Chương 68: Đô Thị Tu Tiên (24)
Bắc Ly Tâm
19/06/2023
Hệ thống chưa thông báo nhiệm vụ hoàn thành, có nghĩa là cô vẫn chưa chặt đứt được ý nghĩ muốn phi thăng của Mặc Phàm.
__________________
Sơ Nghiên vừa đặt chân đến Phong thị, đã nhìn thấy không khí náo nhiệt ở Phong gia. Cô khoác tay Mặc Phàm, mặc một bộ lễ phục màu xanh đậm, Mặc Phàm thì âu phục màu đen, cà vạt cùng màu với màu áo của cô.
[Ký chủ, hóa ra chị còn có sở thích mặc đồ đôi~]
Sơ Nghiên: "..."
Hôn lễ được tổ chức ngay tại sân vườn biệt thự Phong gia, mà Phong Dụ đang đứng trước cửa tiếp khách, nhưng gương mặt của hắn lại lạnh như băng. Đây không phải kiểu lạnh lùng không biết biểu cảm thường ngày ở trước mặt Phương Tĩnh, mà là thật sự lạnh lùng.
Sơ Nghiên hơi dừng chân.
Phương Tĩnh không ở đây, cô không cảm nhận được khí tức của Phương Tĩnh.
Hôn lễ này cô ấy không phải là nhân vật chính.
"Làm sao vậy?"
Mặc Phàm phát hiện cô không đúng, cúi đầu dò hỏi. Sơ Nghiên cũng không có gì phải giấu giếm, chậm rãi trả lời:
"Phương Tĩnh không ở đây."
Mặc Phàm sửng sốt một chút, cười nói:
"Đương nhiên, tại sao Phương Tĩnh lại ở đây được chứ?"
Thiên Hoa nhìn vẻ mặt đương nhiên kia của Mặc Phàm, nhịn không được lầu bầu:
[Đồ thẳng nam!]
Sơ Nghiên nhìn hắn phản ứng như vậy, cũng lười giải thích thêm. Dù sao trước đây, cô cũng từng không có mắt nhìn như vậy. Nên cô đã học.
Học cách nhìn thấu cảm xúc của người khác.
Con người cô sinh ra đã vô cảm với mọi thứ, nên đối với cô mà nói, chuyện này khó hơn người bình thường gấp nhiều lần.
Lúc đó, cô cũng đã đi qua biết bao nhiêu nơi, nhìn biết bao cảnh sinh ly tử biệt, hỷ nộ ái ố của nhân gian.
Chỉ đáng tiếc, cô hiểu, lại chưa từng học được. Hiện tại, ít ra cô cũng biết cảm giác hạnh phúc, biết được tức giận, mặc dù còn ít khi thể hiện ra được, nhưng ít ra cũng có chút giống người khác.
Sơ Nghiên suy tư lại vô thức cong khóe môi lên. Mặc Phàm vẫn luôn chú ý đến cô, đột nhiên nhìn thấy cô cười nhẹ, giật mình.
"Bạn học nhỏ, em vừa mới... cười sao?"
Mặc Phàm cúi xuống, gương mặt song song với Sơ Nghiên, nhìn cô chằm chằm.
Sơ Nghiên bị hắn hỏi làm giật mình, thu hồi tươi cười, quay sang, cũng nhìn thẳng vào mặt hắn, lại sờ sờ mặt mình.
"Xấu lắm sao?"
Bộ dạng của Sơ Nghiên lúc này, trong mắt Mặc Phàm đáng yêu cực kỳ. Hắn thực sự chỉ muốn ngay lập tức đem người ôm vào lòng, giấu đi, chỉ mình hắn được xem.
"Không, đẹp lắm. Em nên cười nhiều hơn, bạn học nhỏ à."
Mặc Phàm cũng nhe răng cười, nụ cười tươi tắn của thiếu niên tuổi đôi mươi, chứ không phải Thiên Huyền Đế Tôn lạnh lùng tàn nhẫn, nếm trải biết bao cay đắng của thế gian.
Mặc Phàm đưa tay, kéo Sơ Nghiên lại, hôn nhẹ lên trán cô.
