Chương 21
Ngốc Manh Ngốc Manh
18/07/2016
Liễu Khê kêu một
tiếng anh hai xong thì cảm thấy có chút không thích hợp. Anh trai cô
quần áo chỉnh tề, ngay cả cúc ở cổ áo cũng cài kín.
Xem ra nam chính diễn đông cung này không phải anh hai, tốt quá! Liễu Khê thở nhẹ một cái, sau đó hứng thú nhìn xung quanh.
Bóng ma đang rên rỉ bên giường hấp dẫn ánh mắt của Liễu Khê, lập tức thấy một người đàn ông lõa thể ôm bụng đứng lên, quay đầu thấy nhóm người Liễu Nam Hàm thì ngây người.
“A” Liễu Khê nhỏ giọng kêu lên, đây không phải là Hàng Diệc Phàm sao? Tình hình chiến đấu cũng kịch liệt thật, trên người còn có dấu hôn với vết cào. Liễu Khê đỏ mặt liếc trộm.
Đột nhiên trước mắt là một màu đen, một bàn tay dày, rộng che đôi mắt của Liễu Khê, Liễu Khê trừng mắt, đây đúng là một bàn ta, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tiêu Kỳ mặc kệ người khác nghĩ gì, trong lòng căm tức vô cùng, vợ nhỏ của mình sao có thể nhìn người đàn ông khác khỏa thân chứ? Muốn xem cũng phải xem hắn, hắn cởi sạch cũng đẹp hơn tên này.
Cảm nhận được lông mi xinh đẹp của Liễu Khê chạm nhẹ vào lòng bàn tay, hắn cảm giác được một chút tê dại từ lòng bàn tay toát ra, nhiệt độ cơ thể cao lên hơn bình thường.
“Tiện nhân, dám đá tao?” Hàng Diệc Phàm nhịn không được cầm quần mặc vào, sau đó trừng mắt nhìn Tô Yên một cái, hôm nay hắn mất mặt quá mức rồi!
Tô Yên đang khóc lóc trên giường nghe Hàng Diệc Phàm nói vậy thì càng đau lòng, cô ta không nghĩ tới người nằm trên giường lại là Hàng Diệc Phàm. Cô ả cũng biết mình bị chiếm tiện nghi một cách vô ích, hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt khó coi của Liễu Nam Hàm, càng điên tiết “Hàng Diệc Phàm, anh không bằng cầm thú!! Tôi, tôi liều mạng với anh!”
Vừa nói vừa nâng đèn ngủ nhỏ ở bàn bên cạnh ném về phía Hàng Diệc Phàm. Động tác này của cô ta làm chăn chảy xuống, lộ ra bộ ngực đầy dấu hôn xanh tím.
Tiêu Kỳ rủ mắt xuống, nhìn cổ trắng ngần của vợ mình ngẩn người, ngay cả cái loại đậu cô-ve rẻ mạt này mà Hàng Diệc Phàm cũng có thể ra tay, đúng là kẻ ăn tạp.
Hàng Diệc Phàm không chú ý nên bị đèn bàn ném trúng bả vai, đau nhe cả răng, lửa giận trong lòng bốc lên càng lớn, tát Tô Yên một cái nói “Tiện nhân không biết xấu hổ, cho là ông không xử mày được sao?”
Liễu Nam Hàm bị trò khôi hài trước mắt chọc giận, gầm một tiếng “Đủ!! Hai người mặc quần áo rồi xuống nhà cho tôi!”
Không nghĩ tới nửa đêm về tới nhà, chẳng qua là tới thư phòng xem chút tư liệu, sau khi trở về phòng ngủ thì thấy trường hợp như vậy, vị hôn phu của em gái và bạn của em gái lên giường với nhau, chuyện này khiến cho Liễu Nam Hàm tức điên. Bây giờ hắn lo lắng em gái mà hắn yêu thương đau lòng.
