Chương 15
Ngốc Manh Ngốc Manh
18/07/2016
Thần Hi cung của Liễu Khê thật sự rất tinh xảo, hoa mỹ, những điêu khắc tinh xảo khiến Liễu
Khê trầm trồ không ít. Đi vào chính điện, Liễu Khê chầm chậm đi vào tẩm
điện của mình, vừa đứng trước cửa tẩm cung thì cảm giác mắt sắp mù rồi.
Cây cột vàng lóe sáng, giường lớn khắc hoa vàng lóe sáng, rèm vàng rực. Tóm lại tất cả đều là màu vàng lòe loẹt!!! Liễu Khê kia chỉ hận không bê hết vàng cho mọi người thấy mình nhiều tiền thôi!!! Sao không phủ vàng khắp giường luôn đi??
Liễu Khê im lặng xoay qua liếc mắt nhìn Hiên Viên Tế, sau đó cảm thán, thật sự làm khó nam chính rồi, ở trong cái không khí mù mắt như vậy mà vẫn có thể đứng một cách bình tĩnh như thế.
May mà vương triều này lấy màu đen đỏ làm chủ, long bào của hoàng đế màu đen viền đỏ. Nếu như ở mấy vương triều khác thì chỉ sợ bạn nhỏ Liễu Khê có mấy mạng cũng không sống được.
Dĩ nhiên Hiên Viên Tế cũng nghi ngờ nơi này, cảm giác có chút không biết nói gì, sắc mặt xanh mét, nắm tay chặt lại, ho một tiếng nói “Ngươi nghỉ ngơi trước, tối trẫm đến thăm”
Liễu Khê cũng không nghĩ như thế nào cùng hoàng đế một chỗ, trong lòng ước gì hoàng đế mau cút, trên mặt hoàn hợp với tình hình làm ra lưu luyến không rời biểu tình.
Liễu Khê không muốn ở chung một chỗ với hoàng đế, trong lòng chỉ hận không thể đá đít hắn ra khỏi nơi này tuy nhiên, trên mặt vẫn giả vờ làm bộ lưu luyến không rời.
Hoàng đế vừa mới đi khỏi thì thái giám thông báo Thục phi nương nương đến thỉnh an.
Liễu Khê nghe xong, con người sáng lên, tỉnh táo lại, ai nha, nữ chính đã đến thì cũng nên chơi bời một chút.
Thôn Trang thấy bộ dạng như con mèo nhỏ vừa trộm được đồ của Liễu Khê, trong lòng hiểu nàng đang nghĩ nhỉ, nở nụ cười, đáy mắt có thêm mấy phần quyến luyến.
“Đem Thục phi mời vào Tây Noãn các” Liễu Khê nghĩ tới bố trí vàng lòe loẹt của nữ phụ tại Tây Noãn các, cười xấu xa, không biết ả có mù hay không.
Lê Nhã Trúc được cung nhân dẫn vào Tây Noãn các, trong lòng nghi ngờ, bình thường các phi tần đều thỉnh an Liễu Khê ở Đông Noãn các, sao lần này lại thay đổi? Chẳng lẽ có bẫy? Cũng không thể trách ả lại lo lắng như vậy, ả vừa mới xảy thai thì Hiên Viên Tế đã đón Liễu Khê ra khỏi lãnh cung, tuy rằng Hiên Viên Tế giải thích là để cân bằng thế lực triều đình nhưng ả không tin vào lời giải thích đó.
Bây giờ, trong mắt mọi người, ả là Thục phi vừa mới đẻ non, ả tuy mang bệnh nhưng vẫn đến thăm Liễu quý phi, nếu như có chút gió nơi này thì đã đủ.
Vừa vào cửa, Lê Nhã Trúc lập tức che mắt lại, trong lòng nhịn không được gào lên, Liễu quý phi, đây là thưởng thức của nhà giàu mới nổi, ngươi chưa từng thấy vàng lần nào hay sao? Ánh mắt của bà đây gần mù rồi.
