Chương 12
Ngốc Manh Ngốc Manh
14/07/2016
Liễu Khê miễn cưỡng ngáp một cái, xoa mắt ngồi dậy, ưỡn cái thắt lưng đang buồn ngủ, kéo chảy xuống.
Ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, những tia sáng bay nhảy trong không trung làm người khác có thể thấy được tro bụi trong đó. Liễu Khê xoa mũi, mang giày, đem chăn xếp lại đặt bên giường.
Bây giờ mới có dịp đánh giá lãnh cung, tuy nói là lãnh cung nhưng không gian rộng lớn, quả nhiên những gì trong cung không giống bình thường.
Có điều quần áo này mặc thế nào? Liễu Khê nhìn quần áo trên người nhăn mặt, nghiên cứu cách mặc, ngón tay cởi bỏ từng thứ, sau đó sửa sang quần áo lại, tùy tiện thắt một cái nơ con bướm.
Thôn Trang mang cái hộp thức ăn đi vào, vốn định gọi Liễu Khê thì thấy cô đang mang quần áo, buông hộp ra đi qua “Nương nương, không phải mặc như vậy”
“Ta không biết mặc” Liễu Khê có chút tủi thân, nàng không biết đồ cổ trang mặc phức tạp như vậy, có thể thắt nơ con bướm đã là tốt lắm rồi.
Khuôn mặt khéo léo tinh xảo tức giận của Liễu Khê giống như bánh bao nhỏ, Thôn Trang rất muốn dùng ngón tay chọt chọt mấy cái. Ho một tiếng, cúi đầu giúp Liễu Khê mặc quần áo, lại không nghĩ đập vào mắt là đường cong tuyệt vời, tuy cách quần áo nhưng vẫn có thể thấy được bộ dạng rất đẹp.
Hai người đứng gần, Thôn Trang có thể ngửi được mùi hương cơ thể của Liễu Khê, nhàn nhạt như có như không. Mặt Thôn Trang đỏ bừng, tay chân cứng nhắc, sau khi sửa sang lại thì quay người nói “Nương nương, hôm nay có thức ăn ngài thích nhất, mùi vị không tồi”
Liễu Khê ngoan ngoãn đứng yên để Thôn Trang sửa sang lại quần áo, không có để ý bộ dạng cứng nhắc của hắn.
Nàng không quen cái kiểu xưng hô nương nương, rất muốn nói Thôn Trang gọi tên mình là được rồi. Đột nhiên nhớ tới việc nữ xuyên làm bạn với hạ nhân thì khóe miệng Liễu Khê co giật, hay là thôi đi.
Đồ ăn ngự thư phòng làm rất phong phú, thịt bò thịt vịt đều có, nhìn qua rất tinh xảo, hai mắt của Liễu Khê sáng rực “Đồ ăn hôm nay không tồi”
“…” Rõ ràng đã bị cắt xén bớt, nương nương, rau dưa đó không phải tươi mới, canh gà không có tổ yến, chỉ có tám món ăn, ngày xưa đồ ăn của quý phi ngài có hơn ba mươi món đấy, đó là chưa kể tới đồ ăn tráng miệng đâu. Thôn Trang im lặng gào thét trong lòng, cứ nghĩ tới Liễu Khê sẽ mở miệng châm chọc, không ngờ nàng lại nở nụ cười vui vẻ.
“Thôn Trang, cho ngươi” Liễu Khê đưa một chén cháo gạo tẻ cho Thôn Trang, trên mặt nở nụ cười tươi sáng.
“Nương nương, điều này không hợp quy củ” Thôn Trang nhỏ giọng nói, thái độ rất kiên quyết, hạ nhân sao có thể cùng ăn một bàn với chủ tử?
“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không sao đâu” Thái độ Liễu Khê có chút chần chờ, hơn nữa cửa sổ của lãnh cung đã bị đóng đinh, không ra được. Nhìn thấy bộ dạng không đồng ý của Thôn Trang đành chán nản bỏ qua.
Qủa nhiên cô ngốc rồi, mới vài phút đã quên mình là một vị nương nương cao quý trong hậu cung!! Thân phận thay đổi như gió lốc này không quen chút nào! Qủa nhiên không có chút phong thái của đại tiểu thư gia đình quý tộc.