Xoay đầu lại thì thấy một chàng trai cao lớn đứng cạnh Liễu Khê một cách thân mật, tay của hai người cầm lấy tay đối phương, tay phải của chàng trai che mặt em gái mình lại. Liễu Nam Hàm càng giận, cho dù hắn biết người kia là thái tử hắc đạo Tiêu Kỳ nhưng không có nghĩa là hắn có thể để người khác chiếm tiện nghi của em mình.
“Buông tay!!” Liễu Nam Hàm rít lên.
Tiêu Kỳ nghe lời để tay phải xuống, còn tay trái thì nắm chặt bàn tay mềm mại của Liễu Khê.
Động tác này lập tức chọc điên Liễu Nam Hàm, đường đường là thái tử hắc đạo mà lại ở trước mặt hắn làm trò đùa giỡn hẹp hòi này, không khách khí bước lên mấy bước, cầm tay Tiêu Kỳ ném ra. Sau đó kéo Liễu Khê về bên mình, liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ, rồi kéo Liễu Khê ra khỏi phòng.
Tiêu Kỳ nhíu mày, suýt nữa đánh một quyền, nếu không phải nhớ Liễu Nam Hàm là anh trai của Liễu Khê thì hắn đã ra tay.
Tô Yên và Hàng Diệc Phàm mặc quần áo, chỉnh sửa bản thân một chút để gặp người thì cũng qua nửa tiếng đồng hồ. Phòng khách im ắng, không khí có chút áp lực.
Liễu Khê nhìn cái này rồi nhìn cái kia, đột nhiên cảm thấy kịch bản quá mức mạnh mẽ, không nghĩ tới nam nữ chính lại ở cùng một chỗ như vậy. Hơn nữa, ngay cả cớ để cô từ hôn cũng nghĩ giúp, Tô Yên đúng là người tốt, biết đưa than sưởi ấm cho cô trong ngày tuyết rơi đó ~
Tô Yên khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, giống như gặp phải chuyện tủi thân vô cùng, cổ họng khóc tới mức gần như nói không thành lời.
Hàng Diệc Phàm thì tốt hơn một chút, khuôn mặt mang theo sự xấu hổ lẫn tức giận, ai cũng không nghĩ sau đêm xuân lại bị bắt gian trên giường, không chỉ vậy mà chuyện bắt gian lại ở ngay trong nhà vị hôn thê của mình, trong lòng càng thêm chán ghét lẫn tức giận với Tô Yên.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Liễu Nam Hàm nhíu mày, không nhìn hai người hỏi.
“Em… Em không biết… Em chỉ đi tìm anh… Ai… Ai biết…” Tô Yên vốn khóc thút thít, nói tới đây là òa khóc. Cô ả đau lòng lắm, thân thể trong sạch của cô ả lại bị người đàn ông kia làm bẩn, không còn xứng với anh Liễu, lại còn bị anh Liễu thấy, cô ả, cô ả thật sự muốn chết!
“Đừng có nói bậy, tôi đang ngủ thì thấy có người yêu thương nhung nhớ, lại cọ xát thân thể, dĩ nhiên tôi không thể cầm được, cô đem mình trở thành thánh nữ đấy à?” Hàng Diệc Phàm ở một bên hừ lạnh, nửa đêm canh ba lại có một thân thể mềm mại ôm mình ma sát, là người đàn ông bình thường đều sẽ nổi lên dục vọng. Hắn ta cứ tưởng là miếng thịt béo thơm ngào ngạt Liễu Khê, ai ngờ lại là miếng thịt sườn không đáng hai đồng Tô Yên này.
“Anh… Anh nói bậy…” Tô Yên hốt hoảng, vì sao không phải anh Liễu ở trong phòng? Không lẽ bị Liễu Khê gọi đi, nhất định là Liễu Khê, đều do cô ta ngăn không cho anh Liễu tới, là lỗi của cô ta. Tô Yên càng nghĩ càng đau lòng, càng lúc càng hận Liễu Khê.
