Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong
Chương 46: Ba Lần Bắt Chuyện Không Thành Công, Người Hàng Xóm Nam Trốn Dưới Gầm Giường Trong Phòng Trọ Của Cô Gái (10)
Dạ Hành Giả Trần Chuyết Đẳng
11/08/2022
Ngô Thắng nói bản thân tăng ca cả đêm ở đơn vị vào ngày Trần Yến mất tích, sáng ngày hôm sau còn nộp bảng báo cáo đúng giờ cho chủ nhiệm của mình.
Cảnh sát hỏi vết thương trên tay của anh ta, Ngô Thắng trước thì nói là do bản thân tự cào, sau khi chần chờ mấy giây thì nói là Trần Yến thường xuyên giúp anh ta gãi ngứa, vết thương này có thể là do cô để lại.
Đa số thời điểm thì Ngô Thắng dùng im lặng để trả lời câu hỏi.
Rạng sáng ngày thứ hai, anh ta bắt đầu trở nên vội vàng và kích động hơn, lo lắng nếu như tiếp tục thẩm vấn thì sẽ ảnh hưởng tới công việc, ồn ào nói rằng bản thân vẫn chưa xin nghỉ ở đơn vị. “Còn rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm, lãnh đạo nhất định sẽ gấp muốn chết.”
Cảnh sát ngỏ ý muốn gọi điện thoại xin nghỉ giúp anh ta, Ngô Thắng có hơi hoảng, vội vàng nói không cần.
Cảnh sát hỏi Ngô Thắng vì sao công tác lâu như vậy rồi vẫn chỉ là một khoa viên nhỏ.
Mặt của Ngô Thắng đỏ lên, phản bác nói: “Khoa viên thì thế nào, năm đó thành tích thi công chức của tôi đứng đầu toàn thành phố đó.”
Cảnh sát nịnh nọt anh ta vài câu, Ngô Thắng phàn nàn: “Thành tích cao để làm gì! Còn không thăng tiến tốt bằng người tốt nghiệp đại học nhỏ.”
Chờ anh ta dần buông bỏ sự phòng bị, cảnh sát lập tức dời chủ đề đến chuyện của Ngưu Dương. “Đêm đó anh đã nhậu mấy chai với Ngưu Dương?”
“Rất lâu rồi tôi không gặp anh ta.” Ngô Thắng cấp tốc phản ứng lại, không có rơi vào bẫy.
Cảnh sát lại hỏi: “Vì sao lại muốn giết chết anh ta?”
“Không phải anh ta tự sát hay sao?” Rốt cục thì Ngô Thắng cũng lộ ra sơ hở.
Nguyên nhân cái chết của Ngưu Dương vẫn còn là nghi vấn, chúng tôi không công bố nguyên nhân cái chết ra bên ngoài.
Mãi đến khi cảnh sát lôi ảnh chụp trích từ camera giám sát của chung cư ra thì Ngô Thắng mới thừa nhận đêm đó có tới nhà Ngưu Dương.
Anh ta nghi ngờ vị hôn thê của mình ở chung với Ngưu Dương, sau khi nhìn thấy Ngưu Dương uống rượu một mình trong nhà thì rời đi.
Thật ra lúc đầu chúng tôi cũng không hoàn toàn khẳng định người trong camera giám sát là Ngô Thắng. Bởi vì anh ta lỡ miệng cho nên chứng cứ mới bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau.
Kết quả giám định DNA của Ngô Thắng đã có kết quả, mẫu gen thu được từ trên dương vật của Ngưu Dương, trên dây thừng và trong móng tay của Trần Yến đều là của anh ta.
Theo lý thuyết thì anh ta là hôn phu của Trần Yến, trên cơ thể của hai người có DNA của đối phương cũng chả có gì lạ, không thể dùng nó làm chứng cứ định tội.
Nhưng Ngô Thắng không thể phủ định được mẫu DNA của anh ta trên dây thừng. Anh ta thừa nhận bản thân đã giết Ngưu Dương để báo thù cho Trần Yến nhưng phủ nhận việc đã sát hại Trần Yến.
Mặc dù Ngô Thắng và Ngưu Dương là bạn từ nhỏ, nhưng từ nhỏ Ngô Thắng đã cảm thấy nhân cách của bản thân thấp hơn Ngưu Dương một bậc. Anh ta nhớ rõ, khi còn bé, trong một lần xảy ra mâu thuẫn, cha của anh ta đã ép Ngô Thắng xin lỗi Ngưu Dương, chỉ bởi vì cha của Ngưu Dương là cấp trên của cha anh ta.
