Bút Ký Chữa Chứng Liệt Cảm Giác Đau
Chương 6: [THE END]
Tùy Đê
06/01/2023
Lúc trước Bác sĩ Hà thường nghe người ta nói "Nếu có thể đau thay cậu thì tốt rồi", anh chỉ cho rằng đây là lời khách sáo an ủi mà thôi, không thể nào có loại chuyện gọi là "Chịu đau hộ người khác" được.
Giờ này ngày này, khi anh phát hiện người thật sự có khả năng chịu đau cho người khác thì anh lại không nỡ.
Vì người này là cô ấy.
Anh nhận ra, chỉ cần hai người nắm tay, những cơn đau của anh có thể bị cô chuyển tới người mình.
Anh không muốn cô đau thay anh.
Không tránh được hai tay cô, anh liền hôn cô.
Làm thế anh có thể dễ dàng khiến cô buông tay anh ra.
Lần đầu, lần thứ hai, lần thứ ba...
Đếm nhiều rồi, anh liền không biết đây là thủ đoạn nhỏ cho cô buông tay hay là... không kìm lòng được.
Sau đó, anh bắt đầu sợ hãi cái chết, vô cùng vô cùng sợ.
Nhưng tử thần cũng không rút lui chỉ vì con người sợ hãi.
Một buổi chiều tháng bảy, trời trút một trận mưa lớn, lúc chạng vạng tạnh mưa, trời trong veo, đẹp không tả siết.
Thiếu nữ ngồi trên băng ghế phòng bệnh dưới tầng với bác sĩ Hà, thưởng thức sắc trời.
"Xin lỗi, không thể thấy em lên đại học."
Thiếu nữ không nói gì, chỉ nắm chặt tay anh.
"Ngại quá, anh không có siêu năng lực, cũng không phải thần y, không thể chữa chứng liệt cảm giác đau của em." Bác sĩ Hà cười xoa xoa tóc cô.
"Xin lỗi, anh hy vọng có thể mang siêu năng lực của em đi."
Bác sĩ Hà cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu nữ, như cánh hoa đào rơi xuống.
Cuối cùng, năng lực của thiếu nữ bị bác sĩ Hà mang đi.
Thiếu nữ dần dần trở thành một người bình thường, biết đau, biết lạnh, sẽ chảy mồ hôi, sẽ rơi nước mắt.
Nhưng cô cũng không nhớ bản thân quái vật trước kia
bằng việc
gặp được bác sĩ Hà quái vật.
Kiệt có lời muốn nói: Tui biết mọi người đọc xong chuyện này sẽ muốn đánh tui, tui chỉ xin mọi người nhè nhẹ cái tay thui~~~
Giờ này ngày này, khi anh phát hiện người thật sự có khả năng chịu đau cho người khác thì anh lại không nỡ.
Vì người này là cô ấy.
Anh nhận ra, chỉ cần hai người nắm tay, những cơn đau của anh có thể bị cô chuyển tới người mình.
Anh không muốn cô đau thay anh.
Không tránh được hai tay cô, anh liền hôn cô.
Làm thế anh có thể dễ dàng khiến cô buông tay anh ra.
Lần đầu, lần thứ hai, lần thứ ba...
Đếm nhiều rồi, anh liền không biết đây là thủ đoạn nhỏ cho cô buông tay hay là... không kìm lòng được.
Sau đó, anh bắt đầu sợ hãi cái chết, vô cùng vô cùng sợ.
Nhưng tử thần cũng không rút lui chỉ vì con người sợ hãi.
Một buổi chiều tháng bảy, trời trút một trận mưa lớn, lúc chạng vạng tạnh mưa, trời trong veo, đẹp không tả siết.
Thiếu nữ ngồi trên băng ghế phòng bệnh dưới tầng với bác sĩ Hà, thưởng thức sắc trời.
"Xin lỗi, không thể thấy em lên đại học."
Thiếu nữ không nói gì, chỉ nắm chặt tay anh.
"Ngại quá, anh không có siêu năng lực, cũng không phải thần y, không thể chữa chứng liệt cảm giác đau của em." Bác sĩ Hà cười xoa xoa tóc cô.
"Xin lỗi, anh hy vọng có thể mang siêu năng lực của em đi."
Bác sĩ Hà cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu nữ, như cánh hoa đào rơi xuống.
Cuối cùng, năng lực của thiếu nữ bị bác sĩ Hà mang đi.
Thiếu nữ dần dần trở thành một người bình thường, biết đau, biết lạnh, sẽ chảy mồ hôi, sẽ rơi nước mắt.
Nhưng cô cũng không nhớ bản thân quái vật trước kia
bằng việc
gặp được bác sĩ Hà quái vật.
Kiệt có lời muốn nói: Tui biết mọi người đọc xong chuyện này sẽ muốn đánh tui, tui chỉ xin mọi người nhè nhẹ cái tay thui~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.