Bút Ký Thời Không

Chương 146: Giang Hồ Du Ký (6)

Bắc Ly Tâm

05/05/2024

“Ai nha, công tử là lần đầu đến Mỹ Nhân Lầu sao?”

“Ai nha, công tử đúng là tuấn tú quá, công tử mau chọn ta đi ~”

“Vị công tử đẹp như vậy, có ngủ miễn phí ta cũng đồng ý ~”

“Công tử, công tử ~”

“…”

Bách Lý Uyên vừa tiến vào, vô số oanh oanh yến yến hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm. Nhan sắc của Sơ Nghiên mặc dù không tệ, nhưng một thân ăn mặc gã sai vặt, có Bách Lý Uyên ở trước, cũng không có ai chú ý đến nàng phía sau.

Sơ Nghiên im lặng quan sát xung quanh, ánh mắt lướt qua một gốc tối trên lầu hai, nàng rũ mắt, lập tức thu hồi tầm mắt.

Nơi này lại có ba cao thủ ẩn nấp, xem ra trong này có một đại nhân vật nào đó. Những người này đúng là cao thủ, nhưng cũng khó mà nhìn ra nàng đang quan sát.

Trong lòng Bách Lý Uyên cực kỳ muốn lập tức đem đám nữ nhân này ném văng ra xa hắn, mùi vị son phấn hỗn tạp ở chỗ này khiến cả người hắn khó chịu. Bách Lý Uyên bất động thanh sắc né tránh những nữ nhân không ngừng muốn nhào vào lòng hắn, mỉm cười nói với tú bà đang tiến đến.

“Ta muốn gặp hoa khôi đầu bảng của các ngươi.”

Những nữ tử xung quanh nghe vậy đều nhao nhao lên:

“Hoa khôi đầu bảng chỗ chúng ta không phải là Tử Đan tỷ tỷ sao.”

“Ai nha, công tử, Tử Đan tỷ tỷ rất khó mời, cất nhắc tỷ muội bọn ta đi.”

“Công tử, Tử Đan tỷ tỷ đang tiếp khách rồi, ai nha, không thể mời được đâu ~”

“Công tử, chọn ta đi ~”

Tú Bà nghe lời này, không hề bất ngờ, dùng quạt che miệng ra vẻ rối rắm:

“Vị gia này, ngại quá, Tử Đan vừa tiếp một vị khách quý, công tử có thể cân nhắc Linh Ưu và Mẫu Đơn của chúng ta nha, các nàng mặc dù không có nhân khí tốt như Tử Đan, nhưng đều là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành a.”

Bách Lý Uyên mỉm cười, không hề động lòng:

“Tiền không phải là vấn đề, người kia ra giá bao nhiêu, bổn công tử ra giá gấp đôi.”

“Cái này…”

Tú bà còn đang khó xử, nhưng ánh mắt đã hơi lóe lên, vừa nhìn liền biết là động lòng rồi.

“Gấp ba.”

Bách Lý Uyên không nhanh không chậm nói. Hai mắt tú bà lập tức sáng lên, vui vẻ phe phẩy quạt:

“Ai nha, vị đại gia này, mời lên lầu hai, ta lập tức đi tìm Tử Đan đến ngay.”

Bách Lý Uyên dẫn theo nàng đến một nhã gian, gọi một bàn thức ăn thịnh soạn. Đám người tú bà cùng sai vặt rời đi cửa vừa đóng, Sơ Nghiên cũng không khách khí ngồi xuống ghế trong phòng. Hắn hơi nhíu mày, đi lại nắm lấy bả vai nàng xách lên.



“Sai vặt liền làm cho giống sai vặt, ngươi đang làm cái gì.”

Sơ Nghiên liếc hắn một cái,đem ma trảo để trên vai mình kéo xuống, không nhanh không chậm nói:

“Ta là phối hợp với ngài, nhưng không phải gã sai vặt của ngài.”

Bách Lý Uyên bị gạt tay ra trừng nàng một chút, còn chưa nói gì cửa phòng đã được gõ vang.

“Công tử, nô gia đến cho ngài đưa rượu.”

“Vào đi.”

Bách Lý Uyên điều chỉnh lại biểu cảm, soạt một tiếng mở quạt giấy ra mà phe phẩy, không chút để ý mở miệng.

Lời vừa dứt, một nữ tử xinh đẹp bước vào, dẫn theo bốn năm nha hoàn sai vặt phía sau, một người đem đem theo rượu thịnh cùng thức ăn kéo nhau đi vào.

“Mau mau, đặt xuống bàn hết, các ngươi lui ra đi.”

Nữ tử xinh đẹp kia chỉ huy bọn họ đặt thức ăn xuống bàn, liền để người rời đi. Bản thân nàng ỏ lại, dùng khăn che miệng cười thẹn thùng.