Thôn Trang đứng cạnh hầu hạ Liễu Khê dùng bữa. Cái kiểu mình ngồi người khác đứng, mình ăn người khác hầu hạ này khiến Liễu Khê thấy không thực, chỉ dùng cơm thôi mà cũng khiến nàng mệt mỏi vô cùng.
Qủa nhiên xã hội phong kiến ác độc, thật ra cô muốn cầm đùi gà mà ăn như bình thường nhưng lại sợ dọa Thôn Trang nên đành quên đi vậy.
Một ly trà ấm được đưa tới, Liễu Khê nhìn khuôn mặt không đổi của Thôn Trang, đột nhiên dùng tay xoa má hắn một cái. Aiz, không có mềm như tưởng tượng.
Lúc trước kia, cô đã muốn làm vậy với Trang Kỳ nhưng mà không còn cơ hội nữa. Cảm xúc của Liễu Khê tồi tệ đi.
Cho dù cô đã cố gắng đem tất cả biến thành trò chơi nhưng lại cố tình khiến người khác không thể quên.
Thôn Trang nhíu mày, hắn không thích bộ dạng này của Liễu Khê. Im lặng một lát thì mở miệng “Nương nương, không bằng đi vào trong viện một chút, nô quét nơi này một lát”
“Quét dọn phòng ở, cũng tốt” Liễu Khê gật đầu, ngoan ngoãn thu dọn phòng, ừ, trước tiên phải tìm cái chổi. Buông ly trà đứng lên, cô dẫm phải tà áo, Liễu Khê lảo đảo một cái, cả người lung lay ngã về phía trước.
Thôn Trang lanh tay lẹ mắt kéo Liễu Khê vào trong lòng mình, sau đó cả hai người cũng ngã song song trên mặt đất. Cho dù là ngã Thôn Trang cũng bảo hộ Liễu Khê rất chặt, không để nàng bị bất cứ tổn thương gì.
Còn bản thân thì rất thảm, lưng nện ở trên nền đá rắn chắt, cả người đau đớn, cộng thêm thể trọng của Liễu Khê, khuôn mặt Thôn Trang trắng bệch, không thở nổi.
“Nương nương, cẩn thận…” Thôn Trang nhìn Liễu Khê đang choáng váng, thở dài, may mắn mình đi theo vào lãnh cung, nếu không thì nàng đã sống không bằng chết rồi.
Liễu Khê khóc không ra nước mắt, váy dài phiêu dật rất đẹp nhưng mà rất dễ bị ngã. Cô tuyệt đối không giả bộ té ngã để quyến rũ Thôn Trang!!!
“Thôn Trang, ngươi… ngươi không sao chứ?” Liễu Khê đứng lên, nhìn Thôn Trang gầy gò đứng lên thì nở nụ cười lấy lòng với hắn, cô thật sự không còn mặt mũi gặp người rồi.
“Không sao!” Thôn Trang chịu đựng đau đớn, nở nụ cười trấn an.
Tuy rằng nơi này của Liễu Khê tồi tàn nhưng coi như nhàn nhã, mà bên kia, tuy rằng Hiên Viên Tế nói không tin lời Liễu Khê nhưng vẫn không nhịn được mà thử lòng. Hắn an ủi bản thân, làm vậy để chứng minh trong sạch của Nhã Trúc mà thôi.
Cung điện của Lê Nhã Trúc vẫn tao nhã lịch sự như trước, người hầu hạ đều có quy củ, thành thạo, những người hầu hạ này tất cả đều được dạy dỗ rất tốt, đây cũng là người của Hiên Viên Tế tặng cho nàng ta.
Bữa tối rất phong phú, cho dù Lê Nhã Trúc luôn nói phải tiết kiệm, vì làm gương đã giảm bớt một ít thức ăn nhưng mà trên bàn vẫn hai mươi mấy món. Trong đó, phần lớn đều tự Lê Nhã Trúc làm.
Để nắm tim của một người đàn ông thì phải bắt dạ dày của hắn. Câu danh ngôn này đã được Lê Nhã Trúc làm rất tốt. Có không gian giúp đỡ, cho dù một củ cải trắng dùng nấu lấy nước cũng có hương vị tuyệt phẩm.
“Chỉ cần Tế lang thích thì thiếp ngày nào cũng làm cho chàng, trong lòng cũng rất ngọt ngào” Mặt của Lê Nhã Trúc đỏ bừng, ngại ngùng cúi đầu.
