Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong
Chương 50: Ba Lần Bắt Chuyện Không Thành Công, Người Hàng Xóm Nam Trốn Dưới Gầm Giường Trong Phòng Trọ Của Cô Gái (Cuối)
Dạ Hành Giả Trần Chuyết Đẳng
11/08/2022
Ngô Thắng đứng bên cạnh thi thể, dùng dao rạch bụng của Trần Yến, anh ta nói với cảnh sát, bản thân hận đứa bé đó. Nếu như không phải vì đứa bé này thì anh ta cũng sẽ không phí công phí sức xóa bỏ sự tồn tại của Trần Yến.
Anh ta khai ra toàn bộ quá trình gây án của mình, nhưng hung khí gây án thì vẫn chưa thể xác định được.
Hung khí gây án chính là chìa khóa mấu chốt của vòng tròn chứng cứ. Thiếu nó, vụ án này sẽ có tỳ vết.
Nhiệt độ trong phòng thẩm vấn thích hợp, ánh sáng trắng của đèn rất sáng. Sắc mặt của Ngô Thắng có hơi vàng vọt, tóc tai bù xù, râu dưới cằm mọc lún phún, bờ môi phờ phệch.
Mặc dù anh ta thừa nhận bản thân giết hai mạng người, nhưng anh ta vẫn cố gắng biện minh cho chính mình, thậm chí còn cố gắng duy trì thể diện của bản thân.
Lúc bị chất vấn đến mức nói không thành lời, anh ta sẽ nói: “Tôi không nghỉ ngơi tốt, đầu óc có hơi lộn xộn.”
Cảnh sát bày tất cả những vật nhọn sắc bén trong nhà Ngô Thắng lên bàn trong phòng thẩm vấn.
Tôi cảm thấy tình hình không lạc quan lắm, lỡ như hung khí đã bị ném xuống sông, không nói đến chuyện tốn công tốn sức vớt nó lên, hơn nữa còn chưa chắc là sẽ vớt lên thành công, cho dù có vớt lên được đi nữa thì cũng không thể xác định DNA trên đó được.
Đồng nghiệp ngầm hiểu. Đối phương bỏ qua chuyện hung khí, lái sang vấn đề khác, lập tức phát hiện chỉ cần nhắc tới đơn vị của Ngô Thắng thì ánh mắt của anh ta có chút mông lung.
Chúng tôi chạy đến văn phòng của Ngô Thắng, sau khi cạy mở ngăn kéo của bàn làm việc của anh ta thì phát hiện con dao lưỡi gập trong đó.
Cửa phòng thẩm vấn lại bị đẩy ra một lần nữa, Ngô Thắng ngồi đưa lưng về phía cửa, áo sơ mi của anh ta dán sát vào người, sau lưng đã ướt nhẹp.
Đồng nghiệp đung đưa túi đựng vật chứng trong suốt qua lại trước mặt Ngô Thắng, trong túi là con dao gấp kia. Sắc mặt của Ngô Thắng thay đổi. anh ta cúi gằm mặt xuống đất, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.
Một lúc lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu lên, nói: “Tôi đói rồi, muốn ăn gì đó.”
Chúng tôi giám định được DNA của Trần Yến trong rãnh gấp của con dao, con dao này cực kỳ cầu kì tinh xảo, có lẽ Ngô Thắng không nỡ vứt nó đi nên đã giữ lại.
Lúc kết thúc buổi thẩm vấn, Ngô Thắng nói: “Tôi muốn biết cha đứa bé kia là ai.”
Tôi đưa cho anh ta tờ báo cáo giám định DNA, khoa học kỹ thuật sẽ không nói dối, Ngô Thắng đã tự tay giết chết đứa con của mình.
Anh ta cúi đầu, đôi môi run rẩy vài cái, nhưng lại không giải thích bất kỳ điều gì.
Mười
Mặc dù vụ án này đã được phá nhưng tôi vẫn phải giám định quá trình ghi chép hồ sơ vụ án, cho nên vẫn không thể nhàn rỗi được. Chứng cứ đã phát huy tác dụng lớn nhất, cho nên vụ án này đã không để lại bất kỳ sự tiếc nuối nào, càng không thể khiến người chết chịu hàm oan.
Tôi nhớ đến việc Ngô Thắng đánh đổi tất cả để theo đuổi con gái của lãnh đạo, nhưng thật ra đối phương cũng không coi trọng anh ta. Anh ta chỉ là một trong những người theo đuổi đối phương mà thôi.
Ngô Thắng đối với cô gái có gia cảnh xuất chúng kia rất hào phóng, rất chịu chi tiền, thường xuyên mua cho đối phương những món quà tinh xảo.
Ấn tượng của cô gái đối với Ngô Thắng không tồi. Đối phương cũng cảm thấy Ngô Thắng có tài, lại thành thục, tính tình cũng hài hước nhưng lại không hề kém duyên, cho dù là lúc nói chuyện tâm tình hay là lúc ăn cơm đều sẽ khiến cho đối phương cảm thấy rất thoải mái. Mỗi tuần, Ngô Thắng đều sẽ viết cho cô gái kia một bài thơ, cũng khiến cho đối phương rất thích thú.
Nhưng biểu hiện của Ngô Thắng quá hoàn mỹ, điều này lại khiến cho cô gái kia do dự: “Tôi theo đuổi sự hoàn mỹ, nhưng lại không tin vào sự hoàn mỹ như vậy.”