Chỉ có bên cạnh em, mới là chốn bình yên nhất.
Vì em từ bỏ việc báo thù sao,... cũng không phải là không thể.
[Ting, độ hảo cảm của Mặc Phàm tăng 5, độ hảo cảm hiện tại là 95%]
"Được rồi, anh đi tìm Phong Dụ hỏi mọi chuyện, em đi tìm Phương Tĩnh đi."
Mặc Phàm vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng nói. Sơ Nghiên gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi.
Mặc Phàm nhìn bạn học nhỏ của hắn rời đi không chút quyến luyến gì, bất đắc dĩ thở hắt một hơi.
Đúng là tiểu vô lương tâm, nhìn cô như vậy, một chút cũng không giống có đặt hắn trong lòng.
Mặc Phàm xoay người, đi vào hôn lễ. Nói đúng hơn là tìm Phong Dụ. Phong Dụ vừa nhìn thấy Mặc Phàm, hai mắt sáng ngời, lập tức bước đến.
"Thầy!"
Mặc Phàm liếc hắn một cái, lạnh lùng lên tiếng:
"Mấy năm nay, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
_______
Sơ Nghiên dò tìm vị trí hiện tại của Phương Tĩnh, thế nhưng lại ở cách đây không xa.
Mấy năm nay Phương Tĩnh không liên hệ cô, bản thân cô cũng không chú ý lắm tình hình bên Phương Tĩnh, chỉ lo việc ngăn cản Mặc Phàm phi thăng.
Sơ Nghiên vừa đến gần, đã nhìn thấy một căn nhà gỗ không quá lớn, nhưng xung quanh lại canh giữ vô cùng gắt gao. Hơn thế nữa, cả căn nhà còn được bảo hộ bởi một kết giới.
Cô cũng không có ý định quan sát trước hay lén lút xâm nhập, mà trực tiếp từ cửa chính đi vào.
"Kẻ nào đang đến!"
"Mau dừng lại, nơi này người ngoài không được tự tiện ra vào!"
Đám người canh gác vừa thấy người đến, lập tức tập trung lại, chỉa vũ khí vào Sơ Nghiên, lớn tiếng cảnh cáo.
Sơ Nghiên hoàn toàn không có ý định dừng bước, đám lính canh chỉ có thể nổ súng vào cô. Chỉ là tất cả những viên đạn bắn ra đều lệch mục tiêu. Đám lính canh lúc này đã có chút không duy trì được bình tĩnh.
"Mau báo cáo! Là người tu chân đến! Lùi vào kết giới, mau!"
Đám lính canh nhanh chóng có trật tự mà rút lui vào kết giới. Sơ Nghiên lúc này cũng đã đến gần kết giới, hai mắt sáng lên, nhẹ nhàng mở miệng:
"Phá!"
Một trận sóng xung kích linh lực cường đại quét qua, chấn nát kết giới bảo hộ. Đám người trong kết giới hoảng sợ.
Đáng sợ quá!
Thực lực này đủ để quét sạch bọn họ trong nháy mắt.
"Ôn lão, Ôn lão, cứu chúng tôi!"
"Ôn lão!"
"..."
"Ồn ào cái gì, đúng là mất mặt Giang gia mà!"
Lúc này, một lão gia từ trong bước ra, đôi mắt sắc bé, cổ phục phiêu nhiên, tóc trắng râu dài, bộ dạng tiên phong đạo cốt, có vẻ không tầm thường.
"Tiểu nha đầu từ đâu đến, dám đến địa bàn của Giang gia làm loạn."
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn lão ta, không nói gì. Lại chuyển mắt sang nam nhân đang từ phía sau bước đến. Nam nhân mặc một bộ âu phục trắng tinh, gương mặt tuấn mỹ vẫn mang vẻ ngoài lịch thiệp của một quý ông, hắn đẩy gọng kính vàng trên mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn Sơ Nghiên:
"Nhan tiểu thư, đã lâu không gặp."
"Hiện tại không che giấu nữa sao, Giang Tư."