“Người đâu, đem băng trong camera đưa tới đây” Liễu Nam Hàm không có hứng nghe hai người cãi nhau, trong phòng hắn có camera, bây giờ lấy ra là biết.
Tô Yên cả kinh, lập tức yên lòng, bụm mặt khóc. Cô ả đương nhiên biết có camera, nhưng mà cô ả cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Băng chiếu lại những hình ảnh lúc nãy, bên trên màn ảnh xuất hiện Hàng Diệc Phàm đột nhiên mở cửa phòng ngủ, tự mình lên giường nằm xuống giường. Thỉnh thoảng lăn lộn qua lại, sau đó cầm lấy ấm trà bên cạnh, uống một ít.
Sau đó Hàng Diệc Phàm nằm xuống, hình như hắn cảm thấy nóng nên xốc chăn lên, cởi quần áo, trong miệng rên cái gì đó.
Tiếp theo, một bóng người xuất hiện, Tô Yên chậm rãi đi tới cạnh giường, miệng gọi anh Liễu anh Liễu, thậm chí còn cúi người đụng vào Hàng Diệc Phàm. Hàng Diệc Phàm nằm trên giường đột nhiên cầm lấy tay Tô Yên kéo cô ả lên giường, bắt đầu xé rách quần áo của Tô Yên.
Ban đầu Tô Yên giãy dũa, sau đó chủ động ôm lấy cổ Hàng Diệc Phàm. Ngay sau đó hình ảnh sáng lên, thì ra là Liễu Nam Hàm vào cửa, tiện tay mở đèn. Cuối cùng thì thấy Tô Yên hét lên một tiếng, sau đó đá Hàng Diệc Phàm xuống giường.
Xem toàn bộ thì thấy Hàng Diệc Phàm cường bạo Tô Yên, tuy rằng sau đó không còn là cường bạo nhưng lại khiến người khác cảm thấy có gì đó không đúng. Liễu Khê nhìn Hàng Diệc Phàm khinh bỉ, kẻ cường bạo chỉ có thể nhận sự khinh bỉ của người khác.
“Sao tôi có thể xem trọng loại phụ nữ như vậy nữa? Hơn nữa, lúc tôi ngủ thì cảm thấy cả người nóng vô cùng, muốn phát tiết” Hàng Diệc Phàm thấy ánh mắt của mọi người, tủi thân kêu lên, chỉ vào người Tô Yên nói “Hơn nữa, nửa đêm cô ta không ngủ mà chui vào phòng Liễu thiếu làm gì? Chắc chắn đã có mưu từ trước”
“Sao anh lại ở phòng anh hai? Không phải phòng của anh ở tầng hai sao?” Liễu Khê tò mò hỏi.
“Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại, lên sai tầng” Hàng Diệc Phàm trả lời, trừng mắt nhìn Tô Yên “Nếu không phải cô ta làm cơm tối quá mặn thì tôi có thể uống nước trà kia chắc?”
“Bác Vương, đi vào phòng tôi kiểm tra bình trà kia” Liễu Nam Hàm đột nhiên mở miệng.
Tô Yên run rẩy, trong lòng không ngừng an ủi bản thân, không sợ, không sợ, bọn họ sẽ không phát hiện, sẽ không phát hiện.
Người kiểm tra biết về dược vật, không lâu sau đưa kết quả kiểm tra cho Liễu Nam Hàm, Liễu Nam Hàm nhìn kết quả trong tờ giấy cười lạnh, ánh mắt như dao nhỏ nhìn về phía Tô Yên.
“Tôi không biết cô còn có năng lực như thế” Hắn không thể nghĩ Tô Yên ham mê hư vinh kia lại có thể tính kế như vậy.
“Anh Liễu, em không có biện pháp gì nữa. Liễu Khê muốn đuổi em đi, em… Em thích anh Liễu từ rất lâu… Em chỉ muốn ở bên anh thôi!” Tô Yên khóc lóc thê lương đứng lên, vừa khóc vừa nói ra tình cảm của mình.