Tôi không thể không thừa nhận, đây là một cô gái rất thông minh. Có lẽ bắt đầu từ lúc Ngô Thắng chạy theo ý nghĩ xấu xa của mình thì đã định sẵn là một đi không thể quay đầu. ‘Tính toán’ có tài tình đến mấy đi chăng nữa thì cũng đã xác định là không thành công.
Vụ phạm tội hoàn mỹ? Anh ta nghĩ nhiều rồi.
Anh ta khai ra toàn bộ quá trình gây án của mình, nhưng hung khí gây án thì vẫn chưa thể xác định được.
Hung khí gây án chính là chìa khóa mấu chốt của vòng tròn chứng cứ. Thiếu nó, vụ án này sẽ có tỳ vết.
Nhiệt độ trong phòng thẩm vấn thích hợp, ánh sáng trắng của đèn rất sáng. Sắc mặt của Ngô Thắng có hơi vàng vọt, tóc tai bù xù, râu dưới cằm mọc lún phún, bờ môi phờ phệch.
Mặc dù anh ta thừa nhận bản thân giết hai mạng người, nhưng anh ta vẫn cố gắng biện minh cho chính mình, thậm chí còn cố gắng duy trì thể diện của bản thân.
Lúc bị chất vấn đến mức nói không thành lời, anh ta sẽ nói: “Tôi không nghỉ ngơi tốt, đầu óc có hơi lộn xộn.”
Cảnh sát bày tất cả những vật nhọn sắc bén trong nhà Ngô Thắng lên bàn trong phòng thẩm vấn.
Tôi cảm thấy tình hình không lạc quan lắm, lỡ như hung khí đã bị ném xuống sông, không nói đến chuyện tốn công tốn sức vớt nó lên, hơn nữa còn chưa chắc là sẽ vớt lên thành công, cho dù có vớt lên được đi nữa thì cũng không thể xác định DNA trên đó được.
Đồng nghiệp ngầm hiểu. Đối phương bỏ qua chuyện hung khí, lái sang vấn đề khác, lập tức phát hiện chỉ cần nhắc tới đơn vị của Ngô Thắng thì ánh mắt của anh ta có chút mông lung.
Chúng tôi chạy đến văn phòng của Ngô Thắng, sau khi cạy mở ngăn kéo của bàn làm việc của anh ta thì phát hiện con dao lưỡi gập trong đó.
Cửa phòng thẩm vấn lại bị đẩy ra một lần nữa, Ngô Thắng ngồi đưa lưng về phía cửa, áo sơ mi của anh ta dán sát vào người, sau lưng đã ướt nhẹp.
Đồng nghiệp đung đưa túi đựng vật chứng trong suốt qua lại trước mặt Ngô Thắng, trong túi là con dao gấp kia. Sắc mặt của Ngô Thắng thay đổi. anh ta cúi gằm mặt xuống đất, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.
Một lúc lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu lên, nói: “Tôi đói rồi, muốn ăn gì đó.”
Chúng tôi giám định được DNA của Trần Yến trong rãnh gấp của con dao, con dao này cực kỳ cầu kì tinh xảo, có lẽ Ngô Thắng không nỡ vứt nó đi nên đã giữ lại.
Lúc kết thúc buổi thẩm vấn, Ngô Thắng nói: “Tôi muốn biết cha đứa bé kia là ai.”
Tôi đưa cho anh ta tờ báo cáo giám định DNA, khoa học kỹ thuật sẽ không nói dối, Ngô Thắng đã tự tay giết chết đứa con của mình.
Anh ta cúi đầu, đôi môi run rẩy vài cái, nhưng lại không giải thích bất kỳ điều gì.
Mười
Mặc dù vụ án này đã được phá nhưng tôi vẫn phải giám định quá trình ghi chép hồ sơ vụ án, cho nên vẫn không thể nhàn rỗi được. Chứng cứ đã phát huy tác dụng lớn nhất, cho nên vụ án này đã không để lại bất kỳ sự tiếc nuối nào, càng không thể khiến người chết chịu hàm oan.
Tôi nhớ đến việc Ngô Thắng đánh đổi tất cả để theo đuổi con gái của lãnh đạo, nhưng thật ra đối phương cũng không coi trọng anh ta. Anh ta chỉ là một trong những người theo đuổi đối phương mà thôi.
Ngô Thắng đối với cô gái có gia cảnh xuất chúng kia rất hào phóng, rất chịu chi tiền, thường xuyên mua cho đối phương những món quà tinh xảo.
Ấn tượng của cô gái đối với Ngô Thắng không tồi. Đối phương cũng cảm thấy Ngô Thắng có tài, lại thành thục, tính tình cũng hài hước nhưng lại không hề kém duyên, cho dù là lúc nói chuyện tâm tình hay là lúc ăn cơm đều sẽ khiến cho đối phương cảm thấy rất thoải mái. Mỗi tuần, Ngô Thắng đều sẽ viết cho cô gái kia một bài thơ, cũng khiến cho đối phương rất thích thú.
Nhưng biểu hiện của Ngô Thắng quá hoàn mỹ, điều này lại khiến cho cô gái kia do dự: “Tôi theo đuổi sự hoàn mỹ, nhưng lại không tin vào sự hoàn mỹ như vậy.”
Tôi không thể không thừa nhận, đây là một cô gái rất thông minh. Có lẽ bắt đầu từ lúc Ngô Thắng chạy theo ý nghĩ xấu xa của mình thì đã định sẵn là một đi không thể quay đầu. ‘Tính toán’ có tài tình đến mấy đi chăng nữa thì cũng đã xác định là không thành công.
Vụ phạm tội hoàn mỹ? Anh ta nghĩ nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.