Liễu Khê thay một thân trang phục màu trắng thuần khiết, tóc vấn lên, dùng một cây trâm ngọc bích để vấn, tôn lên làn da trắng nõn của nàng, đẹp như bạch ngọc. Để Thôn Trang dẫn đầu đoàn người đi tới chỗ Lê Nhã Trúc đang đợi.
Vừa vào cửa đã thấy khóe mắt run rẩy của Lê Nhã Trúc, Liễu Khê vui vẻ vô cùng.
“Thục phi sao lại đến chỗ này? Nơi này của ta ít người đến. Ai nha, vốn cho người đem một ly trà lên nhưng sợ Thục phi không thể uống được nên thôi” Liễu Khê trực tiếp biến thành nữ phụ chanh chua, nâng cao giọng.
Thôn Trang nghe được nâng khóe môi, âm thanh rõ ràng rất ngọt ngào lại cố tình để giọng điệu chanh chua, nhưng mà thật sự đáng yêu tới mức khiến người khác muốn ôm vào lòng vuốt ve một phen.
“Muội nghe Liễu tỷ tỷ ra khỏi lãnh cung nên đến đây chúc mừng tỷ” Lê Nhã Trúc nâng khóe môi cười, âm thanh uyển chuyển động lòng người, vừa nói vừa ngẩng đầu lên, chỉ là khi thấy dung nhan xinh đẹp của Liễu Khê thì cứng lại.
Đây là Liễu quý phi?
Đây là Liễu quý phi trang điểm đậm đó?
Đây là Liễu quý phi trang điểm đậm bướng bỉnh tùy hứng kia sao?
Sao có thể????
Lê Nhã Trúc hoảng hốt, thậm chí cảm thấy vàng lòe loẹt kia chỉ là thứ để phụ trợ cho Liễu Khê, có lẽ ả đã hiểu lý do tại sao Hiên Viên Tế lại cho Liễu Khê ra khỏi lãnh cung. Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng động tâm.
Nghĩ vậy, Lê Nhã Trúc nắm chặt tay, trong lòng càng ghen tị lẫn phẫn hận, ả vất vả lắm mới bò từ vị cung nữ lên làm Thục phi, sao có thể dễ dàng tha thứ cho Liễu Khê không làm gì cũng có thể trở thành quý phi?
Chỉ bằng khuôn mặt xinh đẹp này? Hay là dựa vào thái hậu?
Ả sẽ không thua, ả có thể đánh đổ Liễu Khê một lần thì có thể đánh đổ lần thứ hai, đối phó với một mỹ nhân không đầu óc thôi mà, huống chi, nói về diện mạo ả cũng không thua kém gì.
Nhìn Liễu Khê chằm chằm, sau đó Lê Nhã Trúc thu lại biểu tình vặn vẹo của mình, trên mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt, dịu dàng nói “Qúy phi nương nương vẫn thế, muội chỉ hảo tâm tới thăm thôi”
Liễu Khê nghịch ngợm nghiêng đầu, hoang mang hỏi Thôn Trang bên cạnh “Nàng là Thục phi, ta là quý phi, không lẽ ta không thể nhận được thỉnh an của nàng?”
Âm thanh nói không to nhưng Lê Nhã Trúc có thể nghe rõ, thân phận của nàng cao hơn Lê Nhã Trúc cho nên ả phải hành lễ với nàng.
Lê Nhã Trúc là người có thể co dãn, giấu khuất nhục trong lòng, ả có thể từ một cung nữ trở thành nhất phẩm Thục phi dĩ nhiên công lực nhẫn nại rất lớn “Muội muội vấn an Qúy phi tỷ tỷ, quý phi tỷ tỷ vạn an”
Nhẹ nhàng cúi đầu, thướt tha như làn nước gợn sóng, Liễu Khê không gọi ả đứng lên, nhìn ả chằm chằm nói “Lần sau Thục phi nhớ rõ quy củ một chút, đừng để người khác nhạo bang, nói sao ngươi cũng là một cung nữ, những lễ nghi đơn giản như vậy mà phải cần người khác dạy dỗ hay sao?”
