Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong
Chương 13: Khoảnh Khắc Kinh Hoàng Nhất Trong Khi Hành Nghề Của Pháp Y: Gặp Người Quen Tại Hiện Trường Án Mạng (1)
Dạ Hành Giả Trần Chuyết Đẳng
10/08/2022
Là một pháp y, điều tôi không muốn nhất là gặp người quen ở nơi làm việc.
Hôm qua còn tươi cười chào hỏi, hôm nay lại nhìn thấy đối phương ngã xuống đất, loại cảm giác này cực kì tồi tệ.
Tôi từng nhìn thấy rất nhiều người chết, nhưng tôi không có cảm nhận trực quan về bộ dáng lúc họ còn sống. Không biết họ đứng như thế nào, đi như thế nào, chớp mắt như thế nào và cả phong cách nói chuyện của bọn họ. Giống như bị ngăn cách bởi một lớp màng mỏng giúp tôi ngăn cản hầu hết cú sốc tâm lý.
Nhưng nếu gặp phải người quen thì khác, tôi sẽ nghĩ đến chính mình.
Xác suất xảy ra nhỏ như vậy lại xảy ra trên người đối tác của tôi là pháp y Trương.
01.
Hôm đó, tôi chỉ mới ăn được một nửa bữa cơm thì tôi và pháp y Trương phải vội vàng chạy đến tiểu khu Thịnh Cảnh ở Đông Thành.
Các viên cảnh sát được phái đi đã đợi sẵn ở cổng. Hành lang tầng 17 của chung cư bị người dân vây lại chật như nêm cối, nhìn thấy chúng tôi đến liền tự động nhường đường.
Tôi liếc nhìn cánh cửa phía tây, chỉ thấy cánh cửa an ninh màu đỏ thẫm đang khép hờ, những mảnh vỡ của tay nắm cửa và khóa cửa nằm rải rác trên mặt đất, khung cửa đã bị biến dạng.
“Là em rể của nạn nhân cạy ra.” Một viên cảnh sát đứng ra giải thích.
Nhìn theo tầm mắt của viên cảnh sát, tôi nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi ở lối thoát hiểm. Anh ta ngẩng đầu, sắc mặt không tốt lắm.
"Hôm nay có buổi họp mặt gia đình đã được sắp xếp từ trước. Vợ tôi gọi cho anh ta, tắt máy; gọi cho chị dâu cũng tắt máy."
Người em rể được cử đi kiểm tra tình hình xem đã xảy ra chuyện gì, anh ta gõ cửa nhưng không thấy động tĩnh gì nên gọi cả đống họ hàng đến.
“Suy nghĩ ban đầu của chúng tôi là gia đình ba người có thể đã gặp chuyện ngoài ý muốn, ngộ độc khí than.” Người họ hàng gọi cảnh sát trước, sau đó lại gọi cho xe cấp cứu.
Trước sự chứng kiến của cảnh sát và bác sĩ, người em rể cạy cửa. Mọi người vào trong xem thử, vừa bước vào đã bị cảnh sát ngăn ở bên ngoài.
Chủ nhà đã chết, ở trong phòng khách.
“Trong nhà chỉ có một người?” Pháp y Trương hỏi.
Người cảnh sát gãi đầu: "Người nhà nói cả nhà ba người đều ở trong nhà."
Cách một cánh cửa an ninh nhưng tôi đã có thể ngửi thấy mùi tanh của máu và mùi thối rữa thoang thoảng trong phòng.
Sàn gỗ ở lối vào tối hơn khu vực xung quanh, là một vũng máu. Một vết máu rộng khoảng nửa mét kéo dài từ vũng máu, uốn lượn qua phòng khách đến phòng tắm, vẽ thành một hình chữ "S" như một con trăn trên mặt đất.
Người đàn ông chết trong phòng khách không nằm trên vết máu, ông ta khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, khuôn mặt xanh xao, hai má hóp sâu, xuất hiện trước mặt chúng tôi với tư thế rất kỳ dị.
Ông ta đang nằm ngửa trên mặt đất trước cửa phòng ngủ, phần thân trên nằm trong phòng khách, phần thân dưới nằm trong phòng ngủ. Cả hai tai đều đang đeo ống nghe, một nửa đầu chum nghe được nhét vào trong vòng bít của máy đo huyết áp, tay ông ta còn đang nắm hờ quả bóp cao su.
Đôi mắt mở của ông ta bị bao phủ bởi một lớp bụi xám, lỗ mũi và quanh miệng có một lớp vật chất màu vàng giống như cháo kê bị khô trong không khí.
Trực giác cho tôi biết, những chất nôn đó không đơn giản chỉ là thức ăn.
Tôi ngẩng đầu nhìn pháp y Trương, hai tay anh ta chắp ở phía sau, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người chết, toàn thân đứng bất động. Một lúc sau, anh ta đột ngột ngồi xổm xuống, áp mặt vào mặt người đàn ông đã chết.
Mặt anh ta tái đi, vai và cánh tay đều đang khẽ run. Tôi vỗ nhẹ vào vai anh ta, thuận miệng hỏi: “Anh mệt quá à?”