Sau khi thừa nhận mưu sát Ngưu Dương, trạng thái tinh thần của Ngô Thắng cũng không còn tốt như lúc đầu nữa. Nhưng mắt của anh ta vẫn rất tỉnh táo, trên mặt cũng không có chút hối hận nào.
Cảnh sát hỏi vết thương trên tay của anh ta, Ngô Thắng trước thì nói là do bản thân tự cào, sau khi chần chờ mấy giây thì nói là Trần Yến thường xuyên giúp anh ta gãi ngứa, vết thương này có thể là do cô để lại.
Đa số thời điểm thì Ngô Thắng dùng im lặng để trả lời câu hỏi.
Rạng sáng ngày thứ hai, anh ta bắt đầu trở nên vội vàng và kích động hơn, lo lắng nếu như tiếp tục thẩm vấn thì sẽ ảnh hưởng tới công việc, ồn ào nói rằng bản thân vẫn chưa xin nghỉ ở đơn vị. “Còn rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm, lãnh đạo nhất định sẽ gấp muốn chết.”
Cảnh sát ngỏ ý muốn gọi điện thoại xin nghỉ giúp anh ta, Ngô Thắng có hơi hoảng, vội vàng nói không cần.
Cảnh sát hỏi Ngô Thắng vì sao công tác lâu như vậy rồi vẫn chỉ là một khoa viên nhỏ.
Mặt của Ngô Thắng đỏ lên, phản bác nói: “Khoa viên thì thế nào, năm đó thành tích thi công chức của tôi đứng đầu toàn thành phố đó.”
Cảnh sát nịnh nọt anh ta vài câu, Ngô Thắng phàn nàn: “Thành tích cao để làm gì! Còn không thăng tiến tốt bằng người tốt nghiệp đại học nhỏ.”
Chờ anh ta dần buông bỏ sự phòng bị, cảnh sát lập tức dời chủ đề đến chuyện của Ngưu Dương. “Đêm đó anh đã nhậu mấy chai với Ngưu Dương?”
“Rất lâu rồi tôi không gặp anh ta.” Ngô Thắng cấp tốc phản ứng lại, không có rơi vào bẫy.
Cảnh sát lại hỏi: “Vì sao lại muốn giết chết anh ta?”
“Không phải anh ta tự sát hay sao?” Rốt cục thì Ngô Thắng cũng lộ ra sơ hở.
Nguyên nhân cái chết của Ngưu Dương vẫn còn là nghi vấn, chúng tôi không công bố nguyên nhân cái chết ra bên ngoài.
Mãi đến khi cảnh sát lôi ảnh chụp trích từ camera giám sát của chung cư ra thì Ngô Thắng mới thừa nhận đêm đó có tới nhà Ngưu Dương.
Anh ta nghi ngờ vị hôn thê của mình ở chung với Ngưu Dương, sau khi nhìn thấy Ngưu Dương uống rượu một mình trong nhà thì rời đi.
Thật ra lúc đầu chúng tôi cũng không hoàn toàn khẳng định người trong camera giám sát là Ngô Thắng. Bởi vì anh ta lỡ miệng cho nên chứng cứ mới bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau.
Kết quả giám định DNA của Ngô Thắng đã có kết quả, mẫu gen thu được từ trên dương vật của Ngưu Dương, trên dây thừng và trong móng tay của Trần Yến đều là của anh ta.
Theo lý thuyết thì anh ta là hôn phu của Trần Yến, trên cơ thể của hai người có DNA của đối phương cũng chả có gì lạ, không thể dùng nó làm chứng cứ định tội.
Nhưng Ngô Thắng không thể phủ định được mẫu DNA của anh ta trên dây thừng. Anh ta thừa nhận bản thân đã giết Ngưu Dương để báo thù cho Trần Yến nhưng phủ nhận việc đã sát hại Trần Yến.
Mặc dù Ngô Thắng và Ngưu Dương là bạn từ nhỏ, nhưng từ nhỏ Ngô Thắng đã cảm thấy nhân cách của bản thân thấp hơn Ngưu Dương một bậc. Anh ta nhớ rõ, khi còn bé, trong một lần xảy ra mâu thuẫn, cha của anh ta đã ép Ngô Thắng xin lỗi Ngưu Dương, chỉ bởi vì cha của Ngưu Dương là cấp trên của cha anh ta.
Sau khi thừa nhận mưu sát Ngưu Dương, trạng thái tinh thần của Ngô Thắng cũng không còn tốt như lúc đầu nữa. Nhưng mắt của anh ta vẫn rất tỉnh táo, trên mặt cũng không có chút hối hận nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.