Nữ phụ luôn là người thích vạch vết sẹo của người khác, Liễu Khê muốn khóc, nhưng không thể không dạy dỗ ả, thật sự không dễ chút nào. Nàng uống ly trà, Liễu Khê dùng biểu tình châm chọc nói “Bản cung nhớ rõ Thục phi từng kể với bản cung về Lý phu nhân, nhưng chắc Thục phi quên rồi.Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, lại cố khuynh nhân quốc. Ninh không biết khuynh thành cùng khuynh quốc? Giai nhân nan lại được [1]. Đây là Lý duyên niên mà chính muội đã viết đấy”
[1] Lý Duyên Niên – Bài thơ TQ.
Lý duyên niên là bài thơ khen ngợi dung mạo của Lý phu nhân, cũng vì bài thơ này là Hán Vũ Đế hứng thú với Lý phu nhân, cũng vì nó mà Lý phu nhân trở thành một cung phi được sủng ái.
Lời nói này của Liễu Khê rất tự kỉ nhưng người xung quanh không ai nghi ngờ điều đó, bốn chữ khuynh quốc khuynh thành rất hợp với nàng.
Lê Nhã Trúc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, không cần Liễu Khê lên tiếng đã đứng thẳng lưng, đi tới gần Liễu Khê nói “Ngươi nghĩ Tế lang thật sự muốn cho ngươi ra khỏi Lãnh cung? Buồn cười. Nếu không phải ngươi có một người cho có quyền lực khiến Tế lang kiêng kị, lo lắng không thể ngồi vững trên vương vị thì ngươi cho rằng mình có thể đi ra khỏi lãnh cung sao? Đây chính là do Tế lang nói với ta, cô bé ngốc ạ!”
Này này, ai là cô bé ngốc hả? Liễu Khê trừng mắt, biết mình bị mắng, nhưng mà, nữ chính thân mến, người không đầu óc chính là cô đó. Nếu thật sự có một đại thần quyền khuynh thiên hạ [2] thì hoàng đế kia chính là một con rối. Có con rối nào dám đẩy con gái của đại thần kia vào lãnh cung sao? Hắn muốn chết à?
[2] Quyền khuynh thiên hạ: Quyền lực khắp thiên hạ, không ai sánh bằng.
Nữ chính, ngươi cần phải học lại, chị đây đồng tình với ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa chị không giận!!!
Nhưng mà tiếp theo cô nên làm gì nhỉ? Liễu Khê nâng tay lên tát lên mặt Lê Nhã Trúc một cái.
Một tiếng ‘Ba’ vang vọng, trên khuôn mặt của Lê Nhã Trúc lộ rõ năm ngón tay.
Lê Nhã Trúc nâng khóe miệng, nở nụ cười quỷ dị, sau đó ‘A’ một tiếng, té xỉu trên mặt đất. Cung nhân hầu hạ Lê Nhã Trúc bối rối đứng lên “Nương nương… Nương nương…”
Liễu Khê vẫy vẫy tay, quả nhiên lực tác dụng đều có hai chiều, tay rất đau, nâng tay lên thì thấy bàn tay trắng nõn đỏ rực.
Một cung nữ phẫn nộ, hung hăng nói với Liễu Khê “Liễu Khê, ngươi thật to gan, dám đối đãi với Thục phi nương nương như thế”
Lời chưa kịp nói xong thì đã bị Thôn Trang đá một cái, lạnh lùng nói với thái giám bên cạnh “Đem cung nữ phạm thượng này ra ngoài”
Liễu Khê nháy mắt mấy cái, cười nói với Thôn Trang “Đem các nàng ném ra ngoài, ầm ĩ muốn chết”
Ừ, nàng là nữ phụ vô lương, nàng không có phong độ, nàng cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, người tới chọc thì nàng trả lại!
Liễu Khê hạ mệnh lệnh xong, cung nhân hầu hạ nàng tiến lên như ong vỡ tỗ, kéo đám người Lê Nhã Trúc ném ra ngoài. Áo quần của Lê Nhã Trúc thất bát, trang sự bị kéo, tóc loạn bù xù, chật vật ghé lên người một cung nữ, nhìn ả lúc này rất buồn cười.