“Công tử, Tử Đan tỷ tỷ đại khái phải mất một lúc để trang điểm chải chuốt lại, nô gia trước ở đây phục vụ ngài.”

Nàng vừa nói xong, lập tức đến bên cạnh Bách Lý Uyên rót rượu, thân hình cong xuống, vòng một như có như không lộ ra, cả người đều hận không thể bổ nhào vào lòng Bách Lý Uyên.

Sơ Nghiên nhìn sắc mặt người nào đó đen thui, khóe môi lại bất giác cong lên. Thiên Hoa trong không gian cảm nhận được biến hóa của ký chủ nhà nó ngày càng rõ ràng, trong lòng cũng âm thầm vui mừng.

“Nguyệt thượng đại nhân, hiện tại ngài hẳn có thể an tâm a, ký chủ đại nhân sẽ sớm hiểu được thất tình lục dục, không lâu nữa ngài ấy sẽ nhớ ra chuyện của mình, đi vào ba ngàn thế giới đã hơn năm ngàn năm, ngày trở về Hỗn Độn Giới không còn xa nữa rồi.”

Thiên Hoa lười biếng nằm trong không gian, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng gãi gãi đầu.

Bên ngoài không gian, Bách Lý Uyên nhẹ nhàng liền né tránh được nữ tử kia, lại không biết vô tính vẫn là cố ý, hắn né tránh, nữ tử lại ngã vào lòng Sơ Nghiên.

Nữ tử vốn dĩ còn rất bất mãn, đưa tay muốn đẩy Sơ Nghiên ra, nhưng vừa nhìn đến gương mặt của gã sai vặt này, tay nàng liền cương lại, mắt liền chớp một cái cũng không có. Gương mặt có thể thấy từ tức giận chuyển sang thẹn thùng ngượng ngùng, không chút nào thẹn thùng lựa vào lòng Sơ Nghiên.

Chỉ trách Bách Lý Uyên ăn mặc quá mức chói mắt, thiếu niên này lại một bộ y phục vô cùng bình thường. Nàng ban đầu đều không có nhìn người này liếc mắt một cái, hiện tại vừa nhìn, thiếu niên này một bộ dáng phòng thần tuấn lãng, dung mạo không thua gì Bách Lý Uyên, lại mang theo vẻ non nớt một chút, không khỏi khiến con tim nàng rung động.

Tiểu đệ đệ đáng yêu như vậy, thật sự không cách nào bỏ qua, hơn nữa một thân khí chất này nào có giống một gã sai vặt nên có? Rõ ràng chính là tiểu công tử nhà giàu nào đó giả trang thành!

“Ai nha, tiểu đệ đệ, đa tạ ngài đã đỡ nô gia, Yểu Yểu vô cùng cảm kích.”

Sơ Nghiên: “….”

Không phải, tiểu nương tử này đổi đối tượng cũng quá nhanh đi?

“Tiểu đệ đệ, không biết chàng xưng hô như thế nào? Nô gia gọi Thanh Yểu, chàng có thể gọi ta Yểu Yểu tỷ tỷ~”

Bách Lý Uyên ở một bên nhìn Sơ Nghiên bị Thanh Yểu quấn lên, ánh mắt âm u. Vốn dĩ muốn đem người đẩy cho hắn, nhìn hắn lúng túng, khó chịu, không nghĩ tới hắn thế nhưng tiếp thu nhanh như vậy! Hơn nữa còn một bộ không hề né tránh, tay còn đặt trên eo nữ nhân kia!

Bách Lý Uyên mặt càng đen, vốn muốn làm cho thằng nhãi này khó chịu, không nghĩ tới người khó chịu lại là hắn.

Mắt thấy Sơ Nghiên liền muốn bị Thanh Uyển chuốc rượu, Bách Lý Uyên rốt cuộc không nhịn được nữa, đem người kéo ra, đem Thanh Uyển ném khỏi phòng.



“Gọi Tử Đan đến đây, phòng của bổn công tử không phải loại người nào cũng có thể bước vào, đừng có làm bẩn mắt ta.”

Hai người trong phòng đều không nhìn thấy, Thanh Yểu bị ném ra ngoài cũng không có nổi giận, ngược lại khóe môi gợi lên ý cười giảo hoạt.

Sơ Nghiên nhìn nam nhân nổi giận đùng đùng trước mắt, hơi chớp mắt, cũng không nói gì.

Không qua bao lâu, Hoa Khôi đầu bảng Mỹ Nhân Lầu - Tử Đan cô nương rốt cuộc được tú bà đem đến.