“Đã nhiều năm rồi mà Nhã Trúc vẫn thế, trẫm rất vui” Hiên Viên Tế nhìn nàng ta với ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương.
“Tế lang” Lê Nhã Trúc cúi đầu thở nhẹ một cái, dựa sát vào lòng Hiên Viên Tế, dịu dàng cầm lấy vạt áo của Hiên Viên Tế.
Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là Hiên Viên Tế không ngủ lại, Lê Nhã Trúc thấy có gì đó thì được giải thích là phải phê duyệt tấu chương gấp, nàng ta cũng biết điều mà không hỏi nữa. Hiên Viên Tế là một vị vua tốt, hắn sẽ không vì một người phụ nữ mà làm trễ việc thiên hạ.
Ngồi trong thư phòng, gió lùa vào, khuôn mặt Hiên Viên Tế âm trầm, mím môi hỏi “Việc điều tra phòng bếp của thục phi sao rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, mẻ rau dưa sáng nay cung cấp cho thục phi nương nương đều được làm dấu, lúc nãy nô vừa kiểm tra qua, phát hiện không thấy dấu hiện đó” Tiểu thái giám quỳ dưới đất là một người làm trong phòng bếp của Lê Nhã Trúc, khuôn mặt bình thường nhưng là một thám tử giỏi của Hiên Viên Tế.
“Tiếp tục!” Hiên Viên Tế nắm chặt tay, trong lòng rét lạnh, Lê Nhã Trúc luôn ở trong cung, sao có thể có rau dưa thay thế?
“Mẻ rau dưa này rất tốt, còn tốt hơn cả của ngự phòng. Nô đã đưa thức ăn mà thục phi làm cho đầu bếp tại ngự phòng, sư phụ kia nói, gia vị và lửa hỏa đều rất bình thường nhưng lại ngon vô cùng, ngoài việc thực phẩm tốt thì còn có bí phương khác” Thái giám nhanh mồm miệng, đem kết quả điều tra nói rõ ràng.
Hiên Viên Tế cảm thấy rất buồn cười, nữ nhân mà hắn luôn tin tưởng lại lừa gạt hắn. Có thể thay đổi rau dưa trong phòng bếp ở dưới mí mắt hắn mà không ai biết, nên nói Lê Nhã Trúc có gan lớn hay là không biết sợ hãi đây?
Cái loại không thể nắm chắc trong tay này khiến người khác không yên lòng.
Nên đối xử với Lê Nhã Trúc thế nào, bây giờ Hiên Viên Tế rất bối rối, hơn nữa trong người Lê Nhã Trúc mang theo bí ẩn không giải đáp, nhưng hắn cảm thấy, ít nhất không để nàng ta sinh con cho mình nữa.
“Người đâu, truyền Kiều ma ma” Hiên Viên Tế nheo mắt, nhanh chóng quyết định.
Kiều ma ma là do Hiên Viên Tế đưa tới hầu hạ Lê Nhã Trúc vì sự an toàn của nàng ta, nhưng bà vẫn rất trung thành với Hiên Viên Tế. Đối với việc đột nhiên được truyền, dù trong lòng có chút kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ Lê Nhã Trúc là người được sủng ái nhất hậu cung.
Có điều, Kiều ma ma lại không nghĩ tới lúc bà tới thì Hiên Viên Tế đưa cho bà một lọ thuốc, bảo bà hạ trong nước trà của Lê Nhã Trúc.
Mùi vị trong chai thuốc kia rất quen thuộc, Kiều ma ma nhận ra rất dễ, đây là tuyệt dục dược! Trong lòng Kiều ma ma kinh nghi (kinh sợ + nghi ngờ), ngẩng đầu thấy khuôn mặt âm trầm đáng sợ của Hiên Viên Tế thì đè sự nghi ngờ xuống, chuyện của chủ tử bà không có khả năng can thiệp.
Đáng tiếc, Hiên Viên tế yên tâm quá sớm, một tháng trôi qua, lúc ngự y chẩn đoán thì chúc mừng Lê Nhã Trúc, nàng ta đã có thai hai tháng.
Nghe được tin tức mà thái giám truyền tới, khuôn mặt Hiên Viên Tế đen vô cùng, cầm ly trà trong tay ném đi.