Liễu Khê nghe cô ả nói thế thì nổi da gà, chúa ơi, cái cớ này ai mà tin chứ? Lời thổ lộ này ngay cả Tân Nguyệt cách cách cũng không bằng, em gái, về sau nên xem thêm sách của Quỳnh Dao đi.
Trong mắt Liễu Nam Hàm không có chút ấm áp, lạnh lùng nói “Đấy là chuyện của cô, chuyện này, hai người tự mình giải quyết. Nhưng mà, Tô Yên, bây giờ cô cút khỏi nhà họ Liễu cho tôi”
Tô Yên không ngừng khóc lóc lên án ngây dại, anh Liễu, anh thật tàn nhẫn!!
Liễu Khê cũng không muốn nhìn nữa, nháy mắt mấy cái, đứng dậy chuẩn bị lên lầu. Tiêu Kỳ thấy vậy thì đi theo sau Liễu Khê, chuẩn bị cùng Liễu Khê lên lầu, nói không chừng, tới lúc đó còn có thể ăn được chút đậu hủ của vợ nhỏ.
Liễu Nam Hàm thấy vậy càng không đè nén tức giận, Tiêu Kỳ này quá mức trắng trợn! Xem hắn là người chết sao? Tuy rằng hắn không thích Hàng Diệc Phàm nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý gả em gái cho Tiêu Kỳ!! Người anh trai có em gái xinh đẹp cũng thật khổ!!
“Cậu Tiêu, xin dừng bước” Liễu Nam Hàm mở miệng cản Tiêu Kỳ, hắn không nghĩ cũng biết tên này định đi theo quấy rối em gái mình, đàn ông mơ ước tới em gái của hắn đều đáng chết!
Liễu Khê nháy mắt mấy cái rồi hôn gió với Tiêu Kỳ, ý bảo hắn bảo trọng.
Tiêu Kỳ quay người, cảm thấy nụ cười của anh trai yêu em gái như mạng Liễu Nam Hàm kia đầy ý lạnh.
Xem ra nam chính diễn đông cung này không phải anh hai, tốt quá! Liễu Khê thở nhẹ một cái, sau đó hứng thú nhìn xung quanh.
Bóng ma đang rên rỉ bên giường hấp dẫn ánh mắt của Liễu Khê, lập tức thấy một người đàn ông lõa thể ôm bụng đứng lên, quay đầu thấy nhóm người Liễu Nam Hàm thì ngây người.
“A” Liễu Khê nhỏ giọng kêu lên, đây không phải là Hàng Diệc Phàm sao? Tình hình chiến đấu cũng kịch liệt thật, trên người còn có dấu hôn với vết cào. Liễu Khê đỏ mặt liếc trộm.
Đột nhiên trước mắt là một màu đen, một bàn tay dày, rộng che đôi mắt của Liễu Khê, Liễu Khê trừng mắt, đây đúng là một bàn ta, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tiêu Kỳ mặc kệ người khác nghĩ gì, trong lòng căm tức vô cùng, vợ nhỏ của mình sao có thể nhìn người đàn ông khác khỏa thân chứ? Muốn xem cũng phải xem hắn, hắn cởi sạch cũng đẹp hơn tên này.
Cảm nhận được lông mi xinh đẹp của Liễu Khê chạm nhẹ vào lòng bàn tay, hắn cảm giác được một chút tê dại từ lòng bàn tay toát ra, nhiệt độ cơ thể cao lên hơn bình thường.
“Tiện nhân, dám đá tao?” Hàng Diệc Phàm nhịn không được cầm quần mặc vào, sau đó trừng mắt nhìn Tô Yên một cái, hôm nay hắn mất mặt quá mức rồi!