Tin tức truyền rất nhanh, Lê Nhã Trúc chưa kịp trở về cung điện của mình thì tin ả bị ném ra khỏi cung của Liễu Khê đã truyền khắp hậu cung. Ngay cả bộ dạng chật vật của ả cũng được miêu tả sinh động.
Lê Nhã Trúc đang giả bộ ngất xỉu nghiến răng nghiến lợi, Liễu Khê, xem như ngươi lợi hại. Ả chưa bao giờ gặp cung phi nào lại không để ý tới thể diện mà làm ả xấu mặt như vậy.
Đợi đấy, ả nhất định sẽ cáo trạng với Hiên Viên Tế.
Hiên Viên Tế sẽ phẫn nộ như Thục phi nghĩ sao? Thật đáng tiếc, Hiên Viên Tế nghe nói chuyện phát sinh tại Thần Hi cung xong thì cười như chưa từng được cười “Liễu Khê ơi Liễu Khê, quyết định đem nàng ra khỏi lãnh cung của trẫm không sai”
“Ngươi đầu, truyền khẩu dụ của trẫm, cấm túc Liễu quý phi ba ngày. Về phần Thục phi…” Đôi mắt Hiên Viên Tế lộ vẻ chán ghét “Lấy vài thứ trong khố phòng đưa đi, quên đi, vẫn để trẫm tự mình mang đến”
Nếu không phải lo lắng yêu nghiệt này lại dùng chiêu quái gì thì hắn cũng không thèm đem đồ tới diễn cảnh thâm tình buồn nôn này. Nghĩ tới đó, Hiên Viên Tế khó chịu, hắn phái mật thám tìm tài ba dị sĩ nhưng tin truyền về luôn khiến hắn thất vọng, đám người kia chỉ là đồ bịp bợm.
Điều khiến Hiên Viên Tế phiền muộn chính là Liễu Khê không ra tay với Lê Nhã Trúc dù có kích thích ả. Nếu vậy, hắn cần gì phải thả nàng ta ra khỏi lãnh cung?
Con ngươi của Hiên Viên Tế sáng lạnh, vuốt ve ban chỉ [3] trên tay, thản nhiên hỏi thái giám tổng quản bên cạnh “Trẫm nhớ rõ, Thôn Trang bên người Liễu quý phi có chút công phu thì phải?”
[3] ban chỉ: là mấy cái nhẫn xanh ngọc mà vua hay mang ở ngón trỏ đó.
Hắn có ấn tượng sâu sắc với thái giám kia, tình yêu say đắm giấu sâu trong đôi mắt kia, hắn thấy rất rõ, không nghĩ tới lại có một thái giám có tâm tư với hậu phi của mình. Liễu quý phi luôn nói yêu hắn cũng chỉ có thế, nữ nhân, hừ.
Thái giám tổng quản kia nghe vậy thì nghĩ lại, Thôn Trang kia là người có năng lực không tồi, cũng là người mà thái hậu điều tới bảo vệ Liễu quý phi. Có điều, so với ám vệ thì có không ít khuyết điểm, không lẽ hoàng thượng muốn dùng hắn?
Nghĩ như vậy, thái giám tổng quản nhỏ giọng nói “Bệ hạ, Thôn Trang này đúng là có chút công phu, nhưng lại không bằng ám vệ”
Hắn đương nhiên biết điều đó, nhưng hắn cần một cái cớ. Người bên cạnh Lê Nhã Trúc là người của hắn, chỉ cần Thôn Trang ra tay thì ám vệ cũng có cơ hội hành động, hắn không chỉ muốn giết Lê Nhã Trúc mà còn muốn Thôn Trang kia dính máu tươi, nếu như Liễu Khê ra tay với Lê Nhã Trúc là thật thì hắn có cớ để chèn ép Liễu gia.
Liễu gia bây giờ đã không biết trời cao đất rộng là gì rồi.