Giang Tư mỉm cười lịch sự, để lộ chiếc răng nhọn hoắc. Đôi tai mèo hơi động, đôi mắt màu vàng sẫm cũng chậm rãi biến đổi. Hắn gỡ găng tay ra, khẽ liếm nhẹ cổ tay, nhìn chằm chằm Sơ Nghiên, thanh âm ma mị vang lên.
"Quả nhiên Nhan tiểu thư đã phát hiện thân phận của ta, tại sao lúc đó lại không nói ra?"
Sơ Nghiên mặt lạnh nhìn hắn không nói gì. Tại sao cô phải nói ra? Cô cũng không rảnh để ý đến hắn.
Chẳng qua hiện tại hắn động vào Phương Tĩnh, vậy thì có chuyện của cô.
"Nghe nói Hồ vương mấy năm nay lục tung khắp nơi tìm tung tích con gái, cả Yêu vương cũng lấy danh nghĩa Vị hôn phu mà đến Nhân gian tìm kiếm. Không ngờ đến, Nhan tiểu thư vậy mà lại là tiểu công chúa thất lạc của Hồ vương, thất kính thất kính."
Sơ Nghiên không muốn quan tâm Giang Tư, nhưng nghe hắn nhắc đến Hồ Vương và Phong Thanh Ngân, cũng có chút dừng lại.
Lâu nay lo tìm dị bảo không chú ý đến, hóa ra cô bây giờ nổi tiếng đến vậy à?
Thiên Hoa, Hồ vương tìm con gái thì có thể hiểu được, còn Phong Thanh Ngân tìm vị hôn thê là có chuyện gì?
Thiên Hoa hiện ra, đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng.
[Cái đó, ký chủ, Yêu vương và Linh Hồ nhất tộc có một mối hôn sự ngàn năm, chỉ là Yêu vương đến giờ vẫn không có nữ nhi, cho nên mới không ai nhắc đến. Hiện tại chị là Vương tộc Linh Hồ nhất tộc chính thống, thì người tiếp nhận hôn ước chính là chị a.]
Sơ Nghiên: "..."
Cô cứ nghĩ xuyên vào một người qua đường, thân thế sẽ tầm thường một chút. Trở thành tiểu công chúa thất lạc của Hồ vương cũng thôi đi, sao còn dính dáng đến phản diện nam phụ Phong Thanh Ngân vậy?
Thôi, cứu Phương Tĩnh ra quan trọng hơn. Sơ Nghiên không trả lời nữa, trực tiếp tấn công.
"Tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, dám trước mặt lão phu làm càng!"
Ôn lão thấy cô tấn công Giang Tư, không thèm đếm xỉa đến ông ta, nổi giận đùng đùng quát.
Ông ta thủ thế, linh lực trong người cuồn cuộn phun trào.
Nguyên Anh cường giả, đúng là có tư cách kiêu ngạo. Đáng tiếc, gặp phải cô, vậy thì không còn tư cách đó.
"Thái Sơn Nhất Thiểm, Lôi Chỉ!"
Xẹt xẹt xẹt!!!
Tốc độ của Ôn lão cực kỳ nhanh, bước chân ông ta tới đâu, lôi điện kịch liệt đến mức khiến đại địa chấn động. Đám người phàm đều đã tìm chỗ ẩn nấp thỏa đáng, xa xa nhìn trận thế to lớn.
Lôi linh căn, Nguyên Anh cường giả, đã có khả năng ảnh hưởng Thiên địa vạn vật.
Đáng tiếc...
"Cút!"
Ầm!
Yêu lực bộc phát nháy mắt, Sơ Nghiên lập tức yêu hóa một nửa, mà Ôn lão thì bị Yêu lực cường đại đánh bay.
Giang Tư vẫn bình tĩnh đứng đó, mỉm cười nói:
"Nhan tiểu thư lúc Yêu hóa, đúng là mỹ lệ kinh người..."
Chỉ là hắn vừa dứt lời, Chín cái đuôi chậm rãi hiện ra. Mắt hồ ly đỏ rực nhìn Giang Tư, Sơ Nghiên lúc này yêu mị vô cùng, cơ thể của nguyên chủ vốn thuộc loại loli, nhưng lúc này cơ thể thành thục hơn hẳn, đường cong quyến rũ, dáng người ma mị quyến rũ như hồ ly.