Tô Yên đang khóc lóc trên giường nghe Hàng Diệc Phàm nói vậy thì càng đau lòng, cô ta không nghĩ tới người nằm trên giường lại là Hàng Diệc Phàm. Cô ả cũng biết mình bị chiếm tiện nghi một cách vô ích, hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt khó coi của Liễu Nam Hàm, càng điên tiết “Hàng Diệc Phàm, anh không bằng cầm thú!! Tôi, tôi liều mạng với anh!”
Vừa nói vừa nâng đèn ngủ nhỏ ở bàn bên cạnh ném về phía Hàng Diệc Phàm. Động tác này của cô ta làm chăn chảy xuống, lộ ra bộ ngực đầy dấu hôn xanh tím.
Tiêu Kỳ rủ mắt xuống, nhìn cổ trắng ngần của vợ mình ngẩn người, ngay cả cái loại đậu cô-ve rẻ mạt này mà Hàng Diệc Phàm cũng có thể ra tay, đúng là kẻ ăn tạp.
Hàng Diệc Phàm không chú ý nên bị đèn bàn ném trúng bả vai, đau nhe cả răng, lửa giận trong lòng bốc lên càng lớn, tát Tô Yên một cái nói “Tiện nhân không biết xấu hổ, cho là ông không xử mày được sao?”
Liễu Nam Hàm bị trò khôi hài trước mắt chọc giận, gầm một tiếng “Đủ!! Hai người mặc quần áo rồi xuống nhà cho tôi!”
Không nghĩ tới nửa đêm về tới nhà, chẳng qua là tới thư phòng xem chút tư liệu, sau khi trở về phòng ngủ thì thấy trường hợp như vậy, vị hôn phu của em gái và bạn của em gái lên giường với nhau, chuyện này khiến cho Liễu Nam Hàm tức điên. Bây giờ hắn lo lắng em gái mà hắn yêu thương đau lòng.
Xoay đầu lại thì thấy một chàng trai cao lớn đứng cạnh Liễu Khê một cách thân mật, tay của hai người cầm lấy tay đối phương, tay phải của chàng trai che mặt em gái mình lại. Liễu Nam Hàm càng giận, cho dù hắn biết người kia là thái tử hắc đạo Tiêu Kỳ nhưng không có nghĩa là hắn có thể để người khác chiếm tiện nghi của em mình.
“Buông tay!!” Liễu Nam Hàm rít lên.
Tiêu Kỳ nghe lời để tay phải xuống, còn tay trái thì nắm chặt bàn tay mềm mại của Liễu Khê.
Động tác này lập tức chọc điên Liễu Nam Hàm, đường đường là thái tử hắc đạo mà lại ở trước mặt hắn làm trò đùa giỡn hẹp hòi này, không khách khí bước lên mấy bước, cầm tay Tiêu Kỳ ném ra. Sau đó kéo Liễu Khê về bên mình, liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ, rồi kéo Liễu Khê ra khỏi phòng.
Tiêu Kỳ nhíu mày, suýt nữa đánh một quyền, nếu không phải nhớ Liễu Nam Hàm là anh trai của Liễu Khê thì hắn đã ra tay.
Tô Yên và Hàng Diệc Phàm mặc quần áo, chỉnh sửa bản thân một chút để gặp người thì cũng qua nửa tiếng đồng hồ. Phòng khách im ắng, không khí có chút áp lực.
Liễu Khê nhìn cái này rồi nhìn cái kia, đột nhiên cảm thấy kịch bản quá mức mạnh mẽ, không nghĩ tới nam nữ chính lại ở cùng một chỗ như vậy. Hơn nữa, ngay cả cớ để cô từ hôn cũng nghĩ giúp, Tô Yên đúng là người tốt, biết đưa than sưởi ấm cho cô trong ngày tuyết rơi đó ~
Tô Yên khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, giống như gặp phải chuyện tủi thân vô cùng, cổ họng khóc tới mức gần như nói không thành lời.
Hàng Diệc Phàm thì tốt hơn một chút, khuôn mặt mang theo sự xấu hổ lẫn tức giận, ai cũng không nghĩ sau đêm xuân lại bị bắt gian trên giường, không chỉ vậy mà chuyện bắt gian lại ở ngay trong nhà vị hôn thê của mình, trong lòng càng thêm chán ghét lẫn tức giận với Tô Yên.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Liễu Nam Hàm nhíu mày, không nhìn hai người hỏi.
“Em… Em không biết… Em chỉ đi tìm anh… Ai… Ai biết…” Tô Yên vốn khóc thút thít, nói tới đây là òa khóc. Cô ả đau lòng lắm, thân thể trong sạch của cô ả lại bị người đàn ông kia làm bẩn, không còn xứng với anh Liễu, lại còn bị anh Liễu thấy, cô ả, cô ả thật sự muốn chết!
“Đừng có nói bậy, tôi đang ngủ thì thấy có người yêu thương nhung nhớ, lại cọ xát thân thể, dĩ nhiên tôi không thể cầm được, cô đem mình trở thành thánh nữ đấy à?” Hàng Diệc Phàm ở một bên hừ lạnh, nửa đêm canh ba lại có một thân thể mềm mại ôm mình ma sát, là người đàn ông bình thường đều sẽ nổi lên dục vọng. Hắn ta cứ tưởng là miếng thịt béo thơm ngào ngạt Liễu Khê, ai ngờ lại là miếng thịt sườn không đáng hai đồng Tô Yên này.
“Anh… Anh nói bậy…” Tô Yên hốt hoảng, vì sao không phải anh Liễu ở trong phòng? Không lẽ bị Liễu Khê gọi đi, nhất định là Liễu Khê, đều do cô ta ngăn không cho anh Liễu tới, là lỗi của cô ta. Tô Yên càng nghĩ càng đau lòng, càng lúc càng hận Liễu Khê.
“Người đâu, đem băng trong camera đưa tới đây” Liễu Nam Hàm không có hứng nghe hai người cãi nhau, trong phòng hắn có camera, bây giờ lấy ra là biết.
Tô Yên cả kinh, lập tức yên lòng, bụm mặt khóc. Cô ả đương nhiên biết có camera, nhưng mà cô ả cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Băng chiếu lại những hình ảnh lúc nãy, bên trên màn ảnh xuất hiện Hàng Diệc Phàm đột nhiên mở cửa phòng ngủ, tự mình lên giường nằm xuống giường. Thỉnh thoảng lăn lộn qua lại, sau đó cầm lấy ấm trà bên cạnh, uống một ít.
Sau đó Hàng Diệc Phàm nằm xuống, hình như hắn cảm thấy nóng nên xốc chăn lên, cởi quần áo, trong miệng rên cái gì đó.
Tiếp theo, một bóng người xuất hiện, Tô Yên chậm rãi đi tới cạnh giường, miệng gọi anh Liễu anh Liễu, thậm chí còn cúi người đụng vào Hàng Diệc Phàm. Hàng Diệc Phàm nằm trên giường đột nhiên cầm lấy tay Tô Yên kéo cô ả lên giường, bắt đầu xé rách quần áo của Tô Yên.
Ban đầu Tô Yên giãy dũa, sau đó chủ động ôm lấy cổ Hàng Diệc Phàm. Ngay sau đó hình ảnh sáng lên, thì ra là Liễu Nam Hàm vào cửa, tiện tay mở đèn. Cuối cùng thì thấy Tô Yên hét lên một tiếng, sau đó đá Hàng Diệc Phàm xuống giường.
Xem toàn bộ thì thấy Hàng Diệc Phàm cường bạo Tô Yên, tuy rằng sau đó không còn là cường bạo nhưng lại khiến người khác cảm thấy có gì đó không đúng. Liễu Khê nhìn Hàng Diệc Phàm khinh bỉ, kẻ cường bạo chỉ có thể nhận sự khinh bỉ của người khác.