Đêm đó, Hiên Viên Tế cho gọi Thôn Trang, hắn nhìn Thôn Trang đang quỳ dưới đất từ trên cao, lạnh lùng hỏi một câu “Trẫm cho ngươi hai con đường, một là Thục phi chết, hai là quý phi chết, ai sống ai chết đều tùy vào sự lựa chọn của ngươi”
Cây cột vàng lóe sáng, giường lớn khắc hoa vàng lóe sáng, rèm vàng rực. Tóm lại tất cả đều là màu vàng lòe loẹt!!! Liễu Khê kia chỉ hận không bê hết vàng cho mọi người thấy mình nhiều tiền thôi!!! Sao không phủ vàng khắp giường luôn đi??
Liễu Khê im lặng xoay qua liếc mắt nhìn Hiên Viên Tế, sau đó cảm thán, thật sự làm khó nam chính rồi, ở trong cái không khí mù mắt như vậy mà vẫn có thể đứng một cách bình tĩnh như thế.
May mà vương triều này lấy màu đen đỏ làm chủ, long bào của hoàng đế màu đen viền đỏ. Nếu như ở mấy vương triều khác thì chỉ sợ bạn nhỏ Liễu Khê có mấy mạng cũng không sống được.
Dĩ nhiên Hiên Viên Tế cũng nghi ngờ nơi này, cảm giác có chút không biết nói gì, sắc mặt xanh mét, nắm tay chặt lại, ho một tiếng nói “Ngươi nghỉ ngơi trước, tối trẫm đến thăm”
Liễu Khê cũng không nghĩ như thế nào cùng hoàng đế một chỗ, trong lòng ước gì hoàng đế mau cút, trên mặt hoàn hợp với tình hình làm ra lưu luyến không rời biểu tình.
Liễu Khê không muốn ở chung một chỗ với hoàng đế, trong lòng chỉ hận không thể đá đít hắn ra khỏi nơi này tuy nhiên, trên mặt vẫn giả vờ làm bộ lưu luyến không rời.
Hoàng đế vừa mới đi khỏi thì thái giám thông báo Thục phi nương nương đến thỉnh an.
Liễu Khê nghe xong, con người sáng lên, tỉnh táo lại, ai nha, nữ chính đã đến thì cũng nên chơi bời một chút.
Thôn Trang thấy bộ dạng như con mèo nhỏ vừa trộm được đồ của Liễu Khê, trong lòng hiểu nàng đang nghĩ nhỉ, nở nụ cười, đáy mắt có thêm mấy phần quyến luyến.
“Đem Thục phi mời vào Tây Noãn các” Liễu Khê nghĩ tới bố trí vàng lòe loẹt của nữ phụ tại Tây Noãn các, cười xấu xa, không biết ả có mù hay không.
Lê Nhã Trúc được cung nhân dẫn vào Tây Noãn các, trong lòng nghi ngờ, bình thường các phi tần đều thỉnh an Liễu Khê ở Đông Noãn các, sao lần này lại thay đổi? Chẳng lẽ có bẫy? Cũng không thể trách ả lại lo lắng như vậy, ả vừa mới xảy thai thì Hiên Viên Tế đã đón Liễu Khê ra khỏi lãnh cung, tuy rằng Hiên Viên Tế giải thích là để cân bằng thế lực triều đình nhưng ả không tin vào lời giải thích đó.
Bây giờ, trong mắt mọi người, ả là Thục phi vừa mới đẻ non, ả tuy mang bệnh nhưng vẫn đến thăm Liễu quý phi, nếu như có chút gió nơi này thì đã đủ.
Vừa vào cửa, Lê Nhã Trúc lập tức che mắt lại, trong lòng nhịn không được gào lên, Liễu quý phi, đây là thưởng thức của nhà giàu mới nổi, ngươi chưa từng thấy vàng lần nào hay sao? Ánh mắt của bà đây gần mù rồi.
Liễu Khê thay một thân trang phục màu trắng thuần khiết, tóc vấn lên, dùng một cây trâm ngọc bích để vấn, tôn lên làn da trắng nõn của nàng, đẹp như bạch ngọc. Để Thôn Trang dẫn đầu đoàn người đi tới chỗ Lê Nhã Trúc đang đợi.