Ai ngờ, pháp y Trương giật bắn người: "Không sao! Không sao!" Anh ta nhếch môi, vươn tay chỉ vào nạn nhân: “Người này…Tôi biết ông ta.”
Hôm qua còn tươi cười chào hỏi, hôm nay lại nhìn thấy đối phương ngã xuống đất, loại cảm giác này cực kì tồi tệ.
Tôi từng nhìn thấy rất nhiều người chết, nhưng tôi không có cảm nhận trực quan về bộ dáng lúc họ còn sống. Không biết họ đứng như thế nào, đi như thế nào, chớp mắt như thế nào và cả phong cách nói chuyện của bọn họ. Giống như bị ngăn cách bởi một lớp màng mỏng giúp tôi ngăn cản hầu hết cú sốc tâm lý.
Nhưng nếu gặp phải người quen thì khác, tôi sẽ nghĩ đến chính mình.
Xác suất xảy ra nhỏ như vậy lại xảy ra trên người đối tác của tôi là pháp y Trương.
01.
Hôm đó, tôi chỉ mới ăn được một nửa bữa cơm thì tôi và pháp y Trương phải vội vàng chạy đến tiểu khu Thịnh Cảnh ở Đông Thành.
Các viên cảnh sát được phái đi đã đợi sẵn ở cổng. Hành lang tầng 17 của chung cư bị người dân vây lại chật như nêm cối, nhìn thấy chúng tôi đến liền tự động nhường đường.
Tôi liếc nhìn cánh cửa phía tây, chỉ thấy cánh cửa an ninh màu đỏ thẫm đang khép hờ, những mảnh vỡ của tay nắm cửa và khóa cửa nằm rải rác trên mặt đất, khung cửa đã bị biến dạng.
“Là em rể của nạn nhân cạy ra.” Một viên cảnh sát đứng ra giải thích.
Nhìn theo tầm mắt của viên cảnh sát, tôi nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi ở lối thoát hiểm. Anh ta ngẩng đầu, sắc mặt không tốt lắm.
"Hôm nay có buổi họp mặt gia đình đã được sắp xếp từ trước. Vợ tôi gọi cho anh ta, tắt máy; gọi cho chị dâu cũng tắt máy."
Người em rể được cử đi kiểm tra tình hình xem đã xảy ra chuyện gì, anh ta gõ cửa nhưng không thấy động tĩnh gì nên gọi cả đống họ hàng đến.
“Suy nghĩ ban đầu của chúng tôi là gia đình ba người có thể đã gặp chuyện ngoài ý muốn, ngộ độc khí than.” Người họ hàng gọi cảnh sát trước, sau đó lại gọi cho xe cấp cứu.
Trước sự chứng kiến của cảnh sát và bác sĩ, người em rể cạy cửa. Mọi người vào trong xem thử, vừa bước vào đã bị cảnh sát ngăn ở bên ngoài.
Chủ nhà đã chết, ở trong phòng khách.
“Trong nhà chỉ có một người?” Pháp y Trương hỏi.
Người cảnh sát gãi đầu: "Người nhà nói cả nhà ba người đều ở trong nhà."
Cách một cánh cửa an ninh nhưng tôi đã có thể ngửi thấy mùi tanh của máu và mùi thối rữa thoang thoảng trong phòng.
Sàn gỗ ở lối vào tối hơn khu vực xung quanh, là một vũng máu. Một vết máu rộng khoảng nửa mét kéo dài từ vũng máu, uốn lượn qua phòng khách đến phòng tắm, vẽ thành một hình chữ "S" như một con trăn trên mặt đất.
Người đàn ông chết trong phòng khách không nằm trên vết máu, ông ta khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, khuôn mặt xanh xao, hai má hóp sâu, xuất hiện trước mặt chúng tôi với tư thế rất kỳ dị.
Ông ta đang nằm ngửa trên mặt đất trước cửa phòng ngủ, phần thân trên nằm trong phòng khách, phần thân dưới nằm trong phòng ngủ. Cả hai tai đều đang đeo ống nghe, một nửa đầu chum nghe được nhét vào trong vòng bít của máy đo huyết áp, tay ông ta còn đang nắm hờ quả bóp cao su.
Đôi mắt mở của ông ta bị bao phủ bởi một lớp bụi xám, lỗ mũi và quanh miệng có một lớp vật chất màu vàng giống như cháo kê bị khô trong không khí.
Trực giác cho tôi biết, những chất nôn đó không đơn giản chỉ là thức ăn.
Tôi ngẩng đầu nhìn pháp y Trương, hai tay anh ta chắp ở phía sau, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người chết, toàn thân đứng bất động. Một lúc sau, anh ta đột ngột ngồi xổm xuống, áp mặt vào mặt người đàn ông đã chết.
Mặt anh ta tái đi, vai và cánh tay đều đang khẽ run. Tôi vỗ nhẹ vào vai anh ta, thuận miệng hỏi: “Anh mệt quá à?”
Ai ngờ, pháp y Trương giật bắn người: "Không sao! Không sao!" Anh ta nhếch môi, vươn tay chỉ vào nạn nhân: “Người này…Tôi biết ông ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.