“Sao tôi có thể xem trọng loại phụ nữ như vậy nữa? Hơn nữa, lúc tôi ngủ thì cảm thấy cả người nóng vô cùng, muốn phát tiết” Hàng Diệc Phàm thấy ánh mắt của mọi người, tủi thân kêu lên, chỉ vào người Tô Yên nói “Hơn nữa, nửa đêm cô ta không ngủ mà chui vào phòng Liễu thiếu làm gì? Chắc chắn đã có mưu từ trước”
“Sao anh lại ở phòng anh hai? Không phải phòng của anh ở tầng hai sao?” Liễu Khê tò mò hỏi.
“Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại, lên sai tầng” Hàng Diệc Phàm trả lời, trừng mắt nhìn Tô Yên “Nếu không phải cô ta làm cơm tối quá mặn thì tôi có thể uống nước trà kia chắc?”
“Bác Vương, đi vào phòng tôi kiểm tra bình trà kia” Liễu Nam Hàm đột nhiên mở miệng.
Tô Yên run rẩy, trong lòng không ngừng an ủi bản thân, không sợ, không sợ, bọn họ sẽ không phát hiện, sẽ không phát hiện.
Người kiểm tra biết về dược vật, không lâu sau đưa kết quả kiểm tra cho Liễu Nam Hàm, Liễu Nam Hàm nhìn kết quả trong tờ giấy cười lạnh, ánh mắt như dao nhỏ nhìn về phía Tô Yên.
“Tôi không biết cô còn có năng lực như thế” Hắn không thể nghĩ Tô Yên ham mê hư vinh kia lại có thể tính kế như vậy.
“Anh Liễu, em không có biện pháp gì nữa. Liễu Khê muốn đuổi em đi, em… Em thích anh Liễu từ rất lâu… Em chỉ muốn ở bên anh thôi!” Tô Yên khóc lóc thê lương đứng lên, vừa khóc vừa nói ra tình cảm của mình.
Liễu Khê nghe cô ả nói thế thì nổi da gà, chúa ơi, cái cớ này ai mà tin chứ? Lời thổ lộ này ngay cả Tân Nguyệt cách cách cũng không bằng, em gái, về sau nên xem thêm sách của Quỳnh Dao đi.
Trong mắt Liễu Nam Hàm không có chút ấm áp, lạnh lùng nói “Đấy là chuyện của cô, chuyện này, hai người tự mình giải quyết. Nhưng mà, Tô Yên, bây giờ cô cút khỏi nhà họ Liễu cho tôi”
Tô Yên không ngừng khóc lóc lên án ngây dại, anh Liễu, anh thật tàn nhẫn!!
Liễu Khê cũng không muốn nhìn nữa, nháy mắt mấy cái, đứng dậy chuẩn bị lên lầu. Tiêu Kỳ thấy vậy thì đi theo sau Liễu Khê, chuẩn bị cùng Liễu Khê lên lầu, nói không chừng, tới lúc đó còn có thể ăn được chút đậu hủ của vợ nhỏ.
Liễu Nam Hàm thấy vậy càng không đè nén tức giận, Tiêu Kỳ này quá mức trắng trợn! Xem hắn là người chết sao? Tuy rằng hắn không thích Hàng Diệc Phàm nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý gả em gái cho Tiêu Kỳ!! Người anh trai có em gái xinh đẹp cũng thật khổ!!
“Cậu Tiêu, xin dừng bước” Liễu Nam Hàm mở miệng cản Tiêu Kỳ, hắn không nghĩ cũng biết tên này định đi theo quấy rối em gái mình, đàn ông mơ ước tới em gái của hắn đều đáng chết!
Liễu Khê nháy mắt mấy cái rồi hôn gió với Tiêu Kỳ, ý bảo hắn bảo trọng.
Tiêu Kỳ quay người, cảm thấy nụ cười của anh trai yêu em gái như mạng Liễu Nam Hàm kia đầy ý lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.