Sơ Nghiên đánh giá vị Tử Đan hoa khôi này một chút. Dáng người yểu điệu, mềm mại, một thân tử y phi tiên váy dài, lụa là phẩm chất cực tốt, nhìn liền có thể biết là loại cực kỳ đắt tiền. Nàng tóc đen như thác, một đầu tóc dài được tỉ mỉ chải chuốt, mỗi bước đi bộ diêu trên đầu nhẹ nhàng rung động, phát ra một chút âm thanh leng keng nhỏ vụn, ngược lại có chút êm tai. Nàng đeo lên mạn che mặt bằng tơ lụa mỏng manh, chỉ để lộ một đôi mắt đào hoa được trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, mỗi một cái chớp mắt liền có thể khiến người đối diện trầm luân. Dung nhan dưới sa mỏng như ẩn như hiện, càng thêm vẻ quyến rũ thần bí.

Tú bà đem người đưa đến, liền thức thời rời đi, chỉ còn lại Tử Đan và nha hoàn cho nàng ôm đàn.

“Tử Đan ra mắt công tử, không biết công tử xưng hô như thế nào?”

Ánh mắt Bách Lý Uyên hơi lóe, hắn phe phẩy quạt ngồi xuống, ra hiệu Sơ Nghiên rót rượu, Sơ Nghiên tiến lên rót cho hắn một ly rượu liền lùi lại, hắn cầm ly rượu lên xoay trong tay, mới chậm rãi mở miệng:

“Tại hạ họ Đàm, Tử Đan cô nương nổi tiếng cầm nghệ tuyệt luân, không biết Đàm mỗ có cơ hội được thưởng thức?”

Tử Đan nhún người hành lễ, mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nàng cực kỳ uyển chuyển vang lên:

“Tử Đan bêu xấu.”

Tử Đan ngồi xuống đối diện hai người không xa, nha hoàn của nàng cũng đem đàn đặt xuống, những ngón tay xinh đẹp của Tử Đan đặt lên đàn cổ, tiếng đàn uyển chuyển du dương lập tức truyền ra.

Sơ Nghiên yên lặng lắng nghe một chút, cầm nghệ của nữ tử này quả thật là không tồi. Bách Lý uyên cũng không biết có thật sự nghe đàn hay không, chỉ là một ly lại một ly rượu rót xuống, tựa hồ đã trầm mê trong tiếng đàn.

Bách Lý Uyên lúc này đột nhiên dừng động tác xoay ly rượu, cười như không cười nói:

“Hẳn là không ai có thể nghĩ đến, đệ nhất sát thủ của Thích Khách Lâu – Xích Luyện lại là một nữ tử, hơn nữa còn là đầu bảng của Mỹ Nhân Lâu a.”

Lời này vừa ra, tiếng đàn ong ong một tiếng đinh tai nhức óc rồi ngừng bặt, mỹ cảnh như thần tiên vừa rồi chớp mắt đã biến mất không thấy, không khí có chút căng chặt. Tử Đan lại đột nhiên mở miệng, giọng điệu cũng mang theo kinh ngạc.

“Đàm công tử, ngài đang nói cái gì đâu? Tử Đan có chú sợ hãi.”

Bách Lý Uyên lại không thèm để ý, tiếp tục nói:

“Phượng Đan Nhi, đích nữ Phượng gia, Phượng thành chủ nữ nhi duy nhất. Mười ba năm trước Phượng gia ăn xén quân lương, khiến hàng vạn binh sĩ Bắc Địa tử trận, thánh nhan nổi giận, cả tộc Phượng thị tru di cửu tộc. Không ngờ đến Phượng Đan Nhi lúc đó mới năm tuổi, được người tráo đổi thân phận, là hậu nhân duy nhất của Phượng thị còn sống sót. Ngươi đối với Đoàn gia ra tay, là muốn trả thù đi?”

Sắc mặt Tử Đan lúc này cũng không có lộ ra chút nào sơ hở, tiếng đàn du dương lại lần nữa vang lên, nàng thanh âm dịu dàng mang theo chút nghi hoặc.

“Công tử đang nói gì, Tử Đan không hiểu lắm. Nếu ngài muốn nói chuyện thảm án mười ba năm trước, Tử Đan cũng có chút hiểu biết. Phượng tiểu thư mà ngài nói cho dù đúng là còn sống, vì sao lại muốn trả thù Đoàn gia? Đoàn gia năm đó đã làm gì?”

Sơ Nghiên hơi rũ mắt, nàng cũng không nói gì, chuyện này nàng tin tưởng Bách Lý Uyên đã nắm chắc, vạch mặt Phượng Đan Nhi chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng mà lúc này, Bách Lý Uyên lại quay sang nàng, tỏ vẻ khó hiểu nói:

“Đúng vậy a, A Lam, ngươi nói xem, Đoàn gia năm đó rốt cuộc làm cái gì?”

Sơ Nghiên: “….”

Ngươi phá án liền phá án, lôi ta vào làm cái gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bút Ký Thời Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook