Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong
Chương 42: Ba Lần Bắt Chuyện Không Thành Công, Người Hàng Xóm Nam Trốn Dưới Gầm Giường Trong Phòng Trọ Của Cô Gái (6)
Dạ Hành Giả Trần Chuyết Đẳng
11/08/2022
Sau khi quyết định xong phương án bắt người, đội cảnh sát hình sự dẫn tôi theo cùng, cho dù không bắt được người thì cũng sẽ tìm ra được một ít chứng cứ hữu dụng.
Hai giờ chiều, tôi đi phía sau viên cảnh sát mặc áo chống đạn, tay cầm cây baton, bên hông lại là súng lục chuyên dụng của cảnh sát, đi đến trước cửa nhà Ngưu Dương.
Đó là một khách sạn kinh doanh dưới hình thức chung cư, có hai mươi mốt tầng. Trong hành lang, cảnh sát hình sự chia ra đứng hai bên, chuẩn bị tiến hành tập kích.
“Tôi là quản lý nhà đất, bên trong có người không?” Một cô gái trẻ tuổi sắc mặt khẩn trương gõ cửa, nói.
Không có ai trả lời lại, bất kể là ở bên trong hay ở ngoài hành lang thì đều là một sự yên tĩnh đáng sợ.
Tất cả mọi người mở chốt an toàn của súng lục.
Một viên cảnh sát lặng lẽ giữ chặt tôi, cả hai cùng lùi về phía cuối của đội ngũ.
Trong lòng tôi rất khẩn trương, mấy năm trước có một người cảnh sát nhân dân trong lúc mở cửa đã bị nghi phạm đánh chết. Tôi nghĩ rằng nếu như rút lui thì nên đi con đường nào để xuống lầu, thậm chí còn cúi xuống nhìn dây giày có buộc kỹ hay chưa.
Tôi là một pháp y, mặc dù có chứng nhận sử dụng súng nhưng vũ khí chân chính của tôi chính là cái rương mà tôi đang xách trong tay. Sau khi hành động kết thúc, tìm được chứng cứ và vết tích trên hiện trường mới là nhiệm vụ của tôi.
Đội trưởng giơ súng lục trước ngực, hai tay nắm chặt, sau đó gật đầu với cô gái quản lý nhà đất. Trong nháy mắt cửa mở ra, đội trưởng xung phong vọt vào trong trước, những cảnh sát hình sự khác cũng nối đuôi tràn vào trong căn hộ. Trận thế hỗn loạn này qua đi, tầng 21 này lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Rèm cửa trong căn hộ đóng kín, ánh sáng âm u, tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập của chính mình và tiếng hít thở nặng nề của mọi người xung quanh.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu, xen lẫn với nó là mùi tanh hôi của thi thể đang phân hủy.
Mọi người rọi đèn pin lục soát khắp nơi, ánh sáng của một cây đèn pin rọi đột nhiên dừng lại chỗ cửa sổ sát đất rồi không động đậy nữa. Cô gái quản lý nhà đất nhìn rõ được mọi thứ, lập tức hét thất thanh, chạy khỏi hiện trường.
Dưới ánh đèn pin, một thi thể đàn ông bị rèm cửa cuốn lấy, treo lơ lửng trước cửa sổ.
Cảnh sát hình sự đứng trước mặt tôi quay lại, sắc mặt trắng bệch nhìn tôi. Bản thân tôi cũng cảm thấy máu trong người sôi trào, toàn bộ dồn lên đỉnh đầu, từng cọng tóc hình như cũng dựng đứng lên.
Không biết là ai đã mở đèn phòng khách, gương mặt của người đàn ông treo cổ cũng lộ ra. Đầu lưỡi của đối phương lè ra một đoạn, sắc mặt xanh lét, cực kỳ ghê sợ. Đối phương mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen ẩm ướt, giày da vắt vẻo trên mũi chân.