Mà đúng thật, cô hiện tại chính là hồ ly.
"Cửu vỹ!? Tốc độ tu luyện của ngươi, sao có thể nhanh như vậy!!?"
Giang Tư lúc này cũng không có tâm tư quản nhiều như vậy, lúc đầu hắn làm tất cả mọi chuyện, chẳng qua chỉ là thèm muốn Tâm đầu huyết của Nhan Hi. Nhưng hiện tại Nhan Hi đã tu luyện đến Cửu vỹ, tu vi so với nhân loại chính là Bán Thần kỳ!
Một tiểu hồ ly tu luyện chưa đến trăm năm đã đạt ngưỡng cửa Bán Thần! Đùa cái gì vậy chứ!? Đây tuyệt đối là có buff!!
Thiên Hoa nhìn bộ dạng há hốc mồm của Giang Tư, không khỏi hất cằm khinh thường. Cả người ký chủ nhà nó đều là buff, đến hệ thống siêu cấp số một vũ trụ thời không như nó còn không kiểm tra được buff, tiểu yêu nhỏ bé như mi thì làm sao biết được?
"Nếu trăn trối xong rồi, vậy thì đi chết đi."
Sơ Nghiên giơ tay lên, cơ thể nhanh như chớp xẹt qua Giang Tư, chưa từng để hắn có cơ hội phản kháng, móng vuốt đã cắt đứt yết hầu của hắn.
Hắn mở to mắt, miệng vẫn mấp máy như muốn nói gì đó, lại vẫn chưa thể nói ra.
Giang Tư ngã xuống đất, máu tươi từ cổ lúc này mới ứa ra. Đôi mắt mèo của hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay, mãi đến khi hắn trút hơi thở cuối cùng, hóa thành một con mèo đen. Sơ Nghiên không chú ý đến, ngón áp út của hắn còn đeo một chiếc nhẫn, vì biến về nguyên hình, nên chiếc nhẫn đó rơi ra, lăn xuống đất, nhiễm lên máu tươi của Giang Tư.
Nghe nói, Tâm đầu huyết của Vương tộc Linh Hồ Nhất tộc, có thể giúp Yêu hóa kiếp thành người...
__________________
Sơ Nghiên vừa đặt chân đến Phong thị, đã nhìn thấy không khí náo nhiệt ở Phong gia. Cô khoác tay Mặc Phàm, mặc một bộ lễ phục màu xanh đậm, Mặc Phàm thì âu phục màu đen, cà vạt cùng màu với màu áo của cô.
[Ký chủ, hóa ra chị còn có sở thích mặc đồ đôi~]
Sơ Nghiên: "..."
Hôn lễ được tổ chức ngay tại sân vườn biệt thự Phong gia, mà Phong Dụ đang đứng trước cửa tiếp khách, nhưng gương mặt của hắn lại lạnh như băng. Đây không phải kiểu lạnh lùng không biết biểu cảm thường ngày ở trước mặt Phương Tĩnh, mà là thật sự lạnh lùng.
Sơ Nghiên hơi dừng chân.
Phương Tĩnh không ở đây, cô không cảm nhận được khí tức của Phương Tĩnh.
Hôn lễ này cô ấy không phải là nhân vật chính.
"Làm sao vậy?"
Mặc Phàm phát hiện cô không đúng, cúi đầu dò hỏi. Sơ Nghiên cũng không có gì phải giấu giếm, chậm rãi trả lời:
"Phương Tĩnh không ở đây."
Mặc Phàm sửng sốt một chút, cười nói:
"Đương nhiên, tại sao Phương Tĩnh lại ở đây được chứ?"
Thiên Hoa nhìn vẻ mặt đương nhiên kia của Mặc Phàm, nhịn không được lầu bầu:
[Đồ thẳng nam!]
Sơ Nghiên nhìn hắn phản ứng như vậy, cũng lười giải thích thêm. Dù sao trước đây, cô cũng từng không có mắt nhìn như vậy. Nên cô đã học.
Học cách nhìn thấu cảm xúc của người khác.