Vừa vào cửa đã thấy khóe mắt run rẩy của Lê Nhã Trúc, Liễu Khê vui vẻ vô cùng.
“Thục phi sao lại đến chỗ này? Nơi này của ta ít người đến. Ai nha, vốn cho người đem một ly trà lên nhưng sợ Thục phi không thể uống được nên thôi” Liễu Khê trực tiếp biến thành nữ phụ chanh chua, nâng cao giọng.
Thôn Trang nghe được nâng khóe môi, âm thanh rõ ràng rất ngọt ngào lại cố tình để giọng điệu chanh chua, nhưng mà thật sự đáng yêu tới mức khiến người khác muốn ôm vào lòng vuốt ve một phen.
“Muội nghe Liễu tỷ tỷ ra khỏi lãnh cung nên đến đây chúc mừng tỷ” Lê Nhã Trúc nâng khóe môi cười, âm thanh uyển chuyển động lòng người, vừa nói vừa ngẩng đầu lên, chỉ là khi thấy dung nhan xinh đẹp của Liễu Khê thì cứng lại.
Đây là Liễu quý phi?
Đây là Liễu quý phi trang điểm đậm đó?
Đây là Liễu quý phi trang điểm đậm bướng bỉnh tùy hứng kia sao?
Sao có thể????
Lê Nhã Trúc hoảng hốt, thậm chí cảm thấy vàng lòe loẹt kia chỉ là thứ để phụ trợ cho Liễu Khê, có lẽ ả đã hiểu lý do tại sao Hiên Viên Tế lại cho Liễu Khê ra khỏi lãnh cung. Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng động tâm.
Nghĩ vậy, Lê Nhã Trúc nắm chặt tay, trong lòng càng ghen tị lẫn phẫn hận, ả vất vả lắm mới bò từ vị cung nữ lên làm Thục phi, sao có thể dễ dàng tha thứ cho Liễu Khê không làm gì cũng có thể trở thành quý phi?
Chỉ bằng khuôn mặt xinh đẹp này? Hay là dựa vào thái hậu?
Ả sẽ không thua, ả có thể đánh đổ Liễu Khê một lần thì có thể đánh đổ lần thứ hai, đối phó với một mỹ nhân không đầu óc thôi mà, huống chi, nói về diện mạo ả cũng không thua kém gì.
Nhìn Liễu Khê chằm chằm, sau đó Lê Nhã Trúc thu lại biểu tình vặn vẹo của mình, trên mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt, dịu dàng nói “Qúy phi nương nương vẫn thế, muội chỉ hảo tâm tới thăm thôi”
Liễu Khê nghịch ngợm nghiêng đầu, hoang mang hỏi Thôn Trang bên cạnh “Nàng là Thục phi, ta là quý phi, không lẽ ta không thể nhận được thỉnh an của nàng?”
Âm thanh nói không to nhưng Lê Nhã Trúc có thể nghe rõ, thân phận của nàng cao hơn Lê Nhã Trúc cho nên ả phải hành lễ với nàng.
Lê Nhã Trúc là người có thể co dãn, giấu khuất nhục trong lòng, ả có thể từ một cung nữ trở thành nhất phẩm Thục phi dĩ nhiên công lực nhẫn nại rất lớn “Muội muội vấn an Qúy phi tỷ tỷ, quý phi tỷ tỷ vạn an”
Nhẹ nhàng cúi đầu, thướt tha như làn nước gợn sóng, Liễu Khê không gọi ả đứng lên, nhìn ả chằm chằm nói “Lần sau Thục phi nhớ rõ quy củ một chút, đừng để người khác nhạo bang, nói sao ngươi cũng là một cung nữ, những lễ nghi đơn giản như vậy mà phải cần người khác dạy dỗ hay sao?”