Một người cảnh sát hình sự lớn gan cầm bức ảnh của Ngưu Dương trong tay, đi tới gần cửa sổ sát đất, cẩn thận giơ lên đối chiếu. Mày rậm, mặt vuông, là người đàn ông trẻ tuổi, chính là Ngưu Dương. “Tên khốn này sợ tội tự sát rồi!”
Hai giờ chiều, tôi đi phía sau viên cảnh sát mặc áo chống đạn, tay cầm cây baton, bên hông lại là súng lục chuyên dụng của cảnh sát, đi đến trước cửa nhà Ngưu Dương.
Đó là một khách sạn kinh doanh dưới hình thức chung cư, có hai mươi mốt tầng. Trong hành lang, cảnh sát hình sự chia ra đứng hai bên, chuẩn bị tiến hành tập kích.
“Tôi là quản lý nhà đất, bên trong có người không?” Một cô gái trẻ tuổi sắc mặt khẩn trương gõ cửa, nói.
Không có ai trả lời lại, bất kể là ở bên trong hay ở ngoài hành lang thì đều là một sự yên tĩnh đáng sợ.
Tất cả mọi người mở chốt an toàn của súng lục.
Một viên cảnh sát lặng lẽ giữ chặt tôi, cả hai cùng lùi về phía cuối của đội ngũ.
Trong lòng tôi rất khẩn trương, mấy năm trước có một người cảnh sát nhân dân trong lúc mở cửa đã bị nghi phạm đánh chết. Tôi nghĩ rằng nếu như rút lui thì nên đi con đường nào để xuống lầu, thậm chí còn cúi xuống nhìn dây giày có buộc kỹ hay chưa.
Tôi là một pháp y, mặc dù có chứng nhận sử dụng súng nhưng vũ khí chân chính của tôi chính là cái rương mà tôi đang xách trong tay. Sau khi hành động kết thúc, tìm được chứng cứ và vết tích trên hiện trường mới là nhiệm vụ của tôi.
Đội trưởng giơ súng lục trước ngực, hai tay nắm chặt, sau đó gật đầu với cô gái quản lý nhà đất. Trong nháy mắt cửa mở ra, đội trưởng xung phong vọt vào trong trước, những cảnh sát hình sự khác cũng nối đuôi tràn vào trong căn hộ. Trận thế hỗn loạn này qua đi, tầng 21 này lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Rèm cửa trong căn hộ đóng kín, ánh sáng âm u, tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập của chính mình và tiếng hít thở nặng nề của mọi người xung quanh.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu, xen lẫn với nó là mùi tanh hôi của thi thể đang phân hủy.
Mọi người rọi đèn pin lục soát khắp nơi, ánh sáng của một cây đèn pin rọi đột nhiên dừng lại chỗ cửa sổ sát đất rồi không động đậy nữa. Cô gái quản lý nhà đất nhìn rõ được mọi thứ, lập tức hét thất thanh, chạy khỏi hiện trường.
Dưới ánh đèn pin, một thi thể đàn ông bị rèm cửa cuốn lấy, treo lơ lửng trước cửa sổ.
Cảnh sát hình sự đứng trước mặt tôi quay lại, sắc mặt trắng bệch nhìn tôi. Bản thân tôi cũng cảm thấy máu trong người sôi trào, toàn bộ dồn lên đỉnh đầu, từng cọng tóc hình như cũng dựng đứng lên.
Không biết là ai đã mở đèn phòng khách, gương mặt của người đàn ông treo cổ cũng lộ ra. Đầu lưỡi của đối phương lè ra một đoạn, sắc mặt xanh lét, cực kỳ ghê sợ. Đối phương mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen ẩm ướt, giày da vắt vẻo trên mũi chân.
Một người cảnh sát hình sự lớn gan cầm bức ảnh của Ngưu Dương trong tay, đi tới gần cửa sổ sát đất, cẩn thận giơ lên đối chiếu. Mày rậm, mặt vuông, là người đàn ông trẻ tuổi, chính là Ngưu Dương. “Tên khốn này sợ tội tự sát rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.