Con người cô sinh ra đã vô cảm với mọi thứ, nên đối với cô mà nói, chuyện này khó hơn người bình thường gấp nhiều lần.
Lúc đó, cô cũng đã đi qua biết bao nhiêu nơi, nhìn biết bao cảnh sinh ly tử biệt, hỷ nộ ái ố của nhân gian.
Chỉ đáng tiếc, cô hiểu, lại chưa từng học được. Hiện tại, ít ra cô cũng biết cảm giác hạnh phúc, biết được tức giận, mặc dù còn ít khi thể hiện ra được, nhưng ít ra cũng có chút giống người khác.
Sơ Nghiên suy tư lại vô thức cong khóe môi lên. Mặc Phàm vẫn luôn chú ý đến cô, đột nhiên nhìn thấy cô cười nhẹ, giật mình.
"Bạn học nhỏ, em vừa mới... cười sao?"
Mặc Phàm cúi xuống, gương mặt song song với Sơ Nghiên, nhìn cô chằm chằm.
Sơ Nghiên bị hắn hỏi làm giật mình, thu hồi tươi cười, quay sang, cũng nhìn thẳng vào mặt hắn, lại sờ sờ mặt mình.
"Xấu lắm sao?"
Bộ dạng của Sơ Nghiên lúc này, trong mắt Mặc Phàm đáng yêu cực kỳ. Hắn thực sự chỉ muốn ngay lập tức đem người ôm vào lòng, giấu đi, chỉ mình hắn được xem.
"Không, đẹp lắm. Em nên cười nhiều hơn, bạn học nhỏ à."
Mặc Phàm cũng nhe răng cười, nụ cười tươi tắn của thiếu niên tuổi đôi mươi, chứ không phải Thiên Huyền Đế Tôn lạnh lùng tàn nhẫn, nếm trải biết bao cay đắng của thế gian.
Mặc Phàm đưa tay, kéo Sơ Nghiên lại, hôn nhẹ lên trán cô.
Chỉ có bên cạnh em, mới là chốn bình yên nhất.
Vì em từ bỏ việc báo thù sao,... cũng không phải là không thể.
[Ting, độ hảo cảm của Mặc Phàm tăng 5, độ hảo cảm hiện tại là 95%]
"Được rồi, anh đi tìm Phong Dụ hỏi mọi chuyện, em đi tìm Phương Tĩnh đi."
Mặc Phàm vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng nói. Sơ Nghiên gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi.
Mặc Phàm nhìn bạn học nhỏ của hắn rời đi không chút quyến luyến gì, bất đắc dĩ thở hắt một hơi.
Đúng là tiểu vô lương tâm, nhìn cô như vậy, một chút cũng không giống có đặt hắn trong lòng.
Mặc Phàm xoay người, đi vào hôn lễ. Nói đúng hơn là tìm Phong Dụ. Phong Dụ vừa nhìn thấy Mặc Phàm, hai mắt sáng ngời, lập tức bước đến.
"Thầy!"
Mặc Phàm liếc hắn một cái, lạnh lùng lên tiếng:
"Mấy năm nay, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
_______
Sơ Nghiên dò tìm vị trí hiện tại của Phương Tĩnh, thế nhưng lại ở cách đây không xa.
Mấy năm nay Phương Tĩnh không liên hệ cô, bản thân cô cũng không chú ý lắm tình hình bên Phương Tĩnh, chỉ lo việc ngăn cản Mặc Phàm phi thăng.
Sơ Nghiên vừa đến gần, đã nhìn thấy một căn nhà gỗ không quá lớn, nhưng xung quanh lại canh giữ vô cùng gắt gao. Hơn thế nữa, cả căn nhà còn được bảo hộ bởi một kết giới.
Cô cũng không có ý định quan sát trước hay lén lút xâm nhập, mà trực tiếp từ cửa chính đi vào.
"Kẻ nào đang đến!"
"Mau dừng lại, nơi này người ngoài không được tự tiện ra vào!"
Đám người canh gác vừa thấy người đến, lập tức tập trung lại, chỉa vũ khí vào Sơ Nghiên, lớn tiếng cảnh cáo.