Nữ phụ luôn là người thích vạch vết sẹo của người khác, Liễu Khê muốn khóc, nhưng không thể không dạy dỗ ả, thật sự không dễ chút nào. Nàng uống ly trà, Liễu Khê dùng biểu tình châm chọc nói “Bản cung nhớ rõ Thục phi từng kể với bản cung về Lý phu nhân, nhưng chắc Thục phi quên rồi.Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, lại cố khuynh nhân quốc. Ninh không biết khuynh thành cùng khuynh quốc? Giai nhân nan lại được [1]. Đây là Lý duyên niên mà chính muội đã viết đấy”
[1] Lý Duyên Niên – Bài thơ TQ.
Lý duyên niên là bài thơ khen ngợi dung mạo của Lý phu nhân, cũng vì bài thơ này là Hán Vũ Đế hứng thú với Lý phu nhân, cũng vì nó mà Lý phu nhân trở thành một cung phi được sủng ái.
Lời nói này của Liễu Khê rất tự kỉ nhưng người xung quanh không ai nghi ngờ điều đó, bốn chữ khuynh quốc khuynh thành rất hợp với nàng.
Lê Nhã Trúc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, không cần Liễu Khê lên tiếng đã đứng thẳng lưng, đi tới gần Liễu Khê nói “Ngươi nghĩ Tế lang thật sự muốn cho ngươi ra khỏi Lãnh cung? Buồn cười. Nếu không phải ngươi có một người cho có quyền lực khiến Tế lang kiêng kị, lo lắng không thể ngồi vững trên vương vị thì ngươi cho rằng mình có thể đi ra khỏi lãnh cung sao? Đây chính là do Tế lang nói với ta, cô bé ngốc ạ!”
Này này, ai là cô bé ngốc hả? Liễu Khê trừng mắt, biết mình bị mắng, nhưng mà, nữ chính thân mến, người không đầu óc chính là cô đó. Nếu thật sự có một đại thần quyền khuynh thiên hạ [2] thì hoàng đế kia chính là một con rối. Có con rối nào dám đẩy con gái của đại thần kia vào lãnh cung sao? Hắn muốn chết à?
[2] Quyền khuynh thiên hạ: Quyền lực khắp thiên hạ, không ai sánh bằng.
Nữ chính, ngươi cần phải học lại, chị đây đồng tình với ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa chị không giận!!!
Nhưng mà tiếp theo cô nên làm gì nhỉ? Liễu Khê nâng tay lên tát lên mặt Lê Nhã Trúc một cái.
Một tiếng ‘Ba’ vang vọng, trên khuôn mặt của Lê Nhã Trúc lộ rõ năm ngón tay.
Lê Nhã Trúc nâng khóe miệng, nở nụ cười quỷ dị, sau đó ‘A’ một tiếng, té xỉu trên mặt đất. Cung nhân hầu hạ Lê Nhã Trúc bối rối đứng lên “Nương nương… Nương nương…”
Liễu Khê vẫy vẫy tay, quả nhiên lực tác dụng đều có hai chiều, tay rất đau, nâng tay lên thì thấy bàn tay trắng nõn đỏ rực.
Một cung nữ phẫn nộ, hung hăng nói với Liễu Khê “Liễu Khê, ngươi thật to gan, dám đối đãi với Thục phi nương nương như thế”
Lời chưa kịp nói xong thì đã bị Thôn Trang đá một cái, lạnh lùng nói với thái giám bên cạnh “Đem cung nữ phạm thượng này ra ngoài”
Liễu Khê nháy mắt mấy cái, cười nói với Thôn Trang “Đem các nàng ném ra ngoài, ầm ĩ muốn chết”
Ừ, nàng là nữ phụ vô lương, nàng không có phong độ, nàng cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, người tới chọc thì nàng trả lại!
Liễu Khê hạ mệnh lệnh xong, cung nhân hầu hạ nàng tiến lên như ong vỡ tỗ, kéo đám người Lê Nhã Trúc ném ra ngoài. Áo quần của Lê Nhã Trúc thất bát, trang sự bị kéo, tóc loạn bù xù, chật vật ghé lên người một cung nữ, nhìn ả lúc này rất buồn cười.
Tin tức truyền rất nhanh, Lê Nhã Trúc chưa kịp trở về cung điện của mình thì tin ả bị ném ra khỏi cung của Liễu Khê đã truyền khắp hậu cung. Ngay cả bộ dạng chật vật của ả cũng được miêu tả sinh động.