Không lẽ Kiều ma ma phản bội hắn? Hiên Viễn Tế nghĩ, lúc này hắn tự mình ra tay.
Ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, những tia sáng bay nhảy trong không trung làm người khác có thể thấy được tro bụi trong đó. Liễu Khê xoa mũi, mang giày, đem chăn xếp lại đặt bên giường.
Bây giờ mới có dịp đánh giá lãnh cung, tuy nói là lãnh cung nhưng không gian rộng lớn, quả nhiên những gì trong cung không giống bình thường.
Có điều quần áo này mặc thế nào? Liễu Khê nhìn quần áo trên người nhăn mặt, nghiên cứu cách mặc, ngón tay cởi bỏ từng thứ, sau đó sửa sang quần áo lại, tùy tiện thắt một cái nơ con bướm.
Thôn Trang mang cái hộp thức ăn đi vào, vốn định gọi Liễu Khê thì thấy cô đang mang quần áo, buông hộp ra đi qua “Nương nương, không phải mặc như vậy”
“Ta không biết mặc” Liễu Khê có chút tủi thân, nàng không biết đồ cổ trang mặc phức tạp như vậy, có thể thắt nơ con bướm đã là tốt lắm rồi.
Khuôn mặt khéo léo tinh xảo tức giận của Liễu Khê giống như bánh bao nhỏ, Thôn Trang rất muốn dùng ngón tay chọt chọt mấy cái. Ho một tiếng, cúi đầu giúp Liễu Khê mặc quần áo, lại không nghĩ đập vào mắt là đường cong tuyệt vời, tuy cách quần áo nhưng vẫn có thể thấy được bộ dạng rất đẹp.
Hai người đứng gần, Thôn Trang có thể ngửi được mùi hương cơ thể của Liễu Khê, nhàn nhạt như có như không. Mặt Thôn Trang đỏ bừng, tay chân cứng nhắc, sau khi sửa sang lại thì quay người nói “Nương nương, hôm nay có thức ăn ngài thích nhất, mùi vị không tồi”
Liễu Khê ngoan ngoãn đứng yên để Thôn Trang sửa sang lại quần áo, không có để ý bộ dạng cứng nhắc của hắn.
Nàng không quen cái kiểu xưng hô nương nương, rất muốn nói Thôn Trang gọi tên mình là được rồi. Đột nhiên nhớ tới việc nữ xuyên làm bạn với hạ nhân thì khóe miệng Liễu Khê co giật, hay là thôi đi.
Đồ ăn ngự thư phòng làm rất phong phú, thịt bò thịt vịt đều có, nhìn qua rất tinh xảo, hai mắt của Liễu Khê sáng rực “Đồ ăn hôm nay không tồi”
“…” Rõ ràng đã bị cắt xén bớt, nương nương, rau dưa đó không phải tươi mới, canh gà không có tổ yến, chỉ có tám món ăn, ngày xưa đồ ăn của quý phi ngài có hơn ba mươi món đấy, đó là chưa kể tới đồ ăn tráng miệng đâu. Thôn Trang im lặng gào thét trong lòng, cứ nghĩ tới Liễu Khê sẽ mở miệng châm chọc, không ngờ nàng lại nở nụ cười vui vẻ.
“Thôn Trang, cho ngươi” Liễu Khê đưa một chén cháo gạo tẻ cho Thôn Trang, trên mặt nở nụ cười tươi sáng.
“Nương nương, điều này không hợp quy củ” Thôn Trang nhỏ giọng nói, thái độ rất kiên quyết, hạ nhân sao có thể cùng ăn một bàn với chủ tử?
“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không sao đâu” Thái độ Liễu Khê có chút chần chờ, hơn nữa cửa sổ của lãnh cung đã bị đóng đinh, không ra được. Nhìn thấy bộ dạng không đồng ý của Thôn Trang đành chán nản bỏ qua.
Qủa nhiên cô ngốc rồi, mới vài phút đã quên mình là một vị nương nương cao quý trong hậu cung!! Thân phận thay đổi như gió lốc này không quen chút nào! Qủa nhiên không có chút phong thái của đại tiểu thư gia đình quý tộc.
Thôn Trang đứng cạnh hầu hạ Liễu Khê dùng bữa. Cái kiểu mình ngồi người khác đứng, mình ăn người khác hầu hạ này khiến Liễu Khê thấy không thực, chỉ dùng cơm thôi mà cũng khiến nàng mệt mỏi vô cùng.