Sơ Nghiên hoàn toàn không có ý định dừng bước, đám lính canh chỉ có thể nổ súng vào cô. Chỉ là tất cả những viên đạn bắn ra đều lệch mục tiêu. Đám lính canh lúc này đã có chút không duy trì được bình tĩnh.
"Mau báo cáo! Là người tu chân đến! Lùi vào kết giới, mau!"
Đám lính canh nhanh chóng có trật tự mà rút lui vào kết giới. Sơ Nghiên lúc này cũng đã đến gần kết giới, hai mắt sáng lên, nhẹ nhàng mở miệng:
"Phá!"
Một trận sóng xung kích linh lực cường đại quét qua, chấn nát kết giới bảo hộ. Đám người trong kết giới hoảng sợ.
Đáng sợ quá!
Thực lực này đủ để quét sạch bọn họ trong nháy mắt.
"Ôn lão, Ôn lão, cứu chúng tôi!"
"Ôn lão!"
"..."
"Ồn ào cái gì, đúng là mất mặt Giang gia mà!"
Lúc này, một lão gia từ trong bước ra, đôi mắt sắc bé, cổ phục phiêu nhiên, tóc trắng râu dài, bộ dạng tiên phong đạo cốt, có vẻ không tầm thường.
"Tiểu nha đầu từ đâu đến, dám đến địa bàn của Giang gia làm loạn."
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn lão ta, không nói gì. Lại chuyển mắt sang nam nhân đang từ phía sau bước đến. Nam nhân mặc một bộ âu phục trắng tinh, gương mặt tuấn mỹ vẫn mang vẻ ngoài lịch thiệp của một quý ông, hắn đẩy gọng kính vàng trên mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn Sơ Nghiên:
"Nhan tiểu thư, đã lâu không gặp."
"Hiện tại không che giấu nữa sao, Giang Tư."
Giang Tư mỉm cười lịch sự, để lộ chiếc răng nhọn hoắc. Đôi tai mèo hơi động, đôi mắt màu vàng sẫm cũng chậm rãi biến đổi. Hắn gỡ găng tay ra, khẽ liếm nhẹ cổ tay, nhìn chằm chằm Sơ Nghiên, thanh âm ma mị vang lên.
"Quả nhiên Nhan tiểu thư đã phát hiện thân phận của ta, tại sao lúc đó lại không nói ra?"
Sơ Nghiên mặt lạnh nhìn hắn không nói gì. Tại sao cô phải nói ra? Cô cũng không rảnh để ý đến hắn.
Chẳng qua hiện tại hắn động vào Phương Tĩnh, vậy thì có chuyện của cô.
"Nghe nói Hồ vương mấy năm nay lục tung khắp nơi tìm tung tích con gái, cả Yêu vương cũng lấy danh nghĩa Vị hôn phu mà đến Nhân gian tìm kiếm. Không ngờ đến, Nhan tiểu thư vậy mà lại là tiểu công chúa thất lạc của Hồ vương, thất kính thất kính."
Sơ Nghiên không muốn quan tâm Giang Tư, nhưng nghe hắn nhắc đến Hồ Vương và Phong Thanh Ngân, cũng có chút dừng lại.
Lâu nay lo tìm dị bảo không chú ý đến, hóa ra cô bây giờ nổi tiếng đến vậy à?
Thiên Hoa, Hồ vương tìm con gái thì có thể hiểu được, còn Phong Thanh Ngân tìm vị hôn thê là có chuyện gì?
Thiên Hoa hiện ra, đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng.
[Cái đó, ký chủ, Yêu vương và Linh Hồ nhất tộc có một mối hôn sự ngàn năm, chỉ là Yêu vương đến giờ vẫn không có nữ nhi, cho nên mới không ai nhắc đến. Hiện tại chị là Vương tộc Linh Hồ nhất tộc chính thống, thì người tiếp nhận hôn ước chính là chị a.]
Sơ Nghiên: "..."
Cô cứ nghĩ xuyên vào một người qua đường, thân thế sẽ tầm thường một chút. Trở thành tiểu công chúa thất lạc của Hồ vương cũng thôi đi, sao còn dính dáng đến phản diện nam phụ Phong Thanh Ngân vậy?