Lê Nhã Trúc đang giả bộ ngất xỉu nghiến răng nghiến lợi, Liễu Khê, xem như ngươi lợi hại. Ả chưa bao giờ gặp cung phi nào lại không để ý tới thể diện mà làm ả xấu mặt như vậy.
Đợi đấy, ả nhất định sẽ cáo trạng với Hiên Viên Tế.
Hiên Viên Tế sẽ phẫn nộ như Thục phi nghĩ sao? Thật đáng tiếc, Hiên Viên Tế nghe nói chuyện phát sinh tại Thần Hi cung xong thì cười như chưa từng được cười “Liễu Khê ơi Liễu Khê, quyết định đem nàng ra khỏi lãnh cung của trẫm không sai”
“Ngươi đầu, truyền khẩu dụ của trẫm, cấm túc Liễu quý phi ba ngày. Về phần Thục phi…” Đôi mắt Hiên Viên Tế lộ vẻ chán ghét “Lấy vài thứ trong khố phòng đưa đi, quên đi, vẫn để trẫm tự mình mang đến”
Nếu không phải lo lắng yêu nghiệt này lại dùng chiêu quái gì thì hắn cũng không thèm đem đồ tới diễn cảnh thâm tình buồn nôn này. Nghĩ tới đó, Hiên Viên Tế khó chịu, hắn phái mật thám tìm tài ba dị sĩ nhưng tin truyền về luôn khiến hắn thất vọng, đám người kia chỉ là đồ bịp bợm.
Điều khiến Hiên Viên Tế phiền muộn chính là Liễu Khê không ra tay với Lê Nhã Trúc dù có kích thích ả. Nếu vậy, hắn cần gì phải thả nàng ta ra khỏi lãnh cung?
Con ngươi của Hiên Viên Tế sáng lạnh, vuốt ve ban chỉ [3] trên tay, thản nhiên hỏi thái giám tổng quản bên cạnh “Trẫm nhớ rõ, Thôn Trang bên người Liễu quý phi có chút công phu thì phải?”
[3] ban chỉ: là mấy cái nhẫn xanh ngọc mà vua hay mang ở ngón trỏ đó.
Hắn có ấn tượng sâu sắc với thái giám kia, tình yêu say đắm giấu sâu trong đôi mắt kia, hắn thấy rất rõ, không nghĩ tới lại có một thái giám có tâm tư với hậu phi của mình. Liễu quý phi luôn nói yêu hắn cũng chỉ có thế, nữ nhân, hừ.
Thái giám tổng quản kia nghe vậy thì nghĩ lại, Thôn Trang kia là người có năng lực không tồi, cũng là người mà thái hậu điều tới bảo vệ Liễu quý phi. Có điều, so với ám vệ thì có không ít khuyết điểm, không lẽ hoàng thượng muốn dùng hắn?
Nghĩ như vậy, thái giám tổng quản nhỏ giọng nói “Bệ hạ, Thôn Trang này đúng là có chút công phu, nhưng lại không bằng ám vệ”
Hắn đương nhiên biết điều đó, nhưng hắn cần một cái cớ. Người bên cạnh Lê Nhã Trúc là người của hắn, chỉ cần Thôn Trang ra tay thì ám vệ cũng có cơ hội hành động, hắn không chỉ muốn giết Lê Nhã Trúc mà còn muốn Thôn Trang kia dính máu tươi, nếu như Liễu Khê ra tay với Lê Nhã Trúc là thật thì hắn có cớ để chèn ép Liễu gia.
Liễu gia bây giờ đã không biết trời cao đất rộng là gì rồi.
Đêm đó, Hiên Viên Tế cho gọi Thôn Trang, hắn nhìn Thôn Trang đang quỳ dưới đất từ trên cao, lạnh lùng hỏi một câu “Trẫm cho ngươi hai con đường, một là Thục phi chết, hai là quý phi chết, ai sống ai chết đều tùy vào sự lựa chọn của ngươi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.