Qủa nhiên xã hội phong kiến ác độc, thật ra cô muốn cầm đùi gà mà ăn như bình thường nhưng lại sợ dọa Thôn Trang nên đành quên đi vậy.
Một ly trà ấm được đưa tới, Liễu Khê nhìn khuôn mặt không đổi của Thôn Trang, đột nhiên dùng tay xoa má hắn một cái. Aiz, không có mềm như tưởng tượng.
Lúc trước kia, cô đã muốn làm vậy với Trang Kỳ nhưng mà không còn cơ hội nữa. Cảm xúc của Liễu Khê tồi tệ đi.
Cho dù cô đã cố gắng đem tất cả biến thành trò chơi nhưng lại cố tình khiến người khác không thể quên.
Thôn Trang nhíu mày, hắn không thích bộ dạng này của Liễu Khê. Im lặng một lát thì mở miệng “Nương nương, không bằng đi vào trong viện một chút, nô quét nơi này một lát”
“Quét dọn phòng ở, cũng tốt” Liễu Khê gật đầu, ngoan ngoãn thu dọn phòng, ừ, trước tiên phải tìm cái chổi. Buông ly trà đứng lên, cô dẫm phải tà áo, Liễu Khê lảo đảo một cái, cả người lung lay ngã về phía trước.
Thôn Trang lanh tay lẹ mắt kéo Liễu Khê vào trong lòng mình, sau đó cả hai người cũng ngã song song trên mặt đất. Cho dù là ngã Thôn Trang cũng bảo hộ Liễu Khê rất chặt, không để nàng bị bất cứ tổn thương gì.
Còn bản thân thì rất thảm, lưng nện ở trên nền đá rắn chắt, cả người đau đớn, cộng thêm thể trọng của Liễu Khê, khuôn mặt Thôn Trang trắng bệch, không thở nổi.
“Nương nương, cẩn thận…” Thôn Trang nhìn Liễu Khê đang choáng váng, thở dài, may mắn mình đi theo vào lãnh cung, nếu không thì nàng đã sống không bằng chết rồi.
Liễu Khê khóc không ra nước mắt, váy dài phiêu dật rất đẹp nhưng mà rất dễ bị ngã. Cô tuyệt đối không giả bộ té ngã để quyến rũ Thôn Trang!!!
“Thôn Trang, ngươi… ngươi không sao chứ?” Liễu Khê đứng lên, nhìn Thôn Trang gầy gò đứng lên thì nở nụ cười lấy lòng với hắn, cô thật sự không còn mặt mũi gặp người rồi.
“Không sao!” Thôn Trang chịu đựng đau đớn, nở nụ cười trấn an.
Tuy rằng nơi này của Liễu Khê tồi tàn nhưng coi như nhàn nhã, mà bên kia, tuy rằng Hiên Viên Tế nói không tin lời Liễu Khê nhưng vẫn không nhịn được mà thử lòng. Hắn an ủi bản thân, làm vậy để chứng minh trong sạch của Nhã Trúc mà thôi.
Cung điện của Lê Nhã Trúc vẫn tao nhã lịch sự như trước, người hầu hạ đều có quy củ, thành thạo, những người hầu hạ này tất cả đều được dạy dỗ rất tốt, đây cũng là người của Hiên Viên Tế tặng cho nàng ta.
Bữa tối rất phong phú, cho dù Lê Nhã Trúc luôn nói phải tiết kiệm, vì làm gương đã giảm bớt một ít thức ăn nhưng mà trên bàn vẫn hai mươi mấy món. Trong đó, phần lớn đều tự Lê Nhã Trúc làm.
Để nắm tim của một người đàn ông thì phải bắt dạ dày của hắn. Câu danh ngôn này đã được Lê Nhã Trúc làm rất tốt. Có không gian giúp đỡ, cho dù một củ cải trắng dùng nấu lấy nước cũng có hương vị tuyệt phẩm.
“Chỉ cần Tế lang thích thì thiếp ngày nào cũng làm cho chàng, trong lòng cũng rất ngọt ngào” Mặt của Lê Nhã Trúc đỏ bừng, ngại ngùng cúi đầu.