Thôi, cứu Phương Tĩnh ra quan trọng hơn. Sơ Nghiên không trả lời nữa, trực tiếp tấn công.
"Tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, dám trước mặt lão phu làm càng!"
Ôn lão thấy cô tấn công Giang Tư, không thèm đếm xỉa đến ông ta, nổi giận đùng đùng quát.
Ông ta thủ thế, linh lực trong người cuồn cuộn phun trào.
Nguyên Anh cường giả, đúng là có tư cách kiêu ngạo. Đáng tiếc, gặp phải cô, vậy thì không còn tư cách đó.
"Thái Sơn Nhất Thiểm, Lôi Chỉ!"
Xẹt xẹt xẹt!!!
Tốc độ của Ôn lão cực kỳ nhanh, bước chân ông ta tới đâu, lôi điện kịch liệt đến mức khiến đại địa chấn động. Đám người phàm đều đã tìm chỗ ẩn nấp thỏa đáng, xa xa nhìn trận thế to lớn.
Lôi linh căn, Nguyên Anh cường giả, đã có khả năng ảnh hưởng Thiên địa vạn vật.
Đáng tiếc...
"Cút!"
Ầm!
Yêu lực bộc phát nháy mắt, Sơ Nghiên lập tức yêu hóa một nửa, mà Ôn lão thì bị Yêu lực cường đại đánh bay.
Giang Tư vẫn bình tĩnh đứng đó, mỉm cười nói:
"Nhan tiểu thư lúc Yêu hóa, đúng là mỹ lệ kinh người..."
Chỉ là hắn vừa dứt lời, Chín cái đuôi chậm rãi hiện ra. Mắt hồ ly đỏ rực nhìn Giang Tư, Sơ Nghiên lúc này yêu mị vô cùng, cơ thể của nguyên chủ vốn thuộc loại loli, nhưng lúc này cơ thể thành thục hơn hẳn, đường cong quyến rũ, dáng người ma mị quyến rũ như hồ ly.
Mà đúng thật, cô hiện tại chính là hồ ly.
"Cửu vỹ!? Tốc độ tu luyện của ngươi, sao có thể nhanh như vậy!!?"
Giang Tư lúc này cũng không có tâm tư quản nhiều như vậy, lúc đầu hắn làm tất cả mọi chuyện, chẳng qua chỉ là thèm muốn Tâm đầu huyết của Nhan Hi. Nhưng hiện tại Nhan Hi đã tu luyện đến Cửu vỹ, tu vi so với nhân loại chính là Bán Thần kỳ!
Một tiểu hồ ly tu luyện chưa đến trăm năm đã đạt ngưỡng cửa Bán Thần! Đùa cái gì vậy chứ!? Đây tuyệt đối là có buff!!
Thiên Hoa nhìn bộ dạng há hốc mồm của Giang Tư, không khỏi hất cằm khinh thường. Cả người ký chủ nhà nó đều là buff, đến hệ thống siêu cấp số một vũ trụ thời không như nó còn không kiểm tra được buff, tiểu yêu nhỏ bé như mi thì làm sao biết được?
"Nếu trăn trối xong rồi, vậy thì đi chết đi."
Sơ Nghiên giơ tay lên, cơ thể nhanh như chớp xẹt qua Giang Tư, chưa từng để hắn có cơ hội phản kháng, móng vuốt đã cắt đứt yết hầu của hắn.
Hắn mở to mắt, miệng vẫn mấp máy như muốn nói gì đó, lại vẫn chưa thể nói ra.
Giang Tư ngã xuống đất, máu tươi từ cổ lúc này mới ứa ra. Đôi mắt mèo của hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay, mãi đến khi hắn trút hơi thở cuối cùng, hóa thành một con mèo đen. Sơ Nghiên không chú ý đến, ngón áp út của hắn còn đeo một chiếc nhẫn, vì biến về nguyên hình, nên chiếc nhẫn đó rơi ra, lăn xuống đất, nhiễm lên máu tươi của Giang Tư.
Nghe nói, Tâm đầu huyết của Vương tộc Linh Hồ Nhất tộc, có thể giúp Yêu hóa kiếp thành người...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.