một lúc thì Lương bá cũng tới, thấy Dương Vũ thì cũng biết hắn tới thăm bệnh nên chỉ hỏi vài câu qua loa. bản thân Dương Vũ lúc nãy đã bắt mạch cho a Tam thế nhưng vẫn không muốn Lương bá sang đây vô ích nên đành im lặng cho ông ta làm việc, Lương bá bắt mạch cho hắn một lúc, tỏ vẻ mọi chuyện đã bình ổn, lại lấy từ trong cặp ra mấy thang thuốc đưa cho người mẹ kia, dặn dò kĩ lưỡng cách sắc thuốc, những điều cần lưu ý, người mẹ kia cũng nghe kĩ từng lời rặn rồi cảm ơn ông ta rối rít, Lương bá cũng ngồi đó mà nói chuyện với họ một hồi, được vài ba câu thì quay sang Dương Vũ
-ta có chuyện muốn nói với cậu, đi ra ngoài sân đi, chúng ta nói chuyện một chút
Liền lập tức tiến ra ngoài cửa, Dương Vũ khẽ nhíu mày, hắn với ông ta thì có chuyện gì để nói cơ chứ? còn đang suy nghĩ xem là chuyện gì thì có vẻ như chỉ có một loại khả năng là về đám người bọn họ, có khi nào ông ta không đồng ý việc họ tự tiện ở nhà ông ta hay không? thế nhưng hắn lập tức mà gạt ngay suy nghĩ đó, Lương bá chắc không phải người hẹp hòi như vậy, đến đây thì tiểu Nguyệt khẽ túm lấy tay áo hắn giật giật
-ngươi cứ ra ngoài đó xem, biết đâu là chuyện gì quan trọng thì sao
Dương Vũ nghĩ cũng phải, gật đầu một cái rồi trực tiếp đi ra ngoài, hướng phía Lương bá mà đi tới, thấy hắn đã đứng cạnh bên mình thì Lương bá lập tức lên tiếng
-cảm ơn cậu
Rồi thở dài một hơi, Dương Vũ trong lòng vô cùng mập mờ, còn không biết ông ta đang nói về chuyện gì thì Lương bá lại lên tiếng
-không phải vì chuyện của Lương gia thôn, chúng tôi không có lí do gì bắt cậu phải giúp chúng tôi cả, cậu hiểu chứ, việc tôi nói là về An Di, con gái đầu lòng của tôi
Dương Vũ có chút hốt hoảng về câu nói của ông ta, trong miệng lập tức lắp bắp
-sao …sao bá biết chuyện này?
Lương bá khẽ mỉm cười, giọng điệu có vẻ chua chát
-tình cảm thân thích ruột thịt kì diệu vậy đấy, ta có thể cảm nhận được nó, nhận ra nó ở rất gần ta, thế nhưng ta biết cậu có nỗi khổ riêng mà không thể để ta gặp nó, chí ít cậu cũng để cho nó có thể gặp
Dương Vũ liền cảm thấy tâm thần nhẹ nhõm, nhẹ nhàng gật đầu một cái, lại nói
-cô ấy đi đầu thai rồi
Lương bá có vẻ như đã nghĩ tới cái kết cục này, lại mỉm cười nhè nhẹ, một lúc sau lại thở dài ra một hơi não nề, quay sang vỗ vai hắn một cái rồi đi thẳng vào trong nhà, Dương Vũ nhìn theo bóng ông ta một chút, cảm giác như một loại cảm giác đặc biệt vừa chạy đến toàn thân, một lúc sau định thần lại mới có thể đi vào bên trong
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.