“Đã nhiều năm rồi mà Nhã Trúc vẫn thế, trẫm rất vui” Hiên Viên Tế nhìn nàng ta với ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương.
“Tế lang” Lê Nhã Trúc cúi đầu thở nhẹ một cái, dựa sát vào lòng Hiên Viên Tế, dịu dàng cầm lấy vạt áo của Hiên Viên Tế.
Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là Hiên Viên Tế không ngủ lại, Lê Nhã Trúc thấy có gì đó thì được giải thích là phải phê duyệt tấu chương gấp, nàng ta cũng biết điều mà không hỏi nữa. Hiên Viên Tế là một vị vua tốt, hắn sẽ không vì một người phụ nữ mà làm trễ việc thiên hạ.
Ngồi trong thư phòng, gió lùa vào, khuôn mặt Hiên Viên Tế âm trầm, mím môi hỏi “Việc điều tra phòng bếp của thục phi sao rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, mẻ rau dưa sáng nay cung cấp cho thục phi nương nương đều được làm dấu, lúc nãy nô vừa kiểm tra qua, phát hiện không thấy dấu hiện đó” Tiểu thái giám quỳ dưới đất là một người làm trong phòng bếp của Lê Nhã Trúc, khuôn mặt bình thường nhưng là một thám tử giỏi của Hiên Viên Tế.
“Tiếp tục!” Hiên Viên Tế nắm chặt tay, trong lòng rét lạnh, Lê Nhã Trúc luôn ở trong cung, sao có thể có rau dưa thay thế?
“Mẻ rau dưa này rất tốt, còn tốt hơn cả của ngự phòng. Nô đã đưa thức ăn mà thục phi làm cho đầu bếp tại ngự phòng, sư phụ kia nói, gia vị và lửa hỏa đều rất bình thường nhưng lại ngon vô cùng, ngoài việc thực phẩm tốt thì còn có bí phương khác” Thái giám nhanh mồm miệng, đem kết quả điều tra nói rõ ràng.
Hiên Viên Tế cảm thấy rất buồn cười, nữ nhân mà hắn luôn tin tưởng lại lừa gạt hắn. Có thể thay đổi rau dưa trong phòng bếp ở dưới mí mắt hắn mà không ai biết, nên nói Lê Nhã Trúc có gan lớn hay là không biết sợ hãi đây?
Cái loại không thể nắm chắc trong tay này khiến người khác không yên lòng.
Nên đối xử với Lê Nhã Trúc thế nào, bây giờ Hiên Viên Tế rất bối rối, hơn nữa trong người Lê Nhã Trúc mang theo bí ẩn không giải đáp, nhưng hắn cảm thấy, ít nhất không để nàng ta sinh con cho mình nữa.
“Người đâu, truyền Kiều ma ma” Hiên Viên Tế nheo mắt, nhanh chóng quyết định.
Kiều ma ma là do Hiên Viên Tế đưa tới hầu hạ Lê Nhã Trúc vì sự an toàn của nàng ta, nhưng bà vẫn rất trung thành với Hiên Viên Tế. Đối với việc đột nhiên được truyền, dù trong lòng có chút kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ Lê Nhã Trúc là người được sủng ái nhất hậu cung.
Có điều, Kiều ma ma lại không nghĩ tới lúc bà tới thì Hiên Viên Tế đưa cho bà một lọ thuốc, bảo bà hạ trong nước trà của Lê Nhã Trúc.
Mùi vị trong chai thuốc kia rất quen thuộc, Kiều ma ma nhận ra rất dễ, đây là tuyệt dục dược! Trong lòng Kiều ma ma kinh nghi (kinh sợ + nghi ngờ), ngẩng đầu thấy khuôn mặt âm trầm đáng sợ của Hiên Viên Tế thì đè sự nghi ngờ xuống, chuyện của chủ tử bà không có khả năng can thiệp.
Đáng tiếc, Hiên Viên tế yên tâm quá sớm, một tháng trôi qua, lúc ngự y chẩn đoán thì chúc mừng Lê Nhã Trúc, nàng ta đã có thai hai tháng.
Nghe được tin tức mà thái giám truyền tới, khuôn mặt Hiên Viên Tế đen vô cùng, cầm ly trà trong tay ném đi.
Không lẽ Kiều ma ma phản bội hắn? Hiên Viễn Tế nghĩ, lúc này hắn tự mình ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.